Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần - Chương 06

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Thôn Long Sơn cách trung tâm thành phố K khoảng hai tiếng đi xe buýt, cho nên mặc dù trên đường đi gặp một số rắc rối nho nhỏ, nhưng họ vẫn kịp về thôn Long Sơn trước bữa cơm trưa.
Xe chạy vào trong thôn, đường xá hơi gập ghềnh, Quan Vi Trần giảm tốc độ. Long Vịnh Thanh ngồi trên xe, nhìn từng cảnh vật lướt qua ngoài xe, nhớ đến muốn khóc.
Trên hồ nước trước cống thôn vẫn có rất nhiều hoa sen, hoa cỏ dại hai bên đường không biết đã khô héo mấy lần, rồi lại hồi sinh mấy lượt, nhưng vẫn ngoan cố mọc lại ngay tại nơi đó. Hòn đá to trước thôn vẫn nằm kia, nhiều chữ viết nguệch ngoạc cứ chồng chéo lên nhau mãi...
Xe lắc lư chầm chậm, người đi đường không nhiều. Ngẫu nhiên gặp được một hai người nông dân đang vội về nhà ăn trưa, Long Vịnh Thanh xúc động thò đầu ra khỏi xe chào hỏi người ta, “Chú Lưu Nhị, chú còn nhớ con không? Con là Vịnh Thanh, Vịnh Thanh của nhà ông Long ấy.”
Người nông dân già mắt đã hơi mờ đang chạy xe máy chầm chậm về nhà, nheo mắt nhìn hồi lâu mới nhận ra là ai, cười ha hả rồi hét lên, “Vịnh Thanh, Vịnh Thanh nhà ông Long, cháu về rồi đấy à?”
“Dạ là con, chú Lưu Nhị, con về nhà ăn cơm đã, rồi con đến nhà thăm chú sau.” Long Vịnh Thanh cười hỉ hả vẫy tay với chú Lưu Nhị, thò đầu ra ngoài xe nhìn thật lâu mới quay vào lại.
Thôn Long Sơn thực ra không lớn. Bởi vì người trong thôn đều tin vào phong thủy, cho rằng cửa nhà phải quay về hướng Nam mới may mắn, vì vậy tất cả nhà cửa trong thôn đều quay về hướng Nam, không có nhà nào xây theo hướng khác, cứ từng dãy, từng dãy nhà như thế, cho nên nhìn thôn làng rất ngay ngắn vuông vức, tổng cộng có hơn một trăm hộ dân đang sống ở đây. Nhà của Vịnh Thanh là ngôi nhà hai tầng có lát gạch men trắng bên ngoài, dãy thứ ba đếm ngược từ dưới lên, phía trước là khoảng sân có bức tường rào xây bằng xi măng, có cánh cửa gỗ màu đỏ tươi, kiểu dáng bình thường đến nỗi không thể nào bình thường hơn được nữa, trước cửa có một hàng hoa cây cảnh, trồng một vài loại cây xanh tươi quanh năm, nhưng bắt mắt nhất vẫn là cây ngân hạnh xanh rì có tuổi đời khoảng mười mấy năm rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi bóng cây ngân hạnh đã xa cách ba năm đó nằm gọn trong tầm mắt, cô không kìm được bật khóc, gốc cây đó hình như đá cao lên rất nhiều, từng tán lá xanh um vươn ra đón ánh nắng mặt trời, chỉ có điều giữa những cành cây được chiếu sáng đó không bao giờ nhìn thấy bóng dáng người con trai tuấn tú, nghiêm túc đó nữa.
Cô đứng ngắm gốc cây đó, vuốt ve những chiếc lá hình rẻ quạt, không biết đã đứng bao nhiêu lâu, rơi không biết bao nhiêu là nước mắt. Quan Vi Trần chuyển đồ đạc của cô xuống, cũng không làm phiền cô, lặng lẽ đứng bên cạnh. Lúc này hình như người trong nhà nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vội vàng mở cổng, mẹ Long tay cầm một sợi roi mây to như ngón tay giận dữ lao ra ngoài, không hề khách sáo quất vào chân Long Vịnh Thanh, “Con bé không có lương tâm này, còn biết đường mà về hả? Mẹ cứ tướng con ૮ɦếƭ giẫm ở bên ngoài luôn rồi chứ. Ba năm không về, để xem mẹ dạy dỗ con như thế nào đây...”
Một roi vừa yêu vừa giận này, đủ mạnh đến nỗi Long Vịnh Thanh vừa nhảy vừa kêu lên vì đau đớn, “ui da ui da” hét toáng cả lên.Cô bị dọa đến nỗi quên cả khóc, nhìn dáng vẻ của mẹ già giống như muốn giết cô đến nơi vậy, cô vội ôm đầu bỏ chạy, “Mẹ, mẹ, có gì cứ bình tĩnh nói, không phải con đã về rồi sao? Mẹ... Con sai rồi... Con sai rồi mà.”
“૮ɦếƭ giẫm bên ngoài không thèm về nhà lấy một lần, chi bằng hôm nay mẹ đánh cho ૮ɦếƭ luôn đi...” Mẹ Long vẫn không tha, cầm roi mây đuổi theo, Long Vịnh Thanh chạy thục mạng, bà cũng hùng hục đuổi theo. Mẹ Long huơ huơ roi mây lên, nhưng mỗi lần đều quất vào không khí, đánh một lúc thì nước mắt cũng chảy theo, “Con nói xem, sao con lại nhẫn tâm như vậy... Ba năm rồi không thèm về...”
Nhìn thấy nước mắt của mẹ, Long Vịnh Thanh sợ không dám bỏ chạy nữa, đứng đó chịu trận, vừa khóc vừa chạy lại gần với mẹ Long, cuối cùng ôm lấy cổ mẹ, roi mây lần nữa vụt lên người cô, nhưng mà roi này nhẹ hơn nhiều; “Con bận rộn lắm à? Cho dù ai gọi điện cũng đều bảo bận việc không về được, “không về được” là câu nói cửa miệng của con hử? Con không có ai là người nhà nữa à? Con không có cha không có mẹ nữa hả? Con có biết ba mẹ nhớ con lắm không?”
Long Vịnh Thanh cũng không biết nói gì, cứ ôm lấy cổ mẹ, khóc hu hu, “Mẹ, con sai rồi, lần sau con không dám thế nữa.”
Hai mẹ con cứ ôm nhau khóc, cũng không biết là đã khóc bao nhiêu lâu, Quan Vi Trần đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, nhỏ giọng hờn trách một câu, “Mẹ Long, lúc nào mới được ăn cơm ạ? Con đói sắp ૮ɦếƭ rồi đây này, mà mấy con cua trong thùng cũng sắp ngoẻo đến nơi rồi.” Câu nói của Quan Vi Trần thu hút thành công sự chú ý của mẹ Long, bà đẩy Long Vịnh Thanh ra, thương yêu cầm lấy tay Quan Vi Trần nói xin lỗi, quay vào trong nhà gọi to, kêu Vịnh Lục ở trong nhà ra chuyển đồ đạc vào.
Long Vịnh Thanh biết ba cô giờ này vẫn đang làm ở trạm điện chưa về, gần đây ông mới được thăng chức, làm trạm trưởng của trạm điện nông thôn, đến tối mới về được nhà. Vịnh Lục làm trợ giảng ở trường đại học, nghe nói cũng sắp được thành cô giáo chính thức, đáng lẽ rất bận, lẽ ra phải ở trường suốt ngày mới đúng, không ngờ cũng đang ở nhà.
Vịnh Lục mặc một chiếc váy chữ A màu xanh nhạt bước ra, tóc đã dài hơn trước, đen nhánh suôn mượt đến tận eo. Mặc dù là chị em sinh đôi với Long Vịnh Thanh, nhưng cho dù khí chất hay ngoại hình đều không giống nhau, làm việc gì, đối với ai cũng đều lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn người khác cũng rất mạnh mẽ, sắc sảo. Cô nhìn thấy Long Vịnh Thanh trở về với Quan Vi Trần thì càng trở nên lạnh lùng, đi lướt qua Long Vịnh Thanh không thèm chào hỏi gì, cúi xuống xách một cái túi đi vào.
Lần thứ hai trở ra xách đồ, mẹ Long còn đang ở trong nhà sắp xếp đồ đạc, ngoài cửa chỉ còn Long Vịnh Thanh và Quan Vi Trần đang loay hoay lấy đồ đạc từ trên xe xuống. Cô đứng bên cạnh chiếc xe, lạnh lùng nói một câu mà ai cũng nghe thấy, “Đôi gian phu dâm phụ, vẫn còn vác mặt về đây được à?”
Long Vịnh Thanh giả vờ như không nghe thấy, cầm túi đi vào nhà, Quan Vi Trần xách thùng đựng cua xuống xe, chạm phải ánh mắt hằn học thù địch của Vịnh Lục, cười như không có chuyện gì xảy ra, “Chị Vịnh Lục, em tận mắt nhìn thấy những con cua này được công nhân ở tiệm thủy sản bắt lên từ hồ Kịch Thủy, tươi lắm, lát nữa chị ăn nhiều vào nhé.”
“Chị không có cái phúc phận đó, em cứ việc mang vào lấy lòng chị Vịnh Thanh của em đi.” Vịnh Lục liếc Vi Trần một cái, nhìn thấy phản ứng thờ ơ của Vi Trần, bỗng nhiên lại nổi cơn giận, nhào qua hỏi một cách độc ác: “Quan Quan, cảm giác trên giường với Vịnh Thanh thế nào? Chị luôn thấy tò mò, hai người câu kết với nhau từ lúc nào vậy hả? Là trước khi chị ấy quen với anh Ngôn Từ hay sau đó? Nếu như lần đó không phải bị chị bắt gặp, có phải hai người định giấu mọi người, lén lút câu kết với nhau cả đời không hả?”
Quan Vi Trần vốn định giữ quan hệ vui vẻ với Vịnh Lục, nhưng nghe thấy những lời nói này, anh thực sự không thể chấp nhận được, thay đổi sắc mặt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt khinh miệt của Vịnh Lục, từ từ nhếch môi lên, “Chị Vịnh Lục, em biết chị thích anh Ngôn Từ, nhưng chị thích anh ấy là việc của chị, anh ấy không chấp nhận chị là việc của anh ấy, chẳng có liên quan gì đến em và chị Vịnh Thanh cả, mong chị lần sau đừng trút giận lên người bọn em nữa được không? Nếu như chị thật sự hiếu kỳ chuyện của em và Vịnh Thanh, thế thì em nói thật cho chị biết, em và chị Vịnh Thanh chỉ làm chuyện đó đúng một lần, là cái lần chị nhìn thấy đó. Còn chuyện câu kết với nhau lúc nào, cái này thật khó nói, bởi vì từ nhỏ hai chị em đã thường xuyên nắm tay nhau chạy đi chơi, cũng đã từng tắm chung với nhau, cái này có được tính là câu kết hay không em cũng không rõ, không bằng chị Vịnh Lục nói cho em hay đi, bởi vì những lúc ấy đều chị chứng kiến mà.”
“Em... em...” Vịnh Lục không ngờ lần này Quan Vi Trần ngang nhiên trả đòn khiêu chiến của cô, nhất thời không biết trả miếng như thế nào, chỉ biết nói “em” một lúc mới lạnh nhạt cười một tiếng, “Quan Quan, mọi người đều cho rằng em là một con cừu, hơ, hóa ra mọi người đều lầm rồi.”
Quan Vi Trần nhún vai, chẳng bảo đúng cũng không nói sai.
Lúc này mẹ Long bưng một đĩa nho đã rửa sạch từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Vịnh Lục và Quan Vi Trần còn đứng ở cổng nói chuyện, liền gọi họ vào, “Hai con đang nói chuyện riêng gì thế? Nhanh vào đây, rửa tay ăn nho, chờ canh chín là có thể ăn cơm được rồi.”
“Dạ.” Quan Vi Trần trả lời một tiếng, xách thùng cua đi vào, vòng qua Vịnh Lục bước vào nhà, Vịnh Lục vẫn đứng ở cổng, đứng rất lâu không hề nhúc nhích.
Bữa ăn đó được coi là vui vẻ, mẹ Long dùng giọng nói sang sảng của mình phát lại toàn bộ tin tức của thôn làng trong ba năm vừa qua, chuyện lớn thì nhà ai kinh doanh phát tài, con đâu của nhà nào sinh đôi được cặp long phượng, chuyện nhỏ thì chó nhà ai ૮ɦếƭ, trẻ con nhà ai chọc vào tổ ong trước cổng thôn, bị ong đốt sưng mặt, tất cả chuyện lớn chuyện bé, không kể là chuyện vui hay chuyện buồn, qua lời kể của mẹ Long, đều trở nên vui nhộn.
Long Vịnh Thanh nhét đầy thức ăn vào miệng, vừa ăn uống quên trời quên đất, vừa mở to mắt nghe mẹ Long kể chuyện, lâu lâu phun ra mấy mẩu thức ăn, “Tiểu Ý kết hôn rồi ạ? Con bé ấy chắc cũng cỡ tuổi con hả?”
“Thì thế.” Mẹ Long cười đùa vỗ vỗ vào chân Long Vịnh Thanh, “Con nghĩ con còn nhỏ à? Đã hai mươi bảy rồi đó.”
“Mẹ, đừng có suốt ngày nhắc nhở con chuyện này được không?” Long Vịnh Thanh lại cho một cái đù* gà vào miệng, vừa gặm vừa oán thán.
Quan Vi Trần ngồi bên cạnh cô, ăn uống nho nhã hơn cô nhiều, chỉ có điều khi mẹ Long và Long Vịnh Thanh nói chuyện anh hoàn toàn không có cơ hội để chen ngang. Vi Trần cũng không nói gì, chỉ nhìn quai hàm không ngừng hoạt động của cô mỉm cười, lâu lâu lại gắp một miếng cá đã gỡ hết xương cho vào chén cô, hoặc là múc thêm canh vào bát cho cô mà thôi.
Vịnh Lục im lặng không nói tiếng nào, ngồi ăn không hề biểu lộ cảm xúc, cho đến khi ăn xong, mới lặng lẽ đứng dậy thu dọn chén bát trên bàn ăn. Long Vịnh Thanh lau miệng, muốn giúp một tay, nhưng Vịnh Lục lại ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô, cúi đầu nói: “Nếu chờ chị về dọn dẹp, nhà này chắc thành cái ổ luôn rồi.”
Long Vịnh Thanh nghẹn lời, lúng túng ngồi xuống. Mẹ Long chụp lấy đôi đũa bên cạnh định đánh vào tay Vịnh Lục, “Vịnh Lục, chị con lâu lắm mới về nhà một lần, con ăn nói kiểu gì thế hả?”
Long Vịnh Thanh vội vàng nhảy qua, dùng tay che cho Vịnh Lục, đôi đũa đó quất mạnh vào mu bàn tay của cô, một lằn đỏ xuất hiện ngay trên mu bàn tay trắng ngần, cô không để ý, rảy rảy bàn tay, ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nói với mẹ Long, “Mẹ, Vịnh Lục nói đúng, là do con bất hiếu.” Nói xong quay đầu nở một nụ cười nói với Vịnh Lục: “Vịnh Lục, em dọn dẹp đi, chị không làm phiền em nữa đâu.”
Vịnh Lục không thèm để ý đến cô, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, bưng chồng chén đũa đi vào bếp.
Nhìn thấy thái độ của Vịnh Lục, Long Vịnh Thanh tuy cố nặn ra nụ cười, nhưng ít nhiều vẫn thấy thất vọng. Quan Vi Trần chẳng để ý đến thái độ của Vịnh Lục, anh kéo ghế ngồi cạnh Vịnh Thanh, kéo bàn tay bị đánh qua, nhẹ nhàng xoa P0'p, nhíu mày hỏi: “Đau lắm không?”
“Con với Vịnh Lục không biết kiếp trước có thù oán gì với nhau, từ nhỏ đến lớn quan hệ chẳng mấy tốt đẹp.” Mẹ Long nhìn theo bóng lưng của Vịnh Lục lắc đầu than thở, “Nếu như tình cảm hai chị em thân thiết như giữa con và Tiểu Trần, kiếp này mẹ không có gì phải ân hận nữa cả.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc