Tuần Trang Mật Vĩnh Hằng - Chương 21

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Đánh mất
Tang lễ của ba cuối cùng cũng xong, suốt hơn một tuần lễ bận rộn làm cho Hinh Ý gần như rã rời. Sau khi cô cùng Lâm mẹ trở lại nhà họ Lâm thì thật sự không nói một lời nào, cũng không làm gì mà trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.
Thật ra thì không chỉ mệt mỏi vì tang lễ của ba, còn có những mâu thuẫn trong nhà họ Lâm, sau khi Lâm Giang bị xác nhập mình sẽ phải giải quyết thế nào đây… lúc này cô mới phát hiện mình thật không có khả năng. Trong phòng tắm nhìn mình tái nhợt giống quỷ, trong lòng chỉ biết cười khổ, nếu như lúc trước mình không gả cho anh ta thì có phải tất cả đều đang theo đúng vị trí của nó không?
Cúi đầu nhìn phần bụng có hơi nhô ra của mình, tay vuốt vuốt bụng, cảm giác được sinh mệnh nhỏ bé bên trong đã không còn cảm thấy hạnh phúc như trước nữa. Tương lai của mình sẽ trôi về đâu đây? Đứa trẻ trong bụng – tương lai của cô sẽ như thế nào đây?
Nằm trên giường Hinh Ý không ngừng mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy ba ba, trước khi chết còn oán hận nói mình đã tin lầm Vũ Chính; mơ thấy Vũ Chính nói với mình thật sự không phải anh hại chết ba, trong ánh mắt đều là nỗi đau xót vì không được tin tưởng.
Cô trằn trọc trên giường nhiều lần, cuối cùng tỉnh lại, mồ hôi lạnh liên tục chảy.
Trời vẫn chưa sáng, ngọn đèn bàn mờ nhạt mà ảm đạm.
Cô cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, bụng dưới đau đớn vô cùng, trong lòng kinh hãi. Cô vén chăn lên nhìn, một vũng màu đỏ nhìn thấy mà giật mình. Tim của cô đập thình thịch, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô không biết mình đã gọi điện thoại bảo chị Hàng chạy tới thế nào, cũng không biết mình được lái xe bế lên xe thế nào, cô chỉ cảm thấy đau đớn, cảm thấy có một thứ gì đó đang dần ăn mòn trong cơ thể mình, nhưng mình lại không có khả năng đuổi nó đi. Cuối cùng trước lúc bất tỉnh, chính mình cũng không biết đã lẩm bẩm câu gì.
Chị Hàng nhìn Hinh Ý nằm trên giường bệnh, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả tấm ga giường, nhớ tới lời nói vừa rồi của bác sĩ, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
“Thân thể của bà Giang vốn rất yếu, hơn nữa lại vất vả quá độ, tâm trạng lại không ổn định cho nên đã bị sảy thai…”
Chị Hàng không dám nói cho phu nhân biết, vốn chồng vừa qua đời đã là một đả kích quá lớn, bây giờ con gái lại bị sảy thai, nếu để bà biết được không biết sẽ như thế nào.
Người duy nhất bà có thể thông báo chính là Giang Vũ Chính. Mặc kệ cậu ta có phải là hung thủ hại chết ông chủ hay không, dù sao thì Hinh Ý cũng là vợ của cậu ta, nhìn thái độ trước kia của cậu ta đối với tiểu thư, tình cảm kia không thể là giả được. Huống chi, bà nghe rất rõ trước khi Hinh Ý ngất đi đã kêu tên của anh.
Chị hàng nhớ rõ thời điểm trước lúc cô hôn mê bởi vì khuôn mặt không còn chút máu lại đầy nước mắt kia nhưng vẫn còn sức gọi nhỏ: “Chính… đau quá… rất đau…”
Mặc dù tuổi đã trên năm mươi, chứng kiến rất nhiều sinh li tử biệt nhưng vẫn nhịn không được mà than một câu, hai người kia… là duyên hay nghiệt duyên đây?
Chiếc xe màu đen lao vút trên đường cao tốc trong đêm, Vũ Chính tâm tình rối bời nhìn ra ngoài cửa sổ, thúc giục lái xe: “Nhanh lên một chút.”
Khi anh nhìn thấy tấm hình kia, sau tâm trạng ngạc nhiên vui sướng chính là nỗi bi thương thật sâu. Thì ra lúc ở Mĩ, món quà Hinh Ý nói chính là thứ này, nhưng món quà lớn mà anh mang về cho cô lại chính là cái chết của ba cô. Không ai có thể đáng giận hơn anh, thật sự là chính bản thân anh đã tự tay hủy diệt hạnh phúc của mình sao? Nếu như anh không qua chấp nhất muốn thay đổi hiện trạng của Giang Lâm, vậy có phải tất cả đều sẽ không như vậy không?
Vừa rồi nhận được điện thoại của chị Hàng gọi tới từ biệt thự nhà họ Lâm, anh còn cho rằng bọn họ cuối cùng có thể giữ lại tất cả, nhưng mà không thể tưởng tượng được bà lại muốn chính mình nhanh chóng chạy tới bệnh viện. Tuy bà không nói gì nhưng Vũ Chính biết Hinh Ý đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
Anh chưa từng thấy sợ hãi như vậy, cho dù trên giường bệnh nghe thấy bác sĩ nói não của anh đã chết, nhưng bây giờ anh lại không có cách nào để biểu đạt ý nghĩ của mình, chưa bao giờ sợ hãi như thế.
Trong bệnh viện yên ắng, hành lang phòng bệnh buối tối càng ít người qua lại. Kelvin giúp Vũ Chính đi dọc theo lối nhỏ, ánh đèn sáng rực chiếu vào xe lăn có vẻ chướng mắt lạ thường.
Chị Hàng nhìn thấy Vũ Chính đi tới, đôi mắt thẳng tắp quay sang chỗ khác nhìn cửa phòng bệnh của Hinh Ý.
“Rốt cuộc… là xảy ra chuyện gì?” Giọng anh run run hỏi, tuy đã cố gắng ngăn chặn giọng nói sợ hãi của mình nhưng vẫn có thể nghe ra một chút run rẩy.
Chị Hàng cầm khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Nửa đêm đưa tới đây…đã sảy thai.”
Vũ Chính chỉ cảm thấy như có một quả bom đang nổ tung trong lồng ngực mình, máu huyết tuôn trào đau đớn, từng tế bào cũng đau đớn, làm cho anh choáng váng, một lúc lâu mới nhìn thấy rõ những thứ trước mắt.
Anh đẩy tay Kelvin ra, mở cửa phòng bệnh, tự mình chậm rãi điều khiển xe lăn đi vào.
Người vợ xinh đẹp nhất của anh, công chúa kiêu ngạo, lúc này cũng chỉ có thể lẳng lặng nằm trên giường bệnh, suy yếu giống như không hề tồn tại.
Sắc mặt không còn chút máu, toàn là những vệt nước mắt, từng vệt một như đang rạch phá từng đường lên trái tim, làm cho Vũ Chính đau đến không thể thở được.
Anh cầm lấy tay của cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, anh đã từng nói sẽ khiến cho cô hạnh phúc như một công chúa, nhưng mà hiện tại thì sao? Tại sao lại có thể như vậy?
Hinh Ý chỉ cảm thấy đau nhức, đau đến nỗi tất cả sức lực đều bị rút hết. Lúc cô vén chăn lên trông thấy một vệt màu hồng, cô đã biết không thể giữ được nữa. Tất cả những gì thuộc về cô đều không thể giữ được, ba ba, Vũ Chính, Lâm thị, đứa con… cũng không còn.
Nhìn thấy hình dáng bên cạnh giường, đột nhiên cuộn mình, dịch sang bên kia, không muốn nhìn thấy anh.
Vũ Chính thấy cô đã tỉnh lại thì cẩn thận khàn giọng nói: “Tỉnh rồi sao? Có còn đau không? Chị Hàng nói cả ngày em đều không ăn uống gì, em có muốn…”
“Anh có thể rời khỏi đây được không?” Hinh Ý đưa lưng về phía anh nhỏ giọng nức nở.
Vũ Chính chỉ thấy đau lòng, thật lâu sau mới nói một câu: “Rất xin lỗi, anh không biết…”
“Chúng ta… ly hôn đi.” Hinh Ý cắn chặt môi mới có thể không để cho mình khóc thành tiếng.
“Đợi đến khi em khỏe chúng ta nói sau. Hiện tại em ăn chút gì đi được không?” Vũ Chính kiên nhẫn khuyên nhủ.
“Ly hôn, ngay bây giờ.” Hinh Ý dường như từ yết hầu nói ra. “Anh cũng không cần phải cảm thấy áy náy, đứa nhỏ là do tự tôi không muốn, tự tôi uống thuốc phá nó.” Cô thầm nghĩ vĩnh viễn không muốn gặp lại anh.
“Không thể nào, em không cần gạt anh, anh biết rõ là do em quá mệt mỏi. Là anh không tốt, anh không nên…”
“Anh vẫn chưa hiểu sao? Nếu đứa bé này được sinh ra, hai người chúng ta đều sẽ đau khổ cả đời. Không còn cũng rất tốt, không còn bất kì lo lắng gì nữa…” Nước mắt của cô thấm ướt cả gối, một nửa bên mặt đều lạnh lẽo.
Vũ Chính biết rõ cô lừa gạt anh, nhưng mà lòng vẫn run rẩy, kìm nén không được nỗi bi thương.
“Anh sẽ không ly hôn.” Vũ Chính thống khổ nhắm mắt lại.
“Mặc kệ anh có đồng ý ly hôn hay không, lúc này tôi chỉ muốn rời đi mà thôi.”
“Em đừng mơ tưởng!” cả người anh đều lay động, muốn anh thả cô đi, không có khả năng! “Nếu như em muốn nhà họ Lâm mỗi ngày đều không được bình an thì em cứ bước đi, cứ đi thật xa.”
Bất kể bên trong công ty đó có rất nhiều thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng một khi chuyện Lâm thị cùng Giang thị xác nhập một lần nữa được phơi bày, anh tất nhiên sẽ nắm giữ toàn bộ tư liệu.
“Anh dám?” Cô quay đầu lại hung hăng nhìn anh.
Vũ Chính cũng chỉ bị bức phải trở mặt, “Em nói xem anh có dám hay không?” sau khi điểu khiển xe lăn rời khỏi phòng, trong phòng truyền đến từng đợt âm thanh vỡ nát.
“Kelvin, cậu tìm người đến phong tỏa cả tòa nhà này, không có lệnh của tôi ai cũng không được ra vào.” Vũ Chính nhìn cửa phòng Hinh Ý, lạnh nhạt mở miệng.
Kelvin biết rõ bộ dạng lúc tức giận của ông chủ mình thế nào nên lập tức gọi điện thoại tìm người đến.
Mỗi ngày Vũ Chính đều đi đi về vể giữa bệnh viện và công ty, thân thể chịu đựng áp lực đã tới cực hạn, hết lần này đến lần khác Lý Tử Ngôn nói nhất định phải trở lại Mĩ điều khiển tình thế.
Anh chỉ có thể ở bên này đơn độc chèo chống Giang Lâm vừa xác nhập, nếu như chỉ có chuyện của công ty thì đương nhiên anh sẽ không cảm thấy khó khăn.
Tốn sức nhất chính là những người nhà bên ngoại, tất cả những thân thích lớn nhỏ trước giờ chiếm vị trí dựa dẫm vào sự nghiệp gia tộc của hai công ty, hiện tại bị mất hết quyền lực chỉ còn giữ chức vụ hư danh trong công ty, mỗi người đều không phục nhưng lại không thể làm gì được, đành phải kiếm chuyện gây phiền toái.
Hôm nay Vũ Chính đi vào bệnh viện, nhìn thấy người được mời đến chăm sóc riêng cho Hinh Ý đứng ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng rầu rĩ.
Y tá nhìn thấy Vũ Chính đến thì như được đại xá, những kẻ có tiền này thật đúng là khó hầu hạ, dỗ dành bà Giang ăn uống thôi mà cũng mất cả ngày.
“Bà Giang không chịu ăn uống gì cả, còn khóa trái cửa nữa, ở bên trong đập phá đồ đạc. Chúng tôi sợ kích động đến cô ấy nên không dám tự tiện mở cửa.”
“Lấy chìa khóa mở cửa ra.” Vũ Chính mệt mỏi nói.
Anh đẩy xe vào, không có ánh đèn, ngọn đèn bên ngoài chiếu vào có thể thấy được những mảnh vỡ thủy tinh đầy trên sàn nhà.
Những đồ vật trong phòng đều bị cô đẩy ngã, mà cô đang co rúm trong góc tường, không hề nhúc nhích.
Vũ Chính đi đến trước mặt cô: “Vì sao không ăn gì cả?” Giọng điệu tràn đầy đau lòng cùng thương xót.
Hinh Ý chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trống rỗng không một tia sáng nhìn anh, mái tóc thật dài lộn xộn trước ngực, mặc trên người bộ đồ ngủ thật to càng làm thân thể cô trông gầy gò.
Vũ Chính không đành lòng nhìn vào ánh mắt cô, nhưng không biết phải đưa ánh mắt đi đâu, bởi vì bất kể là chỗ nào thì lòng đều như bị kim đâm đau đớn.
Cô chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy ống quần anh, mắt nhòa lệ cầu khẩn: “Van xin anh, để cho tôi đi.” Giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.
Vũ Chính tình nguyện để cô đánh mắng anh, như thế còn tốt hơn, nhưng mà không thể chịu được cô cầu khẩn anh như vậy. Cô luôn biết rõ nhược điểm của mình, luôn có thể chuẩn xác mà đánh trúng tử huyệt của anh.
Anh cười khổ, gian nan khom lưng xuống, duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay đang nắm ống quần kia, nhẹ nhàng nói với cô: “Anh sẽ thả em đi, thật đấy. Nhưng mà em phải ăn gì trước đã, được không?”
Cô chỉ mờ mịt nhìn khuôn mặt không thể nhận ra bất kì biểu lộ gì của anh, trong lòng cười khổ, cô đã thành công.
Một tuần sau, tại sân bay quốc tế.
Người chị họ thân thiết nhất với Hinh Ý trong nhà họ Lâm – Phương Hiểu Văn đến tiễn cô tại sân bay.
“Em thật sự cam lòng ra đi sao?” trước khi vào đăng kí, Hiểu Văn nắm tay Hinh Ý hỏi cô một lần nữa.
Cô biết rõ Hinh Ý cùng Giang Vũ Chính, hai người yêu nhau đến chết, chỉ là bất đắc dĩ mà phải chia lìa nhau.
Hinh Ý hít một hơi thật sâu, nhìn lịch bay nói: “Khi còn bé, chúng ta đều đã nghe rất nhiều truyện cổ tích, luôn cho rằng sau khi công chúa gả cho hoàng tử nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng sự thật không phải như thế, con người ta không phải chỉ có tình yêu mà còn có rất nhiều thứ khác nữa. Quá nhiều những thứ đó chắn ngang giữa chúng em cho nên không thể có hạnh phúc.”
Cô quay đầu lại nhìn Hiểu Văn, “Huống chi em không phải công chúa, anh ta cũng không phải hoàng tử. Công chúa và hoàng tử chỉ có thể thuộc về truyện cổ tích, quá xa xôi với chúng ta.”
Hiểu Văn không muốn làm cho cô thêm đau lòng, vì vậy nói: “Lần này em đi nha, không biết khi nào mới nhớ mà trở về thăm chị nữa.”
Hinh Ý ôm lấy cô, “Em chỉ đi giải khuây, đi chơi, đi học tập thôi, không có nói là không trở về nha.”
Mắt Phương Hiểu Văn ươn ướt, nói như thế nhưng mà ai biết cô nghĩ thế nào? Có lẽ sẽ thật sự trốn đi cả đời không trở lại.
“Mặc kệ là đến nước nào, nhất định phải nhớ giữ liên lạc nha!”
Hinh Ý cười cười, “Được rồi, em vào trong đăng kí đây. Lâm Hinh Ý muốn bước đi trên con đường của cô ấy.”
Hiểu Văn cũng nặn ra một nụ cười: “Để mẹ em nghe được không bị dọa ngất mới là lạ.”
Hinh Ý đều nói với mọi người là sang nước ngoài du học, chỉ có Hiểu Văn là biết rõ ngoại trừ một chiếc ba lô, cô không hề mang theo thứ nào khác, cô không nghỉ chỉ dừng chân ở một quốc gia.
Đi khắp nơi quan sát một chút, có lẽ sẽ thật sự quên được những chuyện không hay trước kia.
Vũ Chính ngồi trong thư phòng trong nhà, trên bàn sách đặt hai phần văn kiện, một phần là đơn ly hôn Hinh Ý đã kí, phần kia là giấy ủy quyền toàn bộ cổ phần của Hinh Ý tại Giang Lâm.
Anh chỉ biết cười khổ, cô thật sự không cần thứ gì nữa, chỉ vì để có thể thoát khỏi anh.
Cô thật sự hận anh như vậy sao?
Quản gia trong nhà cùng Kelvin đều gấp đến độ như con kiến đang bò trong chảo nóng, từ ba ngày trước khi nhà họ Lâm đưa tới thứ gì đó, đã ba ngày Giang Vũ Chính không ra khỏi phòng, thức ăn đều đưa đến từng bữa một.
Bọn họ sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trong phòng nhưng lại không dám vào, không thể làm được gì nên đành phải gọi điện thoại sang Vienna (Áo) cho mẹ của Vũ Chính.
Sau khi Giang mẹ nghe tin thì lập tức ra sân bay trở về chạy đến nhà Vũ Chính, lúc này Vũ Chính đã bốn ngày không ra khỏi cửa, thậm chí có người gõ cửa nhưng chỉ  nghe thấy tiếng đổ vỡ, thật không biết thiếu gia ở trong phòng đã đẩy ngã cái gì nữa.
“Vũ Chính, là mẹ đây.” Bên trong không có động tĩnh gì.
Rất hiểu tính tình của ông chủ nên Kelvin biết đây là tỏ vẻ đã cho vào nên ra hiệu bảo Giang mẹ cứ tiếp tục vào.
“Mẹ vào đây.” Vẫn không có động tĩnh gì.
Giang mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Bức màn trong phòng đóng chặt lại, giữa ban ngày mà không có một tia sáng bên ngoài nào truyền vào được, chỉ có một ngọn đèn tường đơn độc. Cả phòng toàn mùi rượu, trên mặt thảm bằng da dê đều là những mảnh vỡ nát của thủy tinh, còn có những mảnh đồ sứ.
Giang mẹ chỉ cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ cho tới bây giờ chưa từng chán chường như vậy nha.
Vũ Chính chán nản ngồi trên ghế sofa bên cạnh mặt thảm, xe lăn ngã lật một bên.
Giang mẹ đi đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh, “Mẹ đã trở về, không có gì đâu, sẽ qua thôi, con ngoan.” Giọng nói run rẩy, đây là đứa con mà bà vẫn tự hào sao? Tại sao lại có thể như vậy?
Vũ Chính nghiêng đầu tựa vào vai mẹ, không nói một tiếng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.
Giang mẹ cảm thấy có chất lỏng chảy xuống xuyên qua áo thấm vào da thịt nơi bả vai của bà, làn da cảm giác được một chút lành lạnh ươn ướt.
Giờ khắc này nước mắt của bà cũng chảy theo, Vũ Chính của bà từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác. Từ nhỏ đã nhận hết những đôi mắt lạnh lùng trong gia tộc nhưng không bao giờ khóc, thậm chí khi ba qua đời cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt. Nhưng bây giờ…
Hai tay bà ôm lấy anh, không ngừng trấn an vỗ lên tấm lưng đang nhẹ nhàng run rẩy của anh. Thở dài một hơi, yêu sâu sắc như vậy, đáng sao?
Nếu như như vậy có thể quên những ký ức về anh
Biển xanh mênh ௱ôЛƓ, những rặng san hô xinh đẹp, cánh rừng nhiệt đới rậm rạp lại mang theo một chút tĩnh mịch… đây là một tiểu vương quốc ở nam Thái Bình Dương – Sa Moka.
Ở đây không chỉ có phong cảnh đẹp, hơn nữa những người dân cũng rất đơn thuần chất phác, phảng phất giống như một nơi thế ngoại đào nguyên.
Hinh Ý đón xe đi vào hòn đảo Sava, những ngọn núi uốn lượn, rừng cây rậm rạp, dường như đang chui vào một con đường hầm màu xanh kín không kẽ hở nào. Có lúc đi qua một hang núi khoáng đạt, hoa cỏ xanh mượt, dòng suối thanh tịnh uốn lượn theo thung lũng, rồi lại đến một dòng suối chảy xiết qua ngọn núi, tiếng chim hót vang lên từ nơi thâm sơn cùng cốc, càng nổi bật vẻ u tĩnh.
Cô nhìn thấy cảnh sắc như vậy, chỉ cảm thấy thoải mái, chính cô cũng không biết làm sao mình có thể tìm đến nơi không có những thắng cảnh cổ điển, không mang vẻ xa hoa của thành thị này, chỉ có thể nói là một nơi không có gì cả. Cô chỉ biết mình cần được yên tĩnh, cô muốn được một mình, quên hết những chuyện đang níu lấy lòng cô kia.
Cô cũng cho rằng mình có thể quên, nhưng mà vì sao khi mỗi đêm dài tĩnh lặng, cô lại yên lặng mà nhớ đến anh.
Một loại nhung nhớ như thấm sâu vào trong xương tủy, bất kể lúc nào cũng như phục sẵn trong tâm trí cô, chỉ cần ngừng lại thì sẽ không có cách nào khống chế được chính mình không thèm nghĩ đến anh.
Mà ngay cả trong giấc mơ cũng đều là bóng dáng của anh.
Trong mơ, anh là một hoàng tử áo trắng như tuyết, trong vũ hội mặt không đổi sắc nhảy một bản cho cô, rất phong độ mà vươn tay mời cô lên sàn nhẹ nhàng mà nhảy múa… cô nhớ rõ, nhớ rất chân thật tình cảnh lần đầu tiên anh và cô gặp nhau. Nhưng mà, cả cô cũng không hiểu được tại sao lại cứ nhớ đến hình ảnh ấy ngày đó.
Cô chỉ có thể cười khổ, cuộc sống nếu chỉ như lúc mới gặp, tất cả chỉ dừng lại ở đó, nếu hết thảy chỉ giống như thời khắc đó thì thật là tốt biết bao!
Lâm Hinh Ý chưa bao giờ biết đến tổn thương đau đớn là gì, nhưng mà, vì sao bây giờ lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy?
Giờ khắc này, cô chỉ có thể cố gắng làm cho mình quên anh đi. Tuy giọng nói của anh, khuôn mặt của anh, thậm chí mùi hương trên người anh, cô đều chưa một khắc nào quên đi.
Trong đêm khuya im ắng, vốn tất cả đều chìm trong yên tĩnh. Nhưng mà nhà của Hinh Ý cùng Vũ Chính lại ngoại lệ, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, người làm trong nhà lại khẩn trương đến không thể ngủ được.
Bởi vì sau khi chủ nhân nơi này tự giam mình trong phòng bốn ngày thì rốt cuộc được Giang mẹ từ Vienna trở về thuyết phục, sau khi uống xong một ngụm canh gà thì nôn tất cả trong bụng ra rồi lâm vào hôn mê.
Sốt cao liên tục làm cho khuôn mặt thon gầy tái nhợt của anh hiện lên một màu ửng hồng không bình thường, chỉ lẳng lặng nằm trên giường, trước khi hôn mê còn luôn miệng dặn dò không đến bệnh viện.
Bác sĩ vào rồi lại ra, nhẹ nhàng lắc đầu với Giang mẹ và Kelvin.
Thân thể đã gần yếu đến cực hạn, liên tục sốt cao không hạ, nhiều ngày lại chưa ăn cơm, lại tăng thêm nội tạng vốn đã suy yếu, trong cơn hôn mê còn thường xuyên xuất hiện những cơn co giật, từng thời khắc đều đang giày vò anh.
“Hãy đưa anh ấy đến bệnh viện đi!” Bác sĩ riêng của gia đình đề nghị, cho dù có tìm bác sĩ tốt nhất đến thì trong nhà cũng không đủ thiết bị như bệnh viện.
Không ai dám làm theo ông, bởi vì ai cũng biết lời nói của Giang Vũ Chính là mệnh lệnh, anh nói không đi thì không có ai dám nói đi, ngoại trừ người kia – bà Giang.
Giang mẹ nhìn đứa con tàn tật đang bị bệnh tật giày vò của mình, nhẹ nhàng mà lau nước mắt, không thể nói gì. Có lẽ, làm cho người ta thấy tuyệt vọng nhất không phải là bệnh tật mà là đau lòng.
Nhưng mà sáu ngày sau đó thì tình huống lại chuyển biến tốt đẹp ngoài mong đợi.
Vũ Chính yếu ớt mở mắt ra, giống như một đứa bé, nháy nháy mắt nhìn mẹ ngồi bên cạnh giường khóc đến đỏ cả mắt, tuy thân thể vẫn còn yếu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời kinh người, giống như có một ngọn lửa rạng rỡ thiêu đốt.
Giang mẹ nhìn bộ dáng như vậy của con mình thì vừa mừng vừa lo, nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt của anh, giúp anh vén vài sợi tóc rũ trước trán ra, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt lưng tròng cùng vẻ yêu thương.
Vũ Chính hơi nhếch miệng, khàn khàn mở miệng nói: “Mẹ, con không sao.”
Giang mẹ cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này, mới đó mà đã nói mình không sao sao?
Khi còn bé đánh nhau với những đứa trẻ khác trong nhà, bị đánh mình đầy thương tích, rõ ràng khi giúp nó bôi thuốc đau đến thở dốc nhưng vẫn nó vẫn với với cô không sao cả.
Nhưng lúc biết cách lẩn tránh những xung đột cùng những người khác, biết cách nhường nhịn trong mọi chuyện thì lại khiến cho ông Giang cho rằng đứa nhỏ này biết cách che giấu nội tâm, lớn lên chắc hẳn sẽ là lang sói nên bị phạt quỳ trên bàn gia pháp. Rõ ràng lòng rất chua xót nhưng vẫn lên tiếng nói với bà mình không sao cả.
Lúc đi du học ở Mĩ, bởi vì một câu nói của Giang Vũ Tuyên: “Lớn như vậy rồi, cũng có thể hiểu được mình không phải là ông hai trong nhà nhỉ? Đã gần hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn mặt mũi xin tiền người nhà sao?” Ông nội kiên quyết cắt hết những khoản tiền trợ cấp cho anh du học ở Mĩ. Khi bà gửi tiền cho anh, anh cũng nói với bà, anh không sao, có thể tự nuôi sống chính mình.
Vũ Chính run rẩy vươn tay, lau đi nước mắt của mẹ, “Con chỉ mơ một giấc mơ… sau đó, đã quên đi cô ấy.”
Giang mẹ yên lặng nhìn đứa con của mình, dường như không thể tin được. Đã quên? Làm sao có thể? Trước đó một ngày còn vì nó mà bệnh chết đi sống lại.
“Từ nay về sau con sẽ không để cho mọi người lo lắng nữa.” Anh nhìn sang ngọn đèn nhàn nhạt, ánh mắt mê ly. Anh, từ nay về sau, sẽ trở lại làm Giang Vũ Chính. Một Giang Vũ Chính trước khi gặp gỡ Lâm Hinh Ý, một Giang Vũ Chính cô độc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc