Tư Thái Cung Phi - Chương 89

Tác giả: Thanh Triệt Thấu Minh

Oán Giận
Thượng Dương cung.
Thấm Thục phi ôm Nhị Công chúa đến cung của Hoa Thường, nhàn rỗi nhàm chán ngồi nói chuyện phiếm. Hậu cung tịch mịch, nếu không có người hiểu lòng mình nói chuyện cùng thì có thể khiến cho con người ta hóa điên.
Hiện giờ Hoa Thường đã không còn nằm ở trên giường. Nàng mặc thường phục ngồi trên giường, tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã thật sự tốt lên, cả người thoải mái hơn rất nhiều, cười ấm áp: "Nhị Công chúa trông thật xinh đẹp, giống tỷ tỷ nhiều hơn, nhưng lại hơi gầy, nên chăm kỹ hơn một chút."
Thấm Thục phi vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Nhị Công chúa, cười ôn nhu, dịu dàng nói: "Lúc trước tỷ còn nghĩ rằng không thể nuôi sống đứa trẻ này, không dám nghĩ đến, chỉ có thể chịu đựng. Tỷ nhìn con bé mà đau lòng giống như đôi mắt của tỷ đang bị đau vậy."
Hoa Thường nắm lấy tay Thấm Thục phi, nhẹ nhàng nói: "Sao muội lại không thấy Tam Công chúa? Không phải muội đã nói với tỷ, điều tối kị khi nuôi dưỡng trẻ nhỏ là không được bất công sao. Sức khỏe của Nhị Công chúa không tốt, tỷ quan tâm nhiều hơn một chút cũng là bình thường, nhưng không thể không quan tâm đến Tam Công chúa như vậy."
Nét cười trên khóe môi của Thấm Thục phi cứng đờ, tuy Tam Công chúa do nàng sinh ra nhưng dù sao cũng không giống nhau.
Lúc trước khi hoài thai Tam Công chúa, đa số các Thái y đều nói là nhi tử, việc đó làm cho nàng ôm hy vọng rất lớn. Chỉ tiếc khi sinh ra lại là nữ nhi, không chỉ mình nàng có cảm giác mất mát mà đến bản thân Hoàng thượng cũng vậy.
Cho nên hiện tại Thấm Thục phi không thương yêu Tam Công chúa nhiều không phải là không có lý do, ngay cả tình cảm của Hoàng thượng dành cho Tam Công chúa cũng lạnh nhạt.
Huống chi lại có một Nhị Công chúa ốm yếu, tục ngữ nói rất hay, đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống. Tam Công chúa khỏe mạnh, tất nhiên không thể so được với Nhị Công chúa luôn ốm yếu khóc nháo.
Thấm Thục phi không muốn nói đến đề tài này, cười cười: "Đều là trẻ mới sinh mới bi bô tập nói, có gì mà bất công. Nói đến trẻ con, Tứ Hoàng tử như thế nào rồi? Sao không thấy muội ôm ra đây?"
Khóe mắt Hoa Thường hơi nhuốm màu bi thương, nhẹ giọng nói: "Mùa xuân khí trời trở nên ấm hơn, nhưng Tứ Hoàng tử lại nhiễm phong hàn, muội lo lắng không hết sao còn dám ôm nó ra hứng gió chứ."
Thấm Thục phi nghe vậy thì lo lắng: "Không có chuyện gì lớn chứ? Thật ra mùa xuân là dễ nhiễm phong hàn nhất, đột nhiên khí trời trở nên ấm hơn, thân thể đứa bé vốn yếu ớt nên sẽ không thích ứng được."
Hoa Thường cười khổ nói: "Muội cũng không có kinh nghiệm gì, đành phải giao hết tất cả cho bà ✓ú và Thái y."
Thấm Thục phi an ủi: "Nuôi con chín mươi chín năm thì đã lo lắng hết một trăm năm, dù có giao đứa nhỏ cho người chăm sóc thì trong lòng mình vẫn luôn lo lắng, nôn nóng bất an. Nỗi lòng của muội, tỷ hoàn toàn có thể hiểu được." Thục phi nhìn Nhị Công chúa trong lòng mình, sắc mặt ôn nhu, sau đó cười nói: "Nói đến chuyện của hài tử, thật ra Ôn muội muội lại có phúc khí, thân thể Ngũ Hoàng tử khoẻ mạnh, lại không khóc nháo, nuôi dưỡng đến bây giờ cũng không hề nhiễm bệnh gì, thật khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ."
Hoa Thường cười nhẹ nhàng: "Mỗi người đều có số mệnh riêng. Tuy Ôn muội muội không được thánh sủng, nhưng lại có một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, cũng là mất cái này được cái kia. Chỉ tiếc là Tứ Hoàng tử của muội không có phúc khí như vậy, người ta đều nói bệnh trên người hài tử, đau trong lòng mẫu thân, mỗi ngày lòng của muội như bị treo lơ lửng."
Thấm Thục phi nghe vậy khẽ thở dài: "Cũng không biết do tỷ có ảo giác hay không, tỷ cảm thấy Ôn muội muội có chút xa cách với chúng ta. Tỷ và muội ấy ở chung một cung, nhưng lại không có nhiều thời gian tâm sự với nhau."
Hoa Thường rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói: "Ôn muội muội cũng đã lớn hơn rồi, tính tình sao có thể trẻ con giống như lúc trước được. Đừng nói là tỷ, ngay cả muội bị bệnh ba bốn tháng, nàng ấy cũng chỉ tới thăm một lần."
Thấm Thục phi nhíu mày: "Từ trước đến nay Ôn muội muội là người có tâm tư mẫn cảm, có phải chúng ta làm chuyện gì khiến muội ấy không vui hay không? Nếu không sao có thể như vậy được."
Hoa Thường cười nói: "Nếu nói đến tâm tư mẫn cảm, muội còn mẫn cảm hơn Ôn muội muội vài phần. Nhưng sao mà lại có chuyện phải tức giận như vậy? Ôn muội muội cũng không ngốc, biểu hiện bây giờ chỉ sợ là muội ấy muốn phân rõ giới hạn."
Vết hằn giữa đôi chân mày của Thấm Thục phi càng sâu thêm, thanh âm cũng lạnh hơn: "Phân rõ giới hạn sao? Ta ở trong cung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe được phi tần bình thường muốn phân rõ giới hạn với nương nương chủ vị của mình! Nàng ta cho rằng nàng ta là Hoàng hậu chắc?"
Sắc mặt Hoa Thường thay đổi: "Tỷ tỷ nói cẩn thận."
Đôi môi Thấm Thục phi run run, dường như khóe mắt cũng có chút ẩm ướt: " Không phải tỷ tỷ ta không nhận ra được thái độ lãnh đạm của nàng ta, chỉ là không muốn tin như vậy thôi. Trong ba năm qua, ta có từng làm chuyện gì có lỗi với nàng ta không? Thứ gì ta có một phần thì nàng ta có một phần, thế nhưng hiện giờ lại có kết quả như thế này đây."
Hoa Thường thấy Thục phi đau lòng rơi lệ, bất đắc dĩ thở dài: "Dù sao tuổi của Ôn muội muội còn nhỏ, không trải qua sự đời, khi làm việc tính tình cũng không kiên định, có lẽ chỉ là nhất thời nổi loạn mà thôi, qua một thời gian thì sẽ tốt hơn."
Thấm Thục phi bĩu môi, lấy khăn lau nước mắt, lên tiếng nói: "Vậy mà tuổi còn nhỏ sao? Nàng ta và muội bằng tuổi nhau, lại vào cung cùng một năm, bây giờ nàng ta lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược."
Hoa Thường giật giật khóe miệng, khẽ nói: "Được rồi được rồi, đừng nói chuyện không vui này nữa. Muội thấy sắc mặt tỷ có vẻ khó chịu, là ai chọc tỷ tức giận sao?"
Thấm Thục phi thở dài nói: "Còn có thể là ai chứ, tỷ tỷ ta cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi, ngoại trừ mấy kẻ "cực phẩm" trong cung của ta thì còn ai có thể khiến ta tức giận nữa."
Hoa Thường ôn nhu an ủi: "Các phi tần mới tiến cung khó tránh khỏi không hiểu chuyện, tỷ dạy dỗ thêm là được. Hình như muội nhớ Diêu Quý cơ và Triệu Lương viện có xuất thân giống nhau, cũng không có gì phải kiêng kị."
Thấm Thục phi vẫn thở dài, mở miệng oán giận: "Muội muội không biết đó thôi. Không nói đến Triệu Lương viện đầu óc đều là bao cỏ kia, chỉ nói đến Diêu Quý cơ yêu nghiệt lẳng lơ, mỗi ngày còn trưng ra vẻ hiền huệ trên mặt."
"Vị Diêu Quý cơ này được Hoàng thượng lật thẻ bài ba lần, là người được sủng ái nhất trong số các phi tần mới tiến cung. Nhưng tính tình không tốt cho lắm, làm mưa làm gió mỗi ngày. Tỷ phạt nàng ta, trừ chút tiền tiêu vặt và phân lệ hàng tháng, lấy đó làm răn dạy."
Hoa Thường gật đầu nói: "Tỷ tỷ làm rất đúng, chẳng lẽ Diêu Quý cơ dám phản bác không nghe theo hay sao?"
Thấm Thục phi cười lạnh nói: "Nàng ta thật giả tạo. Ngoài mặt thì uất ức cầu xin và hoàn toàn vâng lời, người ngoài nhìn vào giống như ta đang khi dễ nàng ta. Ta vốn nghĩ rằng nàng ta ngoan ngoãn chịu phạt thì thôi, không ngờ rằng nàng ta bằng mặt mà không bằng lòng!"
Hoa Thường nghi hoặc hỏi: "Nàng ta làm thế nào mà bằng mặt không bằng lòng?"
Thấm Thục phi cả giận nói: "Hừ, còn không phải do phụ thân của nàng ta hay sao! Phụ thân nàng ta là Tòng Lục phẩm Nội phủ Thự chính, tuy không xem là quan lớn, nhưng cũng rất có thể diện trong Nội phủ. Bên này bổn cung phạt phân lệ và tiền tiêu hàng tháng của nàng ta, đảo mắt một cái Nội phủ bên kia đã qua mặt ta tặng rất nhiều đồ vật cho nàng ta!"
Hoa Thường mở to hai mắt nhìn, sau đó nhíu mày nói: "Sao Nội phủ to gan lớn mật như thế? Ngay cả chủ quản một cung cũng không đặt vào trong mắt?"
Thấm Thục phi siết chặt khăn, tức giận nói: "Muội cũng không phải là không biết, quan hệ trong Nội phủ phức tạp rắc rối. Đừng nói chủ quản một cung như tỷ, dù có là Hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung cũng phải nhắm một mắt mở một mắt với Nội phủ. Loại sự tình này có thể truy cứu được sao?"
Hoa Thường cười khổ gật gật đầu: "Đúng là có chuyện này ở Nội phủ. Nhưng dù sao chuyện này cũng quá nhỏ, nếu chỉ vì một Quý cơ nho nhỏ mà dấy lên can qua thì sẽ làm mất thể diện của tỷ, khiến người khác cảm thấy tỷ quản giáo không nghiêm, không phân biệt lớn nhỏ. Tuy nhiên, nếu nhịn cơn tức này xuống thì tỷ lại cảm thấy không cam lòng. Muội nói có đúng không?"
Thấm Thục phi nắm lấy tay Hoa Thường, thở dài: "Muội đã nói đúng điều trong lòng của tỷ. Đây vốn không phải là chuyện lớn, nếu truy cứu thì là chuyện bé xé ra to, nhưng chịu đựng thì ta lại tức giận. Thật là..."
Hoa Thường vỗ vỗ tay Thấm Thục phi, nhẹ nhàng nói: "Tỷ đừng buồn nữa. Diêu Quý cơ cho rằng bản thân ở trong cung có người chăm sóc, lại được bệ hạ sủng ái thì cảm thấy không có gì mà mình không làm được. Rồi thực tế sẽ dạy dỗ nàng ta."
Thấm Thục phi quay đầu nhìn Hoa Thường: "Ý của muội là?"
Hoa Thường khẽ nói: "Hiện giờ Diêu Quý cơ cao ngạo như vậy, suy cho cùng thì chỉ là dựa vào việc Hoàng thượng cảm thấy có chút mới mẻ với nàng ta. Một tháng lật thẻ bài ba lần quả thật cũng được xem như là tân sủng."
Thấm Thục phi nheo mắt: "Hoàng thượng bận rộn chính vụ, một tháng sẽ không ngủ lại hậu cung quá hai mươi ngày, chân chính triệu hạnh, được đồng sử lưu lại cũng chỉ có khoảng mười ngày."
Hoa Thường nói tiếp: "Tính trong mười ngày này, Hoàng hậu một ngày, tỷ tỷ ba ngày, Thành Phi một ngày, Ninh Quý tần một ngày, Lan Tiệp dư một ngày, khi sức khỏe tốt thì muội cũng có thể có hai, ba ngày. Một, hai ngày còn lại mới là người khác. Hiện giờ muội đang bị bệnh, không thể thị tẩm, thì có ba, bốn ngày trống, phi tần mới tiến cung mới có thể thừa dịp mà được mưa móc."
Hoa Thường cười cười tiếp tục nói: "Nếu tỷ tỷ không muốn Diêu Quý cơ tiếp tục được sủng ái, không cần làm quá nhiều, chỉ cần lấp đầy ba, bốn ngày còn lại đó, Diêu Quý cơ kia dù có ba đầu sáu tay cũng vô dụng."
Thấm Thục phi nhíu nhíu mày: "Tỷ tỷ nào có năng lực độc chiếm Hoàng thượng như vậy."
Ý cười nơi khóe miệng Hoa Thường cũng có chút chua xót, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ không lấp được thì đẩy người khác đến lấp. Một người không đủ thì chọn nhiều người. Các phi tần mới thấy tỷ tỷ yêu quý họ như thế tất nhiên sẽ không ngừng cảm kích tỷ. Thuận tiện cũng có thể chia rẽ quan hệ giữa Diêu Quý cơ và các nàng, có thể nói là một hòn đá trúng mấy con chim."
Thấm Thục phi mím môi, thấp giọng nói: "Thái hậu cũng từng dặn dò ta, muốn ta giúp đỡ Khánh Quý tần, chỉ là ta không tìm ra được điểm mấu chốt này. Hiện giờ nghe muội nói xong, ta cảm thấy thay vì so đo với Diêu Quý cơ, không bằng bán cho Thái hậu ít mặt mũi, tiến cử Khánh Quý tần vậy."
Hoa Thường vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Thấm Thục phi, khẽ an ủi: "Muội biết trong lòng tỷ cảm thấy khó chịu, không phải muội cũng như thế sao. Nhưng đức hạnh của nữ tử chính là không kiêu căng, không đố kị, là an thất hưng gia. Dưới gối của tỷ đã có hai nữ nhi, dù không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho thanh danh của bọn trẻ. Công chúa không thể so với Hoàng tử, cho dù có thân phận tôn quý như thế nào thì cũng phải đến nhà người khác mà sống cả đời. Tuy ngoài miệng mọi người không nói gì nhưng nhất định sẽ nghị luận ở sau lưng."
Thấm Thục phi nghe Hoa Thường nói thì có chút bi ai, trong đôi mắt hình như có ánh nước, nhỏ giọng nói: "Ta biết thanh danh của ta không được tốt, khi Hoàng thượng chưa đăng cơ thì đã có lời đồn nói ta chuyên sủng. Lúc ta nhập chủ Tiêu Phòng cung, còn có Ngự Sử can gián: Phi thiếp sao xứng với hai chữ Tiêu Phòng? Mãi cho đến hiện tại, trong cung ngoài cung đều tung tin ta ngang ngược ương ngạnh, không chấp nhận được người khác. Trong lòng của ta cũng không thoải mái."
Hoa Thường thở dài: "Muội muội biết trong lòng tỷ cảm thấy ấm ức, nhưng lời nói của con người rất đáng sợ, tỷ tỷ phải đính chính lại."
Thục phi ngập nước mắt gật gật đầu: "Tỷ biết muội muốn tốt cho tỷ, bất luận như thế nào, tỷ cũng cám ơn muội."
Hoa Thường tuy cười nhưng trong lòng lại có chút áy náy, Thấm Thục phi là người hiếm gặp trong hậu cung, giống như thủy tinh tinh xảo đặc sắc khiến cho người ta yêu thích.
Nhưng nàng phải làm chút gì đó, cũng nhất định phải làm gì đó
Theo dõi page để cập nhật truyện hay