Tư Thái Cung Phi - Chương 72

Tác giả: Thanh Triệt Thấu Minh

Hiền Phi
"Trẫm có chiếu chỉ khen ngợi ngươi hiểu biết lễ nghi, dùng cung vi để phò tá và quản lí nội cung, vì tư chất đoan trang hiền thục, có tài có đức nên có điển chương này.
Phong Kỳ Phi Hoa thị, xuất thân danh môn hào tộc, hiệp phụ trung khuê, tấm lòng ôn huệ, lương thiện đoan trang, tài đức vẹn toàn, tuân thủ cung quy, tài sâu học rộng, sớm tối ân cần, là tấm gương đức hạnh sáng như ngọc, ngôn dung đủ đầy. Nay dựa theo từ dụ của Hoàng Thái hậu, lấy sách bảo, phong làm Hiền phi. Khâm thử!"
Hoa Thường vận đại trang dành cho đại lễ, nghiêm cẩn quỳ trên mặt đất, nghe thái giám tuyên thánh chỉ tấn phong xong liền hành đại lễ: "Thần thiếp lĩnh chỉ tạ ân. Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Lão thái giám đến tuyên chỉ là người Hoa Thường quen biết. Lúc trước, khi còn hầu bệnh ở Kiến Chương cung, quan hệ của nàng và lão thái giám họ Chu này không tệ lắm, cũng coi như là người cùng chung hoạn nạn. Chu công công ở Kiến Chương cung này là nhân vật lớn, đứng thứ hai chỉ sau Trần Hỉ.
Trần Hỉ được Hoàng đế coi trọng, thậm chí đôi khi còn có thể tham dự triều chính, đối với việc tiền triều có thể nói là nắm trong lòng bàn tay. Còn Chu công công thì gần như cai quản phần lớn các công việc bên trong Kiến Chương cung, rất được tín nhiệm, là người có tiếng nói.
"Nương nương, người mau đứng lên, chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương." Chu công công tràn đầy ý cười nói lời cát tường, thanh âm lão thái giám không bén nhọn, mà lại mang theo một sự ôn nhuận trầm ổn.
Hoa Thường mỉm cười đoan trang, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Vất vả cho công công rồi." Dứt lời, nàng lấy từ trong tay áo ra một cái hà bao thêu cành trúc vô cùng tinh xảo, đặt vào trong tay Chu công công.
Chu công công nở nụ cười chân thành, nhanh chóng nhét vào ống tay áo, vui vẻ giống như Phật Di Lặc.
Hoa Thường vô cùng bình dị gần gũi, đối với cung nhân tại Kiến Chương cung lại càng đặc biệt cẩn thận lưu tâm, tất nhiên đối xử không tệ. Mọi người đều nhớ lấy phần tình cảm đó, chung quy sau này sẽ có lúc hữu dụng.
"Công công còn phải đi các cung khác tuyên chỉ sao?" Hoa Thường khẽ mở cánh môi đỏ mọng, cất tiếng hỏi.
Chu công công khom người trả lời: "Nô tài không đi, Hoàng thượng cố ý phân phó nô tài chỉ đến Thượng Dương cung thôi. Những người khác được tấn phong thì đều là các tiểu thái giám cấp thấp đi tuyên chỉ."
Nét tươi cười trên mặt Hoa Thường sâu hơn, hòa nhã nói: "Nếu công công không vội thì vào trong dùng tách trà. Trước đây ít có cơ hội chiêu đãi công công, lần này nhất định phải nể mặt bổn cung đó."
Chu công công thấy Hoa Thường chân tâm thật ý thỉnh mời, không hiểu sao cảm động trong lòng. Thái giám không phải là người sao? Không đáng thương hay sao? Cũng khó mà nói. Nhưng chỉ có vị nương nương này đối xử bình đẳng, chưa bao giờ ngạo mạn quá mức hay tỏ ra quan tâm thái quá. Quân tử kết giao nhạt như nước, dùng câu nói này có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng quả thật loại giao tình hờ hững này lại hấp dẫn người ta nhất.
"Thịnh tình của nương nương, nô tài không thể chối từ, đành ở lại dùng một tách trà vậy." Chu công công hành lễ đáp lại.
Hoa Thường chậm rãi gật đầu, ôn hòa cười nói: "Công công, mời. Lan Chi, lấy Lão Quân trà mà mấy ngày trước Nội phủ dâng lên ra đây, chiêu đãi các vị công công."
Chu công công và bốn vị tiểu thái giám phía sau đồng loạt tạ ơn.
Vào trong điện, Chu công công rất đúng mực, chỉ ngồi nửa ghế, khom lưng thật sâu. Các tiểu thái giám thì ngồi trên ghế đẩu.
Hoa Thường vào trong điện nên có chút tùy ý, thoải mái cười nói: "Ở trong điện của ta mà công công còn câu nệ lễ tiết, hà tất phải như vậy? Lan Chi, giúp các vị công công ngồi thoải mái một chút, chẳng lẽ trong cung này lại thiếu mấy cái ghế dựa sao?"
Chu công công vội vã lắc đầu trả lời: "Tôn ti khác biệt, cung quy nghiêm ngặt. Vài tiểu thái giám này làm gì có tư cách để nương nương dọn chỗ cho ngồi? Nương nương đừng làm chúng nô tài tổn thọ."
Hoa Thường ôn nhu nói: "Sao bổn cung lại không biết? Nhưng mà nơi đây cũng không phải là bên ngoài, hà tất cho rằng chuyện này không đúng với lễ nghi. Huống chi, các công công đến đây để tuyên chỉ chúc mừng cho bổn cung, nếu không dọn chỗ ngồi cho công công, chẳng phải thể hiện bổn cung là người hẹp hòi sao?"
Chu công công thấy ngữ điệu Hoa Thường chân thành thì đáp ứng. Các tiểu thái giám có chút thụ sủng nhược kinh, cúi đầu kính cẩn ngồi trên ghế.
Bọn họ thầm nghĩ trong lòng, vị Kỳ Hiền phi nương nương này quả thật giống với lời đồn đãi trong cung, là người ôn huệ chân tâm, đoan lương hiền đức.
Hoa Thường nâng chung trà màu xanh lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mở miệng nói: "Bổn cung nhìn thấy công công liền nhớ tới khoảng thời gian hầu bệnh ở Kiến Chương cung, khi ấy còn quan hệ thân thiết với công công, ngược lại bây giờ có chút xa lạ."
Chu công công nở nụ cười, kính cẩn trả lời: "Nương nương phong quang tế nguyệt, không chê bai chúng nô tài là hoạn quan, đã là niềm vinh hạnh to lớn của chúng nô tài. Chúng nô tài nào dám trèo cao, không có việc gì sao dám tới quầy rầy nương nương?"
[1] Phong quang tế nguyệt (風光霽月): gió trong trăng tỏ, ý chỉ bây giờ Hiền phi đang khí thịnh dâng cao.
Hoa Thường nhẹ giọng phản bác: "Lời này của công công sai rồi. Công công là người được Hoàng thượng tín nhiệm, vì Hoàng thượng mà lo liệu trước sau, lại còn có công hầu bệnh, chính là người trung trinh, sao có thể tự hạ thấp bản thân mình như vậy? Bổn cung kính trọng ngài còn chưa hết nữa là."
Chu công công được Hoa Thường khen tặng bèn cười khổ, liên tục chối từ, nhưng mà trong lòng sao lại không vui sướng được đây?
Thong thả hàn huyên một hồi, Chu công công mới thấp giọng nói: "Dường như đối với việc nương nương chỉ được tấn phong vị trí Hiền phi, Hoàng thượng có phần áy náy với nương nương. Lão nô cũng cảm thấy nương nương có chút thiệt thòi rồi."
Hoa Thường nhẹ nhàng nở nụ cười, ôn nhu nói: "Điều này có gì quan trọng đâu. Nếu bổn cung là người coi trọng hư danh, sao xứng đáng được Hoàng thượng nhớ kĩ trong lòng chứ?"
Chu công công khom người, lên tiếng khen ngợi: "Nương nương khí độ phi phàm. Lại nói, lần này phi tần được tấn vị không nhiều. Hôm nay tuyên chỉ, cũng chỉ có nương nương người và Ôn Quý tần nương nương của Tiêu Phòng cung. Ngoài ra, Thục phi nương nương được ban phong hào Thấm, Trịnh Phi nương nương được ban phong hào Thành. Còn các nương nương khác từ Tần trở xuống phải xem ý chỉ ngày mai thế nào."
Hoa Thường khẽ cong môi cười. Ý của Chu công công là từ Tần trở lên được phong thưởng chỉ có bốn người, xem ra cũng không tệ.
Hoa Thường cười nói: "Chu công công lại dọa ta rồi. Ý chỉ ngày mai mà ngài lại không biết hay sao?"
Chu công công khom người tạ tội: "Chuyện này không thể tùy ý nói ra. Nếu Hoàng thượng biết được, còn không phải là đánh nô tài sao?"
Hoa Thường cười nói: "Công công khiêm tốn rồi."
Chu công công cười bất đắc dĩ: "Nô tài cũng không biết ý chỉ cụ thể. Thế nhưng vị Mạnh Lương viện trong cung nương nương quả thật là được dính hào quang của nương nương, hình như được tấn phong một bậc, thành Tòng Lục phẩm Cơ."
Hoa Thường hài lòng gật đầu: "Đa tạ công công."
Thiên điện Trường Nhạc cung.
Ninh Quý tần đứng trước song cửa sổ, nhìn cảnh tượng hiu quạnh bên ngoài, khẽ thở dài.
Cung nữ Hoài Tố nhẹ nhàng đi tới phía sau Ninh Quý tần, trong tay cầm áo khoác lông cáo đính ngọc màu tím, nhẹ giọng nói: "Nương nương, người đang nhiễm phong hàn, còn không chú ý đến thân thể, mở cửa sổ để gió thổi vào như vậy."
Trên mặt Ninh Quý tần dần dần hiện lên ý cười chua xót, cất tiếng nói: "Sức khỏe của ta tốt hay không, có ai quan tâm đâu? Người đáng lẽ phải thể hiện sự quan tâm kia đã sớm quay lưng rời đi, không trở về nữa."
Hoài Tố biết Ninh Quý tần đang ám chỉ đến vị thiên tử trong cung Kiến Chương kia, đau đớn trong lòng, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Ninh Quý tần vẫn đứng đấy, nhìn lá cây đã ngả vàng bên ngoài song cửa, nhẹ giọng nói: "Bây giờ tình thế trong cung đã có sự thay đổi lớn. Vốn tưởng trước khi tuyển tú, ta có thể tiến thêm được một bước, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại cản trở."
Ninh Quý tần nhắm mắt, nhẹ nhàng quay đầu lại nói: "Đại Hoàng tử đâu? Sao hôm nay không thấy nó?"
Hoài Tố lên tiếng trả lời: "Hoàng thượng hạ chỉ, nói nương nương đang nhiễm phong hàn, bảo Đại Hoàng tử thu dọn ít vật dụng, chuyển về Trường Nhạc cung ở mấy ngày, hầu bệnh cho mẫu phi."
Trong đôi mắt u ám của Ninh Quý tần đột nhiên lóe lên tia sáng, kinh ngạc xoay lại, trang sức trên đầu đều đánh vào mặt, ngữ khí dồn dập: "Là thật sao?"
Hoài Tố cười nói: "Vâng, Đại Hoàng tử bên kia đã nhận được ý chỉ, đang thu dọn đồ đạc đấy."
Trên mặt Ninh Quý tần chậm rãi hiện lên nụ cười, dường như khóe mắt cũng ngân ngấn lệ, nhẹ giọng nói: "Suy cho cùng Hoàng thượng vẫn còn niệm tình cũ... Nhanh, nhanh thu dọn cho tốt, Đại Hoàng tử sắp về rồi, chuẩn bị những món nó thích ăn, nhanh lên!"
Hoài Tố thấy nương nương nhà mình lại lên tinh thần, thanh âm trong trẻo đáp ứng: "Vâng."
Ninh Quý tần nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt mình, lên tiếng nói: "Ta cũng nên trang điểm lại một phen. Nếu nhợt nhạt tiều tụy như thế này, tiểu tử kia nhất định sẽ lo lắng."
Vị Ương cung.
Hoàng hậu vận một thân váy áo dài thêu hoa sen vàng, lộ ra dáng người yểu điệu, khí chất cao sang. Đáng tiếc, cho dù xinh đẹp đến mức nào thì cũng không có người thưởng thức.
Thúy Lâu khẽ nâng mắt nhìn Hoàng hậu, thấp giọng nói: "Nương nương, đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ cũng sắp đến đợt tuyển tú rồi, nên nhìn về phía trước. Hiện tại đắc ý, chưa chắc sau này cũng sẽ được đắc ý. Thục phi năm ấy chuyên sủng một thời, có từng nghĩ tới việc Kỳ Phi xuất hiện chưa? Bây giờ có thêm người mới vào cung, đối với nương nương lại là một chuyện tốt. Cách cục (kết cấu, bố cục) trong cung không ổn định, nương nương mới vững chắc."
Nghe Thúy Lâu nói xong, Hoàng hậu chậm rãi hít sâu vào một hơi, mở miệng nói: "Ngươi nói có lý, bổn cung hiểu rồi. Bây giờ bổn cung phải rộng lượng, tính toán với những phi tần kia chẳng có ý nghĩa gì. Đế sủng đã là hoàng hoa [2] ngày hôm qua, bổn cung biết rõ."
Thúy Lâu nhìn Vị Ương cung trống trải cùng với tâm trạng trống rỗng của Hoàng hậu, có chút hốt hoảng. Hoàng hậu đã nói rõ ra ngoài miệng, trong lòng cũng đã quyết định như vậy, nhưng là một nữ nhân, là một thê tử, rơi vào nông nỗi này, đáng buồn và bi ai đến mức nào đây?
Hoàng hậu đứng lên, nhìn về phía Thượng Dương cung xa xăm kia, lẩm bẩm nói: "Bây giờ trong lục cung, Kỳ Hiền phi đứng đầu, còn Thấm Thục phi? Chỉ sợ cũng muốn rút lui về phía sau để ngầm bắn một phát. Hoa thị là người tốt, bổn cung cũng không lo lắng, thế nhưng phân lượng của nàng ta trong lòng Hoàng thượng quá nặng. Lần tuyển tú này, quý nữ rất nhiều, bất luận là ai, có thể tiến cung phân chia chút sủng ái cũng tốt. Người càng nhiều thì sủng ái càng ít đi."
Thúy Lâu cúi đầu đáp: "Nương nương anh minh."
Hoàng hậu đưa mắt nhìn Vị Ương cung xa hoa lộng lẫy một vòng, ôn tồn nói: "Hoàng thượng đã hạ chỉ, sang năm Tam Hoàng tử được ba tuổi thì đưa đến Kiến Chương cung để người đích thân giáo dưỡng. Bổn cung không biết đây là tốt hay xấu, nhưng trong lòng lại đau như cắt. Đây nghĩa là Hoàng thượng không còn tín nhiệm ta nữa, không yên tâm để hài tử lại bên cạnh ta... Thúy Lâu, ngươi nói xem, bổn cung thật sự đã sai rồi sao? Chỉ vì hại Tô Cơ, liền khiến cho Hoàng thượng ghét bỏ bổn cung ư?"
Trên mặt Hoàng hậu không chút cảm xúc, trong mắt cũng không có nửa giọt nước mắt, nhưng từ cổ họng lại phát ra thanh âm khàn khàn, mang theo sự cuồng loạn giống như oán trách và bi ai.
Thúy Lâu nghe tên Tô Cơ, thân thể bèn run lên, sau đó mím chặt môi, không biết nên nói điều gì.
Hoàng hậu cũng không hi vọng Thúy Lâu có thể nói được gì đó để thay đổi tính chất cuộc đối thoại này. Chẳng qua Hoàng hậu cần người để giải bày cảm xúc mà thôi, sau đó nàng dần dần bình tĩnh lại.
Thúy Lâu thấp giọng an ủi: "Hoàng thượng chỉ là nóng giận nhất thời mà thôi. Ngày qua tháng lại, còn ai nhớ Tô Cơ là người nào? Rồi Hoàng thượng sẽ chỉ nhớ những điều tốt đẹp của nương nương."
Hoàng hậu chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bổn cung biết đạo lý này, trên đời này không có cái gì mà thời gian không xóa nhòa được. Bổn cung sẽ chờ, bổn cung sẽ dùng tấm lòng và sự khoan thai của một vị Hoàng hậu cho Hoàng thượng biết rằng, bổn cung vẫn là thê tử hiền huệ của người. Rồi sẽ có một ngày Hoàng thượng quên những chuyện không vui, một lần nữa quay về bên ta."
Hoàng hậu khẽ nâng mi mắt, xoay người bước chân ra khỏi tẩm điện, trầm giọng phân phó: "Triệu Thấm Thục phi, Kỳ Hiền phi, Thành Phi tới yết kiến."
Thúy Lâu cúi đầu thật sâu đáp: "Vâng, nương nương."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc