Tư Thái Cung Phi - Chương 126

Tác giả: Thanh Triệt Thấu Minh

Song Hỉ Lâm Môn?
Thượng Dương cung.
Hoa Thường dựa vào cửa sổ, thấy cây cối bên ngoài đã có lá vàng khô héo, nên cũng sinh ra vài phần cảm giác cô đơn hiu quạnh. Dường như tuổi càng nhiều thì người cũng trầm hơn, lòng dần dần già cỗi đi.
Trong tay Lan Chi cầm một chiếc áo choàng bằng lụa màu lam thêu hoa, nhẹ nhàng khoác lên vai Hoa Thường, ôn nhu mở miệng nói: "Vào thu trời lạnh, nương nương mặc nhiều một chút."
Khóe miệng Hoa Thường hơi nhếch lên, giọng nói nhu hòa: "Ta biết, chỗ Ngọc Quý tần thế nào rồi?"
Lan Chi nhẹ nhàng trả lời: "Mỗi ngày Thái y đều bắt mạch bình an, hiện tại thai nhi xem như ổn định, không có vấn đề gì." Lan Chi dứt lời nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Tội gì nương nương phải nghĩ cho nàng ta? Chăm sóc tốt bản thân mới là quan trọng nhất."
Thanh âm của Hoa Thường trở nên nhu hòa hơn: "Hiện tại Ngọc Quý tần đang ở Thượng Dương cung, sao bổn cung có thể không quan tâm được đây? Nếu không lại vô duyên vô cớ khiến cho người khác chê cười."
Đang nói chuyện, Thược Dược tay chân nhẹ nhàng đi vào điện, cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoa Thường, sau khi nhún người hành lễ, do dự không biết phải mở miệng như thế nào.
Hoa Thường thấy thế, hơi mím môi, ôn nhu nói: "Thược Dược, có chuyện gì sao?"
Thược Dược rũ mắt xuống, thanh âm thật nhỏ, thấp giọng nói: "Khởi bẩm nương nương, hôm nay Thái y đến bắt mạch bình an, An Quý cơ ở hậu điện truyền ra tin vui có hỉ."
Lan Chi mở to hai mắt, nặng nề thở ra một hơi, nhìn về phía Hoa Thường, tức giận đến mức đôi môi cũng run lên.
Hoa Thường sửng sốt trong giây lát, biểu tình có chút mê mang, sau đó phục hồi lại tinh thần, khẽ mỉm cười rồi nói: "Đây là chuyện vui, Thượng Dương cung lại có song hỉ lâm môn, phái nhóm tiểu thái giám đi các cung báo tin đi. Hoàng thượng và Thái hậu nhất định sẽ rất vui mừng."
Tính thời gian có lẽ An Quý cơ có thai cũng gần gần ngày với Ngọc Quý tần. Thượng Dương cung là nơi loan giá của Hoàng đế đến nhiều nhất. Hoa Thường và Ngọc Quý tần đều là sủng phi, An Quý cơ cũng xem như là dính một chút phúc, được triệu hạnh một hai lần. Không nghĩ đến, bây giờ An Quý cơ lại có hỉ, cũng coi như là may mắn.
Thược Dược hành lễ, cẩn thận lui ra.
Lan Chi tức giận đến mức không nhịn nổi, hạ giọng nói: "Đây thật sự là khinh người quá đáng! Nương nương! Chúng ta không động được Ngọc Quý tần, chỉ có để nàng ấy dưới mí mắt mà trông chừng. Nhưng hiện tại đến An Quý cơ cũng không thể động sao? Có phúc phận mang thai thì cũng phải xem nàng ta có phúc khí mà sinh ra hay không!"
Sắc mặt Hoa Thường trầm xuống, lạnh giọng quát lớn: "Nói năng hàm hồ!"
Vành mắt Lan Chi tràn đầy nước mắt, sao mệnh của nương nương lại khổ như vậy?
Hoa Thường chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ mở miệng nói: "Việc khi nào có hài tử sao nàng ta có thể quyết định được? Ngươi giận chó đánh mèo lên An Quý cơ thì có lợi gì?"
Lan Chi nhìn khuôn mặt không cảm xúc gì của Hoa Thường, đè thấp giọng, tàn nhẫn nói: "Không ai có thể quyết định được khi nào có hài tử. Vậy lúc nào hài tử mất thì có ai ngăn cản được không?"
Hoa Thường cười nhạo một tiếng: "An Quý cơ, bổn cung thật sự có thể ra tay, thậm chí làm đến mức thiên y vô phùng. Nhưng có ý nghĩa gì? Chỉ vì để hả giận sao? Nếu như ngươi thật sự có năng lực, mưu hại hoàng tử trong bụng An Quý cơ làm gì, trực tiếp mưu hại Thái tử đi!"
Lan Chi bị ngữ khí nghiêm túc của Hoa Thường dọa sợ tới mức "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, không dám nói lời nào.
Hoa Thường rất ít khi đại nộ bừng bừng như vậy, Lan Chi run lên bần bật, nước mắt "ào ào" tuôn rơi, vừa sợ hãi vừa ấm ức.
"Nương nương bớt giận, nô tỳ sai rồi, nương nương đừng tức giận làm hại đến thân thể." Lan Chi vươn tay kéo nhẹ góc váy của Hoa Thường, thấp giọng nhận sai.
Gương mặt Hoa Thường không có biểu cảm gì, nhắm mắt thở dài, có thể nhìn ra sắc mặt nàng thoáng có nét mệt mỏi, giọng nói lạnh nhạt: "An Quý cơ có thai là hỉ sự, thưởng."
Lan Chi dập đầu vâng lời: "Vâng, nô tỳ sẽ tự mình sắp xếp danh sách quà tặng."
Bên này bởi vì hai thai phụ trong cung của mình mà có lẽ Hoa Thường không thoải mái, không nghĩ tới trong lòng hai thai phụ bên kia cũng sợ hãi không thôi.
Thượng Dương cung, hậu điện.
An Quý cơ nằm trên giường, trên người phủ một chiếc chăn mỏng màu lam, biểu tình vừa vui vừa buồn.
Vui chính là tiến cung sáu năm, tuy sủng ái không nhiều, nhưng cuối cùng trời cao cũng rủ lòng thương, có được cái thai này, sau này còn có chỗ dựa. Buồn là vì thời gian có thai quá không đúng lúc, cực kỳ không đúng lúc rồi...
An Quý cơ thật sự sợ hãi. Đầu tiên là nương nương chủ vị Hiền phi sảy thai, tiếp đến là Quý tần ở tả thiên điện có thai, ngay sau đó mình lại có thai, đây là dậu đổ bìm leo, làm mọi việc nghiêm trọng thêm! Đây không phải là đang trực tiếp chọc vào nỗi đau của nương nương chủ vị hay sao?
Nếu có thể, nàng cũng không muốn mang thai vào lúc này.
Huống chi, nàng và Ngọc Quý tần cũng khác nhau. Ngọc Quý tần có gia thế, có sủng ái, cho dù có hài tử, Hiền phi cũng sẽ không mất đi lý trí mà ra tay với nàng ấy.
Nhưng nàng lại chỉ là một Quý cơ nhỏ bé, gia thế không cao, sủng ái không nhiều. Trước mặt Hiền phi, nàng chỉ như một con kiến, hiện tại sao nàng có thể không lo lắng sợ hãi đây?
An Quý cơ nhìn ban thưởng của Hoàng đế, Thái hậu, Hoàng hậu và các phi tần phân vị cao đưa tới bày đầy trong điện lại cảm thấy không rét mà run.
---
Sáng sớm ngày thứ hai, chính điện Thượng Dương cung.
Hoa Thường mặc một bộ thường phục, tóc chỉ dùng một cây trâm cố định, ngồi trên ghế chủ vị, phía dưới là An Quý cơ đang mang thai.
Trên người An Quý cơ mặc một bộ y phục bằng gấm màu lam nhạt, Pu'i tóc chỉnh tề, trang sức trên đầu trên tay đều vô cùng đơn giản mộc mạc, không có gì khác biệt so với trước đây.
Hoa Thường đánh giá vài lần, cất tiếng cười khẽ. Thật là, cực cho nàng ta phải chú ý cẩn thận một phen rồi, tâm tư cũng cẩn trọng. Sau đó Hoa Thường cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Hiện tại trang điểm, dung mạo, cử chỉ của An Quý cơ đều giống như trước kia, không nhìn ra được chút dáng vẻ nào của một thai phụ, xem ra hẳn là không muốn chọc đến Hoa Thường.
An Quý cơ lộ ra tươi cười, thanh âm khiêm tốn ôn thuận: "Nương nương bệnh đã nhiều ngày, tần thiếp cũng vô cùng lo lắng mong nhớ, mới cố ý đến thỉnh an, mong nương nương sớm khang phục (khỏi bệnh, hồi phục sức khỏe)."
Hoa Thường khẽ gật đầu, vẫy tay nói: "Đến đây ngồi bên cạnh bổn cung đi."
An Quý cơ cúi đầu nhỏ giọng đáp ứng, sau đó đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Thường, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh Hoa Thường.
Hoa Thường cẩn thận nhìn sắc mặt của An Quý cơ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng ta, mở lời: "Khí sắc không tệ, hiện tại ngươi cũng là người có thai, nên chú ý chăm sóc bản thân."
An Quý cơ kinh sợ cười nói: "Đa tạ nương nương quan tâm, nương nương đối xử tốt với tần thiếp, tần thiếp ghi nhớ trong lòng."
Hoa Thường cầm chén trà nhỏ trên bàn bên cạnh lên, nhẹ nhàng thổi nước trà nóng, đôi môi đỏ thắm nâng lên một độ cong hoàn mỹ, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngươi đang sợ hãi sao?"
An Quý cơ hốt hoảng, vội vàng nói: "Trong sáu năm nay, nương nương đối với tần thiếp ân trọng như núi, tần thiếp không sợ."
Hoa Thường uống một ngụm trà, nhàn nhã đặt chén xuống, chậm rãi nói: "Nếu bổn cung là ngươi thì cũng sẽ sợ hãi. Nhưng nếu ngươi là bổn cung, ngươi sẽ làm gì?"
An Quý cơ bình tĩnh lại, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hoa Thường, nhẹ nhàng lên tiếng: "Trong lòng tần thiếp nương nương vẫn luôn là người cao cao tại thượng, khiến người khác vô cùng đố kị. Tất cả những phẩm đức tốt đẹp của nữ tử đều có thể nhìn thấy trên người nương nương, vĩnh viễn tần thiếp không thể giống như nương nương."
Hoa Thường hơi quay đầu, nhìn dáng vẻ đoan chính của An Quý cơ, khẽ thở dài, lắc đầu, mở miệng nói: "Bổn cung không điên, bổn cung cũng không ngốc. Bổn cung sẽ che chở cho ngươi. Cẩn thận chăm sóc bản thân đi, đừng sợ."
Dường như An Quý cơ nhẹ nhàng thở ra, sau đó thật cẩn thận ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Nương nương, tần thiếp vẫn luôn là người của nương nương. Tuy tần thiếp vẫn chưa trợ giúp được gì cho nương nương, nhưng đứa nhỏ của tần thiếp có thể giúp tần thiếp hoàn thành những mong mỏi chưa làm được của tần thiếp cho nương nương."
Những lời này của An Quý cơ là đang ám chỉ lòng trung thành của nàng ta.
Trong lòng Hoa Thường cũng hiểu rõ. Nàng có chút kiêng kị Ngọc Quý tần, nên không thể động đến Ngọc Quý tần, cũng không thể động tới đứa nhỏ của nàng ta. Nhưng An Quý cơ thì khác. Nàng có thể động đến nàng ta, cũng như đứa nhỏ của nàng ta.
Hoa Thường vươn tay vuốt tóc An Quý cơ: "Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, trong điện của bổn cung có không ít lão mama có kinh nghiệm, ngươi dẫn về mấy người đi."
An Quý cơ cung kính nhún người hành lễ: "Vâng, cảm ơn nương nương yêu quý."
Lan Chi vẫn luôn trầm mặc đứng phía sau Hoa Thường, chờ An Quý cơ đi rồi, mới mở miệng nói: "An Quý cơ gặp được nương nương chính là may mắn lớn nhất đời này của nàng ta."
Hoa Thường cong cong khóe môi, có vài phần tự giễu, cũng có vài phần lý trí: "Nếu quyết định rộng lượng thì phải rộng lượng đến cùng. Phải làm người tốt từ đầu đến cuối, khiến người ta cảm kích ngươi, mà không phải sợ hãi xen lẫn oán hận ngươi. Có đứa nhỏ của An Quý cơ nguyện mãi mãi trung thành với bổn cung mới là lợi ích lớn nhất."
Lan Chi rũ mi mắt xuống, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì. Nàng vốn là một nha hoàn ổn trọng bình tĩnh, được phu nhân dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ càng ngày nàng càng mất đi bình tĩnh, cũng bởi vì quá để ý.
Nàng quá để ý đại tiểu thư, thậm chí là đồng cảm, coi như là chính mình trải qua vậy.
Hoa Thường chậm rãi đứng dậy, đi vào nội điện, nằm nghiêng trên giường, trầm giọng phân phó: "Phái người đến Kiến Chương cung báo một tiếng, nói nếu Hoàng thượng có thời gian thì mời người đến Thượng Dương cung một chuyến."
Lan Chi hành lễ vâng lời.
Buổi tối, đèn ở chính điện sáng ngời, An Quý cơ ở hậu điện dựa vào cửa nhìn về hướng chính điện, tâm trạng không tốt.
Tiểu cung nữ cầm áo choàng khoác lên vai An Quý cơ, khẽ nói: "Sắc trời đã tối, gió lớn, nương nương vào trong thôi."
An Quý cơ chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói: "Ta chỉ muốn đứng ở chỗ này một lát, không cần phải để ý đến ta."
Nàng biết Hoàng đế tới, đang ở chính điện, bên cạnh Hiền phi nương nương.
An Quý cơ rũ mi mắt xuống, khóe miệng là ý cười tự giễu. Tin tức mang thai đã truyền khắp hậu cung được hai ngày, Hoàng đế cũng không đến liếc nhìn nàng một cái, cho dù hai người cách nhau không xa.
Chua xót của nàng ai có thể hiểu rõ?
Cuộc sống trong sáu năm đều như một ngày, buồn tẻ, nhạt nhẽo, thậm chí có cả cô đơn đến tuyệt vọng.
Nàng không oán hận ai, cũng không biết nên oán hận ai.
Hiện tại có thai, đã chứng minh trời cao đối với nàng không bạc, không nên yêu cầu xa vời nhiều hơn.
Bàn tay An Quý cơ nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ, trên mặt chậm rãi lộ ra ý cười ôn nhu. Hài tử, chỉ cần có đứa bé này, mọi chuyện đều không quan trọng.
Đứa bé này là hy vọng duy nhất của nàng, cũng là hy vọng duy nhất của cả gia tộc nàng.
---
Thượng Dương cung, chính điện.
Hoàng đế và Hoa Thường dùng bữa tối trong trầm mặc. Dường như trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không ai nói ra, trong điện có chút yên tĩnh, chỉ có âm thanh chén đũa va chạm vào nhau phát ra.
Thật vất vả mới ăn xong bữa tối rối rắm này, Hoàng đế cũng khẽ thở ra một hơi.
Hiện tại Hoàng đế cũng vô cùng đau đầu. Hắn để Ngọc Quý tần đến ở Thượng Dương cung vốn là hy vọng tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát kia có thể mang lại cho Hoa Thường an ủi và vui vẻ.
Nhưng không nghĩ tới, Ngọc Quý tần mang thai. Đây không phải trực tiếp vả vào mặt Hoa Thường sao? Hoàng đế chỉ có thể tự nuốt xuống cục nghẹn này, tự nhận xui xẻo rồi.
Lại càng không nghĩ tới, thời điểm quan trọng này An Quý cơ cũng mang thai! Chẳng lẽ các ngươi mang thai cũng bàn bạc với nhau từ trước sao? Như vậy là hãm hại trẫm các ngươi có biết hay không?
Trước kia trẫm chờ đợi hài tử suốt ba năm, các ngươi đều không có, giờ lại cố tình có vào lúc này!
Tuy có hài tử, Hoàng đế rất vui mừng, nhưng sao lại nhanh như vậy? Sao lại liên tiếp như vậy? Sao lại cùng nhau như vậy chứ!
Cho dù hiện tại tâm tư Hoàng đế có không tinh tế đi nữa thì hắn cũng cảm thấy chuyện này đối với Hoa Thường là không tốt chút nào.
Nàng mới vừa sảy thai, trong cung nàng lại có hai người mang thai, ai nhìn mà không sốt ruột cho được.
Hoa Thường bưng trà đến bên cạnh Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng dùng trà."
Hoàng đế nhận lấy chén trà, lại không uống, trở tay đặt chén trà lên bàn nhỏ bên cạnh, nhìn Hoa Thường khẽ hỏi: "Thân thể nàng đã tốt hơn chưa?"
Hoa Thường rũ mắt cười nhạt: "Khá hơn nhiều rồi, Thái y nói không có gì đáng ngại, qua vài ngày nữa thần thiếp sẽ đi thỉnh an trở lại."
Sắc mặt Hoàng đế thả lỏng rất nhiều, mở miệng nói: "Săn bắn mùa thu tới rồi, vừa hay cũng đánh xong chiến sự ở Tây Bắc, nên trẫm quyết định năm nay không tổ chức săn bắn mùa thu nữa, mà là trực tiếp đi Tây tuần [1]. Một mặt là tuần tra quốc khố, mặt khác là xử lý chuyện cầu hòa của người Hồ. Thường nhi có muốn đi không?"
[1] Tây tuần: Đi tuần tra ở phía Tây.
Hoa Thường giật mình ngây ra một lúc, sau đó cảm thấy vô cùng kinh hỉ, trên mặt bất giác lộ ra vẻ chờ mong.
Hoàng đế tuần du thật sự là một chuyện lớn, hơn nữa là đi Tây Bắc. Ở đó có hoang mạc, có thảo nguyên, có ốc đảo cũng có sơn nguyên, là một tiểu thư khuê các không thấy cửa lớn không ra cửa nhỏ, Hoa Thường thật sự cảm thấy kinh hỉ.
"Hoàng thượng muốn dẫn thần thiếp đi sao?" Đôi mắt Hoa Thường sáng lấp lánh, giống như chứa vô vàn ánh sáng của các ngôi sao.
Nhìn thấy biểu tình chờ mong và khao khát của Hoa Thường, Hoàng đế cũng cảm thấy tâm tình thoải mái, gật đầu khẳng định: "Chỉ dẫn nàng đi."
Hoa Thường lại ngây ra, nếu trong hành trình có tiếp nhận bái kiến và cầu hòa của người Hồ, không phải nên dẫn theo Hoàng hậu sao? Bởi vì sẽ có yến hội, mà yến hội thì nhất định phải có nữ chủ nhân ngồi chủ vị.
Hoa Thường có chút ngây thơ, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng không dẫn theo Hoàng hậu nương nương sao?"
Hoàng đế vân đạm phong khinh cười nói: "Mọi việc ở hậu cung phức tạp, còn phải làm phiền Hoàng hậu nên lần Tây tuần này không cần, nếu có lần sau thì lại bàn tiếp."
Trên mặt Hoa Thường lộ ra nụ cười cảm động, nàng nhẹ nhàng dựa vào ***g *** Hoàng đế, giọng nói mang theo ngọt ngào hạnh phúc: "Thần thiếp thật sự rất vui mừng."
Hoàng đế rũ mi mắt xuống, nhìn đỉnh đầu của Hoa Thường, bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịnh ôm lấy Hoa Thường.
Mặc kệ ra sao, nàng vui vẻ là được.
Hoa Thường lập tức trở nên hứng thú bừng bừng, dường như buồn bực mấy ngày nay đều đã biến mất, kéo tay Hoàng đế mặc sức tưởng tượng thế giới bên ngoài.
Hoàng đế cũng tùy theo nàng, ôm bả vai của nàng, khóe miệng đều là ý cười ôn hoà.
Hoa Thường đang nói được một nửa, đột nhiên nghĩ đến phải làm sao với bọn trẻ bây giờ? Sau đó nàng lập tức quay đầu hỏi: "Hoàng thượng, nếu thần thiếp đi rồi, thì Thế tử, tiểu Tứ và Viện nhi phải làm sao?"
Hoàng đế bất đắc dĩ cười nói: "Viện nhi còn quá nhỏ, chắc chắn không thể đi, để lại cho mama chăm sóc. Còn Thế thử và tiểu Tứ, trẫm định dẫn chúng theo. Không chỉ có chúng nó, mà vương công quý tộc, trẫm cũng định dẫn theo không ít."
Tuy rằng Hoa Thường có chút luyến tiếc nữ nhi bảo bối, nhưng vẫn chấp nhận được.
Nói chuyện của bọn trẻ xong, đột nhiên Hoa Thường nhớ tới hai thai phụ trong cung của mình. Đêm nay nàng mời Hoàng đế đến đây vốn là để thảo luận chuyện này, không ngờ có chuyện vui, nàng lại quên mất.
Hoa Thường trầm ngâm trong chốc lát, chỉnh sửa lại lời nói một chút. Nói về vấn đề thai phụ, thật sự là làm mất hứng, nhưng không thể tránh khỏi chuyện này, không bằng nói sớm cho xong việc.
Hoa Thường cười cười, nhẹ nhàng lên tiếng: "An Quý cơ có thai, người còn chưa đi thăm nàng ấy đâu."
Nét cười trên mặt Hoàng đế hơi nhạt đi, sau đó khóe miệng kéo lên, ôn nhu nói: "Trẫm có thời gian sẽ đi xem, không vội."
Hoa Thường mím môi, thanh âm ôn nhu: "Theo quy củ, mang thai tấn vị, sinh con tấn vị. Ngọc Quý tần là phi tần có phân vị cao, không nằm trong số này, thần thiếp cũng không tiện mở miệng. Nhưng An Quý cơ là người trong cung thần thiếp đã lâu, thật vất vả mới mang thai, Hoàng thượng cũng nên tấn vị cho nàng ấy mới phải."
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng: "Sao nàng lại đột nhiên nhớ tới việc này?"
Hoa Thường rũ mắt khẽ nói: "Thần thiếp làm chủ một cung, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều phải chú ý. An Quý cơ cũng là lão nhân trong cung như thần thiếp, luôn cẩn trọng suốt nhiều năm như vậy, thần thiếp nhìn thấy, trong lòng cũng thương tiếc cho nàng ấy. Hiện tại nàng ấy có thể có thai, thần thiếp cũng vui thay cho nàng ấy."
Hoàng đế trầm mặc gật đầu: "Nàng nói có lý, vậy tấn vị đi, hiện tại An Quý cơ là Chính Lục phẩm, thăng một bậc, thành Tòng Ngũ phẩm Mỹ nhân."
Hoa Thường nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Hoàng đế không tốt, nàng dùng đầu gối nghĩ cũng biết nguyên nhân. Nam nhân kì quái này tự mình tìm đường ૮ɦếƭ còn muốn người khác an ủi sao.
Hoa Thường nở nụ cười bất đắc dĩ, rồi đành phải mở miệng nói: "Nếu hôm nay Hoàng thượng không nói sẽ đưa thần thiếp ra ngoài chơi, thần thiếp sẽ không rộng lượng như vậy đâu."
Câu nói này vừa mang theo vài phần khó chịu nhưng cũng vừa có phần hờn dỗi đáng yêu. Khuôn mặt Hoa Thường vốn mỹ lệ, giờ lại càng thêm có tươi sáng rạng ngời, mang theo sự vui vẻ, bừng bừng sức sống.
Nghe vậy hai mắt Hoàng đế sáng lên, nhịn cười, nghiêm túc nói: "Không phải Thường nhi luôn rộng lượng sao?"
Hoa Thường nghiêng đầu, hừ một tiếng, mở miệng nói: "Lúc tâm trạng thần thiếp tốt mới rộng lượng. Nếu tâm trạng không tốt thì thần thiếp sẽ kéo dài thêm, chờ tâm tình tốt lên lại rộng lượng tiếp."
Hoàng đế bị những lời ngụy biện của Hoa Thường làm cho dở khóc dở cười, trong lòng đột nhiên thoải mái hẳn, ý cười ở khóe miệng muốn giấu cũng không giấu được. Hắn thích nàng càng ngày càng chân thật như vậy.
Cuối cùng sau khi hai người nói chuyện mệt mỏi liền ôm nhau cùng ngủ.
Ngày hôm sau, An Quý cơ ở hậu điện nhận được khẩu dụ tấn vị và ý chỉ của Hoàng hậu, chính thức trở thành An Mỹ nhân.
Sau khi nàng đến Vị Ương cung tạ ơn, lại tới chỗ của Hoa Thường tạ ơn.
Hoa Thường cười ôn nhu, hoà nhã nói miễn lễ, trong lòng An Mỹ nhân càng thêm cảm kích.
Cho dù như thế nào, phân vị và địa vị là không thể tách rời, phân vị càng cao, tương lai khoảng cách giữa nàng với đứa nhỏ càng gần.
Cúi người làm thiếp thì sao? Khom lưng uốn gối thì thế nào? Nàng chỉ muốn giữ lại được đứa nhỏ của nàng. Bản thân nàng không quan trọng, quan trọng là người mà nàng quan tâm có thể sống tốt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc