Tự Nguyện - Chương 53

Tác giả: Từ Liễm

Vu Sính Đình rụi vào lòng Phùng Mộ Huân, cười nói: “Em còn chưa đủ toàn tâm toàn ý với anh sao?”
Phùng Mộ Huân khẽ cười, đưa tay vuốt tóc cô rồi bất ngờ ôm ghì lấy thắt lưng cô, cúi đầu hôn lên trán cô và đáp: “Chưa đủ.”
Đến đêm, Phùng Mộ Huân có vẻ *** hơn, mỗi một lần đều vào tới tận cùng, khiến Vu Sính Đình vô cùng khó chịu.
“Điểm Điểm, nhìn anh.” Dưới ánh đèn mờ nhạt, Phùng Mộ Huân đỡ gáy Vu Sính Đình, ép cô phải đối mặt với anh. Đôi con ngươi đen láy và ánh mắt sắc lẹm như cái động sâu hun hút muốn lôi cô vào trong, cùng lúc đó, tốc độ *** cũng tăng lên nhanh.
“Mộ Huân … a…” Vu Sính Đình vừa hổn hển gọi được một tiếng lại liền thét lên vì đau, móng tay bấu chặt vào *** anh.
Không ngờ sau tiếng hét, cô lại phải nhận một đợt tấn công dữ dội nữa.
Mồ hôi của hai người quyện vào nhau, Phùng Mộ Huân tóm chặt cổ tay cô, cúi đầu cắn môi cô, tăng thêm lực, lại hờ hững hỏi: “Điểm Điểm, anh là ai?”
Vu Sính Đình bị ép phải lên tiếng: “Mộ Huân, Phùng Mộ Huân.” Giờ phút này, ánh mắt đầy áp lực của Phùng Mộ Huân khiến trong lòng Vu Sính Đình sinh ra cảm giác xấu hổ khó hiểu. Cô quay đầu đi, không dám đối mặt với Phùng Mộ Huân. Không hiểu đêm nay Phùng Mộ Huân bị làm sao, mà so với mọi khi như hai người hoàn toàn khác biệt.
Trong phút miên man của cô, Phùng Mộ Huân rời khỏi thân thể cô, sau đó lại nặng nề tiến vào. Cảm giác khi thì trống rỗng lúc lại căng chặt khiến Vu Sính Đình vừa thỏa mãn lại vừa khó chịu, khiến cô đau đớn chìm trong bể dục tình.
Anh thở những nhịp nặng nề, khẽ gầm lên: “Anh muốn em nhìn anh nói! Không được tránh!” Phùng Mộ Huân dùng một tay tóm chặt thắt lưng cô, một tay ghì lấy gáy cô.
Khuôn mặt Vu Sính Đình bị Phùng Mộ Huân xoay lại, đối diện với anh.
Phùng Mộ Huân lại đâm vào, giọng nói như ra lệnh: “Điểm Điểm, mở mắt ra! Em mở mắt nhìn anh đi!”
Vu Sính Đình đau đến co người lại, hai mắt thẫn thờ, ánh mắt mê man nhìn người ở phía trên.
“Mau, gọi tên anh đi!” Anh vừa nói vừa tăng thêm sức.
Hành động mạnh bạo khiến Vu Sính Đình đau đến mức phải kêu lên.
Cô mơ màng nói: “Mộ Huân, Mộ Huân.” Giọng nói của Vu Sính Đình lúc này đã trở nên mềm nhũn, mọi lời nói gần như đều do Phùng Mộ Huân dẫn dắt, như thể cô có bao nhiêu sức lực đều phải lôi ra hết, khiến cô thật sự chìm trong khoảnh khắc cuồng dại này.
Một lần rồi lại một lần húc mạnh, cơ thể Phùng Mộ Huân di chuyển với tốc độ nhanh hơn, nhưng dường như thế nào cũng không đủ, anh muốn mọi nơi trên cơ thể cô đều ghi lại ấn ký của anh.
Tới phút cuối cùng, Phùng Mộ Huân hừ một tiếng nặng nề, lưu lại thứ gì đó trong cơ thể cô.
Tất cả đều do Phùng Mộ Huân nắm quyền chủ đạo và hoàn thành, không ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của anh. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Vu Sính Đình Dưới *** anh, dường như khi đó anh sẽ là một cái cây cứu mạng cô, chỉ có thế thì cô mới không rời khỏi anh.
Đêm nay, anh vô cùng thỏa mãn.
Giây phút sung sướng trôi qua, Phùng Mộ Huân giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, dựa vào thành giường ***. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, bâng quơ nghịch cái bật lửa, một tay kẹp ***, thản nhiên hút một hơi rồi lại chậm rãi nhả khói. Xuyên qua làn khói trắng, thần sắc của anh chìm trong khoảng sáng tối lờ mờ. Cảm giác người bên cạnh động đậy, Phùng Mộ Huân đưa mắt nhìn, chỉ thấy Vu Sính Đình chui đầu vào chăn ho khan mấy tiếng.
Anh cúi đầu nhìn, tấm ga giường đã nhăn nhúm kinh khủng. Một lát sau, Phùng Mộ Huân rụi bỏ ***, vẻ mặt điềm tĩnh, cúi người kéo chăn xuống. Nhìn mái tóc bù xù của cô lộ ra, anh lại kéo chăn xuống thấp hơn, vén tóc ra sau tai cô, hôn lên bả vai cô rồi dịu dàng hỏi: “Còn đau không? Để anh xem nào.”
Nói xong, Phùng Mộ Huân ngồi thẳng dậy chuẩn bị tốc chăn lên xem.
Phùng Mộ Huân lúc này và con người *** lúc nãy quả thực như hai người.
Vu Sính Đình giận dỗi vì sự *** ban nãy của anh, lập tức kẹp chặt hai chân lại, giữ chăn và không thèm để ý đến anh. Cô cảm giác các khớp xương của mình sắp rời ra rồi. Vừa nãy cô khóc lóc xin anh, giọng nói gần khàn đặc, vậy mà anh vẫn làm như không nghe thấy, chỉ lo thỏa mãn mình. Nghĩ đến đây, cô rụt người lại, cắn môi không lên tiếng.
Một lát sau, Phùng Mộ Huân khôi phục thần sắc, ôm cô từ phía sau, thở dài, giọng nói ôn hòa: “Điểm Điểm…Anh xin lỗi. Vừa nãy anh không kiềm chế được.”
“Mộ Huân, anh làm sao thế?” Vu Sính Đình cảm thấy có điểm bất thường, liền hạ giọng hỏi.
Anh vỗ vỗ vai cô, hôn lên bả vai cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Không sao hết. Em cũng mệt rồi, ngủ đi, một lát nữa anh đi tắm.”
Vu Sính Đình mơ hồ cảm thấy Phùng Mộ Huân có tâm sự, lại lo không biết có phải anh đã biết gì không, nhưng cô lại gạt đi ngay ý nghĩ này. Phùng Mộ Huân cũng không nói gì nữa, chỉ ôm cô từ phía sau. Hai người nằm sát bên nhau, mấy phút sau, Phùng Mộ Huân mới nhẹ nhàng xuống giường.
Phùng Mộ Huân tắm qua loa bằng nước lạnh rồi lên giường. Trong đêm đen, hai người ôm chặt lấy nhau nhưng không nói chuyện. Chừng nửa tiếng sau, trong lúc mơ màng, Vu Sính Đình nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt. Cô biết là Phùng Mộ Huân lại phải đi huấn luyện rồi.
Đêm nay, Vu Sính Đình gần như thức trắng…
Đến sáng, lúc cô rời giường thì Phùng Mộ Huân cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, dọn hết mọi thứ lên bàn.
Rửa mặt xong, Vu Sính Đình nghe thấy tiếng vặn chìa khóa, không nghĩ cũng biết là Phùng Mộ Huân.
“Sao lại về rồi?”
Phùng Mộ Huân nhìn cô, thản nhiên đáp, “Ừm.”
Hai người không nhắc đến chuyện đêm qua, Vu Sính Đình thấy anh không có vẻ khác thường nên trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.
Phùng Mộ Huân vào phòng làm việc lấy ít tài liệu, rồi lại vào phòng ngủ thay quần áo. Cởi bỏ bộ quần áo huấn luyện, anh nhanh chóng mặc một bộ quân phục.
Từ phòng ngủ đi ra, ánh mắt Phùng Mộ Huân đưa ngay về phía bàn ăn, anh tới trước mặt Vu Sính Đình và dặn: “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, anh cũng ăn rồi, một lúc nữa anh có việc bận, đến chiều có thời gian anh sẽ qua đón em. Em lái xe cẩn thận nhé.”
“Vâng.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên trán cô, vậy mà Vu Sính Đình lại tóm lấy cánh tay Phùng Mộ Huân, kiễng chân rồi quàng tay lên cổ anh, chủ động tặng cho anh một nụ hôn buổi sáng. Hai mắt Phùng Mộ Huân hiện lên vẻ kinh ngạc, chốc lát đã đảo khách thành chủ, cậy hàm răng cô ra để tặng cô nụ hôn sâu hơn. Hai người quấn quýt si mê một lúc rồi Phùng Mộ Huân mới chịu đi.
***
Lúc Vu Sính Đình gặp lại Hứa Diễn Thần là vào buổi chiều cùng ngày. Cô vừa từ xưởng sản xuất ra thì thư ký vội vàng chạy đến báo cáo: “Giám đốc Vu, vừa rồi trợ lý của người đại diện công ty Hâm Thịnh gọi điện tới, anh ta đã xem xét xong rồi, bảo cô mang hợp đồng tới, anh ta xem xong sẽ thương lượng với cô vài chi tiết.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.”
Lúc cô cầm tài liệu đến công ty thì xe của Hứa Diễn Thần đã đỗ ở cổng. Hứa Diễn Thần hạ cửa xe xuống, vẫy tay với cô: “Lên xe đi.”
Vu Sính Đình nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi hoặc. Vừa lên xe, cô liền đưa tập tài liệu và hợp đồng cho Hứa Diễn Thần. Anh ta dựa vào cửa xe, nhận lấy tập tài liều, xem một lúc nhưng vẫn chưa trả lời Vu Sính Đình. Dọc đường đi, Hứa Diễn Thần vẫn không nhắc đến chuyện hợp tác với cô.
Vu Sính Đình không hiểu rốt cuộc Hứa Diễn Thần có ý gì, rõ ràng nói muốn ký hợp đồng, vậy mà bảo cô lên xe xong, ngoài xem hợp đồng ra thì chẳng nói với cô một câu nào về chuyện hợp tác.
Khoảng nửa tiếng sau, tài xế dừng xe tại một khoảng sân rộng.
Xuống xe, Hứa Diễn Thần chủ động đi sang phía bên kia mở cửa cho Vu Sính Đình.
Hai người đứng trên sân, do vẫn đang là giờ làm việc nên không có nhiều người qua lại.
Hứa Diễn Thần đứng thẳng người, giọng buồn buồn: “Em còn nhớ nơi này không?”
Vu Sính Đình nhìn nơi quen thuộc này, dường như đang nhớ lại. Đây là nơi mấy năm trước Hứa Diễn Thần cầu hôn cô. Lúc anh ta gọi cô đến đây, trên mặt đất trải đầy hoa hồng, rồi anh ta cầu hôn cô với những lời hứa hẹn son sắt. Khi ấy cô cảm động đến mức òa khóc, còn tưởng rằng mình có thể cùng anh ta đi đến cuối đường. Hôm nay nhớ lại, đột nhiên cô chợt thấy chuyện như đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Vu Sính Đình sững lại: “Hứa Diễn Thần, anh có ý gì thế?”
“Không có ý gì, anh chỉ muốn đưa em đến cảm nhận những nơi chúng ta từng tới thôi.”
“Hứa Diễn Thần, em kết hôn rồi, chuyện trước kia đừng nên nói ra.” Cô thừa hiểu ý của Hứa Diễn Thần, mặc dù anh ta muốn tiếp tục nhắc lại chuyện cũ, nhưng cô muốn cho anh ta hiểu rõ tình hình hiện tại.
Hứa Diễn Thần cười cười, ngữ điệu nhạt nhẽo: “Anh không quan tâm em lập gia đình hay chưa, anh chỉ biết là Phùng Mộ Huân đã không từ thủ đoạn khiến hai chúng ta phải chia tay! Nếu không có Phùng Mộ Huân hắn âm thầm chọc ngoáy thì chúng ta căn bản sẽ không có kết cục như hôm nay! Đình Đình, em nghĩ là tại sao anh lại trở về? Là anh không buông bỏ em được, anh không tin em đã quên hết bao nhiêu năm tình cảm của chúng ta. Sáu năm, chúng ta bên nhau sáu năm, em với hắn thì được bao lâu? Em dám nói em thật sự yêu hắn không?”
Hứa Diễn Thần càng nói càng kích động, lúc nhắc đến ba chữ Phùng Mộ Huân, anh ta gần như nghiến răng nói.
Vu Sính Đình lắc đầu nói: “Hứa Diễn Thần, anh vẫn chưa rõ sao? Thật ra anh trở về vốn không phải vì em, chỉ vì anh không cam tâm bị bố mẹ em khinh thường cho nên mới cố gắng chứng minh bản thân, nhưng điều đó không sai. Đúng là Phùng Mộ Huân nhằm vào sự nghiệp của anh, đó là lỗi của anh ấy! Còn anh thì không sai, anh trở về muốn cho em thấy Hứa Diễn Thần của ngày hôm nay không tệ, anh chọn công ty của bố em để hợp tác, không phải là muốn gián tiếp để ông ấy biết điều này sao?”
Lúc này, Vu Sính Đình nhìn chằm chằm Hứa Diễn Thần và tiếp tục nói: “Chuyện của hai chúng ta đã kết thúc rồi, đó đã là chuyện của mấy năm trước. Cho dù không có Phùng Mộ Huân thì chúng ta cũng không thể đi đến cùng được. Trên đời này không có chuyện gì là không thể cả. thời gian có thể thay đổi tất cả, hơn nữa bây giờ em thực sự yêu Phùng Mộ Huân, em muốn cùng anh ấy sống đến già. Thật ra sáu năm cũng chẳng thể chứng minh được gì cả, anh phải thử thì mới có thể quên được, nói không chừng, chỉ là do anh quá chấp nhất mà thôi.”
Nói xong lời cuối cùng, Vu Sính Đình thở dài. Cuối cùng thì cô cũng có thể nói ra toàn bộ tâm tư của mình. Giây phút Hứa Diễn Thần nói chia tay với cô, cô đã biết hai người họ không còn khả năng nào nữa rồi.
Hứa Diễn Thần nhìn cô, vừa vỗ tay vừa gật gù: “Nói cho cùng, lời này của em đã khiến tim anh ૮ɦếƭ hoàn toàn rồi. Về hợp đồng, phiền em gửi một bản vào mail cho anh, anh sẽ cho tổng công ty xem, cứ vậy đi.”
Vu Sính Đình và Hứa Diễn Thần cùng vào một phòng trà trong trung tâm thương mại bàn bạc chi tiết. Xong việc, Hứa Diễn Thần đưa Vu Sính Đình trở lại công ty. Hai người đồng thời xuống xe, Vu Sính Đình đi giày cao gót nên hơi loạng choạng, Hứa Diễn Thần vội đưa tay đỡ cô. Đợi cô đứng vững, anh ta mới đóng cửa xe lại.
Cô hít một hơi, vỗ vỗ ***, rồi tự nhiên cười. Hôm nay đã có thể trút bỏ tâm sự, ngày mai đến công ty cô cũng đã có thể báo tình hình với các cổ đông rồi.
Vừa quay người định vào công ty cất hợp đồng, cô liền nhìn thấy xe của Phùng Mộ Huân ở phía trước, đột nhiên ngẩn người ra.
Bầu trời rọi xuống vài ánh chiều tà vụn vặt, Phùng Mộ Huân bình tĩnh ngồi trong xe, hai tay đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc