Tự Nguyện - Chương 33

Tác giả: Từ Liễm

Buổi tối, Liêu Hải Lâm từ đoàn ca múa về là lại bận rộn với chuyện đám cưới của Vu Sính Đình. Cuối tuần, người tổ chức hôn lễ của phía khách sạn liên lạc với bà để bàn bạc việc bài trí khung cảnh ra sao. Công việc bận rộn khiến bà chẳng để ý đến Vu Sính Đình nữa. Đôi lúc, cô muốn chủ động nói chuyện hoãn đám cưới lại với Liêu Hải Lâm, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mẹ, cô lại sợ bà mất vui.
Trong phòng khách, Liêu Hải Lâm đang so danh sách khách với thiệp mời, Vu Sính Đình lại gần dò hỏi: “Lễ cưới của con với Phùng Mộ Huân vẫn thế ạ?”
Liêu Hải Lâm hỏi: “Nếu không thì con định để mấy tháng nữa? Không phải mẹ đã bàn xong rồi sao?”
Vu Sính Đình cuống quýt xua tay: “Không ạ, con cảm giác hơi nhanh.”
“Nhanh cái gì, thời gian con với Mộ Huân yêu nhau cũng không ngắn, phải đến hơn nửa năm rồi. Hồi xưa, mẹ với bố con quen nhau chưa đến hai tháng mà đã cưới rồi. Hai đứa quen nhau từ nhỏ, cái gì hiểu cũng hiểu, cái gì chưa hiểu thì cũng hiểu rồi, ngày hai tư tháng sau là ngày tốt, bỏ lỡ thì không chọn được nữa đâu. Thời gian thì mẹ với bác Phùng cũng thương lượng rồi, họ hàng bên đấy cũng biết rồi, mà chẳng phải mẹ cũng đang chuẩn bị thi*p cưới đây sao? Kể cả người phụ trách ở khách sạn là chỗ quen của chú Tuần, mẹ vẫn không yên tâm.”
Vu Sính Đình thấy mẹ có vẻ không xuôi, lời đến miệng rồi lại nuốt vào.
***
Lúc Vu Sính Đình đến quân khu cũng vừa là lúc Phùng Mộ Huân kết thúc giờ huấn luyện, có thể thấy được dáng vẻ phong trần của anh. Nghe người trong đơn vị nói, anh huấn luyện cấp dưới rất nghiêm khắc, nhưng không hề biết anh còn nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Sau giờ tập, anh khôi phục tinh thần, vào nhà bếp còn muốn đích thân nấu cơm cho Vu Sính Đình. Thấy thế, Vu Sính Đình không đành lòng, liền đề nghị đến nhà ăn dùng bữa.
Vu Sính Đình đã quen khá nhiều người trong đơn vị, nhất là lính dưới quyền Phùng Mộ Huân, ai cũng mở miệng gọi chị dâu, gọi nhiều đến mức khiến Phùng Mộ Huân suýt nữa phát khùng. Trước mặt cấp dưới, anh luôn mang dáng vẻ nghiêm nghị, bởi anh vốn là một người lãnh đạo, nhưng từ sau vụ cầu hôn hoành tráng kia, mọi người chẳng còn quá sợ hãi với sự uy Hi*p của anh, còn say sưa bàn tán, thông tin đã được lan truyền nhanh chóng, thậm chí còn lên cả báo của quân khu.
Hai người bước ra khỏi nhà ăn, Phùng Mộ Huân thấy Vu Sính Đình có vẻ mệt mỏi liền hỏi: “Có phải không quen không?”
Vu Sính Đình lắc đầu cười: “Không đâu.”
Dường như nhìn thấu sự bất an của cô, anh nghiêm túc nói: “Sau khi chúng ta kết hôn sẽ không ở lại đơn vị, cứ ở nhà mới khoảng nửa năm mới quay lại đây. Có điều, cháu gái anh cũng sẽ sống cùng chúng ta, em có ý kiến gì không?”
Vu Sính Đình nghe anh nhắc đến cuộc sống sau hôn nhân, lại lắc đầu nói: “Không, như vậy cũng vui.”
“Anh sẽ về nhà đúng giờ, mặc dù với cái nghề này thì anh không thể lúc nào cũng bên cạnh em, nhưng anh sẽ cố hết sức khiến em hài lòng, sẽ không để em chịu ấm ức.”
Vu Sính Đình cúi đầu hé miệng, không nói gì.
Lên tầng, Phùng Mộ Huân vừa nhìn cô vừa cởi cúc áo, cầm quần áo treo bên cửa rồi vào nhà tắm.
Vu Sính Đình ngồi trên băng ghế dài xem tivi. Gần đây mặc dù thường xuyên ở bên nhau, nhưng Vu Sính Đình chưa bao giờ qua đêm tại đơn vị anh, lần nào Phùng Mộ Huân cũng đưa cô về đúng giờ.
Trên một vài phương diện, Phùng Mộ Huân không tỏ vẻ quá gấp gáp, gần như rất đúng mực, trước mặt cô cũng luôn tỏ vẻ trầm tĩnh. Bởi Phùng Mộ Huân không nóng lòng nhất thời, dù sao họ cũng đã đăng kí kết hôn rồi, sớm muộn gì cô cũng là của anh.
Tắm xong, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận kéo cô lại gần, lấy chiếc điều khiển trong tay cô rồi cúi đầu hôn cô. Một tay anh nâng gáy cô lên, một tay vuốt ve sau lưng cô, hai đôi môi quấn quýt khiến thần trí cả hai cùng mê loạn.
Dường như Phùng Mộ Huân vẫn chưa thỏa mãn với sự tiếp xúc này, anh cởi vài cúc trên vạt áo cô theo bản năng, đưa tay vào, hơi nắm nhẹ khiến Vu Sính Đình run lên trong nháy mắt.
Thấy Vu Sính Đình không phản kháng, Phùng Mộ Huân vùi đầu hôn cô. Chiếc áo trên người cô đã bị cởi gần hết, mà Phùng Mộ Huân vẫn lẳng lặng cúi đầu tập trung mở ra từng tấc cảnh đẹp trên người cô.
Anh khẽ cắn иgự¢ cô, một bàn tay không chút do dự nắm lấy bầu иgự¢.
Xúc cảm mềm mại, hoảng hốt, Vu Sính Đình nghe thấy anh khẽ hừ một tiếng vì khó chịu, gần như âm thanh đó phát ra từ cổ họng anh. Bỗng dưng cô tóm chặt áo anh, sợ hãi đến nỗi cả người cứng ngắc.
Lúc này, Phùng Mộ Huân mới dừng mọi động tác lại, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm rồi ngồi dậy định mặc lại áo cho cô.
Tay anh vừa đưa đến gần, Vu Sính Đình liền đỏ mặt, ôm иgự¢ rồi ngồi lui lại phía sau, “Đừng anh, để em tự mặc.” Cô đỏ mặt run rẩy cầm áo mặc vào.
Phùng Mộ Huân cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, anh bình tĩnh đứng dậy đi uống nước.
Uống hết nước, anh xoay lại nhìn liền thấy Vu Sính Đình bối rối vỗ иgự¢, anh thản nhiên nói: “Chắc em biết, anh có phản ứng như vậy là rất bình thường?”
Phùng Mộ Huân phát hiện ra, hành động vừa rồi của mình khiến cô có chút bài xích, nên liền giải thích với cô.
Cô sờ mặt, đáp lại: “Nói thừa, em…đương nhiên em biết!” Thấy dáng vẻ hổn hển của cô, Phùng Mộ Huân không nhịn được liền cong môi cười. Lúc nói xong, Vu Sính Đình lại đưa tay lau mồ hôi, hành động vừa rồi của Phùng Mộ Huân thật sự khiến cô quá bất ngờ.
Vu Sính Đình thấy Phùng Mộ Huân không để ý đến mình nữa mà xoay người vào phòng làm việc, cô yên lặng theo sau, dè dặt hỏi: “Phùng Mộ Huân, phản ứng của em như vậy có phải khiến anh rất khó chịu không?”
Nói xong, Vu Sính Đình chỉ còn biết vùi mặt vào иgự¢ Phùng Mộ Huân, giọng điệu rầu rĩ. Đây là lần thứ hai cô cự tuyệt anh rồi.
Phùng Mộ Huân bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô, ôm cô an ủi: “Không sao, thái độ của em hôm nay khiến anh cực kỳ hài lòng.” Ai ngờ, đó là vì Phùng Mộ Huân biết “cá nước thân mật” chỉ còn là chuyện sớm muộn, cho nên anh không ngại phải đợi mấy chục ngày nữa.
Vu Sính Đình quan sát sắc mặt anh, thấy thần sắc anh có vẻ bình thường trở lại liền áp sát anh hơn, kéo kéo ống tay áo anh và mềm giọng nói: “Phùng Mộ Huân, em với anh thương lượng chuyện này nhé, lễ cưới của bọn mình có thể lùi lại một tháng không?” Nói xong, cô còn giơ tay hình chữ V.
Phùng Mộ Huân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu lành lạnh: “Tại sao? Anh còn có chỗ nào khiến em thấy lo? Em có thể nói ra.”
Cô vội vàng xua tay giải thích: “Vấn đề không phải ở anh, anh đã làm rất tốt rồi, là do em. Em cảm thấy nhanh quá, trong lòng cứ thấy thấp thỏm, cảm giác không đành làm sao ấy.”
Phùng Mộ Huân đột nhiên đỡ trán, mơ hồ than một tiếng: “Điểm Điểm, nghe em nói thế này, anh thật không biết nên vui hay buồn đây.”
Một lát sau, anh nghiêm mặt, giọng điệu gần như không cho phép thương lượng: “Lễ cưới vẫn tổ chức đúng thời gian.” Anh nâng tay sửa lại nút cài trước иgự¢ cô, nhìn cô với sắc mặt ảm đạm: “Thời gian là do mẹ xếp hộ bọn mình, anh không có ý kiến gì hết.” Anh cố ý gọi Liêu Hải Lâm là mẹ trước mặt cô, ý là nhắc cô, cô đã đăng kí kết hôn với anh rồi.”
Phùng Mộ Huân xuất chiêu cầu hôn, lại đăng kí kết hôn, thật sự đã chặn ngang đường lui của Vu Sính Đình. Thi*p mời đã gửi đến các vị lãnh đạo trong quân khu, thời gian đã định xong, cho dù Vu Sính Đình có chần chừ cũng không làm được gì, kể cả cô đổi ý thì cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo sự sắp xếp mà cưới anh.
***
Sau bữa tối, Vu Sính Đình dựa vào ghế dài đọc sách, còn Vu Hàn Sinh ngồi cạnh bàn thưởng trà một mình.
Thấy Vu Hàn Sinh chưa đi ngủ, Vu Sính Đình chủ động lại gần: “Bố, sao bố chưa đi ngủ?”
Vu Hàn Sinh rót cho Vu Sính Đình một ly trà, không đáp mà hỏi ngược lại: “Còn con? Có phải cảm thấy chưa muốn kết hôn, trong đầu vẫn còn tư tưởng không đành lòng không?”
Không hổ là hai bố con, Vu Sính Đình thật thà gật đầu.
Hai bố con ngồi cạnh bàn trà tâm sự.
Vu Hàn Sinh cười với cô, giọng nói ôn hòa: “Hôn nhân là cứ phải từ từ, hồi đấy mẹ con gả cho bố cũng chẳng hề vui.”
Vu Sính Đình thoáng buồn, như thể bị Vu Hàn Sinh nói trúng tâm tư. Cô cắn môi, ấp úng một lúc mới trả lời: “Ai bảo con không muốn lấy anh ấy nào, anh ấy tốt với con như vậy…Tại, con thấy nhanh quá. Trong lòng đúng là vẫn có cảm giác không đành.”
Vu Hàn Sinh hoàn toàn hiểu, “Thôi nào, nói kiểu gì thì sự cũng đã rồi, trong lòng con không vui, bố cũng chẳng có lời vàng ngọc nào để nói với con. Mẹ với anh trai Mộ Huân mất sớm, hai đứa lấy nhau rồi sống riêng, không có ai can thiệp vào cuộc sống của hai đứa nữa, có chăng thì là đứa cháu gái của nó, mà con cũng đã gặp rồi đấy thôi. Tham mưu Phùng nghiêm khắc với nó từ nhỏ, nếu không đã chẳng tống nó đi xa từ lúc mười mấy tuổi để nó tự lực cánh sinh.”
Nói tới đây, Vu Hàn Sinh vỗ vỗ tay cô, tiếp tục khuyên nhủ: “Có nhiều chuyện con đừng quyết theo tính cách mình, nhịn được thì nên nhịn, hai đứa phải bao dung với nhau, con cũng đừng giở thói ương bướng với Mộ Huân, Mộ Huân hao tổn tâm tư với con không có nghĩa là nó có thể nuông chiều con cả đời. Có một số việc, phải dựa vào bản thân mình, dù sao cũng là đàn ông mà, một thời thấy mới mẻ, yêu là một chuyện, cưới lại là chuyện khác. Con cũng nên chủ động đến nhà họ Phùng nhiều nhiều vào, như vậy mới có lợi cho con và nhà mình. Điểm Điểm, con đừng trách bố mẹ ích kỷ, bố thừa nhận là bố có suy nghĩ đấy, nhưng bố mẹ không nhìn lầm người đâu. Con với thằng Tiểu Hứa thật sự có quá nhiều khác biệt, cho dù miễn cưỡng đi tới cùng thì kết quả cũng chẳng mấy tốt đẹp. Hôn nhân môn đăng hộ đối vẫn là tốt hơn.”
Nghe Vu Hàn Sinh nói xong, Vu Sính Đình cả đêm không ngủ. Từ trong lời nói của Liêu Hải Lâm và Vu Hàn Sinh, cô gần như cảm thấy mình đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà xuống được. Cũng có lẽ là cô thật sự mắc chứng tiền hôn nhân, nếu không thì lại sợ rằng Phùng Mộ Huân có chuyện giấu mình. Nếu cứ nhất mực phản kháng, bố mẹ sẽ lại nghĩ cô giở trò.
Nửa đêm nằm trên giường, đang mơ màng ngủ, đột nhiên cô thấy điện thoại rung. Cầm điện thoại lên, cô nhìn thấy tin nhắn Ngụy Tử gửi đến:
Sính Đình, mai có rảnh không, anh có việc muốn gặp em.
Vu Sính Đình đọc tin nhắn, nhắm mắt trầm tư một lát, một lúc lâu sau cô quyết tâm trả lời:
Nếu là về anh ấy thì thôi. Ngụy Tử, 24 tháng sau, em và Phùng Mộ Huân làm đám cưới rồi.
Ý của cô là muốn nói với anh ta, quan hệ của cô và Hứa Diễn Thần đã được gạt sang một bên rồi, hai người không nên tiếp tục qua lại không rõ ràng nữa, đỡ khiến người ngoài hiểu lầm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc