Tú Lệ Giang Sơn - Chương 65

Tác giả: Lý Hâm

Một đêm không ngủ, hai mắt chầm chầm nhắm lại nằm trên giường trằn trọc nghe tiếng gió bắc gào thét, nghĩ đến cảnh Đặng Vũ một mình đi bộ trong thời tiết tồi tệ thế này, chống gậy vượt ngàn dặm, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
Lúc trời vừa sáng, tôi cuối cùng cũng mang theo hai mắt gấu trúc chui từ trong chăn ra, bời vì ngủ không đủ giấc nên bước chân hơi lảo đảo, trong lòng càng trống vắng.
Đặng Vũ được thu xếp ở trong gian phòng bên đầu phía đông, cùng sương phòng tôi ở đại khái cách bảy tám gian, tôi từ trong phòng đi ra, nhìn hành lang, do dự không biết nên đi hay không.
“Hắt xì!” Cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra, Phùng Dị bộ dạng uể oải tựa vào cánh cửa, thản nhiên liếc mắt nhìn tôi: “Hắn đã tỉnh rồi.”
“Vâng.” Tôi xấu hổ giả vờ tươi cười.
Phùng Dị lại đóng cửa phòng.
Tôi hít một hơi thật sâu, trong lòng nặng trĩu đi đến đầu phía đông, nhấc tay muốn gõ cử, trong phòng bỗng nhiên ruyền ra tiếng cười quen tai.
“Vậy theo lời Trọng Hoa nói, Tú có thể thu nhận ngươi, Trọng Hoa từ xa đuổi tới, chỉ muốn giành một chức quan?”
“Cũng không hẳn!” Tinh thần Đặng Vũ hiển nhiên đã hồi phục kha khá, giọng nói mặc dù không lớn, nhưng cũng không còn khan khan vô lực nữa. “Quân tử chi giao nhạt như nước, nếu muốn đi vào con đường làm quan, Vũ đã sớm ghi tên vào Canh Thủy Hán triều…”
Hai người đối thoại anh qua tôi lại, tuy rằng có vẻ thân thiết, nhưng vẫn dùng tên xưng với nhau. Đâu còn giống bạn đồng môn năm đó, còn không bằng giao tình giữa Lưu Tú và thuộc hạ khác.
Tôi buông tay, buồn bã đứng ngoài cửa.
“Vậy… ý Trọng Hoa thế nào?” Lời nói đột nhiên xoay chuyển.
Theo tính cách của Lưu Tú, lời này hẳn chàng đang cười híp mắt mà hỏi, nhưng bởi vì giờ phút này tôi không nhìn thấy nét mặt chàng, cho nên tôi càng nghe ra được lời nói che dấu sự sắc bén và lạnh lùng.
“Vũ – không muốn làm quan!”
“Đã không muốn làm quan, vậy tội gì chịu mạo hiểm trong gió tuyết, lặn lội ngàn dặm, đến đây tìm ta?” Cái từ “ta” kia kéo rất dài, xu hướng hung hổ như muốn dọa người.
Tôi thầm kinh hãi, từ trước đến nay Lưu Tú luôn trầm ổn nội liễm, chủ động khiêu khích như vậy quả là hiếm thấy. Lắng tai nghe không khí căng thẳng bên trong, tôi đưa tay muốn đẩy cửa xông vào, nhưng không ngờ cổ tay đột nhiên bị người giữ lại.
Năm ngón tay của Phòng Dị nắm chặt lấy cổ tay tôi, mặt không chút thay đổi nhìn tôi lắc lắc đầu. Ánh mắt của hắn sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ khác thường, ngay cả ra tay cũng không chút lưu tình, xương cổ tay phải của tôi giống như bị hắn bẻ gãy, đau nhức khó chịu.
Tiếng nói của Đặng Vũ trong phòng đột nhiên cao lên: “Chỉ mong minh công gia tăng uy đức cho bốn biển, Vũ tài hèn sức muộn, buông bỏ công danh nguyện sức đi theo!”
Hơi thở tôi cứng lại, Phùng Dị buông tay ra, nhẹ nhàng mở cánh cửa trước mặt.
“Người hiểu ta, cũng chỉ có Trọng Hoa!” Lưu Tú chỉnh đốn trang phục, vái Đặng Vũ một cái thật sâu, Đặng Vũ nằm nghiêng trên giường mỉm cười không nói gì, ánh mắt dời đi, thấy tôi tiến vào, mặt khẽ thay đổi, thân mình hơi tiến tới.
Phùng Dị nhìn Đặng Vũ cười nhạt, ánh mắt cả hai giao nhau, có thâm ý ra vẻ hiểu biết. Tôi tiến một bước đi vào trong phòng, nụ cười của hắn từ từ tỏa ra, như ánh mặt trời, chói chang đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
“Lệ…”
“Xuỵt!” Tôi dùng ngón trỏ đưa lên môt làm động tác chớ lên tiếng, cười nói: “Tiểu nhân Âm Kích, ra mắt Đặng công tử!”
Lưu Tú từ đầu đến cuối mỉm cười, khóe mắt cong cong nheo lại, Phùng Dị ở bên cạnh thấy tôi “xuỵt” một tiếng thì cười khẽ.
Đặng Vũ đánh giá tôi từ đầu đến chân: “Âm Kích… Âm Cơ…” (Cả hai từ đều phát âm là ji) Hắn cười lắc lắc đầu, trong mắt không che dấu yêu thương: “Chúc âm mưu của nàng thành công!”
“Đa tạ Đặng công tử khen ngợi!”
“Sau này gọi là Đặng tướng quân đi!”
Tôi sửng sốt, bỗng hiểu ra, lớn tiếng nói: “Dạ! Hộ quân Âm Kích ra mắt Đặng tướng quân!”
“Hộ quân?” Đặng Vũ khẽ cười, từ trên giường đứng lên, nâng khuỷu tay của tôi, nở nụ cười tươi sáng nhất: “Hay là làm hộ quân của ta đi!” nghiêng đầu, hướng về phía Lưu Tú: “Minh công có chịu không?”
Hắn nghiêng đầu đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tai tôi nóng lên, chỉ cảm thấy lời nói này không ổn, nhưng không thể bắt lỗi được hắn.
Lưu Tú cười ngây ra, không nói được hay không được. Phùng Dị ở bên cạnh thì ngược lại, đáy mắt hiện lên tia lửa, hơi tức giận, khiến người ta không rét mà run.
Đặng Vũ cười hì hì buông cánh tay tôi ra: “Minh công đi lên phía bắc, hiện giờ đã đến huyện Nghiệp, ý muốn tiếp theo thế nào?”
Một câu liền hóa giải bầu không khí căng thẳng, nét mặt Phùng Dị thoáng dịu đi.
“Nguyện ý lắng nghe lời của tướng quân.” Mặc dù tài danh Đặng Vũ lan xa, có điều vẫn là một thanh niên mới hai mươi mốt tuổi, nếu hắn không có chỗ hơn người, mà Lưu Tú lại xem trọng kính cẩn lắng nghe như thế trước mặt thuộc hạ, chưa tạo công trạng đã phong chức quan, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người bất mãn.
Đặng Vũ cười ta, Lưu Tú chiêu hiền đãi sĩ như vậy, nhưng dường như hắn lại không thèm để ý trái lại đưa mắt sang nhìn Phùng Dị.
Ánh mắt hai người ᴆụng nhau, khóe miệng Phùng Dị giật giật, cười như không cười lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Quả thật lát sau, Đặng Vũ vẫn không nói gì, đẩy Lưu Tú vào một hoàn cảnh khó xử.
Tôi trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi bọn họ đang diễn trò gì, đang ù ù cạc cạc, bỗng nhiên Phùng Dị không còn cách nào bèn thở dài, chậm chạp mở miệng giải vây: “Chư tướng Canh Thủy đế tung hoành bạo ngược, động tí là bắt người ςướק của, dân chúng thất vọng, không muốn đi theo. Nay minh công thuận theo ý trời, thi hành ân đức. Xưa có loạn Kiệt Trụ, chính là gặp được minh công Thang Vũ; Người đói khát đã lâu, sẽ cần được sung túc ầm no. Cần phải loại bỏ tham quan, đi tới quận huyện, xem xét oan tình, ban bố ân trạch…”
Lời này mặc dù có vẻ hách dịch, nhưng cũng nói đến trọng tâm, từng chữ như châu ngọc. Đặc biệt những đạo lý hắn trích dẫn, dễ nghe dễ hiểu, có tình có lý, lại còn nhịp phách rõ ràng, ý vị sâu xa.
Đặng Vũ cười nhe răng híp mắt, Lưu Tú vui sướng ngất ngây vái lạy nói: “Công Tôn nói có lý, như vậy, liền để Công Tôn và Thứ Huống chia nhau đi thăm hỏi các huyện, ghi tên tù phạm, vỗ về quan lại, miễn tội cho những người đi lưu đày, không trách lỗi xưa nữa.”
Phùng Dị thưa vâng, Đặng Vũ đột nhiên tiếp lời nói: “Đừng quên hối lộ hai nghìn thạch xem đám quan lại đó có thành tâm sát nhập hay không, cùng với chiều hướng của quan lại các cấp!”
Phùng Dị liếc mắt nhìn Đặng Vũ một cái, vẻ tức giận ở đáy mắt tan biến, từ từ hiện lên nụ cười.
Tôi đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua lưng, ba người bọn họ… đang đấu trí với nhau. Tuy tôi không hiểu mấy cái âm mưu, dương mưu này lắm, nhưng mắt không bị mù, tai không bị điếc, thông qua những lời nói qua lại giữa bọn họ lúc này ít nhất có thể hiểu được một hai phần.
૮ɦếƭ mất thôi! Nếu sau này bọn họ cứ nói chuyện làm việc như thế này, tôi có thể sẽ phát điên mất! Làm việc không chỉ nhìn bề ngoài, làm việc không chỉ nghe một lần… Tôi thầm nghiến răng, thực hận sự bất lực của mình, mấy lời kia nếu tôi hiểu thế nào được? Nói như vậy mà bảo tôi phải hiểu ngay lập tức, cho dù tôi có nghĩ vỡ đầu cũng không ra.
Nhưng ai thắng ai thua?
Tôi cẩn thận cân nhắc, có vẻ như không phân thắng bại, ba người bọn họ đều thắng. Người duy nhất bị thất thế có lẽ là Phùng Dị, tính khí hắn từ xưa đến nay đều lười nhác, nếu không phải Đặng Vũ đâm cho hắn một kích, chắc hắn cũng không thành thật nhảy ra đâu.
Tôi nhịn không được mím chặt môi cười trộm, Đặng Vũ quả nhiên là thiên tài, vừa gặp đã có thể nhìn thấu tính cách quái gở của Phùng Dị!
Cười được một nửa, ánh mắt chạm đến chỗ Lưu Tú bình tĩnh thản nhiên, bỗng nhiên tôi thu nụ cười lại. Trong ba người này, người nhìn như trung hậu thành thật, giả bộ khờ khạo nhất ngoài chàng còn ai nữa? Một ý nghĩ quái dị đột nhiên hiện lên trong đầu tôi, tôi bỗng nhớ tới một người, khí chất giờ phút này giống hệt Lưu Tú! Người này cực kì nổi dang ở đời sau, là Lưu Bị thời Tam quốc!
“Canh Thủy đế có ý muốn dời đô tới Trường An, nhưng hôm nay Sơn Đông chưa bình định, quân Xích Mi, Thanh Độc tính bằng đơn vị hàng nghìn. Canh Thủy đế ngoài không thể áp chế quân đội, trong không thể tự mình làm chủ, khống chế cục diện Đại Hán. Thuộc hạ, chư tướng đều là người tầm thường, chỉ thích tiền tài, ưa dùng vũ lực, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ cầu phú quý trước mắt, vui thú sớm chiều mà thôi. Không trung hậu thẳng thắn sáng suốt, nhìn xa lo sâu, khuyên chủ an bang, an dân, tình thế bốn phương sụp đổ sớm muộn cũng xảy ra.” Đặng Vũ chân thành nói, câu nói này, đã không hẹn mà gặp với vài quan điểm của Lưu Tú, lại can đảm đem những ý Phùng Dị vừa nói noái toạc ra. “Minh công mặc dù có công lao to lớn, nhưng cuối cùng lại bị người khác quản chế, không thể tự do. Kế sách bây giờ, chi bằng kêu gọi anh hùng trong thiên hạ, thu lấy lòng dân, xây dựng đại nghiệp như Cao Tổ, cứu hàng vạn sinh linh, dùng tài sức của minh công mà thu phục thiên hạ, thiên hạ có thể ổn định!”
Tôi kinh hoàng biến sắc, đây… chẳng lẽ thật sự muốn Lưu Tú xưng đế sao? Ngang nhiên chống đối với Hán triều Canh Thủy? Chỉ bằng mấy trăm người đây?
Lưu Tú thu lại nụ cười, ánh mắt thâm thúy nhìn Đặng Vũ, Đặng Vũ không hề sợ hãi, ánh mắt bình tĩnh.
Tim đập thình thịch, tầm mắt tôi đảo liên tục qua hai người Lưu Tú và Đặng Vũ.
“Đất Hà Nội kề núi liền sông, đủ để hành động, nơi này thịnh vượng giàu có, lại là cố đô của triều Thương. Nếu minh công có thể giữ lấy Hà Nội, giống như khi xưa Cao Tổ có được Quan Trung!” Tiếng của Đặng Vũ rất cao, vẻ mặt nhàn nhã, chỉ núi điểm sông. Sau đó đem binh đoạt Ký Châu, Phía bắc lấy U Tịnh, Hồ Mã để sử dụng; đông chiếm Thanh Tử, vươn tới Phụ Hải rất có lợi; Quay về phương nam hiệu lệnh thiên hạ, thiên hạ không thể không bình định.”
Lưu Tú mặt không đổi sắc, tôi nhắm nghiền hai mắt, chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe Lưu Tú nhẹ giọng nói: “Công Tôn, ngươi chuẩn bị đi đi!”
“Vâng!” Phùng Dị trả lời, hành lễ lui ra.
Tôi nghĩ một chút, xoay người đuổi theo, bước chân Phùng Dị cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bước được bảy tám trượng.
“Công Tôn!”
Phùng Dị xoay người lại, im lặng nhìn tôi.
Tôi vẻ mặt kích động: “Công Tôn…”
“Đặng Trọng Hoa quả nhiên không hổ là Đặng Trọng Hoa!” Hắn cảm khái thốt lên.
Trong đầu tôi “Ông” một tiếng, run rẩy nói: “Chẳng lẽ… anh cũng nghĩ như vậy?”
Hắn cười nhẹ, nụ cười anh tuấn lão luyện: “Ta cũng chỉ dám nghĩ vậy mà thôi!”
“Như vậy Văn Thúc… Chàng…”
“Cô yên tâm, thời cơ chưa tới, từ trước đến nay Văn Thúc vẫn luôn cẩn thận bình tĩnh, không có kế sách vẹn toàn, hắn tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn thản nhiên bồi thêm một câu: “Cô nên tin tưởng năng lực của hắn!”
Đầu óc tôi hoàn toàn rối loạn.
“Bây giờ ta phải đi tìm Diêu Thứ Huống bàn việc tới thăm hỏi các huyện. Lần này ta đi… Văn Thúc nhờ vào cô vậy!”
“Ta…”
“Đặng Trọng hoa không phải người thường, có hắn hỗ trợ, Văn Thúc càng tăng tỷ lệ thành công. Có điều, hắn… cô…” Hắn muốn nói lại thôi, lời đến miệng đã thu lại: “Ta đi trước, bảo trọng.”
Tôi buồn bã nhìn hắn rời đi.
Vùng lên từ loạn thế! Chẳng lẽ đây là số mệnh của đàn ông? Không chịu đứng ngoài trong cuộc tranh bá thiên hạ, ngay cả người giản dị nho nhã như Lưu Tú cũng không ngoại lệ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc