Tú Lệ Giang Sơn - Chương 60

Tác giả: Lý Hâm

Toàn bộ gia tộc họ Âm không đi theo quân Hán dời đô tới Lạc Dương, ngoại trừ đại bộ phận dòng tộc vẫn ở lại Tân Dã, ngay cả vài trăm nhân khẩu ở Uyển Thành cũng không sang đây. Âm Thức dẫn theo thê tử và nhị đệ Âm Hưng cùng hơn mười người đến ở tạm một căn nhà ven đường phía Tây Lạc Dương, đời Hán thành trì đều tách ra từ phường thị, khu phía Tây ngay cạnh chợ, nơi đó long xà hỗn tạp, đương nhiên không thực sự là chỗ ở lâu dài.
Trước kia tôi luôn thấy vui sướng vì nhà ở gần chợ, vừa ra khỏi cửa liền có thể đi mua sắm, mua sắm vốn là một trong những sở thích của tôi, nhưng bây giờ ngẫm lại, không khỏi có cái nhìn khác về Âm Thức.
Người xưa nói: “Nhỏ ẩn vào núi, lớn ẩn vào phố.” Cách làm của Âm Thức, có lẽ ăn khớp với tâm tính xử thế nghiêm minh của hắn, huống hồ, chợ chính là nơi đông người qua lại, có đủ các hạng người, nếu Âm Thức muốn thu thập và truyền tin tình báo, những người này có lẽ môi giới tốt nhất.
Tôi dẫn theo Hổ Phách cùng chuyển đến căn nhà không lớn này, lúc trước tôi đã từng nghĩ tới vô số lí do để giải thích, không ngờ cuối cùng lại chẳng cần dùng tới. Ở đây ba ngày, không chỉ có Âm Thức không hề hỏi tôi tí ti gì, ngay cả Âm Hưng bình thường thích chêu chọc tôi nhất khi thấy tôi, cũng chưa từng lộ vẻ không hài lòng, còn Âm Tựu thì ngay từ đầu đã không đến Lạc Dương, nghe nói bị Âm Thức bắt về Tân Dã, phụng dưỡng mẫu thân.
Tôi mơ hồ ngửi thấy một tia không bình thường, nhưng cho dù tôi buồn bực trốn trong phòng ba ngày cũng không tìm ra rốt cuộc chỗ nào khả nghi. Trước lúc lấy chồng tôi luôn vui vẻ tươi cười, chưa từng có một giây im lặng, nay đột nhiên không thèm làm gì đóng cửa ba ngày, muốn người khác không chú ý tới cũng khó. Nhưng tất cả khác thường của tôi, rơi vào trong mắt hai huynh đệ Âm Thức, Âm Hưng cũng cố tình như không nhìn thấy, không thể ngờ rằng, người đầu tiên trong Âm gia không nhịn được tò mò cùng quan tâm, gõ cửa phòng tôi lại là đại tẩu Liễu Cơ.
Liễu Cơ quỳ gối trên chiếu, vì sợ đầu gối bị lạnh, nên tỳ nữ Phỉ Thúy bên cạnh nàng còn cố ý mang tới đây một cái đệm dày. Nàng đã có bầu hơn bốn tháng, tuy rằng hiện giờ bụng còn chưa lớn, nhưng tôi thấy nàng cũng đã cố hết sức để ngồi được ngay ngắn, vì thế liền mời nàng lên giường.
Liễu Cơ phẩy tay nhẹ nhàng từ chối, ở Tân Dã nàng là người nổi tiếng dịu dàng hiền thục trứ danh, mấy tiểu thiếp vài năm nay Âm Thức nạp thêm đều do nàng chủ động thu xếp, cũng không lấy thân phận chính thê ức hiếp thiếp thất. Sau khi kết hôn mấy năm nàng vẫn chưa sinh nở, nhưng cháu trai cháu gái của tôi có cũng không ít, dù vậy thân phận của nàng trong mắt đám thiếp thất kia vẫn cao không thể với tới được, nàng là chính thê, là chủ mẫu, đám thiếp thất kia ở trước mặt nàng cũng không khác nhiều so với tỳ nữ Phỉ Thúy, cho dù là cơ thiếp được cưng chiều nhất ở trước mặt nàng, cũng phải ngoan ngoãn dựa theo lễ tiết tôn ti phục lạy nàng, nghe nàng tùy ý sai bảo.
Dòng họ đời Hán rất chú ý tới thân phận, yêu cầu con nối dõi phải là con vợ cả. Bản thân không sinh được cũng không sao, cho dù là con nuôi nhận ở bên ngoài, chỉ cần trên danh nghĩa do chính phòng sinh ra, thân phận và địa vị của đứa nhỏ này so với các huynh đệ tỷ muội khác rõ rang cao hơn một bậc. Nếu đứa con đầu là con của vợ cả, vậy càng lợi hại hơn, chỉ cần mẹ nó không phạm phải sai lầm lớn, không bị bỏ, vậy nó chính là tộc trưởng tương lai của gia tộc.
Tôi chăm chú nhìn tay áo Liễu Cơ che khuất cái bụng bầu, không quan tâm Âm Thức có bao nhiêu người con trai, chỉ cần thai nhi này của nàng là một bé trai, vậy nó chắc chắn chính là cháu đích tôn của Âm thị tôi, tộc trưởng tương lai.
Ở thời hiện đại xem nhiều phim cung đình triều Thanh, trong đó thường có câu cửa miệng “Mẹ quý nhờ con”, nhưng câu này đặt tại đời Hán, đổi thành “Con quý nhờ mẹ” mới chính xác. Không quan tâm đứa trẻ sau này có thông minh, nhanh nhẹn đến đâu, con vợ cả chính là con vợ cả, con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, thân phận của người mẹ chính là bảo đảm tương lai vận mệnh cho đứa con, đây là điều đã được mặc định từ khi vừa ra đời rồi.
“Tiểu cô đang nghĩ gì mà ngây ra như vậy?”
“A!” Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ra bản thân suy nghĩ viển vông, mới có năm phút đồng hồ, tôi lại miên man suy nghĩ thế nào đi tận tới vấn đề của gia tộc vậy.
Mặc dù Liễu Cơ đang ngồi, chỉ hơi vặn mình đã theo quán tính nghiêng về phía trước, nhưng đôi tay chưa từng đặt lên trên đù*, mà lại bảo vệ bụng. Nụ cười trên mặt mặc dù rất khẽ, nhưng trên vầng trán cũng lộ ra tình cảm người mẹ rất dịu dàng. Trong lòng tôi vừa động, chợt nhớ tới Đặng Thiền, nhất thời loại tình cảm bi thiết càng lúc càng đậm.
Dường như Liễu Cơ đoán được: “Năm đó khi Âm gia sai bà mối tới nhà ta lấy thiếp, ta từng nghe bà mối nhắc tới xích mích của muội và cô gia, nhưng ta không tin, sai khi gả cho đại ca của muội, vì muội mang bệnh, hơn nửa năm chưa từng gặp lần nào, trái lại khiến cho ta càng lúc càng cảm thấy tò mò…” Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, có chút ngượng ngùng.
Tôi dùng ánh mắt mong chờ nhìn nàng, cổ vũ nàng nói tiếp.
Lúc trước Âm tiểu muội và Lưu Tú rốt cuộc xảy ra chuyện gì, luôn là bí ẩn chưa được giải đáp trong lòng tôi. Trước kia chưa thân quen với Lưu Tú , mặc dù tôi rất hiếu kỳ với chuyện này nhưng cũng không quá để tâm, nay nhắc lại chuyện cũ, thật khiến tôi hứng thú.
Không chỉ Liễu Cơ thấy tò mò, đổi lại là tôi, tôi càng tò mò gấp trăm lần!
“Sau này thân thể muội khỏe hơn, tính cách lại không khó chịu giống như lời đồn kia, ta mới về làm dâu, muội cũng không gây khó dễ cho ta, trái lại rất vui vẻ hòa đồng. Về Âm gia nhiều năm rồi, ta nhìn muội lớn lên từng ngày, trên danh nghĩa muội là tiểu cô của ta, nhưng ta hiểu rằng, trong lòng ta sớm đã yêu thương muội như em ruột.” Nàng đưa tay khẽ chạm vào ấn đường của tôi, trong mắt xuất hiện cảm giác thương tiếc. “Ta chỉ hi vọng muội có thể mãi vui vẻ, có thể nhìn thấy muội khoan khoái tươi cười như trước kia, ta cảm thấy tốt hơn hết thảy… Ban đầu muội thân với Đặng Trọng Hoa như vậy, ta còn tưởng rằng muội sẽ làm vợ hắn, ai ngờ số phận trớ trêu, cuối cùng lại vẫn theo…”
“Tẩu tẩu.” Tôi cúi người, đầu khe tựa lên tên đầu gối của nàng.
Nàng thương tiếc vuốt ve tóc mai tôi: “Trước kia muội tinh nghịch như một đứa trẻ không bao giờ lớn, không ngờ vừa ra khỏi nhà hơn một năm, khi trở về đã thành một đại cô nương trưởng thành. Lúc ca ca muội nói muội đồng ý gả cho Vũ Tín Hầu, ta nghe mà giật mình vô cùng, nhưng đó là lựa chọn của muội, người ngoài cũng không tiện nói nhiều. Nhưng mà… nhưng mà đừng trách chị dâu lắm chuyện, ta cảm giác Vũ Tín hầu và muội… Tính cách hai người quá khác nhau, e rằng không hợp, cuối cùng muội lại phải chịu ấm ức…”
Mắt tôi cay cay, nghe những lời nói chân thành xuất phát từ tận đáy lòng như vậy, suýt nữa rơi lệ: “Tẩu tẩu, ta biết tẩu thật lòng thương ta.”
“Muội đã biết ta thương muội, hãy nghe lời khuyên của ta, nếu muội dám quyết tâm, lần này bỏ hắn đi, Đặng Trọng Hoa và muội tính cách hợp nhau…”
“Tẩu tẩu!” Tôi không ngờ nàng lại nhắc tới Đặng Vũ, đột nhiên ngẩng đầu, luống cuống đến mức mặt đỏ tai hồng.
Liễu Cơ bất đắc dĩ nhìn tôi, trăm ngàn lời muốn nói cuối cùng hóa thành tiếng thở dài: “Muội vẫn không nỡ từ bỏ! Thôi được!” Nàng than thở: “Muội cãi nhau với Vũ Tín hầu, chẳng qua vì hắn có ý muốn đi lên phía bắc, thật ra nếu muội không muốn để hắn đi, cũng chẳng phải là việc khó. Muội có quan hệ rất tốt với Triệu phu nhân ở trong cung, nếu có thể nhờ nàng nói vài lời trước mặt bệ hạ, muội còn sợ Vũ Tín hầu có thể đi thành công hay sao?”
Tôi đột nhiên chấn động, hai tay giấu trong áo hơi run lên. Nàng cho rằng tôi giận dỗi chẳng qua vì chuyện Lưu Tú muốn đi lên phía bắc, không muốn chia lìa với hắn nên mới thế?!
Không! Tôi không giận chuyện chia lìa, tôi hận vì Lưu Tú phản bội!
Chủ ý này của Liễu Cơ mặc dù không tốt lắm, nhưng chưa hẳn không có hiệu quả. Tôi chỉ cần để cho Triệu Cơ nói vài lời bên tai Lưu Huyền, Lưu Huyền kia trời sinh tính cách đa nghi há lại dễ dàng thả Lưu Tú khỏi Lạc Dương?
“Để muội… suy nghĩ cẩn thận đã.”
Lưu Tú, Lưu Tú… Do chàng bất nhân trước, vậy đừng trách ta vô tình tuyệt nghĩa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc