Tú Lệ Giang Sơn - Chương 55

Tác giả: Lý Hâm

Dùng bữa trưa xong, Lưu Tú và Phùng Dị đi sang nhà bên nói chuyện, tôi lẻ loi một mình trốn ở trong phòng bực bội bèn luyện Taekwondo hơn một canh giờ.
Lúc Lưu Tú về phòng tôi đã luyện đến mức người đầy mồ hôi, không chỉ có mồ hôi ẩm váy trong, ngay cả bộ áo mỏng bên ngoài cũng ướt đẫm, dính chặt vào da thịt. Mới đầu tôi còn hồn nhiên chưa tỉnh, cho đến khi chú ý thấy ánh mắt khác thường của Lưu Tú mới giật mình nhận ra đường cong của bản thân lộ hết cả rồi.
Tôi bối rối nhảy vọt lên giường, tung chăn trực tiếp quấn quanh người, không để ý đến nóng hay lạnh, xấu hổ hỏi: “Chàng vào đây làm gì vậy?”
Lưu Tú ngẩn ngơ trong chớp mắt, chốc lát sau đã khôi phục lại nguyên trạng, tỉnh bơ nói: “Công Tôn về rồi, ta tới xem nàng thế nào.”
“À…” Tôi thoáng tĩnh tâm, thấy vẻ mặt chàng như thường, trái lại cảm thấy tự mình làm lớn chuyện, vì thế buông lỏng chăn, lấy lại khẩu khí: “Có phải muốn chuẩn bị cơm chiều không?”
“Ta đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị rồi.” Chàng lấy từ trong tủ ra một bộ áo sạch sẽ, bình thản hỏi: “Để ta lấy nước tắm cho nàng?”
“Không cần đâu… Việc này cứ để Hổ Phách làm cũng được.”
“Hổ Phách đi hỗ trợ nhà bếp rồi, ta lấy nước tắm cho nàng cũng không sao.” Chàng dừng một chút, quay đầu lại nhìn tôi cười: “Ta cũng đang rảnh mà.”
“Lưu…” Tôi định nói, chớp mắt đã thấy chàng đi tới cửa, cuối cùng thở dài không nói nữa.
Lưu Tú bê thùng tắm bằng gỗ giúp tôi, lại hòa nước ấm giúp tôi, trình độ tinh tế tỉ mỉ so ra còn tốt hơn cả Hổ Phách. Tôi cười hì hì nói: “Tú Nhi thật biết hầu hạ, sáng mai ta sẽ trọng thưởng!”
Chàng không giận, còn chắp tay thi lễ cười cùng tôi: “Tạ phu nhân ban thưởng!”
Tôi cười ha ha, thiếu chút nữa cười sặc nước bọt.
Chàng tiến gần thêm hai bước, lại thêm hai bước, đến khi иgự¢ còn cách tôi khoảng nửa thước.
Tôi ngừng cười, ngạc nhiên: “Làm gì vậy?”
“Tú chuẩn bị tự mình hầu hạ phu nhân tắm rửa, chỉ mong phu nhân càng trọng thưởng thêm!”
Tôi ngây người ba mươi giây mới nghe ra được thâm ý trong lời nói của chàng, ánh mắt trợn to, quả thực không thể tin nổi vào lỗ tai mình.
Đây là Lưu Tú ư? Đây là Lưu Tú tôi quen biết ư? Sao có thể…
Tôi ngẩng cằm lên, cười giảo hoạt, không hề sợ hãi phối hợp diễn xuất. Tay phải tôi nâng cằm chàng lên, nheo mắt lại, bày ra vẻ mặt háo sắc: “Tú Nhi… Nhan sắc không tồi!”
Quả nhiên Lưu Tú ít gần nữ sắc, phỏng chừng chàng cũng tuyệt không ngờ tôi còn “háo sắc” hơn cả mình, sau khi bị tôi vô liêm sỉ trêu chọc một phen, vành tai đỏ bừng cả lên. Tôi cười gập cả người, hoàn toàn không đắn đo xem có đùa quá trớn không, lời đã nói ra không thể thu lại, lần này thật sự xong đời rồi.
Tôi chẳng thể nào ngờ được lần này?! Đến khi tôi suy nghĩ cẩn thận lại, đã bị Lưu Tú kéo từ trong chăn ra. Hai tay của chàng nâng eo tôi lên, bao nhiêu cảnh xuân tiết ra ngoài hết, chuyện xảy ra đột nhiên, tôi sợ tới mức chỉ lo lấy tay che иgự¢, chỉ tạm dừng trong nháy mắt, Lưu Tú đã ném tôi vào trong thùng gỗ.
Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, nước trong thùng gỗ cao tới hông, tôi đờ người ra đứng trong nước.
Lưu Tú cười ha ha: “Phu nhân còn cần Tú cống hiến sức lực như nào nữa?” Tuy nói vậy, nhưng cánh tay trên lưng liền nhanh chóng buông ra, chàng xoay người, làm bộ đi ra ngoài.
Tôi cười “hắc” một tiếng, gập khuỷu tay lại ghìm chặt cổ chàng: “Dám ám toán ta, chàng cũng không nhìn lại xem ta là ai?” Trên tay đột ngột dùng sức, Lưu Tú bất ngờ không kịp phòng ngự bị tôi dồn sức kéo vào trong thùng nước.
Bọt nước lại càng bắn lên tung tóe đầy mặt và cổ, nước tắm trong thùng tràn ra, người ướt từ trong ra ngoài.
Tôi không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, tay phải vẫn ghìm cổ của chàng, năm ngón tay trái tùm chặt đỉnh đầu chàng, liều mạng dìm chàng xuống nước. Lúc đầu chàng còn giãy dụa, nhưng sau khi xuống nước bảy tám giây, dần dần bất động, tôi ngưng cười, buông tay ra, khẽ gọi: “Tú Nhi?”
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi sửng sốt, từ từ cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu, luống cuống tay chân kéo chàng từ dưới nước lên.
Đầu của chàng ngửa ra sau, hai mắt nhằm nghiền, tôi lấy tay vỗ mặt chàng: “Tú Nhi! Tú Nhi…Ta sai rồi! Chúng ta không chơi nữa được không?” Ngón tay tôi run lên bấm vào nhân trung của chàng, nếu chiêu này không sử dụng được, chỉ còn cách kéo chàng lên trên chiếu làm biện pháp cấp cứu cho tim đập lại.
Ngón tay tôi ấn huyệt nhân trung đến phát đau, thế nhưng chàng chẳng có chút phản ứng nào, tôi đưa tay sờ mạch đập của chàng, có thể do tay quá run, ngón tay sờ vài lần cũng chưa ᴆụng được tới động mạch. Mắt tôi liền đỏ lên, cứng giọng mắng chửi: “Đồ ૮ɦếƭ tiệt mau đứng lên cho ta, ta không chơi với chàng nữa! Ta…” Nước mắt rơi trên mặt nước, tạo gợn song lay động, cuối cùng tôi khóc rống lên: “Chàng đừng ૮ɦếƭ —“
Một bàn tay không tiếng động đưa tới trước mặt tôi, đỡ một giọt nước mắt: “Xin lỗi nàng.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, Lưu Tú không biết mở mắt từ bao giờ, đang áy náy nhìn tôi.
Tôi ngây người, sững sờ đưa tay lên chạm vào mặt chàng.
“Xin lỗi nàng…”
Tôi nhảy cẫng lên, dung sức ôm lấy chàng, nức nở: “Đã nói không chơi nữa, vì sao chàng còn muốn dọa ta sợ?!”
Chàng vỗ nhẹ lên lưng tôi, áy náy nói: “Xin lỗi nàng… Ban đầu chỉ muốn đùa với nàng thôi, không ngờ nàng lại tưởng thật, nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, nhất thời ta không biết nên kết thúc như thế nào.”
Tôi hận đến nghiến răng, hận không thể cắn chàng một cái, vừa khóc vừa cười nói: “Lưu Văn Thúc chàng giỏi thật! Lại dám lừa ta thê thảm như vậy, ta thật ngu ngốc, làm sao lại quên chàng là một tên đại lừa gạt, sau này không thể tin chàng được nữa…”
Lưu Tú nâng chặt hai gò má tôi, ánh mắt dịu dàng như nước, chậm rãi cúi đầu xuống, cơn giận của tôi vẫn còn sót lại chưa tiêu, đâu chịu khuất phục dưới sự dịu dàng chân thành của chàng như vậy, bèn đưa tay đẩy chàng ra, xoay lưng sang chỗ khác.
“Đi ra ngoài!” Tôi cố gắng giả bộ làm giọng hung dữ.
Tôi và chàng hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm, quần áo mùa hè phong phanh, xiêm y ướt đẫm dính trên người, cho dù không nhìn thấy trăm phần trăm, nhưng cũng gần như ở trần một nửa. Tôi không rõ phản ứng của Lưu Tú ra sao, nhưng vừa rồi tôi không cẩn thận nhìn thấy Ⱡồ₦g иgự¢ của chàng thì tim đập nhanh hơn, tứ chi vô lực.
Tôi là sắc nữ! Tư tưởng tôi không trong sang! Trong long tôi thầm mắng mình không có tiền đồ, nếu không phải nửa than dưới của chàng còn ngâm trong nước che khuất tầm mắt, không biết chừng tôi sẽ phun máu mũi ngay bây giờ mất.
“Lệ Hoa!”
“Đi ra ngoài!” Hai tay tôi bám lấy mép thùng, cố nhịn đến mức mặt đỏ tai hồng.
Đúng là đồ đầu gỗ, nếu chàng không đi ra ngoài đừng trách tôi có cử chỉ vô lễ, đến lúc đó nếu làm ra vài chuyện hù ૮ɦếƭ cổ nhân tuyệt đối không phải lỗi của tôi.
“Nàng…”
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!”
“Lưng của nàng…”
“Đi ra ngoài —— đi ra ngoài —— nếu không đi ra ngoài. . .”
“Vĩ đồ trên lưng nàng…”
“…Đừng trách ta…”
Cánh tay đột nhiên bị kéo căng, tôi bị Lưu Tú ૮ưỡɳɠ éρ quay mặt lại, chàng nghiêm trang nói với tôi: “Vĩ đồ trên lưng nàng có biến hóa!”
Sau ba giây tôi mới kịp phản ứng, kêu “A” hỏi lại: “Chàng nói gì cơ?”
“Năm ngoái chỉ có Giác Túc, Khuê Túc, Quỷ Túc, bây giờ lại có them rất nhiều…”
“Cái gì?” Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra cảnh nữ diễn viên trong phim 《 hồng anh đào 》bị Đức Quốc Xã xăm hình trên lưng, tôi rùng mình, thất thanh thét lên: “Làm sao thứ quái quỷ này vẫn còn?”
Tôi quơ tay ngược ra sau lưng: “Chàng mau rửa nó giúp ta đi!”
Chàng túm lấy tay tôi, không cho tôi dung móng tay cào loạn, chỉ cười nói: “Nếu là vĩ đồ, làm sao dễ dàng rửa sạch được?”
“Vĩ đồ cái gì mà vĩ đồ, ta không cần cái đồ này…” Dừng một chút, đột ngột nhớ tới lời tiên tri của Thái Thiếu Công, vốn đang kích động đột nhiên tỉnh táo lại, nghiêng đầu hỏi chàng: “Là Nhị thập bát tú đồ?”
“Đúng vậy.”
“Đã tăng thêm mấy sao nữa?”
“Ngoại trừ Giác túc, Khuê túc, Quỷ túc lúc trước, nay còn thêm Ki túc, Đấu túc, Ngưu túc, Nguy túc, Bích túc nữa.”
Chàng đọc một cái tên, tôi liền ghi nhớ trong lòng them một cái. Nhẩm đếm, tổng cộng tám cái, trong lòng nhất thời vừa vui vừa buồn – nê Thái Thiếu Công bịa chuyện thực có vài phần hơi quá, như vậy nhị thập bát tú ám chỉ tôi cần tìm hai mươi tám người, nếu nói như vậy, ít nhất có tám người đã xuất hiện – rốt cuộc tám người đó là ai?
“Hắt xì!” Mũi cay cay, tôi theo bản năng lấy tay che miệng. “A — Hắt xì!”
“Nước lạnh!” Phía sau có tiếng nước ào lên, tôi quay đầu nhìn, đã thấy chàng ngượng ngùng bò từ trong thùng ra ngoài, đi về phía cửa: “Ta đi them nước nóng!” Quần áo chàng ướt đẫm, đi thẳng ra ngoài cửa, tất giẫm trên nền nhà lưu lại một hàng dấu chân.
“Hắt xì!” Tôi sợ run cả người, vội thu hồi ánh mắt, thựa dịp khoảnh khắc chàng mở cửa đi ra ngoài, vội vàng bò từ trong thùng ra, thuần thục cởi y phục ướt trên người xuống, thay sang quần áo sạch sẽ.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, tôi quỳ gối ngồi trên giường, đầu gối lên đầu gối, hồi tưởng lại một màn vừa rồi, hai má bỗng nóng bừng lên.
Có tiếng gõ cửa, tôi đáp lại, nhưng cuối cùng người đẩy cửa vào không phải là Lưu Tú, mà là Hổ Phách. Trong tay cô cầm thùng nước nóng, nhỏ giọng hỏi: “Hầu gia lệnh nô tì mang nước nóng tới, phu nhân cần nô tì ở lại hầu hạ tắm rửa không?”
Trong lòng tôi không khỏi sinh ra cảm giác mất mát, thản nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, tự ta tắm được rồi.”
“Dạ.” Hổ Phách là nha hoàn hồi môn của tôi, mặc dù cô không phải tri kỉ của tôi như Yên Chi, nhưng cũng biết tính nết của tôi, vì thế cung kính đáp lời, khom người rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc