Tú Lệ Giang Sơn - Chương 54

Tác giả: Lý Hâm

Trù nghệ 1
(Tài nấu nướng)
Hoàng thiên vô thân, duy đức thị phụ!
(Trời xanh không có người thân, chỉ có đức trợ giúp)
Ngay lúc Vương Mãng mang theo văn võ quần thần gào khóc ở Nam Giao, mong làm cảm động trời đất thì đồng thời, Vu Khuông, Đặng Diệp mở cửa lớn Vũ Quan, nghênh đón Tây Bình đại tướng quân Thân Đồ Kiến, Thừa tướng ti trực Lý Tùng dẫn đầu binh mã quân Hán, hai quân sau khi hội họp cùng nhau tấn công chiếm giữ kinh thành. Đặng Diệp phái quận duyện* Hoằng Nông là Vương Hiến làm hiệu uý, dẫn mấy trăm người vượt qua Vị Thuỷ, công thành đoạt đất, lấy cờ hiệu quân Hán kêu gọi tứ phương; Lý Tùng phái thiên tướng quân Hàn Thần, dẫn đầu mấy ngàn Hán binh, tiên phong về phía Tây, tướng quân Ba Thuỷ của Tân triều thất bại thảm hại, đuổi tới Trường Cung môn.
Nhiều thế gia vọng tộc quyền thế trong thành Trường An, nghe tin ào ào dẫn theo tông tộc môn khách tới, hướng về quân Hán, thế như chẻ tre, quận huyện tranh nhau quy thuận.
Tin chiến thắng liên tiếp truyền tới Uyển Thành, mọi người nhảy múa, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Lưu Tú mặc dù được phong Vũ Tín hầu, nhưng cũng chỉ là hư danh, ngoại trừ hàng ngày đội mũ lên triều, thời gian còn lại đều ngâm mình ở nhà. Người ngoài nhìn vào thấy chúng tôi là đôi vợ chồng vô cùng ***, vì tôi dương như Lưu Tú từ bỏ tất cả. Lưu tướng quân biểu hiện thần uy ở đại chiến Côn Dương trước kia dương như đã một đi không trở lại, chàng trong mắt mọi người, Lưu Tú chỉ là một tiểu nhân vật tầm thường nhỏ bé, sủng ái thê tử mà thôi – hình tượng này rất giống với lúc trước chàng ở Thái Dương chăm lo đồng áng, cày ruộng bán thóc, cho nên tất cả mọi người đều tin rằng, sau khi Lưu Diễn ૮ɦếƭ, Lưu Tú thiếu đi một người nâng đỡ, bản thân chàng không hề có bất cứ tính chất uy hiếp nào cả.
Nhưng khi tôi chuẩn bị tinh thần thả lỏng tảng đá trong lòng xuống, sáng sớm hôm nay, hoàng môn sứ giả đột nhiên truyền lệnh gấp cho Lưu Tú, chưa nói được ba câu đã vội vã lôi chàng đi. Tôi ở nhà cuống như kiến bò trong chảo lửa, trong đầu cực kì rối loạn. Mắt thấy đến trưa Lưu Tú vẫn còn chưa quay về, tôi làm sao chờ được nữa, vội vàng thay đổi quần dài áo ngắn, cầm bội kiếm chuẩn bị ra ngoài. Vừa đi tới trung môn, đã thấy Lưu Tú đi cùng với Phùng Dị, hai người vừa nói vừa cười đi ngang qua sân.
Trong lúc cười nói Lưu Tú thoáng nhìn tôi, hơi sững sờ, Phùng Dị đi theo cũng chú ý tới tôi, nhìn bề ngoài của tôi, cũng sững sờ.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lưu Tú, trong giây lát hốc mắt ươn ướt, tôi bỏ trường kiếm trong tay xuống, chạy như bay tới ôm lấy hông của chàng.
“Làm sao vậy?” Xung lực quá lớn, Lưu Tú bị tôi đâm cho lùi lại mấy bước, hai tay giữ chặt lấy tôi, tránh cho tôi bị ngã sấp xuống.
Tôi chùi nước mắt lên vạt áo chàng, nghẹn ngào: “không! Không có gì…”
Tuy rằng ngoài miệng không giải thích gì thêm, nhưng dường như chàng đoán được tôi lo lắng điều gì, hai tay càng cố dùng sức ôm chặt lấy tôi: “Ta đã trở về…” Dừng một chút, cười nói: “Ta vẫn chưa dùng cơm trưa, Công Tôn cũng đói nữa, trong nhà còn gì có thể ăn được không.”
Lúc này tôi mới ý thức được Phùng Dị đang đứng nhìn bên cạnh, nhất thời khó xử đỏ bừng mặt, nhăn nhó giãy từ trong lòng Lưu Tú ra: “Ta qua bếp ngó một chút.”
Từ sáng tới giờ tôi đều lo lắng sợ hãi thay chàng, nào có tâm tư ăn uống gì, phủ Vũ Tín Hầu nghe thì nổi tiếng lắm, thật ra trong phủ chẳng có mấy nô bộc. Tôi ngó xuống bếp, nồi lạnh bếp tàn, vắng hoe không một bóng người.
Lúc này tôi lấy gáo múc nước trong vại, vô thức lấy hai vốc lúa mạch. Hạt mạch ma xát giữa ngón tay, phát ra tiếng sa sa, tôi vừa vo gạo vừa ngẩn người, đột nhiên trên vai bị ai đó vỗ nhẹ, tôi giật mình xoay người, suýt nữa ném gáo trong tay đi.
Phùng Dị bình tĩnh nhìn tôi, vài giây sau, hắn thuần thục cầm lấy chiếc gáo trong tay tôi, gác lên trên lò.
“Biết nấu cơm không?” Hắn cúi đầu vo sạch hạt mạch, bỏ vào trong nồi,
Tôi cắn môi, mất tự nhiên nhỏ giọng trả lời: “Không…à mà có.”
Ơ thế kỉ 21 chuyện nấu cơm đã hoàn toàn giao cho nồi cơm điện, ngay cả việc xào rau nấu canh, những món đơn giản thông thường đều có thể bỏ vào trong lò vi sóng, những món phức tập một chút thì mình sẽ không làm mà chỉ cần ra ngoài đi vài bước có thể tìm tới nhà hàng. Tôi chưa từng cảm thấy việc mình không giỏi nấu nướng là sai lầm lớn gì, trước kia như thế, hiện tại cũng như vậy, bởi vì ở Âm gia, Âm Thức chưa từng để tôi phải xuống bếp.
Nữ tử tránh xa phòng bếp, trong mắt tôi cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, nhưng bây giờ, khi tôi nhìn thấy Phùng Dị văn võ toàn tài, là một nam nhi ngang tàng cưỡi ngựa bắn cung giết địch nơi sa trường đứng ở trong bếp, dùng mười ngón tay thon dài trắng nõn biểu diễn trù nghệ, động tác thoăn thoắt nhanh nhẹn thì lần đầu tiên trong đời tôi sinh ra ý niệm xấu hổ ở trong đầu.
Ngay khi tôi còn đang sững sờ, đầu bếp vội vàng chạy vào, Phùng Dị sai hắn đi nhóm lửa, bếp lò lập tức cháy phưng phừng, nhiệt độ trong phòng bếp vốn oi bức đột ngột tăng lên.
“Xèo xèo!” Phùng Dị cho một muôi thịt mỡ vào chảo đồng, khói mỡ bốc lên khắp người, len vào từng ngóc ngách. Tôi vội vàng bịt mũi đi ra cửa, không phải tôi không muốn trợ giúp, mà thật sự không biết cần phải giúp gì mà thôi.
Tôi thẳng thắn đánh giá Phùng Dị, không biết hắn đã kết hôn chưa, phu nhân hắn chắc chắn là một nữ tử vô cùng may mắn a! Nhìn người ta xem, diện mạo anh tuấn, tính cách tốt, trên lo việc nước, dưới đảm việc nhà, loại nam nhân này đưng nói ở cổ đại, ngay cả ở hiện đại cũng tuyệt đối hiếm có khó tìm.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Phùng Dị đem một mâm đồ ăn vừa nấu xong nhét vào trong tay tôi, tay trái thuận thế vẫy vẫy, ý bảo tôi mang đi.
Đồ nóng phỏng tay, tôi suýt nữa không cầm được, mùi đồ ăn xông lên mũi khiến tôi chảy nước miếng. Trên tay chính là khay rau cải xanh biếc, rau cải đang vào chính vụ, nhà bếp thường nấu thành canh, ngoại trừ một ít thịt làm đồ ăn mặn, nơi này chính thức dùng mỡ xào nấu đồ ăn cũng ít khi thấy. Vì thời đại này không có dầu hạt cải, càng đưng nói tới dau salad, dầu ăn ở đây thông thường đều tinh luyện từ mỡ động vật, cho nên chính thức dùng mỡ xào rau, tôi đúng thật thấy lần đầu.
Rau cải xào mỡ vừa xanh vừa giòn, bóng loang loáng, vô cùng dễ coi, rau nấu thành canh không thể so sánh được. Trong lòng tôi khẽ động, kìm lòng không được dùng ngòn tay nhón hai cây rau cải, bất chấp còn đang nóng hôi hổi, đưa nhanh vào trong miệng.
“Hương vị thế nào?”
Vị ngon tràn qua đầu lưỡi, tôi không nghĩ ngợi đáp: “Ngon lắm!”
Phung Dị quay đầu nhìn tôi cười, bấy giờ tôi mới hiểu được động tác ăn vụng vừa rồi của mình đã bị hắn bắt gặp, không khỏi lúng túng, cúi đầu xoay người chuồn ra khỏi bếp.
Lưu Tú ngồi ngay ngắn ở phòng khách, trong tay cầm một quyển thẻ tre đang tập trung tinh thần đọc, tôi khẽ chân, rón ra rón rén tới gần chàng, vốn muốn doạ cho chàng giật mình, không ngờ chàng đột nhiên ngẩng đầu lên, cười nhìn tôi: “Thay nghề của Công Tôn thế nào?”
Tôi ngẩn tò te, không thể tin nổi hỏi lại: “Làm sao chàng khẳng định đồ ăn không phải do ta làm chứ?”
Chàng cười không nói gì, tôi bị vẻ mặt ung dung bình tĩnh của chàng làm cho ngượng ngùng, đem chén đĩa để xuống trước mặt chàng, quỳ gối ngồi đối diện chàng, quyệt miệng: “Chàng đắc ý lắm sao? Thê tử của chàng không giỏi vun vén gia đình, không xâu được kim, không khâu được áo, ngay cả nấu cơm cũng…” càng nói càng cảm thấy mình khuyết điểm đầy người, tôi không kể nổi nữa, lầm bầm nói hai tiếng: “Dù sao có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, ta bẽ mặt chính là chàng bẽ mặt, chàng có gì mà đắc ý?”
“Ta đắc ý lúc nào?” Chàng tỉnh bơ, ánh mắt lướt qua rau cải, khen: “quả nhiên tay nghề rất giỏi.”
“Còn chưa nếm thử, đã khen không dứt miệng kìa,vậy…” Tôi đảo mắt, bỗng nhiên trong đầu hiện ra ý niệm rất không trong sáng, tôi nâng má híp mắt cười nói: “Chàng yêu thích Công Tôn như vậy, chi bằng cưới hắn đi!”
Tay Lưu Tú khẽ run lên, suýt nữa làm rơi cả sách, mặt nạ nhu tình ngàn năm không đổi cuối cùng cũng bị tôi doạ biến sắc.
Tôi gõ gõ đầu, tiếp tục giả vờ ngốc: “Nam tử hai mươi tuổi trưởng thành, chàng năm nay đã hai mươi tám, kết hôn với ta mới là lần đầu, có phải trước kia…”
Một bàn tay lớn vươn về phía tôi, đem cái miệng đang lải nhải của tôi bịt kín lại không một kẽ hở, trên trán Lưu Tú lấm tấm mồ hôi, tôi thầm nhịn cười đau cả bụng, hận không thể lăn ra chiếu cười sằng sặc.
Từ khi người đời nghe chuyện Ai Đế “đồng tính” với Đổng Hiền tới nay, chuyện tốt về đàn ông ở thời đại này đã không còn là bí mật kinh thế hãi tục gì, bản thân tôi cảm thấy tình cảm giữa nam với nam ở nơi này, dân chủ hơn so với hiện đại rất nhiều. Hơn nữa, nam tử nơi này đa số toàn người tuấn mỹ, lại không mất đi khí tức dịu dàng, còn chứa nhiều phẩm chất tốt đẹp, muốn người khác không nghĩ đến phương diện kia cũng hơi khó nha…
“Hầu gia!” Phùng Dị nhanh nhẹn xuất hiện, một gã nô tài theo sau, cùng nhau bưng đồ ăn còn đang nóng hổi đi lên.
Lưu Tú buông tay bịt miệng tôi ra, tôi vẫy vẫy tay với Phùng Dị, ánh mắt mập mờ liếc nhìn hai người bọn họ không ngừng bồi hồi lưu luyến.
Lưu Tú khẽ cười xấu hổ, Phùng Dị không hiểu gì cả liếc mắt nhìn tôi, tôi vội lấy muôi gỗ múc R*ợ*u lấy lòng hai người bọn họ.
Phùng Dị cười khen: “Phu nhân thực sự là người hiền huệ hiếm có!”
Tôi che miệng cười khẽ, tiếng cười khanh khách, mặc kệ hắn thật tâm hay châm chọc, cũng giả bộ khiêm tốn: “Trù nghệ của Công Tôn mới thật đáng ngạc nhiên, ta làm sao có thể bì được một phần của ngài?”
Lưu Tú nâng chén mời R*ợ*u, Phùng Dị cảm ơn sau đó uống cạn, hai người nâng ly cạn chén, tán gẫu việc nhà, nhưng tuyệt nhiên không đề cập tới việc triều đình. Đồ ăn vào không ít, R*ợ*u cũng uống không ít, chớp mắt bảy tám cân(tầm 3-4 lít)R*ợ*u chui vào bụng, tôi nhìn thấy bình R*ợ*u rỗng không, Phùng Dị đỏ mặt, khuôn mặt vốn trắng nõn của Lưu Tú lại càng không có huyết sắc, vội lấy cớ tiếp R*ợ*u, nâng bình R*ợ*u rỗng không chạy vào phòng bếp.
Tôi không biết nấu canh giải R*ợ*u, có điều nghe nói dấm chua có thể giải R*ợ*u, liền trực tiếp đi tìm bình dấm chua rót vào trong bình R*ợ*u, hương vị gay mũi kia nhất thời khiến cho tôi chảy cả nước mắt. Nếu cứ bưng đi như vậy, cho dù hai vị ở phòng khách kia có say như ૮ɦếƭ cũng chưa chắc đã chịu uống thứ có mùi khó chịu thế này đâu.
Nghĩ một lát, tay chân luống cuống thế nào lại múc thêm hai gáo nước đổ vào bình, lắc hai cái đêm hoà lẫn dấm chua vào nước, tôi mới vội vàng chạy về.
Phủ Vũ Tín hầu vốn không có mấy người hầu, vì để cho Lưu Tú và Phùng Dị nói chuyện cho tiện, tôi vừa hạ lệnh bắt hạ nhân không được tới gần phòng khách, cho nên lúc tôi trở về, hai người kia đã sắp gục mặt xuống bàn, lại không có ai chăm sóc bọn họ.
Tôi khẽ thở dài một cái, đang định đi vào, lại nghe Phùng Dị đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sau này có tính toán gì không?”
“Ừm.” Không biết có phải Lưu Tú uống nhiều quá hay không, chàng không nói nhiều.
Tiếng nói của Phùng Dị có một âm sắc đặc trưng, cho dù hơi khàn, cũng vẫn lộ vẻ trầm ổn: “Ngài cưới nàng…”
“Ừ.”
Bước chân đặt lên bậc thang nhất thời dừng lại, tôi hít sâu một hơi, kiếm chế kích động trong lòng, vọt sang bên cạnh, lưng dán vào cửa, cố gắng điều chỉnh hơi thở, đồng thời phát hiện tim mình đang đập liên thanh không thể khống chế.
“Nghe nói Âm Thứ Bá rất phản đối cuộc hôn nhân này? Nàng vì ngài thậm chí không tiếc phản bội lại đại ca mình?”
Tiếng cười trầm thấp chậm rãi bật ra: “Không khoa trương như vậy đâu… Những chuyện nghe nói thường không chính xác…”
“Hả? Vậy lấy vợ phải lấy Âm Lệ Hoa cũng không chính xác sao?”
Tim của tôi nhảy vọt lên đến cổ họng, mồ hôi từ trán chảy xuống tóc mai, theo cổ thấm vào vạt áo.
Lưu Tú không trả lời, trong phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Tôi đoán không ra giờ phút này chàng có vẻ mặt như thế nào, chỉ cảm thấy huyệt thái dương hơi căng lên, cả người vô lực giống như bị cảm nắng vậy.
“Cạch! Cạch! Cạch cạch — cạch —“ trong phòng truyền ra tiếng gõ nhịp, không biết ai lấy đũa gỗ khẽ gõ lên trên mặt bàn, từng tiếng từng tiếng, như có như không, lại giống như tiếng tim tôi đang đập, khiến người khác rùng mình.
“Văn Thúc, ngài đừng phụ bạc nàng!” Tiếng than khe khẽ, Phùng Dị thấp giọng: “Cho dù Âm Thứ Bá có chủ ý gì, ta tin rằng nàng thật tâm đối đãi với ngài.”
“Ừm.” Im lặng một lát, thanh âm ôn nhu kia cuối cùng cũng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ta biết…”
Cảm giác vui vẻ của Lưu Tú cũng lây nhiễm sang Phùng Dị, hắn cũng cười nói: “Sắp tới hạ Trường An, bệ hạ giao cho ngài tu soạn lễ nghi chương điển, ngài cảm thấy thế nào?”
“Chẳng qua chỉ là mấy thủ tục hợp sóc, lập xuân, giao tự, tông miếu linh tinh, những việc này ngày xưa ta và Cự Bá làm còn thiếu hay sao?”
Không nhìn thấy Lưu Tú dùng vẻ mặt gì để diễn cảm những lời này, nhưng khi Phùng Dị nghe xong lại có thể cao giọng cười to: “Cũng đúng, những lễ nghi triều đình này, nói với người nơi thôn dã như ta, khác nào đàn gảy tai trâu.”
Hai người cười vang, tôi nhằm đúng thời cơ, cố ý dẫm mạnh chân lên bậc thang, cười hì hì bước vào: “Tôi lấy vò R*ợ*u cuối cùng trong phòng bếp lên rồi, hai người còn bụng để uống không?”
Sắc mặt Lưu Tú trắng bệch, sắc mặt Phung Dị đỏ sậm, nhìn thoáng thấy cả hai đều đã say, nhưng cẩn thận quan sát cũng không khó phát hiện ra ánh mắt cả hai đều vẫn rất trong sáng.
Lưu Tú cười nhẹ, ý bảo rót R*ợ*u, Phùng Dị cũng bừng bừng khí phách nói: “Phu nhân cứ việc rót đầy.”
Tôi cười hì hì thay bọn họ múc đầy miệng chén, hai người họ dù chưa say, rốt cuộc cũng không thể linh mẫn như người thường, không hề nghi ngờ gì nâng chén một hơi cạn sạch, không hề chần chừ lấy một giây.
Tôi thừa dịp bọn họ nâng chén lùi ba bước cực nhanh.
Lúc vừa buông chén xuống, sắc mặt hai người Lưu Tú, Phùng Dị khác thường, sau khi liếc nhìn nhau, Phùng Dị cụp mắt lấy một chiếc khăn vuông từ trong tay áo, che miệng đem dấm chua trong miệng phun sạch ra khăn.
Nhìn lại thấy Lưu Tú không có động tác gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía tôi, nửa mắng nửa yêu lắc đầu, nét mặt bất đắc dĩ. Chàng cầm bình R*ợ*u, tinh tế ngửi miệng bình một hồi, hỏi: “Đây là gì vậy?” Có lẽ do nguyên nhân vừa rồi uống nhiều dấm chua quá, cổ họng của chàng rõ ràng khàn đặc.
“Canh giải R*ợ*u…” Tôi lí nhí trả lời.
“Khụ!” Cuối cùng Phùng Dị cũng lên tiếng. “Đa tạ… Canh giải R*ợ*u của phu nhân.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc