Tú Lệ Giang Sơn - Chương 53

Tác giả: Lý Hâm

Địa Hoàng Tân Triều năm thứ tư, Canh Thủy Hán triều tháng tám năm đầu tiên, nhóm đầu não chính quyền Canh Thủy thương nghị ở Uyển Thành, cuối cùng quyết định không chịu thua người ta, chủ động tấn công trước về phía Quan Trung đang cố thủ của Tân triều Vương Mãng.
Vì thế, Canh Thủy đế Lưu Huyền chỉ định Quốc thượng công Vương Khuông tấn công Lạc Dương; Tây Bình Đại tướng quân Thân Đồ Kiến, Thừa tướng ti trực Lý Tùng tấn công Vũ Quan. Lính Hán quân chia làm hai đường, từ từ đánh tới Lạc Dương, Vũ Quan.
Thế công Hán quân cường đại, không chỉ khiến ba vùng lân cận chấn động, còn khiến thế lực tạo phản các nơi đồng loạt hưởng ứng. Gi*t ૮ɦếƭ mục thủ địa phương, tự xưng tướng quân, dùng niên hiệu Hán, chờ đợi chiếu chỉ mệnh lệnh đội ngũ, trong khoảng thời gian ngắn, trải rộng khắp thiên hạ.
Lúc đó, đám người Đặng Diệp, Vu Khuông ở Nam Hương phát binh hưởng ứng Hán quân, Đặng Diệp tự xưng Phụ Hán Tả Đại tướng quân, Vu Khuông tự xưng Phụ Hán Hữu Đại tướng quân, đánh vào Vũ Quan. Đô Úy Chu Manh ở Vũ Quan, sau khi Gi*t Hữu đội đại phu Tống Cương của Tân Triều Vương Mãng,
Quy hàng Hán quân.
Sau khi Vương Mãng biết tin Vũ Quan bị phá, quá sợ hãi liền triệu tập bốn vị đại thần Vương Ấp, Trương Hàm, Thôi Phát, Miêu, Thương nghị đối sách. Kết quả, Đại tư không Thôi Phát trích dẫn truyện trong 《 chu lễ 》, 《 xuân thu 》, khi quốc gia gặp đại họa, cần phải kêu gào khóc tố cáo với trời xanh.
Vì thế Vương Mãng đối mặt với quốc phá thành vong cuối cùng dẫn theo văn võ bá quan đến Nam Giao, tự bản thân, ngửa mặt lên trời gào khóc. Không chỉ như vậy, hắn còn lệnh cho lệnh cho Thần Công làm 《 Cáo Thiên Sách văn 》, triệu tập đệ tử Thái Học cùng với quan lại dân chúng cùng nhau gào khóc, chỉ cần trong những người này kẻ nào khóc vang dội nhất, bi ai nhất, cảm động trời đất nhất, liền thăng hắn làm quan nhất phẩm, không ngờ trong một lúc hơn năm ngàn người thăng quan.
“Ha ha… ha ha ha… ha ha ha… Ôi chao! Cười ૮ɦếƭ mất… Ha ha ha… Đau bụng quá…” Tôi cuộn tròn trên chiếu, thẻ tre cầm trong tay không ngừng run lên.
Sắc mặt Âm Tựu lúng túng, Âm Hưng cố nín nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa dùng mũi giày đá tôi: “Chú ý nghi lễ đi, tỷ tỷ!”
Vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của hắn càng khiến tôi cảm thấy buồn cười, nhịn không được chì vào hắn nói: “Đệ đệ a… Hưng Nhi, đệ còn ra sức đọc sách như vậy làm gì… Ha ha ha, Thái học sinh… Giỏi lắm… Ha ha, chỉ cần biết khóc không phải thành công sao? Sau này đệ nên soi gương tập luyện, luyện tập làm thế nào để khóc trông xinh đẹp…”
“Tỷ tỷ!” Âm Tựu luống cuống tay chân đỡ tôi dậy từ trên chiếu, cần thận sửa sang lại nếp uốn tà váy thay tôi.
Tôi cười chảy nước mắt, nhìn thẻ tre trong tay, cố nén nửa ngày, rồi lại không ngăn được cười ầm lên. Âm Hưng quẳng cho tôi một ánh mắt xem thường “bất trị”, phẩy tay áo ra ngoài.
Tôi cười một lúc lâu, mới cố nén ngừng lại, chỉ cảm thấy cơ bụng phát đau, tứ chi như nhũn ra, vô lực dựa vào bàn hồi sức.
“Tựu Nhi, Đại ca đâu rồi?”
“Sáng sớm đi phát danh thi*p, bảo Âm Lộc đi mời nhiều người tới, lúc này đang ở chính đường tiếp khách.” Danh thi*p, cũng chính là cái Card Visit ở hiện đại, chẳng qua ở nơi này được viết lên tấm gỗ hoặc thẻ trúc thôi.
Tôi rất tò mò muốn biết những người Âm Thức mời đến là ai, vì thế vừa giả bộ đọc sách, vừa nói rất bâng quơ: “Khách nào vậy ta?”
“Đệ cũng không rõ lắm, vừa rồi nhị ca ở đây, tỷ không hỏi huynh ấy xem, huynh ấy biết hết mà.”
Tôi hung hăng lườm hắn một cái: “Đệ muốn giở trò với ta phải không? Ngóc con, còn không mau khai ra.” Giơ tay gõ mạnh một cái lên ót hắn: “Thật không hổ danh là người nhà họ Âm a, đệ tưởng là cánh cứng rồi chắc? Lông lá còn chưa đầy đủ đâu, dám đùa giỡn tâm cơ với lão tỷ ta đây…”
Tôi làm bộ dọa đánh đòn, Âm Tựu vội cười xin tha: “Tỷ tỷ tha mạng! Đệ đệ biết sai rồi…” Tôi thu tay, ma mãnh nhìn hắn, hắn lè lưỡi, nhỏ giọng thì thầm: “Nói người nhà Âm gia không đúng đâu, hiện giờ tỷ tỷ xem như người nhà Lưu gia rồi!”
“Xí!” Tôi rít trong kẽ răng, đứng bật dậy từ trên chiếu: “Hảo tiểu tử, da thịt ngứa ngáy hả?!”
“Đừng… tỷ tỷ, đệ biết sai rồi được chưa?” Lúc Âm Tựu đang xin lỗi trên đầu đã bị cốc hai phát, ôm đầu chạy trốn, “Khách tới có Chu Phúc, Lai Hấp, Sầm Bành, Phùng Dị, Tang Cung, Tế Tuân, Diêu Kỳ, Mã Vũ…”
Hắn báo xong một hơi, tôi dừng chân lại không đuổi theo nữa, lâm vào trầm tư.
Âm Thức mời những người tốt xấu lẫn lộn này, luận thân phận, luận lập trường, Lai Hấp chính là anh vợ Lưu Gia, Chu Phúc là bạn học của Lưu Tú, Tế Tuân, Diêu Kỳ, Phùng Dị xem như bộ hạ của Lưu Tú, mấy người này đều không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng Tang Cung, Mã Vũ là người Lục Lâm quân, còn Sầm Bành ban đầu là huyện lệnh Cức Dương, sau khi Cức Dương phị phá hắn đến cậy nhờ Chân Phụ, sau khi Chân Phụ ૮ɦếƭ hắn chạy trốn tới Uyển Thành, khi Hán quân đánh Uyển Thành cũng chính hắn tử thủ cửa thành. Sau này phá thành, vốn dĩ tất cả mọi người đều muốn Gi*t hắn, may mà được Lưu Diễn ra mặt bảo lãnh, vì thế hắn làm thuộc hạ của Lưu Diễn. Hiện giờ Lưu Diễn đã mất, hắn làm Hiệu úy cho Chu Vị.
Nói thật, đối với Sầm Bành tôi chẳng có lấy nổi một phần hảo cảm, mặc kệ trước kia hắn phạm những tội gì, làm những điều gì, có bản lĩnh thế nào, ít nhất bây giờ hắn là thuộc hạ của Chu Vị. Âm Thức kết giao với thuộc hạ của Lưu Tú vốn không có gì đáng trách, nhưng vì sao lại muốn nịnh bợ người của Lục Lâm quân.
Trong lòng dần dần ngột ngạt, giống như có một tảng đá đè lên иgự¢. Có một số việc thực sự không đáng liều mạng suy nghĩ, càng nghĩ sẽ càng đi vào bế tắc, tôi sẽ càng hoài nghi chỉ số thông minh của mình, rốt cuộc là tôi quá lo lắng chú ý tới chuyện vụn vặt, hay là mọi chuyện xốn không đơn giản như tôi nhìn thấy?
Mặc dù trên danh nghĩa tôi đã gả cho người, nhưng quay về nhà mẹ đẻ cũng không ít, Âm Gia vẫn bảo lưu phòng của tôi, bày trí bên trong vẫn nguyên dạng không hề thay đổi.
Theo lý phụ nữ sau khi lấy chồng không thể về nhà mẹ đẻ nhiều, trừ phi nhà chồng bỏ vợ hoặc hai bên li dị. Nhưng do hai nhà cùng ở Uyển Thành, thứ hai Lưu Tú cơ bản cũng không ước thúc hành động của tôi, cho nên cho dù có người không hài lòng với những việc này, cũng không thể tự dưng chõ mồm vào việc riêng giữa hai vợ chồng tôi.
Ở Âm gia đọc tin tức tới trưa, sau khi dùng cơm trưa xong tôi ngủ thêm hơn nửa canh giờ, khi tỉnh lại phòng khách vừa tan, tôi trốn vào một góc bí mật ở gần đó, nhìn thấy Âm Thức đem khách khứa tiễn hết ra ngoài, mới rầu rĩ đi ra.
“Cô nương phải về sao?” Âm Lộc đang muốn đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy tôi.
Tôi gật gật đầu.
“Có cần chuẩn bị xe không?”
Tôi lại lắc đầu.
Nói đùa sao, hiện tại tình thế ở Uyển Thành như nào? Toàn bộ trâu ngựa, đồ quân nhu, xe cộ, tất cả những gì có thể sử dụng cho việc đánh giặc đều được điều động tới chiến trường, tuy rằng tôi biết Âm Thức nhất định còn cất dấu tài sản riêng, chẳng hạn trâu ngựa gia súc tất nhiên không thiếu, nhưng đều được giữ lại làm thức ăn dự phòng, nếu như tôi nghênh ngang ngồi lên xe đi trên đường rêu rao, chẳng phải tự tìm đường ૮ɦếƭ sao?
“Vậy bảo cô gia…”
Âm lộc còn định nói thêm, tôi khoát khoát tay: “Không có việc gì, đường ngắn ấy mà, làm sao chân ta không tự đi được?” Trước khi ra cửa, quay đầu lại dặn dò một câu: “Thay ta nói với đại ca một tiếng, ta trở về, ngày khác lại đến.”
Sau giờ ngọ trời nắng gắt, da đầu tôi bị nướng nóng ran, tôi rảo bước cố gắng đi nép vào nơi có bóng râm, tự do đi lại trên đường không một bóng người, cũng thêm vài phần niềm vui.
Đang tập trung tìm nơi có bóng râm, chợt nghe thấy trước mặt có tiếng cười khúc khích, tôi đang nhảy về phía trước, chưa kịp ngẩng đầu, đâm sầm vào người ta.
Người nọ bị tôi đam trúng lui về phía sau nửa bước, lại vẫn hảo tâm đỡ lấy tôi, sợ tôi ngã. Tôi xoa chóp mũi vừa đau xót vừa ngẩng đầu, mới đầu kinh ngạc, rồi sau đó không nhịn được nở nụ cười: “Là ngươi a!”
“Sao, không là ta thì là ai?” Phùng Dị đừng dưới bóng râm, giọng nói vẫn dễ nghe như trước đây, giống như một thỏi nam châm thu hút người khác. Hắn có một giọng nói mê người, ngay cả sáo dọc hắn thổi cũng rất đặc biệt, tôi từng nghe thấy khúc sáo hắn thổi, nhưng không biết tai tôi liệu có phúc được nghe hắn cất cao giọng hát một khúc hay không, chắc hẳn, tiếng hát ấy, là tiếng của trời xanh.
“Đang suy nghĩ gì?”
Tôi đột nhiên hoàn hồn, xấu hổ quá đi mất, trong lúc bất tri bất giác chính mình lại đứng trước mặt hắn làm bộ mê trai, vội cười đánh trống lảng: “Không có gì… ngươi, ngươi từ đâu đến vậy?”
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi chỉ muốn vả mình một cái. Hắn vừa mới đi từ Âm gia ra, tôi không biết rõ hay sao còn cố hỏi?
Phùng Dị bật cười, như có suy nghĩ gì, một lát sau gật đầu, đáp: “Mới vừa ở chỗ Âm hiệu úy huynh trưởng của phu nhân dùng bữa trưa xong, đang định trở về. Phu nhân muốn đi đâu?”
“Ta… Ta về nhà.” Tôi lắp bắp, trong lúc vô ý nói sai một câu, kết quả đổi lấy câu nói có ý xa cách rõ ràng của hắn, điều này làm cho tôi xấu hổ chỉ muốn đào ngay một cái lỗ chui xuống.
“Vậy, phu nhân đi đi, Dị cáo từ trước.”
“Này… Công Tôn!” Lúc đi lướt qua, tôi lấy hết dũng khí gọi hắn lại. Nội tâm giao chiến một lát, rốt cuộc đánh cược một phen: “Ngươi… Ngươi định đối xử với Văn Thúc thế nào?”
Cuộc chiến Côn Dương, hắn cùng với Lưu Tú tuy là hai bên đối địch lại tỉnh táo hỗ trợ lẫn nhau thành một loại bạn không ra bạn, sau đó Lưu Tú tấn công Phụ Thành, nghe nói hai bên chưa giao chiến mấy lần, Miêu Manh huyện lệnh Phụ Thành liền nghe Phùng Dị thuyết phục, dâng thành đầu hàng.
Cho dù ngày đó một trong mười ba tử sĩ có Lý Dật thất tín bội nghĩa, mưu hại Lưu Diễn, nhưng tôi cảm thấy Phùng Dị đáng tin cậy, điều này cũng là là ấn tượng chủ quan phiến diện của tô, cũng như ấn tượng ngay từ đầu của tôi đối với Chu Vị ất tốt, đối với Sầm Bành lại không thể có hảo cảm vậy. Ý nghĩ chủ quan như vậy có lẽ sẽ hại tôi mất đi năng lực phán đoán bằng lý trí chính xác, nhưng… Từ trước tới nay tôi luôn là một người nặng về cảm tính hơn lý trí, giống như Lưu Tú nói, tôi làm chuyện gì cũng dễ kích động.
Tôi đối với Phùng Dị là tín nhiệm, có hảo cảm, từ ngày quen biết trong tiềm thức của tôi đã không xem hắn là kẻ địch, hắn là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là bạn của tôi.
“Võ Tín hầu?”
“Uhm, có phải ngươi cũng… nghĩ hắn vô tình vô nghĩa hay không? Hắn bất chấp luật lệ cưới vợ, có phải ngươi cũng xem thường hắn hay không?”
Phùng Dị không trả lời ngay, trái lại, hắn im lặng càng khiến nội tâm tôi thêm bối rối. Có lẽ tôi sai rồi, lần này thăm dò không có ý nghĩa rồi, Lưu Tú ngụy trang quá giỏi, dường như giấu diếm được tất cả mọi người.
Tôi vọi vàng hành lễ: “Là ta đường đột.” Không dám nhìn vẻ mặt hắn nữa, xoay người muốn đi.
“Lưu phu nhân!” Giọng nói của nam nhân kia đột ngột vang lên, “Cần gì để ý người bên ngoài đối đãi thế nào với Võ Tín hầu, chủ cần phu nhân có thể hiểu được tâm ý của Hầu gia không phải đủ rồi sao?”
Tôi ngạc nhiên quay đầu, Phùng Dị đứng cách đó vài bước cũng đang nhìn tôi, sắc mặt bình tĩnh, trong ánh mắt tràn ngập cơ trí và thông hiểu. Nội tâm tôi kích động, cảm xúc chua xót đè nén иgự¢, thật lâu sau trong lòng tôi cảm kích vái chào hắn: “Công Tôn, Văn Thúc xin nhờ vào ngươi.”
Khóe miệng hắn mỉm cười, hơi vuốt cằm nhìn tôi, xoay người rời đi.
Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy trọng trách trên vai nhẹ đi rất nhiều.
Lưu Tú chịu nhục, chưa chắc thật sự không ai biết! Chưa chắc…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc