Tú Lệ Giang Sơn - Chương 51

Tác giả: Lý Hâm

Ngày thứ hai sau khi tân hôn cần phải làm lễ với nhà chồng theo quy củ, sau khi thành thân tôi coi như đã trở thành “vợ người ta”, phải trở thành “con dâu nhà người ta”, phải bái kiến trưởng bối, bái tông miếu rồi nhập tên vào từ đường, coi như chính thức trở thành người nhà họ Lưu.
Tông chủ nhất mạch họ Lưu ở Nam Dương là Lưu Sưởng, đích tôn là Lưu Chỉ, nếu dựa theo quy củ ban đầu, sau khi ở nhà bái Lưu Lương xong, tôi còn phải đi cùng Lưu Tú đến bái kiến Lưu Sưởng hoặc Lưu Chỉ, nhưng trước mắt Hán triều mới thành lập, Canh Thủy đế đang tại vị, hàng loạt bậc bề trên vị trí có lớn thế nào cũng không thể lớn hơn hắn được. Cho nên bất kể thế nào, bái kiến thiên tử đã là chuyện phải làm đầu tiên.
Đi gặp Lưu Huyền, nói không căng thẳng chẳng qua là gạt người. Tôi không giỏi che dấu cảm xúc, nếu chẳng may khi gặp mặt lộ ra điều gì sơ hở, chẳng những không cứu được Lưu Tú, e rằng còn có thể lập tức đưa đến cho chàng họa sát thân.
Dọc một đường xe đi từ phủ nha, trong lòng tôi bất ổn bồn chồn, bộ dạng Lưu Tú vẫn ung dung hờ hững như cũ, không gợn một tia sợ hãi.
Xe dừng ở thiên môn, Lưu Tú mới kéo tôi xuống xe, đã thấy Thân Đồ Kiến giống như quỷ mị đột nhiên từ trong cửa vọt ra, mặt tươi cười đón chào: “Lưu tướng quân!”
Lưu Tú đương nhiên khiêm tốn một hồi, hai người khách khách khí khí hàn huyên, đôi mắt Thân Đồ Kiến vô tình hữu ý liếc tôi vài lần, cười nói với Lưu Tú: “Lưu tướng quân, bệ hạ bảo ngươi tới thiên điện.”
Lưu Tú gật gật đầu, dẫn tôi vào cửa tính quẹo qua bên trái, nhưng không ngờ Thân Đồ Kiến đưa tay chắn lại mỉm cười nói: “Xin Lưu phu nhân dừng bước!” Tôi sửng sốt, bộ dạng của hắn ngoài cười nhưng trong không cười vô cùng khó coi: “Một mình Lưu tướng quân đi gặp bệ hạ là đủ rồi, mời phu nhân tới từ đường bái lễ đi.”
Đây là có ý gì?
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lưu Tú. Dụng ý của Lưu Huyền chẳng nhẽ muốn tách hai chúng tôi ra, tiêu diệt từng người?
Ánh mắt Lưu Tú nhận lấy câu hỏi của tôi, âm thầm gật đầu, ám chỉ ngầm đồng ý. Thật ra nếu Thân Đồ Kiến đã nói tới nước này, cho dù chúng tôi muốn phản đối cũng chỉ là vọng tưởng, huống chi, Lưu Huyền là quân, chúng tôi là thần, cái mạng nhỏ của Lưu Tú phụ thuộc vào một câu nói của Lưu Huyền, cũng tôi không có bất kì khả năng phản kháng nào.
Tôi ngoan ngoãn đi theo một gã tiểu thái giám tới từ đường, cái gọi là từ đường, thật ra trong thời kỳ chiến loạn đâu có được quy mô chính xác? Chẳng qua cũng chỉ là một gian phòng bên trong phủ nhà được quét dọn sạch sẽ biến thành từ đường tạm, bón vách tường treo các bức họa của nhóm hoàng đế Tây Hán như Hán Cao Tổ Lưu Bang, Hán Huệ Đế Lưu Doanh, Hán Văn Đế Lưu Hằng, Hán Cảnh Đế Lưu Khải, nội đường có bát hương và hoa quả tươi, im lặng không một bóng người.
Sau khi Tiểu thái giám đưa tôi vào cửa đã rời đi, tôi sợ bên ngoài không có ai, có kẻ lén rình rập, không dám lười biếng, quy củ căn cứ đại lễ ba quỳ chín lạy không hề tức giận phục lạy hành lễ với những bức họa.
Sau khi lễ xong tôi vẫn quỳ gối trên chiếu chưa đứng lên, đợi sau một lúc lâu vẫn không thấy có người đi ra tiếp đón tôi, vì thế đánh bạo đi xem xét xung quanh. Cả phòng im ắng, sáng sớm hôm nay trời đã mưa nhỏ, chỉ sau nửa giờ, chưa kịp làm ướt mặt đất thì mưa đã ngừng. Mưa tuy nhỏ, lại khiến cho mặt đất bốc lên hơi nóng, oi bức khiến người ta có cảm giác bức mình.
Trên ngọn cây truyền đến tiếng ve kêu râm ran, tối hôm qua ầm ỹ cả đêm, tôi phải đợi tới lúc gần sáng mới thoáng chợp mắt một chút, có lẽ cả đêm qua Lưu Tú không ngủ. Cũng phải, trong lòng nếu bị đè nặng tâm sự như vậy, có mấy người có thể ngủ được đây?
Tôi quỳ thẳng trên chiếu, vô cùng buồn chán đem những vị đế vương giống y xì nhau này nhìn mấy lần, cuối cùng sờ sờ cằm, ánh mắt dừng lại trên người Hán Vũ Đế.
Nét vẽ thô sơ, chứng tỏ họa sĩ rất tầm thường, ngay cả ngũ quan, thần thái của nhân vật đều rất trừu tượng. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hơi xuất thần, vẫn nói Hán Vũ đế là hoàng đế quyết đoán nhất, có công tích lớn nhất trong lịch sử Hán triều, thậm chí trong lịch sử Trung Quốc, bởi vì hắn có công tích mọi người đều biết, là thay người Hán mở mày mở mặt đánh lui Hung Nô.
Tôi bĩu môi, cảm thấy chẳng đúng chút nào. Mọi người đều nói hắn tốt, chẳng qua chỉ nhìn hào quang một phía khi hắn làm hoàng đế, tên hắn thật sự được lưu trong sử sách, muôn đời lưu danh, ở thời hiện đại nói đến Hán Vũ Đế không người nào không biết không người nào không hiểu? Ngay cả phim truyền hình cũng suốt ngày lấy công thích vĩ đại của hắn xào xáo, từ chính trị đến tình yêu, đem hắn miêu tả như trên trời dưới đất, từ trước đến sau không còn ai hơn được nữa.
Thật ra chẳng qua chỉ là một tên cực kì hiếu chiến mà thôi, vẻ vang cho mình, khổ dân chúng. Còn cái tình yêu chó má kia, có gì đáng để khoe khoang? Trước thì kim ốc tàng kiều, rồi đến Vệ Tử Phu, Lý phu nhân, Câu Dực phu nhân… những nữ nhân có quan hệ với hắn cuối cùng chẳng ai có kết cục tốt.
Sự yên tĩnh lưu chuyển trong không khí oi bức càng gợi lên một loại cảm giác khác thường, tôi thu ánh mắt, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy một mùi hương, thoang thoảng, hình như là mùi đàn hương…
Quay mạnh đầu lại, toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh, liều mạng áp chế tiếng thét chói tai nơi đầu lưỡi, vội dùng đầu gối chuyển động xoay người, phục lạy lễ bái: “Tiện thiếp… bái kiến bệ hạ!”
“Bình thân.”
“Tạ ơn bệ hạ!” Tôi nơm nớp lo sợ từ chiếu đứng lên, cũng không phải thật sự quá e ngại hắn, nhưng cách hắn lặng lẽ không tiếng động xuất hiện như vậy, hiện tại khiến tôi sợ không hề nhẹ. Tôi vẫn đang cảm thấy quá căng thẳng, khi đứng lên chỉ thấy tay chân vô lực, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.
Lưu Huyền cũng không có thân tín đi theo, bên cạnh ngay cả một tiểu thái giám hầu hạ cũng không có. Ánh mắt tôi chuyển động, cúi đầu đôi giày tơ tằm trên chân hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cảm giác oi bức làm cho người ta bực bội, mồ hôi của tôi thấm ướt áo. Ướt, tôi chợt nhớ ra, không phải lúc này hắn hẳn nên ở thiên điện tiếp kiến Lưu Tú sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở Từ Đường?
“Chúc mừng.” Giọng nói ôn hòa, nghe không ra là trào phúng, hay là trêu chọc, nhưng tóm lại khả năng không lớn là thật tâm chúc mừng.
Tôi cúi đầu sát ***, lại hạ thấp người: “Tạ ơn bệ ha.”
Cánh tay căng thẳng, tôi không thể quỳ xuống được, hắn chế trụ khuỷu tay của tôi, nhịp tim của tôi tăng tốc. Bởi vì đứng gần, quần áo hắn sau khi được xông hương phát ra mùi đàn hương nồng đậm, trong tâm tôi chán ghét, năm ngón tay kia lại nắm chặt không chịu buông ra, không biết nên ứng đối như thế nào.
Lưu Huyền coi thái độ im lặng không chống cự của tôi là đồng ý ngầm, tay hắn không những không rút về, ngược lại còn dùng sức lôi kéo, kéo tôi thẳng vào trong *** của hắn. Tình hình này, tôi khó có thể tiếp tục duy trì bình tĩnh, biến sắc nói: “Bệ hạ…” Ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt hắn cười như không cười, lông mày chau lại, dường như đang cổ vũ tôi nói tiếp đi.
Tôi đột nhiên im miệng.
“Muốn nói gì với trẫm?”
Căn cứ tính tình tôi xưa nay, chưa cần nói thêm gì, tôi đã động thủ nhanh hơn động khẩu. Nhưng bây giờ, tôi đành chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Bệ hạ mới vừa hạ triều sao?”
Hắn không mặc thường phục, mà là miện phục, trên đầu đội miện quan mười hai dây tua rua, hạt châu màu trắng đung đưa rất khẽ, ngẫu nhiên va chạm phát ra tiếng leng keng như băng tan. Châu ngọc che khuất ngũ quan của hắn, khiến cho gương mặt hắn dù gần tỏng gang tấc, cũng mang theo cảm giác mơ hồ không rõ ràng.
Có lẽ sở dĩ hoàng đế đeo miện quan cần có mười hai tua ngọc này rủ xuống, chính vì không muốn để cho các thần tử bên dưới nhìn thấy nét mặt của thiên tử, hiểu rõ thánh ý.
Tương tự, cách biệt tầng tua ngọc này, tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu Lưu Huyền, nhưng tiếng nói trong lòng vang lên liên tục nhắc nhở tôi: “Cần nhịn! Mặc kệ hắn nói gì, làm gì, đều phải nhịn xuống!”
Chẳng qua hắn chỉ muốn khơi lên lửa giận trong lòng tôi, để tôi kích động phạm sai lầm thôi.
“Uhm, mới hạ triều…” Hắn trả lời, giọng điệu mèo vườn chuột.
“Không phải bệ hạ nên đến thiên điện đi gặp phu quân tiện thiếp sao?”
“Không vội.”
Hắn vẫn chưa buông, dây ngọc rũ xuống lay động, thậm chí lướt qua trán của tôi, đúng lúc đó tôi nhìn thấy cặp mắt đen huyền như mực, không có một tia ánh sáng, đen trắng rõ ràng của hắn.
Đây là ác ma!
Chính là hắn, vì loại bỏ đối lập, vì củng cố miện quan đang đội trên đầu, tàn nhẫn sát hại Lưu Diễn!
“Ngươi thật đúng là đồ họa thủy!” Hắn nhẽ nhàng bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi khiến lông tơ toàn thân tôi dựng đứng.
“Sao bệ hạ lại nói lời ấy?” Nụ cười cũng sắp không giũ được, hắn cố ý muốn bức tôi không khống chế được.
“Làm quan làm như Chấp Kim Ngô, lấy vợ lấy được Âm Lệ Hoa, đây là chí nguyện vĩ đại năm đó Lưu Tú tuyên bố, người già trẻ nhỏ đều biết, hiện giờ hắn đứng hàng Cửu Khanh Thái Thường, không kém Chấp Kim Ngô bao nhiêu, lúc này lại cưới Âm Lệ Hoa ngươi, thật có thể nói đã thỏa ước nguyện. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Ta luôn lấy hiếu nghĩa làm đầu, Phàn Thị mẹ của Lưu Tú qua đời, theo lễ Lưu Tú phải chịu tang ba năm, trong lúc chịu tang mà cưới vợ là bất hiếu; huynh trưởng hài cốt chưa lạnh, Lưu Tú lại không an táng trọng thể, lo toan tang lễ, trái lại còn đem muội muội hứa gả cho Lý Thông, là bất nghĩa! Kẻ bất hiếu bất nghĩa như thế, tôn thất họ Lưu ta làm sao chứa chấp được?”
Tôi hít một hơi nặng nề, chỉ cảm thấy *** nóng rát như muốn bốc cháy. Lát sau, tôi cười khúc khích, lanh lảnh đáp: “Bệ hạ, lúc đầu Hán Văn Đế từng hạ lệnh “sau ba ngày, khôi phục bình thường”, sau này tới thời Vũ Đế mới khôi phục tục lệ tang chế ba năm, nhưng lúc này không giống ngày trước, trước mắt thiên hạ phân chia, bốn mươi hai vạn binh mã khuynh quốc của Tân Triều bại vong, thế thua đã định. Tôn Tử từng nói, tướng ở bên ngoài còn có điều không thể theo quân lệnh, quân lệnh còn như thế, huống chi lễ chế? Còn Lưu Diễn kia…” Trong lòng tôi đau xót, nhưng nụ cười trên mặt không giảm: “Lưu Diễn bao che cho Lưu Tắc làm loạn, là nghịch tặc, bệ hạ đã chém đầu làm gương. Bệ hạ là minh quân, chưa từng liên lụy người vô tội, liên lụy người nhà, vợ chồng chúng thần đương nhiên cảm động rơi nước mắt, phải phân rõ giới hạn với nghịch tặc Lưu Diễn mới đúng. Thử hỏi, chống lại nhà vua là chống lại ý trời, kẻ chống lại ý trời còn phải nói lễ nghĩa làm gì?”
Tôi một hơi nói hết lời, trong lòng đau đớn đến mất cảm giác, những câu nói này trong lòng tôi sớm đã thuộc làu, nhưng khi chính miệng nói ra, còn đau hơn so với chém tôi ngàn vạn đao.
Lưu Huyền hơi sững sờ một lát, bỗng nhiên cười ha ha, dây ngọc trước mặt lắc lư loạn xạ, trông bộ dạng như muốn cười phát điên luôn. Lòng tôi biết người này tâm cơ quá sâu, giờ phút này không biết đang tính kế gì, bị hắn cười không kiêng nể gì như vậy khiến tôi cảm thấy hơi lạnh thổi vù vù sau lưng.
“Âm Lệ Hoa! Ngươi nói trẫm là ai?”
“Bệ hạ đương nhiên là thiên tử! Là hoàng đế! Là minh quân…”
Ngón trỏ của hắn đặt lên môi tôi, ngắt lời tôi, ý cười càng sâu: “Trẫm không phải minh quân, trẫm thích nghe lời nịnh hót, nhưng… lời nịnh hót ngươi nói không dễ nghe.”
Tôi hận không thể há mồm cắn đứt luôn ngón tay của hắn.
Ngón trỏ trượt xuống, nâng cằm ngửa mặt tôi lên, đầu ngón cái vuốt ve đôi môi của tôi. Tôi rùng mình một cái, động tác khiêu khích như vậy, cho dù là người ngu ngốc cũng không thể thấy bình thường được.
Mí mắt hắn nhíu lại, chuông báo động trong lòng tôi reo to, cuối cùng bất chấp hậu quả, lui chân quay đầu bỏ chạy. Bước chân mới vừa di động, đã bị hắn kéo trở về. Mặt tôi trúng ngay một cái tát, cổ tay lại bị hắn tóm lấy, không thể động đậy, trên người tôi mặc cư khúc thâm y, hai cái đùi bị bó buộc như mỹ nhân ngư, căn bản không thể nhấc chân. Trong lòng tôi quýnh lên, tay kia cố gắng đẩy khuôn mặt càng ngày càng tới gần của hắn.
Rầm một tiếng, hai người quấn lấy nhau ngã xuống đất, tôi không cắn mặt Lưu Huyền nữa, đem luôn miện quan trên đầu hắn kéo lệch, trong lúc nhất thời dây tua cột dưới hàm ghìm chặt cổ hắn. Hắn tức giận nhăn mi lại, túm lấy tứ chi tôi đồng thời dùng một tay tháo nút thắt, vung tay đem miện quan ném ra thật xa.
Tiếng động kia, nghe vang rất lớn, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
“Ta là… Ta là thê tử của Lưu Tú!” Tôi run giọng chống cự đến phút cuối cùng.
Môi của hắn mãnh liệt bá đạo áp chế, tôi mím chặt môi, răng nanh chắn chặt, cố cố dùng hết sức húc đầu lên (chơi thiết đầu công rồi=.=”). Một tiếng nổ lớn, trước mắt tôi sao kim nhấp nháy. Hắn bị tôi húc cũng không nhẹ, hít một hơi, châm biếm chửi rủa: “Của ngươi thực sao.”
“Phi!” tôi nhân cơ hội nhổ nước miếng vào mặt hắn, “Buông ra!”
Hằn đè nặng tứ chi của tôi, từ trên cao nhìn xuống quan sát, thần thái kiêu căng mang theo nét hài hước thoáng hiện: “Lúc này… trẫm vẫn là minh quân sao?”
“Trêu chọc thê tử bề tôi, ngươi không bằng cả hôn quân!”
“Bốp!” Hắn hung hăng tặng tôi một cái tát, đánh mạnh đến mức hàm răng tôi lung lay, tai trái ù ù như tiếng trống.
Trôn cổ căng thẳng, hắn túm cằm của tôi kéo mặt của tôi qua, tôi hoảng hốt chống lại tầm mắt của hắn. Hắn lại cười hỏi: “Trẫm là minh quân sao?”
“Ngươi…” Ngón tay siết chặt, xương cằm đau nhức, tôi run lẩy bẩy lắp bắp trả lời: “Bệ hạ… Chính là minh quân…”
Cảm giác đau đớn biến mất, hắn dùng ngón tay nhẹ vỗ về má trái nóng rát của tôi, cười nói: “Nói vẫn không dễ nghe.”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, dùng giọng điệu nịnh hót ngay cả mình cũng cảm thấy ghê tởm nói: “Bệ hạ chính là minh quân thiên cổ, nhân tâm nhân đức, lưu danh muôn đời…”
Hắn bật cười khẽ, tóc dài đen thui rơ lõa xõa trên vai hắn, ngọn tóc theo tiếng cười của hắn phất phơ thỉnh thoảng lướt qua gương mặt tôi, tê ngứa không chịu nổi, tôi hơi nghiêng đầu, không thèm nhìn vẻ điên khủng đắc ý của hắn, rồi lại bị hắn giữ cằm mạnh mẽ xoay lại.
“Âm Lệ Hoa, vì sao ngươi lại gả cho Lưu Tú?”
Tôi nhìn thẳng mong thấy đăý mắt hắn. con ngươi đen thui trước sau như một nhìn không thấy một tia sáng, trong mắt hắn không có bóng của tôi, chỉ có, bóng đen mênh ௱ôЛƓ vô bờ.
“Bệ hạ thật thích nói đùa, tiện thiếp đối với phu quân một mảnh tình si ái mộ, người già trẻ nhỏ ở Nam Dương đều biết, bệ hạ cần gì phải cố ý làm nhục tiện thiếp ở đây?”
“Uhm,” hắn khịt khịt mũi, giống như đang suy tư. Một lát sau, hắn kéo tôi từ trên mặt đất lên, tôi lung la lung lay đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Bây giờ không phải thời điểm để tôi trả thù, mặc phục sức rườm rà này, tôi không có kế hay nào cả. Hơn nữa, hắn là hoàng đế, cho dù tôi đánh thắng hắn thì sao? Chuyện hắn có thể làm với tôi đâu phải tôi cũng có thể làm với hắn, tội danh phạm thượng này sẽ bị rơi đầu.
Một mình tôi ૮ɦếƭ không sao, nếu như kéo theo Lưu Tú, thậm chí cả toàn tộc già trẻ Âm gia, tôi đây thật sự tội ác tày trời.
Hắn gom mớ tóc dài ra sau đầu, sợi tóc phất phơ, bề ngoài tuấn mỹ lộ ra vài phần tà mị: “Nói như vậy, để chúc mừng vợ chồng các ngươi trăm năm hòa hợp, trẫm cũng nên chuẩn bị một chút lễ mọn làm quà mừng mới phải.”
Tôi không đoán ra hắn lại có chủ ý gì, vội nói: “Không dám…”
“Như vậy đi!” Hắn ngắt lời của tôi, mang theo ba phần giảo hoạt, ba phần H**g phấn nói: “Lưu Tú ở Côn Dương có công, trẫm liền lệnh hắn làm Phá Lỗ đại tướng quân, phong làm Võ Tín hầu!”
Lòng tôi khẽ run lên, trong lúc nhất thời căn bản không đoán bắt được hỉ nộ của hắn, đành phải theo lời hắn, đáp lại: “Tiện thiếp thay mặt phu quân khấu tạ bệ hạ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc