Tú Lệ Giang Sơn - Chương 50

Tác giả: Lý Hâm

Mưa, tí tách rơi liên tục thêm hai ngày nữa, cuối cùng dừng lại vào đêm ngày thứ ba.
Lúc hừng đông, Âm gia nghênh đón một vị khách mặc áo đỏ thẫm – Chu Phúc.
Nghi lễ cưới hỏi đời Hán chia làm sáu phần: Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ, thân nghênh. Cũng là ‘Lục lễ’ bình thường vẫn nói, tôi nguyên tưởng rằng thời kì này rất đặc biệt, hôn lễ của tôi và Lưu Tú đương nhiên cũng chỉ cần đơn giản hóa, thật không ngờ Lưu Tú vẫn nhờ một người bạn cùng trường làm bà mai, xử lý từng bước tuân theo lục lễ, một bước cũng không thiếu.
Nhưng cuối cùng xem ngày đón dâu cũng có thể thấy được, hôn lễ này vẫn hơi gấp gáp vội vàng.
Nghe nói tang lễ của Lưu Diễn còn không bằng hôn lễ của tôi, đơn giản gần như trên đời vốn chưa từng có người tên Lưu Diễn tồn tại, trong lòng tôi như lên men, nhưng hiểu được đây là chuyện không có cách nào khác.
Ngày cưới là mồng một tháng bảy, cũng là ngày nóng nhất mùa hạ năm nay, cũng may đón dâu vào buổi tối, theo như quy củ phải đợi đến khi mặt trời khuất núi, tới gần lúc hoàng hôn, chú rể mới đi qua đón dâu.
Hôn lễ, hôn lễ…
Tôi cười thản nhiên, hai tay đặt lên nhau, để mặc Hổ Phách quý gối lên chiếu thay tôi là phẳng nếp nhăn trên tà váy, sửa sang trang phục lần cuối cùng. Tà áo màu đen huyền, làn váy thật dài như đuôi chim phượng thướt tha dưới gót chân, tôi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn làn váy uốn lượn kia được một đôi đồng nam đồng nữ tầm năm sáu tuổi cầm lấy trong tay, Vẻ mặt không nén nổi ngẩn ngơ một hồi nhìn tà váy màu đen, nếu đổi lại là máu trắng, trông có giống váy cưới thời hiện đại không đây?
Trang sức vàng trên đầu lay động, tua rua dạng rèm hình cành quế va ***ng vào nhau, phát ra tiếng kêu leng keng dễ nghe.
“Ôi, tiểu cô dung mạo tựa như tiên tử!”
Tôi chớp mắt mấy cái, phục hồi tinh thần.
Vẻ mặt Liễu Cơ vui cười, dịu dàng đỡ lấy tôi.
“Thật vậy không?” Tôi lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
Vô luận cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi… Tôi muốn kết hôn, chú rể là Lưu Tú, mặc kệ tình cảm tôi đối với hắn, hay hắn đối với tôi rốt cuộc tồn tại cùng quan hệ lợi và hại quái dị thế nào, ít nhất, đối với một cô bé mà nói, làm một tân nương tử xinh đẹp để người khác khen ngợi từ xưa đến nay, vẫn là giấc mộng từ khi sinh ra của bất kỳ cô gái nào.
Tôi nhẹ nhàng vặn eo, đắc chí hỏi: “Có phải rất quái lạ hay không? Bình thường muội không có Pu'i tóc trông lạ như vậy!”
Pu'i tróc trên đỉnh đầu hơi chặt, cái trâm để cố định miếng độn tóc kéo da đầu hơi đau, nhưng bà ✓ú chải đầu nói nhất định phải vậy, nếu không Pu'i tóc cho dù được trâm giữ chặt, cũng sẽ không đủ vững chắc rơi xuống.
“Không đâu!” Liễu Cơ cười nói: “Tiểu cô chải kiểu đầu cao hoàn vọng tiên kế, hợp với bộ quần áo này, dáng như thần tiên, phảng phất như tiên tử hạ phàm.”
Tôi ngượng ngùng lấy ngón tay gãi gãi da đầu đau đớn, lại bị nàng vội vàng ngăn cấm: “Chớ lộn xộn, muội chỉ chưa quen thôi, từ từ sẽ quen dần…” Nàng nắm tay của tôi, trong lòng bàn tay rất ấm áp: “Tiểu cô, sau này muội là vợ người ta, mặc dù Lưu gia không còn cha mẹ chồng phải chăm sóc, nhưng còn có tiểu cô, muội…”
Nói tới đây không lên tiếng, đoán chừng vì nghĩ tới chính mình, nàng cũng là vợ người ta, tiểu cô của Âm gia là tôi.
Quả nhiên hôn nhân không phải chuyện đùa, nhà nào cũng có hoàn cánh khó khăn riêng. Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên thấy may mắn, may mà tôi kết hôn với Lưu Tú, chẳng qua cũng là góp vui lấy lệ.
Vở diễn này… không biết có bao nhiêu người nghiêm túc hoàn thành vai diễn này.
Hiện tại trong lòng Lưu Huyền nghĩ gì đây? Âm Thức có thể nhìn thấu tâm tư Lưu Tú, chẳng lẽ Canh Thủy đế thông minh giảo hoạt đó lại nhìn nhầm?
So sánh thông minh cùng những người họ, kinh nghiệm sống của tôi hiển nhiên không đủ sâu, đối với những chuyện bàn mưu tính kế, gần đây mới nhìn ra một ít bề ngoài. Hơn tính tình tôi cũng quá thẳng thắn, không dấu được chuyện gì, so sánh chỉ số IQ, một người hiện đại như tôi cũng không kém cạnh ai, nhưng so về lòng dạ tâm cơ, thật sự kém xa.
Ôi, nếu Đặng Vũ ở đây thì tốt, ít nhất tôi còn có thể tìm hắn thương lượng một số việc. Trên đời này, có lẽ không ai thông minh hơn hắn đi?
“Tỷ tỷ, tới giờ rồi!” Phục hồi tinh thần lại, đã thấy hai huynh đệ Âm Hưng, Âm Tựu đừng ở cửa. Vẻ mặt Âm Tựu vô cùng vui mừng, Âm Hưng cũng đang cười, nhưng nụ cười hơi cổ quái, nhìn thế nào cũng thấy giả tạo.
Hổ Phách kéo tôi ra cửa, đôi đồng nam đồng nữ đi theo phía sau, Âm Tựu vui mừng hoan hỉ nhìn tôi, khen: “Tỷ tỷ thật là một đại mỹ nhân a!”
Tôi thẹn cười đỏ mặt.
Âm Hưng liếc mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân, lại chặn đường đi của tôi, chỉ vào đường đi thẳng tới cổng chính nói: “Đại ca nói tỷ tỷ không cần phải đi hành lễ, đội ngũ đón dâu bên nhà trai đã đợi ngay ở cổng chính, đi liền đi!”
Trong lòng tôi căng thẳng, mùi vị không nói nên lời.
Bởi vì ngày kết hôn định quá nhanh, Âm mẫu Đặng Thị cùng với trưởng bối trong tộc còn ở Tân Dã chưa kịp tới, nói về bề trên, nơi này chỉ có Âm Thức là lớn nhất, con gái lấy chồng, theo lý nên nói lời từ biệt mới phải.
Hắn bảo tôi không cần hành lễ liền đi thẳng ra ngoài, nghe giống như lo lắng cho tôi, thật ra cũng lạnh nhạt không để ý tới tôi.
Trong lòng tôi khó chịu, nhưng trên mặt không tiện biểu lộ ra, vì thể mỉm cười, quay lại nhìn Liễu Cơ nói: “Ca ca vắng nhà, trưởng tẩu như mẹ, lễ này đối với chị dâu cũng là phải đạo!”
Vẻ mặt Liễu Cơ kinh ngạc, tôi không đợi nàng từ chối né tránh, cung kính khom gối bái hạ.
Chưa ra tới cổng chính, từ xa đã thấy một nam tử cao to cùng mặc quần áo đen huyền vạt áo cong cong, đứng thẳng ở ngoài cửa, nghiêng đầu trông mong.
Tôi hé miệng cười, không khỏi vui mừng trong lòng, thổi bay buồn bực vừa rồi. Trong ngoài cửa có rất nhiều người, có nhà trai đến đón dâu, cũng có nhà gái đi đưa dâu. Lưu Tú nổi bật trong đám đông, giống như hạc trong bầy gà, thấy tôi chân thành đi ra, hắn bước nhanh về phía tôi, chọc cho đám người cười vang một trận.
Hai má đỏ lên, tôi như vừa nũng nịu vừa xấu hổ liếc mắt nhìn chàng, tâm tình tích động bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Mấy ngày không gặp, sắc mặt Lưu Tú đã không còn sầu thảm như đang mang bệnh, nhưng cằm vẫn còn bầm tím, tôi ngẩng đầu, ánh mắt chào đón chàng. Ánh mắt của chàng cong lên, cười vô cùng vui vẻ, tôi đột nhiên cảm thấy ngẩn ngơ, không khỏi tự hỏi, nụ cười ấy, rốt cuộc có mấy phần là thật?
Lưu Tú cầm tay của tôi, lòng bàn tay nóng bỏng, ngón tay của tôi co rúm lại run rẩy, cố gắng cười thản nhiên. Đám bạn bè người thân ở ngoài cửa hoan hô chúc tụng, tôi khẽ đếm, nhà gái đi đưa dâu không có mấy, chủ yếu đều là người nhà trai đến đón dâu, nhưng người chân chính thuộc dòng tộc Lưu thị lại không có ai, ngay cả Lưu Gia xưa nay thân thuộc nhất cũng không thấy.
Lòng tôi hiểu rõ.
Lưu Tú vui mừng vô hạn đỡ tôi lên xe, khi tôi đang ngó đông ngó tây có người đeo cho tôi và lưu tú quả tú cầu kết, tương tự như trong các bộ phim cổ trang cô dâu và chú rể cùng đeo tú cầu tay nắm chung một dải lụa đỏ, chỉ là tôi không mang khăn hỉ đỏ, cũng không đội mũ phượng hoàng.
Tình hình cũng giống như hôn lễ thời hiện đại, nhưng… người nhà bên gái dường như không hề nhiệt tình.
Nhớ năm đó lúc Đặng Thiền lấy chồng, người nhà gái đi đưa dâu không hề ít hơn người nhà trai đi đón dâu, hiện giờ nhìn lại tôi, dường như tất cả những người đứng ở cổng chính đều là hạ nhân, ngay cả môn khách quen biết cũng không có mấy người lộ diện, Âm Thức lại càng tránh không gặp, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Ánh mắt của tôi hơi căng lên, trong lòng khó ngăn được cảm giác hoảng loạn.
Âm Hưng tất bật thu xếp trước sau, Âm Tựu lưu luyến không rời đứng dưới xe nhìn tôi, ý vị nhìn Lưu Tú nói: “Tỷ phu, huynh nhất định phải đối xử với tỷ tỷ của ta thật tốt…”
Lưu Tú cười cam đoan, ánh mắt dịu dàng dường như có thể khiến mọi vật tan chảy, tôi suýt nữa không cầm giữ được, say đắm trong ánh mắt dịu dàng kia. Nếu không phải trong lòng hiểu rõ, nếu không phải còn tồn tại một tia lý trí, tôi dường như cũng sẽ bị vẻ mặt thân thiết ân cần kia của chàng làm rung động, cho rằng tất cả những gì chàng nói đều là sự thật.
“Tỷ phu! Tỷ phu!” Âm Tựu túm lấy cánh tay Lưu Tú,dùng sức lắc lắc: “Tuy rằng tính tình tỷ tỷ của ta không tốt, nhưng cũng là người rất lương thiện, sau này nếu nàng có điều gì không phải, ngàn vạn lần huynh đừng tính toán với nàng…”
Tôi đen mặt, tiểu tử này đang nói hươu nói vượn gì vậy?
Đang muốn trừng mắt cảnh cáo hắn, hắn đột nhiên gục đầu xuống, giọng nghẹn ngào: “Nàng thích nhất miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo… Cho dù trên mặt lạnh lùng, nhưng tấm lòng chờ đợi tỷ phu của nàng thế gian hiếm có… tỷ tỷ, hôm nay đệ đệ rất vui, tâm nguyện nhiều năm nay của tỷ tỷ, rốt cuộc…”
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, một chưởng đẩy hắn từ trên xe xuống đấy.
Âm Tựu ngã vãi rắm xuống đất, kêu thảm thiết đồng thời khiến cho Lưu Tú ở bên cạnh bất cười khẽ.
Tôi kéo kéo tua rua, trên lưng bất an toát mồ hôi: “Hắn… Những lời hắn nói không phải là sự thật, trẻ con ăn nói bừa bãi, chàng…”
Trên mu bàn tay nóng lên, Lưu Tú cười thân thiết nắm lấy tay tôi, vẻ mặt dịu dàng.
Nụ cười của chàng chính là binh khí khắc địch chế thắng tốt nhất, bị trúng phải một đao dịu dàng như vậy thật sự không ૮ɦếƭ cũng bị thương. Tôi thất thần ngẩn người nhìn chàng, người đàn ông này… sau này thật sự là chồng của tôi sao?
Có người bên ngoài lên tiếng, xe ngựa chầm chậm chuyển động, dường như muốn khởi hành. Lưu Tú vẫn không e dè nhìn tôi, nụ cười trên mặt có cảm giác mê hoặc là yêu chiều khó nói nên lời, trong lòng tôi dâng lên một tia ngọt ngào không thay đổi.
Xe lắc lư hay cái, nhưng không tiếp tục tiến lên phía trước, một lát sau, trên đỉnh đầu có một bóng người thụp xuống, vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Âm Hưng thò đầu tiến vào, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt thản nhiên đảo qua tôi, cuối cùng dừng lại trên người Lưu Tú. Thiếu niên mười lăm tuổi, vóc người chưa phát triển, nét mặt càng trẻ con, nhưng lời nói của hắn lại mang theo khí thế bức người không thể bỏ qua. Âm lượng không cao, nhưng ẩn hàm áp lực khiến cho bất kì ai cũng đều nghe thấy: “Con mụ này rất ngu, nhưng cho dù ngu xuẩn thế nào cũng là người nhà Âm gia chúng ta, cho dù gả vào Lưu gia làm dâu, nhưng vẫn là người nhà Âm gia. Hôm nay chính ngươi tự mình đón mụ ta về làm thê tử của ngươi, không quan tâm người xuất phát từ mục đích gì, nếu mụ ấy đã là thê tử của ngươi, ngươi phải đối xử với nàng toàn tâm toàn ý, nếu sau này làm gì có lỗi với nàng…” Hắn dời mắt qua liếc tôi một cái, nói với Lưu Tú, hoặc cũng là đang nói với tôi: “Cuộc hôn nhân này có thể thắt, đương nhiên cũng có thể gỡ!”
Tôi nuốt nước bọt, giỏi lắm, mới vừa bắt đầu kết hôn, dường như có lẽ đã dự đoán được tôi sẽ ly hôn. Nhưng… tiểu tử Âm Hưng này, mặt lạnh tim nóng, quả nhiên vẫn nói năng chua ngoa. Tuy rằng mấy năm nay hắn không đối xử với tôi như tỷ tỷ, nói chuyện không phân lớn nhỏ, cử chỉ vô lễ ngạo mạn, nhưng khi có chuyện, trong lòng hắn thật ra vẫn hướng về tôi.
Trong lòng tôi tràn ngập vui mừng, lần đầu tiên cảm thấy điểm đáng yêu của đệ đệ, nhịn không được ôm lấy cổ của hắn, hôm chụt một cái lên má hắn, đóng dấu son môi đỏ tươi.
Trên mặt Âm Hưng vừa xanh vừa trắng, sau khi ngẩn ra vài giây đồng hồ, hắn nhớn nhác dùng tay áo ra sức chà sát gương mặt mình, thấp giọng nổi giận quát: “Đồ điên!” Đầu co rụt lại, vụt biến mất trước mặt tôi, hốt hoảng chạy đi.
Tôi che miệng cười đến mức đầu vai run lên, Lưu Tú đưa tay ôm tôi, tôi áp vào *** hắn, cảm thấy ***g *** hắn đang rung động, kinh ngạc ngẩng đầu, nụ cười chói lọi như ánh bình minh kia không che đậy chút nào lọt qua rèm che mắt tôi.
Tâm khẽ run lên, tim đập chậm lại một nhịp.
“Tú có may mắn gì, cưới được Lệ Hoa làm vợ, như có được báu vật vậy.” Hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán tôi.
Xe ngựa cuối cùng cũng khởi động, địa đa số bạn thân đi đón dâu đều đi bộ theo xe, đội ngũ đi cũng không nhanh. Tôi rúc vào vòng tay ôm chặt của Lưu Tú, cảm nhận mùi hương tự nhiên quen thuộc, vừa như say mê vừa lôi cuốn.
Xe đi hơn mười thước, đột nhiên phía say bay tới một tiếng đàn sáo du dương, tôi ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, quát to một tiếng: “Dừng xe!” Dùng cả tay chân bò lên khỏi xe, không nghĩ tới Lưu Tú đeo chung tú cầu với tôi, tôi bò lên một nửa bị vấp phải tú cầu ngã thẳng trên người hắn.
“Cẩn thận!” Hắn ôm chặt eo của tôi.
Tôi bò lên thùng xe quay đầu nhìn lại, Âm Hưng, Âm Tựu dẫn theo một đám người đứng ở cửa, tiếng nhạc được truyền từ trong tường viện Âm gia tới, hốc mắt tôi nóng lên, đầu ngón tay kích động run rẩy.
“Lệ Hoa.” Lưu Tú ôm tôi, khẽ thở nhẹ.
Tôi gục đầu xuống, giống như vừa khóc vừa cười nói: “Đại ca không trách ta…”
Lưu Tú vỗ nhè nhẹ lên tưng tôi, trên mặt lộ vẻ trấn an.
Nghi thức hôn lễ tiếp theo rất đơn giản, nhưng không thể thiếu phần yến tiệc tiếp khách trong phủ tướng quân, nhưng khách khứa đều là bộ hạ của Lưu Tú, như đàm người Chu Phúc, Tế Tuân, Tang Cung đều dự tiệc, dòng họ Lưu Thị vẫn không thấy một ai. Ngoại trừ điều đó, đám người Vương Phượng, Trần Mục, Trương Ngang, thậm chí cả hai người Lý Dật, Chu Vị cũng có mặt trong bữa tiệc.
Lúc mời R*ợ*u, nhìn thấy bọn chúng trò chuyện vui vẻ, có vẻ như đang chúc mừng, nhưng lời nói đầy ý khiêu khích, suýt chút nữa tôi không khống chế nổi bản thân bùng nổ cơn giận ngay tại chỗ. Nhìn lại phía Lưu Tú, chàng ứng phó rất chừng mực, nâng ly cạn chén, nét mặt vui sướng không lộ ra nửa điểm không ổn, hoàn toàn mang dáng vẻ vui mừng của chú rể.
Cái gọi là giấu tài, sau bữa tiệc huyên náo hôm nay cuối cùng tôi cũng nhìn thấy và hiểu được tất cả rồi.
Chả trách Âm Thức nói thẳng Lưu Tú không phải nhân vật bình thường, lúc này ngay cả tôi cũng không thể không phục hắn. Nhịn được cơn tức này, há là việc người bình thường có thể làm được?
Chờ tiệc R*ợ*u xong xuôi, mọi người lại mượn cớ say R*ợ*u đi nháo động phòng, tôi bị đám người bọn họ chuốc không ít R*ợ*u, cũng may tửu lượng khá tốt, nếu không thể nào cũng gục ngã. Náo loạn như vậy đến tận giờ Dần, mọi người mới rời đi.
Tôi mệt đến mức ngã lăn trên giường, ngay cả trang phục cũng lười cởi bỏ, nhưng vừa nhắm mắt lại, gương mặt đám người Lý Dật, Chu Vị, Trương Ngang không ngừng lần lượt xuất hiện trong đầu tôi, lúc ẩn lúc hiện quấy nhiễu khiến tôi không thể ngủ nổi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cọt kẹt đóng cửa, tôi giật mình ngồi bật dậy, sau khi Lưu Tú đóng cửa lại, bước chân nặng nề đi vào trong phòng. Dưới ánh nến vàng lay động, vẻ tươi cười của chàng đã thu lại, bây giờ chỉ còn vẻ mệt mỏi và bi thương.
“Lưu…”
Chàng đi về phía tôi, đột nhiên tháo bỏ đai lưng, thâm y đen huyền trên người lặp tức xổ ra. Tôi trợn mắt há hốc mồm, nửa lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng.
Tim đập nhanh hơn, tôi không kìm lòng được, lùi bước về phía góc giường, vạt áo trên người hắn mở rộng ra, hỉ phục rộng thùng thình vứt rơi xuống giường. Bất ngờ hơn nữa, bên trong hỉ phục Lưu Tú không mặc áo lót, mà là một bộ đồ vải xô màu trắng nghiêm chỉnh.
Tôi kinh hãi kêu lên! Trăm ngàn lần không thể ngờ rằng trời mùa hè nóng như vậy, chàng lại có thể ngoài mặc hỉ phục đen huyền trong mặc bộ đồ trắng, đây là… đây là chàng đang để tang cho Lưu Diễn!
“Tú…” Tôi nghẹn ngào, nước mắt tràn mi, từ trên giường bò lên nhào vào lòng *** chàng, khóc rống.
Tiếng khóc ngắt quãng, trên môi căng thẳng, bàn tay to của chàng gắt gao che lấy môi tôi. Tôi lệ rơi đầy mặt, không hiểu ra sao ngẩng đầu, đã thấy chàng vừa đau khổ vừa thương xót nhìn tôi, khàn giọng: “Không thể khóc.”
Không thể khóc…
Không thể khóc!
Từ bao giờ, khóc đã thành một hành động xa xỉ! Tôi yên lặng không tiếng động rơi lệ, lệ chưa ngừng tuôn, nhưng tiếng đã nghẹn lại.
Đúng vậy, không thể khóc! Tai vách mạch rừng, ai biết bên ngoài đang có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, chờ đợi bắt được bước đi sai lầm của chúng tôi. Lưu Diễn bị bọn chúng hại ૮ɦếƭ, tiếp theo chính là Lưu Tú, chỉ cần bọn chúng tìm được một cái cớ, Lưu Tú sẽ giống như Lưu Diễn, ૮ɦếƭ thảm ở trong tay bọn họ.
Tôi rùng mình một cái, không dám tưởng tượng kết quả như vậy, sợ hài dùng sức ôm lấy hông của chàng. Tôi muốn bảo vệ chàng! Ý nghĩ này có vẽ cực kì buồn cười, nhưng tôi chỉ muốn cố gắng bảo vệ cho chàng!
Nhiều người thân thuộc lần lượt biến mất trong cuộc đời tôi, tôi không muốn vận mệnh của Lưu Tú tiếp tục giống như bọn họ!
“Lệ Hoa… Lệ Hoa…” Chàng cũng dùng sức ôm sát tôi, cằm đặt lên vai tôi, hơi thở nóng bừng áp bên tai tôi. Gọi từng tiếng lại từng tiếng, chàng lặp đi lặp lại tên tôi, tiếng nói yếu ớt, trầm thấp, thương cảm, thậm chí tuyệt vọng.
Cảnh tượng này khiến cho tôi nhớ tới ngày ấy sau khi Tiểu Trường An thất bại, trong sơn động ẩm thấp chật chội, chàng cũng từng bàng hoàng bất an bi thương như thế.
Nín thở, môi của tôi bị cắn bật máu, hương vị ngai ngái kích thích vị giác của tôi, hơi chát, hơi đắng: “Khóc đi! Cầu xin chàng… Khóc đi!”
Nếu có lệ, xin chàng đừng dấu ở trong lòng! Xin chàng hãy tin tưởng ta…
Cười còn khó hơn khóc! Đặc biệt trong tình cảnh trước mắt, khóc đã trở thành hành động xa xỉ, nụ cười đã thành giả tạo thường dùng. Cuộc sống như thế thực sự quá đau khổ, áp lực trên vai chàng quá nặng, thậm chí tôi không dám tưởng tượng nếu như trách nhiệm này chuyển lên trên người tôi, tôi có thể chịu đựng được một phần vạn đua đớn hay không.
Tiếng thở dốc đè nén dần dần tăng thêm, lúc to lúc nhỏ, từng tiếng thở mỏng manh cuối cùng hóa thành tiếng khóc thút thít, buồn bã đâm vào lỗ tai tôi. Tim như bị dao cắt, tôi không thể chia sẻ nỗi đau, khổ của chàng, chỉ có thể run rẩy dùng sức ôm chặt lấy chàng, dùng hết sức… ôm chặt chàng.
Tôi sẽ không buông tay! Nếu chàng ngã xuống nước, tôi đương nhiên sẽ nhảy xuống nước cứu chàng. Vô luận tôi có biết bơi hay không, tôi cũng đều phải cứu chàng!
Đêm động phòng hoa chúc, ngọn nến làm bạn tới bình minh!
Đau khổ khó khăn và thử thách thực sự, từ ánh rạng đông ngày hôm nay, lặng yên không một tiếng động chính thức bắt đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc