Tú Lệ Giang Sơn - Chương 49

Tác giả: Lý Hâm

À sau khi đọc chương này xong, có chuyên gia phân tích tâm lý nào ở đây phân tích cho ta biết rốt cuộc vì sao LH lại đồng ý kết hôn vs anh Tú với… ta đọc xong mù tịt :v
Sắc mặt hắn tái nhợt như tuyết, song hai má lúm đồng tiền lại thoáng hiện một nét đỏ bừng khác thường, hắn mở to mắt, ánh mắt có chút mê loạn.
Tôi kinh hô một tiếng, đưa tay chạm vào Trán hắn. Quả nhiên, nhiệt độ dưới lòng bàn tay nóng đến dọa người.
“Ngươi đang sốt đây này!” Tôi bối rối thất thố, “Ngươi trở về lúc nào? Tình hình chiến đấu ở Phụ Thành thế nào? Ngươi…”
“Lệ Hoa, nàng có thể gả cho ta không?”
“Cái gì?”
Mặt của hắn, hồng như ánh chiều lúc hoàng hôn. Mưa theo Pu'i tóc hắn uốn lượn chảy xuống thái dương, ánh mắt mê ly, như là mang theo một loại cảm giác điên cuồng không khống chế được.
Đây không phải là Lưu Tú tôi quen thuộc thường ngày!
“Chàng vừa mới nói cái gì?” Tôi khàn giọng lên tiếng, rưng rưng ngẩng đầu ngóng nhìn hắn.
Đôi một tái nhợt hơi tím tái, lần thứ hai run rẩy mở ra, âm lượng không cao, tôi lại nghe được rõ ràng từng chứ một.
“Nàng có thể… gả cho ta, làm thê tử của ta không?”
Im lặng, tôi chìm trong kinh hãi quên mất nên trả lời hắn như thế nào, hắn nín thở, đầu lông mày cau lại khắc sâu vẻ đau đớn, trong đôi mắc dày đặc sương mù thoáng hiện lên một loại tình cảm phức tạp khó hiểu, có lẽ là chờ đợi, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là lo lắng…
Tôi bị lạc trong ánh mắt của hắn, cố gắng tìm trên gương mặt hắn để tôi có thể có được một đáp án thực sự sáng tỏ.
Lòng đang nhảy loạn, bên tai nóng ran như thiêu đốt.
Hắn đang chờ đợi câu trả lời, tôi *** *** môi, chưa kịp há mồm, chợt nghe bên cạnh có tiếng người quát chói tai: “Cô ấy không thể!”
Đột nhiên quay đầu, Âm Thức mặt mũi xanh mét đi từ trong bóng tối cuối hành lang ra. Mưa càng lúc càng to, tiếng mưa rơi điếc tai, nhưng tiếng nói chắc chắn như đinh đóng cột kia còn vang hơn tiếng sấm, cắt đứt toàn bộ suy nghĩ hão huyền: “Ngươi đừng hòng”, bước một bước dài, khi tôi còn chưa tỉnh lại từ câu nói mà Lưu Tú mang tới hắn đã đi tới trước, đẩy Lưu Tú ra, cánh tay phải chặn tôi lại phía sau: “Phải sớm tiêu diệt ý nghĩ này của ngươi! Ngươi giả ngây giả dại thế nào đó là chuyện của ngươi, nếu còn vọng tưởng có ý gì với nàng, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Tuy rằng Âm Thức luôn khó hiểu, đôi khi đối xử với tôi theo kiểu huynh trưởng thay mặt cha, lại nghiêm khắc giống như một ông già cổ hủ, nhưng hắn kết giao với người khác từ trước đến nay đều khéo léo, bản lĩnh thể hiện nét mặt lúc nào cũng trơn tru tài giỏi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn trở mặt đối mặt với người khác không lưu tình chút nào như hiện tại.
Đặc biệt người kia… lại là một người thành thật tên Lưu Tú.
Lưu Tú cúi thấp đầu, quả thật sau một lúc lâu, chợt cười khẽ, bả vai nhẹ nhàng run lên hạ xuống: “Ta hiểu mà.” Hai tay giơ lên cao, hướng về phía Âm Thức vái chào thật sâu: “Đã quấy rầy.”
Hắn lui ra phía sau hai bước, không xoay người, tôi trơ mắt nhìn hắn bước hụt một bước trên bậc thang.
“Cẩn thận nguy hiểm” Tôi quát to một tiếng, không nghĩ ngợi gì vùng lên từ phía sau Âm Thức, túm lấy tay hắn. Có điều thân mình Lưu Tú đã té ngã hơn phân nửa, lực hút quá lớn, tôi không thể kéo hắn trở về, bị hắn kéo ngã thẳng xuống dưới bậc thềm.
Bùm một tiếng, hai người tôi và Lưu Tú cùng ngã trên mặt đất, mưa hòa cùng bùn đất bắn đầy mặt và cổ tôi. Mũi của tôi đập trúng cằm hắn, đau đến mức hai mắt cay xè, may mà bậc thang không cao, nếu không ngã ngửa xuống như vậy, không gãy xương cũng phải chấn thương sọ não.
Khi tôi ngã xuống đất Âm Thức đồng thời cũng nhảy xuống rất nhanh, khẩn trương kéo tôi từ mặt đất đứng lên: “Không xây xát chỗ nào chứ?”
Quần áo mỏng manh bị mưa xối dính chặt trên người tôi, tôi giơ ống tay áo nặng trịch chỉ vào Lưu Tú vẫn đang nằm yên trên mặt đất ngửa mặt lên trời thở rất nặng nề: “Tại sao hắn không đứng dậy, không phải bị hôn mê rồi chứ?”
“Muội lo cho hắn làm gì?”
“Không phải… Hắn đang sốt.” Tôi vùng thoát khỏi Âm Thức, lo lắng túm lấy vạt áo Lưu Tú: “Lưu Tú, mau tỉnh dậy!”
Hai mắt Lưu Tú nhắm nghiền, sắc mặt trắng như tờ giấy, tôi nâng tay áp lên trán hắn, mặc dù đã bị nước mưa lạnh như băng xối vào, nhưng nhiệt độ trên trán vẫn không giảm chút nào.
Thể lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên tôi căn bản không có cách nào kéo Lưu Tú đứng dậy, tôi kéo cánh tay của hắn quay đầu nhìn Âm Thức kêu: “Đại ca, mau tới giúp muội!”
Âm Thức trầm mặt không nhúc nhích, trong mưa mày kiếm của hắn nhíu lại, đuôi mắt híp vào, lộ ra lãnh ý: “Muội giúp hắn lần này rồi sao, cuối cùng hắn vẫn phải ૮ɦếƭ!”
“Đại ca”, tôi không kịp cân nhắc thâm ý trong lời nói của Âm Thức, vừa nghe thấy giọng điệu mỉa mai và lạnh lùng của hắn đã thấy tức giận. Lưu Diễn ૮ɦếƭ đi đã khiến tôi tự trách khổ sở không thôi, hắn còn lấy lời nói tuyệt tình như vậy kích thích tôi.
“Muội muốn cứu hắn! Muội phải cứu hắn! Muội thà ૮ɦếƭ, cũng sẽ không để hắn ૮ɦếƭ!” Tôi hung tợn gào thét, hướng về phía Âm Thức rống to.
Nước mắt nóng bỏng tự nhiên tuôn rơi, hòa lẫn trong mưa, bị rửa trôi sạch.
Tôi muốn cứu chàng!
Lưu Diễn đã ૮ɦếƭ! Bất kể thế nào tôi cũng không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Lưu Tú xảy ra chuyện!
Nhịn nước mắt xuống, tôi phẫn hận trừng mắt nhìn Âm Thức, cố chấp nín thở, vắt cánh tay Lưu Tú qua vai cố gắng cõng hắn. Vẻ mặt Âm Thức vô cùng tiếc hận, giơ tay muốn đánh, tôi nhắm mắt lại, theo bản năng xoay đầu. Nhưng cái tát kia cuối cùng lại rất nhẹ trên mặt tôi, chỉ nghe hừ lạnh một tiếng: “Tương lai muội đừng có hối hận!” Trên người tôi đột nhiên nhẹ bẫng, trợn mắt xoay người, Âm Thức đã đem Lưu Tú hôn mê cõng qua lưng mình, lập tức đi về phía phòng tôi.
Tôi vừa mừng vừa sợ, cảm động nín khóc bật cười, bước nhanh đuổi theo: “Không đâu, đại ca, muội tuyệt đối sẽ không hối hận…”
Cứu Lưu Tú! Bất kể phải trả giá thế nào!
Tôi sẽ không hối hận! Vĩnh viễn không hối hận… Lưu Diễn đã không còn trên đời này, tôi không muốn tiếp tục mất thêm Lưu Tú! Tôi thà ૮ɦếƭ, cũng không muốn phải nhìn bi kịch phát sinh thêm nữa! Cảm giác đau đớn khi mất người thân này, chịu đựng một lần là đủ rồi!
Âm Thức đối xử với Lưu Tú không hề khách khí như đối với tôi, sau khi cõng hắn vào phòng liền buông lỏng tay ném hắn ngã rầm trên chiếu. Một tiếng nổ rầm, đầu Lưu Tú ***ng xuống đất, tôi đau lòng kêu: “Nhẹ một chút! Nhẹ một chút…”
“Con gái lớn không thể giữ ở trong nhà!” Âm Thức hừ lạnh, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Tú, ngạo mạn hỏi: “Muội thật sự muốn gả cho hắn?”
Tôi xấu hổ, muốn trả lời “Không”, nhưng cái chữ kia vừa tới đầu lưỡi lại lộn ngược trở về, cuối cùng không thể nói ra. Tôi đỏ mặt lắp ba lắp bắp hai tiếng, không dám trả lời trực tiếp.
Âm Thức liếc mắt nhìn tôi một cái, mắt sắc thâm trầm, ngay khi tôi tò mò thấy biểu hiện của hắn khác hẳn bình thường thì hắn đột nhiên cúi người, tay trái nhéo vạt áo ướt sũng của Lưu Tú, tay phải tát bôm bốp trên mặt hắn ba cái.
Tôi sợ ngây người.
“Đừng giả ૮ɦếƭ!”
Hai má tái nhợt của Lưu Tú nhất thời phớt hồng, có thể mấy cái tát kia thật sự hữu hiệu, lông mi đen tuyền run rẩy hai cái, mí mắt chậm rãi nâng lên.
Hắn mờ mịt nhìn Âm Thức ở trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau, dần dần, ánh mắt Âm Thức càng lúc càng sắc bén, ánh mắt Lưu Tú càng lúc càng trong suốt.
Hai người bọn họ từ đầu đến cuối không mở miệng, trong phòng oi bức giống hỏa lò, hai người bọn họ là than, còn tôi đang bị nướng trên cục than.
“E hèm.” Tôi hắng giọng một cái.
Âm Thức thối lui một bước: “Ngươi đứng lên!”
Lưu Tú một tay chống xuống, loạng choạng miễn cưỡng đứng thẳng, nước mưa từ trên vạt áo hắn tí tách rơi xuống chiếu, nháy mắt làm ướt hơn nửa chiếc chiếu.
“Lệ Hoa sẽ không gả cho ngươi, ngoài điều này ra, ngươi muốn gì ta cũng đều đồng ý.”
Lưu Tú mỉm cười, dưới chân khẽ run run.
Hơi lạnh nơi đáy mắt Âm Thức chớp động, nhuệ khí bức người: “Ngươi có chủ ý gì, người ngoài không biết, chẳng lẽ có thể dấu được ta sao? Ngươi muốn kết hôn với nữ tử nào là tùy ngươi, tin rằng cho dù không phải Lệ Hoa cũng sẽ không khác biệt mấy. Nếu như vậy, ta không những không ngăn cản ngươi, còn có thể toàn lực giúp ngươi…”
Ý trong lời nói của Âm Thức, không phải tôi nghe không hiểu, nhưng lúc này tôi không có nhiều tâm tư để cẩn thận cân nhắc ý tứ của hắn. Thân mình Lưu Tú run lên, dường như sắp té xỉu trong giây lát, tôi lo lắng nhìn hắn, muốn đưa tay đỡ hắn, nhưng lại sợ càng chọc tức Âm Thức, biến khéo thành vụng.
“Ta chỉ cần nàng…”
“Lưu Tú!” Âm Thức bỗng nhiên gầm lên giận dữ, tay phải vung lên đấm thẳng vào hàm dưới của Lưu Tú.
Lưu Tú giống như bao cát đổ ngã thẳng xuống đất, tôi kinh hô một tiếng, quyền thứ hai của Âm Thức thoáng cái đã xông tới, tôi đưa tay ngăn lại, bắt lấy cổ tay hắn thuận thế vặn ngược lại. Âm Thức hơi sững sờ, vươn tay trái ra muốn đẩy tôi ra, tôi không kịp nghĩ nhiều, quỳ gối nhấc chân, đầu ngón chân đá thẳng dưới xương sườn hắn.
Âm Thức buông tay, nhảy ra sau, tôi xoay người chạy về phía Lưu Tú.
Một quyền kia của Âm Thức hạ thủ không lưu tình, vừa nhìn cũng biết là dùng toàn lực. Lưu Tú rách khóe miệng, môi bật máu, dưới hàm sưng lên một cục màu xanh tím.
“Hắn đang bị ốm, huynh đánh hắn làm gì? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là hành động của tiểu nhân, huynh muốn luận võ với hắn, chẳng lẽ không thể đợi đến khi hắn hết bệnh sao?”
Sau lưng không tiếng động. Tôi bất chấp phản ứng của Âm Thức, đỡ Lưu Tú đứng lên, bộ dáng của hắn đã chật vật lại nhếch nhác, nhìn qua cũng khiến người ta không đành lòng.
Lưu Tú mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần chua sót, hắn khoát tay với tôi, tránh không để tôi đỡ, lập tức đi đến trước mặt Âm Thức. Âm Thức đứng dựa vào tường, sắc mặt âm tình bất định, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lưu Tú, vẫn giống như một thanh lợi kiếm, muốn băm vằm hắn ra. Lưu Tú nâng hai tay lên trán, hai đầu gối chạm xuống chiếu, quỳ quay về phía Âm Thức, bái: “Cầu xin Thứ Bá thành toàn!”
Âm Thức quay đầu, lạnh nhạt không thèm để ý tới hắn.
“Đại ca…” Tôi nhỏ giọng mở miệng.
Mắt hoa đào đột nhiên trợn lên giận giữ, ánh mắt sắc bén khiến tôi run lên, nhất thời đã quên mình đang muốn nói gì.
Lưu Tú tiếp tục bái: “Cầu xin Thứ Bá thành toàn!”
Tam bái: “Cầu…”
“Ngươi đừng cầu xin ta! Ngươi qua đó hỏi nàng ấy.” Âm Thức lớn tiếng, đưa tay chỉ về phía tôi: “Lệ Hoa, muội hãy nhìn rõ người đàn ông này, hắn muốn cưới muội, làm như vậy không phải vì thương muội, yêu muội… Hắn đang bị nung trong lò lửa, vì muốn vượt qua hiểm cảnh, vì muốn tạm giữ mạng sống, hắn muốn kéo muội vào lò lửa! Muội chỉ là một công cụ để hắn lợi dụng, hắn không thương muội, sáu năm trước như thế, hiện tại cũng như thế! Muội đừng bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc đầu óc!” Hắn nói xong một hơi, *** phập phồng, thở sâu: “Chung thân đại sự, muội… tự mình quyết định đi.”
Lưu Tú vẫn quỳ ở đó, bóng dáng cô đơn lẻ loi, quần áo phong phanh ẩm ướt dính chặt trên người hắn, dính chặt một bóng dáng gầy yếu phong phanh.
Đầu óc của tôi rất loạn, loạn như một nắm tơ vò bế tắc.
Lưu Tú không thương Âm Lệ Hoa! Quả thật, hắn và Âm tiểu muội trước kia có lẽ thực sự không có chút tình cảm đáng nói nào, nhưng Lưu Tú đối với tôi… Hắn đối với tôi, cũng là… Không! Không! Tôi cùng hắn cũng chưa từng hứa hẹn điều gì, cho dù có cảm tình, cũng không liên quan tới tình yêu! Tôi vốn không tin Lưu Tú sẽ yêu tôi, hắn đối với tôi như gần như xa, cũng như tôi đối với Lưu Diễn vậy!
Nhưng, vì sao hắn đột nhiên cầu hôn tôi? Rốt cuộc vì điều gì?
Quần áo bị mưa xối, toát ra hơi lạnh, tôi sợ run cả người, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân như muốn nổ tung, Âm Thức chờ đợi câu trả lời của tôi, hắn hi vọng tôi có thể lý trí từ chối, đích xác, tôi rất lý trí! Tôi lý trí hơn so với Âm Lệ Hoa đã ૮ɦếƭ rất nhiều! Bởi vì tôi không phải là cô ấy! Không phải cô gái quyết ૮ɦếƭ vì tình yêu!
Bước lên trước hai bước, tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Lưu Tú, nghiêng đầu im lặng nhìn hắn.
Hắn nhìn nghiêng rất đẹp, hình dáng rõ ràng như được chạm khắc, cho dù giờ phút này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe môi rớm máu, một túm tóc ướt dính lên trên mặt hắn, mặc dù đang rất nhếch nhác chật vật, nhưng cũng vẫn không tổn hao gì đến vẻ dịu dàng, nho nhã của hắn. Thực sự nhìn hắn giống như người tốt… nhưng… cũng không phải là người tốt tâm tư đơn thuần!
Nhịn không được lấy tay vén mớ tóc lòa xòa dính trên mặt hắn sang hai bên, thân mình hắn chấn động, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt đỏ vằn tơ máu, nhưng cặp mắt kia vẫn trong suốt như dòng suối nhỉ, hơi thở dịu dàng róc rách vào trong lòng của tôi. Lòng khẽ mềm nhũn, dịu dàng hỏi: “Chàng muốn kết hôn với ta?”
Khóe môi Lưu Tú mím lại, yên lặng nhìn tôi. Chốc lát, hắn cứng cằm, cương quyết gật đầu.
Tôi nở nụ cười, nhưng không biết trong nụ cười này có bao nhiêu chua sót và đau lòng: “Được! Ta đồng ý gả cho chàng!”
“Lệ Hoa” Âm Thức thất thanh hô lên.
Lưu Tú cũng không dám tin nhìn tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu, thản nhiên nói: “Chàng trở về chuẩn bị đi, khi nào đến đón dâu cũng được!”
Âm Thức suy sụp thở dài, nhấc chân bước đi, tôi vội vàng kéo tay hắn lại, cúi đầu, khẩn thiết kêu: “Đại ca…”
Hắn dừng lại, một lúc lâu sau tránh tay của tôi: “Ta sẽ chuẩn bị đồ cưới thay muội, muội không cần bận tâm.”
“Đại ca…”
Âm Thức đi không quay đầu lại.
Tôi ngẩn ra nhìn cửa phòng trống rỗng, màn mưa ngoài cửa càng lúc càng nặng nề, che phủ tầm mắt của tôi, tôi không thể nhìn xa hơn, tựa như… không thể biết trước lựa chọn hôm nay, sẽ gặp chuyện gì xảy ra trong tương lai.
“Lệ Hoa… Cám ơn…” Tiếng nói khào khào, lộ vẻ chân thành.
Tôi chua sót cố nở nụ cười.
Lưu Tú, cuộc hôn nhân này của chúng ta, chỉ mong… không phải là một lựa chọn sai lầm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc