Tú Lệ Giang Sơn - Chương 36

Tác giả: Lý Hâm

Năm Địa Hoàng thứ ba, cuối tháng mười hai, đã gần tới mồng một tết, nhưng không khí ở quận Nam Dương không có một chút lạc quan, bầu không khí tân niên ở Cức Dương lại càng không tìm thấy chút nào.
Tuy nhiên ngay trong lúc quan trọng này, Lưu Diễn lại hạ lệnh cho binh sĩ nghỉ ngơi ba ngày, thiết tiệc đãi quân. Ba ngày sau đúng vào hôm trừ tịch, Hán quân chia làm sáu bộ, lén thừa dịp đêm khuya tập kích Lam Hương.
Lương thảo quân nhu của mười vạn binh mã Tân quân tập kết ở Lam Hương, tới gần mồng một tết, quan binh phòng thủ lơi lỏng, chẳng ai ngờ được rằng quân Hán mấy ngày trước còn đang chúc mừng tân niên sẽ đột nhiên tập kích giữa đêm vào Lam Hương. Một trận đánh tương đối tuyệt vời, đồ quân nhu của Tân quân đều bị lấy hết, tới ngày thứ hai đúng là ngày đầu tiên của năm mới, mùng một tháng giêng, quân Hán từ hướng tây nam công kích quân đội Chân Phụ, Hạ Giang binh thì từ hướng đông nam tấn công quân của Lương Khâu Từ.
Nhân mã hai bên ở phía tây Tỉ Thủy ác chiến một hồi.
Đến giữa trưa, quân tiên phong của Lương Khâu Từ tan tác, Chân Phụ thấy tình thế không ổn lập tức quá sợ hãi thu quân. Hán quân đuổi tới bên bờ Hoàng Thuần, Tân quân lúc trước vì biểu thị quyết tâm đã hủy hết cầu đường, lúc này mua dây buộc mình, trái lại nhận phải quả đắng. Nước sông chảy xiết, Tân quân liều mạng qua song, ૮ɦếƭ chìm vô số, huynh đệ Lưu Diễn dẫn đầu quân Hán đánh rất dữ dội, tiêu diệt hơn hai vạn Tân quân, nước song nhuốm đỏ, Lương Khâu Từ và Chân phụ hai tên ác giả ác báo, bị huynh đệ Lưu thị chém ૮ɦếƭ.
Nạp ngôn tướng quân Nghiêm Vưu, Trật tông tướng quân Trần Mậu của Tân triều nghe nói mười vạn quan binh tan tác sau một trận chiến, vội dẫn binh về cố thủ Uyển Thành, Lưu Diễn mang binh thừa thắng xông lên, ở Dục Dương đuổi theo quân Nghiêm, Trần, trảm hơn ba ngàn quân địch, Nghiêm Vưu, Trần Mậu bỏ quân mà chạy, Hán quân thừa thắng tiến lên phía Bắc, bao vây Uyển Thành quận Nam Dương.
Một tháng ngắn ngủi, một lần nữa Hán quân xoay chuyển thế cục, sau đại thắng Tỉ Thủy, Dục Dương, người đến đầu quân cũng càng lúc càng nhiều, trong thời gian ngắn đã nhanh chóng mở rộng tới hơn mười vạn người.
Lúc này tôi vừa cảm thấy vui mừng thay cho huynh đệ Lưu gia, vừa cảm thấy mơ hồ bất an. Đám người Lục lâm quân không thể cùng chung hoạn nạn, đương nhiên cùng không thể cùng phú quý, lúc thất bại bọn họ chỉ muốn mau chóng bỏ chạy, hiện giờ thắng trận, chỉ sợ sẽ càng muốn làm sao chiếm được càng nhiều quyền lợi càng tốt.
Thương thế của tôi sớm đã khỏi hẳn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện không hề lơ là mong mau chóng hồi phục, luôn coi trọng huấn luyện lại kiên trì bền bỉ, hiện tại thân thể tôi đã mười chín tuổi, dậy thì hay khung xương đều đạt được tiêu chuẩn nhất định, một khi gián đoạn việc luyện tập, sự mềm dẻo cùng năng lực phản ứng sẽ theo đó mà yếu bớt đi.
Đạo lý này, khi tốt nghiệp phổ thông tôi cũng đã hiểu rất rõ.
Lưu Bá Cơ trong lúc dưỡng bệnh nhìn tôi luyện Taekwondo vô cùng thích thú, liền ngứa tay muốn bắt chước máy chiêu, nhưng tuổi nàng đã hơi lớn, đã bỏ lỡ giai đoạn dậy thì tốt nhất để tập luyện Taekwondo, có điều tôi cũng không muốn làm nàng mất hứng, đem một nội dung đơn giản trong Taekwondo chọn ra mấy chiêu dạy cho nàng, chẳng qua cũng là hình thức mà thôi. Nàng học được xong rất vui sướng, khiến cho Lưu Hoàng nhìn thấy cũng động tâm.
Hai chị em nàng thường xuyên hi hi ha ha cùng nhau tỷ võ, tuy rằng từ ý nghĩa nghiêm khắc đơn thuần đã chuyển qua thành chơi đùa nghịch ngợm, nhưng một lần nhìn thấy nụ cười hồn nhiên nở trên môi các nàng, tôi lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ít nhất, đã vượt qua được thời khắc thống khổ nhất, vẻ lo lắng bao phủ bầu trời đang dần dần tiêu tan.
Cười, còn khó hơn so với khóc!
Tôi vui sướng khẽ khẽ hát, nước lấy từ dưới giếng lên hơi lạnh, mười ngón tay đông lạnh đỏ bừng, cho tới bây giờ da tôi chưa từng bị nứt nẻ, nhưng mùa đông năm trước đột nhiên ngón út tay trái của tôi mọc lên một cục mụn nước.
Đem nước giếng rót vào trong chiếc chậu gỗ lớn, tôi bỏ đôi guốc gỗ, bỏ tất trắng ra, xắn cao ống quần, vui vẻ nhảy vào trong chậu. Quần áo cần giặt của tôi, Lưu Hoàng và Lưu Bá Cơ chất đống ở trong chậu, tôi ra sức giẫm ướt quần áo, tuy rằng hai chân bị đông cứng hơi run lên, nhưng vẫn vui vẻ khẽ hát như trước, vòng eo mềm mại đông đưa, nhảy một điệu triệt quyền vũ.
Đang híp mắt tự đắc vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, tôi theo bản năng quay đầu lại. Lưu Diễn dẫn theo một đám người đang xuyên qua hậu viện đi về phía bên này, vốn dĩ bên cạnh giếng nước là một con đường, nhưng đi nửa đường quành lại, tới thẳng chỗ tôi.
Hắn nhíu mi lại nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, tôi bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng sợ hãi, nhấc chân từ trong chậu bước ra.
Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người phía sau, đột nhiên xoay người, lập tức chộp lấy chân trái của tôi.
“Á!” Tôi mất cân bằng ngửa đầu về phía sau, mặt nhìn thẳng lên trời. Lưu Diễn vẫn không buông tay, tôi vội dùng chân phải nhảy lên hai cái, vô số bọt nước tóe lên, không ít giọt nước thậm chí còn văng đến mắt của hắn.
Phía sau lưng ***ng phải một thân thể cứng rắn dày dặn, đương nhiên, còn mang theo một mùi thơm kì diệu, không cần quay đầu lại tôi cũng biết ai đã cứu mình kịp lúc, tôi đưa tay chụp về phía sau, tay trái túm lấy cánh tay Lưu Tú, hướng về phía Lưu Diễn đang ngồi xổm âm thầm nhe nanh: “Đại Tướng quân, nếu không muốn xấu mặt trước mặt bộ hạ của mình, tốt nhất ngươi nên giữ ý một chút.”
Người này đã đổi tên từ “Trụ thiên đô bộ” thành “Trụ thiên đại tướng quân”, thân phận địa vị cao hơn cấp bậc xưa rất nhiều, xưa đâu bằng nay, đại tướng quân chỉ huy hơn mười vạn người không thể tiếp tục đánh đồng với một tiểu đầu não trước kia chỉ huy hơn ngàn người được.
Hiện giờ ngay cả Vương Mãng cũng đã hết sức kiêng kỵ thực lực của hắn, lại có thể ra giá trên trời “Phong ấp năm vạn hộ, mười vạn cân hoàng kim, để thưởng công” cho cái đầu trên cổ hắn. Tất cả đầu đường cuối chợ ở Trường An khắp nơi đều treo đầy bức họa của Lưu Diễn, giải tưởng nếu bắt được.
Còn nghe đồn trên phố, nói Vương Mãng thống hận Lưu Bá Thăng, mỗi ngày vừa sáng đều phải lấy tên bắn bức họa của hắn để trút căm phẫn, việc này không biết là thật hay giả. Có lẽ lời đồn kia khoa trương thêm vài phần, nhưng tài năng quân sự cùng năng lực lãnh đạo chỉ huy toàn quân của Lưu Diễn, thực sự khiến cho người ta cảm thấy hắn là một người cực kì giỏi giang. Nếu tôi là Vương Mãng, cũng phải đem hắn xếp vào vị trí kình địch cuối cùng, đối tượng cần đề phòng trong danh sách.
Sau khi trải qua thất bại tàn khốc nhất và rèn luyện, Lưu Diễn đã hoàn toàn thành thục, khí chất trở nên càng thêm trầm ổn, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra một loại khí lực bức người, chỉ một ánh mắt rất nhỏ, cũng có lực sát thương.
Im lặng tức là đồng ý, Lưu Diễn không nói lời nào, nhưng đôi mắt thủy chung vẫn không rời khỏi tôi. Nếu không phải kiêng nể đám đông bộ hạ đang đứng cách hắn một quãng xa thò đầu ra nhìn, thật sự tôi chỉ muốn bay lên tung một cước, đạp hắn bay vào trong giếng thôi.
Trước khi tôi thực sự muốn ra chân, Lưu Tú đỡ lấy cánh tay tôi, bế tôi từ trong chậu ra. Lưu Diễn cùng lúc đem tất đi vào đôi chân ướt sũng của tôi: “Lần sau đừng làm những chuyện nặng nhọc thế này, ta sẽ bảo hai nô tì qua bên đây, cũng tại ta bận bù đầu, sơ sót…”
“Chia lớn nhỏ làm gì, chẳng qua cũng chỉ chà chà giũ giũ một chút, trước kia không phải ta chưa từng làm.”
“Âm Thứ Bá để nàng phải làm những việc của hạ nhân như vậy sao? Nhìn đôi tay nàng xem…” Lưu Diễn thương xót nắm lấy tay trái của tôi, cánh tay tôi co rụt lại, nắm chặt tay giống trong tay áo.
Năm năm này làm Âm Lệ Hoa, ngay cả phòng bếp Âm Thức cũng chưa bao giờ bắt tôi đi tới, nô bộc lớn nhỏ trong nhà cộng lại còn nhiều hơn cả chủ nhân, những chuyện linh tinh lặt vặt thế này đâu đến phiên tôi nhúng tay? Tôi nói chà chà giũ giũ, là chỉ thời học đại học tự lực cánh sinh ở tỏng kí túc xá ấy chứ.
Lưu Diễn không e dè buông ống quần xuống thay tôi, khiến cho tôi thấy thật xấu hổ, đặc biệt hành động thân mật quá mức này của hắn không chỉ làm trò trước mặt mọi người, còn ở trước mặt Lưu Tú… Tôi khó xử quay đầu sang một bên, tầm mắt thoáng qua đám bộ hạ kia, trong lúc vô ý tiếp xúc với một đôi mắt lãnh liệt chế nhạo, con ngươi đen thăm thẳm không hề có nửa phần sáng rọi, lòng đột ngột trầm xuống theo ánh mắt thâm trầm kia.
Mặc quần áo xám nhạt, hắn hỗn loạn xen lẫn trong đám đông, không thu hút chút nào, nhìn những người khác còn có cảm tưởng có ba phần dũng khí, còn người kia chỉ có ba phần cẩn thận, ba phần câu nệ, ba phần nhát gan, đó không phải là nam tử anh tuấn Lưu Huyền mà tôi quen biết trước kia.
Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt sao?
“Tuy bây giờ đã là đầu mùa xuân, nhưng nước giếng vẫn còn hơi lạnh, nàng cũng chú ý một chút, đừng để bị ốm đó.”
Vì sao tôi cảm thấy Lưu Diễn càng lúc càng giống Đường Tăng vậy? Không phải hắn rất nhiều việc bận rộn sao? Chẳng lẽ do lâu lắm rồi chưa chửi nhau với tôi, cho nên quá ư vô sỉ như vậy?
Vất vả lắm mới đuổi được huynh đệ bọn họ cất bước, trong lòng trái lại lo lắng bất an vì nhìn thấy biểu hiện cổ quái vừa rồi của Lưu Huyền.
Lưu Huyền kia nhìn tưởng thành thật, trên thực tế lại có một quy tắc sinh tồn rất mạnh, nhìn từ vị trí và nhân duyên hiện giờ của hắn cho thấy, có lẽ không đến mức tệ lắm. Tuy rằng… Uhm, biểu hiện có chút giả tạo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc