Tú Lệ Giang Sơn - Chương 35

Tác giả: Lý Hâm

Phàn Nhàn ở Thái Dương cũng đột nhiên ૮ɦếƭ bệnh.
Vị lão thái thái này thân thể vẫn luôn không khỏe, sau khi nghe tin dữ của con trai, con dâu, thậm chí cả chị em dâu, đám cháu chắt, rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ. Phàn Nhàn chịu không được đả kích khiến bệnh tìn*** thêm, không chống đỡ được vài ngày liền buông bỏ nhân gian.
Đợi đến khi lão gia thân tộc ở Thái Dương đem tin tức báo đến Cức Dương thì Lưu Hoàng, Lưu Bá Cơ đã khóc đỏ mắt.
Chiếu theo tang chế, là con cái nên lập tức vội vã trở về chịu tang, vì mẹ giữ đạo hiếu, nhưng thế cục trước mắt lửa xém lông mày, há lại để cho hai huynh đệ bọn họ dễ dàng rời ra? Lưu Bá Cơ rất đau lòng, bệnh tìn*** thêm, chưa đầy một ngày, Lưu Hoàng đau lòng quá độ, thể lực cạn kiệt cũng ngã xuống. Vết thương chưa lành hẳn nhưng tôi không thể không nhận trách nhiệm chăm sóc hai tỷ muội các nàng, nhiều ngày bận bù đầu quay như chong chóng, ngay cả cổng cũng chưa từng bước ra nửa bước.
Lòng Hán quân ở Cức Dương tan rã, trong mắt Tân Thị, quân Lục Lâm và Bình Lâm vốn là một đám nông dân thiển cận mà thành, lúc mới vơ vét được của cải, tính tích cực của bọn họ vẫn đang lên cao, nhưng một khi gặp phải trở ngại, liền lập tức đánh trống lui binh.
Mười vạn đại quân Tân quân tới gần, Hán quân chẳng những lòng quân không xong, nhân số binh lính cũng còn lâu mới đủ, lúc này bốn bề thọ địch, Lưu Diễn và Lưu Tú không có cách nào, căn bản không có bất cứ cơ hội nào có thể rời đi về nhà ở Thái Dương, giờ phút này đừng nói tới trở về giữ đạo hiếu, chỉ cần bọn họ hơi có ý niệm muốn rời khỏi Cức Dương, Hán quân mới tổ chức được một tháng sẽ bất mãn lập tức tan rã.
Vì thế, vãn bất đắc dĩ tang sự của Phàn Nhàn, cuối cùng đành phải nhờ số ít hương thân tộc nhân họ Lưu ở Thái Dương sắp xếp thay, ba người Lưu Diễn, Lưu Tú và Lí Thông vội vàng đến Nghi Thu xin viện binh, đó mới là việc khẩn cấp.
Cũng may trời chưa tuyệt đường người, chưa ai dám nghĩ rằng, lúc trước quân Lục Lâm phân tán có một đội ngũ là Hạ Giang binh, lúc này vừa vặn đang ở Nghi Thu huyện Tỉ Dương.
Thủ lĩnh Hạ Giang quân không phải ai khác, chính là người cùng tôi kết thù Vương Thường và Thành Đan.
Năm đó khi tôi bị bắt cóc trói đi, vì giải cứu cho tôi, cuối cùng ngay cả Lưu Tú cũng bị cuốn vào. Tôi rất lo lắng trong lòng hai người Vương Thường và Thành Đan còn có khúc mắc. Nếu lần này có thể đàm phán, bọn Vương Thường không chịu xuất binh hợp tác… vậy phải làm sao bây giờ?
Hai chị em Lưu Hoàng, Lưu Bá Cơ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhà hán chủ trương lấy hiếu trị thiên hạ, có hiếu chính là đạo đức căn bản của học giả Nho gia, nhưng nghĩ kỹ thấy cái ૮ɦếƭ của Phàn Nhàn quả thật khiến cho con cái bị đả kích rất lớn, đặc biệt trong giai đoạn mệt mỏi này, bọn họ lại không thể có cách nào hoàn thành chuyện đại sự cuối cùng cho mẫu thân.
Nghe nói mấy ngày nay tính tình Lưu Diễn đâm nóng nảy, trông quân doanh có binh lính phàm không tuân lệnh, nhẹ thì nhốt vào đại lao không cho ăn, nặng thì bị dùng gậy trúc đánh cho trầy da bong thịt.
Cứ lo lắng như thế đợi một ngày một đêm, tới buổi trưa ngày thứ hai, Lưu Gia khéo hiểu lòng người lặng lẽ sai người mang tin tức đên, Hạ Giang binh đồng ý gặp mặt, liên hợp binh lực chống lại Tân quân.
Tôi đem tin chức nói cho chị em Lưu thị, hai nàng đều vui sướng ngất ngây, cuối cùng cũng thổi bay đi vẻ lo lắng nhiều ngày, trên mặt còn thêm vài phần ý cười. Tôi lấy cớ chuồn ra khỏi phòng, tính toàn đi tìm Lưu gia hỏi chuyện cho rõ ràng.
Vừa ra cửa chưa được mấy bước, liền thấy Lý Dật đứng ở trong cửa hông thò đầu ra nhìn, không ngừng dạo bước, bộ dạng do do dự dự. Tôi nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lặng lẽ không tiếng động chân bước như mèo tiến đến sau lưng hắn, thình lình vỗ mạnh lên vai hắn một cái. Hù hắn xong tôi lập tức nhảy tránh xa ra một trượng, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Quý Văn? HÓa ra ngươi ở đây a! mới rồi Bá Cơ còn hỏi sao nhiều ngày rồi không thấy bóng dáng Quý Văn, còn tưởng rằng ngươi cũng thực sự đi Nghi Thu rồi cơ đấy.”
Lý Dật lập tức vui mừng: “Bá Cơ… Lưu cô nương thật sự có nhắc tới ta sao?”
Bộ dạng nói chuyện hết sức ngượng ngùng, khiến tôi không khỏi gia tăng vài phần hảo cảm với hắn. Thật ra anh chàng này bộ dạng khá tốt a, tướng mạo đoan chính, gia thế cũng tương đương, không biết Lưu Bá Cơ nhìn người ta chướng mắt ở điểm nào, lại có thể chưa bao giờ có sắc mặt hòa nhã.
Tôi ho nhẹ một tiếng, không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có tin tức của bọn đường huynh ngươi không?”
“Ah, cài này… nay mai hẳn sẽ gấp rút trở về.”
“Đàm phán sao rồi?”
“Cũng không tệ lắm. Hạ Giang quân mới đầu không muốn hợp tác, Trương Ngang và Thành Đan cực lực phản đối, nhưng Vương Thường kia có chút nhìn xa trông rộng, ra sức bài trừ mọi người dị nghị… việc này cuối cùng cũng coi như thành, kế tiếp liền nghĩ xem làm sao ngăn cản được mười vạn đại quân lần này của Tân triều.”
Tôi cúi đầu trầm ngâm. Quân Hạ Giang cùng lắm cũng hơn năm ngàn người, hơn nữa với binh lực hiện có của Hán quân, cho dù mọi người đồng tâm hiệp lực, kết thành một khối, tỷ lệ lấy ít địch nhiều như vậy cũng không phải kế hay, khả năng thắng cực kì nhỏ bé.
Đã bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Lưu Tú?
Dường như từ khi trở lại Cức Dương, tôi cũng chưa từng tiếp xúc một mình với hắn, bình thường cho dù chạm mặt, bất quá cũng lẫn trong đám người đến đi vội vàng.
Lúc này hắn đang ở trước mặt tôi, cúi đầu khom người hỏi thăm dặn dò nhỏ nhẹ với hai chị em Lưu hia đang nằm trên giường, Lưu Hoàng thân thiết hỏi tình hình huynh đệ bọn hắn đi Nghi Thu, chính như tôi suy đoán, Lưu Tú luôn trán*** tìm nhẹ trả lời, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đem chuyến đi kinh tâm động phách nói thành thoải mái như đang đi du lịch ngắm cảnh vậy.
Ba người đều cố gắng tránh không nói đề tài tang sự của mẫu thân, trong thời khắc mấu chốt này, hai tỷ muội họ cũng không muốn tăng thêm gán*** cho huynh đệ. Chỉ là một người đứng giữa nhìn bọn họ, tôi lại có thể đặc biệt cảm nhận được tình cảm quan tâm của họ dành cho nhau.
Lưu Tú cũng không phải người nhàn rỗi, hắn và Lí Thông là hai trợ thủ đắc lực của Lưu Diễn, thiếu một người cũng không được, cho nên chỉ ở trong phòng ngồi qua một khắc đồng hồ liền rời đi. Lưu Bá Cơ cực lực giật giây bảo tôi tiễn hắn, sao tôi có thể không rõ trong lòng nàng đanh tính toán điều gì?
Nếu tôi mất tự nhiên từ chối, trái lại sẽ nghĩ tôi làm ra vẻ ‘đã nghiện lại còn ngại’, đành dứt khoát thoải mái đồng ý, thẳng đường tiễn hắn ra cửa.
“Trở về đi, không cần tiễn.”
Thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Lưu Tú dường như nhiều lần trải qua tang thương, đáy mắt trong suốt dịu dàng đột nhiên hàm chứa một loại bi thiết khôn kể, nhưng khóe miệng vẫn dịu dàng tạo một đường cong, nhìn như đang cười, tôi lại cảm thấy hắn đang khóc.
Nhìn gương mặt lộ ra vẻ vô cùng mâu thuẫn như vậy, cảm giác đau lòng kia lại dâng lên, *** nóng lên, tôi không nghĩ ngợi gì nói: “Muốn khóc cứ khóc đi.”
Bả vai hắn khẽ run lên, ánh mắt nhanh chóng nheo lại, nụ cười ngưng ở trên môi, nhưng giây lát lại khôi phục vẻ tự nhiên, cười nói: “Nói gì vậy?” Hắn vỗ nhẹ chụp lấy bờ vai của tôi: “Ngươi cũng nên bảo trọng thân mình, ác chiến sắp tới, ngươi…”
Tôi xoay người muốn đi. Người này… Tên đáng ૮ɦếƭ, bất kể với ai cũng kiên định dựng thẳng bức tường phòng hộ, không ai có thể vượt qua bức tường đó, chạm vào nội tâm hắn. Thật ra hắn chỉ là một tên gia hỏa vừa đáng thương vừa nhát gan, không dám đem tâm tình thật sự lộ ra với bất luận kẻ nào!
Cổ tay căng thẳng, hắn tử phía sau túm chặt lấy tôi.
Tôi nhẹ nhàng tránh qua, hắn lập tức buông tay. Tôi không tiếp tục đi lên phía trước, nhưng cũng không nóng nảy quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn, nghr tiếng hít thở ồ ồ chậm rãi.
“Ngươi cho rằng mình có thể chịu đựng được bao lâu?” Tôi hít hít sống mũi cay cay, nói đùa: “Rõ ràng trông ngươi cười còn khó coi hơn cả khóc…”
“Có thể chịu đựng được bao lâu thì chịu đựng bấy lâu.” Thanh âm trầm thấp, cố hết sức đè nèn bi thương, hắn đang đứng sau lưng tôi bình tĩnh trả lời: “Có nhiều người đau lòng rơi lệ như vậy, đã đủ rồi, cười so với khóc còn khó hơn nhiều.”
Cười so với khóc còn khó hơn nhiều…
Như vậy, rõ ràng lúc muốn khóc, thì vẫn bắt buộc bản thân phải mỉm cười, vì cái gì? Nếu biết khó khăn, vì sao không chọn phương pháp đơn giản để khiến mình dễ chịu hơn một chút? Vì sao lại khiến bản thân khó xử?
Tôi không hiểu, tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc hắn là loại người gì? Vì sao lúc nào cũng lộ ra mâu thuẫn, vì sao luôn để cho người ta lo lắng, vì sao tôi khó có thể quên giọt nước mắt như mộng như ảo kia.
Giọt lttj kia, từng rơi xuống mu bàn tay tôi, giống như cổ độc thẩm thấu vào trong tim tôi, đều khiến tôi không tự chủ được nhớ đến lúc hắn đâu, hắn bi ai. Mỗi khi nhìn thấy hắn cười, liền hiện ra giọt lệ kia.
Tôi từ từ xoay người lại, hắn đứng ở nơi ánh sang ấm áp rạng rỡ, hào quang chiếu thân, khuôn mặt tuấn tú, tươi cười say lòng người, cười hồn nhiên như vậy, ôn nhu như vậy, … tuyệt vọng như vậy.
Thật sự tôi rất muốn nói với hắn, Lưu Tú, làm người… thật ra không cần phải mệt mỏi như vậy!
Nhưng lời vừa tới bên miệng liền nuốt xuống, tôi đành thẹn đỏ mặt tươi cười. Hắn là hắn, tôi chung quy vẫn là tôi, tôi không có tư cách gì khoa chân múa tay dạy bảo hắn, cuộc đời của hắn chỉ có thể do chính hắn lựa chọn.
“Tiếp theo, đã có tính toán gì chưa?”
Lưu Tú dừng lại một chút, phỏng chừng không ngờ tôi lại chuyển sang đề tài cứng ngắc kia, hắn nở nụ cười, song mắt lưu động, gợi lên từng đợt dịu dàng: “Ngươi yên tâm.” Vài giây sau, lại thêm một câu: “Sẽ không tiếp tục để bi kịch tái diễn, ta sẽ dùng hết mọi khả năng, bảo vệ bên cạnh mọi người.”
Lưu Tú không dễ dàng cam đoan, một khi hắn chịu nói ra khỏi miệng, tất nhiên lời tựa ngàn vàng. Nhưng… mỗi người mà hắn nói, trong đó có cả tôi sao?
Tôi hi vọng đáp án là gì đây? Phải, hay không phải đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay