Tú Lệ Giang Sơn - Chương 31

Tác giả: Lý Hâm

Tôi giống như là mang theo cảm giác giận dỗi rời khỏi Cức Dương, lúc rời đi thậm chí còn cự tuyệt không thèm dùng xe Lưu Diễn đưa tới. Kỳ thật không phải tôi không muốn nhận, cố tình muốn để hai chân mình phải chịu tội, nhưng vừa nghĩ đến chuyện bọn họ sắp tấn công Uyển Thành, đồ quân nhu trong quân vốn không nhiều, vẫn nên để lại dùng thì hơn.
Đây vốn là tôi có ý tốt, nhưng tôi lại học theo phương pháp của Lưu Tú, không nói thẳng ra, còn làm ra vẻ “Ai cần đồ bố thí của các người”, chọc Lưu Diễn tức giận nổi điên tại chỗ. Kết quả hôm đó trước khi đi, Lưu Diễn và tôi thật sự đã động thủ đánh nhau ở trong viện.
Vốn dĩ nắm đấm không có mắt, lúc ấy tôi đang tức giận, đừng nói tới Lưu Diễn vai u thịt bắp, mà ngay cả Lưu Tú trói gà không chặt, tôi cũng đánh luôn. Cuối cùng Lưu Diễn chỉ lơ là trong phút chốc, trúng ngay cú đá bay vòng của tôi, thân mình văng ra ngoài hai thước, khiến cho bọn nữ quyến Phan thị, Lưu Hoàng, Lưu Nguyên sợ tới mức hồn bay phách tán.
“Cô nương, vì saochúng ta không đi hướng Nam,lại đi ngược lên hướng Bắc?”
Tôi đã quen với việc đi bộ, Yên Chi tuy là nô tì, nhưng chưa từng làm việc gì nặng nhọc, chưa từng nếm qua gian khổ như thế này, dọc đường đi không ngừng than thở.
“Ngươi muốn về nhà sớm như vậy sao?” Tôi dừng bước lại đợi nàng đuổi kịp, liếc mắt cười khẽ, “Ngươi không sợ đại ca của ta lột ngươi da sao?”
Yên Chi sợ trắng mặt, run run nói : “Cô nương đừng dọa nô tì, nếu như Đại công tử có trách phạt, xin cô nương hãy cầu tình cho nô tì, miễn cho nô tì phải chịu nỗi khổ thịt da.”
Tôi buột miệng cười, đem hành lý trên vai nàng dỡ xuống, tiện tay đeo ở trên người: “Đi thôi, hi vọng trước khi trời tối có thể đi tới đó.”
Yên Chi không dám để cho tôi đeo hành lý, tranh chấp cả buổi cuối cùng không dành được với tôi, đành phải mang vẻ mặt đau khổ hỏi: “Rốt cuộc cô nương muốn đi tới nơi nào? Tuy nói thân thủ cô nương không tệ, nhưng hôm nay loạn lạc, chung quanh đều có dân lưu lạc, trộm ςướק, cô nương dù sao cũng vẫn là một cô nương yểu điệu…”
“Ta đến Tiểu Trường An.” Tôi u buồn thở dài, trong lòng lại dâng thêm nỗi chua sót, “Ta từng hứa với biểu tỷ, sẽ đưa nàng về nhà…”
Lại nghĩ đến Đặng gia đã hóa thành tro tàn, ngay cả phần mộ tổ tiên cũng bị đào bới hầu như không còn, ngày đó nếu không phải tôi không có khả năng đem thi thể của nàng mang về Tân Dã, e rằng hiện giờ hài cốt của nàng cũng phải chịu khổ, phơi thây nơi đồng hoang rồi.
Tôi rùng mình một cái, mắt thấy sắc trời dần tối, vội vàng thúc giục Yên Chi: “Đi nhanh lên! Đi nhanh lên! Tốt nhất nên chạy cho nhanh.”
Tiểu Trường An thật ra là một thôn trang, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Khi tôi và Yên Chi chạy tới cửa thôn, trời đã tối đen, bỗng nhiên trên bầu trời đêm u tối từng bông tuyết lất phất tung bay.
Tuyết rơi xối xả, liên tiếp không ngừng,càng lúc càng nhiều.
Chúng tôi xin ngủ nhờ ở một hộ nông gia khi màn đêm buông xuống, bởi vì nhà cửa đơn sơ, không có cửa nẻo, tôi cùng Yên Chi buộc phải chen chúc một đêm trong gian phòng chứa đồ linh tinh bên cạnh chuồng heo.
Kế bên chuồng heo là nhà vệ sinh, đêm nay không chỉ chịu rét lạnh, còn phải nín thở, khổ sở chờ đến lúc hừng đông, vừa ra cửa nhìn, mắt tôi không khỏi choáng váng.
Lúc trước đem Đặng Thiền chôn cất ở nơi hoang dã, tôi cũng không biết địa điểm chính xác, sau này hỏi lại Lưu Huyền, mới biết là Tiểu Trường An. Tôi vốn nghĩ tại nơi rộng lớn như Tiểu Trường An, nên từ từ tìm kiếm,tưởng rằng có thể dựa vào trí nhớ tìm được vị trí. Nhưng ai có thể ngờ trời không giúp tôi, đêm qua tuyết rơi rất nhiều, đúng là đem cả một vùng trời đất đều nhuộm thành màu trắng.
Liếc mắt nhìn lại, một màu trắng xoá, tôi thở hắt ra, hai tay ôm lấy mặt, thất vọng tràn trề.
Đặng Thiền ơi Đặng Thiền, rốt cuộc tỷ đang ở đâu? Tôi phải làm sao mới tìm được tỷ đây?
Yên Chi run bần bật trong gió tuyết, tha thiết mong chờ quyết định của tôi, nhưng trước mắt tôi cũng không có chủ trương gì, chỉ biết kiên trì nói: “Chờ tuyết ngừng rơi, chúng ta sẽ quay lại núi này tìm kiếm, nhất định phải tìm ra mộ của biểu tỷ.”
Những lời này nói ra thì dễ, nhưng làm được còn khó hơn lên trời. Ông trời cố ý làm tôi khó xử, tuyết này rơi ba ngày hai đêm mới chịu dừng lại, trời chưa kịp quang mây, Yên Chi vì chịu lạnh cả đêm, toàn thân vô lực, sốt đùng đùng.
Trì trệ như vậy thêm bốn năm ngày, bệnh tình Yên Chi mới hơi chút khởi sắc, nhưng mà trời đất ngập tuyết, tuyết đóng thành băng, cho dù mang guốc gỗ cũng chỉ đi được ba bước là trượt ngã, đừng nói tới đi tìm một nấm mộ, tập tễnh đi ra khỏi thôn cũng phải mất nửa ngày.
Sáng sớm ở nơi này, trong không khí **** bao phủ một tầng sương mù, tôi vô cùng vui mừng, Yên Chi khó hiểu hỏi tôi điều gì khiến tôi vui vẻ như vậy. Tôi cười nói: “Sương mù tan đi, tất thấy ánh mặt trời. Trời sẽ mau sáng thôi, chúng ta cứ chờ xem, đến giữa trưa là ra ngoài được rồi.”
Hai người đang cười nói, bỗng nhiên nghe thấy ở đường phía trước có tiếng “Rầm”, ông chủ nhà hốt hoảng biến sắc chạy vào, khoa tay múa chân: “Chạy mau! Chạy mau! Quan binh đến đây!”
Yên Chi theo phản xạ từ trên giường bật dậy, xách hành lý lên định đi ra ngoài, tôi liền vội vàng kéo nàng lại, trấn tĩnh hỏi: “Quan binh không phải là cường đạo, vì sao phải trốn?”
Ông chủ nhà vỗ đù*, buồn nản nói : “Không phải bản chất cũng như cường đạo hay sao?” Không đợi tôi hỏi thêm gì, quay đầu bỏ chạy.
Yên Chi hoảng sợ nói : “Cô nương! Cường đạo đương nhiên đáng sợ, quan binh cũng không thể không đề phòng a!”
Tôi gật gật đầu, lập tức kéo Yên Chi chạy ra bên ngoài.Lúc này trời vẫn còn rất lạnh, sương mù tràn ngập, ra ngoài chỉ nghe thấy tiếng la khóc cùng tiếng binh khí va chạm vào nhau, từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng không cách nào thấy rõ cảnh vật cách xa quá năm thước.
Yên Chi bện*** mới khỏi, vừa thấy tình hình này, sớm đã bị dọa cho chân tay mềm nhũn, tôi cắn chặt răng kéo nàng từ trong đống tuyết liều mạng đi lên phía trước. Không đi quá mười bước, chợt nghe ầm một tiếng, một thanh Trường Đao sáng loáng phá không chém xuống, nện xuống bên chân tôi.
Yên Chi sợ tới mức thét chói tai “A” một tiếng.
Một cánh tay nắm chặt lấy trường đao, từ cổ tay tới cánh tay đã bị chém đứt, chỗ vết chém chảy máu tươi đầm đìa, vết máu rơi xuống giống như hoa mai hồng điểm xuyết ở trên tuyết trắng, nhìn thấy ghê người!
Yên Chi trừng mắt nhìn kẻ bị cụt tay, giậm chân lien tục, tiếng thét chói tai không ngừng.
Tôi một phải bịt miệng nàng lại, hung bạo nói: “Không muốn ૮ɦếƭ uổng mạng dưới đao, tốt nhất nên câm miệng.”
Nàng cũng là người thông minh, mặc dù sự việc xảy ra đột ngột bị dọa sợ không nhẹ, cuối cùng vẫn là hiểu được lợi hại trong đó thế nào, vì thế hai mắt đẫm lệ gật đầu, run rẩy không thôi.
Tôi buông tay ra, xoay người lấy trường đao từ trong bàn tay bị chặt cụt kia, xoay người nhét vào trong tay nàng. Nàng lui lại một chút, cuối cùng loạng choạng cầm thanh đao ở trong tay, nhưng dẫu sao cũng là một cô nương chưa biết gì, đao cầm trên tay rất run rẩy.
“Ngươi dám *** không?”
Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa vứt bỏ thanh đao: “Nô… Nô tì không… Không…”
“Vậy ngươi dám giết gà không?”
“Dám… dám…”
Tôi nhắm lại mắt, ép buộc lòng mình phải hạ quyết tâm, không để ý tới nỗi sợ hãi trong mắt nàng: “Vậy ngươi hãy coi như mình đang giết gà đi!”
Tôi biết lời mình nói như vậy thật quá tàn nhẫn, không chỉ ép nàng đối mặt với sự thật tàn khốc nhất, cũng đang ép mình làm một việc tàn khốc nhất!
Lôi kéo Yên Chi thất tha thất thểu chạy được chừng trăm thước, tiếng chém giết cũng càng lúc càng kịch liệt, bên tai tràn ngập tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như Địa Ngục Tu La. Tôi thầm thấy may mắn vì được trận sương mù này che chở ít nhiều, cuối cùng không để Yến Chi tận mắt nhìn thấy sự kinh khủng thời loạn lạc.
Khó khăn lắm mới chạy ra khỏi thôn được, tôi mới dám thở mạnh , đột nhiên một chiếc xe xông tới phía trước mặt không hề báo trước, người kéo xe hiển nhiên hoảng sợ quá độ, quả thật đang xiêu xiêu vẹo vẹo đánh xe về phía tôi. Tầm nhìn trong sương mù quả thật quá hạn chế, đợi tới khi tôi thấy rõ cái gì đang lao tới, chỉ còn kịp đẩy Yên Chi ra.
Sừng trâu sượt qua vai áo giáp của tôi, may sao tay chân tôi mềm dẻo phi thường, né được trong gang tấc, nếu không nhất định bị cái sừng kia đâm thủng một lỗ trên người rồi.
Yên Chi sợ tới mức gào khóc lớn, chạy xông lại: “Cô nương! Cô nương!” Cũng không biết nàng lấy ra khí lực và gan dạ từ đâu, lại dám vung đao lên chém xuống thân bò.
Có hai bóng người rất nhanh từ trên xe nhảy xuống, một người đánh về phía Yên Chi, đoạt đao trong tay nàng, một người thì đánh về phía tôi.
Tôi còn nằm trên mặt đất chưa đứng lên, thấy bóng người đánh tới, thuận thế duổi thẳng chân, đá một cước trúng lưng người nọ, đồng thời mượn lực từ trên mặt đất nhảy bật dậy.
Người nọ kêu “Ối” một tiếng, ôm thắt lưng lui về sau hai bước, ngẩng đầu vẻ mặt thống khổ nhìn về phía tôi: “Là ta đây.”
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, buột miệng nói với hắn một câu: “Ai thèm quan tâm ngươi là ai!”
“Âm cô nương, là ta…” Hắn nâng tay che mặt, sợ tôi tiếp tục đánh hắn, “Ta là Lưu Quân.”
“Lưu Quân? !”Cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ, chạy lên trước hai bước, người trước mắt chính là Lưu Quân? Lại nhìn xa hơn về phía trước, trên cỗ xe kia ngồi đầy cả trai lẫn gái, không ngờ trên chiếc xe bò chật hẹp, cứng ngắc lại có thể ngồi chen chúc được bốn người.
Cũng đều là nhưỡng gương mặt tôi quen thuộc – Lương Thẩm, Phan Thị, Lưu Hưng, Vương Thị vợ của Lưu Trọng.
Tiếp tục quay đầu nhìn lại, người vừa mới đoạt đi trường đao trong tay Yên Chi chính là con lớn nhất của Lương Thẩm – Lưu An.
“Các ngươi… tại sao lại ở chỗ này?” Tôi dùng não nhanh chóng nhớ lại, vô cùng ngạc nhiên, “Không phải nói đi tới Uyển Thành sao?”
Lưu Quân nói : “Quả thật muốn tới Uyển Thành, kết quả giữa đường gặp phục kích, trời lại có sương mù dày đặc như vậy, chúng tôi không biết mình đang ở đâu, quân lính nhà Tân ở chỗ nào, đánh nhau hỗn độn một trận… con trâu này sợ hãi chạy loạn, khiến chúng tôi bị lạc đường.”
“Con gái.” Lương Thẩm ở trên xe ngoắc ngoắc tôi, “Có phải con đi cùng với Tú Nhi không? Lên xe ngồi cùng đi, để cho hai đứa Lưu An cùng Lưu Quân xuống xe đi bộ theo là được.”
Tôi đau xót trong lòng, hoá ra Lương Thẩm còn chưa biết tôi đã đi khỏi quân Hán, vì thế khéo léo nói : “Nếu Lương Thẩm và hai chị dâu không để ý, có thể chấp nhận cho nha hoàn của con lên xe nghỉ một chút không, nàng bị bệnh còn chưa khỏe, thật sự không có sức lực chạy theo xe.”
Yên Chi gạt lệ nói: “Cô nương… Nô tì, nô tì có thể tự mình đi…”
Lương Thẩm là một người hiền lành, không đợi Phan Thị và Vương Thị trả lời, bà đã thương tiếc ngoắc:
“Lên đây đi, cả hai đứa cùng lên đi, tuy rằng nhiều người, nhưng chen chúc ngồi cùng nhau cũng dễ chịu hơn đi bộ.”
Tôi đưa mắt nhìn qua, tính cả Yên Chi, trên chiếc xe này đã chen chúc năm người, cơ bản không khác gì hộp cá mòi. Làm sao cũng không thể chen thêm tôi, trừ phi đem Phan thị hoặc là Vương thị đuổi xuống xe.
“Con và Lưu đại ca, Lưu nhị ca đi bộ cũng được.” Kỳ thật tôi rất lo xe này quá tải nghiêm trọng, đầu con trâu già kia đã sùi bọt mép bay tứ tung, chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy nhanh được.
Lúc này chúng tôi đan lẩn trốn, tốc độ là quan trọng nhất!
Sự thật chứng minh, lo lắng của tôi không phải không có lý, xe bò chạy không đến nửa dặm đường, bánh xe đột nhiên mắc kẹt vào trong một cái hố, không làm sao dùng sức kéo đi tiếp được, cũng không có cách gì đem bánh xe từ trong cái hố đẩy lên.
Đang do dự chưa biết làm sao, chợt nghe chung quanh vang lên tiếng chém giết, một đám quan binh Tân triều không biết từ đâu vọt ra, giữa màn sương không thể biết được rốt cuộc đối phương có bao nhiêu nhân mã, tôi rút thanh trường kiếm luôn mang theo bên mình ra, cổ tay run lên, vẽ lên một đường hoa kiếm, cố gắng cầm kiếm xông lên. Lấy ít địch nhiều, tôi giết đỏ cả mắt, dùng hết toàn bộ sức lực, Lưu Quân đột nhiên từ phía sau người tôi kêu lên một tiếng đau đớn. Quay đầu thoáng nhìn, nửa người của hắn từ vai phải đến *** bị một đao xẻ rách, máu tươi đầm đìa, nhuộm ướt quần áo.
Tôi rùng mình, đang muốn chạy qua cứu giúp, hắn đột nhiên nâng tay trái lên chỉ về phía sau , thê lương thét chói tai: “Mau cứu nương của ta.”
Đám nữ nhân trên xe bò kia sớm bị dọa sợ hãi co cụm lại một góc, Lưu An cầm dao chẻ củi trong tay cùng ba bốn tên Tân binh hỗn chiến, rõ ràng đang ở thế hạ phong, tay chân luống cuống, trên người rất nhiều chỗ bị thương.
Tôi chạy như bay vọt tới bên cạnh xe, nhảy phốc lên, chém lien tiếp, đánh văng mấy tên Tân binh đang muốn leo lên xe ngựa xuống, không chút lưu tình. Lúc này đã có không ít kỵ binh vây quanh chiếc xe, không ngừng đi vòng quanh xe tạo thành vòng tròn.
“Con gái!” Lương Thẩm lớn tiếng hô dài, “Con chạy được lúc nào hay lúc ấy!”
Trong lòng tôi như có vật gì đó rơi xuống lộp bộp, *** giống như bị đè nén, động tác trên tay chậm lại, trên lưng đau nhức, một lực tác động rất lớn khiến cho tôi lảo đảo tiến hai bước về phía trước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Trên lưng đau rát như lửa đốt, tôi không kịp nghĩ tới nguyên do, liền nghe một tiếng hét thảm, Lưu Quân miệng phun máu tươi, ngã xuống đất rầm một cái. Hồn phi phách tán, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng hô to sầu thảm của Phan Thị: “Âm Lệ Hoa! Cầu xin cô.”
“Nương, nương!” Lưu Hưng bị Phan Thị bế dùng sức ném về phía tôi, tôi không dám khinh suất, vội vươn tay đón lấy, chỉ một cái động tác đơn giản, cũng khiến cho trên lưng đau đau đớn khôn cùng.
Lưu Hưng không hiểu chuyện liên tục giãy đạp lung tung trong lòng tôi, khóc rống không ngừng: “Cháu muốn nương cơ! Cháu muốn nương của cháu cơ!”
Tôi kêu một tiếng đau đớn, tiếp đó từ cổ dâng lên một mùi ngai ngái đến tận đầu lưỡi, cả người toát mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, có người xông lên xe, Lương Thẩm vì bảo vệ Phan Thị cùng Vương Thị, chống trả với kẻ đó, nên bị kẻ đó đẩy xuống xe, vó ngựa bốn phía chạy đến, thay nhau gẫm đạp lên trên người Lương Thẩm…
Lưu An quát to một tiếng, mắt trợn lên hết cỡ, dùng thân nhào lên với liều mạng với kẻ kia, cuối cùng bị trúng bảy tám mũi tên bằng trúc ૮ɦếƭ đứng dính vào một thân cây khô héo.
“Đại tẩu, ta cầu xin tẩu một việc…” Tôi ôm Lưu Hưng tránh bên trái né bên phải, lại nghe Vương thị đột nhiên hô lớn giọng nói thật thê lương: “Ta không thể thay phu quân sinh được mụn con nào, nhưng xin đại tẩu nghĩ đến tình cảm chị em dâu chúng ta, nếu là Hứng nhi may mắn thoát được, xin hãy để cho nó được chuyển qua làm con của ta…”
Thật lâu sau vẫn không thấy Phan Thị trả lời, tôi thầm nghĩ không ổn, vội vàng thoáng nhìn, quả nhiên thấy hai tay nàng đang nắm lấy một thanh trường mâu, giáo nhọn đã cắm vào ***g *** của nàng, nhìn qua đã biết không thể sống nổi.
Máu từ trên khóe môi nàng chảy xuống, tôi lờ mờ thấy nàng cười rất thê lương: “Được… Hưng nhi nhất định sẽ… Là con của ngươi…”
Nước mắt tôi tuôn rơi, đem Lưu Hưng đang khóc rống không ngừng ôm vào trong ***, liều ૮ɦếƭ mở một con đường máu, vọt tới bên cạnh con bò. Tay nâng kiếm chém xuống, một kiếm chém đứt dây thừng buộc trên thân bò.
Những Tân binh kia thấy tôi ςướק bò, ào ào xúm lại, tôi hô một tiếng làm tinh thần hăng hái thêm mang theo Lưu Hưng nhảy lên lưng trâu. Lúc này Lưu hứng chắc đã sợ đến ngây người, liên tục khóc thét chói tai, nhưng không còn giãy giụa nữa.
Tôi cắn răng nín thở một hơi, cầm kiếm nhẹ nhàng đâm lên cổ trâu, con trâu già mỏi mệt không chịu nổi cơn đau, bốn vó tung lên đá đạp loạn xạ chạy chồm tới. Xóc nảy làm chấn động miệng vết thương trên lưng tôi, tôi chỉ cảm thấy trên lưng bỏng rát, trước mắt từ từ biến thành màu đen.
Trong lúc mơ hồ, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng Yên Chi kêu thê lương thảm thiết: “Cô nương đừng bỏ nô tì lại.”
Tôi vung tay cầm kiếm đỡ một thanh trường mâu, chột dạ nương tay ôm Lưu Hưng không ngừng run rẩy.
Thực xin lỗi, Yên Chi… Ta không có cách nào mang ngươi theo được! Ngươi chịu thua đầu hàng đi, lấy thân phận của ngươi Tân binh sẽ không làm khó dễ nhiều cho ngươi. Nhưng còn… Hưng Nhi, tôi không thể không dẫn nó đi, với hành vi phản nghịch của Lưu Diễn, đó là trọng tội giết cả nhà tịch thu tài sản, nếu Hưng Nhi rơi vào tay quan binh, hẳn chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
Nước mắt rơi như mưa, tôi nghẹn ngào ôm chặt lấy Lưu Hưng.
Thúc bò thoát khỏi vòng vây, thể lực của tôi đã chống đỡ hết nổi nằm xụi lơ, sức nặng trên thân đè lên Lưu Hưng, hình như nó cũng biết, không thoải mái ngọ ngoạy thân thể trong lòng tôi. Qua hồi lâu, cũng không biết nó ngừng khóc từ bao giờ, bàn tay nhỏ bé đen nhẻm sờ lên mặt tôi, cất giọng trẻ con: “Cô cô đừng khóc, cô cô đừng khóc… Cháu đem cái này tặng cho cô.”
Nó lấy một vật nhỏ từ trong lòng *** ra, nghiêm túc đặt lên lòng bàn tay của tôi: “Tam thúc nói, khi nào muốn khóc hãy nhìn vật này, sẽ lại vui cười…”
Hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn con chuồn chuồn lá tre trong lòng bàn tay, tôi đột nhiên thấy trong lòng rất đau đớn, năm Ng'n t khép lại, nắm chặt lấy chuồn chuồn lá tre, thất thanh khóc rống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc