Tú Lệ Giang Sơn - Chương 30

Tác giả: Lý Hâm

Mấy ngày sau, quân Hán phá được Cức Dương.
Nơi này cách Uyển Thành không xa, Uyển Thành vốn thuộc quận Nam Dương , chỉ có chiếm lĩnh được Uyển Thành, mới xem như thực sự nắm trọn chính quyền quận Nam Dương trong tay.
Chỉ có điều, Uyển Thành chính là nơi tập trung bộ máy chính quyền, quân Hán mặc dù liên tiếp giành được thắng lợi, điều đó không đồng nghĩa với việc thuận lợi chiếm được Uyền Thành, tôi cảm thấy vô cùng lo âu. Đại đa số mọi người đều bị thắng lợi tẩy não, đặc biệt là quân Lục Lâm, sau việc Lưu Tú đem toàn bộ tiền của chiếm được nhường hết, họ càng có hứng thú đối với việc đánh chiếm Uyển Thành, chia chác tài vật.
Lưu Diễn thật ra cũng không phải là người không có đầu óc, lúc trước Lưu Tú dám làm vậy vì đã được hắn cho phép, nhưng hiện thời hắn đang cần tới một tiếng trống khích lệ tinh thần chiến đấu, chiếm lĩnh Uyển Thành, chỉ đang chờ thời cơ để đưa ra quyết sách tối ưu, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên.
Buổi sớm hôm đó, trời vẫn tờ mờ sáng, tôi đang chuẩn bị ra ngoại ô chạy bộ, vừa ra cửa, liền nghe có người gọi cách đó không xa: “ Âm cô nương!”
Nhìn lại chỉ thấy một chiếc xe bò đang chậm rãi dừng ở trước mặt, một người từ trên xe nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất, dáng người cao to, tuy mặc áo ngắn bằng vải thô, cũng không làm mất đi vẻ tuấn dật.
Tôi híp mắt xem xét một lúc lâu,mắt đột nhiên sáng bừng, buột miệng thốt lên: “Lý Thông!”
Lý Thông nhìn tôi phì cười, trên mặt có vẻ vô cùng mỏi mệt, người cũng trở nên gầy yếu tiều tụy hơn rất nhiều: “Cô nương vẫn còn nhớ tới Lý mỗ, thật là may mắn cho Thông này.”
Sau khi cuộc nổi loạn ở Uyển Thành thất bại, bọn người Lưu Tú, Lưu Tắc, Lý Thông thất lạc, Lưu Tắc, Lưu Tú, Lý Dật lần lượt trở về Thái Dương, chỉ có Lý Thông không rõ tung tích. Rất nhiều người nghĩ Lý Thông đã ૮ɦếƭ trong chiến loạn, không có ai ngờ rằng hắn vẫn còn sống nhăn răng chẳng sứt mẻ một cọng lông, tôi kích động quan sát hắn từ trên xuống dưới, cười nói: “ Không tệ! Không tệ! So với lần gặp trước, ngươi có vẻ gầy đi, tinh thần hơi kém, nhưng mà tài nghệ chẳng kém đi chút nào, lúc này ngươi vẫn giữ bộ dáng ẻo lả đó, chắc là cũng không có gì đáng ngại.”
Lý Thông nở nụ cười, hơi nghiêng người: “Cô thử nhìn xem còn ai nữa này?”
“Ai cơ?”
“Âm Cơ” Trên xe thật sự còn có một người nữa. Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi giống như bị sét đánh ngang tai. Nếu hỏi trên đời này người tôi không mong muốn gặp nhất là ai, thì đó chính là… hắn.
“Biểu ca” Lòng tôi bấn loạn, run rẩy gọi một tiếng.
Đặng Thần từ trên xe bước xuống, động tác rất chậm, mỗi một cử động đều tác động vào tim tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn từng hành động nhỏ của hắn. Hắn xuống xe, lập tức đi về phía tôi.
“Âm Cơ…” Bờ vai của hắn hơi động, tôi nhắm mắt lại theo bản năng. Cuối cùng không phải là cái bạt tai như tôi tưởng, mà là một giọng nói bùi ngùi buồn bã.
Tôi mở mắt ra, sắc mặt Đặng Thần vàng vọt như bệnh lâu ngày mới khỏi, bộ quần áo thật dài mặc ở trên người hắn có vẻ như quá rộng. Dường như hắn gầy đi rất nhiều.
Tôi cắn môi, nghẹn ngào mở miệng: “Biểu tỷ, tỷ ấy…”
“Chuyện của Thiền Nhi đã để muội phải lo nghĩ rồi!”
Tôi phút chốc run lên.
Hắn chỉ hướng tôi ảm đạm gật đầu, không nói gì nữa, bộ dáng sức cùng lực kiệt.
Đám người Lưu Diễn nghe tin đến đón Lý Thông, Đặng Thần về phủ, Phan thị đi nghênh đón người nhà Đặng phủ đang đi phía sau.
Một nhóm đông nữ quyến từ trên hơn chục cỗ xe ngựa lục ***c đi xuống, đi đầu rõ ràng là Lưu Nguyên. Phan thị kéo Lưu Nguyên nói chuyện. Lưu Nguyên cũng mang vẻ mặt tiều tụy. Chị dâu em chồng gặp lại nhau, chỉ chốc lát sau đều đỏ mắt, dùng tay áo lau lệ.
“Cô nương!” Một bóng người bất ngờ nhảy ra từ trong đám người, vừa mừng vừa sợ nhào về phía tôi, “Cô nương! Nô tì đã tìm được người rồi. Người không có việc gì, thật tốt quá…” Nói xong quỳ xuống ôm hai chân của tôi gào khóc.
“Yên Chi…” Tôi thật không thể ngờ được nha đầu kia lại có thể lẫn vào trong người nhà Đặng gia, vội kéo nàng đứng lên.
Nàng khóc đến mức thở không ra hơi, giống như chịu nhiều oan ức.
“Làm sao ngươi lại theo tới Cức Dương, sao ngươi không về nhà?
“Cô nương! Cô nương vừa đi liền biến mất cả tháng trời, không thấy tăm hơi, ngay cả Đặng công tử cũng nói không biết cô nương ở đâu…. Nô tì không tìm thấy cô nương, không dám một mình hồi phủ…” Nàng thút tha thút thít, khóc mãi không thôi.
Mắt tôi nhìn thấy Phan thị dẫn người nhà Đặng phủ vào phủ nha, liền kéo nàng đến chỗ yên lặng không người, nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi sợ đại ca ta trách phạt ngươi sao?”
Đầu tiên Yên Chi gật đầu, tiếp đó lại vội vàng lắc đầu, khóc: “Nô tì lo lắng cho cô nương.”
Tôi thở dài, dằn lo lắng trong lòng xuống, suy nghĩ một chút: “Tại sao các ngươi lại chạy đến đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô nương” Yên Chi hạ giọng, có vẻ cực kỳ hoảng sợ, run rẩy nói: “ Đặng công tử cùng đám môn khách chống đối triều đình… quan binh Tân Dã liền tới cửa chém giết, hai bên đánh đến kinh thiên động địa, ૮ɦếƭ rất nhiều người.” Nàng che miệng, trong đôi mắt đen hoàn toàn sợ hãi, “Cuối cùng, Đặng công tử bị đánh bại, chúng ta may mắn trốn thoát…. Nhưng mà, phần mộ tổ tiên Đặng gia bị đào xới, tông miếu bị huỷ hoại, Đặng… Đặng gia trang cùng nhà cửa đều bị thiêu huỷ hầu như không còn.”
Tôi như bị điện giật, nắm chặt tay Yên Chi, run giọng: “ Còn Âm gia thì sao?”
Hai nhà Âm, Đặng cùng một nhóm, nhiều đời quan hệ thông gia, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu! Hiện giờ Đặng gia rơi vào thảm cảnh như vậy, Âm gia làm sao có thể bình yên vô sự.
Yên Chi hoảng sợ, co rúm lại trả lời: “Nô tì không biết, nô tì luôn đi theo Đặng phu nhân… Sau đêm tối chạy khỏi Tân Dã, vội vàng chạy tới đây, Đặng phu nhân nói tới được đây là có thể gặp được cô nương, cho nên… cho nên tâm niệm của nô tì luôn ngóng trông… Đặng phu nhân không hề nói dối, đúng là nô tỳ gặp được cô nương.”
Giọng điệu nói chuyện của nàng ta nghe rất vui, nhưng hoàn toàn chưa nói trúng trọng tâm. Tôi buông nàng ra, xoay người chạy vào phủ, chỉ trong chốc lát, Phan thị đã đem đám người Lưu Nguyên thu xếp ổn thoả ở trung và hậu viện, trong viện có không ít hạ nhân đi lại, nhưng không nhìn thấy đám người Đặng Thần, Lý Thông.
Trên nhà chính tụ tập rất nhiều người, Lưu Diễn bảo Phan thị sửa soạn một bữa tiệc R*ợ*u thịnh soạn, xem như làm lễ tẩy trần cho Lý Thông và Đặng Thần. Lúc tôi đi vào, đã có bảy tám bàn có người ngồi, thấy tôi đi vào, đều bất giác nhướng người lên.
Tôi vừa bước vào cửa, thình lình trời đất quay cuồng, trái tim co rút, đau đến mức khiến tôi lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất. Đang lúc chóng mặt có người bước nhanh lại giúp đỡ tôi một phen, ôn nhu hỏi: “Làm sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy, môi trắng bệch, xảy ra chuyện gì?”
Cảm giác đau chỉ thoáng qua, khi định thần lại thì cái cảm giác co rút ngạt thở đã trôi qua không còn thấy tăm hơi bóng dáng, tôi thở dài, vô lực đỡ lấy Lưu Tú: “Ta không sao cả, ta tới tìm biểu ca, ta có chuyện rất gấp muốn hỏi huynh ấy.”
Trong khi nói chuyện, ánh mắt tôi tìm kiếm bóng dáng Đặng Thần, đã thấy ngồi ở trung tâm là mấy nam nử mặc chiến bào giống nhau, trong đó có hai người quen là Mã Vũ và Lưu Huyền.
Lưu Huyền cùng Mã Vũ ngồi ở hai bàn tiệc đối diện nhau, cùng ngồi bên Lưu Huyền còn có hai gã nam tử, tướng mạo bình thường, bộ dáng bình thường, nhìn như nông phu ở nông thôn; bên người Mã Vũ tương tự cũng có hai gã nam tử, tướng mạo rất giống nhau, như là anh em ruột.
Tôi lấy lại bình tĩnh, lòng tựa như gương sáng, rất nhiều chuyện trước kia nghĩ không thông bỗng trở nên sáng tỏ, không khỏi nở nụ cười hai tiếng.
Ngồi ở vị trí trung tâm chủ tọa là Lưu Diễn, Lưu Tú làm người tiếp khách, ngồi ở bàn phía Tây. Đang suy nghĩ nên tiến hay nên lui thì có người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Lưu Tú đứng lên, hành lễ với tôi, ồm ồm hô: “Chào chị dâu.”
Tôi sửng sốt, mắt nhìn Lưu Tú ngồi bên cạnh, trong phút chốc hiểu ra, tức khắc cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Người nọ thân hình cao to, xem tuổi không lớn, mặt chữ quốc, làn da vừa đen vừa thô ráp, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần. Lưu Tú ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Vị này chính là Âm cô nương, không phải là vợ tôi.”
Người trẻ tuổi kia thẹn đỏ mặt, cũng may da mặt hắn đen, không để ý kỹ sẽ không nhìn ra. Thấy tôi mở to mắt nhìn hắn, chắp tay xấu hổ: “Xin thứ lỗi cho Vương Bá mạo phạm.”
Tôi cũng không tiện nói gì, nụ cười vẫn nở tươi rói trên mặt ngay cả chính tôi cũng cảm thấy thật giả dối.
Lưu Diễn ngồi ở đối diện, bả vai hơi lắc, như muốn đứng lên, tôi vội lắc mình, vùng vẫy thoát ra khỏi tay Lưu Tú, chạy lại ngồi chồm hỗm đúng chỗ của Lưu Tú. Vẻ mặt Lưu Diễn hiện lên một chút không vui, cuối cùng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Lưu Tú nghiêng người ngồi xuống bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn đổi sang bàn ăn khác không?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không cần.” Dừng một chút, nhỏ giọng hỏi, “Ta ở đây, sẽ không cản trở mấy người nói chuyện chính sự chứ?”
Lưu Tú cười nói: “Mấy chuyện chính sự này không phải là chuyện cô muốn nghe nhất hay sao?”
Tôi cười híp mắt trông cực kì gian trá:” Ngươi thật hiểu ta à nha.”
Lúc tôi đang thì thầm nói chuyện với Lưu Tú, bên kia Lý Thông đã bắt đầu dùng giọng nói không nhanh không chậm gỉải thích những gian khổ mình đã trải qua ở Uyển Thành. Tuy rằng tôi cũng đã biết trước kết quả, nhưng khi tôi nghe được Lý gia sáu mươi ba nhân khẩu bị Chân Phụ hạ lệnh nghiền xương thành tro thì vẫn là không chịu nổi rùng mình một cái.
Lưu Tú đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm tay phải của tôi.
Tôi khẽ run lên, nụ cười của Lưu Tú dường như là loại thuốc tốt nhất, có thể vô cùng kỳ diệu làm yên lòng những cuồng loạn và bất an trong lòng tôi.
Cuối cùng bàn tay sưởi ấm tay tôi cũng nới lỏng ra, lúc buông tay liền gắng sức vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay tôi, tôi cảm kích thoáng nhìn về phía hắn.
Lý Thông càng nói cảm xúc càng trào dâng, nói đến đoạn thân nhân ૮ɦếƭ thảm thì không nén được bi thương rơi lệ.
Tôi lớn như vậy, ngoại trừ xem người ta diễn trên TV chuyện nam nữ khóc lóc nỉ non, ngoài ra cho tới bây giờ chưa thật sự nhìn thấy nam nhân khóc, thời đại này lại càng coi trọng việc nam nhi không dễ rơi lệ, cho dù là khi Âm Hưng, Âm Tựu còn nhỏ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bọn hắn rơi lệ. Cho nên, Lý Thông khóc tác động đến tôi tương đối lớn, Đặng Thần nghĩ đến cũng cảm nhận sâu sắc nỗi đau có người nhà bị hại, lời nói Lý Thông tác động rất nhiều đến hắn, vì thế hai người, hắn và Lý Thông kẻ xướng người hoạ, căm giận chỉ trích Tân triều Vương Mãng làm đủ loại việc ác.
Mọi người thổn thức, sắc mặt Lưu Diễn từ trắng chuyển hồng, rồi từ hồng chuyển xanh, sau đó một tiếng nổ “Rầm”, hắn vỗ xuống bàn ăn một cái thật mạnh, bàn ăn chấn động, làm chén ly đều ào ào nhảy lên, R*ợ*u tản ra bốn phía.
“Tấn công Uyển Thành , bắt Chân Phụ, Lương Khâu buộc chúng phải đền mạng!”
Tôi giật mình, tính khí Lưu Diễn dễ xúc động đã không còn là chuyện đáng ngạc nhiên, nhưng ngay tại đây trong thời điểm then chốt tuyên bố muốn đánh Uyển Thành, không khỏi làm người ta có chút lo lắng.
Tôi không khỏi lo lắng nhăn mày, nhìn quanh đánh giá, bất kể là huynh đệ Vương Khuông, Vương Phượng hay Trần Mục, Liêu Trạm đều lộ ra vẻ mừng rỡ, Mã Võ lại càng ngẩn ra, chỉ cần Lưu Diễn “xúc động”, vậy hắn liền đem “Xúc động” chuyển hóa thành “Hành động”.
“Chủ ý của Đô bộ rất hay, chúng ta liền dẫn lĩnh huynh đệ đánh tới Uyển Thành đi, cho tên cẩu tặc Chân Phụ kia cũng nếm thử mùi vị bị nghiền xương thành tro!” Hắn vọt người từ trên ghế đứng lên, rút kiếm đi đến giữa phòng, hát trường ca đấu kiếm, tiếng ca thô lỗ, lộ ra khí phách hào hùng.
Cái đầu của tôi phình to gấp đôi, chính lúc cảm thấy đau đầu thì lại nghe thấy tiếng cười thâm ý sâu xa của Lưu Huyền.
Tôi run rẩy, nhỏ giọng hỏi: “Lưu Tú, chúng ta có bao nhiêu kế sách để đánh Uyển Thành?”
Lưu Tú sửng sốt, sau một lúc lâu mới kiềm nén phun ra hai chữ: “Không biết.”
Trong lòng tôi chợt lạnh, đến Lưu Tú cũng nói không biết, xem ra nếu muốn đánh trận này, sẽ là một trận đánh vô cùng ác liệt.
“Cô sợ sao?” Lưu Tú nâng ly lên, nhấp môi rồi dừng lại, bên môi ngừng lại thoáng hiện một nét cười thanh nhã. Hắn không nhìn ta, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vừa thưởng thức kiếm ca của Mã Vũ, vừa tiếp tục uống R*ợ*u, cho dù là động tác nuốt xuống cổ, cũng có thể lịch sự tao nhã như hoa lan: “Đại ca Thứ Bá của cô, đã trở lại Tân Dã.”
Âm Thức về nhà? Ấn đường của tôi khẽ động, trong lòng vui sướng dâng lên một ngọn lửa hi vọng. Có Âm Thức ở nhà, Âm gia cho dù là biến thành đất trống, già trẻ trong nhà cũng nhất định có thể được bình yên vô sự.
Lưu Tú buông tai chén, mỉm cười, thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi: “Tâm huyết mấy năm nay Thứ Bá bỏ ra cho trang viên của Âm gia quả nhiên không uổng phí, Âm gia phòng thủ kiên cố, môn khách nhân tài đông đúc, đừng nói một tên ấp tể nho nhỏ Tô Khang ở Tân Dã, ngay cả Chân Phụ tự mình lãnh binh xuống phía nam, cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt được Âm gia.” Hắn nghiêng đầu, cong cong mí mắt, thoáng hiện lên một nét tươi cười dào dạt say lòng người, “Lệ Hoa, lấy năng lực của đại ca cô, mặc dù không thể giữ tròn Đặng phủ, nhưng mà dư khả năng giữ tròn Âm gia, Nhị tỷ phu lần này có thể mang theo nội quyến cùng môn khách an toàn ra ngoài, không phải là không có công lao của hắn. Hắn nhờ Nhị tỷ phu đem tới lời nhắn , bảo cô mau trở về Tân Dã.”
Tôi mới định mở miệng, hắn đã rất nhanh lén lút nắm tay tôi dưới bàn ăn: “Hắn biết tính cô, tuyệt đối không chịu nghe bất kỳ ai khuyên, cho nên lời nhắn này không phải nói với ngươi, mà là lời nói cho ta nghe.”
Lúc này đây, hắn nắm tay tôi thật sự rất chặt, nắm chặt đến mức xuơng Ng'n t của tôi có chút cảm giác co rút đau đớn, tôi đau đến nổi giận: “Vì sao ta phải nghe lời người? Lời nhắn này là nhắn cho ta hay là cho ngươi thì có gì khác nhau?”
Hắn im lặng nhìn tôi, trong mắt mờ mịt như sương, đã không còn một chút tươi cười nào, trên vầng trán thoáng hiện vẻ lo lắng: “Cô hỏi ta phần thắng bao nhiêu, ta không thể trả lời cô. Nếu là trước kia, ta sẽ không để ý đến những chuyện trong lòng không quan tâm, nhưng một khi bị ép đến bước đường ngày hôm nay, ta càng ngày càng cảm thấy là lực bất tòng tâm. Lệ Hoa, cô là người vô tội, cô không nên dính dáng đến tranh chấp này của bọn họ.”
*** nhói đau, có chút chua xót, cũng có chút cứng lại, không thể miêu tả rõ cảm giác. Tôi cắn cắn môi, vẫn là câu nói kia: “Ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?”
Hắn sửng sốt, rồi sau đó thản nhiên nở nụ cười, thần sắc lo lắng trên vầng trán không giảm: “Phải, cô thật sự không cần phải nghe ta.” Hắn buông tay của tôi ra, tiếp tục mải miết uống R*ợ*u, hai chúng tôi tranh luận nãy giờ, lại giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì.
Sau khi Mã Vũ múa kiếm xong, mọi người nhiệt tình ủng hộ , tôi nhất thời hứng thú cũng vỗ hai cái tay, rõ ràng là bộ dạng giả vờ vui vẻ để ứng phó với Mã Vũ mà thôi, sau đó thu tay lại.
Tiệc R*ợ*u đến lúc này, không khí càng thêm náo nhiệt, ở đây ngoại trừ Lưu Tú xưa nay kín đáo giấu mình, điềm đạm nho nhã, còn lại người duy nhất có thể bảo trì trang trọng hữu lễ chỉ có Lưu Huyền .
Từ đầu tới cuối hắn nhìn như không ngừng mời R*ợ*u, bồi R*ợ*u, đến bây giờ mặc dù chưa đến trăm chén, bình rượi mười cân lúc trước giờ đã trở nên đung đưa, cũng có thể đoán được R*ợ*u ở bên trong cũng không còn nhiều lắm. R*ợ*u thời Hán phần nhiều được ủ từ lương thực, nồng độ cồn thật sự không quá cao, nhưng dù gì R*ợ*u cũng là R*ợ*u, tửu lượng cao như hắn, uống nhiều mà mặt không đổi sắc, ở hiện đại làm quản lý bộ phận tiếp khách tuyệt đối không thành vấn đề.
Đối với Lưu Huyền không hiểu sao trong lòng tôi luôn có cảm giác đề phòng nghe rất mâu thuẫn, điều này có lẽ là vì hắn đã tận mắt thấy tôi nổi khùng, thậm chí còn lỡ tay ***.
“Lưu… Văn thúc.” Tôi dời ánh mắt, dừng ở trên người hai huynh đệ Vương Khuông, Vương Phượng, “Ba tên bắt cóc tống tiền năm đó, đại ca của tôi không tiến hành truy cứu, có phải là vì cục diện như hôm nay?”
Tôi chờ hai ba phút, hắn cũng không có trả lời, cũng không nhìn tôi, xem tôi như không khí. Tôi cũng không tức giận, chậm rãi lầm bầm lầu bầu, “Mã Vũ ở trong này, như vậy Thành Đan và Vương Thường đang ở đâu đây?” Ta nháy mắt mấy cái, ghé sát vào tóc mai sau tai của hắn, thì thào: “Không phải đúng dịp tới Hạ Giang đó chứ?”
Tai Lưu Tú đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, đầu gối hơi thay đổi vị trí, một lần nữa gia tăng khoảng cách với tôi.
Tôi cười nhẹ, càng không tỏ ra kiêng nể gì, khuôn mặt bình thản tươi cười tiếp tục nhích lại gần hắn. Hắn bị tôi làm cho không còn đường lui, rốt cục ấp úng nói: “Năm đó Mã Vũ, Thành Đan, Vương Thường ba người sở dĩ bắt cóc cô đòi tiền chuộc, là vì muốn đến núi Lục Lâm nhờ cậy huynh đệ Vương thị. Sau núi Lục Lâm bị ôn dịch hoành hành, bắt buộc phải xuống núi, trước mắt Thành Đan cùng Vương Thường thật sự đang ở Hạ Giang, hai người hắn hiện là thủ lĩnh quân ở Hạ Giang.”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Đại ca của ta hông giết bọn hắn, cũng không có đem ba người bọn hắn áp giải tới quan phủ. Một là vì xem xét tình hình thực tế của anh em Vương thị, hai cũng là phòng ngừa chu đáo…” Trong lòng bỗng nhiên khẽ động, có câu muốn nói lại không nói ra miệng.
Âm Thức! Nếu bốn năm trước có thể dự đoán được cục diện hôm nay, có thể tưởng tượng được trong đầu của hắn có bao nhiêu mưu kế khác với những kẻ tầm thường.
Lưu Tú nhẹ nhàng thở dài: “Thứ Bá là nhân tài, đáng tiếc hắn là người thích đứng ngoài nhàn rỗi, không chịu…”
Trong lòng tôi khẽ động, nhanh chóng lui lại phía sau: “Là sao? Đại ca của ta là một người nhàn rỗi túc trí đa mưu, ta lại là kẻ mù quáng bốc đồng hoang dã đúng không.” Không đợi Lưu Tú mở miệng tôi đã cười lạnh lên tiếng, “Lưu Tú ngươi đúng là một thương nhân thực dụng, sau khi từ Uyển Thành trở về, ngươi liền từ một người vốn không nói không rằng lại đột nhiên biến thành người bày mưu tính kế, ngươi tính toán cũng thật nhanh a. Hừ, Âm Lệ Hoa dù là kẻ ngốc cũng có thể tự biết được mình là người đáng giá bao nhiêu, hiện tại ngươi tội gì phải lấy lòng ta vì đại ca của ta! Nếu đã là bằng hữu ta có thể giúp bạn không tiếc mạng sống, kẻ nào đó lại vì mục đích mới tiếp cận ta, ở trong mắt ta, không bằng cả một con chó.”
Tôi đứng lên, không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong chính đường, hành lễ: “ Huynh trưởng đã có lệnh, Âm Cơ không dám không nghe, giờ liền thu dọn hành lý, quay về nhà ở Tân Dã, chư vị, xin cáo từ!”
Lưu Tú ngẩng đầu, đôi mắt u buồn nhưng trong vắt nhìn tôi, đôi mắt ấy trong suốt như hồ nước , nhưng trong đôi mắt đó lại toát lên một loại hơi thở bi thương.
Tôi không hiểu hắn, từ lúc vừa mới bắt đầu đã không hiểu được người đàn ông này, có lẽ hắn cố ý chọc giận ta, có lẽ hắn không biết phân tích nội tâm của chính mình, có lẽ hắn… muốn tốt cho tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy kết giao cùng với người như vậy thật quá mệt mỏi, cái gì hắn cũng không chịu nói rõ ràng, chuyện gì đều phải để tự tôi suy đoán… Như vậy quá mệt mỏi!
Tôi nổi giận trong lòng, dứt khoát xoay người.
Mặc kệ hắn đi! Sống hay ૮ɦếƭ mặc xác hắn! Cuộc sống của tôi do tôi định đoạt, cuộc sống của hắn cũng để hắn tự đi mà lo lấy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc