Tú Lệ Giang Sơn - Chương 29

Tác giả: Lý Hâm

Trận chiến mở màn Tây công Trường Tụ giành thắng lợi, sĩ khí quân Thung Lăng biến động lớn, quân đội trang bị sơ sài nhờ vậy lấy được nhóm chiến lợi phẩm đầu tiên. Lưu Tú bởi vì chính tay đâm ૮ɦếƭ Tân Dã uý, bị người ở trong quân gọi đùa thành “Kỵ ngưu đại tướng quân”, mặc dù sau này khi tấn công Đường Tử hương hắn đã không hề cưỡi trâu, mà đổi thành con ngựa xanh đen của tên Tân Dã uý kia, dù vậy cách gọi đùa này vẫn dần dần truyền ra trong quân.
Đường Tử Hương nằm ở Tây Nam Hồ Dương, là cửa ngõ quận Nam Dương của tân triều. Giành được Đường Tử Hương tương đương mở ra một cánh cửa lớn để đoạt lấy quận Nam Dương.
Hai trận đánh nhỏ thành công, khiến cho lòng người tin tưởng Lưu Diễn tăng mạnh, vì thế lại cùng đem mục tiêu tiếp theo chuyển hướng tới Hồ Dương.
Sau khi Lưu Diễn áp sát Hồ Dương, trước hết cho người giả trang thành quan lại vùng Giang Hạ, dụ Hồ Dương huyện uý ra giết, làm cho Hồ Dương chưa đánh đã bại, quân khởi nghĩa thu được rất nhiều đồ quân nhu, trong lúc này trên mặt mỗi người đều mang dáng vẻ tươi cười, nhóm nữ quyến cả ngày líu ríu bàn về số lương thực, cùng vải vóc mới thu được vui vẻ y như ăn tết.
Hai chị em Lưu Gia cùng với hai chị dâu cũng không ngoại lệ, Phan thị muốn dùng loại tơ lụa tốt nhất thu được may mấy bộ đồ mới cho ba đứa nhỏ, chuẩn bị mặc khi ăn tết, Lưu Hoàng nghĩ tới chồng mình thích uống R*ợ*u, liền cho người dọn sạch trơn cả hầm R*ợ*u; Lưu Bá Cơ thì nghĩ tới vơ vét kỳ trân dị bảo; vợ Lưu Trọng gần như chẳng hề tham lam, nàng chỉ dám yêu cầu chồng mình lấy thêm ít gia súc như gà, vịt, dê, bò đợi trở về nuôi.
Các nam nhân ở tiền phương chém giết, còn các nữ nhân lại trốn ở hậu phương ngồi mát ăn bát vàng. Tôi bỗng nhiên có chút chán ghét vì đã quen biết các nàng, tuy rằng tôi đây cũng là một nữ nhân.
Cuối cùng bởi vì không chịu được các nàng quá nhàm chán, lại không hợp đề tài, nên tôi lập tức ra ngoài giải khuây.
Hồ Dương là địa phương rất lớn, Thái Dương, Tân Dã chẳng đáng để so sánh. Mẹ của Lưu Diễn – Phàn Nhàn chính là người Hồ Dương, sau khi Lưu Diễn đánh hạ Hồ Dương, Phàn Hoành – cậu bọn họ liền mang theo Phàn gia môn khách, con cháu đi đến nhờ vả. Ban đầu Phàn Nhàn rất lo lắng về việc con mình tạo phản, lúc này thấy anh em của mình mang theo người nhà mẹ đẻ chạy vội đến,araats sợ hãi đâm ra trở nên trầm mặc.
“Đây là của ta…”
“Của ta!”
Vừa đi ra cổng chính phủ nha, đã thấy Lưu Chương, Lưu Hưng chơi đuổi bắt, tôi đi ngang qua bọn chúng tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe một tiếng ‘Ba!’ vang giòn, ngay sau đó Lưu Hưng dùng tay che mặt khóc lớn.
Lưu Chương đoạt cái chong chóng tự chế bằng gỗ thô sơ, cười đắc ý: “Sớm nói với đệ đừng giành với ta, đệ muốn giành với ta, thật sự còn quá sớm.”
Lưu Hưng khóc càng lúc càng lớn, khóc đến khản cả giọng, nó càng nhìn càng thấy tiếc của, Lưu Chương cũng giơ chong chóng càng ngày càng cao.
Lưu Hưng thấy vậy, dứt khoát ngồi phịch xuống đất giãy giụa: “ Em muốn… kia vốn là của em! Là tam thúc tặng cho em…”
“Không dám đâu, có cái gì tốt tam thúc đều dành cho ta, tam thúc hiểu ta rõ nhất!”. Lưu Chương giả làm mặt quỷ, không để ý tới em đang khóc nỉ non, liền xoay người chạy vào trong cửa. Lúc chạy qua bên cạnh tôi thì dừng chân, nghiêng đầu hung hăng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Ê, đứa nhỏ xấu tính… tôi quay lại trừng mắt nhìn nó, nó vụt qua tôi chạy hướng vào trong cửa.
Lưu Hưng vẫn ngồi khóc trên mặt đất lạnh như băng, nước mắt nước mũi trộn lẫn với tro bụi, đưa tay xoa lên mặt thành mặt mèo. Sau khi do dự, rốt cuộc tôi vẫn phải đi đến ngồi xổm trước mặt nó.
“Đừng khóc, nếu con muốn chong chóng, cô sẽ làm cho con một cái…”
“Không cần!” Không ngờ, nó lại kiên quyết từ chối, giọng nói thẳng thừng khiến cho tôi lấy làm kinh hãi: “Con chỉ muốn tam thúc làm, đồ tam thúc làm là tốt nhất!” Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn tức thời lại mếu máu khóc lên.
Ngay lúc tôi cùng Lưu Hưng nói chuyện, phía sau phịch một tiếng, sau đó một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Tôi nghiêng đầu, thấy Ngưng Thuý đang từ trong cửa bước ra, Lưu Chương cắm đầu chạy đâm đầu vào nàng.
“Chương Nhi.” Phan thị từ phía sau Ngưng Thuý bước ra, nhíu đầu lông mày: “ Làm sao lại nghịch như vậy…” trông thấy tôi với Lưu Hưng đang khóc, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, “ Chương Nhi, lại vừa bắt nạt đệ đệ phải không?”
“ Con…” Lưu Chương nhăn nhó đem chong chóng dấu ở phía sau, nghiêng cái đầu nhìn tôi, bỗng reo lên, “ Là cô ta! Là cô ta bắt nạt đệ đệ! Là cô ta làm cho đệ đệ khóc!”
Phan thị vốn đã chạy nhanh tới chỗ Lưu Hưng, nghe xong lời này, bỗng nhiên sửng sốt, vội liếc tôi một cái: “Chương Nhi nói bậy, Âm cô cô không thể nào true chọc Hưng Nhi, chỉ có thể là con chọc phá…”
“Mẹ, vừa rồi không phải con, thực sự là cô ta…”
Tôi bỗng đứng lên, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn nó, Lưu Chương đang đỏ mặt nói xạo, bị tôi đây trừng mắt, sợ tới mức lao vào trong lòng Ngưng Thuý, ngay cả nói cũng không dám.
Đoán chừng Phan thị với Ngưng Thuý đều đã chứng kiến bộ dạng doạ người của tôi, chỉ là tôi cũng không quan tâm nhiều như vậy, không ai có thể tuỳ tiện vu oan cho tôi, cho dù là trẻ con cũng không được.
Bầu không khí có chút xấu hổ, tôi bĩu môi. Phan thị bế Lưu Hưng từ trên mặt đất đứng lên, vừa phủi bụi đất trên người nó, vừa nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu, nên giống như cha của con…” Sau vài câu dỗ con nín, áy náy ngẩng đầu nhìn tôi: “ Âm cô nương đừng trách, Chương Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện…”
Lúc đang nói chuyện, anh em Lưu Diễn từ bên ngoài trở về.Lưu Diễn liền nghiêm mặt, sắc mặt cực kì khó coi, Phan thị nhìn sắc mặt thăm dò ý tứ hắn, liền cẩn thận đem con nhỏ ôm phía sau. Quả nhiên Lưu Diễn tức giận nói: “Bên ngoài chưa bớt lo, chẳng lẽ trong nhà cũng không thể để cho ta bớt lo sao? Giành tới, giành lui, chỉ vì mấy món đồ chơi này chẳng lẽ các con liền không để ý gì đến tình cảm an hem nữa hay sao?” Đi đến trước mặt Lưu Chương, giật phăng chiếc chong chóng nó cố giấu phía sau, ném mạnh xuống đất dùng chân giẫm mạnh lên.
Sản phẩm bằng gỗ mảnh khảnh làm sao chống lại được bàn chân to của hắn giẫm đạp, trong khoảnh khắc toàn bộ chong chóng bằng gỗ gãy tan tành. Lưu Chương sợ ngây người, Lưu Hưng trốn ở phía sau mẹ, oa oa khóc.
Lưu Diễn vung tay áo lên, không thèm quay đầu lại, lập tức về phủ. Lưu Tú thở dài, đem đứa cháu lớn bế lên. Cái miệng nhỏ nhắn của Lưu Chương cong lên, vẻ mặt uất ức, đôi mắt to đẫm lệ oán hận nhìn tôi.
Phan thị ôm Lưu Hưng khóc sướt mướt, liên tục dỗ dành ôm nó về phủ.
“Sao lại thế này?” Chờ bọn họ đều đi khỏi, tôi liếc mắt hỏi Lưu Trọng.
Lưu Trọng lắc lắc đầu, vẫn chưa lập tức trả lời tôi, vì thế tôi lại đưa mắt nhìn sang Lưu Gia.
Lưu Gia quen biết với tôi, thở dài, cuối cùng đem tình hình thực tế nói cho tôi biết: “ Bọn quân Lục lâm nghĩ tài vật bị chia thiếu , tụ tập lại muốn chống đối, đám người họ hàng đương nhiên không chịu, hai bên do đó mà tuốt kiếm , giương nỏ , dấy lên nội chiến.”
Lưu Trọng hừ lạnh một tiếng, chen miệng nói: “ Cả đám đều xuất thân từ phường trộm ςướק, đều là đám tiểu nhân không thể tin, hiện giờ chưa được bao nhiêu công lao, liền vì chút lợi nhỏ mà đỏ cả mắt, về sau lại càng vô pháp vô thiên.”
Tôi thoáng suy nghĩ, đã hiểu hết đạo lý trong đó, không nhịn được cười nói: “Nếu đều nói là chút lợi nhỏ, sao không lấy chút lợi ít nhỏ này để thuận nước đẩy thuyền? Ai nói quân Thung Lăng các ngươi ít, đám người ở nhà lại muốn làm ít hưởng nhiều nên chẳng trách người ta được. Bọn chúng đều là đám người bình thường trong dân gian, tụ tập lên núi làm vua, vào nhà ςướק của, không phải là vì tranh giành tài vật sao? Bọn chúng căn bản không có chí hướng lớn gì, không giống với bọn ngươi mưu đồ chính là giang sơn. Nếu các ngươi thật sự còn muốn làm chuyện lớn, cũng đừng vì chút ít lợi lộc mà đi tranh chấp, cho dù là đem hết thảy nhường ra ngoài thì đã sao? Người thành đại sự bỏ chút lợi nhỏ, so sánh giữa một chút lợi nhỏ và cả một giang sơn to lớn như vậy, thì cái gì nặng, cái gì nhẹ?
Lưu Trọng bị lời nói của tôi làm cho á khẩu không trả lời được, Lưu Gia mắt lộ ra vẻ hết lòng tán thưởng, rất lâu sau thở dài nói: “Nghe được lời nói của Âm cô nương mới biết Văn Thúc đã suy nghĩ vất vả thế nào.”
Lưu Trọng lại ấp a ấp úng nói: “Đều do chúng ta trách lầm hắn, cả đám người nhà đều oán trách hắn đem cùi chỏ hướng ra bên ngoài, hắn cũng không them bàn bạc cùng chúng tôi, đã tự động đem toàn bộ tiền của tặng cho đám người Vương Khuông, Trần Mục.”
“ Lúc ấy tình hình hết sức căng thẳng, cũng không thể trách được việc hắn không chịu cùng với chúng tôi bàn bạc. hắn làm người vốn luôn kín đáo, trong lòng đã có chủ ý thì phân nửa là không sai…” Lưu Gia thoáng nhìn tôi, trong mắt lại ẩn chứa ý cười: “ Âm cô nương suy nghĩ linh hoạt, hợp với suy nghĩ của Văn Thúc, sau này nếu có chỗ nào không rõ, Văn Thúc không tự nguyện giải thích, thì có thể nhờ Âm cô nương thay Văn Thúc giải thích cho chúng tôi rõ chỗ khó hiểu được không?”
Lưu Trọng gật gật đầu, cũng không nhịn được nở nụ cười: “ Thường xuyên nghe nương khen ngợi Âm cô nương tài đức vẹn toàn, ta vốn còn ngờ ngợ, nay xem như được mở rộng tầm mắt.”
Tôi nghe bọn họ đem mình ra trêu ghẹo, cũng ôn hoà cười nói: “Thật sự cần ta thay hắn giải thích chỗ khó hiểu ư, ta lấy chút ý kiến của đàn bà nói ra chỉ sợ khó lọt vào nơi thanh nhã. Hai người nói đùa rồi, chút đạo lý nông cạn đó, thật sự làm sao các người không hiểu, đúng không?”
Tôi ngoài mặt nói mấy câu khen ngợi nhưng thực chất là châm biếm, làm cho hai người bọn họ vô cùng xấu hổ, sau một lúc lâu, Lưu Trọng xấu hổ cười khan hai tiếng, không ngớt lời đồng ý.
Tôi cười một tiếng, xong ngậm miệng lại, nhanh nhẹn đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc