Tú Lệ Giang Sơn - Chương 23

Tác giả: Lý Hâm

Người qua lại dọc con đường này cũng không nhiều lắm, nhưng mà bất kể là ai, đi xe ngựa hay đi bộ, thì khi đi ngang qua chỗ tôi đều dùng một ánh mắt kinh dị nhìn tôi chằm chằm.
Tôi biết việc cả người mình toàn vết máu đen thế này thật sự quá làbắt mắt, nhưng hôm nay tôi ngoài việc tiếp tục kiên trì đi về phía Nam thì cũng không còn cách nào khác. May mà Lưu Huyền trước khi đi cũng không có đòi lại cái áo choàng của hắn. Tôi dùng cái áo choàng đó quấn chặt quanh người, trùm cả lên đầu như mũ chùm, rồi cắm cúi bước đi.
Khi còn cách Uyển Thành khoảng ba bốn dặm, lượng người đi trên đường bỗng tăng lên, đa số là mang theo các bé gái, cùng xe đẩy hoặc xe trâu kéo, giống như đang đi chạy nạn vậy. Những người đó đều đi ngược hướng với tôi, hơn nữa nét mặt của họ còn lộ rõ vẻ đau khổ bất đắc dĩ. Có đứa trẻ ngồi ở trên xe đẩy khóc oa oa, ồn ào đòi về nhà.
Càng tới gần Uyển Thành, càng thấy nhiều lưu dân (dân lưu lạc). Họ quanh quẩn chủ yếu ở khu vực ngoài thành, các khu đất hoang ở đây đều dựng đầy những túp lều bằng cỏ.
Tôi dùng năm cân thịt ngựa trong túi trao đổi vài bộ quần sạch sẽ với cùng một gia đình ở đó. Sau khi tôi sửa sang lại vẻ bề ngoài như bình thường thì rốt cục ba đứa con của gia đình đó cũng không còn trợn mắt hoảng sợ nhìn tôi nữa.
“Hiện giờ ai cũng chạy ra khỏi thành, sao cô còn muốn vào trong thành thế?”
Theo lời kể của người đàn ông trong nhà, hôm kia trong thành có cuộc nổi loạn, có mấy trăm người nổi dậy tạo phản, đánh nhau với người của quan phủ, tình hình tương đối dữ dội. Dân chúng trong thành sợ gặp họa, cho nên nháo nhác rời thành tránh nạn, ai có người thân thì đi tìm người thân nương tựa, ai không có người thân mà lại không muốn rời xa nơi chôn rau cắt rốn thì đành luẩn quẩn xung quanh khu vực ngoại thành, dựng lều, theo dõi tình hình xem sao. Mọi người đều hi vọng sau khi quan binh đè bẹp xong bạo động, họ lại có thể trở về nhà như trước.
Tôi lập tức nghĩ ngay đến nhóm Lưu Tú, trong lòng căng lên như dây đàn, lo lắng không biết họ có bình yên không.
“Mọi người chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện những người đó có thể lật đổ Tân triều, khôi phục Hán thất sao?” Tôi không đáp mà ra vẻ vô tâm hỏi ngược lại.
Người phụ nữ trong nhà trừng đôi mắt nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng rồi lại quay đầu nhìn chồng. Người đàn ông liền bĩu môi, nói thầm: “Ai làm hoàng đế thì có liên quan gì tới chúng ta đâu, chúng ta chỉ là dân đen sở cầu đơn giản, chỉ mơ một ngày ba bữa ấm no, một đời an hưởng thái bình mà thôi.”
Tôi hơi hơi chấn động, lúng ta lúng túng không biết nói gì.
Vì sắc trời đã tối, cổng thành đã đóng, tôi đành phải xin ở lại, ngủ chen chúc cả đêm cùng với ba đứa con của họ trong túp lều cỏ mà họ đã dựng. Ngày hôm sau trước khi chuẩn bị vào thành, tôi phát hiện trước cửa thành có thêm rất nhiều quan binh. Trong thành dĩ nhiên đang có đàn đàn lũ lũ người liều mạng muốn chen ra ngoài, còn ngoài thành lại có một đám người vây quanh trông ngóng chờ đợi.
Quan binh bảo vệ vây chặt cửa thành, quơ kích dài, giáo sắt trong tay, mạnh mẽ xua đuổi đám dân chúng đang vây kín xung quanh, thậm chí còn đẩy những người muốn rời thành vào trong thành, cổng thành vừa mới mở ra lại bị đóng chặt lần nữa.
“Sao lại thế?” Tôi cực kỳ sợ hãi, một dự cảm xấu nổi lên trong lòng.
Tiếng người ồn ào át hết câu hỏi của tôi, không ai trả lời tôi, dân chúng bên trong thành gào thét, kêu cha gọi mẹ, một vài người đàn ông trai tráng đứng bên ngoài nhảy dựng lên tranh luận với quan binh.
“Sao lại không cho ta vào?”
“Cha mẹ ta vẫn còn ở trong thành chưa đi ra mà. . . . . .”
“Các ngươi không thể vô lý như vậy được . . . .”
Tình cảnh giằng co hỗn loạn gần nửa canh giờ thì đột nhiên trên cổng thành đột phát ra một tiếng quát chói tai, đập tan mọi tiếng la hét ầm ĩ phía dưới. Mọi người ngẩn ra, đều ngẩng đầu lên.
Mặt trời ban ngày chói chăng chiếu trên đầu, trên cổng thành ngoại trừ binh lính đang canh nghiêm mật ra, ở giữa còn có thêm ba bốn tên nam tử mặc trường bào thẫm màu đứng đó.
Người đứng đầu, bên môi có hai dải ria mép, vóc dáng mặc dù không cao lớn uy mãnh, nhưng mà khi hắn đứng từ trên cao nhìn xuống lại tạo ra loại ngạo khí bễ nghễ. Lòng tôi chợt run sợ, đúng lúc đó thấy dân chúng xung quanh bất kể nam nữ già trẻ lớn bé đều quỳ xuống đất. Tôi không dám lỗ mãng, vội khom gối quỳ xuống lẩn vào trong đám người xung quanh. Mấy viên đá nhỏ cứng trên mặt đất đâm vào khiến đầu gối tôi đau nhói.
Trên cổng thành có một thanh âm tràn đầy bực bội và khiển trách vang lên: “Các người đều muốn tạo phản phải không? Có phải các ngươi đều không cần cái đầu trên cổ nữa chứ gì?”
Tôi nghe câu nói tràn đầy sự thô lỗ của người này, không nhịn được tò mò hỏi nhỏ: “Ai thế?”
Nam nhân quỳ gối bên trái tôi nghiêng đầu, trừng mắt một cái: “Đúng là đồ đàn bà dốt nát , ngay cả Thái Thú quận Nam Dương Chân đại nhân mà cũng không biết sao?!”
Tôi bất giác sửng sốt.
Chân Phụ, quận chủ quận Nam Dương! Người này sao tôi lại không biết chứ?
Theo kế hoạch của nhóm Lưu Diễn, vào Lập Thu người đầu tiên phải bắt cóc chính là người này mà! Chẳng qua là từ trước đến nay tôi mới chỉ nghe thấy kỳ danh, chứ chung quy cũng không biết mặt mũi của hắn thế nào, hôm nay được nhìn thấy diện mạo của hắn, đúng là khác xa so với tưởng tượng của tôi.
Lại nghe thấy Chân Phụ ở trên cổng thành nói tiếp: “Mấy ngày gần đây có nghịch tặc làm loạn, vậy nên phụng chỉ dụ của bệ hạ, bản quan hạ lệnh đóng cửa thành, lúc này nếu ai dám tự tiện xông vào không cần biết là ai đều chém đầu!”
Dưới thành một mảnh yên tĩnh, có người dập đầu lên tiếng tuân mệnh, cũng có người ồn ào càu nhàu, mấy quan binh liên lập tức xông vào trong đám người, tóm ra hai ba người hung hăng, náo loạn nhất xô xô đẩy đẩy trói nghiến lại đưa đi.
Tôi từ trên mặt đất đứng dậy, có chút mờ mịt nhìn cửa thành.
Chân Phụ còn sống thì tốt rồi, vậy đương nhiên là kế hoạch của nhóm Lưu Tú định chiếm giữ Uyển Thành không thành công. Việc trơ mắt nhìn tên này phô trương thanh thế, đóng chặt cửa thành, lùng bắt khắp nơi, quả thật cũng khiến người khác kinh hồn bạt vía, Nhưng mà nếu nhìn theo một hướng khác, đó cũng không hẳn là chuyện xấu. Ít nhất tôi hiểu được, trong số những người đương bị trấn áp bên trong thể nào cũng có nhiều người đã lọt lưới, đang lẩn trốn.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ mong Lưu Tú bình an vô sự, nằm trong nhóm lọt lưới và không bị bọn Chân Phụ bắt được.
Chỉ cần nghĩ tới thủ đoạn Chân Phụ đối xử với người nhà Lí Thông, tôi liền không rét mà run.
Không thể tưởng tượng nổi nếu là Lưu Tú bị bắt vào tay của hắn, thì tình trạng sẽ bi thảm đến thế nào!
Tôi dùng thịt ngựa trao đổi vài thứ cần thiết cho cuộc sống với mấy người dân ở xung quanh khu vực ngoài thành, sau đó yên lặng chờ đợi ở bên ngoài thành Uyển Thành thêm bảy tám ngày nữa. Ngay khi tôi đã trông ngóng tới mòn con mắt, sắp bỏ cuộc để quay về Tân Dã, thì lệnh cấm phong tỏa Uyển Thành rốt cục cũng được rút bỏ.
Trong thành hoàn toàn không thay đổi gì, vẫn là cảnh tượng tràn ngập khói lửa bừng bừng như trước, tôi đứng trên ngã tư đường, từ xa nhìn về đống hoang tàn đổ nát của Lý phủ, trong lòng dội lên từng đợt chua chát.
Đợi nhiều ngày như vậy mà chỉ đổi được những tan hoang, xơ xác xung quanh. Uyển Thành lớn như vậy, với sức của một mình tôi, căn bản không thể tìm được tung tích của nhóm Lưu Tú.
Trước phủ nha quận thủ, tôi nhìn thấy một bảng bố cáo bằng lụa mỏng, viết rõ ngày nào tháng nào năm nào Gi*t sạch mười mấy tên phản nghịch, một chuỗi tên dài khiến tôi nhìn đến hoa cả mắt hai, hai chân đứng trên mặt đất vừa nhũn vừa tê.
Cố gắng kiên cường, tôi đọc từng tên của những người đó, từ trên xuống dưới, đọc đi đọc lại ba bốn lần. Khi xác định rõ không có tên những người tôi quen trong đó, tôi mới run run rẩy rẩy rời đi, khi rời đi chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, cả người vô lực.
Dù đã xem xong bố cáo nhưng những bất an trong tâm vẫn khó mà xóa tan được, cảm giác u sầu vẫn chồng chất trong иgự¢, hết suy nghĩ hết này đến suy nghĩ khác. Cuối cùng tôi quyết định không quay về Tân Dã nữa mà dứt khoát xuôi nam về Thái Dương.
Từ Uyển Thành đi bộ về Tân Dã, đã là tầng tầng lớp lớp khó khăn, nếu đi Thái Dương thì lộ trình không chỉ dài gấp đôi, vất vả gấp bội mà tôi còn phải vượt qua con sông Tỷ Thủy, khó khăn quả thật không cần phải nói thêm nữa.
Đoạn đường này tôi vừa bò, vừa lăn mà đi có lúc vì không rành đường tôi còn đi nhầm hướng nữa. Nhưng dù vậy sau khi trải qua nhiều ngày màn trời chiếu đất, đến đầu tháng 10, tôi cuối cùng cũng về tới Thái Dương.
Mắc dù tôi đã tới nhà Lưu Tú hai lần, nhưng lần nào cùng là đi xe ngựa nên rốt cuộc đường đi thế nào tôi thật sự không biết, chỉ biết Nam Dương khắp nơi mất mùa, chỉ có ruộng của Lưu Gia là có thu hoạch.
Ngày hôm đó khi tiến vào trong Thái Dương, tôi vừa mệt vừa khát, muốn tìm người xin chén nước uống. Đi lung tung vòng qua một lùm cỏ thơm um tùm, thì đập vào mắt là một mảnh vàng rực rập rờn theo chiều gió, tôi bước vội tới, nhất thời vui sướng ngây ngất. Nhưng tôi chưa kịp đặt chân xuống đất thì đã vấp phải một tảng đá, đập đầu xuống bờ ruộng, ngất đi.
Tôi trải qua một giấc mộng, trong mộng dường như mơ hồ trông thấy Lưu Tú đang đứng trong ruộng lúa mạch vẫy tay với tôi, tôi vui sướng chạy tới chỗ hắn, lại phát hiện khuôn mặt Chân Phụ cười ác độc đang ở đằng sau Lưu Tú lao tới, mang theo bảo kiếm sáng loáng, đâm trúng vào lưng Lưu Tú.
“A” tôi kích động nhảy dựng lên, đồng thời trợn mắt, ngay sau đó là một trận đất trời xoay tròn, tôi ôm đầu ՐêՈ Րỉ một tiếng, rồi yếu ớt ngã vật ra, đúng lúc đó có một đôi tay nâng gáy của tôi lên. Tôi hé mắt nhìn, thì thấy đó là một người phụ nữ trung niên, mặt mũi hiền lành. Người đó đang phì phì cười nhìn tôi.
“Có vẻ đã tỉnh rồi, ban đêm cô sốt rất cao, ta thực sự sợ là cô không qua khỏi”. Người phụ nữ đưa tay sờ sờ trán tôi, quay đầu gọi, “Cô bé tỉnh rồi, Quân nhi, cháo của con đã nấu chín chưa?”
Ngoài cửa có tiếng “Dạ”, ngay sau đó có một cậu thiếu niên đầu chưa cùng quan (đội mũ trưởng thành) bưng tô cháo bốc khói bước vào phòng: “Nương, cháo đến đây.”
Người phụ nữ đỡ tôi ngồi dậy.
“Cẩn thận nhé, cháo vừa mới nấu, hơi nóng đó!” Người thiếu niên nhếch miệng cười, nụ cười mang theo nét thuần phác, chân chất. Hắn cầm bát cháo kề sát miệng tôi, lấy thìa gỗ thật cẩn thận đút cho tôi ăn.
Miệng hơi đắng, cháo lúa mì đun sôi khá nhừ, hơn nữa vào miệng mang theo một mùi thơm ngát ngọt dịu, làm người ta muốn ăn nhiều hơn. Tôi nhịn không được ăn nhiều hơn vài miếng.
“Trong cháo ta đã pha thêm chút mật ong.” Hình như nhận ra thắc mắc của tôi, người thiếu niên mỉm cười giải thích.
Có chén cháo lót bụng, dạ dày ấm hẳn lên, tôi cảm thấy khí lực đã bắt đầu khôi phục một chút, vội hỏi: “Đây là đâu?”
“Đây là nhà ta.” Người phụ nữ đáp, “Cô té xỉu ở trong ruộngnhà ta, sáng sớm tiểu nhi tử nhà ta đi thăm ruộng đã cõng cô về đây. Ta thấy cô có vẻ là người đã đi xa nhiều ngày…Có chuyện gì xảy ra với cô sao?”
Tôi đang muốn trả lời, ngoài cửa sổ lại truyền đến một trận tiếng bước chân rầm rập, hỗn độn. Ngay sau đó cánh cửa nhà bị đẩy ra, một trận gà gáy chó sủa ồn ào diễn ra, không ít người ở phòng ngoài lo lắng hô lên: “Lương thúc! Lương thúc!”
Không đợi vị phu nhân từ trên tháp (giường nhỏ) đứng dậy, đã thấy ngoài cửa có một người lao vào. Bóng người mới tới bậc cửa, tiếng nói đã vọng vào trong: “Lương thúc! Rất. . . . . . Lương Thẩm.” Người nọ đột nhiên khựng lại, bảy tám người theo sát phía sau liên tiếp va vào nhau, có lẽ là không nghĩ đến trong phòng còn có nữ quyến khác, nhất thời đều ngây ra. Các con mắt đều tụ lại trên người tôi xoay tròn, sau đó đồng loạt cúi đầu không lên tiếng.
Vị phu nhân đứng lên, ôn hoà hỏi: ” Lương thúcnhà các ngươi đi vắng rồi, đi ra ruộng cùng với Lưu An, có chuyện gì vậy?”
Người đi đầu cùng lắm mới ba mươi tuổi, tướng mạo đường đường, chẳng qua là vẻ mặt bối rối, giống như đang bị kích động vì chuyện gì đó, nhất thời không thể định thần lại.
“Lương thẩm” Phía sau có người mở miệng, “Xảy ra chuyện lớn. . . . . .”
Lời còn chưa nói xong, đã bị khủy tay người đằng trước thúc cho một cái, người nói chuyện lập tức im miệng.
“Chuyện đó…, thẩm thẩm, chúng con ra ruộng tìm Lương thúc. . . . . .”
“Đứng lại!” Lương thẩm bỗng nhiên kêu lên, “Xảy ra chuyện lớn gì hả? Lưu Tứ, có phải Lưu An nhà ta lại gây chuyện nữa đúng không?”
“Không………”
“Lưu Quân!” Lương thẩm quay đầu, lớn tiếng hỏi, “Con nói thật đi, có phải ca ca con lại gây họa hay không? Con không được gạt nương!”
Vẻ mặt Lưu Quân luống cuống: “Nương ơi, ca ca mấy ngày nay luôn ở nhà, cùng làm ruộng với con, chưa từng đi đâu cả, nương không phải cũng biết sao?”
Lưu Tứ vội nói: “Thẩm thẩm, không liên quan tới Lưu An, hay Lưu Quân, chuyện lớn này không liên quan gì tới bọn họ cả. . . . . .”
“Vậy liên quan tới ai? Các ngươi hổn hà hổn hển chạy đến đây, không liên quan tới hai thằng ranh đó, thì còn liên quan tới ai nữa?”
Thấy Lưu Tứ không trả lời, Lương thẩm nóng nảy nói: “Ta ra ruộng tìm Lưu An!” Nói xong liền muốn rời đi.
“Thẩm!” Lưu Tứ vội túm lấy cánh tay của bà, “Ai da, con đã nói với người rồi, thật sự không liên quan gì đến Lưu An mà! Thực ra là. . . . . Bá Thăng. . . . . .”
“Lưu Diễn? !” Trăm miệng một lời, tôi cùng Lương thẩm đồng loạt kêu lên.
Lương thẩm kinh ngạc quay đầu lại liếc tôi một cái, tôi vội vội vàng vàng xốc chăn mỏng trên người lên, nhảy khỏi giường: “Lưu Bá Thăng ở đâu? Lưu, Lưu Văn thúc đã quay về chưa?”
Chân giẫm lên mặt đất mà tôi cảm giác như mình đang giẫm trên bùn, làm sao cũng không đứng vững được, Lưu Quân đứng ở một bên đưa tay muốn đỡ tôi cuối cùng lại do dự, vậy nên nhoáng cái, tôi ngã nhào trên mặt đất.
Lương thẩm vội vàng nâng tôi dậy đứng lên, tôi vội la lên: “Văn thúc. . . . . . Văn thúc đã trở về chưa?”
Tôi muốn nghe thấy đáp án, lại sợ nghe thấy đáp án, nhất thời chỉ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, các loại tư vị trộn lẫn cùng một chỗ, không khỏi càng thêm nắm chặt tay lại.
Lưu Tứ kinh dị liếc mắt nhìn tôi: “Thật ra hôm qua Lưu Tắc đã về đây trước . . . . . . Cô gái, ngươi không phải là Âm Lệ Hoa đã cùng Văn thúc đi Uyển Thành đấy chứ?”
Tôi gắng gượng lấy sức đứng dậy, lúc này nghe nói Lưu Tú vẫn chưa về tới Thái Dương, vừa sợ vừa vội, hít thở không thông, chỉ cảm thấy trước mắt sao vàng bay bay, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu khẽ, cả người ngã ngửa ra sau.
Lương thẩm vốn đang đỡ tôi, lại không nghĩ tới tôi muốn ngã là ngã liền, nhất thời đứng không vững, liền bị tôi kéo ngã theo. Lưu An, Lưu Tứ thấy thế vội vàng chạy tới hỗ trợ, nâng hai chúng tôi dậy. Lương thẩm đã lớn tuổi, bị tôi kéo ngã ra đất, thắt lưng còn va phải góc giường, nên khi đứng dậy không khỏi ôm thắt lưng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tôi vô cùng hổ thẹn, thầm cảm thấy áy náy, nhưng lời nói vừa đến bên miệng liền nhớ tới chuyện sống ૮ɦếƭ chưa rõ của Lưu Tú, nhớ tới Đặng Thiền một xác hai mạng người, không khỏi lại cảm thấy đau buồn. Miệng há ra, lại là tiếng khóc òa vang dội.
Nửa tháng vừa qua, tôi trèo non lội suối, gặp bao vất vả đắng cay, tôi cũng chưa từng rên nửa tiếng, chảy một giọt nước mắt. Không nghĩ tới hiện giờ khi mở miệng, lại khó khống chế tâm tình của mình như vậy, khóc đến mức không còn chút khí phách nào thường ngày.
Lương thẩm đầu tiên là sửng sốt, sau đó chậm rãi nhích lại gần, vươn tay ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi thấp giọng nói: “Cô bé đừng khóc, có Lương thẩm ở đây, có chuyện gì oan ức cứ nói cho Lương thẩm biết nào. . . . . .”
Tôi càng khóc càng thương tâm, tiếng khóc rất lớn, tựa hồ muốn mượn trận khóc lóc thảm thiết này đem hết khổ cực, đau thương mấy ngày qua cùng với nỗi sợ hãi trút hết ra.
Tất cả đám thanh niên trong phòng thấy tình cảnh này, ngơ ngác nhìn nhau, ngượng ngùng không biết nên làm gì cho tốt.
“Lương thúc Lương thúc”, bất ngờ trong sân truyền đến một tiếng gọi thất thanh, nhóm người thứ hai tìm Lương thúc lại ầm ĩ tràn vào, cắt ngang tiếng khóc của tôi.
“Lương thúc! Nguy quá, Lương thúc. . . . . .” Nháy mắt ba bốn thanh niên đột nhiên vọt vào phòng, kêu lên lanh lảnh, “Chúng ta đều bị Bá Thăng hại ૮ɦếƭ mất thôi!”
Lương thẩm chưa kịp mở miệng, chợt nghe ngoài cửa truyền đến giọng nam già nua nhiều tuổi: “Lưu Diễn làm sao mà hại ૮ɦếƭ các ngươi?”
Lương thẩm đang ôm tôi đột nhiên chấn động, tôi dùng ống tay áo quẹt lung tung để lau khô nước mắt, hai mắt đang đẫm lệ nên tôi chỉ thấy ngoài cửa có bóng người thấp thoáng, một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi ngắn, chân đi giầy rơm, hai tay vác cái cày, bước vào cửa.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc mai hơi bạc, quần áo mặc dù không phú quý, nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra vẻ phong nhã, không giống nông phu tầm thường. Thứ khiến tim tôi đập nhanh chính là đôi đôi mắt của ông, một ánh mắt nhìn về phía này lạnh lùng, tĩnh lặng nhưng lại vô cùng sắc bén
“Lương thúc!” Không biết ai kêu lên đầu tiên, sau đó đám đàn ông lố nhố trong phòng cùng khoanh tay, phụ họa bằng tiếng hô sợ hãi, “Lương thúc!”
“Ồn ào!” Lương thúc tiện tay đem cái cày bỏ ngoài cửa, phủi phủi bụi đất trên người, cất cao giọng nói, “Nói đi! Thằng nhóc Lưu Diễn rốt cuộc đã làm gì mà hại ૮ɦếƭ các ngươi?” Mắt hổ đảo qua bốn phía, khi dừng ở trên người tôi, thì lóe lên tia sáng dù vẻ mặt không lộ ra chút biến hóa nào.”Bọn các ngươi bình thường gọi đến đều hô hào ta đây bận rộn không có thời gian, hôm nay lại đồng loạt chạy đến nhà ta, tất cả không phải chỉ để nói cho ta nghe mỗi câu không đầu không đuôi này chứ! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Lương thúc!” Lưu Tứ chắp tay thi lễ, “Lương thúc phải thay bọn cháu làm chủ, bằng không cả dòng họ Lưu thị đều ૮ɦếƭ hết mất thôi!”
Lương thúc cơ thể cứng lại, không lên tiếng, nhưng mi tâm lại nhíu chặt lại, thành một chữ “Xuyên”.
Rốt cục có người không chịu nổi nữa, không đợi Lưu Tứ chậm rãi nói xong nguyên do, liền lớn tiếng la lên: “Lưu Bá Thăng muốn làm phản! Hắn lôi kéo đám tân khách kia, tuyên bố lật đổ Mãng, khôi phục giang sơn Hán thất. . . . . .”
Lương thúc rốt cục sắc mặt đại biến, sau một lúc lâu trầm mặc, ông ôm chặt lấy cánh tay của Lưu Tứ, quát lên: “Việc này có thật không? !”
Lưu Tứ gật gật đầu, vẻ mặt lo lắng.
Lương thúc lảo đảo rồi ngã xuống, sắc mặt trắng bệch đưa tay vịn chặt khung cửa,lẩm bẩm nói: ” Cái thằng ngỗ nghịch không tự lượng sức này. . . . . .” Dừng một chút, lại hỏi, “Lưu Trọng cùng Lưu Tú đâu? Hai đứa chúng nó cũng tùy ý thằng cả làm loạn sao?”
Lưu Tứ trả lời: “Lưu Trọng xưa nay đều không có chủ kiến, Bá Thăng nói phải làm phản thì hắn liền đi theo làm phản thôi.”
“Vậy còn Lưu Tú? Thằng bé Lưu Tú đó từ trước đến nay làm việc luôn ổn trọng, không phải dạng người dễ làm liều!”
“Văn thúc tháng trước đã đi Uyển Thành, đến giờ còn chưa về. . . . . .”
Lương thúc vừa tức vừa giận, Lương thẩm vội hỏi: “Huynh đừng tức giận vội, việc cấp bách lúc này phải khuyên cháu cả đừng làm bậy mới tốt. Mặt khác cũng phải dặn dò họ hàng, tin tức này không thể tiết lộ ra ngoài, Chuyện này. . . .. chính là chuyện lớn có thể dẫn đến họa diệt môn, không phải là chuyện đùa chơi!”
Mọi người cùng kêu là phải.
Lương thúc dậm chân, xoay người rời đi.
Lương thẩm định đuổi theo nhưng bất đắc dĩ là thắt lưng bà bị thương, không đi được, đành sốt ruột rướn giọng nói với theo: “Huynh lại đi đâu thế?”
“Lên nhà Lưu Diễn, tìm chị dâu. . . . . .” Thanh âm dần dần đi xa, cũng nghe không rõ câu cuối cùng ông nói là cái gì nữa.
Tôi thở phù một hơi, đánh giá tất cả mọi người trong phòng, cuối cùng dừng ở trên người Lương thẩm, một lúc lâu sau hỏi: “Xin hỏi bá mẫu có quan hệ thế nào với Lưu Tú?”
Lương thẩm quay đầu lại, tựa hồ còn vẫn chưa từ trong khi*p sợ hồi phục lại tinh thần. Lưu Quân ở một bên nhỏ giọng trả lời thay nàng: “Lưu Tú chính là đường huynh của ta.” Lại chỉ vào một phòng đầy người nói, “Những người này đều là thúc bá huynh đệ họ Lưu của chúng ta!”
Trong lòng tôi sớm đã đoán được, nên lúc này sau khi nghe xong giới thiệu của Lưu Quân, cũng không nghi ngờ nửa phần.
Vị Lương thúc kia, cũng không phải người ngoài, chắc chắn ông chính là người thúc thúc từng nhận nuôi Lưu Tú từ nhỏ đến khi trưởng thành, Lưu Lương Huyện lệnh huyệnTiêu Huyền, hiện nay ông đã đã hồi hương dưỡng lão.
Không ngờ rằng mặc dù tôi không biết nhà Lưu Tú ở đâu, nhưng đi bậy đi bạ lại tới nhà chú ruột của Lưu Tú.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc