Tú Lệ Giang Sơn - Chương 13

Tác giả: Lý Hâm

Lúc nhìn thấy Lưu Tú, tôi cảm thấy hắn so với tưởng tượng của tôi còn trầm tĩnh hơn nhiều, mỗi hành động giơ tay nhấc chân vẫn tràn ngập khí chất ôn nhu như trước.
Từ lúc lên xe, tôi đã rất tò mò không đừng được nhìn trộm, dò xét hắn. Càng nhìn càng thấy bộ dạng hắn càng ngày càng ưa nhìn.
Đôi mắt hắn không quá to, có lẽ do hắn thường xuyên cười híp mắt nên đuôi mắt cong lên khiến người ta không biết được trong mắt hắn rốt cuộc ẩn chứa những gì, ngược lại làm cho người ta cảm nhận được một cảm giác gần gũi, thân thiết khó nói. Mũi cao, đây hình như là đặc trưng của huynh đệ nhà Lưu gia, môi mỏng nhưng cũng rất gợi cảm.
Lưu Tú là kiểu người mới nhìn đã cho người ta cảm giác hắn là một nam sinh đẹp đẽ có khí chất, nếu ở hiện tại, gương mặt đẹp như siêu sao kia của hắn chắc chắn sẽ rất được yêu thích.
“Lệ Hoa…Lệ Hoa…”
Một cơn đau nhói nổi lên trên cánh tay, tôi cúi đầu, nhìn thấy rõ hai ngón tay trắng xanh của Đặng Thiền đang véo tôi, một vết đỏ màu hồng nhạt bằng cái móng tay đập vào mắt tôi.
“Mẹ ơi! Đau quá…”Tôi cố kìm mình không gào lên vì tức, “Biểu tỷ à, người đang véo thịt ta đấy, không phải là bánh nướng đâu!”
Đặng Thiền cười cười, tránh cái nhìn của huynh đệ nhà Lưu thị, đưa túi xách cho tôi, lớn tiếng nói: “Đây là bánh nướng, tỷ mới mua, muội mang theo đường mà ăn!”
“Muội thích ăn bánh vừng rán cơ!” Tôi thấp giọng than thở.
Người Hán rất thích ăn bánh hấp. Ở đây, bánh mì và bánh bao hấp đều được gọi là bánh hấp. Còn nếu cho vào lò thì được gọi là bánh nướng hoặc bánh khô, đem rán gọi là bánh chiên, rắc thêm ít vừng nữa gọi là bánh vừng chiên. Còn có loại bánh canh, lúc đầu tôi còn tưởng là bánh đó được làm từ súp bột ngô nấu chín, sau mới biết là họ đem bột đó viên tròn lại rồi thả vào nước luộc. (nghe như bánh trôi tàu ấy nhỉ!)
“Muội nhớ ngoan ngoãn vào nhé”. Đặng Thiền nhân lúc đưa túi bánh cho tôi, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng có thất lễ đấy.”
“Biểu tỷ, tỷ không biết là cách làm của tỷ mới là thất lễ sao?”
Thực ra lúc đầu tôi vốn có xe đưa về, nhưng không biết Đặng Thiền định làm cái khỉ gì mà sáng sớm, phu xe đã chạy tới nói với tôi là trục xe bị hỏng, nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới sửa xong. Vì thế Đặng Thiền vô lại “đưa” tôi cho anh em nhà Lưu thị, để tôi cùng họ chen chúc trên một cái xe mà quay về Tân Dã.
Thật sự là làm người ta trắng mắt ra mà! Nhìn cỗ xe nửa cũ nửa mới lại chật chội của nhà Lưu gia mà xem! Trên đó 3 người chen nhau ngồi còn không nhích được, làm sao mà nhét nổi bốn người chứ?
“Không sao đâu, tôi ngồi chỗ người đánh xe là được rồi!” Lưu Tú vung roi ngựa, bình tĩnh thản nhiên mỉm cười: “Âm cô nương có lẽ không nên đi theo, cô theo phu xe trở lại đi, đợi xe ngựa sửa lại, họ sẽ đánh xe đưa cô quay về Tân Dã ngay. Nếu đi xe này sợ có chút ấm ức cho Âm cô nương, trên đường cô sẽ không chịu nổi mất”
Tôi vội cảm ơn, nói không cần phải như thế, khách sáo hàn huyên vài câu, tôi mơ hồ cảm thấy Lưu Tú có chút bài xích với tôi, nhưng thực sự rất mâu thuẫn, có thể đối với hắn, tôi là người ngoài, nhưng không giống như bây giờ cứ như kiểu hai người chưa quen biết nhau bao giờ ấy.
Tôi là người ngoài sao? Đúng, đối với hắn mà nói, tôi là người ngoài! Nhưng tôi mà là người lạ sao?
Đối với Âm Lệ Hoa này, trước lúc bị tôi thay thế, ở Tân Dã đã bị dân chúng bàn tán gán ghép với hắn. Tôi không tin Âm Lệ Hoa đối với hắn chỉ là “Âm cô nương” xa lạ. Huống chi… ngày đó dù có chưa nhận ra nhau, hắn còn tặng cho tôi một bông lúa mạch mà.
Lần lượt từng người ngồi vào khoang xe tối om bên trong. Bởi vì không gian rất nhỏ, tôi chỉ có thể co chân ngồi, còn không dám để người mình lắc lư lung tung. Lúc đầu còn cảm thấy chịu được, nhưng dần dần càng về sau, bàn chân tôi bắt đầu tê đi, rồi lan dần lên bắp chân, thậm chí lên tới tận đùi.
Tôi thực sự không chịu nổi nữa. Kỹ thuật đánh xe của Lưu Tú quả thật không dám khen ngợi!Trái lắc, phải lắc, khiến tôi trong lòng bực bội vô cùng, nhưng lại không dám có cử chỉ thất lễ.
Lưu Diễn và Lưu gia ngồi hai bên xung quanh tôi, rất gần với nhau. Lưu Gia rất ngoan ngoãn, ngồi im một cách quy củ, mắt nhìn không chớp. Từ lúc khởi hành, đầu hắn đã cúi gằm xuống, tôi thỉnh thoảng mới nhìn thấy một bên tai đỏ ửng như cà chua của hắn.
Người làm tôi không thể ngồi bình an được chính là Lưu Diễn. Người này thọat nhìn dường như không để ý tới tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt của hắn cứ vài phút lại dạo qua trên người tôi một vòng.
Tôi cắn môi, yên lặng, chịu đựng, hai đùi dần mất đi cảm giác.
“Âm cô nương có khát nước không?”
Lưu Gia bỗng nhiên mở miệng hỏi nhỏ, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu: “Cám ơn”. Tôi hơi nhấc người lên, đưa tay đón chén gỗ. Thật không nghĩ được đúng lúc đó xe ngựa xóc lên một cái. Bát nước trà tôi bưng thoáng cái sóng sánh lên, dù tôi đã cố giữ cái bát, nhưng không giữ được nước trong bát. Tất cả hất cái vèo lên mặt Lưu Diễn!
Từng giọt nước tí tách chảy dọc theo sống mũi hắn xuống cằm, sau đó uốn lượn theo cổ chui tọt vào vạt áo hắn.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, da đầu giật giật.
Lưu Diễn mặt căng cứng, không chút động đậy, nhìn cái bát trong tay tôi. Tôi sợ tới mức hai tay run run, suýt nữa là quăng cả cái bát đi. Lưu Gia cuống quít rút một cái khăn trắng sạch sẽ lau mặt giúp hắn. Hắn phất tay ngăn lại, giật cái khăn trắng trong tay Lưu Gia, tự mình lau.
“Thật…xin lỗi!” Miệng tôi phát ra câu xin lỗi đầy sự ân hận, nhưng nhìn gương mặt nửa trắng nửa xanh của hắn, trong lòng tôi tự nhiên nảy sinh một trận cười dữ dội.
“Lưu Tú” một tiếng gầm vang lên, Lưu Diễn đột nhiên lật mạnh cái mành xe, quát tướng lên: “Người có thể đánh xe tử tế một chút cho ta không hả!”
Cách một lúc lâu sau, mới nghe thấy trong tiếng gió vù vù bên ngoài một âm thanh rất nhỏ, nhẹ nhàng vang lên: “Dạ!”
Theo lễ nghi của người hán, một khi đã có tên tự sau lễ trưởng thành, thì cho dù là trưởng bối hay người ngang hàng đều phải dùng tên tự này để xưng hô nhằm biểu thị sự tôn kính, thân thiết. Lưu Diễn giờ phút này chắc đang ở trạng thái núi lửa phùn trào, nếu không làm sao cứ như vậy mà kêu réo tên họ đệ đệ của mình.
Tôi xấu hổ, vội nói: “Thực xin lỗi, tại ta không cẩn thận…”
“Không! Không! Nên trách ta mới đúng, tại ta…” Lưu Gia ςướק lời nhận sai.
“Hai ngươi có thôi đi không?” Lưu Diễn đột nhiên nhẹ nhàng, phát ra một câu. Ngay sau đó, mắt tôi hoa lên, một cái gì đó trăng trắng bay vèo tới chân tôi. Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là cái khăn trắng kia.
Lưu Diễn đánh mắt cho tôi, tôi không hiểu được, nghi hoặc hỏi lại: “Làm gì cơ?”
Lưu Diễn bĩu môi, ném ra ba chữ: “Lau cho ta!”
Tôi vừa mới nhặt cái khăn lên, nghe thế, không khỏi ngây người ra: “Sao cơ?” Tôi tức tối, sầm mặt xuống.
Lưu Diễn chỉ chỉ mái tóc ướt trên đầu: “Giải thích cũng không bù lại được sai lầm, tốt nhất là dùng hành động mà thể hiện sự xin lỗi!”
“Vậy sao?” Ngón tay tôi run lên, tay nắm cái khăn vo lại thành quyền, “Được…ta lau cho ngươi”.
Lưu Gia lưống cuống ngó hai chúng tôi. Lưu Diễn đắc ý cười, nhưng hắn cười chưa xong đã phải thu lại toàn bộ những hớn hở trước đó. Tôi cầm cái khăn ném thẳng vào mặt hắn.
“Âm Lệ Hoa”
“Lưu Diễn”
Hắn vung tay lên, bày ra một bộ dạng muốn đánh người. Tôi hoảng hốt, vội vàng ςướק lấy cái bát sơn mài trong tay Lưu Gia, ném thẳng về phía hắn!
Lưu Diễn nổi giận, gầm nên một tiếng, đứng bật dậy, tôi ném xong cái bát sơn mài cũng định đứng lên. Nhưng thật không ngờ là lực bất tòng tâm, chân tôi tê dại mất hết cảm giác rồi! Nhác thấy cái bóng ma không lồ như quả núi kia sắp sát lại, tôi hét toáng lên, không thèm để ý xung quanh, vung tay đánh loạn.
乃úi tóc trên đỉnh đầu Lưu Diễn bị tôi túm được, hắn tức quá kêu lên oai oái: “Đồ con gái dã man, đồ thần kinh…!”
Tôi bị hắn hất ra. Cố chịu đựng cái lưng đau cùng cái chân tê, tôi nghiến răng, nắm chặt 乃úi tóc của hắn không buông: “Ngươi là đồ tự cao tự đại! đồ biến thái…”
Lưu Diễn nổi giận, gầm lên một tiếng, cố gắng giẫy khỏi tay tôi. Trên tay tôi bỗng nhẹ bẫng đi, tôi đã giật phát quan trên đầu hắn xuống rồi! 乃úi tóc của hắn rơi ra, đôi mắt đỏ quạch của hắn trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi lủi vào trong góc, sợ sệt nhìn lại.
“Thật sự là muốn điên lên mà! A” Hắn gào lên một tiếng, giương nanh múa vuốt vươn tay Ϧóþ cổ tôi. “A!!!!!!” tôi thét lên chói tai, nhịn đau nâng cái chân đã bớt tê đi một chút, đạp mạnh vào đầu gối hắn.
Chân mềm lực yếu, không ngờ đã không đẩy được hắn ra còn làm hắn cho ngã nhào vào tôi. Huỵch một tiếng! hắn mất đà, thân hình kềnh càng đổ ập xuống, khủy tay theo bản năng chống xuống, vô tình đánh trúng vào bụng tôi.
“Á” Tôi kêu lên thảm thiết, cuộn tròn người ngồi dậy, đau tới mức tôi tức khí, liều mạng vung tay đánh tới tấp xuống đầu hắn.
Một giây sau, tôi vốn tưởng mình khó tránh ăn một trận đòn no, không ૮ɦếƭ cũng phải trọng thương, thì chợt thấy trên người nhẹ tênh. Lưu Diễn bị người ta kéo ra. Tiếp theo, người đó cúi xuống, vươn tay, bế tôi lên.
“Đại ca…” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai: “Người lớn thế này rồi, sao còn chành chọe với một cô gái như thế chứ?”
“Cô ta mà là con gái à? Hừ…cô ta mà cũng là con gái sao?” Lưu Diễn thở phì phò, Lưu Gia lúc này sắc mặt tái nhợt, dùng toàn bộ sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, “Sống nhiều năm như vậy, đệ đã gặp qua cô nàng nào như vậy chưa? Trong nhà ta làm gì có đứa con gái nào như vậy? Bá Cơ mà dám như vậy, ta tát một cái nàng ૮ɦếƭ ngất, đúng là mất mặt mà…”
“Được rồi, đại ca, nàng là Âm Cơ, không phải là Bá Cơ!” Giọng nói của Lưu Tú vẫn ôn hòa như trước: “Tính tình hai nàng vốn không thể so sánh với nhau mà.”
Lưu Tú bế tôi rời khỏi khoang xe, Lưu Diễn vẫn không tha gào với theo đằng sau: “Ta nói cho đệ biết, Lưu Văn Thúc. Nếu đệ dám cưới cô ta về nhà, ta và đệ cắt tình đoạn nghĩa.”
Tôi vừa nghe thấy vậy liền phát hỏa. Nói cái gì chứ!!!
“Khắp thiên hạ, họ Lưu có ૮ɦếƭ hết ta cũng không thèm lấy hắn!”
“Khắp thiên hạ đàn ông có ૮ɦếƭ hết, cũng không ai thèm cưới ngươi.”
Tôi tức tới nỗi thở không nổi, nếu không phải nửa thân dưới vẫn còn đang bị tê, vừa ngứa vừa đau, tôi đã nhảy ngay xuống đất quay lại đập cho hắn bầm dập rồi!
Lưu Tú vội vàng ôm tôi bỏ đi, chạy chậm một đoạn rồi rẽ vào một rừng cây ven đường. Rất xa, phía sau thỉnh thoảng vẫn còn truyền đến tiếng rống hung hăng giận dữ của Lưu Diễn.
Đi sâu vào rừng khoảng gần một trăm mét thì tôi nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, có một con suối nhỏ, chảy xuyên qua rừng. Nuớc suối trong vắt, nhìn thấy cả đáy, dưới đáy suối, thỉnh thoảng lại có một vài con cá nhỏ tung tăng bơi lội
Tâm trạng tôi phút chốc bừng sáng, những chuyện không vui với Lưu Diễn dần dần biến mất. Hai ngàn năm trước, không khí vẫn còn rất trong lành, không ô nhiễm như thế kỉ 21, quả thật như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.
Tôi hít sâu một cái, ngửi thấy trong gió hương thơm thoang thoảng của một loài hoa nào đó, có chút mê mẩn, nheo mắt lại.
Đương lúc mơ màng, đột nhiên có một bàn tay lạnh băng vuốt qua trán tôi, tôi khôi phục lại tinh thần, trợn mắt nhìn lên, đối diện phía trước là một đôi mắt lấp lánh, trong suốt. Tại thời khắc này, tôi như ngừng thở. Đôi mắt của Lưu Tú hóa ra lại đẹp như thế, phảng phất trong suốt như dòng suối kia…
“Đại ca vọng động đã cư xử không đúng mực, mong cô thông cảm cho.” Ánh mắt của hắn lại cong lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ௱ôЛƓ lung.
Tôi hơi thất vọng, thật sự rất muốn nhìn kỹ ánh mắt của hắn thêm chút nữa, đôi mắt trong suốt như vậy, rốt cuộc dưới đáy mắt chứa đựng bí mật gì đây.
Nhìn nụ cười của hắn bây giờ, tuy rằng thấy cũng thân thiện nhưng lại khiến tôi luôn có cảm giác vô cùng xa lạ.
Tôi giãy nhẹ, từ trong lòng hắn, đứng lên, chịu đựng sự tê dại của bàn chân, tập tễnh đi đến bờ suối. Sóng nước lăn tăn, phản chiếu gương mặt nhếch nhác, tóc tai bù xù của tôi.
Bộ tóc bù xù của tôi trông chẳng khác gì tổ quạ. Tôi “á” lên một tiếng nhỏ, quỳ xuống, vốc nước lên mặt. Bóng mình trong nước giúp tôi thấy rõ khuôn mặt bướng bỉnh của mình lúc này đã hơi sưng sưng, thái dương có một vết xước nhỏ, chắc là bị móng tay Lưu Diễn quẹt qua lúc đánh lộn trên xe, trên cổ có một vết bầm cỡ bằng đồng xu, vạt áo dưới cổ mở rộng, rãnh sâu giữa hai bầu иgự¢ như ẩn như hiện…
Tôi vội túm chặt hai vạt áo lại, tim đập thình thịch, ngoái đầu lại lén lút liếc trộm Lưu Tú. Hắn đang ngồi trên một tảng đá, trong tay cầm một nhành liễu, cúi đầu chăm chú bện cành liễu.
Tôi thở phào một cái, lấy tốc độ nhanh nhất, sửa sang lại dung nhan của mình, chỉ sợ những thất thố lúc nãy của mình hắn đã nhìn thấy hết rồi, mặt không khỏi nóng lên như phải bỏng, cả người không được tự nhiên.
“Chuyện lúc nãy…” Tôi liếm liếm môi, chậm rãi bước đến trước mặt hắn. Thực ra tôi cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như thế đâu, nhưng không hiểu sao lại thành ra như vậy, tôi ở cùng với Lưu Diễn lúc nào cũng như Sao Chổi ᴆụng Địa Cầu hết, không bị đâm cho trời rung đất lở cũng phải khiến máu chảy đầu rơi, chẳng bình yên được bao giờ!
Trên đầu tự nhiên thấy hơi mát mát, hắn đã đứng lên, đặt vòng liễu xanh lên đầu tôi. Gió nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, ánh mắt hắn tràn ngập sự ôn hòa, nhẹ nhàng: “Cái này tặng cô đấy, bện không được đẹp lắm, nhưng cô đội xinh lắm.”
Tôi cảm nhận được hai tai của mình đang đỏ ửng lên, nhất thời lúng túng, đối mặt với sự dịu dàng của hắn, tôi không biết nên đáp lại như thế nào.
“Muội muội Bá Cơ của ta mỗi khi không vui quay về nhà, chỉ cần bện tặng nàng một cái vòng hoa là nàng sẽ vui lại ngay.” Hắn nhìn tôi mỉm cười, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đờ ra.
Hóa ra…trong mắt hắn đây đơn giản chỉ là một cách dỗ dành mấy cô bé mà thôi.!
“Đang nghĩ gì thế?” Hắn thuận miệng hỏi tôi.
“A” Tôi tỉnh lại, che dấu sự xấu hổ của mình. “Không có gì…chỉ cảm thấy vừa rồi cùng với đại ca ngươi…như vậy…có chút quá đáng, dù sao mọi người cũng là thông gia…”
Chính xác chính là thông gia, dùng lời nói này coi như phân định rõ quan hệ, sau này có lẽ cả đời không nên qua lại với nhau mới tốt.!
“Khì…!!!” Hắn đột nhiên nở nụ cười “Cô không biết cô với đại ca ta đều trẻ con như nhau sao? Chỉ sợ hai người ngay cả mình đang nói gì cũng không hiểu hết ấy chứ?”
“Sao cơ?” Tôi nghe không hiểu lắm.
“Cô nói, khắp thiên hạ họ Lưu ૮ɦếƭ hết, cô cũng không gả cho ta! Nói cách khác cũng chính là chỉ cần họ Lưu không ૮ɦếƭ hết, cô sẽ gả cho ta…”
“A?” Tôi trợn mắt há hốc miệng, có thể lý giải như thế thật sao???
“Còn lời đại ca ta nói lại càng khiến người nghe không hiểu, cái gì mà “khắp thiên hạ nam nhân ૮ɦếƭ hết, cũng không ai dám cưới ngươi”, nếu khắp thiên hạ đàn ông ૮ɦếƭ hết rồi, tất nhiên là làm gì còn ai nữa mà cưới cô, không phải sao?”
Tôi chớp chớp mắt, đợi sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi thiếu chút nữa cười phá lên. Tên Lưu Diễn ngu ngốc này, chắc là muốn nói con gái trong thiên hạ có ૮ɦếƭ hết, cũng không ai dám lấy tôi đây mà!
Hai người nổi nóng, đánh lộn với nhau căn bản là chẳng ai chú ý tới việc người kia dùng sai từ ngữ, không ngờ hắn lại chú ý cả tới điều này nữa.
Lưu tú quả thật là một tên suy nghĩ cẩn thận trước sau!
“Cho nên…” Hắn còn thực sự tiếp tục nói với tôi. “Chuyện lúc nãy cũng không cần phải để ý nữa, đại ca ta tuy hơi lỗ mãng, nhưng tâm địa không xấu, hơn nữa đại ca ta bình thường không đánh con gái đâu.”
“Ý ngươi nói là ta không giống con gái chứ gì? Ngươi cũng nghĩ như thế đúng không?”
Lưu Tú hơi ngẩn ra, sau đó lúng túng cười, nói: “Làm sao mà …”
Làm sao mà không nghĩ thế được? Tôi ở trong lòng bỏ thêm một câu, tự nhiên thấy buồn bực.
“Đi thôi! Còn phải nhanh chóng lên đường nữa đấy.” tôi giơ tay tháo vòng liễu xuống, vẻ mặt vô cảm đưa trả lại cho hắn. “Không phải người con gái nào cũng thích cái này đâu. Ngươi nói rất đúng, ta và lệnh muội hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh với nhau được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc