Tú Lệ Giang Sơn - Chương 11

Tác giả: Lý Hâm

Mồng 1 tết năm Tân Triều Hoàng thứ 3, cuối cùng những lễ tế dài dòng, phức tạp cũng đã xong. Tôi không hiểu được làm sao mà mình cùng với những tư tưởng của người hiện đại lại có thể sống ở thời đại hai ngàn năm trước trong suốt bốn năm qua.
Trong bốn năm qua, tôi từ chỗ tính tình động một tí là gào thét phản đối cho đến chỗ luyện được một thân ôn nhu, hiền thục. Trong mắt người khác, bây giờ tôi quả thật là một người con gái dịu dàng nết na. Điều này có được cũng phải kể tới công lao của đại ác ma Âm Thức kia. Hắn đã phải áp dụng đủ loại chính sách tàn bạo đối với tôi, còn nhờ Liều Cơ thường xuyên tới khuyên giải, dạy dỗ tôi về đạo lý của một người vợ nữa!
“Nghĩ gì thế?” Đặng vũ ngồi đối diện với tôi, đang dùng muôi chậm rãi múc R*ợ*u.
Tôi vui sướng, hớn hở cầm hai quai của chén R*ợ*u trước mặt bưng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, R*ợ*u được ủ nhiều năm quả là R*ợ*u ngon, tôi cảm nhận được hương thơm thuần khiết, nồng nàn từ cổ lan tỏa ra khắp người.
Tôi liếc xéo tên nhóc đẹp trai trước mặt. Bốn năm trôi qua, hắn đã trổ mã rồi, càng ngày càng đẹp tới mức “nghiêng thùng đổ nước”…a không đúng, phải là tới mức “hại nước hại dân” mới đúng.
“Ta suy nghĩ gì à, ngươi lén trộm thức ăn và R*ợ*u ở nhà đem đến cho ta, chắc chắn lại có việc gì đó muốn nhờ, làm gì có chuyện cho ta ăn không cơ chứ!”
Đặng Vũ cười nhẹ: “Ta giống con buôn đến thế sao?”
“Không phải con buôn, bụng ngươi chỉ chứa một đống tính toán, âm mưu thủ đoạn thôi…” Tôi giơ một ngón tay, lắc lắc trước mặt hắn, đắc ý nói.
“Thông minh hơn rồi đấy! Quả nhiên người trưởng thành không thể vô dụng mãi, đã ăn cơm không thể không trả tiền.”
Tôi đánh mắt, lườm hắn một cái sắc lẻm, tôi bị hắn đùa bỡn cũng không phải một hai lần, không thể cứ tiếp tục ngu để người khác bắt nạt, cũng phải khôn ra chứ?
Tôi vươn vai, duỗi thẳng hai chân ra trước.
Người Hán đối với các quy định cho nam nữ tuy không quá cổ hủ như thời kì Tống, Minh, nhưng cũng đặt ra không ít yêu cầu khắt khe. Ví dụ như việc ngồi trên bàn tiệc, nhất định phải quy củ, hai chân quỳ, ௱ôЛƓ đặt trên bắp chân, lưng thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, giống hệt như kiểu ngồi của người Nhật Bản hiện đại.
Tôi học suốt bốn năm nay nhưng vẫn không cách nào thích ứng nổi với kiểu ngồi hành xác này.
Người Hán đối với tư thế ngồi yêu cầu hà khắc kinh khủng. Ở Nhật Bản hiện đại, người đàn ông có thể ngồi xếp bằng, nhưng ở đây, cái kiểu ngồi “xếp bằng” đó cũng không được phép! Nam nữ đều bị yêu cầu giống nhau, tất cả đều phải ngồi quỳ.
Còn giống như tôi lúc này, duỗi chân thẳng cẳng là một tư thế vô cùng đại nghịch bất đạo. Cái này có gọi là “ngồi dãi thẻ” cũng không hợp lễ nghĩa. Nghe nói năm đó Mạnh Tử chứng kiến vợ mình ở nhà “ngồi dãi thẻ” kiểu này đã tức giận, kêu gào ầm ĩ là phải bỏ vợ, nếu không có Mạnh mẫu tài đức, sáng suốt khuyên giải, có lẽ ông ta đã bỏ vợ thật.
(Ngồi dãi thẻ: người xưa ngồi ở chiếu xoạc chân ra, ngồi xoạc chân chữ bát)
Thánh nhân còn như thế huống chi người thường!
Cái tư thế ngồi này, nếu ở trước mặt Âm Thức, có đánh ૮ɦếƭ, tôi cũng không dám ngồi. Riêng với Đặng Vũ, hồi đầu tôi cũng cố ra vẻ một tí, về sau là lộ nguyên hình, hắn lại có thể có bản lĩnh không nhăn mày lấy một lần. Dần dà, lá gan tôi lớn hơn, khi gặp người khác tôi ra vẻ hiền lương, thục đức, nhưng riêng với hắn, tôi bộ lộc hết bản tính, thậm chí chỉ tiếc không thể phi thân, một cước đá vèo hắn ra khỏi phòng.
Những gì giả tạo ở trước mặt hắn, đều bị gỡ xuông hết, hắn lại còn luôn khiến tôi tức điên cả người.
Theo lý, não tên nhóc này thực sự có vấn đề, nếu so sánh với gương mặt đẹp đẽ “hoa phấn” kia, đầu hắn có lẽ chỉ chứa rác thôi. Tại sao tôi chẳng thắng hắn được lần nào vậy? Chẳng lẽ trừ bỏ vẻ ngoài *** ra, tôi thật sự không hơn hắn được cái gì sao?
Tôi nhìn ngang ngó dọc hắn, cũng không cách nào giải thích được. Vô tình còn uống hết phân nửa vò R*ợ*u. Vỗ vỗ nhẹ gương mặt hơi nóng nóng của mình, tôi buồn bực nói: “Có chuyện gì mau nói đi! Muốn xì hơi thì xì đi! Nhớ rõ phải xì cho sạch đó!”
Hắn vẫn im lặng ngồi yên như tượng ở tấm đệm đối diện, chậm rì rì rót R*ợ*u cho tôi, mi mắt cụp xuống, con mẹ nó chứ, rất chuyên chú.
“Năm nay…ta tròn hai mươi.”
“Ừ” Tôi gật đầu, “Chúc mừng ngươi.”
Đối với người Hán, thanh niên hai mươi tuổi, xem như là đã trưởng thành.
“Mấy ngày nữa ta sẽ làm lễ trưởng thành, ngươi tới dự được không” Hắn ngẩng đầu, thành khẩn hỏi tôi.
“Được” Tôi đáp ứng, vươn tay bốc một miếng thịt. Là thịt bò khô! Ăn đại vậy: “Chỉ cần ngươi xin được đại ca ta đồng ý cho ta ra ngoài, ta sao lại không đồng ý”.
Hắn nở nụ cười, khóe mắt đuôi mày đều bộc lộ sự vui mừng không kể xiết: “Ăn ít thôi”. Hắn kéo một con gà béo múp từ phía tôi về phía hắn, cười nhạo tôi: “Ngươi không biết là hiện đang có đại dịch châu chấu à, quận Nam Dương năm nay sợ rằng sẽ mất mùa đấy.”
Tôi vươn tay phải chặn con gà lại, trợn mắt nhìn hắn: “Mất mùa với con gà này thì liên quan quái gì tới nhau?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi!” Hắn nhếch miệng cười, tay trái nắm lấy cổ tay tôi, tay phải dùng đũa gắp thịt gà ung dung bỏ vào miệng hắn: “Quận Nam Dương mất mùa, sẽ có rất nhiều người bị đói, ngươi tạm thời ăn ít thôi, có thể tiết kiệm được nhiều tiền ăn lắm.”
Tôi ra sức giật cánh tay phải lại, nhưng không cách nào thoát khỏi tay hắn, tôi tức giận lấy tay trái đập bàn, vơ một đôi đũa trúc, nhắm ngay cổ tay hắn mà đâm.
Hắn đã sớm phòng bị, vội vàng rụt tay lại. Đôi đũa trong tay tôi đâm xuống, bị trệch hướng, một phát xuyên qua cả con gà: “Ngươi đúng là đồ keo kiệt, nhà ngươi giàu thế chả lẽ ngay cả con gà cũng không có mà ăn sao?” Tôi nhe răng với hắn, dùng đũa xiên luôn con gà lên, há mồm cắn.
“Thế mà ngươi còn vọng tưởng lấy vợ sinh con? Ta nghĩ ngươi ngay cả lễ trưởng thành cũng bỏ đi, kẻo thừa nhận mình trưởng thành rồi vẫn chẳng ai thèm lấy…”
Phía trước vọng ra một tiếng động nhỏ, Đặng Vũ đột nhiên đứng bật dậy, vượt qua thư án, dấn người lại đây.
Tôi đang gặm cả con gà, nhất thời quên hết những lời định nói, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Tên nhóc này lại tính làm gì thế? Vẻ mặt nghiêm túc vậy, hay là lâu rồi không bị đánh nên ngứa da?
“Cả mặt toàn là mỡ …” Hắn quỳ một gối xuống đất, một đầu gối khác chạm vào người tôi, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau miệng giúp tôi.
Khăn tay mềm mại lướt qua má, mặt tôi đột nhiên thấy hơi hơi nóng.
Tư thế này…thật sự rất mờ ám, tôi xấu hổ ngửa đầu ra sau, cố gắng lặng lẽ né hành động thân mật này: “Không việc gì đâu, ăn cái này làm sao mà tránh được…”
“Ngươi đúng là giống hệt trẻ con.” Hắn đột nhiên nở nụ cười sáng lạn: “Lệ Hoa, chừng nào ngươi mới trưởng thành đây, lúc nào mới có phong thái của một người lớn chứ?”
Tôi thẹn quá hóa giận, quỳ gối nhấc chân, chuận bị tặng hắn một cước. Hắn nhanh nhẹn đứng dậy, tránh cú đá của tôi, rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
“Tên nhóc con! Ngươi mới là đứa ranh con miệng còn hôi sữa!” Tôi tức giận chỉ vào hắn mắng.
Tôi á, rõ ràng đã hai bảy tuổi rồi, tại sao lại bị tên nhóc này biến thành đứa con nít vậy?
“Nếu không phải tự nhiên bị lôi đến nơi này, thể nào giờ ta cũng đã học xong tiến sĩ rồi…” Tôi nghiến răng lầm bầm, oán hận.
“Cái gì? Tiến sĩ?” Đặng Vũ buồn cười nhìn tôi.
Hết cả hồn, tôi đã nói rất nhỏ, không ngờ tai hắn thính vậy, vẫn nghe thấy tôi nói.
“Tiến , Tiến …Tiến sĩ là…”
Tôi đang liều ૮ɦếƭ nghĩ cách giải thích cái từ mới này cho hắn nghe, không ngờ hắn bỗng nhiên cười to, còn cao giọng hỏi tôi: “Ngươi muốn làm tiến sĩ sao? Nữ tiến sĩ à? “Kinh Dịch”, “Thượng Thư”, “Kinh Thi”, “Lễ Nghi”, “Xuân Thu”, Ngũ Kinh tiến sĩ này, xin hỏi cô tinh thông được mấy loại?”
“Cái gì cơ?” Tôi chớp chớp mắt, nghe không hiểu gì cả.
“Trong triều có đại phu Hứa Tử Uy lão tiên sinh, vốn là “Thượng Thư” tiến sĩ, ta thấy trong người ông lúc nào cũng mang theo cuốn “Thượng Thư”, vậy liệu có thể nghe ngươi giảng giải chút đạo lý trong đó hay không?”
Hắn như cười như không nhìn tôi nói. Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn ánh lên sự xảo trá, giống hệt một con mèo nhỏ tìm được đồ chơi. Hắn đứng dậy, cúi đầu làm bộ vái chào tôi. “Cho phép tại hạ xin được rửa tai lắng nghe sự dạy bảo của tân triều đệ nhất nữ tiến sĩ.”
Tôi quẫn tới nỗi đỏ bừng cả mặt: “Ngươi, tên ranh con này! Hiểu Ngũ kinh là giỏi lắm sao? Ăn với học ở Thái Học là giỏi lắm à?”
“Vâng, đúng là giỏi lắm ạ!” Hắn khuôn mặt không đỏ, hơi thở không gấp, trả lời tôi: “Hán Vũ Đế bắt đầu xây dựng Thái Học, bầu năm vị Ngũ Kinh tiến sĩ, lúc đó mỗi vị tiến sĩ trên danh nghĩa có gần mười đệ tử, thời Chiêu Đế, đệ tử
Thái Học đã tăng lên tới trăm người, thời Tuyên Đế tăng lên hai trăm người, thời Nguyên Đế là ngàn người, thời Thành Đế là ba ngàn người, cho đến thời Tân Triều bắt đầu kiến quốc, phòng học được xây dựng thêm, cũng đã gần vạn người…”
Tôi suy xét lời hắn nói, cảm thấy học trong Thái Học còn chịu áp lực nhiều hơn thi đại học nhiều, cánh cửa thành công quả thật rất hẹp. Đặng Vũ xem như là một học sinh ưu tú, chắc là rất được thầy cô giáo yêu thích.
Trong lòng tôi nổi lên chút khâm phục, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Thế thì có gì mà lạ!”
Tôi buông con gà béo ngậy ra, từ dưới chiếu bò lên. Đặng Vũ nhắc đến học sinh ở Thái Học làm cho tôi nhớ tới thời sinh viên của mình, những kì thi tuyển…Nhất thời tụt cả cảm xúc, hết cả hứng!
“Đừng đi!” Vừa lướt qua bên người Đặng Vũ thì hắn bất ngờ nắm lấy tay tôi.
“Ta ăn no rồi, muốn vào trong nằm một lát, mời đại tiến sĩ Đặng về cho!” Hắn kéo mạnh một cái, tôi liền ngã vào lòng hắn, một luồng hơi nồng nàn của R*ợ*u xộc vào mặt, “Tên nhóc này”.
“Lệ Hoa, gả cho ta nhé?” Hắn tì cằm *** đầu tôi, trầm giọng nói, tiếng nói êm dịu mang theo một sự mê hoặc khó nói thành lời.
Tôi nhất thời choáng váng, chống tay vào *** hắn, đẩy ra: “Hình như ta đã uống hơi nhiều…ha ha..”
“Chắc vậy”
“Ha ha” Tôi cười ngớ ngẩn, ra vẻ mơ hồ phất phất tay, quay đi không nhìn mặt hắn: “Ngươi lại nói giỡn phải không? Haha, ta không giỏi bằng ngươi đâu, ngươi lại muốn giễu cợt ta…”
“Thật vậy sao?” Tiếng nói của hắn bình thản, không nghe ra được vui buồn trong đó.
Tim tôi đập thình thịch, xác định mình không có say, tửu lượng của tôi vẫn rất tốt, nhưng mà…lúc này tôi chỉ có thể giả bộ say R*ợ*u.
Lấy chồng! Kết hôn! Ở cổ đại?
Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hoặc cũng có thể nói là tôi đang cố trốn tránh một sự thực là tôi vẫn đang sống ở thời kì này. Thực ra tôi không phải là không biết từ lúc tôi tới tuổi cập kê, Âm Thức đã bắt đầu kén chọn một vị hôn phu cho tôi… Chỉ cần Âm Thức không ngả bài với tôi, tôi tình nguyện làm đà điểu, giả bộ cái gì cũng không biết.
Tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Cho dù sau này nhất định phải… sống cả đời ở đây, cho dù không có đường quay về, tôi thực sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, chấp nhận vận mệnh an bài, sống, kết hôn và ૮ɦếƭ ở đây!
Tương lai phải cùng với người khác cả đời sống ૮ɦếƭ bên nhau không rời, đối với tôi mà nói, thật quá hoang đường, quá kinh khủng!
Tôi cúi đầu tiếp tục trầm mặc, trong lòng lo lắng đến nỗi vã cả mồ hôi. Đặng Vũ mấy năm nay luôn đối xử với tôi rất tốt. Tôi không phải là không cảm nhận được. Hôm nay nếu như hắn không nói lời quá đáng, không bức tôi đến đường cùng, tôi cũng không muốn làm găng với hắn. Dù sao, nếu không nói đến tình cảm nam nữ thì hắn đúng là một người bạn tốt.
“Có lẽ…người say là ta”. Hắn ngập ngừng nói một câu, đưa tay xoa xoa đầu tôi, cười nói sang sảng: “Thật sự là càng ngày càng thông minh, thôi không trêu ngươi nữa!”
Tôi lập tức cười phụ họa theo, chỉ có mình tôi biết nụ cười đó có bao nhiêu xấu hổ, bao nhiêu bất đắc dĩ.
Quan lễ hay còn gọi là lễ trưởng thành của con trai, rất nhiều quy củ, rất nhiều nghi thức cần phải chú ý.
Ngày tiến hành phải là ngày tốt do người xem bói đưa ra. Sau đó phải thông báo cho toàn bộ khách mời trước ngày cử hành lễ ba ngày. Tôi không rõ Đặng Vũ đã thuyết phục Âm Thức thế nào, chỉ biết khi Âm Thức nói sẽ đưa tôi đi dự lễ, tôi đã giật mình không ít.
Sáng sớm đã bị lôi ra khỏi cửa, tôi vốn tưởng sẽ phải tới nhà Đặng Vũ, không nghĩ được là xe bò đổi hướng, đi theo lối tới nhà Đặng Thiền.
Đích cuối cùng không phải là nhà Đặng Thiền, cũng chẳng phải là nhà Đặng Vũ mà là tổ miếu của Đặng thị.
Lúc tới nơi sắc trời vẫn còn sớm mà trong tổ miếu đã đầy ăp người. Tôi nhìn thấy đại ca Đặng Thần của Đặng Thiền trong đám người đó, trên người hắn tràn đầy thần khí trang nghiêm của một chủ nhà. Ngược lại cha của Đặng Vũ đang đứng bên cạnh hắn, lại có dáng vẻ của một người khách hơn.
Âm Thức sau khi xếp cho tôi ngồi xuống một góc chiếu xong, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi ngay ngắn bên cạnh tôi. Khách trong tổ miếu tuy nhiều, nhưng tuyệt không có một âm thanh hỗn tạp nào, tất cả lặng ngắt như tờ chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.
Một lát sau, Đặng Vũ một thân lễ phục, tóc xõa dài đi ra, tôi lập tức thấy kinh hãi. Đặng Vũ hôm nay trông đẹp như con gái ấy!. Hắn vốn có vẻ ngoài anh tuấn, hiện tại bộ dáng của hắn so với con gái còn đẹp hơn mấy phần.
Tôi không nhịn được hé mắt liệc trộm Âm Thức bên cạnh, hắn có một đôi mắt đào hoa, không biết lúc làm lễ trưởng thành năm đó, bộ dáng xõa tóc của hắn thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng…tới mức nào chứ!
Chả trách người hán lại thịnh hành “nam phong” đến thế, cái loại tình cảm “đồng tính” này không phải là do Hán Ai Đế sáng tạo ra hay sao? Quả thực ưa nhìn quá chỉ tổ gây nghiệt!
Chờ tôi vất vả khôi phục thần trí, thì Đặng Vũ đã được người ta vấn tóc xong, đang dùng lụa trắng buộc lại. Ba vị tư lễ mỗi người bưng một mộc án đứng lần lượt theo từng bậc, từ bậc một tới bậc 3, trên mộc án ở giữa đặt ngay ngắn ba món đồ khác nhau: bố quan, bì biện, tước biện. (Bố quan: mũ làm bằng vải gai đen, Bì biện: mũ làm bằng da hươu trắng, Tước biện: mũ màu đỏ và đen có đỉnh bằng phẳng).
Cha Đặng Vũ sau khi rửa tay ở bậc dưới, quay trở về đứng ở bậc phía tây, cầm bố quan đi đến trước mặt Đặng Vũ: “Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc.” (Ngày lành tháng tốt, theo ý tổ tiên, vứt bỏ những ý nghĩ trẻ dại, giúp ngươi nên người. Trải qua lần sinh nhật này,ngươi sẽ gặp nhiều may mắn hạnh phúc.)
Người đứng đầu, người đứng bên lập tức đội mũ lên trên đầu.
Cha Đặng Vũ nói xong câu chúc phúc, liền đem bố quan trịnh trọng đặt lên đầu nhi tử của mình, một người lễ quan lập tức tiến lên giúp Đặng Vũ buộc lại dây mũ.
Đặng Vũ ngồi ngay ngắn trên chiếu, hai tay nâng lên, bàn tay giấu trong ống tay áo, tay giơ ngang trán, cung kính cúi đầu vái lạy, khi đứng dậy tay vẫn giơ ngang mày. Làm xong lễ vái lạy, tiếp theo lại quỳ xuống.
Tôi chưa từng thấy Đặng Vũ nghiêm trang như thế bao giờ, trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh của hắn, tất cả luôn là một bộ dạng ăn nói cợt nhả, không nghiêm túc.
Hai tay hắn luôn đặt ngang mày, ống tay áo che mặt. Một khắc này, vẻ mặt nghiêm nghị khiến Đặng Vũ dường như từ một thằng nhóc đã vụt biến thành một người đàn ông vậy.
Lòng tôi rung động, bộ dạng của Đặng Vũ hiện tại gợi lên trong tôi cảm giác kính nể hắn vô cùng.
Sau đó Đặng Vũ đứng dậy cùng đệ đệ mình là Đặng Khoan bước vào phòng, đến khi hắn trở ra bộ lễ phục đã được thay bằng một bộ đồ đen huyền, hắn chắp tay thi lễ với toàn bộ khách khứa.
Sau bố quan là bì biện, cha Đặng Vũ theo lễ nghi tiếp tục chúc phúc: “Cát nguyệt lệnh thần, nãi thân nhĩ phục. Kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức. Mi thọ vạn niên, vĩnh thụ hồ phúc.” (Ngày lành tháng tốt, nói cho ngươi rõ. Kính trọng oai nghiêm của ngươi, nể phục đức độ của ngươi. Sống thọ vạn năm, mãi mãi hướng phúc)
Đặng Vũ tiếp tục bái rồi sau đó trở về phòng đổi trang phục.
Tiếp theo lần thứ ba là tước biện.
“Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi lệnh, hàm gia nhĩ phục. huynh đệ cụ tại, dĩ thành quyết đức. Hoàng cẩu vô cương, thụ thiên chi khánh.” (Đúng tuổi đúng tháng, tất cả đều là của ngươi. Anh em có mặt đầy đủ, trưởng thành quyết định đức độ. Vạn thọ vô cương, được trời khánh chúc)
Đặng Vũ thay xong bộ đồ thứ 3 đi ra lại chắp tay thi lễ với khách khứa lần nữa, Bất ngờ hắn quay đầu lại, hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi. Mặt tôi tự nhiên nóng lên như phải bỏng. Hắn mím môi, hình như đang nghĩ gì đó rồi nở nụ cười.
Sau tam lễ của lễ trưởng thành là tiệc R*ợ*u. Theo quy định, Đặng Vũ cùng cha nâng chén mời R*ợ*u khách khứa, bận rộn xoay như chong chóng. Tôi muốn nói với hắn mấy câu mà cũng không có cơ hội.
“Lệ Hoa”. Âm Thức luôn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp.
“Dạ?” Tôi đang hơi ngẩn người ra nhìn bộ dạng bận rộn của Âm Thức, cảm thấy hắn hôm nay so với hôm qua khác nhau rất nhiều, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào thì tôi không nói được.
“Sau ngày hôm nay, Đặng Vũ coi như đã báo cáo với tổ tiên là đã đến tuổi lấy vợ sinh con rồi!”
“Khụ!” Tôi sặc một ngụm R*ợ*u trong miệng, vội vàng dùng khăn lụa che mặt, ***g *** khó chịu, ho khù khụ không ngừng.
Ánh mắt Âm Thức ánh lên chút gian tà, ẩn trong ánh mắt chút ít ý cười trêu chọc nhưng lướt qua rất nhanh: “Muội không có gì muốn nói với ca ca sao?”
Tôi đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng lắc đầu: “ Không có, khụ.. đại ca lo lắng quá rồi!”
Một tiếng cười vang phá tan bầu không khí lúng túng giữa hai chúng tôi.
“Được! Được” Đặng phụ cười to, “Vậy lấy “Trọng Hoa” làm tự đi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Âm Thức bỗng nhiên đứng bật dậy, cầm chén đi đến trước mặt Đặng Vũ: “Vây thì, chúc mừng Trọng Hoa quân.”
“Không dám.” Đặng Vũ vội vàng đáp lễ.
Tôi sững người đứng đó, với tay lấy một ly R*ợ*u trên bàn, ngửa đầu uống cạn.
Trưởng thành, báo cáo tổ tông đến tuổi cưới vợ.
Đặng Vũ, chẳng lẽ hắn thực sự không còn là tên nhóc con nghịch ngợm trong mắt tôi nữa sao?
Ngày đó tôi uống nhiều đến nỗi mơ mơ màng màng, lúc gần đi Đặng Vũ kéo tay tôi nói gì đó, tôi thuận miệng đáp ứng dù chẳng vào tai câu nào, chỉ muốn về nhà nằm ngủ.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi đi hành lễ với Âm Thức, Âm Thức nói cho tôi biết Đặng Vũ đã đi xa. Tôi bất ngờ như bị người ta đập cho một gậy vào đầu, suy nghĩ nhất thời có chút hỗn loạn.
“Cái gì cơ?”
“Hắn đã rời Tân Dã rồi, đi ngao du khắp nơi, có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài để thay đổi…”
“Ngao du? Hắn muốn đi đâu? Không phải là hiện tại giặc ςướק đang nổi lên khắp nơi, người tạo phản ngày càng nhiều sao…Thế sự rối loạn như vậy, hắn còn đi ra ngoài làm gì?”
“Muội lúc này sao lại gấp gáp thế?” Âm Thức như cười như không nói “Trước đây không gặp muội cũng đâu có để ý như vậy.”
Tôi nhướng mày lên, ném về phía hắn cái nhìn khó hiểu.
Hắn bình thản cúi đầu, tiếp tục xem thẻ tre trên thư án: “Được rồi, ta sẽ chuyển lời của muội cho hắn…”
“A?” Tôi thất thanh kêu lên.
“Sao vậy?” Hắn nâng mắt liếc tôi một cái.
Tôi vội vàng ổn định tâm tình: “Không, không có gì”
“Thực ra muội không cần phải lo lắng Trọng Hoa ra ngoài sẽ bị ức hiếp, hắn là người rất thông minh. Nam nhi chí tại bốn phương, loạn thế tạo anh hùng! Trọng Hoa dù sao cũng còn trẻ tuổi, cho hắn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, đối với hắn mà nói chỉ có lợi không có hại.”
Loạn thế …anh hùng!
Tôi rùng mình, nhìn thấy khóe môi Âm Thức tràn đầy ý cười, tâm tình càng loạn. Trong trí nhớ của tôi, Vương Mãng xưng vương không được bao lâu thì bị lật đổ, tân triều trong lịch sử tính ra cũng chỉ là một triều đại lướt qua, theo đà phát triển của lịch sử, tiếp theo Tây Hán chính là Đông Hán, người nắm thiên hạ nhà Hán nhất định là người của Lưu gia.
“Anh hùng…” Tôi thì thào tự nói với mình, rồi ngơ ngẩn lâm vào trầm tư.
“Lệ Hoa!” Âm Thức từ sau thư án đứng dậy, tiện tay với một cuốn sách, quơ quơ trước mặt tôi: “Trọng Hoa đã có hướng rèn luyện của mình, người thì sao, không phải cũng nên tìm hướng rèn luyện cho bản thân sao?
Chú thích:
* Lễ đội mũ: Ở Trung Quốc cổ đại, các đời quy định về tuổi trưởng thành không giống nhau. Theo Lễ kí, con trai đến 20 tuổi cử hành Quan lễ (tức lễ đội mũ), con gái đến 15 tuổi cử hành Kê lễ (tức lễ cài trâm). “Quan lễ” và “Kê lễ” đều là lễ thành niên thời cổ đại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc