Tú Lệ Giang Sơn - Chương 07

Tác giả: Lý Hâm

Trên đời này có thuốc hối hận không?
Có lẽ là không.
Sau sự kiện vô lễ đáng xấu hổ đó, tôi bị Âm Thức phạt một tháng tiền tiêu vặt, cùng cấm túc. Không chỉ thế, Âm Thức cho rằng tôi có thể leo cửa sổ nghĩa là sức khỏe đã tốt lên nhiều, cấm túc kèm theo đó là giảm bữa ăn từ ba bữa xuống còn hai bữa, trừ hoa quả cùng đồ ăn chay, tất cả đồ ăn mặn đều bị cắt hết.
Hắn còn ra lệnh cho tôi mỗi ngày ngồi sám hối trước bức ảnh thêu tổ tông, sáng tối một canh giờ, không được lười biếng.
Đáng thương cho tôi mỗi ngày phải sống dưới cái nhìn trừng trừng của lão Trương giám sát, bực tức đầy mình mà phải nín, lại không thể ân cần “thăm hỏi” mười tám đời tổ tông của Âm thức, ai bảo tôi với hắn cùng một tổ tông cơ chứ!
Ngày thứ ba, sau khi tôi bị nhốt lại, Đặng Thiền tới thăm tôi, tiện thể chào từ biệt luôn.
Tôi không dám hỏi nàng xem Lưu Tú cao hay thấp, béo hay gầy, sợ nàng lại suy nghĩ lung tung. Nghĩ đến nụ cười vô sỉ của tên nhóc đẹp trai kia, tôi bất ngờ đổi đề tài
“Muội nghe tỷ nhắc tới ca ca tỷ, mà muội còn chưa biết ca ca tỷ là ai đâu.”
Đặng Thiền nhìn tôi nghi ngờ: “Chả lẽ muội chỉ nhớ mỗi Lưu Tú thôi sao?” Ngụ ý là rất bất mãn, tôi vội vàng rót cho nàng chén nước, lấy lòng.
“Ca ca ta tên là Đặng Thần, tự Vĩ Khanh, muội có vẻ không nhớ gì về biểu ca nhưng lại nhớ rõ biểu ca có quen biết với Lưu Tú chứ gì?” Nàng cố ý cười nhạo tôi.
Tôi giả ngu, mập mờ nói: “Cái này…không nhớ rõ lắm”
Nàng không ngần ngại lắc đâu, tức giận nói: “Nhị tỷ của Lưu Tú, Lưu Nguyên, đã gả cho ca ca ta, nàng là chị dâu của ta!”
Ta lè lười, quan hệ sao lại phức tạp vậy chứ! Như vậy vòng qua vòng lại, mọi người có vẻ đều là họ hàng của nhau, Âm, Đặng quả không hổ là hai đại gia tộc của Tân Dã.
“Thế…Đặng Vũ quan hệ thế nào với tỷ?”
Nàng trợn tròn mắt, dường như rất kinh ngạc: “Đặng Vũ? Sao muội biết Đặng Vũ? Hắn không liên quan gì tới ta, nếu nhắc đến quan hệ, thì hắn mang họ Đặng, là người của dòng họ Đặng chúng ta, trong dòng họ luận vai vế thì hắn chính là đường đệ, họ hàng xa của ta”.
Ta gật gật đầu, ta còn tưởng Đặng Vũ họ Đặng thì chính là người nhà của Đặng Thiều, hiện giờ xem ra chỉ là quan hệ họ hàng xa lơ xa lắc thôi.
“Vậy hắn vì sao cũng tới nhà muội, không phải các người cũng dẫn hắn theo chứ?”
“À!” Đặng Thiền nở nụ cười, “Ngươi đừng coi thường hắn, Đặng Vũ tuy nhỏ tuổi, trong dòng tộc Đặng thị hay Tân Dã, thậm chí quận Nam Dương, hắn đểu rất có tiếng tăm đấy.”
Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt cười vô lại của hắn, có chút không tin lắm lời nói của Đặng Thiền, nàng phát hiện ra nghi ngờ của tôi: “Đặng Vũ, mười ba tuôi đã có thể làm thơ, danh chấn cả vùng. Sau đó lên học tại Thái Học Trường An, tài năng vô cùng, khó có người bì kịp. Người như vậy, dù có dùng bái thi*p để mời chưa chắc đã mời được. Lần này hắn vì nể Lưu Tú là bạn cùng trường mới bằng lòng đi cùng Lưu Tú tới đây. Nếu không với người có vai vế như hắn, ghét biểu ca Lưu Tú như vậy, sao có thể để Lưu Tú cùng bước vào cửa Âm gia với mình.”
Tôi lắc đầu, cảm thấy Đặng Vũ trong miêu tả của Đặng Thiền là một người hoàn toàn khác, thật sự không giống với tên nhóc mà tôi đã gặp.
Nàng nháy mắt mấy cái, miệng cười mỉm: “Thật ra, nếu muội có ý với Đặng Vũ, ta nghĩ biểu ca sẽ vui vẻ đón nhận hôn sự này”
“Giỡn chơi sao! Muội chẳng có hứng thú với loại nhóc con đó!”
“Nhóc con?” Nàng dở khóc dở cười, tay bưng chén trà mà run rẩy, trà sánh cả ra ngoài, “Muội, muội cho rằng muội hơn hắn à? Đặng Vũ mặc dù chưa làm quan, nhưng cũng là một người tài, người đến làm mai nhà hắn đông như trẩy hội. Muội đó nha, thật không hiểu nổi ánh mắt của muội, người tốt không chọn cứ cố tình để ý cái tên họ Lưu gia cảnh sa sút kia”.
Không được! không được! Tại sao tôi có nói cái gì, mọi người đều ghép tôi với Lưu Tú vậy? Tôi ngay cả Lưu Tú tròn hay méo còn chẳng biết nữa, không thể quá tam ba bận được, dựa vào đâu mà hắn cứ không công chiếm ưu thế chứ?
Ngày thứ bảy sau khi Đặng Thiền đi, Âm Thức sai người đưa tới một bộ quần áo ở nhà mới cho tôi, ngoại trừ năm ngoái hắn sai Liễu Cơ làm cho tôi mấy bộ đồ mới còn lại đâu có gì, điều này nằm ngoài suy đoán của tôi, theo lý trong thời gian cấm túc hắn không nên đối xử ân cần với tôi như vậy mới đúng.
Có câu, vô sự mà ân cần, không phải loại gian sảo cũng phường đạo chích!
Quả nhiên, buổi chiều sau khi nhận bộ đồ mới, người bận rộn như Âm Thức lại xuất hiện trước mặt tôi. Tôi cẩn thận chỉn chu quỳ gối trước bức tranh thêu, mắt nhìn không chớp, lưng thẳng tắp, coi hắn như không khí.
Bước chân tuy nhẹ, nhưng tôi có thể cảm nhận được hắn đang dạo bước nhẹ nhàng phía sau lưng tôi, ánh mắt như điện xẹt, mũi khoan xuyên vào lưng tôi. Một lúc lâu sau, hắn như vô ý mở miệng nói với tôi: “Bộ đồ mới măc có vừa không?
“ Đại ca tặng, tất nhiên là mặc vừa rồi.”
Phía sau trầm mặc một lát, đột nhiên có tiếng cười phá bật ra: “Sao muội biết quần áo là do ta tặng?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa không cổ quái của hắn, trong lòng nhảy dựng lên, một loại dự cảm không lành dâng lên: “Có người nói, đây là quà hắn tặng muội để nhận lỗi.”
Tôi hận không đập đầu vào tường ૮ɦếƭ đi. Tên ૮ɦếƭ tiệt Đặng Vũ này! Một câu nói đùa, hắn lại tưởng thật. Tưởng thật cũng không sao, hắn lại dùng cái phương thức đứng đắn này để nhận lỗi với tôi.!
A, khốn rồi! tôi có thể đoán được Âm Thức tiếp theo sẽ nói gì.
“Muội cùng Đặng Vũ…”
“Bèo nước gặp nhau thôi mà” Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cắt đứt câu hỏi của hắn, không biết tên Đặng Vũ kia là tên ngốc hay là tên khốn đến cáo trạng nữa, nếu bị Âm Thức biết được các cử chỉ khác thường của tôi không giống với muội muội của hắn, tôi đây…
“Lệ Hoa, thực ra điều kiện của Đặng Vũ cũng không tồi.” Hắn dịch người ngồi chồm hỗm trước mặt tôi, một bộ dáng huynh trưởng kiêm phụ mẫu hiền lành lộ ra. Không thể không nói Âm Thức lúc này đúng là vô cùng quyến rũ, giọng nói trầm ấm, hết sức thu hút.
Tôi suýt nữa bị ánh mắt của hắn hút mất hồn.
“Muội không cần lo lắng, ta thấy có vẻ Đặng Vũ cũng có ý với muội muội, có lẽ…”
“Không, không thể nào” Tôi đúng lúc đó hoàn hồn. Nguy hiểm thật, quả nhiên không được lưu luyến “sắc đẹp”, suýt nữa bị Âm Thức chụp mũ.
Âm Thức biến sắc, sự hiền lành như phụ mẫu vừa rồi phút chốc mất sạch, hắn quát ầm lên: “Chẳng lẽ ngươi vẫn khăng khăng một mực với tên kia?” Tôi bị hắn trở mặt còn nhanh hơn lật sách làm cho hoảng hồn, không đợi tôi phản ứng, hắn đã phẩy tay áo bỏ đi.
Hạn định một tháng cấm túc rất nhanh trôi qua, tôi trong lúc đó phối hợp ăn uống điều độ, vận động đầy đủ, thân hình mi nhon thấy rõ. Một tháng này, tôi quả thật chẳng rảnh rỗi chút nào, tôi tập lại Taekwondo.
Phòng ở của người Hán bày biện rất đầy đủ. Đặc biệt là những nhà thịnh vượng và giàu có như Âm gia này, còn coi trọng cả sự thoải mái nữa. Bên trong phòng, mặt đất được trải chiếu toàn bộ. Cái này chưa hết đâu, đến mùa đông trên chiếu có lót thêm một tầng lông thú vừa bước vào phòng có thể cởi giày, tất, đi chân không trên lớp lông đó, cảm giác rất mềm mại, nhẹ nhàng, thực sự rất xa xỉ.
Phòng của tôi rất rộng, bên trong nếu không tính giường gỗ chiếm 8 thước, sạp gỗ, bình phong ba mặt chiếm 3 thước rưỡi, thư án cùng với mấy đồ dùng khác thì một gian phòng này cũng phải rộng tới hơn hai mươi thước vuông (mình tính ra thì khoảng hơn 64m2, chả biết có đúng không nữa). Đồ dùng trong nhà của người Hán nói chung không có ghế dựa và ghế dài cùng các đồ vật rườm rà khác.
Bố trí cũng chẳng khác lắm so với mô tả tôi biết trước đây. Tôi cho người đem bình phong, sạp gỗ, thư án để hết ra ngoài hiên, bên trong chỉ còn giường khi cần tôi có thể ngồi ăn cơm luôn trên đó. Không gian trong phòng giờ thênh thang, rộng tới mấy chục mét vuông, tha hồ mà tập Taekwondo.
Mỗi ngày qua đi, tôi lại lấy lại được sự dẻo dai của cơ thể, qủa thực thấy rất thuận lợi, điều thiếu sót duy nhất muốn nói tới chính là trên người không có võ phục phù hợp.
Quần áo người Hán đẹp nhưng mà cũng ruờm rà, con gái thường mặc váy, bên trong không mặc quần dài. Cho dù có mặc, cũng là loại quần có đũng ngắn, ống quần phình ra chỉ đủ khít với đồ lót bên trong.
Mặc váy với quần như vậy khi luyện đá hoặc bật cao quả thật là muốn đòi mạng tôi mà. Tôi cân nhắc suốt hai ngày, cuối cùng nhờ Yên Chi may giúp một cái quần dài rộng vừa với chân mình. Yên Chi lúc đầu khó hiểu, nhưng khi nàng thấy tôi mặc quần nàng may, phi thân tung cước trên không thì nàng kinh hãi, nói không lên lời. Vẻ mặt đó của nàng đủ khiến tôi cười suốt ba ngày.
Tôi thích mặc nam trang, bởi vì chỉ có khi mặc nam trang là tôi không cần mặc áo dài, hơn nữa quần của nam cũng rộng rãi thoải mái hơn rất nhiều so với quần của nữ giới.
Hơn nữa, tôi thực ra cũng chẳng biết gì, tôi không phân biệt nổi quần áo của nam với của nữ khác nhau chỗ nào. Mặc thế nào cũng như nhau cả!
Tôi vẫn nghĩ qua một tháng bị nhốt này tôi có thể ra ngoài hít thở, thậm chí trước đó tôi còn bắt đầu nghĩ cách để ra ngoài mua sắm một phen. Bởi vì trong túi không có tiền, tôi còn đặc biệt thương lượng trước với Âm Tựu, mượn tiền tiêu vặt tháng này của nó. Thật không nghĩ ra bao nhiêu kế hoạch như vậy của tôi cũng không ứng phó nổi sự thay đổi của Âm Thức. Ngay khi tôi đang tràn đầy hưng phấn chuẩn bị ra ngoài, hắn sai Hổ Phách mang tới tặng cho tôi một chiếc đàn cổ, đồng thời nói đã mời thầy dạy nhạc cho tôi, muốn tôi ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng để học đàn.
Tôi lúc ấy chỉ muốn ngất, trừng mắt nhìn cây đàn cổ chán chê, tôi hùng hổ muốn ném quách nó xuống đất. Nếu không phải Yên Chi nhanh trí ôm lấy, thể nào cái đàn cổ quý giá đó cũng phải tan xương nát thịt với tôi.
“Tiểu thư suy nghĩ lại đi ạ!” Yên Chi khóc lóc, khuyên nhủ. Hổ phách sắc mặt trắng bệch, không phản ứng kịp, một lúc sau, chân run lên, ngồi phịch luôn xuống đất.
Tôi thở hắt ra một hơi, cố nén buồn bực trong lòng, chậm chạp buông cây đàn ra: “Ngươi yên tâm, ta không đập đàn đâu, đàn này thoạt nhìn cũng là đồ cổ, thêm 2000 năm nữa lại càng quý, đập nó tiếc lắm.”
Tôi buông tay, Hổ Phách trong lòng sợ sệt ôm lấy cây đàn, lủi ra, cách tôi thật xa, sợ tôi lại bộc phát lần nữa.
“Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát. Yên Chi, người với Hổ Phách ra ngoài cả đi, không thấy ta gọi không được đi vào!”
Yên Chi và Hổ Phách vẻ mặt không yên đi ra ngoài, đợi các nàng đóng cửa lại, tôi bay nhanh đi hóa trang, mặc đồ nam trang, 乃úi tóc kiểu con trai nhưng mà tôi có làm thế nào cái 乃úi tóc cũng không đứng thẳng được. Không thèm để ý, tôi xõa tóc ngang vai luôn, nhảy qua cửa sổ chuồn mất.
Lần này, thật đúng là phải cảm ơn Âm Thức, đại khái là hắn thương tiếc muội muội ốm yếu nhiều bệnh của mình , nên xếp cho phòng ngủ của nàng ở lầu một. Nếu mà ở lầu hai, lầu ba, tôi làm sao dám không e dè gì mà nhảy cửa sổ trốn đi?
Chân vừa mới chạm đất, chợt nghe trước mặt có người trầm giọng nói: “Tiểu thư, xin hãy trở về!”
Tôi lui lại một bước dài, chỉ thấy Âm Lộc đang đứng ở dưới cửa sổ, hướng người về phía tôi vái chào.
Trong nháy mắt, tôi mất hết dũng khí, không nghĩ tới Âm Thức lại ác như vâỵ, ngay cả tí ti đường thoát cũng không chừa cho tôi. Tính xấu của tôi đột nhiên nổi lên, trở về ngoan ngoãn nghe lời hắn học đàn, chỉ sợ cũng chẳng thoát được kết cục bị hắn nhạo báng!
“Tiểu thư, xin hãy quay về!” Tư thế của Âm Lộc không thay đổi, nhắc lại một lần nữa.
Tôi là người, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Chẳng đợi ông ta đứng thẳng lên, tôi nâng tay chặt một quyền thật mạnh vào sau gáy ông ta. Âm Lộc ngay cả rên cũng chẳng rên nổi một tiếng, té xỉu, đầu cắm xuống đất, nằm im bất động.
Tim tôi đập thình thịch. Thực tế, từ khi qua đai đen nhất đẳng, lúc thi đấu cùng với anh em đồng môn hay trêu chọc tôi, hay khi tập với tấm ván gỗ, tôi thường dùng hết sức, chẳng nể tình chút nào. Lúc này tuy rằng đã vô tình ra sức hơi nhiều, nhưng cũng không phải là tôi cố ý.
Tôi cẩn thận xoay người, đưa tay thử hơi thở của ông ta: “Ê, ông to cao thế này nhưng đừng có tốt mã dẻ cùi được không, chưa gì đã gục rồi!”
Vài giây sau, tôi thở ra nhẹ nhàng, may quá, vẫn còn thở: “Âm quản gia à, xin lỗi nhé! Mặt đất hơi lạnh, ông chịu khó nằm một lát nhé!” Tôi lè lười, lần mò theo đường quen hướng về lối hậu viện mà đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc