Tú Lệ Giang Sơn - Chương 04

Tác giả: Lý Hâm

Mồng một tết, còn gọi là nguyên đán, chính đán, sóc đán, chính sóc, chính triệu, nguyên hội… Muôn hình muôn vẻ cách gọi khác nhau từ miệng người nói, khiến cho tôi nhất thời có chút chậm tiêu.
Đêm giao thừa hôm đó, sắc trời vừa mới nhá nhem, tôi mới đến đã may mắn được chứng kiến hàng loạt các nghi lễ đón mừng năm mới.
Vốn dĩ bản gốc của ‘tôi’ yếu ớt lại dễ bị nhiễm lạnh, Yên Chi phụng mệnh ở trong phòng hầu tôi đi nghỉ ngơi cho sớm, nhưng mà tôi vừa nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền vào tiếng chiêng trống nổi lên rung trời, làm sao chịu đựng được.
Yên Chi là một nô tì, tôi nói đi về đằng đông nàng không dám đi về đằng tây, vì thể xộc thẳng ra cửa, xem náo nhiệt một hồi.
Điệu múa dân gian này, lúc đầu cho tôi cảm giác tương tự như như điệu nhảy trừ tà ma của thổ dân Châu Phi, ấn tượng sâu sắc nhất chính là phóng sự truyền hình trên TV thường trình chiếu, một đám người da đen tay nâng trường thương vây quanh đống lửa trại giật giật giống như động kinh.
Không thể không thừa nhận, trong giây phút chứng kiến một màn tương tự thì tâm tình của tôi kích động và rung động vạn phần, bởi vì mặc dù mới tới đây không lâu, nhưng mọi người ở đây đều cho tôi cảm giác là người có học, nho nhã lễ độ, làm việc lúc nào cũng có vẻ lãnh đạm. Thật khó tin những người thường ngày nhã nhặn như vậy lại có thể nhảy giật giật điệu múa trừ tà ma như động kinh thế kia.
Trong lòng tôi vô cùng tò mò, gặp điều gì khó hiểu, nếu không biết được sẽ thấy không yên, huống chi tôi đang đóng vai người ‘mất trí nhớ’, liền vin vào cớ đã quên hết mọi chuyện hỏi Yên Chi lung tung mọi thứ.
Chuyện nàng ta nói cũng rất lung tung, tôi hỏi cả buổi, mới hiểu rõ được đại khái.
Đây là một loại múa dân gian, là phong tục cử hành các nghi lễ đón năm mới trong đêm giao thừa (đêm cuối cùng của năm cũ theo âm lịch) ở nơi này, làm như vậy để trừ ma đuổi bệnh.
Theo thân hình chiều cao phán đoán, những người nhảy múa đều là những đứa trẻ, người dẫn đầu đội múa mặc áo màu đen tuyền, quần dài màu đỏ thắm, trên đầu đeo mặt nạ, dữ tợn đáng sợ. Tôi vội vàng nhìn thoáng, ánh lửa chiếu rọi, trên mặt nạ có bốn con mắt trợn chừng màu vàng kim lấp lánh chói lọi, trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình, vội vàng quay mặt đi.
“Cô nương, đó là Phương Tướng…”
Người múa đầu đóng vai Phương Tướng, tôi nhìn theo hướng Yên Chi chỉ, thấy Phương Tướng hông quấn da gấu, một tay cầm thương, một tay cầm khiên, mười hai đứa bé đi sau, cũng đầu đeo mặt nạ. Tôi không dám lại nhìn thẳng vào mặt nạ, chỉ thấy những đứa bé này trong tay cầm trường mâu, tiến ra bốn phương tám hướng.
Tôi thấy thú vị, bước nhảy của những đứa bé này, kỹ thuật nhảy mạnh mẽ, lộ ra vẻ đắc ý ngang bướng nguyên thuỷ.
Ngoại trừ mười ba đứa bé đang nhảy ở giữa sân ra, xung quanh còn có một nhóm trẻ con lớn hơn mười tuổi, đỉnh đầu buộc một chiếc khăn màu đỏ, trong tay cầm cây đuốc, dường như đồng loạt hò hét rất ồn ào: “Giáp tác thực ngạt hung, phế vị thực hổ, hùng bá thực mị, đằng giản thực bất tường, lãm chư thực cữu, bá kỳ thực mộng, cường lương tổ minh cộng thực trách tử ký sinh, ủy tùy thực quan, thác đoạn thực cự, cùng kỳ đằng căn cộng thực cổ…” (đoạn này mình chịu T.T)
Tôi hoàn toàn không nghe rõ, vội hỏi Yên Chi, Yên Chi nhỏ giọng nói: “Cái này nói về mười hai thần tướng…”
Tôi liền nghe vài lần, cuối cùng cũng nhớ kỹ, tổng cộng mười hai vị Giáp Tác, Phế Vị, Hùng Bá, Đằng Giản, Lãm Chư, Bá Kỳ, Cường Lương, Tổ Minh, Ủy Tùy, Thác Đoạn, Cùng Kỳ, Đằng Căn. Tên thần tướng chẳng những khó hiểu còn khó đọc, thời cổ đại này thật đúng là kì lạ, có rất nhiều điều cổ quái đa dạng đáng ngạc nhiên, có đôi khi cảm thấy phong tục tập quán của nơi này rất cổ điển tao nhã, có đôi khi lại cảm thấy phong cách vô cùng cổ hủ lạc hậu, khắp nơi tràn ngập thần bí và mâu thuẫn, trang phục quần áo tôi từng thấy ở trong tivi cũng dựa vào đó chứ không hơn.
Nhất thời trong lòng không khỏi có cảm giác khó chịu không rõ, đêm giao thừa, vốn là thời gian cả gia đình quây quần sum họp, năm xưa thời gian này tôi đã sớm ở nhà cùng ba mẹ ăn cơm tất niên, xem chương trình gặp nhau cuối năm (cái này chém)…
Cảm thấy chán nản liền muốn kéo Yên Chi trở về phòng ngủ, đang cúi đầu muốn đi, bỗng thấy hoa mắt, một khuôn mặt dữ tợn khủng pố tiến đến trước mặt tôi. Tôi hoảng sợ, bước từng bước lùi lại phía sau, toàn thân cứng đờ, nếu không phải trên người mặc quần áo rất dày, bó chặt hai chân, có lẽ giờ phút này chân phải đã không chút do dự tung ra một cước.
“Xuy”. Tuy rằng bé không thể nghe thấy, nhưng do rất gần, cuối cùng cũng để cho tôi nghe được vài tiếng giễu cợt, đúng là một loại giọng điệu mang theo vẻ khinh thường trào phúng.
Là ai? Lại dám vô lễ đối với tôi-thiên kim cao quý của Âm gia như thế? Tôi bực mình cau chặt đôi lông mày lại, Yên Chi vội vàng đưa tay ra giữ chặt tôi lại, làm như sợ tôi quá kinh ngạc sẽ yếu ớt ngã gục xuống.
Nhìn lại thấy trên mặt nạ có bốn con mắt màu vàng kim không giống mặt nạ bình thường, đúng là mặt nạ Phương Tướng! Tay của tôi dấu ở trong ống tay áo, năm ngón tay đã nắm thật chặt lại.
Bất kể nó là ai, dám doạ nạt người khác như vậy, nếu thật sự xuất phát từ ác ý, tôi không đánh nó nhừ tử không xong.
Tay cầm mâu từ từ đưa lên trên mặt nạ, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ nắm chặt cạnh mặt nạ chậm rãi đẩy lên trên, dưới mặt nạ lộ ra một gương mặt thiếu niên mặc dù còn hơi chút trẻ con, nhưng cũng có chút thanh tú.
Có điều bộ dạng cũng mới mười tuổi, một đôi mắt sắc bén lại lộ ra vẻ ngạo mạn và lạnh lùng, khuôn mặt đường nét rõ ràng, ngũ quan dường như rất quen mắt.
“Nhị công tử!” Yên Chi kinh hô một tiếng, hốt hoảng hành lễ.
Trong lòng tôi giật thót, đột nhiên nhớ ra, thiếu niên này bộ dạng ngũ quan sở dĩ nhìn thấy quen mắt, bởi vì diện mạo hắn có năm phần tương tự như tôi.
Khoé miệng hắn cong lên, lại cười lạnh ‘xuy’ một tiếng, lại đeo mặt nạ vào, nhảy qua nhảy lại bên cạnh tôi, phía sau lưng vẫn là mười hai thần tướng vui sướng hoa chân múa tay. Mọi người vây quanh, cười vang hoà theo đoàn người bọn họ trông vô cùng nào nhiệt đi về phía cửa lớn.
“Cô nương, vừa rồi Nhị công tử đặc biệt tới đây cầu phúc thay người đó.” Yên Chi nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ cười nói.
“Lời này có ý gì?” Cầu phúc? Tôi xem bộ dạng vừa rồi của hắn chính là cố ý doạ người, giống một đứa trẻ thích đùa dai trêu chọc người khác.
“Phương Tướng là thần tướng vốn phụ trách đuổi các bệnh dịch lén lút đi, cô nương bị bệnh đã lâu, hôm nay Nhị công tử đóng giả Phương Tướng, cố ý đến nhảy nhót trước mặt cô nương, trừ tà đuổi bệnh… Như thế rất tốt, vừa rồi mọi người đem uế dịch đuổi ra khỏi cửa, bệnh của cô nương có lẽ sẽ lập tức tốt lên…”
Những lời nói mê tín quỷ thần này, khiến cho tôi nghĩ tới Vu Y, vì thế cười mỉa hai tiếng, nói qua loa: “Đúng vậy a, Đúng vậy a, lập tức sẽ thấy khá hơn.”
Đêm giao thừa cứ như vậy trôi qua, khó khăn lắm mới vừa lên giường mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài phòng vang lên tiếng đì đùng ầm ỹ, khiến tôi bừng tỉnh cơn mơ.
Mùng một tết, cũng chính là sáng sớm Nguyên nhất theo như bọn họ gọi, tiếng gà gáy vang trời cùng tiếng pháo nổ kinh thiên khiến tôi từ trên giường bò xuống.
Đến khi tôi chải tóc xong, cực kỳ hứng thú chạy ra ngoài xem, mới biết được bên ngoài thực sự không phải đang đốt pháo.
Một đám người vây quanh đống lửa trước bậc thềm ném từng đoạn từng đoạn ống trúc được cắt gọt cẩn thận, vừa ném vừa cười hì hì hô: “Tích sơn tao ác quỷ pháo bảo bình an” (Ném pháo đuổi quỷ bảo vệ bình an). Ống trúc một khi bị nướng cháy, liền lập tức phát ra tiếng bốp bốp bốp giống như tiếng pháo.
Đây quả đúng là được mở rộng tầm mắt, hoá ra cho dù không có *** làm thành pháo đốt, người xưa ở thời đại này cũng có thể làm ra những điều không giống người thường.
Tôi chớp mắt, từ từ ngoác miệng cười, bỗng nhiên trên gương mặt chợt mát lạnh, đúng là một giọt nước bắn lên. Thời tiết mặc dù lạnh, nhưng trời rất quang đãng, không có một gợn mây, tự nhiên không thể nào bất chợt có mưa phùn.
Tôi vừa sợ vừa tức xoay người sang chỗ khác, đang muốn trút giận, đầu kia có một đám nữ tử liên tục khoan thai đi tới. Đi đầu chính là một nữ tử mười bảy mười tám tuổi uyển chuyển dịu dàng, dung mạo không xuất chúng, lại phiêu phiêu như liễu hiếm thấy, đi lại thướt tha, mà nàng ta… cũng trùng hợp họ Liễu.
Nàng ta là đại tẩu Liễu Cơ của tôi, chính là vị khiến cho Đặng Thiền bởi vậy hâm mộ nữ tử nào may mắn. Tên gọi của nàng ta rốt cuộc là gì tôi không tài nào biết được, dù sao ở đây phụ nữ đều có thói quen để lại sau họ của mình một cái hậu tố “Cơ”, “Thị”, “Nữ” linh tinh tự làm tên của chính mình, tên thật lại không mấy ai nhớ tới.
Tên của người xưa dùng để xưng hô vô cùng kì quái, ví dụ như tên của đại ca tôi trên danh nghĩa và tên thật cũng không giống nhau. “Thứ Bá” thực sự không phải là tên thật của anh ta, tên khai sinh của anh ta là một chữ ‘Thức”, Thứ Bá vốn là tên tự của anh ta.
Họ Âm tên Thức, tự Thứ Bá.
Còn nhớ lúc tôi vừa mới hiểu là chuyện gì đang diễn ra, còn ngốc nghếch hỏi Đặng Thiền, vì sao tôi không có tên tự. Nàng ta cười nói: “Đến khi ngươi cập kê, nếu muốn có tiểu tự, bảo ca ca ngươi mang tới là được.”
Liễu Cơ mỉm cười tiêu sái phía trước, trong tay nắm lấy một nhánh cây, vừa đi vừa vung vẩy khắp xung quanh. Phía sau nàng ta là một đám tôi tớ, nhắm mắt đi theo. Nha hoàn bên người cúi đầu, trong tay đang cầm một cái khay sơn mài hình vuông, trên hau đặt một chén nước nóng hơi có vẻ ***c.
Lúc này Liễu Cơ đúng là dùng nhánh cây kia chấm nước nóng trong chén, vừa đi vừa vẩy.
Tôi khẽ nhíu mày, tay nâng lên lai đi giọt nước đọng trên mặt, chợt nghe thấy đám người đi thẳng tới, trên đường đi đám người cười nói vui vẻ không ngừng, đúng là lấy nước nóng xối lên người làm vui.
“Tiểu cô.” Liễu Cơ nhìn tôi cười thân mật, lông mày dịu dàng ân cần.
Tôi vội vụng về trả lễ, tâm không cam lòng không tình nguyện hô lên: “Chị dâu.” Cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Vốn dĩ tôi rất muốn nói: “Năm mới vui vẻ, đưa tiền lì xì đây!” Lời chuẩn bị ra khỏi miệng lại sửa lại, ngàn vạn lần không dám thực sự đòi tiền lì xì của nàng ta.
Liễu Cơ hơi sững người, giây lát cười lên: “Thần sắc tiểu cô tốt hơn nhiều, nghe nói đêm hôm qua Nhị thúc trục quỷ cho tiểu cô…” Ý cười khẽ hiện lên trong mắt.
Tôi thấy nàng ta không có ác ý, giọng điệu ngữ khí nói chuyện giống như thực sự vui mừng cho tôi, vì thế thả lỏng tâm tình, cười nói: “Lệ Hoa khiến chị dâu phiền lòng rồi.”
Nàng ta kinh ngạc nói: “Tại sao lại nói như vậy, Tiểu cô đến đứng cạnh chị dâu nào.” Nói xong thân thiết đưa tay vẫy tôi.
Tôi thuận tay nhận lấy nhánh cây trong tay nàng ta, tò mò nói: “Đây là gì vậy?”
Liễu Cơ cứng người, cũng may cho dù nàng ta ngạc nhiên trước biểu hiện kì lạ của tôi, nhưng không tỏ vẻ khó chịu đối với tôi, trái lại khéo léo giải thích: “Đây là cành đào.” Chỉ vào chén nước nóng kia: “Đây là canh đào… Dùng để khu quỷ trừ tà.”
“Canh đào?” Ghé sát vào, tôi nhạy bén ngửi được một mùi vị tươi mát tự nhiên: “Tại sao lại có vị R*ợ*u?”
“Dùng đào để nấu R*ợ*u…”
Liễu Cơ dạy tôi dùng cành đào chấm canh đào vẩy như thế nào, cả buổi sáng, dường như tôi đi theo nàng ta đi khắp Âm gia các nơi các phòng từ lớn đến nhỏ vẩy sạch.
Tới gần giữa trưa, trọng tâm chính của buổi tế tự cuối cùng cũng bắt đầu. Quy củ, chú ý của đại gia tộc, đương nhiên cũng lớn, Âm Thức là cháu đích tôn, địa vị ở Âm gia rõ ràng đã thành nhất gia chi chủ, cả quá trình Tế Tự này đều do anh ta dẫn đầu.
Trước khi tế điển bắt đầu, có hai nha hoàn cầm đồ lễ không cẩn thận làm đổ đĩa quả cúng, lúc ấy Âm Thức chỉ tỉnh bơ nhíu nhíu mày, cũng không thấy anh ta tức giận phát hoả ra sao. Tôi vốn còn thầm khen tính tình anh ta thật tốt, thật không ngờ, ngay sau đó phía sau anh ta có người đi tới *** đem hai nha hoàn kia kéo xuống đánh hai mươi roi.
Nhìn thấy hai người bị bắt đi khóc kêu trời, vẻ mặt của Âm Thức vẫn thờ ơ, liên tưởng đến thanh âm khẽ run và nét mặt khiếp đảm của Yên Chi ngày ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu được vẻ sợ hãi của nàng ta đến từ nơi nào.
Âm Thức, một nam tử đặc biệt không thể tuỳ ý chọc tức.
Tuy rằng, năm nay cùng lắm anh ta cũng mới quá hai mươi.
Thực sự anh ta không phải là anh trai cùng mẹ với Âm Lệ Hoa, mẹ đẻ Âm Lệ Hoa họ Đặng, nói về vai vế chính là bà con xa của Đặng Thiền. Ân Thức mất mẹ từ nhỏ, năm Đặng Thị được gả về tuổi còn nhỏ, nhưng mà cao thấp trong Âm gia không ai dám bỏ qua sự tồn tại của trưởng tử là anh ta, cho dù sau khi Đặng thị sinh xong Âm Lệ Hoa là con gái, lại liên tiếp sinh hạ con thứ Âm Hưng, tam tử Âm Tựu.
Một đứa trẻ mất đi người mẹ bảo vệ, vậy mà có thể trưởng thành vĩ đại xuất sắc như thế ở trong một đại gia tộc khổng lồ phức tạp như vậy, Âm Thức, quả nhiên không phải một kẻ vô tích sự.
Sau khi hiểu rõ những điều này, tôi luôn luôn thức thời quyết định vì muống ngày sau được sống thoải mái, vậy cần phải, kiên quyết không đi trêu chọc Âm Thức.
Trong tiếng tuân lệnh lại luân lệnh một lần, ảnh thêu của tổ tông được treo móc cao cao ở trước đường, đám đông con cháu thành kính cúi lạy dập đầu.
Mặc dù tôi cũng là hậu nhân Âm gia, lại vì là nữ tử, chỉ phải quỳ ở trước Thiên Sương phục lạy. Người quỳ phía trước tôi là là Liễu Cơ, mẹ ruột Đặng Thị bởi vì thâm thể bị bệnh nhẹ, đã nằm giường hơn một năm nay, cho nên vẫn chưa đến tham dự tế tự.
Cùng so sánh với thái độ dáng vóc tận tuỵ của Liễu Cơ, cúi lạy phục lạy của tôi có thẻ thực sự không có thành ý, công đường hô vang một tiếng, tôi liền giống như con gà mổ thóc hơi gục cổ xuống, ứng phó qua loa cho xong. Cũng may hôm nay trong Thiên Sương ngoại trừ tôi cùng Liễu Cơ ra, chỉ có một đám thị nữ đi theo. Các nàng lúc này chỉ dám nín thở phủ phục trên chiếu, không dám ho một tiếng, làm sao có thể để ý đại tiểu thư của các nàng đang tắc trách nhàn hạ trong tế điển?
Tế điển nhàm chán rườm rà liên tục gần ba giờ vẫn chưa xong, liên tục cúi lạy phục lạy, mệt đến mức hai chân tôi run lên, eo lưng đau nhức, may mà bản thân tôi đã luyện tập Taekwondo nhiều năm, nếu không nói không chừng đã bất tỉnh.
Bất tỉnh…
Tôi sửng sốt, bỗng nhiên bắt đầu cười trộm, tại sao sớm không nghĩ tới đây? Âm Lệ Hoa bị bệnh hơn nửa năm, thân mình suy yếu, thiếu chút nữa khó giữ được mạng nhỏ, động cái là ngất vốn nên cho người bệnh như nàng ta được hưởng quyền ưu tiên chứ?
“Bùm!” Hai mắt tôi vừa nhắm, đầu liền gục xuống.
“Cô nương!” Yên Chi là người đầu tiên phát hiện ra tình hình không ổn, nhưng nàng ta không dám lớn tiếng hô lên. Trong chốc lát Liễu Cơ nhích lại gần, liên tục không ngừng sai bảo thị nữ, ba chân bốn chẳng kéo tôi ra.
Tôi cố nhịn cười, tiếp tục giả vờ hôn mê, nhưng mà hai cái đù* ma sát quả thực rất đau đớn, giống như hàng ngàn con kiến nhỏ đang cắn đốt, khó chịu vô cùng.
“Tiểu cô!” Liễu Cơ hoảng hốt bấm huyệt nhân trung của tôi.
Đau!
Ngẫm lại cũng không thể diễn trò thái quá, vì thế trong lòng tôi giả bộ đau đớn kêu lớn, run rẩy mở hai mắt.
Liễu Cơ khẽ thở ra, bởi vì vội vàng, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Tôi không khỏi có chút áy náy, dù sao giả bộ hôn mê như vậy, ý muốn ban đầu chỉ vì muốn được thảnh thơi, trốn tránh phải quỳ, không ngờ lại liên luỵ đến những người khác.
“Phu nhân, đại công tử đến.” Ngoài màn trúc có người hầu nhỏ giọng bẩm, xuyên qua khe rèm thưa, dường như có thể thấy được bên ngoài Thiên Sương có ba bốn bóng người đi tới.
Trong lòng tôi hồi hộp, lại nhìn đôi môi Liễu Cơ nhếch lên, sắc mặt trắng bệch.
Tai nghe được sương phòng hai bên trong Thiên Sương có tiếng tay áo ma xát sột soạt, chắc là một nữ thân quyến khác trong tộc đang vội vàng tránh lui. Bỗng nhiên màn trúc trước cửa được cuộn lên, không đợi mành trúc được kéo hẳn sang, một tiếng oanh động, một bàn tay vén màn lên, một thân ảnh cao to thoáng hiện lên nhảy thẳng vào cửa.
“Lệ Hoa.” Giọng nói ôn hoà, dường như không mang theo chút tình cảm.
Tôi nghe không ra Âm Thức có phải đang lo lắng cho sức khoẻ của tôi hay không, trái lại, cảm thấy hôm nay anh ta nhíu mày, trong ánh mắt cùng lời nói có hàn ý rất sâu khẽ loé lên.
“Có sao không?” Anh ta ngồi xổm người xuống, nửa quỳ trên chiếu.
Tôi hơi chột dạ lắc đầu, thấp giọng nói: “Đỡ nhiều rồi, cám ơn đại ca.”
Phải gọi một người tuổi thực tế cũng tương đương mình là ‘đại ca’, việc này ngay từ đầu đã khiến cho tôi vô cùng khó chịu. Cũng may tôi là người từ trước đến nay đều thoải mái, không để ý quá kỹ mấy loại tiểu tiết này, dù sao kết cục của việc để tâm vào những chuyện vụn vặt, sẽ chỉ làm trở ngại cho đời sống vật chất thoải mái của mình mà thôi.
Co được dãn được mới là đạo sinh tồn lý tưởng!
Đây là nguyên tắc thực hành nhất quán của tôi.
Đợi cả buổi, Âm Thức không nói thêm gì nữa. Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, tôi đột nhiên cảm thấy loại áp lực quen thuộc này lần thứ hai xuất hiện, khiến cho *** tôi nghẹn dại dường như rất khó chịu. Cẩn thận nâng mắt nhìn lên, lại phát hiện mặt Âm Thức không chút thay đổi ánh mắt chăm chú nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt này thật đáng sợ a!
Một tiếng ‘Ông’ vang lên trong đầu, trong phút chốc, thiếu chút nữa tôi còn tưởng màn xiếc của mình đã bị anh ta nhìn thấu.
“Đại… Ca…” Lòng tôi khẽ hô lên.
Khoé miệng Ân Thức giật giật, ánh mắt hẹp dài hiện lên mổ ánh sáng quỷ dị: “Thân mình không tốt, phải nhớ nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt.” Tuy rằng tiếng nói trầm thấp không mang theo chút tình cảm nào, cũng đủ khiến cho tâm tôi đang kinh hoàng khẽ yên ổn trở lại.
Không nổi giận tại chỗ, không có nghĩa rằng anh ta không phát hiện ra?
“Yên Chi.”
“Có nô tỳ.”Giọng nữ sợ hãi từ trong góc sáng nhẹ nhàng đi ra.
“Lát nữa đi tới chỗ Âm Lộc lĩnh hai mươi roi, tính cả lần trước ngươi đỡ cho chủ không tốt ở trong đó… Ta không hi vọng nhìn thấy lầm thứ ba.”
“Dạ…” Yên Chi run rẩy lui xuống dưới.
Tôi chấn động mạnh một cái, muốn nhảy dựng lên tranh luận, Âm Thức đột nhiên đưa tay đè chặt bờ vai của tôi, lực rất lớn, nặng nề đem người tôi ấn trở về chỗ cũ: “Nếu mệt rồi thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ta…”
“Đây chẳng phải điều muội muội muốn sao?”Khoé miệng anh ta cong lên, thản nhiên dặn dò: “Hưng Nhi, đưa tỷ tỷ của ngươi trở về phòng.”
“Dạ.” Phía sau có một giọng nói trong treo nhưng lạnh lùng đồng ý.
Ân Thức cười như không cười liếc mắt nhìn tôi một cái, từ trên chiếu đứng dậy rời khỏi Thiên Sương. Sau khi Âm Thức xoay người, tôi mới nhìn rõ phía sau anh ta còn có một gã thiếu niên mặc áo lam đang ngồi chồm hỗm.
Tôi bị một câu nói ý vị của Âm Thức khiến cho trong lòng rối loạn, không đợi phục hồi tinh thần lại, thiếu niên kia đã ngẩng mặt lên, trầm thấp nói: “Tỷ tỷ, có cần sai người chuẩn bị kiệu mềm?”
Tim tôi đập dồn dập, lời của Âm Hưng lọt vào tai tôi nghe như thế nào cũng cảm thấy không có ý tốt: “Không… Không cần.”
Liễu Cơ lệnh cho hai thị nữ tiến lên trái phải cùng đỡ, lúc này tôi mới phát hiện ra Yên Chi đã không còn ở Thiên Sương, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Yên Chi đâu?”
Âm Hưng vốn dĩ đã đi ra cửa, lúc này nghe tôi đặt câu hỏi, không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.
Ánh mắt Âm Hưng vô cùng cổ quái, lại như đang nhìn một người lạ, mang theo một cảm giác nghi hoặc kì lạ cùng tìm tòi nghiên cứu, tôi bị hắn nhìn chằm chằm khiến da đầu run lên một trận.
Ôi mẹ ơi, nhà này quả thật không tốt, nếu không tại sao từ lớn đến nhỏ, cả đám đều âm dương quái khí?
Một lần nữa mành lại được vén lên, ngoài cửa vốn dĩ còn có hai gã nam tử áo xanh đứng, nhìn thấy hai huynh đệ Âm Thức và Âm Hưng đi ra thì vồn dĩ trên khuôn mặt đều tươi cười đón chào, nhưng mà đợi đến sau khi thấy rõ phía sau Âm Hưng còn có tôi thì tươi cười tất cả đều cứng lại trên mặt.
“Âm cô nương!” Hai người khom người chắp tay thi lễ.
Tôi đương nhiên không có khả năng nhận ra hai người này, nhất thời ngẩn ra, không biết nên tiếp lời như thế nào.
“Không cần để ý tới.” Bỗng nhiên Âm Hưng giảm tiếng nói xuống, ghé sát tai tôi thấp giọng nói: “Bọn họ chính là môn khách đại ca nhận nuôi.”
Tôi ngầm hiểu, để mặc Âm Hưng dẫn tôi quay về hậu đường, Âm Thức và hai vị môn khách nói nhỏ với nhau, dường như hoàn toàn quên mất cô em gái là tôi này.
Mặc dù so với tôi Âm Hưng nhỏ hơn bốn tuổi, nhưng bộ dáng so với tôi lại cao hơn một chút, nói chuyện làm việc cũng đều thể hiện một người trẻ tuổi nhưng cẩn thận và ổn thoả, tôi rất tò mò vì sao nó lại luôn luôn có một loại địch ý như có như không với tôi như vậy, vì thế liên tiếp dùng khoé mắt liếc trộm nó.
“Nhìn đủ chưa?” Sau khi thu xếp đưa tôi trở về giường, Âm Hưng không đợi thị nữ lui ra đóng cửa phòng, liền tức giận nhìn tôi khinh thường: “Tuy rằng ta là đệ của ngươi, nhưng nhìn người khác như vậy, đối với một nữ tử mà nói, thật là chuyện thất lễ.”
Tôi bĩu bĩu mỗi không cho là đúng, học khẩu khí của nó, nói: “Tuy rằng ta là chị ngươi, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, một mình ngươi ở lại trong phòng ta, cùng thực là chuyện thất lễ.”
Âm Hưng cười lạnh: “Tỷ tỷ quả nhiên càng ngày càng lợi hại, không phải uống phí công sức, lễ nghi nho gia học được cũng không ít.”
Tôi giận tái mặt không mở miệng, nó không đề cập tới chuyện trước kia còn may, chỉ cần nhắc tới chuyện trước kia tôi không thể nói tiếp được, nhất thời không thể đối đáp.
“Nghe đại ca nói.” Bất ngờ, nó đột nhiên nói mật câu: “Lần này bện*** mới khỏi, tỷ tỷ lại là trong hoạ có phúc, thay da đổi thịt.”
“Hả?” Tôi cười đánh trống lảng hai tiếng, chột dạ hạ mí mắt xuống “Nào có chuyện thần kỳ như vậy, thay da đổi thịt…” Dừng một chút, nhịn không được tò mò hỏi: “Đệ đệ nghĩ tỷ tỷ trước kia là người như thế nào vậy?”
“Tỷ tỷ là một người vô dụng!” Không ngờ nó trả lời thoải mái như thế, dường như căn bản không cần thêm thời gian suy nghĩ: “Giống y như nương…”
Tôi giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Âm Hưng quy củ ngồi xổm ở dưới giường, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra một nét bi ai thản nhiên: “Mẫu thân thật nhát gan, khiến cho ba tỷ đệ chúng ta từ nhỏ chịu đủ mọi thiệt thòi, nếu ta chỉ có một mẫu thân vô năng đã đành, lại còn cả tỷ tỷ… Lại càng mất hết thể diện Âm gia, làm cho người khác cảm thấy ngươi chỉ là một món đồ để trêu chọc chê trách, ngốc nghếch để cho kẻ khác chê cười.”
“Ta…” Không hiểu gì cả lại bị mắng cho một trận, tôi sờ sờ cái mũi, cố gắng giả vờ ấm ức.
“So với một người chị yếu đuối, tôi lại thích một đại ca cường hãn hơn.” Nó đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa: “Cho nên, nếu lúc trước ngươi thật sự bệnh ૮ɦếƭ, ta sẽ không đau khổ… không một chút nào.”
“Ngươi!” Tôi cứng lưng, vừa mới ngồi thẳng người, Âm Hưng cũng không quay đầu lại bước ra khỏi phòng.
“Người này… có phải là người không?” Tôi tức giận tung một quyền đấm vào đống chăn chiếu: “Chị ruột của mình bệnh sắp ૮ɦếƭ, lại còn nói sẽ không đau khổ?” Tôi lắc đầu không dám tin kêu lên: “Âm Lệ Hoa a, rốt cuộc cô là ai vậy? Làm người sao cô có thể thất bại như vậy? Nhân duyên lại kém đến mức này, cô thật đúng là may mà ૮ɦếƭ đi rồi đó!”
Nghĩ lại, chẳng may Âm Lệ Hoa thật sự không chịu nổi hoàn cảnh gia đình như vậy, cho nên mới nhịn ăn mà ૮ɦếƭ, sau đó ông trời bắt tôi tới gánh vác cái thân xác này.
“Bực quá đi mất, cuối cùng là cái gì không biết…”
Đang không ngừng oán hận, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nam nghe vô cùng trẻ con: “Tỷ tỷ, ta tiến vào có được không?”
Tôi vội vàng im lặng, mới đầu còn tưởng rằng Âm Hưng đi rồi quay lại, nhưng cẩn thận ngẫm lại lại cảm thấy khả năng này không lớn.
“Được, mời vào.”
Cửa được mở ra nhẹ nhàng, mổ đứa bé ước chừng tám chín tuổi, cũng cao không khác lắm so với Âm Hưng chầm chậm nhảy qua bậc thềm, hai tay bưng cao một bức tranh.
“Tỷ tỷ!” Nó khẽ xoay người, xem như hành lễ.
Tôi nghi ngờ nhìn hai mắt nó: “Ngươi là…”
“Ta là Âm Tựu.”
Âm Tựu… Con trai thứ ba của Âm gia, là em trai cùng mẹ của “Tôi” và Âm Hưng.
Cùng so sánh với Âm Hưng, Âm Tựu rõ ràng hơi gầy hơn Âm Hưng lại không có khuôn mặt cũng tương tự như tôi-diện mạo khá nhã nhặn thanh tú, Âm Tựu cũng mặt chữ Quốc, màu da hơi đen, tướng mạo không nổi bật, nhưng nhìn lần đầu cũng thấy giống như một đứa trẻ vui mừng bình thường khác.
“Có chuyện gì sao?”
Âm Tựu cúi đầu đáp: “Đại ca truyền lời, mặc dù tỷ tỷ thân mình không khoẻ ra khỏi hội trường, nhưng phải bái tổ tông. Nên bảo ta mang theo bức hoạ của tổ tông treo trong phòng Vu tỷ tỷ đến đây, tỷ tỷ nên ngày đêm tế bái dập đầu, không thể mất gốc.”
Không ngờ nó tướng mạo xấu xí, lời nói lại rất đúng mực, có nếp có tẻ, tôi không nhịn được cười nói: “Được, vậy phiền ngươi treo lên hộ ta.”
“Dạ.”
Nó nhanh nhẹn đi đến, đem bức tranh chậm rãi trải rộng ra, treo móc trên tường. Bức hoạ kia lúc mới nhìn không có cảm nhận gì, dù sao người cổ đại nhìn trong tranh đều giông giống nhau, nhưng mà tiếp tục nhìn kỹ lại, bỗng nhiên tôi cảm thấy có cảm giác rất quen mắt.
Nhìn mặt thì không thể phân biệt được, nhưng mà nhìn tư thế động tác của người nọ rất quen mắt, giống … không thể giống hơn!
“Đợi một chút!” Tôi bỗng nhiên kêu to: “Đây… Là ai vậy?”
Tôi từ trên giường nhảy thẳng xuống đất, bước đến, Âm Tựu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi nhìn chằm chằm bức tranh, càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ, nhân vật được người xưa vẻ trong bức tranh này, tại sao lại giống bức tranh tổ gia gia được treo ở gian nhà giữa của tôi ở quê như vậy?
“Tỷ tỷ.” Âm Tựu dường như bị bộ dáng của tôi doạ sợ, nhỏ giọng giải thích: “Đây là bức hoạ của tổ tông nha!”
“Tổ tông? Ông ta… Có phải họ Quản hay không?”
“Đúng vậy, tục danh của tổ tông là Tu.”
“Quản Tu?” Tôi hú lên quái dị. Ông trời ơi, ông đang đùa kiểu gì vậy, đúng là cùng một người sao? Tôi giữ chặt lấy vạt áo của Âm Tựu, “Quản Tu tại sao lại trở thành tổ tông của Âm gia? Rõ ràng ông ta họ Quản mà!”
“Tỷ tỷ…” Âm Tựu sợ hãi, kích động nói: “Tỷ tỷ ngươi… Tại sao ngươi lại quên, tổ tiên của Âm gia chính là Quản Trọng công thời Xuân Thu!”
Quản Trọng!
Tôi gần như choáng váng, là một phần tử của Quản gia, so với người khác tôi đương nhiên hiểu rõ vị Quản Trọng đại nhân này là người như thế nào. Nhưng mà… Đây không phải là một thời đại không có trong lịch sử hay sao? Tại sao có thể xuất hiện một vị danh nhân lịch sử như Quản Trọng được?
Tại sao họ Âm lại có liên hệ cùng với họ Quản được?
“Tỷ tỷ thật sự không nhớ gì sao?” Âm Tựu thấy tôi sững sờ, có chút cảm thông nhìn tôi.
Tôi im lặng gật đầu: “Trong đầu rất rối loạn, đệ đệ có thể nói cho tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Vâng.” Nó khẽ gật gật đầu, kéo tôi quỳ gối trên chiếu: “Quản Tu tổ tông của Âm gia, chính là cháu đời thứ bảy của Quản Trọng, năm đó tổ tông dời từ Tề quốc đi Sở quốc, từng làm thầy thuốc của ‘Âm ấp’, người liền lập tức lấy đó làm họ, xưng là ‘Thầy thuốc Âm’. Hậu nhân liền sửa họ thành Âm thị, đây cũng là bắt nguồn của dòng tộc Âm thị chúng ta. Trải qua đời Tần Hán, Âm thị dời đến Tân Dã, ở từ đó đến giờ.”
“Như vậy… Họ Quản và họ Âm vốn là cùng một nhà?”
“Có thể nói như vậy, lão tổ tông vốn là cùng một người rồi.”
“Vậy…” Cả người tôi lạnh run, đầu óc vẫn rối loạn thành một đống như dán keo, cảm thấy có thứ gì đó không giống với lúc trước, đáp án dần sinh động hiện ra trước mắt. “Vậy… hiện tại đang là triều đại nào? Tân quốc… Không phải vừa rồi ngươi mới nói là Tần Hán sao? Hoàng đế Tân quốc, hắn họ gì? Tên gọi là gì?”
Âm Tựu thoáng sửng sốt, vẻ mặt dần dần lộ ra vẻ khinh khỉnh coi thường, dè bỉu nói: “Tên Vương Mãng kia có cái gì đáng gọi là hoàng đế, cùng lắm chỉ là một tên nghịch thần soán quốc!”
Vương Mãng! Vương Mãng! Vương Mãng…
Trong óc vang lên ầm ầm giống như bị xe lu nghiền qua, sau khi suy nghĩ hỗn loạn một lát, nhảy ra bốn chữ: “Vương Mãng cải chế!”
Xấu hổ quá, đều do hồi trung học không học thuộc lòng lịch sử, nếu Diệp Chi Thu ở đây, tất nhiên có thể đem mọi ngóc ngách ra nói rõ ràng. Đáng thương tôi lại có kiến thức lịch sử rất nông cạn, chỉ biết rằng Vương Mãng ςướק ngôi nhà Tây Hán, cải triều xưng vương.
Đây đại khái là chuyện trước sau công nguyên, cũng chính là… Chuyện xảy ra cách thời hiện đại khoảng 2000 năm!
Tôi ngất đây! Tại sao có thể như vậy? Lúc tôi tỉnh lại, đã thành cổ nhân 2000 năm trước? Ở hiện đại tôi xem như đã ૮ɦếƭ, hay vẫn còn sống?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc