Tú Lệ Giang Sơn - Chương 01

Tác giả: Lý Hâm

Đám bạn trong nhóm đã nhất trí qua điện thoại rồi, thế mà giờ lại báo là buổi tối không thể đến như đã định. Cầm di động trong tay, tôi tức đến nỗi suýt chút nữa lấy vỏ ngoài di động Ϧóþ nát.
Đúng là một đám không có tính người, trước còn thề thốt hứa sẽ giữ lời, nói cái gì mà chờ thi xong, hứa đến tối nhất định cùng tôi đi xem sao băng rơi.
Vừa khéo hôm nay đài thiên văn đưa tin tối đến sẽ có mưa sao băng. Đài khí tượng cũng nói tối nay không gió, không mưa, đúng là một cơ hội xem mưa sao băng tuyệt vời. Vậy mà khi tôi cao hứng gọi điện thoại tìm người đi cùng, thì nhất loạt cả đám đó thật không có lòng mà, tất cả đều cho tôi leo cây.
Đi lòng vòng trên đường đã hai lần, tới lúc trời tối dần, ngồi trong phòng ăn của quán Mc Donalds, xuyên qua cửa kính trong suốt, tôi nhìn dòng người hối hả, ồn ã bên ngoài đến ngẩn người.
Sau khi nhìn qua một lượt dĩa hamburger cánh gà trên bàn, tôi nhanh chóng quyết định đi về nhà trọ kéo cho bằng được đứa bạn cùng phòng đi ngắm sao băng cùng.
Lúc trước vì chuyên tâm học hành, tôi cố ý chuyển ra khỏi nhà, thuê một gian phòng ở gần khu trường học. Căn nhà thuê này là gian có ba phòng chính và hai phòng phụ. Một người thuê thì rất lãng phí, vì tiết kiệm tiền sinh hoạt, tôi đã tìm một người cùng khoa tên là Du Nhuận làm bạn cùng phòng. Sau một tháng, Du Nhuận lại rủ thêm một bạn học cùng khóa nhưng không cùng khoa với chúng tôi về làm đồng minh thứ ba.
Bạn kia tên Diệp Chi Thu, cô ấy có tính tình cổ quái, bình thường cũng ít nói chuyện, trên sống mũi luôn kè kè cặp kính. Cho tới tận bây giờ, tôi cũng chưa từng nhìn rõ xem mặt mũi cô nàng trông ra sao nữa. Mà cô ấy học hành rất là chăm chỉ, cả ngày nhốt mình trong phòng học bài. Nghe nói chuyên ngành chính học là khảo cổ, lại ham mê thiên văn, tính ra cô nàng mỗi thứ cũng biết kha khá.
Tuy rằng mọi người cùng ở với nhau dưới một mái nhà đã hơn bốn tháng, nhưng tôi với cô ấy cũng không coi là quá thân thiết. Bù lại, tôi rất thân với cô bạn cùng lớp Du Nhuận.
Hì hì, cười hai tiếng rồi tôi lấy tay quờ vào cái túi bên ngoài lục tìm chìa khóa để mở cửa nhà.
Cửa vừa mở, tôi chưa kịp mở miệng dụ dỗ Du Nhuận, đã chợt nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ trong phòng khách. Lạch cạch, tôi sợ đến mức làm rơi cả chiếc túi trên tay xuống đất, chạy vội vào “Du!”
Phòng khách vẫn ngăn nắp, khắp nhà đều không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của trộm ςướק xâm nhập cả. Du Thuận ngồi trên sofa, trên gối có một cuốn sách đang mở, trong tay thì cầm một hộp khăn giấy lớn, do đã khóc một lúc nên nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn ngào như là có thể tắt thở ngay lúc này luôn.
Thấy tôi vọt đến, cô nàng nhướn ánh mắt đã sưng đỏ nhìn tôi một cái, rồi lại tiện tay rút ra mấy miếng khăn giấy lau nước mũi.
“Cậu…” – Tôi hít một hơi, sợ bóng sợ gió một hồi chân tay như muốn nhũn ra. “Cậu…đừng nói với mình là cậu đang đọc ngôn tình nha?”
Cô ý thành thật gật gật đầu, nhấc quyển sách kia lên, nói với giọng mũi còn tắc “Rất hay, cậu có muốn đọc không?”
“Đọc? Để giống bộ dạng cậu bây giờ sao?” Tôi liếc mắt nhìn lên bìa sách, không lớn, khá giống mấy quyển ngôn tình tiếu thuyết mà Du đại tiểu thư nhà ta hay đọc. Trên bìa sách đề bốn chữ khá rõ ràng: ‘Độc bộ thiên hạ’.
“Cậu đổi thể loại rồi à, tự nhiên đi đọc kiếm hiệp?”. Kiếm hiệp thật ra cũng là một loại hình tiểu thuyết, chẳng qua, không biết tiểu thuyết kiếm hiệp nào lại có thế làm Du tiểu thư cảm động đến vậy thôi.
“Không, là…” – Cô nàng tiếp tục lau nước mũi. “Là ngôn tình, là loại mới xuất hiện gần đây, tiểu thuyết thanh xuyên”
“Lại là kiểu tóc Mãn Châu đó? Chả lẽ nam nhân cạo trọc nửa đầu cũng tuấn mỹ sao?”
“Đẹp trai lắm!” Du Nhuận hứng khởi đứng bật lên, ánh mắt như phát ra ánh sáng “Hoàng Thái Cực thật tuấn mỹ…”
Tôi chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, hệt như cả người vừa bị dội qua một thao nước lạnh vậy: “Hình như tất cả nam nhân họ Ái Tân Giác La đều có vẻ ngoài không bắt mắt, đặc biệt Hoàng Thái Cực, nghe nói rất vạm vỡ loại nam nhân như thế mà cũng được gọi là rất tuấn mỹ sao?”
“Soạt!” Một chiếc gối ôm hình chú ỉn hồng nhanh như chớp định ném lên đầu tôi, tôi nhanh mắt nhanh chân tránh được.
“Cậu biết gì mà nói hắn không đẹp trai? Chuyện 400 năm trước liệu ai nói đúng được? Cậu còn chưa biết được Hoàng Thái Cực trông như thế nào, dựa vào đâu mà nói hắn như vậy?”
Du Nhuận như bị ai đó nắm được cái đuôi mèo của mình vậy, cả người lúc đó lông tóc như dựng đứng cả lên. Cô nàng trừng cặp mắt con thỏ, từ sofa đứng lên, giương nanh vuốt về phía tôi, khí thế thật kinh người.
“Haiz!!!” Tôi từ từ lùi lại về phía sau, quả nhiên chú mèo nhỏ cũng có lúc tức giận.
“Cậu…cậu đúng là bà mẹ kế!” Du Nhuận khóc thút thít, khóe mắt lại bắt đầu ướt đẫm lệ “Cậu cùng với tác giả đều giống nhau, đều là bà mẹ kế độc ác. Ôi Hoàng Thái Cực của ta, A Bộ của ta…”
“Rầm” – Phía sau lưng tôi đã chạm vào vách tường, mồ hôi lạnh dưới ót cũng toát cả ra. Không thể không nói, tôi không chạm vào loại truyện xuyên không này đúng là quyết định sáng suốt.
“Du, Du Nhuận! Cậu….ăn hamburger không? Ham nhân cá đó nha”. Tôi vội vàng nhắc tới túi đồ trên tay để lấy lòng, ánh mắt cô nàng nhẹ nhàng chớp chớp.
Chú mèo nhỏ quả nhiên ngừng động tác, không còn xù lông lên nữa. Tưởng đã có thể yên ổn nắm chắc thắng lợi, thì đột nhiên cô nàng đanh mặt lại, kiên quyết nói “Quyết không ăn xin đồ của mẹ kế!”
Tôi xém chút nữa ngã lăn ra đất rồi.
“Két” – Cánh cửa phòng phía đông bất chợt mở ra, một đôi kính đen quen thuộc mở cửa nhẹ nhàng đi ra.
“Cậu không đi ra ngoài sao?” Tôi kinh ngạc nhìn cái bóng dáng như u linh kia đang cầm cái cốc, đi đến chỗ góc tường có bình nước lọc, lặng lẽ uống nước.
Thật là khó tin, tôi đinh ninh là Diệp Chi Thu không có nhà, không phải Du Nhuận ở phòng khách gào khóc thảm thiết, làm cho ai cũng không thể giữ được bình tĩnh. Sao mà ở trong hoàn cảnh, cô nàng cũng không sợ hãi mà có thể tiếp tục ở trong phòng được chứ?
“Uhm…” – Diệp Chi Thu hờ hững trả lời. “Chút nữa đi ăn tối!”
“À…mình có mua hamburger này, chúng ta cùng ăn…” – Một chữ ‘ăn’ còn chưa nói ra, chợt nghe thấy tiếng Du Nhuận phía sau khẽ nói “À, mình nghĩ là nên đi ăn lẩu…”
Diệp Chi Thu bưng cái cốc nghi ngút khói, ánh mắt cổ quái sau cặp kính chợt lóe lên.
Tôi thầm kêu không ổn, toàn thân lo lắng, chỉ thấy Du Nhuận miệng đầy hamburger, quai hàm đang làm việc hết công suất, vẫn không quên thèm nhỏ dãi lặp lại “Đã lâu rồi mình chưa ăn lẩu…”
“Món nào cậu cũng không buông tha hết à!” Mắt thấy một cái hamburger trong vòng nửa phút bị kẻ khi nãy còn giữ nguyên lời thề son sắt, giận dỗi cự tuyệt của ăn xin, mà nay lời thề đó đã như gió cuốn mây bay, bị cô nàng nuốt vào bụng từ bao giờ rồi. Tiếp theo, tôi cố nén cảm giác muốn đem cô nàng Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Diệp Chi Thu uống hết nước xong tự động trở về phòng. Khi mà tôi đang mãi tính toán dùng ba tấc lưỡi làm sao để dụ được Du Nhuận theo mình đi ra ngoài xem mưa sao băng thì cô ấy lại từ trong phòng đi ra, trên người mặc một chiếc áo khoác lông vàng, giống như đang chuẩn bị xuất phát. Du nhuận lau miệng, chưa hết còn liếm khóe môi, vội hỏi “Cậu đi đâu vậy?”
“Ăn tối mà!” – Cô nàng nghiêm trang trả lời. “Không phải cậu nói muốn ăn lẩu sao?”
Tôi trợn mắt há hốc mồm “Cậu ăn mặc như vậy chỉ để ra ngoài ăn lẩu?” Ăn lẩu có cần như đi bộ đường dài vậy không? Ra khỏi cổng trường tầm trăm mét cũng có tới ba quán lẩu mà.
Diệp Chi Thu đứng ở cửa chọn giày để mang, bỏ qua đôi giày da dê mới mua hôm qua, chọn một đôi giày thể thao “Không phải!” – Cô nàng khom lưng, bình thản nói “Ăn tối xong mình muốn đi leo núi”
“Leo núi?” – Đêm tối mà muốn leo núi, không phải cô ấy sợ ăn no khó tiêu đó chứ?
Diệp Chi Thu tựa hồ hiểu những lo lắng của tôi, quay đầu nở nụ cười, nhẹ giọng giải thích “Tối nay có mưa sao băng!”
Mưa sao băng? Mắt sáng lên, thế mà tôi lại quên, một trong những sở thích của Diệp Chi Thu chính là thiên văn học.
“Mình đi với cậu nhá!” Tôi vội nói.
Tôi vui mừng quá đỗi vội đi theo: “Một người xem sao băng chẳng mấy thú vị, mấy ngày nay thi xong mình đang nhàn rỗi đến chán ૮ɦếƭ đây, không bằng mình đi cùng cậu!”
“Ơ…” – Du Nhuận nuốt xuống miếng hamburger cuối cùng, kêu lên “Mình cũng đi nữa mà! Đợi mình với, mặc áo khoác cái đã!”
Diệp Chi Thu dựa vào tường nhìn tôi đi giày, tò mò hỏi “Cậu cũng thích ngắm sao?”
“Ha ha…” – Tôi cười ẩn ý, trước giờ nào thích ngắm sao, chỉ là phim trên tivi thường hay chiếu mấy kiểu như ngẩng đầu ngắm sao băng ước nguyện thì giấc mộng sẽ trở thành sự thật. Rồi các tình tiết linh tinh khác nữa làm tôi rất tò mò nên cũng học đòi văn vẻ muốn trải nghiệm một lần. Tôi vốn là không tin chuyện đó, chỉ là con người ta khi lâm vào tình huống bối rối, trải qua tâm trạng tuyệt vọng thì chuyện gì cũng dám thử. Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại là cứ cầu nguyện một chút, chỉ mong tháng ba này khi có điểm thi, tôi có thể qua là được.
Nhớ lại mấy ngày trước, thậm chí bản thân còn ậm ừ khi bị mẹ kéo tới vài ngôi miếu thắp hương bái lạy, tôi khóe miệng run run tươi cười đứng lên thật xấu hổ biết bao.
Vài phút sau, Du Nhuận mặc áo khoác bông, đội mũ len và nón, choàng khăn quàng cổ, đeo găng tay, từ dáng vẻ thiếu nữ biến thành một tay gián điệp nghiêm trang bước ra khỏi cửa.
II.
Ba người chúng tôi cười nói vui vẻ chạy đến quán lẩu cách nhà trọ gần nhất, Thiên Hi Duyên, ăn uống một chút. Đến hơn chín giờ tối, mới mang theo đầy người mùi lẩu từ trong quán bước ra, đánh ợ no nê chầm chậm hướng theo ngọn núi cao nhất trong nội thành, núi Vân Đài Sơn, tập tễnh mà đi.
Từ Thiên Hi Duyên đến chân núi Vân Đài Sơn, đi taxi thì chỉ 5 phút, xe bus thì khoảng 10 phút, còn đi bộ thì chừng 25 phút. Đối với chúng tôi, ba đứa có chí muốn giảm cân thì cuối cùng nhất trí chọn cách thứ ba.
Chín giờ bốn mươi đến chân núi, đi lên tới đỉnh đã là mười giờ rưỡi. Du Nhuận mệt đến kêu ầm ĩ, nói là vô cùng hối hận vì bị mắc mưu, Diệp Chi Thu từ thời điểm leo núi một câu cũng chưa nói, chỉ có thể nghe thấy tiếng cô nàng thở dốc, cũng có thể biết thể lực cô nàng so với Du Nhuận thật sự tốt hơn nhiều.
Trên đỉnh núi gió hơi lớn, có thể thấy được dự báo thời tiết cũng không đúng lắm, may mà bầu trời đêm nay không mây, tầm nhìn vô cùng tốt. Ngửa đầu nhìn lên, khảm trên nền trời là vô vàn vì tính tú lộng lẫy, vô cùng đẹp mắt.
“Đẹp quá!” – Du Nhuận hai tay duỗi thẳng, miệng phả ra từng làn sương trắng, từng đợt, từng đợt tan vào trong gió.
Diệp Chi Thu sau khi thở hổn hển xong, thoáng đã trở lại bình thường, rồi mở ba lô lấy ra kính thiên văn, bắt đầu lắp cái giá, động tác thuần thục, chỉ trong 3 phút đã lắp xong một chiếc kính viễn vọng. Tôi ở bên cạnh nhàn nhã nhìn nàng bận việc.
“Quản Lệ Hoa!” – Cô ấy dừng lại, ghé mắt nhìn về phía tôi. “Nghe nói cậu thuộc câu lạc bộ Taekwondo?”
“Đúng vậy!” Không rõ ngọm gió đêm từ phương Đông hay Tây thổi đến táp lên mặt, làm tôi thấy ngứa ngứa.
“Võ sinh chủ lực của câu lạc bộ?”
“Tức nhiên!” Tôi vuốt lại mái tóc rối, đắc ý cười. “Mình đã mang đai đen”
Câu lạc bộ Taekwondo hơn hai trăm thành viên, đạt được đai đen tính luôn huấn luyện viên cùng trợ lý thì chỉ có chín người, mình thật đúng với danh xứng tinh anh chủ lực của câu lạc bộ mà.
Diệp Chi Thu lộ vẻ kinh ngạc: “Đai đen nhất đẳng?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Du Nhuận bên cạnh đã ςướק lời: “Sai! Là nhị đẳng!” – Cô nàng tỏ vẻ sùng bái. “Lệ Hoa thật rất lợi hại, mình đã từng đã chứng kiến cậu ấy cho tên to con cao 1m9 một cước biến thành cún. Chậc chậc, đẹp đến ngây người, dũng mãnh á!”
Diệp Chi Thu càng cố nhìn tôi kỹ hơn, cứ như tôi là người ngoài hành tinh, ánh mắt sau căp kính lộ ra kinh ngạc cùng nghi ngờ “Cậu có thật lợi hại vậy không?”
“Haha…” – Tôi cười khan hai tiếng, tiếng cười hàm hồ.
“A! Sao băng” – Du Nhuận đột nhiên la lên phá vỡ cuộc nói chuyện giữa tôi với Diệp Chi Thu.
“Ở đâu? Đâu nào?” – Tôi cùng Diệp Chi Thu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời đêm vẫn như trước chưa có gì thay đổi, một vệt sao băng cũng không thấy.
“Mình vừa thấy được! Mình nhìn thấy mà! Thật là sao băng, giờ nó bay đi đâu mất rồi…” – Du Nhuận hưng phấn kêu to.
“Thật! Đời đen đủi!” – Tôi ảo não vẫy tay, thật đáng tiếc, tự nhiên lại mất trắng một cơ hội được ngắm sao băng.
Diệp Chi Thu cúi đầu nhìn nhìn di động: “À, đài thiên văn nói là rạng sáng có một lần, xem tình hình vừa nãy, có lẽ là lần rơi đầu tiên cũng không chừng”.
Một giờ sau, những vì sao trên trời tích cực nhấp nháy.
Hai giờ trôi qua, các ông sao vẫn không biết mệt mỏi nhấp nháy liên tục.
Ba giờ sau nữa…
Tôi bắt đầu không rời mắt khỏi bầu trời.
Tùy tiện ngồi lên trên một tảng đá lớn, Du Nhuận liền kề bên, đầu tựa vào vai tôi, tiếng hít thở rất nhỏ cùng với từng luồng khí nóng thổi vào gáy tôi, cảm giác buồn ngủ chợt ập đến.
Khi trời đang vào tháng hai giá rét, chúng tôi lại cố thủ trên đỉnh Vân Đài Sơn gió lạnh gào thét này, từ từ chờ một trận mưa sao băng giống như trong truyền thuyết.
“Thật là gặp phải vận xui mà!” Tôi xoa xoa hai mí mắt như muốn cụp xuống, nhỏ giọng lầu bầu. “Đến mưa sao băng cũng chẳng đợi mình!”
“Lệ Hoa!” Du Nhuận hấp háy cái mũi, giọng thiểu não. “Mình đói bụng quá, cậu có mang theo gì ăn không?”
Tôi thuận tay chỉ lên trán cô nàng: “Cậu là Trư Bát Giới đầu thai sao? Cả ngày không xem tiểu thuyết thì chỉ biết có ăn thôi à?”
Du Nhuận đau khổ ՐêՈ Րỉ một tiếng, cũng không biết là thật sự đói không hay là tại tôi đánh đau. Một trận gió thổi tới, cô nàng co rúm lại, rùng mình một cái, cười hề hề một cách đáng thương “Tốt nhất là quay về thôi, mình chờ xem sao băng nhưng có lẽ chúng đều đã đi ngủ hết rồi đó!”
Trong lòng tôi kỳ thực cũng sớm có ý định này, vừa nghe Du Nhuận nói như vậy đã ngẩng đầu dùng ánh mắt nhất trí nhìn về phía Diệp Chi Thu.
“Chi bằng lần sau chúng ta…”
“Mình sẽ kể cho các cậu nghe một vài câu truyện cổ về các vì sao”. Thanh âm của tôi bị Diệp Chi Thu đột nhiên lớn tiếng át đi, cô bạn chỉ lên trời sao, cười nói “Người xưa cũng rất thích ngắm sao, họ thường dùng tinh tượng để xem thiên mệnh sấm đồ. Nếu ở thời nay sẽ bị coi là ngu muội, mê tín. Nhưng vào thời xưa lại rất thịnh hành, xem nó như là một xu hướng thời thượng vô cùng thần bí gì đó”.
Tôi lấy tay che miệng, lén ngáp một cái. Nói thật ra, tôi đối với mấy thứ tinh tượng linh tinh gì đó không có hứng thú. Nhưng lời Diệp Chi Thu nói lại khiến cho Du Nhuận hứng thú, cô nàng ngồi thẳng lại nói “Mình biết Thần chiến tranh Athena, 12 cung hoàng đạo!”
“Ừ, hừm…” – Diệp Chi Thu bớt xấu hổ hằng hắng cổ họng tiếp lời. “Cậu nói không sai…Chỉ là, đó là ‘Hàng ngoại nhập’, thiên văn Trung Quốc cổ đại nghiên cứu là phân chia thành ấn tam viên, tứ tượng, nhị thập bát tú…”
“A, nhị thập bát tú, cái này mình cũng biết, phía nam Chu Tước, có quỷ túc, tinh tú, liễu túc, tỉnh túc, trương túc, dực túc, chẩn túc…”
“Ôi, cậu làm sao mà biết? Cậu cũng có nghiên cứu nhị thập bát tú sao?”
Du nhuận đắc ý cười “Trong ‘Cuốn sách kì bí ’ cũng có giải thích qua, mình rất thích các tinh tú đó!”
“Cuốn sách kì bí là cái gì?”
“Là hoạt hình! Hồi học cấp 2 mình có xem qua, đến bây giờ còn nhớ rất rõ nhá. Bộ đó có toàn những bé rất đẹp trai đó!”
Tôi đứng phía sau cách Diệp Chi Thu chừng 3m, thấy cô nàng lấy tay đỡ gọng kính, bả vai hơi run run lộ dáng vẻ bực mình. Nhịn không được, tôi xoay người cố nén để không cất tiếng cười ha hả.
Biết sẽ như vậy mà, cô nàng Du Nhuận này, đã học nhiều vậy rồi mà biểu hiện bề ngoài chỉ là một cô nhóc hoạt bát và mê đọc truyện mà thôi. Thiên văn tinh tượng, nói đại khái là tám đời của cô nàng cũng không có khả năng hiểu rõ về nó!
Du Nhuận tỉnh như sáo, thao thao bất tuyệt, hứng khởi giảng giải về các tình tiết trong phim cho Diệp Chi Thu nghe. Tôi tìm một gốc cây lớn, ngả lưng dựa vào thân cây, vừa giúp chắn gió lại có thể nhàn hạ giải lao. Ngay khi mí mắt vừa cụp xuống, Diệp Chi Thu rốt cục kiềm chế không được bộc phát ra: “Dừng lại đã! Chúng ta đang nói về nhị thập bát tú, không bàn về mỹ nam, được chứ?”
Du Nhuận khó hiểu hỏi lại: “Tại sao? Nhị thập bát tú rõ ràng đều là mỹ nam mà…”
Diệp Chi Thu sắp phát điên: “Nhị thập bát tú là tinh thể, không phải là người! Thiên thể phân chia tứ phương gồm: Đông phương Thanh Long, Tây phương Bạch Hổ, Bắc phương Huyền Vũ, Nam phương Chu Tước. Dùng nhị thập bát tú đại diện là vì Đông phương có Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Cơ; Tây phương có Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Chỉ, Sâm; Bắc phương có Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích; Nam phương có Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn!”
“Không sai à, nhị thập bát tú đại diện cho hai mươi tám vị soái ca, không có mâu thuẫn nhá…”
Nghe hai người, ông nói gà bà nói vịt đối thoại với nhau, tôi rốt cuộc không nhịn được, cười ha hả thành tiếng.
Thì ra về đêm náo nhiệt, kỳ thực cũng rất vui. Ba người chúng tôi trong bốn năm tháng ở chung dưới một mái nhà, lúc nào cũng có cảm giác xa lạ nào đó ngăn cách chúng tôi. Mà cái cảm giác xa lạ này, ngay tại lúc cãi nhau ầm ĩ này đã biến mất, giống như có kì tích vậy.
Bầu trời đêm tĩnh mịch, đột nhiên lóe lên bởi một luồng ánh sáng chói lòa chiếu rọi. Tôi trong lúc vô tình nhìn thấy bỗng “AAA” một tiếng rõ lớn rồi mở to đôi mắt đứng lên.
“Là…sao băng!” – Tôi vui mừng vô hạn. “Mưa sao băng rốt cục cũng đến!”
Tôi hưng phấn kêu la um sùm, nhưng Diệp Chi Thu cùng Du Nhuận một bên hai người vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tựa hồ hoàn toàn đắm chìm vào màn cãi nhau, không chút để ý đến sự biến đổi trên bầu trời.
Một ngôi! Hai ngôi…Cả bầu trời rực rỡ ánh sao. Lúc này tựa như là trên trời mưa xuống toàn sao vậy, liên tiếp từ trên trời sao băng xuống, cả bầu trời đêm yên tĩnh bỗng rực sáng.
Trong khoảng khắc đó, tôi bị kích động đến quên thở quá nửa phút, chỉ nghe thấy tiếng của Diệp Chi Thu kinh ngạc kêu lên: “A, sao rơi xuống trần, tử vi ngang trời…”
Lời của cô nàng còn chưa nói xong, tôi cảm thấy trước mắt sáng ngời, trên trời tựa như có cả đám lửa cháy bùng lên, hơi nóng đập vào mặt, làm phỏng cả hai mắt. Tôi khẽ rên lên một tiếng, lấy tay che hai mắt. Chẳng qua một cái chớp mắt, ánh sáng đột ngột biến mất, tôi dè dặt cẩn trọng trợn mắt ngẩng đầu, thấy một hố đen kỳ lạ trên bầu trời đêm vặn vẹo hiện ra, vô số ngôi sao chuyển động, giây lát đã bay nhanh đan lại thành một vài bức lưu tinh đồ hình.
Tôi nuốt xuống một hơi, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, trái phải nhìn quanh, thế nhưng không tìm thấy bóng dáng Diệp Chi Thu cùng Du Nhuận đâu cả. Tôi vừa định hô to, thì trước mắt cảnh tượng đột nhiên lại phát sinh ảo ảnh lần nữa.
Quanh quẩn bên tai vang lên những tiếng thú dữ gầm rú, mịt mờ ẩn hiện bên trên chính là bốn bộ mặt dữ tợn của những quái thú khổng lồ!
Thanh Long vần vũ phía Đông, vuốt rồng dường như có thể xé tan vạn vật!
Bạch Hổ gầm rống ở phương Tây, chạy nhanh như sấm, tấn mãnh vô cùng!
Phía Bắc có Hắc Quy cùng Thanh Xà cuốn lấy nhau, hợp hai thành một!
Phương Nam xuất hiện một con Chu Tước sải rộng đôi cánh, mang theo lửa cháy hừng hực!
Tôi hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, trong lòng cảm giác sợ hãi gia tăng mãnh liệt, sợ đến hai chân run bần bật, miễn cưỡng lui về phía sau.
Chân trái bị trật khớp nên phải cố chịu đựng lui từng bước, rồi bỗng phát hiện dưới chân giờ đang giẫm lên một khoảng không, phút chốc tôi bị rơi từ trên cao rơi xuống…
“A!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc