Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 48

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Vốn dĩ chuyện vẫn còn chưa có lối thoát, nhưng sau khi công chúa Bích Dao thắt cổ tử tử, chuyện này lại bị đưa lên thớt.
Tư Pháp Thượng Thần trở mặt với Thiên Đế. Mi Sênh phải thuyết phục Thiên Đế để cho công chúa Bích Dao và Trình Linh mà cùng gả cho Tất Phương, cùng lắm thì công chúa làm vợ cả là được rồi. Nhưng Tất Phương Thượng Thần lại kiên quyết cự tuyệt. Mi Sênh hờ hững nói: “Đối nghịch với người ta như thế có gì tốt?” Tất Phương Thượng Thần cười lạnh: “Chuyện của tôi không khiến anh lo liệu, nước sông ba ngàn gáo, Tất Phương chỉ lấy một gáo này thôi.”
Kẻ thì muốn tiến, kẻ không chịu lùi. Lúc ấy hai bên căng thẳng, cuối cùng Thiên Đế mất hết mặt mũi, Vương Mẫu lại càng xót con gái của mình, liền hận Tất Phương Thượng Thần đến nghiến răng. Nếu Trình Linh hỏi công chúa Bích Dao có tổn thương gì không, thì Tất Phương Thượng Thần liền cười lạnh: “Cô ta dù sao cũng là thượng tiên, treo người lên một sợi dây thừng làm sao mà ૮ɦếƭ được? Nếu cô ta thực sự muốn tìm cái ૮ɦếƭ, ta cũng có thể giúp một tay.” Mi Sênh còn định nói nữa, Tất Phương lại trừng mắt nhìn Mi Sênh, lại nói: “Nếu có người khuyên anh để cho Tiểu Cơ nhà anh cùng gả với công chúa Bích Dao, anh có đồng ý không?”
Thế là Mi Sênh cũng không thể nói gì được nữa.
Đến đây, không ai chịu tiếp tục khoan nhượng.
Cứ thế ầm ĩ rối loạn suốt mấy tháng, sau đó Thiên Đế bất mãn chuyện Tất Phương công khai kháng chỉ, lại sợ chọc giận Tất Phương nên điều đi tới nơi khác. Thượng thần viễn cổ ở thiên giới cũng thật phiền. Nhưng mà vẫn chưa tìm ra cách nào. Khó xử một thời gian rồi mới giao cho Tất Phương hạ phàm lịch kiếp. Người sáng suốt sẽ nhìn ra, lời này là thể hiện thiên giới đã thỏa hiệp rồi. Mộng Cơ cũng thở phào một hơi, cô rất thích Tất Phương Thượng Thần, cũng rất thích Linh Nhi. Tất nhiên cô vui vẻ khi bọn họ có thể ở bên nhau.
Mi Sênh định tranh thủ đưa Linh Nhi tới ở Tư Chiến Thần Điện, nhưng Vương Mẫu nương nương lại nói: “Nếu Tư Pháp thượng thần lịch kiếp thành công, Trình Linh sau này sẽ là chính thê của anh, ở Tư Chiến Thần Điện sẽ làm người ta chê cười.” Sau đó lại nói ra mấy lời xỉa xói: “Huống chi trong phủ cậu còn có một thị thiếp ti tiện. . . . . .” Cô cảm thấy buồn phiền. Dù là ai nghe người ta nói vậy cũng không thể vui được. Cũng may bà vừa nói thế lại nhìn thấy ánh mắt Mi Sênh nên đã dừng lại.
Mi Sênh nắm chặt tay cô, giọng nói lãnh đạm chưa từng thấy: “Tất Phương mặc dù luôn luôn không đứng đắn , nhưng tính tình anh ta ra sao nương nương hẳn là biết rõ. Nếu Trình Linh có chuyện gì, cũng không dễ giải quyết đâu.”
“Cậu lại dám uy hiếp ta? !” Vương Mẫu nương nương nhíu mày, nhưng khí thế cũng yếu đi một phần: “Chuyện này Bổn cung tự nhiên hiểu rõ ràng. Người đâu, đem Trình Linh tới Quảng Hằng Cung. Trước khi Tư Pháp thượng thần trở lại, cô ấy sẽ do Hằng Nga tiên tử trông nom, không có chỉ, không được bước ra khỏi Quảng Hằng Cung một bước.”
Cô vẫn còn bận tâm thì Mi Sênh cúi đầu cầm tay cô kéo vào lòng, khẽ cất giọng nói: “Hằng Nga tiên tử trời sinh dịu dàng, tâm địa cũng tốt vô cùng. Yên tâm.”
Cô chỉ có thể gật đầu. Cũng chính vì cái gật đầu này đã làm cho cô hối hận rất nhiều rất nhiều năm. Đến giờ nghĩ lại, có lẽ mọi đau khổ đều bắt đầu từ đó.
Sau đó là chuyện bão táp mà mọi người đều biết. Công chúa Bích Dao bức tử Trình Linh, bọn họ tốn hao rất nhiều công sức cũng không cứu vớt lại được hồn phách của cô ấy.
Người phàm thật quá mức yếu ớt ở thế giới này.
Thiên Đình biết rõ Tất Phương Thượng Thần cũng không phải là người dễ đối phó như vậy, liền vội vàng tìm cách sửa lại mệnh kiếp của anh ta. Có ý đồ thừa dịp thân thế thượng thần của anh ta chưa sống lại thì *** anh ta đi. Nhưng lại không nghĩ tới lần này Tất Phương lại đầu thai vào đế vương của nhân gian. Sau khi biết chân tướng cũng vẫn làm đế vương, trở thành thánh ma nguyên thai.
Chúng thần trên thiên giới xúi giục Thiên Đế ngự giá thân chinh để tạo uy cho Thiên giới. Mi Sênh lại phản đối. Dù sao thánh ma nguyên thai cũng không đơn giản như vậy. Tất Phương vốn đã là thượng thần viễn cổ, một khi thành ma, nhất định Ma tộc sẽ tôn anh ta lên đầu. Tất Phương mặc dù là quan văn nhưng cũng nhiều mưu lược, trận chiến này nhìn qua thiên giới người đông thế mạnh, song kì thực rủi ro rất lớn.
Chúng thần xem thường thầm nói cùng lắm là Mi Sênh nói quá lên để tranh công thôi. Bệ hạ đã ra tay thì làm sao không giải quyết được?
Thế là Thiên Đế điều binh. Mi Sênh liên tục ngăn cản bị Thiên Đế ra chiếu giam lỏng. Anh bắt đầu triệt để thất vọng với thiên giới cũng là từ lúc này. Anh không còn chú tâm vào công vụ nữa. Dường như là ngày nào cũng ở bên cô, mỗi lần triền miên đều kéo dài rất lâu. Cũng chính vào lúc đó anh phát hiện ra huyệt Liêm Tuyền ở cổ họng của cô cực kì nhạy cảm. Sau này thường lấy thế làm vui cứ trêu chọc cô.
Sau đó quả nhiên Thiên Đế thân chinh gặp nạn, trúng kế của Tất Phương Thượng Thần. Mấy chục vạn đại quân bị ma quân vây khốn, tử thương vô số. Vô cùng bất đắc dĩ mới cầu cứu Mi Sênh, kêu anh ngay lập tức chạy tới cứu viện.
Mi Sênh vốn không quá quan tâm tới chuyện đánh nhau. Nhưng lúc đi thấy tàn binh khắp nơi vẫn nổi giận. Anh chỉ trích Thiên Đế coi thường nhân mạng, lời nói chẳng nể nang gì. Cô chỉ nghe người ta nói thôi cũng có thể tượng tượng ra, anh đã không giận thì thôi, nếu giận dữ thì rất là đáng sợ .
Người ta nói cảnh đó cứ như là ông già giáo huấn con trai. Có lẽ chuyện này đã khơi lên sát tâm của Thiên Đế. Ông ta sống ở Dao Trì đã nghe quá nhiều lời êm tai, chưa từng có người không nể mặt như thế.
Thực lực của Tất Phương Thượng Thần vốn đã cao, giờ lại tu thành thánh ma nguyên thai. Cô sống trong Tư Chiến Thần Điện, vừa lo cho Mi Sênh, vừa lo lắng cho Tất Phương. Cứ thế chiến tranh mấy tháng, anh cũng thay đổi chiến thuật. Trong lúc tranh đấu đã nhốt nguyên thần của Tất Phương Thượng Thần vào lò Phần Thiên ở Vô Hận Thiên. Nhưng nhớ tới tình đồng liêu nên cũng không luyện hóa Tất Phương.
Cô cứ cho là anh sẽ không bao giờ trở về nữa. Cô không hề nghi ngờ rằng anh sẽ vì dừng trận chiến này mà hi sinh tất cả, kể cả tính mạng anh. Nhưng khi anh trở lại, mặc dù chỉ còn vẻn vẹn một phần tư nguyên thần, đã cực kì yếu ớt, nhưng dù sao cũng là trở lại rồi. Anh dùng thân thể đầy vết thương ôm cô trong lòng, nói cho cô biết rằng chúng sinh của thiên hạ này có thể làm cho anh hao phí hết tâm huyết. Nhưng muốn lấy được cái mạng của anh, chỉ có thể là người phụ nữ của anh thôi. Cô rất thỏa mãn, nếu như anh còn nhớ để lại một phần tư cho cô, thì thế là đủ rồi.
Đến ngày hôm sau Thiên giới có yến tiệc, anh vốn bị thương có thể từ chối không đi, Nhưng Thiên Đế cứ liên tục giục giã, cuối cùng anh cũng phải đi. Không bao lâu sau có thiên binh vào bắt cô, không nói gì trực tiếp giải tới Lăng Tiêu bảo điện. Lúc ấy bốn phía đã hỗn loạn, trên người anh chi chit vết thương, máu nhuộm cả tấm áo bào. Nhưng anh vẫn nắm cổ kiếm, tóc bạc xõa ra, sát khí bốn phía.
Đó là Tư Chiến Thượng Thần mà cô hoàn toàn chưa từng thấy qua. Cho dù chỉ còn một phần tư nguyên thần nhưng cũng cực kì ngạo nghễ. Chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta kinh sợ. Nhưng con ngươi màu băng lam lúc thấy cô lại có tia do dự, giọng nói của anh khàn khàn nhưng vẫn có thể thấy được sự dịu dàng ngày xưa: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”
Sự tự tin cố chấp này cho cô thêm dũng khí. Cô gật đầu. Thật ra thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả, anh đang ở trước mặt cô rồi.
Trên Tru Tiên đài, Thiên Đế hứa hẹn chỉ cần anh nhảy xuống, sẽ thả cho cô một con đường sống. Cho nên cô hoàn toàn thất vọng với cái Thần giới này. Mặc dù trước giờ cô cũng không quá kì vọng vào bọn họ.
Cô nhìn anh lắc đầu, anh vốn là Tư Chiến Thượng Thần, muốn ૮ɦếƭ cũng phải là ૮ɦếƭ trong chiến trận chứ? Huống hồ anh ૮ɦếƭ rồi, không cần nói họ có giữ chữ tín hay không thì cô cũng chẳng thiết sống nữa.
Anh đứng trên Tru Tiên đài nhìn xuống dưới vực sâu, sau đó quay lại nhìn cô: “Thật ra sao ta lại không hiểu rõ ý nàng chứ? Tiểu Cơ, ta đồng ý chờ khi dẹp yên thiên hạ rồi chúng ta sẽ tìm một nơi an tĩnh để sống cùng nhau. Chúng ta cùng đi ngao du trong tam giới ngũ hành. Dù ai cũng không thể chia cách chúng ta”
Anh kiên quyết nói xong những lời như thế. Cô biết là anh muốn bảo vệ cô. Nếu như anh chưa ૮ɦếƭ, thiên giới vẫn còn sợ sức mạnh thâm hậu của anh nên có thể giữ cô lại. Nhưng nếu không còn thì cũng chẳng cần thiết nữa: “Chàng còn nói dối. Ngay lập tức chàng sẽ ૮ɦếƭ mất.”
Anh cười khẽ, một khắc kia hình ảnh anh tóc bạc mắt lam, áo bào trắng nhuốm máu đã trở thành thần thoại lưu truyền hàng ngàn hàng vạn năm của Thiên giới: “Sao ta lại ૮ɦếƭ? Mi Sênh cần giữ lại đôi mắt này để miêu tả phong cảnh của thiên hạ; Mi Sênh cần giữ lại đôi chân này để dẹp yên tam giới ngũ hành; Mi Sênh cần giữ lại Chiếc l*** này để thuật lại kỳ thú xưa nay; Mi Sênh cần giữ lại cái mạng này để cùng nàng chia sẻ ngàn vạn năm cô độc tịch mịch.”
Có lẽ là quá nhập tâm, nên cô không cảm thấy những lời này buồn nôn. Cô cố không rơi lệ chỉ tha thiết nhìn anh. Anh thu cổ kiếm lại, khẽ nói: “Đúng ra lúc trước ta không nên cố gắng giữ lấy nàng. Quay đầu đi, đừng nhìn nữa.”
Cô liền quay mặt đi, trong mắt ngấn nước. Anh nghiêng mình nhảy xuống. Từ nay về sau, gặp nhau chỉ là giấc mộng.
Mi Sênh, nếu chàng thật sự có thể trở lại, đời sau ta tất sẽ vì chàng, bảo vệ tất cả sự tịch mịch này của thiên hạ.
“Ông nói xem, chúng ta làm cách nào để đi vào?” Bên ngoài Nam Thiên môn có hai vị thượng thần viễn cổ đang núp trong bóng tối bàn luận xôn xao.
“Tôi cảm thấy cậu cứ quang minh chính đại mà vào.” Lão đạo mặc áo bào màu trắng nói giọng thâm trầm.
“Không được, nếu như tôi cứ vậy đi vào, cô ấy sẽ hỏi viên Tụ Hồn đan này là từ đâu tới.” Một đạo sĩ tóc trắng không hề do dự bỏ đi ý kiến này. Lão đạo mặc áo trắng móc ra một quyển sách cổ, lật ào ào một trận: “Biện pháp thì có rất nhiều loại, một là chúng ta hái hết toàn bộ hoa sen của Dao Trì, xếp thành trái tim, sau đó đứng cạnh hét to ‘ ta yêu nàng ——’. Như thế nào, như thế nào? Lãng mạn không?”
Đạo sĩ tóc trắng: “. . . . . .”
Lão đạo áo trắng vội vàng lau đi lớp mồ hôi lạnh dưới mái đầu bạc: “Ặc, còn có biện pháp còn có biện pháp.” Nói xong lại ào ào lật sách: “Có. Hoặc là cho người thổi ngọc tiêu, cậu ở ngoài Nam Thiên Môn hát một bản tình ca. Này, dưới này còn nhiều lắm, cái gì mà nàng là gió ta là cát, cái gì mà em gái ngồi mũi thuyền, anh trai đi trên bờ, cái gì mà nàng hỏi ta yêu nàng có sâu đậm không, ta yêu nàng có. . . . . .”
Chưa nói xong, đạo sĩ tóc trắng đã ngẩng đầu cực kì thành khẩn nghiêm túc nói: “Đạo hữu, bần đạo cảm thấy ông nói vô cùng có đạo lý, dám làm dám chịu mới là nam tử hán. Bần đạo tốt nhất là chính đại quang minh đi vào.”
Lão đạo mặc áo trắng: ? ? ? ? ?
“Vị bạn tiên, xin bẩm báo với Thất Dạ Thiên Quân, có. . . . . . Có Thanh Dương Tử cầu kiến.” Đạo sĩ tóc trắng nói lời cực kì khách sáo. Thiên tướng đứng ngoài cổng Nam Thiên Môn đã đổi lại toàn bộ, hiển nhiên là không nhận ra anh. Nhưng cũng biết tu vi sâu không lường được của anh, lại trông có vẻ giống với thảo tinh ở Bích Lạc Hải lúc trước: “Thiên Quân xưa nay cực ít gặp khách, nếu đạo trưởng thật có chuyện quan trọng, thì đạo trưởng có thể đi thông báo với Nhiếp Chính điện hạ.”
Lời này vừa nói ra, người tóc trắng nhíu mày: “Nhiếp chính điện hạ? Là Mạc Hồ sao?”
Thủ vệ liền biến sắc mặt: “Kính xin đạo trưởng đừng gọi thẳng tục danh của Mạc đại nhân, chẳng lẽ đạo trưởng từ bên ngoài tới sao?”
Tóc trắng không kiên nhẫn nổi, nhưng được giáo dục rất tốt nên anh uyển chuyển quanh co lòng vòng một hồi mới nói ra những lời không kiên nhẫn: “Bần tăng đến từ Đại Đường đông thổ, đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh. . . . . .”
Trên trán lão đạo áo trắng đã có một lớp mồ hôi lạnh. Sự thật chứng minh là thủ vệ Nam Thiên môn quá thành thật, anh ta khách sáo chắp tay: “Thì ra là thánh tăng trong truyền thuyết, không nghĩ tới là có thể gặp ở chỗ này. Thật là thất lễ, thất lễ. Chỉ có điều thánh tăng ngài đi Tây Thiên mà đi hướng này thì ngược rồi !”
Trán lão đạo áo trắng lại đổ mồ hôi. Đạo sĩ tóc trắng: “. . . . . .”
Hai vị thượng thần Viễn cổ cùng trầm mặc một lúc, cuối cùng lão đạo áo trắng hỏi: “Nhiếp Chính rốt cuộc là người nào?”
Đối phương cuối cùng cũng nói một câu: “Nhiếp Chính là Lệ Vô Quyết điện hạ.”
Cho nên, tóc trắng liền nổi giận! ! ! !
“Làm, phiền, đi, vào, bẩm, báo.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Lão đạo áo trắng vội kéo ống tay áo anh: “Tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút!”
“Tĩnh táo? ?” Đạo sĩ tóc trắng chỉ vào đầu mình phẫn hận bất bình: “Nhìn trên đầu tôi xem, nhìn trên đầu tôi xem, làm sao tôi có thể tỉnh táo được? ? !”
Lão đạo áo trắng bất đắc dĩ, buông tay nói thầm: “Dù sao đội lá sen lên đầu cũng xanh lắm rồi. . . . . .”
Đạo sĩ tóc trắng: ╰_╯
Lúc thủ vệ đi bẩm báo trở về nhìn thấy đạo sĩ tóc trắng đang đánh lão đạo áo trắng, vội ho khan rồi cung kính nói: “Quấy rầy thánh tăng dạy dỗ đồ đệ rồi, Nhiếp Chính cho mời hai vị.”
Hai thượng thần viễn cổ khóc trào máu.
Lúc này Nhiếp Chính đang ở Lăng Tiêu bảo điện xử lý công văn, thủ vệ lại báo là có thầy trò Đường Tam Tạng cầu kiến. Anh liền nghĩ thầm, Đường Tăng này không ở Tây Thiên làm Phật đi, chạy tới Lăng Tiêu bảo điện làm gì?
Cho đến khi hai người tiến vào anh đột nhiên lại có ý muốn đá cho cái tên thủ vệ vừa đi thông báo kia đến thẳng trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn ở Tây Thiên luôn. =
“Không ngờ là Tư Chiến Thượng Thần lại nghĩ không thông đến mức xuất gia làm sư rồi.” Anh đặt Pu't son trong tay xuống, giọng nói lạnh như băng. Số lần hai người gặp nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng anh không hề có chút cảm tình nào với người này. Vài ngàn năm trước anh thua đau đớn là vì thua hàng vạn năm tu vi của Mi Sênh, chỉ có thể để cho Mi Sênh dắt Mộng Cơ đi. Sau lại vì tiền đồ của mình mà thuyết phục cô bỏ mình.
Thật ra thì đối với cô gái này, anh cũng không thể nói là yêu hay không yêu. Khi đó cô vô cùng trong sáng khiến anh có thể nhận ra ngay trong cung Yêu Vương. Anh là hoàng tử ở trong cái thế giới kẻ lừa người gạt rất hiếm khi nhìn thấy ánh mắt ngây thơ như thế. Sau khi rời khỏi cô, anh cũng từng yêu một cô gái. Anh đã từng nghĩ có lẽ anh chỉ yêu việc chiếm hữu sự trong sáng của cô, cho nên không chịu được khi thấy cô khổ sở, chỉ thế mà thôi.
Nhiều năm sau này khi cô cứu sống anh, hai người mới phát hiện ra lúc đó bọn họ chỉ sưởi ấm lẫn nhau, chỉ là ủ ấm. . . . . . Không phải là tình yêu.
Ở cô đã mất đi điều này, cũng mất đi buồn vui.
Đã biết Nhiếp Chính điện hạ không thích người tóc trắng, thì làm sao người tóc trắng thích anh được. Mà người tóc trắng trước mắt này lại có vẻ rất xúc động, vèo một cái rút cây trâm cài tóc của lão đạo áo trắng. Lão đạo áo trắng kinh hoàng: “Cậu muốn làm gì?”
Đạo sĩ tóc trắng lườm Nhiếp Chính điện hạ đến đỏ cả mắt “Tôi đâm ૮ɦếƭ hắn trước đã!”
Lão đạo áo trắng bất đắc dĩ nói: “Nếu như cậu đả thương cậu ta, cô ấy sẽ không bao giờ … tha thứ cho cậu nữa đâu. Mà, cậu muốn đâm ૮ɦếƭ người ta thì lấy trâm của tôi làm gì?”
Đạo sĩ tóc trắng quay đầu nhìn lại rồi thở dài một tiếng thật trầm: “Nếu như bần đạo giết hắn, cô ấy sẽ không bao giờ ….. tha thứ cho bần đạo nữa. Cho nên bần đạo chẳng còn cách nào khác, đành phải mượn trâm của đạo hữu.”
“Mi Sênh! ! ! Cậu. . . . . . Cậu. . . . . .” Lão đạo áo trắng méo xệch cả miệng: “Đúng là đáng cô đơn cả đời mà!”
Đáng tiếc đạo sĩ tóc trắng đã miễn dịch với mấy lời chửi rủa này: “Người phụ nữ của tôi ở đây, làm sao tôi lại phải cô đơn cả đời.” Anh lại quay đầu nhìn Nhiếp Chính ở trên điện lần nữa: “Mặc dù giết cậu cô ấy sẽ giận, nhưng nếu không đánh cậu, làm sao mà cô ấy chịu ra ngoài?”
Khi đó Thất Dạ Thiên Quân đang ở trên ghế dựa của thư viện cao nhất nghe Lan Y kể chuyện xưa. Đây là thư viện chuyên dụng của cô, bên trong không hề giống thư viện của Thiên Đế giả bộ bày đủ thứ sách Tứ Thư Ngũ Kinh, đạo đức luân thường. Ở đây chỉ bày một ít dã sử, truyền kỳ, chuyện xưa, hay là lời nói lưu hành ở dân gian.
Lan Y đọc Chiến Quốc Sách cho cô nghe. Cô chẳng có hứng thú gì, chỉ tương đối quan tâm với dã sử vớ vẩn, cho nên mở miệng: “Cái bộ《 Tình sử đẹp của các vị thần 》kia vẫn chưa được chuyển đến sao?”
Lan Y lắc đầu, lại nhớ ra cô không nhìn thấy, mới mở miệng nói: “Không có , sách kia không phải lần trước Nhiếp Chính điện hạ đã đọc xong rồi sao.”
Thất Diệp liền phất tay: “Vậy hôm nay tới đây thôi.”
Đang đứng dậy muốn đi, phía ngoài liền có thiên tướng báo lại: “Khởi bẩm Thiên Quân, có hai người tự xưng là từ Đông Thổ Đại Đường, đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh đang đánh Nhiếp Chính điện hạ.”
“Là Đường Tam Tạng và Đấu Chiến Thắng Phật sao? Hai người này không ở Tây Thiên niệm kinh đi, lại dám đến nơi này của bổn quân mà quấy rối là sao?” Cô Pu'ng tay, Dao Phi vút lên bay từ xa đến gần, dừng lại trên vai cô. Thần sắc cô lạnh lùng, cất tiếng nói hờ hững: “Đả thương nhiếp chính đại thần của trẫm, tội không thể tha!”
Lan Y hơi sợ Thất Diệp hiện tại. Mặc dù biết cô ấy sẽ không làm hại mình, nhưng đó là một nỗi sợ từ sâu trong lòng. Trước kia lúc cô ấy tức giận, có trợn mắt, có nhíu mày, nhưng bây giờ chỉ có sự lạnh lùng đi vào lòng người thôi.
Mọi người vây quanh cô đi tới Lăng Tiêu bảo điện. Nhiếp Chính đã bị đánh cho một trận tơi bời. đây chính là nỗi buồn của kẻ không tài giỏi bằng người ta. Nhưng anh vẫn duy trì khí khái uy vũ không khuất phục của nam tử hán cùng quyết tâm đánh không lại cũng phải cắn lại hai cái.
“Dừng tay!” Thất Diệp quát lạnh một tiếng, cắt đứt trận đấu đặc sắc này. Lăng Tiêu bảo điện an tĩnh ngay lập tức. Đạo sĩ tóc trắng chậm rãi ngẩng đầu. Áo bào đen của cô đã bị đổi thành màu vàng nhạt, tơ vàng chảy xuôi mang theo ánh mặt trời. Làn gió nhẹ thổi qua, tay áo mềm vung lên như múa, tóc dài bay tung, ngàn vạn năm tháng vẫn không thay đổi được dung nhan trong mộng.
“Thiên Quân, ” Lan Y khẽ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: “Là Tư Chiến Thượng Thần.”
Cô khẽ vung tay, có người liền đưa Nhiếp Chính xuống, sắc mặt vẫn không thay đổi nửa phần: “Anh ta đã không phải là Tư Chiến Thượng Thần, hôm nay chỉ có Tư Chiến Thánh Ma. Anh ta tên là Mạc Hồ.” Giọng nói của cô lạnh lùng và cứng rắn, Lan Y cúi đầu, không nói thêm câu nào nửa.
Đạo sĩ áo trắng cũng nhìn kẻ tóc trắng bên cạnh một cách thông cảm: “Lộ Mạn Mạn Kỳ Tu Viễn Hề (1)” Ông than thở.
(1) Ly Tao của Khuất Nguyên: Lộ Mạn Mạn Kỳ Tu Viễn Hề/ Ngô Tương Thượng Hạ Nhi Cầu Sách – Quản Bao Nước Thẳm Non Xa/ Để Ta Tìm Kiếm Cho Ra Bạn Lòng
“Bạn hữu, ” anh đưa tay về phía cô: “Bần đạo đã trở lại.”
Một câu trở lại đã nói ra hết được sự chia lìa lưu luyến hồng trần. Anh đã trở về, đối mặt với lời thề chưa thực hiện được ở Bích Lạc Hải. Anh đã trở về, từ nay về sau không tiếp tục lừa gạt phản bội nữa. Nguyện vuốt mặt cô, lau giúp cô nửa đời đau thương. Kịch bản đã hết, có một lời chào cảm ơn có được không?
Nhưng mà bàn tay vươn ra của anh rơi vào khoảng không. Thất Dạ Thiên Quân trong vòng vây chỉ cúi đầu lặng yên đứng nghiêm. Hàng vạn hàng ngàn năm biến đổi, giờ mới đến thực hiện hứa hẹn, ai còn muốn đợi nữa chứ?
Bất luận là Mộng Cơ hay là Thất Dạ cũng đã ૮ɦếƭ rồi, cô không cần Mi Sênh đến thực hiện lời thề nữa.
“Kịch bản của anh, đã không còn nằm trong tầm khống chế của anh rồi, ” Cuối cùng cô ngẩng đầu, gương mặt cực kì lãnh đạm: “Làm sao bây giờ, Mi Sênh.”
Đạo sĩ tóc trắng đáp lại thật nghiêm túc và kiên quyết: “Bần đạo sẽ sửa đổi nó, cho dù xé đi viết lại, cũng sẽ sửa bằng được.”
Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô cuối cùng xuất hiện một nụ cười “Người này, thật là quá tự tin.” Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại cho anh một bóng lưng màu vàng nhạt.
Lão đạo áo trắng luống cuống: “Xem ra cô ấy hận cậu quá sâu nặng rồi.”
Đạo sĩ tóc trắng ngước con mắt màu băng lam lên: “Nếu như cô ấy hận tôi, thì đã tốt.” Anh tự thì thầm: “Chỉ sợ ngay cả hận cũng không có.”
Phiền muộn xong, đạo sĩ tóc trắng lại khẽ mỉm cười: “Bạn hữu, bần đạo muốn viết thêm về kết cục của người này.”
Sau chuyện đó Thất Dạ Thiên Quân đi thăm Nhiếp Chính đại thần của mình. Điện hạ Lệ Vô Quyết bị thương không nặng lắm, chỉ là bị là ngoài da. Cô dùng Mộc Xuân Phong chữa cho anh rất nhanh. Nhiếp Chính vất vả hơn Thiên Quân nhiều, vì tất cả chuyện của Thiên Quân đều do anh xử lý. Lúc anh bận rộn Thất Diệp lại đi giúp anh một chút.
“Ta đã sửa chữa ổn thỏa Thiên Quy rồi, ta đọc cho nàng nghe, nếu không có gì thì công bố nhé?” Anh hỏi ý kiến của cô, cô chăm chú nghe một lần, lạnh lùng nói: “Thêm một điều, Dao Trì và Bích Lạc Hải, cấm chó và Thanh Dương Tử đi vào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc