Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 47

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Tư Chiến Thượng Thần như anh luôn luôn bận rộn. Còn Tất Phương Thượng Thần lại cực kì nhàn rỗi. Cho nên thỉnh thoảng anh ta cũng chạy tới Tư Chiến Thần Điện tâm sự và uống các loại trà với cô. Mi Sênh gặp Tất Phương ở đó mấy lần, sắc mặt không vui. Nhưng Tất Phương lại chẳng đ ý, vẫn cứ kin tr lui ti khng ngừng.
Nhng m sau đ khng biết Thiến đế nghĩ thế no, lại ban chiếu mun đem cng chúa Bích Dao gả cho Tt Phơng Thợng Thần. Cui cùng sc mặt m u của Mi Snh cũng thay đổi. Mỗi lần gặp Tt Phơng l lin chúc mừng: "Bạn tin thật l phúc khí tt ơi l phúc khí tt! Sau ny c lẽ tiu thần phải gọi bạn l Phò Mã rồi." Tất Phương Thượng Thần liền bị mấy câu đó chọc cho giận đến phun máu. Tóc đỏ trên đầu cũng dựng đứng cả lên: "Mi Sênh, anh… khốn kiếp… không thể mang bi kịch để lại cho tôi ——" Tất Phương đã kêu lên như thế đấy.
Cứ thế mấy lần, hai người nhìn nhau đã có xu hướng thù hận. Mi Sênh vẫn quanh năm ở ngoài, cô vẫn cực kì nhàm chán. Một ngày Tất Phương Thượng Thần bỗng mang đến một cây táo, nói là để cho cô trồng ở trong vườn. Cô vốn không muốn nhận, cả một vườn hoa cỏ xử lý đã mệt lắm rồi, sao phải thêm nữa?
Thế nhưng Tất Phương lại cười đến thần bí khó lường: "Thật không nhận?"
Cô lắc đầu: "Thật không nhận."
Anh ta nói với vẻ vạn phần tiếc nuối: "Thật đáng tiếc. . . . . . Cũng là cây táo thôi, nhưng là loại hiếm đấy."
"Hả?" Cô vò đầu. Cho nên ở góc vườn của Tư Chiến THần Điện liền có thêm một cây táo. Việc này cô không hỏi qua Mi Sênh. Trên thực tế có lẽ anh cũng chẳng nhớ là Tư Chiến Thần Điện có một cái vườn, đừng nói là trồng thêm một cây táo. Dù cho có trồng thêm cả vườn hoa loa kèn anh cũng chẳng biết.
Buổi tối hôm đó không hiểu sao anh lại trở về. Cô rất vui vẻ đang muốn pha trà, nhưng anh lại ôm cô đi ra khỏi Tư Chiến Thần Điện. Đây là lần đầu tiên cô được đi Ẩn Trì. Đó là dòng suối thánh trong truyền thuyết trước kia. Có tiên tì mở đường, anh không coi ai ra gì cứ thế ôm cô đi thẳng vào trong. Lẫn trong làn nước ấm ở bên trong, anh dùng pháp lực che chở cho cô, cố gắng lịch sự cởi hết quần áo của cô xuống. Sau khi phất tay cho tiên tì lui xuống thì liền lộ ra bản chất lang sói, bổ nhào tới đè lên cô.
Anh chưa từng trực tiếp đi vào vấn đề như thế, nhưng cô cũng rất thích. Cuộc sống của hai người ở chung thì ít mà xa cách lại nhiều. Mỗi một khắc có anh kề bên đều là mộng đẹp của cô.
Anh vừa thở dốc vừa thì thầm nói nhỏ bên tai cô. Cô đưa tay vòng qua cổ anh, hơi nước nóng lượn lờ làm cho toàn bộ mọi việc dường như không chân thực. Không biết bao lâu sau, anh ôm lấy cô, nói dửng dưng: "Ta muốn đi ra ngoài một khoảng thời gian. Lần này. . . . . . Có thể sẽ lâu một chút. Sau khi trở về chúng ta thành hôn nhé."
Anh nói xong lại ôm cô vừa bắt đầu một vòng công kích mới. Cô khẽ cất giọng van xin anh: "Mi Sênh, cho thiếp đi cùng chàng được không?" Người ta nói, lúc phía dưới của nam nhân cứng rắn thì lòng dạ sẽ rất mềm yếu, sự thật chứng minh lời này chính là lừa gạt. Rõ ràng phía dưới anh cứng vô cùng, mà tâm địa lại tuyệt không mềm: "Quá mệt mỏi, không cho."
Nhưng mà lần này anh đi lại qua rất nhiều năm. Cô thường ở trong vườn pha trà ngắm mây, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, hoa nở hoa tàn. Có lần Tất Phương Thượng Thần tới chơi, nói rằng Mi Sênh ở nhân gian trị thủy, hôm qua đã phân tích cho Thiên đế ra sao thế nào. Cô hơi mơ hồ: "Hôm qua chàng có về sao?"
Tất Phương Thượng Thần nói rất vô tư: "Ừ đã về, tôi thấy anh ta viết phương án giải quyết, viết cũng khá có lý, nhưng công trình quá khổng lồ."
Đôi mắt của cô đột nhiên cực kì chua xót: "Nếu như chàng đã về, tại sao chàng lại không đến thăm tôi một chút?" Cho nên cái người đang thao thao kia lại ngậm miệng, nhìn cô một lúc lâu, vội vã nói lời từ biệt rồi đi mất.
Ban đầu cô thường xuyên nằm mộng thấy anh, thấy nụ cười phong nhã ôn tồn của anh. Nhưng mà thời gian dần dần đã trở nên quá lâu. Cuộc sống một mình quả thật cũng hơi vất vả. Có đôi khi cô không về phòng, dứt khoát dựa vào ghế dưới tàng cây ngủ mất.
Sau lại thật sự quá nhàm chán, liền đi dạo đi dạo ở thiên giới. Cô thấy các tiên tì nhìn cô bằng vẻ mặt rất kì quái, rồi nhỏ giọng nói thầm các câu chuyện đàm tiếu. Cô biết anh đã trở lại, chẳng qua quá vội, nên vẫn chưa tới thăm cô.
Đàn ông đều nói anh là anh hùng, vì nghiệp lớn của thiên hạ này, bôn ba mệt nhọc. Chuyện anh đi qua cửa nhà mà không vào, bị thêu dệt thành tích về người anh hùng tuyệt hảo, truyền tụng muôn đời. Chỉ có cô, trở thành người bị phụ nữ khắp tam giới chê cười. Một con chim sẻ, cho dù cánh cứng đến đâu, cũng không thể xứng đôi với vị Thượng Thần viễn cổ sáng chói như thế. Nhìn xem, không phải vẫn bị ghẻ lạnh đấy sao?
Đúng vậy thì cô cũng không buồn để ý. Các cô ấy thấy thế nào thì nói như vậy, cô cũng có thể giả vờ như người điếc mà không nghe. Nhưng mà cô vẫn không hiểu, trong chín vạn dặm trời đất này, anh cũng đã trở lại rồi sao không đi vào nhìn cô một chút? Cho dù chỉ là chào hỏi một chút cũng không làm; Cho dù chỉ là liếc cô một cái cũng không làm, là vì sao?
Anh đã không làm, tất cả mọi người ở Thiên giới đều biết anh đã trở lại, chỉ có cô là không biết.
Cô sống một ngày bằng một năm, không có ai nhìn thấy.
Vào lần thứ ba anh từ nhân gian về Thiên giới báo cáo, kẻ ngu dốt như cô, cuối cùng cũng triệt để tỉnh ngộ. Đây là một anh hùng thuộc về người trong thiên hạ. Kẻ hèn mọn như cô, cho dù là có tham luyến đến đâu, cũng không cạnh tranh được với nhân loại trong thiên hạ này!
Cô chỉ là một con yêu quái đạo hạnh nông cạn, hoàn toàn không có căn cơ. Nặc dù chưa bao giờ hại người, mặc dù kính yêu anh hùng như vậy, nhưng cô thật sự không thể chịu được nỗi đau khổ đứt ruột đứt gan của sự tương tư.
Cầm không nổi, cho nên chỉ có thể buông xuống.
Cho nên sau khi cô rơi lệ ở dưới tàng cây không biết bao nhiêu lần, chính vị anh hùng trong khu rừng mê trước kia, đưa tay lau nước mắt giúp cô, cô liền động tâm.
Mặt của anh vẫn kinh khủng như ban đầu. Nhưng hôm nay không hiểu tại sao, cô chợt biết được thì ra không phải là cô muốn một vị anh hùng. Cô chỉ hi vọng có một người có thể đối tốt với cô một chút, dành ra chút thời gian ở cùng cô.
"Nếu như không thích nơi này, tôi dẫn cô rời đi nhé." Đầu Ng'n t của anh ta dính nước mắt của cô, cứ nói như thế.
Cho nên cô ở Tư Chiến Thần Điện cầm giấy Pu't, nhiều năm không tập viết, nên chỉ có thể viết rất đơn giản: "Mi Sênh, có lẽ chúng ta quay lại làm bạn bè thôi."
Viết xong, cũng không thu dọn gì cả, liền theo vị anh hùng trong rừng của cô lưu lạc thiên nhai. Tư Chiến Thần Điện này ngay cả tôi tớ cũng không có, muốn đi ra ngoài thật sự vô cùng đơn giản. Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc ở ngay trước mắt, cô mới phát hiện thì ra mình cô độc là vì cô tự giới hạn phạm vi hoạt động của mình.
Mà khi đó, cô kéo đôi tay thô ráp ấm áp kia, ý nghĩ còn đơn thuần hơn cả động vật đơn bào, bỏ đi nguyện vọng về hôn lễ ban đầu. Cô cũng không biết ý nghĩa của nó như thế nào.
Mi Sênh trở thành tấm gương điển hình của tam giới. Anh hùng mà người người ngưỡng mộ, đường đường là Thiên giới, làm sao có thể cho phép một người phụ nữ không tuân thủ nữ tắc, không biết xấu hổ như thế hãm hại anh?
Cho nên cô liền thành một yêu nghiệt, bị ngàn người chỉ trích.
Nhưng mà nhiều năm trôi qua, một mình ở Tư Chiến Thần Điện cả ngày, nếu như cô ૮ɦếƭ, có khi xương cũng nát thành tro rồi. Anh hùng ở trong rừng vỗ về mái tóc dài của cô, nói hình như anh đã hại cô, hỏi cô có hối hận không?
Cô mỉm cười, cô dứt khoát.
Nhưng mà sau này cô mới biết, cái này không phải là hại anh hay sao?
Thái tử của Yêu giới, tự ý vào Thiên giới bắt cóc vị hôn thê của Tư Chiến Thượng Thần. Chính vì hai người mà Thiên giới và yêu giới suýt nữa xảy ra chiến tranh. Tư Chiến Thượng Thần và Tư Pháp Thượng Thần trở mặt thành thù. Cô và anh hùng bị hai giới đuổi giết, là mục tiêu chung của cả tam giới.
Mộng Cơ, trở thành mỗi sỉ nhục không ai muốn nhắc lại của hai giới Tiên - Yêu rất nhiều năm, là tội nhân thiên cổ chân chính.
Bọn họ là những kẻ cố chấp, cho nên lúc ấy liền nắm chặt tay nhau. Và cứ thế ở cùng nhau bất chấp sống ૮ɦếƭ.
Nhưng mà cô thực sự đã đánh giá thấp năng lực của hai giới Tiên Yêu. Thiên hạ lớn như thế nhưng bọn họ lại ép tới từng bước, không cho cô một chút đt dung thn. Cuộc sng trn chạy khng tt đẹp nh c nghĩ. Những thn trang, trn nhỏ m họ đi qua, bởi v c thin binh đuổi theo lạm dụng php thuật nn ngời ૮ɦếƭ v s.
Bọn họ mang theo dũng khí tự cho l đúng v lòng kin tr tm nim vui từ trong nỗi khổ bị truy đuổi. Khng còn nơi ẩn np chỉ chờ đợi thời khc ci ૮ɦếƭ phủ xung. Sau đ c một ngy, tọa kỵ của anh hùng trong rừng đã anh dũng hy sinh. Tam giới cũng suy đoán có lẽ bọn họ đã ૮ɦếƭ rồi. Chỉ là ràng buộc của cô với Mi Sênh cho anh biết là cô chưa ૮ɦếƭ.
Khi anh đuổi tới, cô cũng kinh ngạc đến sửng sờ. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mái tóc dài màu xanh của anh đã bạc trắng buông xõa xuống vai, mang vẻ thê lương vô cùng.
Anh lạnh lùng chặn đường bọn họ chỉ nói hai câu đã khiến sự nhiệt huyết bừng bừng trong lòng họ bị dập tắt nguội lạnh. Anh lại lạnh lùng nói với anh hùng trong rừng: "cậu yêu cô ấy, nên muốn cô ấy ૮ɦếƭ cùng cậu sao?"
Sau đó anh hùng của cô buồn bã cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Mi Sênh cực kì bàng hoàng. Cô rất muốn an ủi anh. Cô nói cô tự nguyện. Mi Sênh đang nhìn vào hư không lại quay về nhìn cô: "Tiểu Cơ, nàng xem đường đường là thái tử của Yêu giới, đã bị nàng dồn đến tình cảnh thế này."
Khi đó anh hùng trong rừng của cô cả người đầy vết thương, áo xanh nhuốm máu. Mấy ngày liên tiếp liều mạng chạy trốn khiến anh ta như lưỡi dao sắc bén bị tuột chuôi. Bản thân cực kì nhếch nhác, suốt đường đánh đánh giết giết chỉ vì sự tùy hứng của cô. Nhìn vào ánh mắt của anh khiến cô cũng dao động.
"Trở về đi." Gió thổi tung mái tóc trắng, Mi Sênh vươn đôi tay về phía cô trong khoảng không, nói gần như hứa hẹn: "Ta đảm bảo cậu ta sẽ không sao."
Cô quay lại nhìn anh hùng của mình, anh xoay người tức tối nện một quyền lên cái cây to bên đường. Cành cây gãy văng khắp nơi, rồi cười vang lên như thể tự giễu: "Ta vô dụng, căn bản là ta không bảo vệ được nàng."
Trong nháy mắt, máu chảy ròng ròng trên mu bàn tay. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy đau lòng.
Cho nên cô chấp nhận đi theo Mi Sênh trở về. Cuộc bỏ trốn lần này của cô xem như thành trò cười cho cả tam giới. Đáng tiếc giờ cô đã hờ hững. Dù sao cũng đã bị chê cười nhiều rồi, có thêm lần này cũng chẳng sao. Tư Chiến Thần Điện xuất hiện trước mắt cô, cô cảm thấy bất lực, cảm thấy mình giống như con khỉ trong lòng bàn tay anh. Cả đời này, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không trốn thoát được năm Ng'n t của anh.
Chiều hôm đó anh lại trầm mặc đến kì lạ. Trước kia lúc hai người ở chung, anh sẽ hài hước kể rất nhiều tin đồn thú vị để chọc cho cô cười. Cô cũng sẽ rất hiền hậu đoan trang hứng tuyết pha trà, dịu dàng chờ đợi anh. Nhưng mà sau khi xa cách nhiều năm, hai người cũng không nghĩ tới việc phá vỡ sự trầm mặc này nữa.
Buổi tối anh ôm cô ngủ, nhưng cũng không làm gì với cô. Cô vẫn tỉnh táo, quá nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh lại, anh vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm cô như cũ. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt màu băng lam của anh. Vẻ mặt của anh vô cùng dữ tợn: "Sau này còn dám gặp Lệ Vô Quyết lần nữa, ta sẽ lột da hắn!" Nói xong lời này anh lại có vẻ hơi ảo não, nằm sát lại ôm chặt lấy cô: "Thật đáng ૮ɦếƭ. Biết rõ nói những lời này sẽ chỉ làm chúng ta càng ngày càng xa. Ta. . . . . ."
Cô cho là cô đã không còn yêu anh nữa. Lúc cô đi theo anh hùng của mình rời khỏi thiên giới này, cô cho là thời gian dài chờ đợi trong cô đơn đã làm cô dần hết yêu anh. Nhưng khi anh lại xuất hiện trước mặt cô, lại ôm cô rồi nói những lời đó, cô mới hiểu rằng hóa ra cô chỉ tự lừa gạt mình thôi.
Cô thích anh ôm cô như vậy, vẫn tham lam say đắm ánh mắt và sự dịu dàng của anh. Vung đao lên nhưng lại không thể chặt đứt sợi tơ này. Cho nên rốt cuộc không thể không thừa nhận con người của cô chỉ là một kẻ già mồm giả tạo. Nghĩ đến anh hùng đã bỏ ra nhiều thứ vì cô thật là không đáng.
Không biết anh dùng biện pháp gì, cuối cùng tam giới cũng hủy bỏ việc lùng giết cô. Anh hùng của cô cũng đã trở lại yêu giới, đáng tiếc cái người được Yêu vương vô cùng thương yêu kia lại bị lệnh cưỡng chế không thể ra khỏi yêu giới nửa bước. Từ nay về sau cô cũng không thể gặp mặt anh ta nữa.
Mi Sênh đã xin thiên đế vài lần về hôn sự của cô và anh. nNhưng cuối cùng vẫn phải bị gác lại. Tất cả mọi người đều không tán thành việc anh lấy cô. Anh làm trái thiên quy đưa cô về, cuối cùng lại không thể xoay chuyển ý định trì hoãn của thiên đế. Từ đó, cô chỉ có thể ở lại quý phủ của anh với thân phận là thị thiếp.
Đây thực sự là một danh phận rất thấp kém. Thậm chí so ra còn kém cả tiên tỳ. Nhưng cả Tư Chiến Thần Điện cũng chỉ có hai người là cô và anh. Coi như là thấp hơn nữa cũng chẳng để so với ai. Cho nên cuộc sống của cô cũng chẳng có gì khác với quá khứ.
Sau này anh cũng không đi xa nữa. Thời gian ở bên cạnh cô dần dần nhiều lên. Nhưng anh vẫn rất không vừa mắt Tất Phương Thượng Thần. Ngày nào hai người này cũng phải gây chuyện với nhau, lúc nóng giận còn có thể đấu phép nữa. Vì là đồng liêu nên quy định của thiên giới là đồng liêu thì không thể đánh nhau. Nên hai người tỉ thí thuật cưởi mây, ước định ai tới Thanh Khâu trước là thắng.
Kết quả. . . . . . Đương nhiên là Tất Phương Thượng Thần thua, nhưng mà anh thắng cũng chẳng quang minh chính đại gì. Chúng thần tiên bàn luận rằng Tư Pháp Thượng Thần đã đi trước một bước, mà Tư Chiến Thượng Thần đuổi theo rất nhanh. Lúc hai người sắp tới Thanh Khâu, anh liền thừa dịp bất ngờ đạp cho Tất Phương Thượng Thần rơi xuống biển. =
Thế mà anh lại hết sức thoải mái an tâm: "Nói người nào tới Thanh Khâu trước là người thắng, cũng đâu có nói là không được đạp người ta đâu!"
Cho nên mới nói, đâu phải anh muốn đấu phép, chẳng qua muốn trả thù mà thôi.
Mà điều làm cho người ta kỳ quái chính là, Tư Pháp Thượng Thần lại không hề đi lên, cứ một mực ở lại phàm giới tới một năm. Thiên đế dùng bao nhiêu cách cũng không có hiệu quả, đành phải phái thiên binh đi lôi anh ta về. Lúc ấy anh ta mới cực kì miễn cưỡng đi ngược về Thiên giới, nhưng còn kéo thêm một cô gái tên là Trình Linh lên theo.
Chúng thần tiên ai cũng thấy lạ, không có chuyện gì cũng tấp nập ra vào Tư Pháp Thần Điện. Giả vờ đi bàn chuyện công sự, nhưng mà lại dùng ánh mắt cú vọ nhìn cô gái kia.
Đương nhiên Mi Sênh cũng dẫn cô đi xem. Người kia là một cô gái phàm trần, vẻ ngoài cũng không phải là xuất sắc, nhưng vô cùng thanh tú. Trong hình dung của cô, Tất Phương Thượng Thần luôn luôn dịu dàng như nước, nhưng mà có lần Mi Sênh lại lẩm bẩm: "Như nước? Nước sôi à?"
Quả thật cô gái này bên ngoài hết sức dịu dàng, tính tình lại cực kì nồng nhiệt. Thường xuyên không nói không rằng đánh cho Tất Phương Thượng Thần tóc đỏ bay tứ tán, rối bù ( Tất Phương là một loại chim ). . . . . . hình tượng một đời của Thượng Thần . . . . . . Không còn sót lại chút gì.
Mà Tất Phương Thượng Thần dường như là cực kì thích chuyện này, thường xuyên đối nghịch với cô ấy, khiến cho cả Tư Pháp Thần Điện gà chó không yên.
Nhưng dù náo loạn thế nào, hai cô cũng thường xuyên ở cùng nhau. Có lẽ là vì quá buồn chán nên hai người thành bạn bè thân thiết. Càng ở chung với cô ấy lâu, lại càng phát hiện là tâm tư của cô ấy rất đơn thuần. Đặc biệt rất nghe lời người khác.... Chẳng qua Tất Phương Thượng Thần lúc ở trước mặt cô ấy quá mức đáng đánh mà thôi.
Tình cờ nói về chuyện hai người quen biết nhau, đó chính là khi Tất Phương Thượng Thần bị Mi Sênh đá rơi xuống biển, lại không biết bơi. - -
Lúc ở phàm trần thì không thể tự tiện sử dụng tiên thuật. May mà làm Thượng Thần cả đời cũng không yếu ớt đến mức bị ૮ɦếƭ chìm, trôi đi hai vạn hải lý rồi cũng lên bờ. Mệt mỏi như gãy xương gãy cốt, đang bò lên trên ghềnh đá thở thì đã bị Trình Linh cấp cứu như người ૮ɦếƭ đuối.
Mà Tất Phương Thượng Thần đúng là tâm lý ham chơi. Thấy có người tới cứu, mà còn lại là một cô gái xinh đẹp nên liền giả bộ bất tỉnh, lừa người ta hô hấp nhân tạo. =
Trêu đùa nhốn nháo mấy phen nên nảy sinh tình cảm, thế là Trình Linh đi theo anh ta lên Thiên giới này.
Trong trường hợp như thế này, bọn họ cũng vô cùng lo lắng. Ngay cả cô là yêu tinh của tộc hoa sơn trà còn bị Thiên giới bài xích như thế. Thì người phàm như Trình Linh muốn đặt chân được ở Thiên giới này, sợ là còn khó hơn. Hơn nữa Tất Phương Thượng Thần đã có hôn ước với công chúa Bích Dao. Tính tình của công chúa Bích Dao chúng thần của Thiên giới đều biết, làm sao chịu bỏ qua cho trình Linh chứ?
Cô cũng không biết phải nói thế nào với Trình Linh. Đoán là chắc Tất Phương Thượng Thần cũng đang nghĩ cách, nên cô thường đến chơi với Trình Linh. Thỉnh thoảng Trình Linh cũng tới Tư Chiến Thần Điện. Trình Linh chơi đàn rất hay, biết rất nhiều chuyện lý thú của loài người. Nên hai người vừa gặp đã thân, trò chuyện với nhau rất vui.
Mặc dù Mi Sênh cực kì không ưa Tất Phương Thượng Thần, nhưng nói chuyện với Trình Linh cũng rất nhỏ nhẹ hòa nhã. Nghĩ cũng đúng thôi, anh không quen để phụ nữ nhìn sắc mặt mình mà suy đoán. Cô biết Thiên giới không hề yên tĩnh như vẻ ngoài. Công chúa Bích Dao mấy lần tới Tư Chiến Thần Điện tìm Trình Linh, đều bị Mi Sênh lạnh lùng ngăn cản. Có lần còn bị chọc đến phát khóc bỏ chạy về.
Linh Nhi kể rằng anh nói với người ta: Mấy ngày không gặp thấy khí sắc công chúa thật tốt. Mấy ngày nay ăn rất ngon miệng đúng không? Công chúa Bích Dao ngúng nguẩy khinh bỉ. Anh lại nói tiếp: nhìn thân hình cô thế này, chắc cũng mập lên 20 cân rồi nhỉ?
Công chúa Bích Dao nổi tiếng là thích đẹp, muốn phát giận lại e ngại anh cũng chưa nói gì vô lễ. Thế là giận đến phát khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc