Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 39

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Thiên đế triệu tiên tướng để thương nghị đối sách. Thế cục hiện tại rất rõ ràng. Hiện nay thực lực tiên ma ngang hàng. Nhưng mà nếu như Bích Lạc thượng tiên ( lúc thì bắt cô sửa thành Bích Lạc yêu nghiệt, khụ, hiện tại lại gọi là thượng tiên rồi) thật sự gả cho Phong Ma, thì phần thắng của Ma tộc sẽ gia tăng một phần.
Ánh mắt của mọi người cùng hướng về Tư Chiến Thượng Thần đang ngồi phía bên phải Thiên đế. Anh lại chỉ cúi đầu nghịch chén lưu ly trong tay. Năm ngón tay trắng nõn thon dài, chén trong tay càng nổi bật là loại ngọc thượng hạng. Tóc bạc như tơ, mềm mại như nước rũ xuống, xuyên qua áo trắng, chảy trên khuôn mặt tuyệt mĩ. Bởi vì thân thể vô cùng nhỏ yếu, lúc anh trầm mặc cả người liền giống như một pho tượng đá được mài giũa tỉ mỉ.
Không thấy anh phản ứng gì, Thiên đế lúng túng ho khan. Thái Bạch Tinh Quân ở bên cạnh bất đắc dĩ lên tiếng: “Tư Chiến Thượng Thần, Bích Lạc thượng tiên và ngài có tình cảm thâm hậu. . . . . . Tôi nghĩ cô ấy gả cho Phong Ma cùng lắm là giận dỗi thôi, hay là thượng thần đi dụ dỗ cô ấy một chút. . . . . .”
Lão nói chưa xong, Mi Sênh đã ngẩng đầu. Vừa chạm vào ánh mắt màu băng lam kia. Lão liền cảm thấy cả người bị cái kiểu lạnh lùng cao ngạo này đóng băng. Không nói nổi phần còn dang dở.
“Tư Chiến Thượng Thần xin bớt giận. Thật ra thì lời này cũng có chút đạo lý. Dù sao thì với tình trạng hiện tại của Tiên giới, dụ dỗ một người phụ nữ so với đối chọi cả Ma tộc thì đỡ tổn thất hơn nhiều.”
“Tổn thất?” Anh nghiêm nghị cười lạnh. Một lúc lâu mới nói: “Vậy thì cứ để cho hủy thiên diệt địa như vậy đi!” Trên đại điện mọi người biến sắc, thế nhưng anh lại lẩm bẩm tự nói: “Bạn hữu, cuối cùng nàng không đi theo con đường ngây thơ trong kịch bản nữa sao?”
Ba ngày sau, đám cưới Ma Tôn.
Đội ngũ rước dâu xếp hàng trước Bích Lạc Hải. Thậm chí còn có nhiều người ở nhân giới lén lút ra ngoài xem náo nhiệt. Ma Tôn mặc áo bào hai màu đỏ đen, lộ ra vóc người cân xứng, vai rộng eo hẹp. Tóc đỏ như lửa, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra nét uy nghiêm và tôn quý bẩm sinh.
Anh lẳng lặng đứng chờ ở ngọn núi bên dưới Bích Lạc Hải, gió thổi tung vạt áo đen. Trên mặt anh không hề có một chút vẻ mất kiên nhẫn. Khóe môi khẽ nhếch tản ra ma lực trí mạng, trong an tĩnh lại có phần tịch liêu.
Bích Lạc thượng tiên bị đám tiểu yêu vây quanh đưa xuống đến tận nơi. Mọi âm thanh dường như đều dừng lại. Trên người cô là bộ váy cưới tuyết trắng, thân áo có sợi tơ buộc lại. Lộ ra khuôn иgự¢ hoàn mĩ. Hai vai mượt mà, có thể thấy xương quai xanh cong cong xinh đẹp. Bên hông là đai lưng thạch anh vô cùng rộng, nổi bật vòng eo thon thả. Váy dưới có hình dáng phồng ra, tơ mềm ưu nhã rủ xuống. Một nhóm người đi như gió lốc, tư thái cũng đủ làm trái tim người bên cạnh lên xuống không yên.
Lan Y dắt tay cô, càng ngày càng đến gần anh. Cuối cùng đem bàn tay trắng nõn kia đặt vào tay anh. Phong Ma nắm ngón tay hơi lạnh kia, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cách ăn mặc của cô hôm nay, chỉ cần là đàn ông thì sẽ nhiệt huyết sôi trào. Nhưng khi hơi lạnh thân thể cô tràn vào lòng, mùi cỏ cây thanh tân thoảng vào mũi. Anh lại chú ý tới ánh mắt Lan Y, trong sáng, phảng phất có một tầng hơi nước nhẹ.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, chúc Ma Tôn cùng Ma Hậu phúc thọ tề thiên, âи áι bạc đầu.”
Giọng chúc tụng che đi khoảng tối sầu não. Ma Tôn khẽ ôm lấy người phía sau đi qua các thần dân đang cúi lạy. Trông như một đôi trời đất tạo dựng. Phía trước là thị nữ mỹ lệ, rìa đường là cả ma tộc thành kính quỳ lạy, phúc thọ tề thiên, âи áι bạc đầu?
Anh nắm thật chặt cái tay kia. Khóe mắt hữu ý vô ý liếc mắt về phía người phía sau lưng. Người kia, tóc bạc áo trắng, mắt màu xanh biếc. Bóng dáng thon dài nhỏ yếu cúi đầu. Tóc bạc che đi vẻ mặt, vạt áo khẽ bay. Đứng ở nơi trang hoàng đỏ rực vui mừng này trông như một đóa sen trắng bằng băng trong suốt.
Sắc lập Ma Hậu là một việc làm có rất nhiều quy củ. Phong Ma cũng không phải người có tính nhẫn nại. Cho nên chuyện lớn này đều rơi vào tay Lan Y. Cô cũng coi là đương nhiên. Tự nhiên mà làm người ta quen với sự tồn tại của mình đã biến thành thói quen lệ thuộc vào cô.
Hiện tại cô đang giúp Thất Diệp sửa sang lại phòng. Thất Diệp không nhìn thấy, cô phải đem bài trí trong phòng bố trí lại cho giống với Bích Lạc Hải.
Thất Diệp nghe thấy cô ra ra vào vào, đại điển sắc phong ngày mai, hẳn là cô cực kì bận rộn.
“Lan Y, những thứ này không vội, đi nghỉ trước đi.” Trong tay cô đang cầm trà, hớp một ngụm liền gọi Mạc Hồ đang canh giữ ở ngoài cửa: “Anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Mạc Hồ nói giọng lạnh nhạt: “Không cần.”
Cung mà Thất Diệp ở, được Ma Tôn ban cho tên là Cung Bích Lạc. Buổi chiều anh tới thăm cô, dưới tình huống như vậy hai người cũng không biết nói gì. Một lúc sau anh liền đi, rồi sai người khác tới, chăm sóc mọi chuyện thật chu đáo.
Đêm dần buông, Lan Y cùng Mục Lương Thần đã thương lượng tốt các việc cần làm sau đại điển. Lúc kiểm tra một lượt đồ đạc xong đi ra ngoài, dưới trăng sáng vằng vặc, cô đạp đá vụn trên đường mòn, đi chậm rãi. Cảnh trí ở Ma Cung so với Bích lạc Hải… lại càng có vẻ phong tình hơn.
Hoa và cây cảnh sum suê, giả sơn gồ ghề, suối nước quanh co. Thỉnh thoảng có côn trùng kêu vang. Nước từ núi giả chảy xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy. Rõ ràng có nhiều thanh âm như vậy, sao đêm nay vẫn cô tịch như thế?
Cô dừng ở bên cạnh ao, nhớ tới ánh trăng đêm đó cũng như vậy. Nhưng mất đi mùi hoa mai thoang thoảng, hơi thở mang theo cảm giác say rượu của anh che phủ cô. Cuối cùng nằm trong vòng ôm của anh, trở thành kí ức của cô. Chỉ có. . . . . . là kí ức của một mình cô.
Cô ở bên cạnh ao ngẩn người. Ánh trăng ở trong ao tản mác, không có hoa nở bốn mùa, cành lá của cây nguyệt quế bên cạnh vươn qua, như lén lút nhìn cô.
Mà ở trên mái hiên phía sau, có một bóng dáng màu đen ngồi ngắm trăng. Bên cạnh có vài hũ rượu, một nén hương. Hương cháy chậm đến kì lạ, dưới ánh trăng lượn lờ, gió thổi cũng không tan, dường như tạo thành một hình thù kì dị.
“Ở trong đây cả ngày, có phải buồn bực hay không?” Anh lẩm bẩm nói nhỏ, tay áo rộng rãi buông ra liền thấy có một cô gái trong иgự¢, trên người mặc quần áo xanh nhạt, tóc dài buông xõa, hai mắt nhắm nghiền, ngủ yên ổn. Dáng vẻ, chỉ có thể nói là thanh lệ mà thôi.
Anh để cô dựa vào cánh tay, vỗ về gương mặt như ngọc của cô, tóc đỏ bị ánh trăng làm nhạt đi, giọng nói từ tốn không chút ôn nhu: “Hai ngày này có việc, không thể ở cùng nàng quá lâu. Ngoan ngoãn nghe lời, chờ sau này nàng tỉnh lại, ta liền gấp bồi thường gấp bội cho nàng, có được hay không?”
Nàng kia không có bất kỳ phản ứng gì, anh liền cúi đầu hôn vào trán nàng, một lúc lâu, lại lần nữa ôm vào trong lòng, sau đó quơ tay, tu một ngụm rượu.
Đêm nay, có rất nhiều người, không ngủ được.
Thất Diệp trong phòng cũng không an tĩnh, người kia đi vào trong phòng lúc cô đã ngủ thi*p đi.
Nhưng mà cũng chỉ vừa mới ngủ mà thôi. Lúc hơi thở ấm áp này tản ra thì cô đã tỉnh lại. Chẳng qua là thật lâu thật lâu sau, lúc người kia chắp tay ngẩng đầu ngắm trăng qua cửa sổ, cô cuối cùng cũng không nhịn được mà ngồi dậy: “Sao vậy? Tư Chiến Thượng Thần đêm hôm khuya khoắt lặn lội tới cung điện của Ma Hậu, chỉ để ngắm trăng thôi sao?”
Người ở trước cửa sổ cũng không quay lại. Mái tóc bạc của anh dài đến thắt lưng. Quần áo phiêu diêu, ánh sáng mờ mịt, trông hư vô: “Tiên giới có một loại thuật pháp tên là Luân Chuyển Khô Vinh, dùng để cải tử hồi sinh. Ít nhất cần người có vị trí thượng tiên trở lên luyện hóa trong lò Phần Thiên thành công, sau đó có thể kết tinh thành Tụ Nguyên Đan, có một chút tỷ lệ có thể làm người ૮ɦếƭ sống lại. Mà sinh mệnh sống lại cần giữ cho thi thể không thối rữa.
Tỉ lệ Tụ Nguyên Đan có hiệu lực có quan hệ trực tiếp với tu vi của người bị luyện hóa, tu vi của người được cứu cùng với thời gian ૮ɦếƭ đi cũng có liên quan.”
Anh nói xong lời này, một lúc lâu sau mới xoay người lại nhìn cô: “Tiểu Thất, hắn không thể nào thật lòng đối với nàng .”
Trên giường Thất Diệp cũng lười biếng, giọng nói của cô cực kỳ đạm mạc: “Như vậy, ai là thật lòng đối với tôi đây?”
Mi Sênh hơi khựng lại, nhẹ giọng thở dài: “Ta đi.”
Thất Diệp phất tay: “Đừng quên đóng cửa, thuận tiện cứu tỉnh Mạc Hồ.”
Trong ba ngày, đại điển sắc phong là thời điểm bận rộn nhất. Ma Hậu phải đi tiếp nhận bái lạy của vạn dân. Phong Ma vẫn ở bên giúp cho cô, Lan Y chỉ cảm thấy có gì đó thay đổi, nhưng lại không nói cụ thể được. Thất Diệp bây giờ, cho dù là lúc cười ánh mắt cũng hờ hững. Trước kia bọn họ cứ cười cô vô tâm, không có chút khí chất của thánh ma nguyên thai. Mà nay, cô ở giữa vạn dân, lại đột nhiên lãnh ngạo, kề vai sát cánh với Phong Ma, khí thế chẳng kém Phong Ma đến nửa phần.
Đêm tân hôn đó, cùng với một đám đại thần uống rượu mừng tới tận canh tư, Ma Tôn mới trở về tẩm cung. Cung điện lớn như vậy lại ngập chìm trong màu đỏ. Anh chậm rãi tiến lên, cô mặc đồ cưới ngồi ngay ngắn ở mép giường, tục lệ Ma Tộc cũng không có phủ khăn hồng, chẳng qua cô không nhìn thấy, lại cực kì yên lặng.
Lan Y bày rượu giao bôi, chén long phượng tử tôn có buộc tơ hồng. Ma Tôn đưa một chén cho Thất Diệp, hai người vai kề vai cùng uống. Lan Y cúi người, giọng nói dịu dàng: “Chúc Ma Tôn Ma Hậu nhiều phúc nhiều thọ, trăm con ngàn cháu.”
Đã nói ra hết những lời cát tường, cô bưng khay khom người lui ra, chậm rãi đóng cửa tẩm cung. Ánh nến đỏ chập chờn, trên mặt hai người đều có ánh nến đỏ nhạt, che đi vẻ tái nhợt.
“Mệt mỏi một ngày rồi, ngủ sớm thôi?” Phong ma khó hiểu nhìn y phục, giúp cô cởi mũ phượng hà phi xuống, cố chấp ngàn vạn năm, cũng tựa như một câu chuyện cười.
Anh ôm lấy cô lên giường, hôn nhẹ cái trán của cô, giọng nói rất là ôn hòa: “Đi ngủ sớm một chút, nhỉ?”
Thất Diệp lẳng lặng gật đầu, hai người ôm nhau ngủ, nhưng không biết có ai có thể ngủ.
Không khí vui mừng của đám cưới dần tan, phồn hoa dần nhạt, cuộc chiến tiên ma chính thức mở màn. Ma tộc có thêm vị Ma Hậu này, là thầy thuốc tốt nhất trên chiến trường. Mộc Xuân Phong rất thần kì, người khác thấy qua không thể nào hiểu nổi. Cho nên sau này Thiên giới mới biết ban đầu sai Diệt Tự Cảnh đuổi bắt Bích Lạc thượng tiên là chiến lược sai lầm đến cỡ nào.
Cũng may thuật pháp Mộc Xuân Phong của Thần Mộc Tinh Quân cũng còn có thể chống đỡ được. Nhưng tổn hại do dùng Mộc Xuân Phong cực lớn, chỉ riêng linh lực của lão làm sao có thể so sánh với thân thể Thất Diệp Linh Chi có thánh ma nguyên thai được.
Ma tộc vẫn đánh tới Thiên Hà chi âm, bị Tư Chiến Thượng Thần trấn thủ Thiên giới ngăn trở. Song phương giao chiến năm ngày đêm, bất phân thắng bại. Tâm ma nói không sai, pháp lực của Tư Chiến Thượng Thần, là gặp mạnh thì mạnh.
Anh bay lơ lửng trên Thiên Hà, tóc bạc như tơ, áo trắng hơn tuyết. Tiêu hao linh lực cực lớn làm cho thân thể anh càng thêm nhỏ yếu. Trên bầu trời xanh thẳm này, phảng phất như hình ảnh minh họa trong một quyển thơ văn hoa mỹ. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi đi ở nơi tinh không mù mịt này.
Phong ma cũng có chút khi*p sợ. Ban đầu anh cho là mình là thiếu chút nữa đã thắng Mi Sênh rồi. Hôm nay anh mới biết muốn thắng được người này, so với tưởng tượng của mình thì khó khăn hơn nhiều.
“Tiểu Thất, nàng có biện pháp đối phó với hắn không?” Anh xoay người nhìn Thất Diệp đi theo bên mình. Thất Diệp trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Bản thể của hắn là cái gì?”
“Bản thể?” Phong ma suy nghĩ một lúc —— cái này thật sự là chuyện quá quá xưa rồi: “Hoa sen.”
Thất Diệp mỉm cười.
Sau một hồi, nghỉ giải lao, ma quân nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ. Thương vong của Thần giới cũng không ít. Một chiến sĩ của Ma Tộc mang một thanh Lưu Tinh kiếm từ sau người Thất Diệp đi ra. Dáng vóc của hắn rất cao, nhưng gương mặt lại vô cùng non nớt. Có thể thấy là còn rất trẻ: “Tư Chiến Thượng Thần, tại hạ cùng ngài đấu thử xem sao.”
Đôi mắt Mi Sênh đầy lạnh lẽo. Trên chiến trường chỉ có địch ta. Trông coi chiến sự của Thiên giới đã nhiều năm, cổ kiếm cũng quen uống máu, người dùng cổ kiếm đã sớm ૮ɦếƭ lặng.
Không phải là bằng hữu, chính là kẻ thù, là kẻ thù thì phải tiêu diệt. Cho nên khi một kiếm kia phá không lao đến, anh không do dự chút nào. Nhưng mà đối thủ lại quá kém so với tưởng tượng của anh. Cổ kiếm chém gãy Lưu Tinh kiếm kia, máu còn chưa kịp chảy xuống, mọi người đã nghe rõ tiếng xương cốt gãy lìa. Ánh mắt chưa hề nhiễm phong sương kia nhìn chằm chằm vào anh, tia sáng từ từ biến mất.
Mất pháp lực duy trì, thân thể từ trên sông rơi thẳng xuống, hiện ra nguyên hình, cũng là một đóa hoa sen.
Tư Chiến Thượng Thần tham chiến liền năm ngay đêm mặt không đổi sắc, thế mà trong nháy mắt sắc mặt xám ngoét: “Hắn. . . . . .”
Thất Diệp chân đạp Dao Phi lao xuống dưới đón lấy đóa hoa sen đang dần héo khô này, cánh hoa ngày càng rũ xuống, cuối cùng hóa thành tro bụi trong tay cô, cô đột nhiên nở một nụ cười, thê lương mà bất đắc dĩ.
Ở trên kia Tư Chiến Thượng Thần đột nhiên lấy tay bưng kín иgự¢, nghiêng mặt qua, hai mắt nhắm nghiền.
Thất Diệp mở lòng bàn tay nắm chặt ra, một ít bụi từ trong tay cô bay ra làm mờ mịt cả thiên hà. Cô xoay người, lúc đi ngang qua Phong Ma thì thấp giọng nói: “Đi đi.”
Giọng nói kia đạm mạc như vậy, phảng phất giống như lúc trong lò Phần Thiên ở Vô Hận Thiên nghe đạo chủ bên ngoài nói câu. “Như vậy, bắt đầu đi.”
Một vòng công kích mới nhanh chóng bắt dầu. Anh mím chặt môi, thuật pháp không có gì để nói. Có tiểu tiên bên cạnh lo lắng kiểm tra vết thương của anh, anh chỉ lắc đầu đẩy ra. Máu từ vết thương tuôn trào, nhiễm đỏ áo trắng, ở trên nền trời màu xanh thẳm, như một đóa sen lửa (hỏa liên), xinh đẹp tuyệt thế!
“Biết tại sao hắn không mở miệng không?” Thất Diệp tâm tình không tệ. Lan Y lại lo lắng nhìn chăm chú vào trong đám loạn quân đang giao thủ. Đến giờ cô vẫn không sao coi vị Tư Chiến Thượng Thần này là kẻ thù. Từng trò chuyện vui vẻ ở Bích Lạc Hải, trong giây lát sao lại thành thế này?
Thất Diệp cũng không có định nghe cô trả lời, nụ cười nở ra trên khuôn mặt như ngọc, cô khoái trá nói: “Bởi vì hắn vừa mở miệng sẽ phun máu.”
Phong ma cùng anh đối chiến đã lâu, anh có vẻ hơi không trụ được. Thất Diệp liền tiến lên phía trước, một chưởng mạnh mẽ đi qua Phong Ma đánh vào иgự¢ anh. Kình lực thế này đến Phong Ma cũng phải kinh hãi, anh nghĩ, sức mạnh của cô, lại không lường được rồi.
Mi Sênh vậy mà chỉ đau khổ cười một tiếng, máu phun ra, ở dưới ánh trăng hiện ra, cũng tốt, một chưởng xóa hết ân oán.
Cuối cùng anh bấm tay niệm thần chú, đẩy lui một đạo tấn công, phất tay ra hiệu cho thần quân phía sau lui vào Nam Thiên môn. Người của Thần giới nhanh chóng lùi lại, Phong Ma nhanh chóng phá kết giới, nhưng mà cửa lớn đại môn đã đóng.
Thân thể của anh cũng không chịu nổi nữa, thân hình nghiêng một cái, rơi xuống giữa bầu trời đầy trăng.
Một lúc lâu sau, trên Thiên Hà truyền đến một tiếng hồi âm cực nhỏ cực khẽ.
“Mạc Hồ, lập tức phái người tìm khắp Thiên Hà, dù gì cũng phải tìm được thi thể của hắn.”
“Dạ”
Ngày này, ngoài thiên hà có vẻ bình tĩnh, bên trong lại như mạch nước ngầm mãnh liệt, cực kỳ hung hiểm. Mạc Hồ an bài người tìm suốt nửa canh giờ, không có kết quả. Thất Diệp lẩm bẩm nói: “Thất sách, nếu là một bông hoa sen, rơi vào trong nước tự nhiên là sẽ không ૮ɦếƭ . Hắn chọn giao chiến ở cái địa phương này. Sợ là đã có tính toán trường hợp xấu nhất rồi. Dù có rút lui cũng được. Người này, dù có ૮ɦếƭ cũng phải ૮ɦếƭ mà không bị sỉ nhục.”
Lan Y cũng dậm chân: “Người này. . . . . . Mới vừa rồi còn có bộ dáng bi thương như vậy, làm hại người khác lo lắng một hồi!”
Thất Diệp quay đầu, nói với Phong Ma: “Mặc dù hắn chạy trốn, nhưng thân thể bị thương chắc là trong nửa khắc không chống đỡ được đâu. Không bằng nhân cơ hội đánh vào Nam Thiên môn.”
Phong ma chỉ nhìn cánh cửa cao ✓út: “Nam Thiên môn có bày thuật pháp bảo vệ đặc thù, chỉ có nửa khắc thì không qua được. Nhưng mà vòng qua Nam Thiên môn, có thể tới Vô Hận Thiên.”
Thất Diệp thầm giật mình. Phong Ma nhìn cô, lại nói: “Lò Phần Thiên đang ở ngoài Vô Hận thiên.”
Ma Tôn thay đổi chú ý, tính toán đi Vô Hận thiên trước. Lan Y không giải thích được: “Ma Tôn đại nhân, Vô Hận Thiên cũng không phải là nơi trọng điểm trong binh gia, lúc này đi có ý nghĩa sao?”
Phong ma không giải thích nhiều: “Bổn tôn cần dùng lò Phần Thiên một chút.”
Hôm nay Vô Hận Thiên cũng không có trọng binh canh gác. Lực lượng mỏng yếu bên ngoài rất nhanh bị Ma tộc tiêu diệt toàn bộ. Nhưng ngay tại cửa vào Vô Hận Thiên, tất cả mọi người dừng bước.
Bên trong Vô Hận Thiên ngăn cách tất cả thuật pháp của cả ba giới, vào trong rồi thì tất cả pháp lực đều vô hiệu.
“Ma Tôn đại nhân, giờ phút này đi vào. Nếu gặp phải phục kích của Thiên giới ở bên ngoài, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Nếu không phải chuyện cực kì quan trọng. Kính xin Ma Tôn đại nhân nghĩ lại.” Lan Y sắc mặt lo âu, tình huống hôm nay quả thật không thích hợp mạo hiểm nhiều như vậy.
Nhưng mà phong ma rất nghiêm túc, anh rất kiên định nhìn Lan Y, nói từng chữ từng câu: “Là chuyện vô cùng quan trọng.”
Giọng nói quyết tuyệt.
Linh Nhi, ta đã chờ đợi quá nhiều năm, ta không thể đợi thêm nữa rồi.
Ngoài cửa Vô Hận Thiên Môn, đoàn người đứng đó. Phong Ma kéo tay Thất Diệp, nói dịu dàng: “Chúng ta cùng nhau đi vào?”
Lan Y phản đối: “Ma Tôn đại nhân, Ma Hậu không nhìn thấy. Bên trong Vô Hận Thiên lại phong ấn hết mọi thuật pháp, cô ấy có đi vào cũng vô ích. Không bằng Lan Y cùng Ma Tôn đi vào. Dựa vào tu vi của Ma Hậu, nếu bên ngoài có tiên tộc đánh lén thì cũng có thể ngăn cản bọn họ.”
Thất Diệp mỉm cười, cô căn bản không thèm nghe lời của Lan Y: “Chúng ta đi thôi.”
Lan Y nắm ống tay áo của cô, cô đưa tay gạt ra, nhẹ giọng nói: “Ở cùng Mạc Hồ, chờ tôi trở lại.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc