Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 37

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Thời kỳ luyện hóa cần phải đủ bốn mươi chín ngày.
Chúng đạo nhân bên ngoài lò niệm từng lần Vãng Sinh Chú. Cho dù là luyện hóa một sinh linh thì cũng phải tiêu diệt hết hình hồn, để không lặp lại tình thế này nữa. Bọn họ vẫn cẩn thận tôn trọng quy cũ mà tổ tiên để lại.
Đạo chủ vẫn không có rời khỏi đó. Lò lửa cháy cực lớn, nước trong lò đã sôi trào từ lâu, thỉnh thoảng vang lên tiếng tách tách. Mộc Phi Huyền chưa tới, còn Xà Quân thì vẫn ở đây.
Anh ta lẫn trong đám người, yên lặng nhìn chăm chú vào Phá Thiên Tiễn và Phần Thiên Lò danh tiếng ngang nhau. Ở cạnh nhau hơn ba trăm năm, đến nay, anh ta vẫn còn nhớ đến cây cỏ ngây thơ kia cươi với anh.
Mỗ thảo hung hăng: “Này, anh tránh ra cho tôi, cảnh cáo anh không được phép tiếp tục *** tôi nữa.”
Mỗ xà vô tội: “Việc này cũng có lợi đối với việc tu tiên của em.”
Mỗ thảo: “Tôi không thèm tin anh, ai chẳng biết đạo xà các người gian trá quỷ quyệt nhất chứ.”
Mỗ xà: “Cũng không phải tất cả Xà Tộc đều gian trá quỷ quyệt.”
Mỗ thảo lầm bầm: “Cũng đúng ha, Mãng Xà Miến Điện vô cùng trung hậu thành thật. Này, anh là loại xà gì?”
“Tôi?” Mỗ xà thản nhiên: “Tôi là mãng xà Miến Điện.”
Mổ thảo: “Hả? Vậy anh đến đây đi.”
“Tại sao anh lại muốn làm như vậy?” Lần đầu tiên,trên mặt vị Yêu Vương trẻ tuổi này mất đi nụ cười, giọng nói mang vẻ chất vấn. Đạo chủ bưng chung trà trong tay, khẽ hớp một ngụm, không nói lời nào.
“Anh vẫn luôn không có mất trí nhớ, đúng không? Tôi thấy kỳ lạ, những lão già thủ đoạn này trên Thiên Đình, làm sao có thể khống chế được anh! Quả nhiên, ngay từ đầu anh đã ép cô ấy tu tiên, dẫn dụ tôi ra mặt còn mình thì thoái lui. Nhiều… năm qua như vậy vẫn chẳng quan tâm, tôi đã tưởng anh thật sự quên. Nhưng mà anh…… Anh ép cô ấy dẫn ra tâm ma. Lại dụ dỗ cô ấy tiêu diệt Huyết Ma. Sau cùng lợi dụng cô ấy tiêu diệt Phong Ma! Mi Sênh, đúng là kế hoạch tốt một mũi tên bắn ba con nhạn.”
Đạo chủ tóc trắng, áo bào trắng hớp nhẹ trà trong chén: “Tôi không hiểu cậu muốn nói cái gì.” Anh nói bình thản.
“Không hổ danh la Tư Chiến Thượng Thần, không công khai không cường điệu, không tổn hại một ai mà có thể hoàn thành tất cả kế hoạch mà Tiên giới tìm cách mấy vạn năm để hoàn thành.”
“Mi Senh bất tài, nhận không nổi những tán thưởng của Yêu Vương bệ hạ.” Lời lẽ của anh vẫn bình thản như trước, đôi mắt màu xanh như biển cả, khóe môi tuyệt mỹ hé nở nụ cười. Mọi người đều nhìn anh, về sau bọn họ không còn thấy nụ cười dịu dàng mà bi thương như vậy nữa.
Xà quân bước đi, trước khi ra khỏi cửa anh ta xoay người lại, giọng nói rốt cuộc không thể che đậy vẻ đau xót: “Nhưng Mi Sênh à, cô ấy yêu anh mấy vạn năm rồi.”
Bốn mươi chín ngày trôi qua thật sự quá nhanh. Nhưng thời điểm Phần Thiên Lò mở ra, tất cả mọi người đều kinh sợ. Cây cỏ kia vẫn còn sống, *** của cô đã tróc ra hết, vẫn cố chấp dựa sát bên cạnh lò.
Tất cả lò luyện, vì để cho yêu ma không thể trồi lên mặt nước, duy trì linh khí bên trong không bị biến mất. Nên ở phía trên lò nhiệt độ vô cùng cao, ở tầng dưới thì nhiệt độ lại thấp hơn. Rất nhiều yêu ma không chịu nổi loại đau khổ này, yên lặng chìm xuống đáy lò, càng khiến cho việc luyện đan càng có hiệu quả.
Như vậy, cô ấy đã ở trên mặt nước có nhiệt độ cao nhất, bị thương đến mức này. Đáng lẽ đã lộ nguyên hình rồi nhưng vẫn không chìm xuống đáy lò. Có người khẽ tụng đạo kinh , Quyết Minh Tử liếc thấy liền lệ rơi đầy mặt, anh ta nhẹ giọng nói: “Sư tôn, cô ấy….”
Đạo chủ từ từ đi tới, đôi mắt màu lam nổi bật trên làn tóc trắng, trong nháy mắt dường như già nua đi vài phần. Chúng tiên chung quanh nhìn con yêu nghiệt ngoan cố trong lò kia, có tiên tử nhát gan đã quay lưng đi không dám nhìn lần thứ hai.
Giọng nói của đạo chủ vẫn bình tĩnh, không mang theo một chút cảm xúc nào: “ Còn có chuyện gì muốn nói?”
Đúng là, cô đâu còn chuyện gì muốn nói. Nghe được giọng nói này, cô ngẩng đầu nhìn đến nơi phát ra âm thanh, đưa bàn tay đã tróc hết *** lên. Nhưng cánh tay không có thoát ra khỏi kết giới của Phần Thiên Lò, vì vậy xương trắng từ từ mở ra, bên trong một cây trâm Hoa Lan nằm lẳng lặng.
Tất cả mọi người không nói lời nào, đạo chủ đưa tay qua, nhẹ nhàng đón lấy một cây trâm cực kỳ tầm thường, được chế tạo từ cây Đào Mộc, giá trị không được mấy bạc. Chỉ là, cây trâm đóa hoa Mộc Lan kia, lặng lẽ nở ra thật sự thanh nhã.
Anh nhếch môi, Ng'n t thon dài *** thân trâm bóng loáng, người trong lò cũng kéo khóe môi tựa như mỉm cười. Sau đó buông tay bám chặt cạnh lò ra, từ từ chìm xuống đáy Phần Thiên Lò.
Ký ức Lan Sai còn như mới.
Hôm qua thề non hôm nay tận.
Kiếp ngông cuồng tận diệt tại Phần Thiên
Chấm dứt tình yêu sớm sớm chiều chiều.
Lúc đó,
Hoàn cảnh xung quanh vui mừng sôi sục.
Ngược l**ến lướt qua như gió thoảng mây bay.
Chỉ là vài trò chơi tình cảm.
Nào ai nhìn thấy được bi thương….
Tại Bích Lạc Hải, hàn mai nở hoa, hương thơm khắp nơi. Gió thổi qua rừng trúc tạo nên âm thanh xào xạc.
Trong dãy gấm hoa trong biển tuyết, có một người ngồi dưới gốc cây hoa trên núi đá, dựa lưng vào thân cây, sắc hoa rực rỡ rọi xuống thân hình anh. Trong miệng anh ngậm một ngọn cỏ, đầu gối lên hai tay, ngửa mặt nhìn trời. Con ngươi màu tím trong suốt như thủy tinh nhìn lên trời xanh không mây, cùng với mái tóc dài đỏ như lửa bay nhè nhẹ trông như một ngọn lửa cháy rực.
Lan Y hơi đến gần một chút, anh liền quay đầu lại, con ngươi màu tím lại có ánh hồng hồng. Ánh mắt dường như có chút biến ảo sâu kín, liều lĩnh và trang nhã đến khó tin, phóng khoáng và u buồn lại có thể cùng tồn tại một cách hài hòa đến vậy trên cùng một người.
“Ma Tôn đại nhân, ” cô hơi không được tự nhiên. Cô cũng đã gặp qua nhiều đàn ông, Mộc Phi Huyền, Thanh Dương Tử, Xà Quân, người nào cũng là bá chủ một phương, vẻ đẹp ngất trời. Nhưng mà trước mặt người này cô lại đỏ mặt: “Ma Tôn đại nhân, khí trời rét lạnh, dùng chút ít trà đi.”
Nghiêng thân chôn hoa rơi, người cùng hoa đồng táng. Đây dường như nên là việc mà một oán phụ làm mới đúng, đây là hình tượng giống như trong tác phẩm của một đại tác gia, thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu.
“Ồ, làm phiền Lan Y rồi.” Anh đứng dậy từ dưới tàng cây, nhận lấy bộ trà xong tay Lan Y, phủi sạch cánh hoa trên bàn đá, đặt cả khay trà lên bạn, ngọn cỏ trong miệng khẽ lay động.
“Lan Y ở lại cùng uống một chén trà với bổn tôn nhé?” Anh gọi Lan Y đang xoay người muốn đi, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười gian tà và quyến rũ. Tóc đỏ mắt tím, đẹp như đóa hàn mai trong giấc mộng.
Lan Y không biết thế nào mà lại ngồi đối diện anh ta, uống trà, đối ẩm, nhưng hai người lại đều trầm mặc. Ma Tôn đại nhân chỉ nhấp một ngụm liền nhíu mày: “Tại sao lại có người thích cái thứ còn chẳng bằng nước gạo thế này?”
Ma Tôn đại nhân nói thầm. Lan Y lại nghe được rõ ràng: “Ma Tôn đại nhân cũng không thích nước trà này sao?”
Ma Tôn đại nhân im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Thật ra thì bổn tôn vô cùng cực kỳ ngàn lần chán cái loại thú vui này.” Anh nói năng nghiêm túc dị thường.
“Phụt. . . . . .” Lan Y phun cả trà ra: “Nhưng mà ngài ở Bích Lạc Hải dưỡng thương cũng hai ba tháng rồi, không phải ngày nào cũng uống sao?”
Ma Tôn đại nhân buồn bã nói: “Không phải là bổn tôn đây làm khách phải nghe theo chủ sao.”
Lan Y cười thiếu chút nữa không thở nổi: “Vậy sao hôm nay ngài lại nói ra?”
Ma Tôn đại nhân tiếp tục buồn bã: “Không phải là bổn tôn đây theo không nổi nữa sao.”
. . . . . .
“Bích Lạc Hải không có R*ợ*u, ngày mai Lan Y cô đi mua một ít đi.”
Một trận gió thổi qua, cánh hoa màu hồng lả tả rơi xuống, anh đưa tay phủi cánh hoa rơi trên vai cô, thuận miệng nói: “Phải là R*ợ*u Hoa Điêu lâu năm.”
Trái tim Lan Y đột nhiên đập rộn lên, thật lâu sau cô mới nghe thấy mình nói: “Được.” Thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.
“Lan Y, cô là quản gia của Bích Lạc Hải à?” Ma Tôn đại nhân nhàm chán quá ngồi chuyển chén trà nhỏ từ tay này sang tay kia. Lan Y khiêm tốn: “Tôi là bảo mẫu của Bích Lạc Hải.”
“Hả?” Ma Tôn đại nhân giật mình liếc qua bộ *** của Lan Y, sợ hãi than thở: “Bích Lạc Hải này tổng cộng. . . . . . cũng không ít miệng ăn a!”
Lan Y: =
Trong đình Nguyệt Lãng có hai người ngồi đánh cờ, người nam đỏ rực như lửa, liều lĩnh ngang ngạnh. Cô gái tóc đen áo đen, nhã nhặn lịch sự, đầu Ng'n t nhặt cờ, trầm tư cúi đầu. Chính là Phong Ma đã bị Tư Chiến Thượng Thần tiêu diệt cùng với Bích Lạc yêu nghiệt ( Thiên Đình hiện nay gọi như thế =)! !
“Nước cờ này đi sai rồi.” Ma Tôn ưu nhã, lúc không có binh khí trên tay, lại đột nhiên phong độ hơn. Anh vươn Ng'n t thon dài trắng nõn như ngọc, đầu Ng'n t hồng hồng sạch sẽ chỉ chỉ: “Đây này, chiếu tướng rồi.”
“Thôi.” Thất Diệp đặt một tay chặn quân cờ: “Thương thế của Ma Tôn đã không còn đáng ngại, Bích Lạc Hải sẽ không có diễm phúc được lưu ngài lại rồi.”
“Đuổi khách cũng thật uyển chuyển.” Ma Tôn cười khẽ. Mỗi lần anh ta cười một tiếng là khóe môi lại hơi nhếch lên, tóc đỏ tung bay, lộ ra vẻ cuồng dại: “Nhưng mà Bích Lạc thượng tiên này, cô giúp tôi thoát hiểm, làm lãng phí thời gian của Tư Chiến Thượng Thần, không sợ Tiên giới sẽ không tha cho cô sao?”
Người đối diện chẳng qua chỉ cười nhạt một tiếng: “Nếu như tôi không giúp đỡ ngài, bọn họ có thể tha cho tôi sao?”
“Lời này rất đúng, dù có phủ nhận như thế nào, cô cũng chính là ma. Đám già đầu kia đối phó với cô chỉ là chuyện sớm muộn.” Ma Tôn cũng lấy trà ở bên cạnh, thưởng thức một ngụm rồi mới nói: “Như vậy bây giờ cô tính thế nào? Dựa theo thực lực của lũ yêu ở Bích Lạc Hải sợ là không chịu được nửa kiếm của Tư Chiến Thượng Thần đâu.”
Vừa dứt lời, có một thảo tinh nhô ra khỏi mặt đất trên núi, khom người nói: “Chủ nhân, ở cửa có một vị là đạo trưởng Thanh Dương Tử cầu kiến.”
Sau đó Ma Tôn tự nói: “Ta biết ngay người này không thể!”
Thất Diệp mỉm cười: “Nên tới thì sẽ tới thôi. Thanh Dương Tử. . . . . . Ha ha.” Cô thấp giọng cười: “Nếu là cố nhân viếng thăm, thì mời vào đi.”
“Dạ” thảo tinh vừa quay người đi xuống, Thất Diệp đưa tay ý bảo: “Kính xin Ma Tôn tránh đi.”
Ma Tôn đại nhân là người rất độ lượng : “Có chuyện gì thượng tiên cứ lên tiếng, bổn tôn nợ thượng tiên cái ân cứu mạng, dù sao vẫn có thể đánh nhau miễn phí giúp cô .”
Thất Diệp vẫn nở nụ cười: “Mời Ma Tôn.”
“Lại là một kiểu đuổi khách uyển chuyển.” Ma Tôn đại nhân nói thầm.
Mi Sênh lẳng lặng đứng yên ở ngoài đình Nguyệt Lãng, đã khác rất nhiều với đạo chủ Thanh Dương Tử trong dĩ vãng. Tóc bạc từ từ bay lượn, áo bào tung bay. *** trắng đến dị thường, như băng ở tít trên núi cao, như tuyết trong suốt. Bởi vì thân thể người phạm chịu linh lực mạnh mẽ của thượng thần chiếm dữ, nên có vẻ quả mức nhỏ yếu, làm cho người ta có cảm giác như một loại thủy tinh dễ vỡ. Trên vai có mấy cánh hoa mai rơi, lông mi dài che đi tròng mắt màu băng lam.
Anh cứ đứng như vậy, như một đóa bạch liên nở giữa đất trời, tích lũy tinh túy từ thuở hồng hoang viễn cổ, thanh u, cao ngạo, làm cho người ta lập tức cảm thấy đẹp tuyệt vời đến không thể quên được.
Thiên Địa thất sắc.
Hàn mai này, trời xanh này, đình này, núi này, trong phút chốc trở thành bối cảnh, gió núi chỉ còn bao vây quanh một người đẹp đến nghiêng trời lệch đất.
Tư Chiến Thượng Thần, thì ra chính là có phong tư như vậy.
“Tiểu Thất.” Anh dịu giọng. Giọng nói như đến từ thời viễn cổ hồng hoang, xuyên qua thời gian ngàn vạn năm tích tụ lại thành châu rơi xuống nước ở ngọn núi Nguyệt lãng này, cực kì thanh thúy.
Có lẽ, Thất Diệp hẳn là cảm thấy may mắn vì cô không nhìn thấy.
“Anh muốn giải thích với tôi sao?” Bóng dáng ở trong đình đứng lên, xuyên qua tầng tầng màn tơ. Anh vươn tay ra, đầu Ng'n t hồng đỏ giống như loại ngọc trơn bóng nhất thế gian, động tác này dừng lại khi nghe thấy câu tiếp theo của cô. Cô mỉm cười nói: “Tư Chiến Thượng Thần.”
Tư Chiến Thượng Thần. . . . . . Đúng vậy , anh vẫn là tiên, tôi đã thành ma.
“Chuyện không phải như nàng nghĩ, ta chỉ . . . . .”
“Anh chỉ muốn giúp tôi tiêu diệt tâm ma.” Cô cười đến rực rỡ: “Chẳng qua anh giúp tôi tu tiên, thuận tiện lại vì Thương Sinh tiêu diệt Huyết Ma, tâm ma, phong ma. Tư Chiến Thượng Thần, những ngày qua tôi cứ một mực nghĩ. Thì ra hơn một nghìn năm trước anh đã bắt đầu lập kế hoạch cho tôi, một mũi tên trúng mấy đích, cái này cần phải có mưu lược sâu đến thế nào!
Cuối cùng còn giả vờ mất trí nhớ, cho dù tôi thực sự bị luyện hóa rồi, cũng không có cách nào hận anh. Bởi vì tôi sẽ tin tưởng cái người gọi là đạo sĩ Thanh Dương Tử kia có yêu tôi, anh ta chỉ quên mất, quên mất cuộc sống pha trà đánh cờ ở núi Nguyệt Lãng, quên mất cả lời thề làm bạn với nhau ở trong Ẩn Trì, chẳng qua là quên mất mà thôi.”
“Tiểu Thất.” Anh dịu dàng cất giọng, *** bên phải hơi đau nhói, thân thể này đúng là không chịu nổi linh lực cường đại như vậy. Bóng dáng đằng sau màn tơ màu trắng trong đình Nguyệt Lãng nặng nề dịch chuyển, hình dáng ấy, cách ngàn năm vạn năm vẫn chỉ như vừa mới gặp gỡ. Chẳng qua là mắt cô màu nâu có ánh tím nhàn nhạt, nhạt nhẽo không có vui buồn, không trong suốt như ban đầu nữa.
“Anh diễn rất khá, luôn luôn rất tốt, tốt đến mức tôi biết rõ hết thảy đều không phải là thật, nhưng vẫn là nghĩ là cùng anh diễn thôi, để xem thử kết cục cái kịch bản của anh. Nhưng mà Tư Chiến Thượng Thần này, kịch đã đến lúc hạ màn rồi, diễn viên dù có tốt cũng phải bỏ mặt nạ xuống. Cho nên bây giờ anh có thể thay đồ hóa trang, bỏ mặt nạ ra, trở lại là mình rồi.”
“Oán niệm của nàng đã sâu như thế, ta nói cái gì cũng không có tác dụng. Nhưng cái kết cục mà nàng đã thấy, cũng không phải kết cục trong kịch bản của Mi Sênh. Nàng nói tạm biệt vẫn còn quá sớm.” Ánh mắt màu lam của anh phảng phất lưu động cả thiên hà nhược thủy, sâu thẳm như vậy, sáng như vậy nhưng lại mang theo vô vàn ưu thương.
“Ha ha, Mi Sênh, thật ra thì có đôi khi, ngụy quân tử thật sự còn đáng hận hơn tiểu nhân. Thất Diệp ở nơi này cũng vừa nói ra lời kịch của mình, nếu như Tư Chiến Thượng Thần vẫn còn tiếc nuối quá khứ, thì có thể bắt đầu.”
“Mi Sênh cả gan phụng bồi.”
Bên kia hai người này ngầm dùng mắt phóng đao, bên này việc lớn của Ma Tôn đại nhân lại hỏng.
Nguyên do sự việc là Lan Y quả thật tuân theo lời dặn dò, đi mua về Hoa Điêu chính tông năm mươi năm, sau đó pha một bình lớn cho Ma Tôn đại nhân.
Khi đó Ma Tôn đại nhân đang ở một ngọn núi nhỏ cách ngọn núi Nguyệt Lãng không xa giám thị nhất cử nhất động trên đỉnh Nguyệt Lãng. Thấy R*ợ*u anh tự nhiên rất vui mừng, hai tháng này dường như đã uống trà đủ để nhớ cả đời.
Tự mình uống không thú vị, cho nên lôi Lan Y uống cùng. Lan Y kháng cự: “Ma Tôn đại nhân, Lan Y không thể tự ý uống R*ợ*u.”
Ma Tôn đại nhân kiên trì: “R*ợ*u không thể tự ý uống, nhưng tự mình uống rất đau lòng, Lan Y uống với bổn tôn một chút thôi.”
Lan Y không nói lại được anh, thế là cũng ngồi xuống. Ma Tôn đại nhân vô cùng hí hửng, bèn rót cho cô nửa chén: “Uống một ít trước đã.” Lan Y liền nghe lời nhấp nhẹ một ngụm. Ma Tôn đại nhân mặt tràn đầy vẻ mong đợi: “Như thế nào? Có vị hơn nhiều so với cái thứ nước gạo kia đúng không?”
Sắc mặt Lan Y đỏ hồng: “Dám nói trà của Tiểu Thất là nước gạo, cẩn thận cô ấy nghe được không vui.”
Ma Tôn khinh thường: “Vốn là nước gạo, còn sợ người ta nói cái gì. Nếm thử đi, lần này lại càng mĩ vị.”
Lan Y vừa nhấp non nửa miệng, vẫn cảm thấy vị cay xộc vào cổ hỏng, tim phổi cũng bị thiêu đốt. Ma Tôn cứ ngửa đầu là một chén thấy đáy, vừa uống những hai chén, mới nói: “Những ngày qua thật là. . . . . . Nhịn ૮ɦếƭ bổn tôn rồi!”
Anh cảm thán xong, lại thấy Lan Y vẫn còn cầm chén ngẩn người, liền chọc lên đầu cô: “Đang ngẩn ngơ gì đây….”
Đột nhiên ngươi ở dưới tay đâu mất, mỹ nhân Lan Y đã nằm úp sấp trên bàn rồi.
Này, R*ợ*u này. . . . . . Ma Tôn đại nhân lúc ấy sợ ngây người.
Nhưng mà anh biết tàn ma kia tính tình rất không tốt, hơn nữa anh ta tự có quyết định của mình. Vào lúc nào không thể chọc cô tức giận, nên liền ôm lấy mỹ nhân đã say, định xuống núi tìm chỗ giấu đi, không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính.
Đang lúc anh ôm mỹ nhân Lan Y hoảng hốt chạy vừa trên đường núi tìm chỗ giấu, thì gặp Tư Chiến Thượng Thần Mi Sênh đi xuống núi. Thế là Ma Tôn liền đỏ mặt, dù sao cũng là khách của ân nhân cứu mạng dưỡng thương, giờ lại ôm ấp nữ tổng quản đang bất tỉnh nhân sự của người ta vội vàng xuống núi. . . . . . Hắn càng nghĩ càng cảm giác mình dù có nhảy Hoàng Hà. . . . . .
Mấy con mắt đối nhau, Tư Chiến Thượng Thần dừng mắt: “Phong ma? !”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc