Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 31

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Thất Diệp thường ngồi ở vách đá trên đỉnh Nguyệt Lãng, có đôi khi ngồi nguyên một ngày, ngay cả nói cũng rất ít. Lan Y và Mạc Hồ lo lắng không thôi, nhưng ai có cách chứ?
Dù sao Tâm Ma cũng có tu vi hơn một vạn năm, huống hồ ngay cả linh lực cũng không bằng ma khí. Thất Diệp linh chi mấy trăm năm muốn khống chế hắn, thật là vô cùng khó khăn. Đôi khi Thất Diệp cảm thấy bản thân sẽ tan vỡ như thế, từng ngày không ngủ không nghỉ như vậy đối với cô cũng thành ác mộng không cách nào tỉnh lại. Đôi khi còn nghĩ hay là cam chịu, hắn muốn thân thể này thì cho hắn luôn đi.
Nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng. Sao cô có thể cam tâm như thế! Cô nghĩ tới trước đây rất lâu, Lệ Vô Quyết từng nói : “Thật ra, tôi chỉ muốn một người có thể tốt với tôi một chút”. Không, không thể thua. Nếu bại bởi Tâm Ma, thì việc hồi sinh Lệ Vô Quyết sẽ không thể thực hiện được.
Vì thế, cô cắn chặt răng, vẫn phải tiếp tục cố gắng, không thể gián đoạn Mộc Xuân Phong. Không liên quan tới việc thích hay không thích, có lẽ chỉ vì anh ta đối với cô thật tốt mà thôi.
Suy nghĩ này giúp cô duy trì, cắn răng chịu đựng qua một năm. Nhưng nếu thật sự không chịu nổi thì biết làm sao bây giờ? Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng bất lực. Có lẽ ngay từ đầu Thanh Dương Tử đã nói đúng. Thế giới này không thích hợp với cô. Nhưng khi cô muốn quay về thế giới của mình, lại phát hiện rằng đã không thể quay về.
Nếu vẫn là cọng cỏ trước kia, thật tốt.
“Chúng ta là…”
“Đội đoàn kết!”
“Khẩu hiệu của chúng ta là…”
“Phát huy đạo pháp, đoàn kết, hăm hở tiến bước, làm rạng danh Diệt Tự Cảnh!”
“Mục tiêu của chúng ta là…”
Mọi người im lặng, Quyết Minh Tử đứng trên đài vô cùng mất hứng, lớn tiếng lặp lại “Mục tiêu của chúng ta là…”
Phía dưới có người khiếp vía, thốt lên “Không sâu răng.”
Quyết Minh Tử ngã xuống đất ngay lập tức.
Thanh Dương Tử: ╰_╯
Đây là bài kiểm tra hàng năm của Diệt Tự Cảnh. Thông tục một chút nói là thi cuối kỳ, thành tích học đạo của mỗi người cần phải biểu diễn tại đây.
Chế độ thưởng phạt là do đích thân Đạo chủ quy định, vô cùng nghiêm khắc. Thành tích tốt, có tiến bộ rõ ràng, thưởng cho ăn tối cùng với tiên nữ Hằng Nga, thời gian dùng cơm trong vòng hai canh giờ. Thành tích xấu, tuột dốc thấy rõ, cũng là cùng ăn tối với thượng tiên, nhưng là với người quấy rầy tiên nữ Hằng Nga ở hội bàn đào kia kìa, thời gian dùng cơm trong vòng hai mươi tiếng trở lên.
Lúc này mọi người đang nín thở chờ đợi bão táp sắp tới. Ngay trước lúc đạo chủ của chúng ta chuẩn bị nổi bão 0.01 giây, thì Thừa Minh Tử lén lén lút lút chạy vào. Thanh Dương Tử càng thêm nổi sùng, nghiêm mặt định dạy dỗ. Thừa Minh Tử ghé vào tai anh ta nói nhỏ, bỗng dung anh ta giận tím mặt. Đừng thấy đạo chủ chúng ta bình thường hay cợt nhả, ở Diệt Tự Cảnh anh ta lại vô cùng uy nghiêm.
“Bản đạo chủ làm chuyện gì mờ ám sao? Sao phải che tai thì thầm như vậy!”
Thừa Minh Tử vô cùng nghe lời, cậu ta lùi lại một bước, đứng thẳng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bẩm báo muôn phần kính cẩn “Đạo chủ, thượng tiên Bích Lạc cầu kiến.”
Ánh mắt của chúng đạo sĩ bắt đầu trở nên phong phú. Mọi ánh nhìn đều đảo qua đảo lại trên người đạo chủ nhà mình. Cuối cùng đạo chủ đại nhân của chúng ta bị nhìn quá nên có phần không tự nhiên. Mọi người có thể tưởng tượng, da mặt của anh ta dày tới mức đó, mà cảm thấy không được tự nhiên thì có thể hiểu mấy ánh mắt đó sắc bén tới độ nào!
Đạo chủ của chúng ta nhìn mấy ánh mắt chỉ thiếu điều đánh thêm hai chữ “tọc mạch” ở trên đó, cố gắng bình tĩnh ngồi im, sau đó cất cao giọng nói “Nói với cô ấy là bần đạo đang bận rộn chính sự, không tiện gặp khách.”
Thừa Minh Tử bắt đầu mỉm cười “Đồ nhi cũng đã nói vậy với thượng tiên,”
Sắc mặt của Thanh Dương Tử dịu đi chút ít “Không uổng công vi sư dạy dỗ con.”
Sắc mặt Thừa Minh tử càng thêm cung kính, khom người, nói một cách vô cùng nghiêm túc “Cho nên đồ nhi mời thượng tiên vào phòng của sư tôn. Bây giờ thượng tiên đang uống trà đọc sách trong phòng sư tôn, cũng bảo đồ nhi nói với sư tôn, nhanh nhanh xong việc mà về.”
Thanh Dương Tử xanh mặt “…”
Thừa Minh Tử cẩn thận “Sư tôn?”
Sắc mặt Thanh Dương Tử tím lại “…”
Thừa Minh Tử lùi lại mấy bước “Sư tôn?”
Sắc mặt của Thanh Dương Tử biến đen, sau một lúc lâu mới lầm bầm làu bàu “Bần đạo sai rồi… Sao bần đạo có thể thu nhận một đứa trẻ không thể dạy dỗ như vậy!” Sắc mặt giống như một cái kiếng chuyển màu, đổi mấy lần, cuối cùng phất tay “Thôi thôi, người đã vào rồi, thì dẫn cô ấy tới xem kiểm tra hàng tháng này đi. Mắt cô ấy không thể thấy, đọc sách gì chứ.”
Thừa Minh Tử kinh hãi “Bích Lạc Thượng tiên, cô ấy…”
Đạo chủ không đợi câu ta nói tiếp, phất tay ý bảo : nhanh đi!
Lúc Thừa Minh Tử dẫn Thất Diệp tới, toàn bộ ánh mắt của mọi người ở Diệt Tự Cảnh đều bị hấp dẫn. Cô vẫn mặc áo bào màu đen như cũ, không biết là chất vải gì, không phải tơ cũng không phải lụa, mềm mại một cách kỳ lạ. Phía trên có thêu Khổng Tước và hoa văn cầu kỳ tinh xảo, tóc đen rối tung, dưới ánh mặt trời sáng bóng nhẹ nhàng. Thanh Dương Tử ngước mắt lên nhìn, cảm thấy bóng dáng kia gầy yếu đi rất nhiều so với lúc anh gặp cô mấy trăm năm trước, tay áo bay bay, giống như sắp hóa thành tiên bay lên trời.
Cô bước từng bước có chút thăm dò. Nhưng nếu không phải người đã biết, tuyệt đối không nghĩ tới là mắt cô không nhìn thấy, bị mù từ lâu, đương nhiên sẽ có chút kinh nghiệm. Dao Phi đậu trên vai phải thỉnh thoảng vỗ cánh, Thất Diệp đã nói với nó không ít lời, chỉ là những gì Mạc Hồ dạy nó đã cắm rễ rất sâu trong lòng, cho nên đôi khi lại đập cánh như Boss của Conan, không thèm nhìn tới những người chung quanh.
Thừa Minh Tử dẫn đường phía trước. Thanh Dương Tử cau mày. Sau một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, đứng dậy bước xuống đài, đi qua đường mòn màu xám. Vừa mới tới gần, chưa nói chuyện, Thất Diệp đã biết là anh, trên người anh có một hơi thở vô cùng ấm áp.
“Thanh Dương Tử.” Thất Diệp cúi đầu gọi anh. Thanh Dương Tử cầm cổ tay trắng nõn của cô cách một lớp áo, nhắc cô cẩn thận bậc thang, từ từ dẫn cô lên đài. Anh sai người để thêm một ghế dựa kế bên mình. Chúng đạo sĩ đều nhếch môi cười trộm : thì ra là dung mạo đạo chủ phu nhân nhà ta là vậy nha…
Khụ, nói thầm thì để trong lòng thôi, kiểm tra vẫn tiếp tục. Từ xưa tới nay Thanh Dương Tử yêu cầu nghiêm khắc với thuộc hạ, dùng cách nói của anh, không phải tất cả mọi chuyện đều phải dùng vũ lực để giải quyết. Nhưng mà mẹ nó, nếu ngay cả chuyện có thể dùng vũ lực để giải quyết mà không giải quyết nổi thì còn nói gì nữa?
Cho nên mỗi người ở Diệt Tự Cảnh đều có thân thủ rất tốt.
Giờ phút này ở trên đài đang có hai đệ tử nhất đẳng giao chiến, dùng Thanh phong Kiếm, anh tới tôi đi, chiến đấu khốc liệt, thỉnh thoảng vang lên tiếng binh khí chạm vào nhau. Thân thủ quá nhanh, ngay cả chiêu thức cũng không thấy rõ.
“Bách Sở, Thu Ky đã nhường con một bước, sao con vẫn sống ૮ɦếƭ mà dồn ép?” Đó là một Thanh Dương Tử hoàn toàn không giống trước, giọng nói của anh chứa đầy sự cương trực một cách kiêu ngạo “Người tu đạo, phải là một người có tâm, nếu không phải người có tâm, sao có thể thành được?”
Tỉnh lại giữa sự vui sướng vì chiến thắng đồng môn của mình, sắc mặt của Bách Sở trang nghiêm “Đệ tử biết sai, xin đạo chủ trách phạt.”
Thanh Dương Tử nâng chén trà trên bàn, hớp một ngụm lại cau mày lại. Không biết vì sao anh lại uống không quen loại trà này. Vẫn cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại có người thích uống thứ nước giống nước gạo này! = =
“Đến Túc Tâm Viện quét rác ba năm.”
“Vâng.”
Anh xử lý xong, lại có một cuộc chiến khác, ánh mặt trời đã dần lên tới đỉnh. Đạo chủ bỗng nhiên nhớ ra bản thân cảm thấy khát, vị bên cạnh chắc cũng không khác anh. Anh quay đầu nhìn cô, giống như vô tình mà để cốc trà trên bàn cạnh tay cô. Thất Diệp cũng giống anh, nếm một chút rồi trực tiếp bỏ xuống.
Đạo chủ có chút lo lắng, cách nghĩ của anh thật ra rất đơn giản, nói thế nào thì cô cũng chỉ là một cô gái thôi, đôi mắt bất tiện, đương nhiên cần chăm sóc một chút. Vì thế ý bảo Thừa Minh Tử mang một chút trái cây lên. Nãy giờ anh cũng không để ý những thứ đó, cho nên ở trên bàn chỉ có nước chè xanh, ngay cả hạt dưa cũng chẳng có nửa đĩa.
Thừa Minh Tử bưng hai khay trái cây được cắt tỉa cẩn thận lên. Thanh Dương Tử miễn cưỡng cầm một miếng ăn tượng trưng, kéo tay cô, ***ng vào đĩa trái cây kia.
Vì thế, mọi người chỉ thấy đạo chủ nhà bọn họ ở chỗ kia đang nghiêm túc trịnh trọng sửa chữa sai lầm của mấy đệ tử so chiêu, mà “đạo chủ phu nhân” bên cạnh anh nhai hai khay hoa quả một cách nhàm chán.
Cái gọi là gian tình, từ từ sáng tỏ…
Vất vả đợi kiểm tra xong, toàn thân Thanh Dương Tử cũng toát mồ hôi. Xoay người nhìn Thất Diệp bên cạnh, ánh mặt trời quá chói chang, trên trán cô cũng rịn mồ hôi, anh cầm cổ tay cô “Tới đây.”
Thất Diệp để mặc cho anh ta cầm tay dắt đi, giữa con mắt chăm chú của mọi người, hai người vội vã rời đi. Thất Diệp không hỏi anh đi đâu, ở bên cạnh Thanh Dương Tử, cô cảm thấy giống như sức mạnh của Tâm Ma yếu đi chút ít, không khó khống chế nữa. Cô thật sự đã cảm thấy quá mệt mỏi.
Thanh Dương Tử không nói gì, thật ra nhìn vết thương trên tay cô, anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Dẫn thẳng cô về sân của mình, đóng cửa và dặn người canh cửa không cho phép ai vào quấy rầy. Vẻ mặt của mọi người cười gian, đạo chủ thấy không cách nào giải thích, nên đơn giản là giả bộ như không thấy.
Phòng của anh rất đơn giản, trước kia Thất Diệp cũng đã tới, chẳng qua khi đó bị anh ta nhốt vào trong chén mang vào. Anh đỡ cô ngồi xuống đầu giường, lúc này mới mở miệng nhưng lại bông đùa “Bạn hữu, vài năm không thấy, sao lại gầy như vậy? Chẳng lẽ là do nhớ bần đạo?”
Thất Diệp cúi đầu, sau một lúc bỗng nhiên nói “Thanh Dương Tử, cứu, cứu tôi đi.”
Một câu cầu cứu này, làm nhiễu kế hoạch của vị đạo chủ đang chuẩn bị tiễn cô trở về Bích Lạc hải. Vẻ mặt của cô lúc đó bất lực như vậy, trong chớp mắt, bi ai giống như một chú mèo đi lạc.
Anh đưa tay vén tóc trên trán cô “Đã không ngủ bao nhiêu lâu rồi? Nhìn đôi mắt của cô kìa, đỏ giống như con thỏ…”
“Thanh Dương Tử, Tâm ma…”
“Bần đạo biết, bạn hữu đừng sợ, để bần đạo nghĩ cách, được không?” Giọng nói của anh làm cho Thất Diệp đang hoang mang cảm thấy yên tâm, cô nắm lấy góc áo của anh, bộ dáng hết sức nhu nhược “Tôi nhắm mắt lại, hắn sẽ thoát ra.”
Thanh Dương Tử đỡ cô nằm trên giường, bung chăn đắp lại, sau đó rút phất trần đưa tới “Ôm đi, ngủ ngoan, hắn không thể đâu. Lát nữa bần đạo sẽ tới mang bạn hữu đi xem núi non nhân tình ở nhân gian, nhé?”
Vậy mà Thất Diệp hoàn toàn tin lời anh nói, cô gật gật đầu, đôi mắt đẹp cuối cùng cũng từ từ khép lại. Chăn gối giống như còn lưu lại mùi của Thanh Dương Tử, có sự ấm áp mơ hồ. Đạo chủ đăm chiêu ngồi bên giường một lúc, sau đó mới xoay người ra ngoài. Sau đó phát hiện lời đồn đã bay đầy trời, giả cũng thành thật.
Mà càng không may là, đêm đó Thất Diệp nổi bão đập bể một cái bàn ở nhà ăn của Diệt Tự Cảnh, lý do là bữa tối hôm đó có một món ăn là gà tơ chưng nấm.
Nếu nói về Đạo chủ của chúng ta, phải nói là tương đối là thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Cho tới nay, nhu cầu với vật chất gần như không có. Nhưng sau khi Thất Diệp đến đây, khó tránh khỏi phải nâng cấp chút ít. Anh để Thất Diệp ở phòng bên cạnh mình, cuối cùng không tìm được đạo sĩ khác tới hầu hạ nên phải tự mình chăm sóc cho cô.
Còn về việc đối phó với Tâm Ma, đạo chủ của chúng ta đã có suy nghĩ. Đơn giản là làm cho linh lực của Thất Diệp mạnh hơn ma khí của hắn, thì hắn cũng chẳng thể gây sóng gió gì được nữa.
Ban đêm, đạo chủ nán lại trong phòng Thất Diệp hồi lâu. Ban đầu, anh không muốn cùng với cọng cỏ này có quan hệ liên quan gì. Như thế thì lúc quên mất, hai bên cũng không bị tổn thương. Nhưng bây giờ, nhìn thấy tình hình của cọng cỏ này, anh không thể tàn nhẫn hạ quyết tâm này nữa. Tuy không biết mình và cô là quan hệ như thế nào, cuối cùng vẫn để cô ở chỗ mình. Chắc là do lòng trắc ẩn, mọi người đều có mà, anh tự an ủi bản thân.
“Thanh Dương Tử?”
“Hửm?”
“Lúc tôi ngủ, anh đừng đi nhé, được không?”
“Bạn hữu, cô thật sự là Thánh ma nguyên thai đó. Ngay cả nếu như cô không cần mặt mũi, cũng chừa chút mặt mũi cho Phong Ma người ta được không? Đều là Thánh Ma, sao lại khác biệt dữ vậy?”
“Ừ!”
“Được được, không đi không đi. Cô ђàภђ ђạ bần đạo được mấy trăm năm chứ. Bốn trăm năm nữa, bần đạo cũng lập tức quên cô, ngay cả vụn cũng không còn!”
“Hừ, không có ai kỳ cục như anh!”
“Ừ, tốt thật, bần đạo đi đây!”
“Này, Đứng lại, không cho phép đi!”
“Được được, chỉ là nói chút thôi, vậy mà cô lại mạnh tay thế. Mặc dù áo choàng này rất tốt, cũng không thể chịu nổi một Thánh Ma nguyên thai dày xéo như vậy…”
Cứ như vậy, đạo chủ nán lại trong phòng cô một đêm. Ngồi ở bên giường lấy tay chống lên trán, ngủ gật một cách khó khăn, mơ thấy mình ăn cỏ tiên. Lúc sau thấy trên giường không có ai, đạo chủ kinh hãi, đi ra khỏi cửa, thấy cô phơi nắng trong sân mới yên lòng.
Chúng tiên ở Thiên giới thấy Đạo chủ tới, mặt đều biến thành trái khổ qua, tuy vẫn tươi cười, nhưng vẻ mặt vẫn hơi nhăn nhó, ngay cả đám tiên đồng cũng khó chịu theo. Nhưng lần này, đạo chủ của chúng ta không tỏ ý gì với đồ đạc trong phủ của bọn họ. Anh kéo Thái Bạch Tinh Quân qua một bên. Thái Bạch Tinh Quân nhìn anh vô cùng thông cảm “Đạo chủ, chỉ sợ ngài tới thật không đúng lúc. Từ sau lần đạo chủ tới, cho tới hôm nay phủ của ta còn chưa bổ sung kịp nha.”
Đạo chủ ho khan “Này, tiên hữu, lần này bần đạo tới không có ý gì khác.”
Thái Bạch Tinh Quân vuốt râu, gật đầu liên tục “Tất nhiên rồi, đạo chủ ngài mỗi lần tới đều không có ý gì khác.”
Vì thế, đạo chủ của chúng ta hoang mang, tại sao mỗi lần mình nói thật lại không ai tin vậy….
“Này Tiên hữu, lần này bần đạo muốn thương lượng với ngài mượn Giả Ẩn Trì một chút.” Anh vô tình vung phất trần, nói một cách hết sức nhẹ nhàng. Thái Bạch Tinh Quân nghe vậy, sắc mặt lại lập tức thay đổi “Giả Ẩn Trì?!”
Lời vừa nói ra, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, thấy không ai để ý, mới nhỏ giọng nói “Đạo chủ, nơi đó là bể tắm nước nóng của thượng thần. Mấy vạn năm qua, sau khi Tư Chiến Thượng Thần đi, đã bị phong tỏa không cho ai dùng cả. Ngay cả Ngọc đế cũng không dám có ý muốn này, ngài nghe dễ quá.”
Đạo chủ không cho là đúng “Này, tiên hữu, mặc kệ là ai từng dùng. Chẳng qua nó cũng chỉ là một suối nước nóng thôi. Đối với một suối nước nóng, ý nghĩa của nó là ở chỗ cho người ta tắm rửa, cứ để không như thế, không phải lãng phí sao?”
“Tắm rửa hả?” Chòm râu của Thái Bạch Tinh Quân vểnh lên “Đạo chủ, ngài đùa gì vậy hả? Linh lực của cái hồ đó vô cùng lớn, nếu là một tiểu tiên đi vào, chỉ sợ là lập tức nổ banh xác mà ૮ɦếƭ!”
Đạo chủ lại lắc lắc phất trần của anh ta, mỗi lần Thái Bạch Tinh Quân thấy anh ta làm động tác này là lập tức có dự cảm xấu. = =
“Việc đó thì không cần phiền đến Tinh Quân lo lắng,” sắc mặt của anh rõ ràng là ép buộc “Lúc bần đạo dẫn người tới, tiễn hữu giúp đỡ đừng ai biết là được.”
Thái Bạch Tinh Quân vô cùng lo lắng “Tình hình này, đạo chủ, ngài xin cho ai thế?”
Thanh Dương Tử ho khan “Lúc đó tự biết.”
Gần giờ ngọ, Thanh Dương Tử quả thật mang theo Thất Diệp tới. Bởi vì anh hay lên đây xin xỏ vật này vật kia từ đông sang tây. Nên đối với đường ở Thiên giới rất tinh tường, vòng vèo tránh khỏi tai mắt mọi người, vào thẳng phủ của Thái Bạch Tinh Quân. Thái Bạch Tinh Quân vừa thấy Thất Diệp, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lúc dẫn hai người tới Giả Ẩn Trì vẫn còn lo lắng “Thượng tiên Bích lạc, đạo chủ, hai người các ngài phải ngàn lần cẩn thận, đừng để người khác biết.”
Thanh Dương Tử vẫy vẫy phất trần của anh “Này, cho dù là có người biết, cũng là do Thái Bạch Tinh Quân ngài tự đưa chúng tôi vào,không phải sao?”
Thái Bạch Tinh Quân gật đầu “Thì đó…” Sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, tức giận tới mức toàn thân run run “Thanh Dương Tử… anh… anh…”
Vì thế, lúc Thái Bạch Tinh Quân đi ra còn cố ý phái hai tiểu đồng đứng ngoài canh chừng.
Giả Ẩn Trì có sương mù giăng kín, đạo chủ khoác áo choàng màu đen lên cho Thất Diệp, đỡ cô đi vào trong hồ. Nhìn thấy hồ này đầy linh khí, đạo chủ của chúng ta suy nghĩ: Tốt, dù sao cũng là ân tình, một người ngâm cũng vậy, mà hai người ngâm cũng vậy, không ngâm thì phí công, vì thế cũng *** choàng nhảy xuống nước.
Nước nóng bốc hơi nghi ngút, ánh mắt như nhìn qua tấm lụa, thấy trên người Thất Diệp chỉ có chiếc áo mỏng, như một đóa hoa quỳnh xinh đẹp, thấp thoảng ẩn hiện dưới làn nước nóng.
Tâm Ma mất hứng, linh khí mạnh mẽ nhập vào, ngay lập tức hắn cảm thấy áp lực. Vì thế ra sức vùng vẫy. Thất Diệp không khống chế được anh ta, hơi thất thần, xoay người muốn chạy ra ngoài. Nhưng động tác của đạo chủ rất nhanh, phất trần vừa vung ra liền quấn lấy eo của cô, sau đó dùng lực kéo nhẹ lại. Dường như Tâm Ma còn chưa kịp phản ứng đã bị một quyền mạnh, xoay người bổ nhào vào *** của anh.
Lúc đó, Tâm Ma vẫn còn là một đứa trẻ kiêu ngạo, không hề đem đạo chủ của chúng ta để vào mắt. Cho nên đưa hai tay đẩy, đối với Thanh Dương Tử, đó là một chưởng. Lúc đó, trong mắt Thanh Dương Tử là sự tàn nhẫn không giống với tính tình bình thường của anh chút nào. Con ngươi của anh lộ ra ánh sáng màu xanh, tóc dài màu bạc chiếu sáng nhẹ chuyển động, linh lực mạnh mẽ hội tụ quanh người anh, khí thế hưng thịnh xông tới làm cho Tâm Ma không cách nào nhúc nhích.
Môi anh khẽ mở, giống như bề trên tôn quý nói với Tâm Ma “Tâm Ma, mi hù người yêu của ta sợ rồi đấy.”
Một tay anh vẫn ôm trên eo mảnh khảnh của cô, lạnh lùng nói.
“A… Ngài….” Tâm Ma chỉ nói hai chữ, cuối cùng run rẩy nói không ra tiếng. Đạo chủ vẫn ôm eo của Thất Diệp, vải vóc trên người cô đã bị nước hồ làm ướt đẫm, dính vào người, mái tóc đen bết lại, nhỏ xuống từng giọt nước óng ánh.
Đôi mắt xanh nhìn theo suối tóc đen của cô lần lần xuống, xẹt qua đôi mắt trong trẻo xinh đẹp, chóp mũi xinh xắn nhỏ nhắn, dừng ở đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng muốt.
Sau đó, anh cúi đầu, hôn lên đôi môi như anh đào mới nở kia, cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến, anh ôm cô chặt một chút, quần áo mỏng manh ẩm ướt dán sát vào nhau.
Tay của tên trộm sờ loạn xuống, Tâm ma đại nhân của chúng ta đau khổ. Vừa rồi quả thật hắn bị đạo chủ đại nhân làm cho chấn động, nhưng vậy cũng không có nghĩa là hắn phải để mặc tên quỷ kia phi lễ nha, không được!
Cố gắng hết sức cũng không tránh được cặp tay sắt kia. Tâm Ma vừa chống cự lại hồn của Thất Diệp, vừa bị phi lễ, tự nhiên không thể địch lại. Vì thế cũng chỉ còn công phu trên miệng “Thanh Dương Tử, ta muốn giết ngươi, giết ngươi… Ưm…”
Khụ, sự thật chứng minh, đạo chủ của chúng ta là một người biết nắm chắc thời cơ. Anh thừa dịp Tâm Ma mở miệng trong chớp mắt, đầu lưỡi đi vào dò xét, ngay lập tức nụ hôn trở lên mãnh liệt.
Kinh nghiệm xương máu này dạy cho chúng ta: Lúc đánh nhau, ngàn lần đừng vừa đánh vừa chửi…
= =
Tay của tên trộm dừng lại ở chỗ mình thích. Lão Đại làm chứng, Tâm Ma đại nhân của chúng ta tuy thành ma đã lâu, nhưng anh quả thật là một con ma thuần khiết có một không hai, chưa từng bị ai khinh bạc!
Linh lực trên người đạo chủ rất nhiều, trong nhất thời hắn không đối phó được, vì thế làm một chuyện không quang minh chính đại, đó là… mở miệng cắn vào miệng đạo chủ chúng ta.
(đau khổ che mặt, hình tượng của một thê hệ Thánh Ma, hình tượng ơi… đã tan thành tro bụi….)
Mùi máu tanh trong miệng xông lên, Thanh Dương Tử như bị cơn đau này K**h th**h. Xốc chân Tâm Ma móc vào thắt lưng mình, hai người ngã xuống, chìm vào trong hồ.
Thân thể của Thất Diệp Linh Chi vốn rất nhạy cảm với linh lực, bắt đầu tự hút lấy. Như vậy Tâm Ma trong người càng không phải là đối thủ của đạo chủ, vì thế từ từ vòng vèo trốn sâu vào trong cơ thể cô.
Thất Diệp giành lại quyền khống chế thân thể, nhưng vừa rồi lại cắn làm cho đạo chủ càng phấn khích. Ánh sáng xanh trong mắt càng tăng lên. Ôm người trong lòng dựa vào bên cạnh ao, nhanh chóng lột đồ của chính mình, lôi kéo tay cô để trên người anh. Thất Diệp cảm thấy tay mình chạm vào bờ *** rắn chắc của anh, có lẽ là do nước ở Giả Ẩn Trì rất nóng, mặt cô bị đỏ như con cua luộc.
Đạo chủ cứ đứng gần như vậy nhìn cô, lâu đến nỗi ngay cả Thất Diệp đã bị mù mắt cũng cảm thấy xấu hổ, cô mở miệng, giọng nói nhỏ như không “Đang nhìn gì vậy?”
Đạo chủ cười xấu xa “Run run tháo dây lưng, bàn tay càng thêm vội, dưới làn váy mỏng kia, hương mất hồn có khác*.”
Vì thế, cuối cùng Thất Diệp của chúng ta cũng tin – mấy thứ “Thuật trong phòng” này, toàn là do mấy đứa lỗ mũi trâu làm ra. Càng là người tiên phong đạo cốt, ở bên trong lại càng hư hỏng!
Triền miên thật lâu, vạn năm tu hành cũng không sánh bằng với ba tấc mềm mại trong lòng bàn tay. Lúc đê mê, đạo chủ cúi xuống khẽ gọi bên tai cô “Gà con…”
Thất Diệp : ╰_╯
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc