Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 22

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Thời đại này không có siêu sao, không biết Lưu Đức Hoa hay Châu Kiệt Luân cũng không bị ai chê cười. Nhưng mà nếu như bạn sinh ra ở cái thời đại này mà không biết Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền thì. . . . . . sẽ bị toàn thể dân chúng coi thường đến ૮ɦếƭ.
Nói đến Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền, không thể không nhắc tới Huyền Tự Cảnh và Diệt Tự Cảnh. Người người đều biết, hai cơ cấu tổ chức này có quan hệ anh em. Huyền Tự Cảnh phụ trách điều tra tất cả tội nghiệt trên thế gian, từ yêu ma tới người ác, đương nhiên kẻ có thể làm loạn thì bình thường cũng phải có chút bản lĩnh, cho nên nếu như có yêu nghiệt mà Huyền Tự Cảnh không giải quyết được thì sẽ giao lại cho Diệt Tự Cảnh. Công việc của Diệt Tự Cảnh tương đối đơn giản, thường thì khi Huyền Tự Cảnh bàn giao tư liệu sẽ chú thích xem yêu nghiệt đã phạm tội gì, phạm tội lúc nào, chỉ cần trực tiếp tiêu diệt là đủ.
( Phong Tử tiện tay cầm lấy một quyển văn kiện đã bàn giao, thấy ghi như sau:
Tên họ: Trương Tam
Giới tính: nam
Chủng tộc: quả nho
Phạm tội:
1. Biến thành loại quả nho cực lớn làm người nghẹn ૮ɦếƭ, rồi hút máu người;
2. Biến thành loại quả nho lớn nằm trên cây làm người ta tò mò, leo lên hay rồi ngã ૮ɦếƭ, sau đó cũng hút máu người;
3. Biến thành loại quả nho lớn nằm trên mặt đất mặc cho người ta dẫm lên rồi chân ngã ૮ɦếƭ, sau đó cũng hút máu người;
Tính toán đạo hạnh: 4000 năm đạo hạnh + pháp bảo thần hành ngàn dặm + phương pháp hấp thu tu vi phi pháp ≈ yêu ma cấp hai sao.
Nguyên nhân không thể tiêu diệt: chân có pháp bảo thần hành ngàn dặm, không đuổi kịp.)
Nếu bàn về kỳ nhân Thanh Dương Tử, đó chính là uy vọng cực kỳ cao ở nhân giân. Mặc kệ là nơi nào có nạn lụt, hay bệnh dịch, hay loạn lạc binh đao, thì mọi người cũng rất bình tĩnh, vì đã có Thanh Dương Tử.
Dĩ nhiên cùng hắn kề vai chiến đấu mấy ngàn năm, đồng chí Mộc Phi Huyền đã không nghĩ như vậy. Gì? Các người hỏi tại sao ư? Cứ xem lại lần trước lúc đánh tan Huyết Ma, anh ta bị thương nặng như thế mà áo đạo của Thanh Dương Tử vẫn còn bay phất phơ là sẽ hiểu thôi. Vì vậy, mỗi lần cùng Thanh Dương Tử giao đấu, thấy phất trần của anh vung lên là trái tim nhỏ của Mộc Tông Chủ của chúng ta lại rung động mãnh liệt, không có biện pháp, có loại bạn bè như thế, không thể không đề phòng…. Ặc, mặc dù nhiều khi phòng cũng chẳng được. . . . . .
Huyền Tự Cảnh và Diệt Tự Cảnh thuộc về cơ cấu hạ tầng của Tiên giới, tục truyền rằng ở hai nơi này, chỉ cần không trúng tà hay vi phạm cảnh quy, cuối cùng đều có thể lên trời, đắc đạo thành tiên. Mà Tông chủ của hai nơi này, một khi công đức viên mãn đều có thể trực tiếp thăng nhập vào hàng ngủ thượng tiên của Thiên giới. Cho nên hai vị trí này luôn làm cho người ta thèm thuồng. Mà bởi vì Tô Yên vốn xuất thân là tiên nữ, dáng dấp mê hoặc lòng người, cho nên mặc dù Mộc Phi Huyền kế nhiệm chức Tông chủ của Huyền Tự Cảnh không được minh bạch, nhưng Tiên giới lại không ngăn cản. . . . . Dù sao cũng là người của tiên giới cả.
Cũng chính bởi vì thuộc về cơ cấu hạ tầng, nên nếu như cần mượn lực lượng của cấp trên thì cũng cực kì thuận tiện. Cũng may là mặc dù hằng năm Thanh Dương Tử đều đi du lịch, nhưng việc quản lý Diệt Tự Cảnh thì vẫn không có vấn đề gì lớn.
Cho nên lần này, hắn đột nhiên trở lại Diệt Tự Cảnh, lại mang theo một bộ mặt nghiêm túc ngàn năm khó gặp, khiến cho tất cả mọi người đều có chút lo sợ.
Sau vài lần thương lượng với Mộc Phi Huyền, chuyện này cuối cùng vẫn kinh động đến Thiên Đình, vừa đánh một trận với Phong Ma xong lại có một thánh ma Nguyên Thai. Cuộc giao tranh tiên ma trước kia, những người tham chiến đến giờ vẫn còn tim đập chân run.
Cả Tiên giới nhiều lần thảo luận mà không có kết quả, Thanh Dương Tử mới nêu ra phương án điều hòa —— gọi là chiêu an. Tô Yên phản đối mãnh liệt, vốn dĩ với thực lực của Tiên giới hiện nay, nếu không phục hồi nguyên khí thì rất khó chiến đấu lần nữa, mặc dù lần này thánh ma Nguyên Thai không thể so với Phong Ma, nhưng mà có thể chỉ bằng ba chiêu đã đả thương đến tu vi của Thanh Dương Tử thì vẫn làm cho người ta phải khiếp sợ.
Khi sứ giả do Tiên giới phái tới lên đến ngọn núi thì Thất Diệp đang trêu chọc mấy cái cây đã thành tinh. Lúc này ở trên ngọn núi có linh lực của cô bao trùm, nên rất nhiều tiểu yêu đã trưởng thành. Trong rừng cây đôi khi lại có tiềng nói thì thầm không còn yên tĩnh vắng vẻ như ngày trước nữa.
Lúc kẻ đó tuyên đọc ngự chỉ của Tiên giới, Thất Diệp nghiêng người vuốt vuốt vài cọng cỏ, khi nghe được mấy câu cuối cùng —— phong làm thượng tiên Bích Lạc, cô liền hỏi Tâm ma: “Anh rõ ràng là một con ma, làm saocó thể phong anh thành tiên đây?”
Tâm ma cười lạnh, sau đó lại nói: “Vết thương cũ của thân thể này vẫn còn chưa hồi phục, tạm thời đồng ý đi.”
Thất Diệp vẫn không hiểu: “Chẳng lẽ phong anh thành tiên thì anh chính là tiên rồi hả?”
Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý mặc dù chưa hiểu rõ, nếu ma cũng có thể phong tiên, yêu cũng có thể phong tiên, thì rốt cuộc cái gì mới là tiên đây?
Mạc Hồ và Lan Y vẫn xử lý mọi việc của ngọn núi. Lan Y cũng xuất thân là tiên nữ, chỉ có điều mẫu thân cô ta sau khi qua đời giao cô ta cho Cừu Nguyệt tiên tử nuôi dưỡng. Chỉ sợ rằng đến giờ không còn mấy người ở thiên giới nhớ đến cô nữa rồi. Tất nhiên cũng không thể quay về Huyền Tự Cảnh, cho nên cô cứ tiếp tục sống ở ngọn núi này thôi.
Bởi vì số lượng tiểu yêu dần dần tăng lên, tháng này ở trong ngọn núi cũng đã xuất hiện một vài ngôi nhà, đình viện, Thất Diệp chẳng thèm để ý mấy cái này, cô vốn là cây cỏ, sống màn trời chiếu đất ngược lại càng tự do tự tại, nhưng tâm ma lại chủ trương phải xây một ngôi nhà, sức mạnh của yêu cũng thật lớn, xây nhà thế này cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Người người đều nói trong nhà có thượng tiên Bích Lạc, vì vậy nhanh chóng đem ngọn núi không tên này gọi là núi Bích Lạc. Tâm ma nói trước giờ chỉ nghe biển Bích Lạc thôi. Thất Diệp cười, nói rằng rõ ràng là tên ngọn núi, nếu người thích thì cứ gọi nó là biển đi. Tâm ma không nói gì nữa.
Danh hiệu thượng tiên Bích Lạc được công bố ra ngoài, mà vì trên người cô lại có máu của Đế Vương Yêu Giới, có tâm pháp Mộc Xuân Phong của Huyền Tự Cảnh, cho nên hai giới đều tôn cô là giáo mẫu. Ngọc Đế nhìn những thứ phong vị này, nghĩ thầm không biết lần này có thể trấn an được cái ma vật này bao lâu đây?
Thất Diệp rất ít khi đi ra ngoài, ở trong núi mới một ngày, trên đời đã ngàn năm, chờ cho độc thương của cơ thể này dần dần hồi phục thì cô lại nhớ tới nguyện vọng của Cừu Nguyệt. Lúc cô đi đến Huyền Tự Cảnh liền ngẩng đầu hỏi Lan Ý: “Người đàn ông gọi là Lăng Sương đó, chắc là đẹp trai lắm đúng không?”
Lan Y mỉm cười: “Lăng tông chủ. . . . . . Rất dịu dàng, cực kì dịu dàng.”
Thất Diệp cũng cười, cười xong sau tự nói thầm: “Cũng dịu dàng giống như Xà Quân sao?”
Việc thượng tiên Bích Lạc đi đến Huyền Tự Cảnh, hiển nhiên phía Huyền Tự Cảnh đã nhận được tin tức từ sớm. Chôn cùng một mộ với Tông chủ đời trước là một chuyện vô cùng phức tạp, không phải là việc mở quan tài tốn nhiều thời gian, mà là quá trình tế tự dù đã được hạn chế vẫn còn phiền phức. Thất Diệp nhìn mọi người tắm rửa thắp hương, nghiêm trang nghe tụng kinh, cô không nhẫn nại nỗi. Một trưởng lão của Huyền Tự Cảnh đứng bên cạnh cung kính nói rằng đây là sự tôn kính đối với người ૮ɦếƭ, tâm ma cười lạnh: “Các ngươi giả mù sa mưa đọc qua mấy cái câu rách này là thể hiện tôn kính hắn sao?”
Không có ai đáp lại hắn.
Tô Yên rất tự giác tránh về nhà mẹ mình ở Tiên giới, Mộc Phi Huyền nhìn người trước mặt kia, tóc đen như mực, áo bào tung bay, dù thế nào cũng chẳng có chút liên quan với tiểu yêu suốt ngày vâng vâng dạ dạ lúc mới gặp. Thất Diệp cũng không gây sự, khi hai người ngồi trong hậu hoa viên của Huyền Tự Cảnh một lần nữa, mặc dù đã lâu, nhưng cũng chỉ như lúc mới gặp mà thôi.
Những phong trần sống ૮ɦếƭ đã trải qua kia, đừng nói là hận, đất cả cũng chỉ là lời nói thoáng qua.
Hiện nay, cô chỉ còn lại sự hờ hững.
Cô vừa mới tới Huyền Tự Cảnh thì Thanh Dương Tử cũng tới. Vẫn là phất trần khẽ vung, cả người toát ra khí chất của thế ngoại cao nhân, đi sau lưng cô, trong lúc chuyện trò vui vẻ lại có một chút lạnh lùng.
Hai bong dáng một đen một trắng sóng vai đi về phía trước, thi thoảng Mộc Tông Chủ có thể nghe được chút đối thoại thế này.
“Này, bằng hữu, không phải là cô chỉ có một bộ mặt này hả.”
“Không cần anh lo.”
“Này, bằng hữu, cái này cô nói không đúng rồi, bần đạo quan tâm đến cô mà, cứ nghiêm mặt thế này thời gian dài, sẽ dễ bị già đi.”
“Thanh Dương Tử.”
“Hả?”
“Có ai nói với anh là anh rất lắm lời không?”
“Ha ha, thượng tiên Bích Lạc cô là người đầu tiên đấy.”
Thất diệp ở Huyền Tự Cảnh hai ngày, Huyền Tự Cảnh vì cô mà đặc biệt xây lầu Phổ Quang, nhưng mà cô chọn ở Khảm Thủy Các, lúc ấy sắc mặt của Mộc Phi Huyền nhìn hơi xấu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ngày thứ ba ở Huyền Tự Cảnh, cuối cùng mất một canh giờ mới mở được mộ Lăng Sương ra, trong mộ chỉ còn lại một bộ xương khô, chẳng còn phân biệt được đâu là yêu đâu là tiên, càng không nói đến đạo sĩ Tông chủ. Khi Thất Diệp đem bình gốm nhỏ chứa tro cốt của Cừu Nguyệt đi, Lan Y có hỏi là có muốn đem mộ dời về biển Bích Lạc hay không?
Thất diệp chỉ lắc đầu, nhìn đám xương khô bên trong cái bình: “Chỉ là một tấc đất mà thôi, quan trọng là gắn bó mãi mãi.”
Tiếp theo là Hội Bàn Đào ngàn năm mới có một lần của Vương Mẫu nương nương. Tiên giới đã vài lần phái người đến ngọn núi Nguyệt Lãng, thượng tiên Bích Lạc đều chỉ cho một câu trả lời chắc canh cho họ mang về: không đi.
Tiên giới thật sự không còn cách nào, cũng may sao Thái Bạch tinh quân xưa nay có quan hệ tốt với Thanh Dương Tử. Vì vậy vị thượng tiên này mới mở miệng nhờ Thanh Dương Tử, nói rằng dù sao cũng là Hội Bàn Đào của Vương Mẫu, nếu cô không đến thì mặt mũi cả tiên giới biết để ở đâu?
Lúc Thanh Dương Tử trở lại ngọn núi, cảnh sắc đã khác trước kia. Dưới chân núi là cửa của biển Bích Lạc, tiểu yêu giữ cửa không biết anh là ai, thấy đạo sĩ này quần áo giản dị, cả người chẳng đeo miếng ngọc nào, khó tránh khỏi có chút coi thường trong lúc nói chuyện. Một tiểu yêu phi thân lên núi bẩm báo, còn một yêu ở lại giữa cửa.
Thanh Dương Tử đàng hoàng đứng đợi ở ngoài cửa hai canh giờ, vốn là một kẻ có tính nhẫn nại thiên hạ vô song, thế mà cũng suýt mất kiên nhẫn, đến lúc đó thì cái cây cỏ kia mới đi xuống.
Thanh Dương Tử cố gắng để tỏ ra hòa ái một chút: “Sao nào, chuyện có biết bần đạo hay không. . . . . mà thượng tiên Bích Lạc cần phải suy nghĩ đến tận hai canh giờ à?”
Cây cỏ này vô tội lau cái trán đầy mồ hôi: “Gia chủ đáp vô cùng nhanh nhẹn.”
Thanh Dương Tử nhìn mặt trời ngã về tây một chút: “Chẳng lẽ là bần đạo nhớ lầm giờ?”
Cây cỏ này lẩm bẩm: “Gia chủ luôn rất thích sống ở đỉnh núi cao nhất, đi lên một canh giờ, đi xuống một canh giờ, đời này tôi còn chưa đi con đường nào dài như thế. Ngay cả trà tôi cũng chẳng được uống một hớp, thế mà người đã oán trách rồi. . . . . .”
Rốt cuộc Thanh Dương Tử hiểu rõ tại sao Thái Bạch tinh quân kia lại giao cái nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này cho mình. . . . .Anh thấy hai cây cỏ mặc dù đạo hạnh non kém nhưng làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, khẽ vung phất trần: “Thật sự là. . . . . . Quá, vất vả, rồi, hiện tại bần đạo có thể lên được chưa?”
Cây cỏ toét miệng cười, vô cùng dứt khoát đáp hai chữ: “Không được”
Thanh Dương Tử hít thở sâu một hơi, tức giận hỏi: “Nguyên nhân?”
“Gia chủ nói người cũng không biết một vị Thanh Dương Tử nói năng dài dòng, mời đạo trưởng về cho.”
Thanh Dương Tử che ***, một hồi lâu đột nhiên chỉ tay sang bên phải, kêu lên đầy sợ hãi: “A, cháy rồi kìa! ! ! !”
“Ở đâu?” Hai tiểu yêu vừa nhín theo hướng ngón tay anh, nhưng chỉ thấy nắng ấm, không hề thấy lửa cháy. Vừa quay đầu thì đã không thấy bong dáng Thanh Dương Tử đâu.
Gió nhẹ hiu hiu, có một cái bóng trắng bay dọc theo ngọn núi, vừa đi vừa nói thầm: “Bằng hữu à, Thanh Dương Tử lần đầu không làm theo quy củ của người, người hãy chuẩn bị cho bần đạo trà Ô Long. . . . . .”
Ở trên đỉnh ngọn núi có một cái đình nhỏ. Lần này Thất Diệp cũng không ngạc nhiên, ngồi trong đình pha trà, hương trà tỏa khắp gian phòng. Thanh Dương Tử ngồi xuống bên cạnh cô, cô nhìn anh nhưng cũng không ngăn cản. Thanh Dương Tử rón rén cầm một chén trà, chén làm bằng trúc chế tạo xinh đẹp, nước trà màu hổ phách, lúc uống vào cả cổ họng tràn ngập mùi trà thuần khiết. Thanh Dương Tử cảm thấy lần này ít nhất cũng đợi không uổng công. . . . .
“Tôi có nói mời anh uống sao?” Thậm chí Thất Diệp không hề quay đầu, Thanh Dương Tử cười gượng: “Chuyện này, bằng hữu, nước trà này vốn vô chủ. . . . . .”
Thất Diệp nhíu mày: “Anh có đức hạnh không đấy?”
Thanh Dương Tử tiếp tục cười gượng, sau đó cầm lên một chén khác.
“Tiểu Thất, sao cô lại tu tiên vậy?” Thanh Dương Tử uống cạn nước trà trong chén, ngồi một lúc liền hỏi.
“Muốn trở thành tiên sao.” Khi anh nói lời này thì Thất Diệp ngẩng đầu lên, nhìn Thanh Dương Tử rất kỳ lạ. Mặc dù biết rõ cô không nhìn thấy, Thanh Dương Tử vẫn chú ý đến thần sắc kì quái trên mặt cô. Anh lơ đễnh hỏi: “Tại sao lại muốn trở thành tiên vậy?”
Thất Diệp nghiêng đầu một lúc: “Có lẽ. . . . . . Là hy vọng sống bình an, không có kẻ thù thiên nhiên, không có côn trùng, không có người hái thuốc, không bị người ta bứt lá ăn sống, không cần lo lắng bị dùng làm thuốc, cũng không cần giống như rất nhiều đồng loại một nửa cho vào cá hấp, một nửa làm cua kho tàu.”
“Tiểu Thất, cô đã từng thấy Tiên cảnh chưa?” Thanh Dương Tử lại đổi một ly trà, Thất Diệp nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cảnh thần tiên thật sự, không có bốn mùa . Có lá thông rơi khắp rừng núi, lá cây trên mặt đất tạo thành thảm thật dày, vô cùng mềm mại, dẫm lên sẽ có tiếng vang sột soạt. Ngày ngày dường như đều không có màu sắc nào khác, chỉ có vân hà rực rỡ, hoặc là vàng óng, hoặc là đỏ rực, chỉ cần cô ngẩng đầu lên, ánh mặt trời màu vàng sẽ phủ kín người cô.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết mùa hạ, khi tuyết rơi xuống rồi, mỗi một cây cỏ lại như tượng đá hay ngọc thạch khắc thành, nước hồ cũng bị đóng băng, trông như một khối lam bảo thạch. Trên tuyết có dấu chân nhạn và hươu nai như một bức tranh. Hạc và Kỳ lân sẽ cào lớp tuyết trên mặt hồ ra, bởi vì nhìn lên đó sẽ thấy thấp thoáng bong dáng của chúng.”
Giọng nói của anh rất thấp, Thất Diệp đột nhiên tưởng tượng ra cảnh tượng tiên giới khi mình tu tiên. Nơi đó nhất định sẽ có những đám mây y hệt lụa mỏng, bốn mùa luôn có mùi hoa thơm. Tất cả mọi người đều bay đi, vào lúc chiều muộn, bọn họ có thể đứng trên mây, nhìn đủ loại quấn quýt si mê trên trần thế. Khi đó cảm thấy nơi ấy thật xa xôi, nhưng ngày hôm nay lúc nó đã ở ngay trước mắt, tại sao. . . . . .
Một hồi lâu, cô nổi giận nói: “Không đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy!” Thanh Dương Tử ngẩng đầu nhìn Lan Y một chút, Lan Y cũng rất thức thời, đi vào một cái đình khác phía sau đám cây.
Thanh Dương Tử cầm cổ tay của cô cách ống tay áo, cô cũng không rút về nên liền chạm vào một cây gậy bằng ngọc bóng loáng, Thanh Dương Tử để mặc cho ngón tay cô khẽ vuốt ve: “Chuôi cây phất trần này là do băng tinh bên hồ chế thành.” Giọng nói của anh càng thấp hơn, dẫn tay nàng đi lên trên: “Tơ bạc phía trên này, là rút ra từ ánh trăng. Tôi dùng chút thuật pháp kết tinh lại, tuy cô không nhìn thấy, nhưng có thể sờ được đúng không?”
Thất Diệp nhè nhàng cầm sợi tơ bạc vào tay, sợi tơ lại như nước bướng bỉnh tuột khỏi đầu ngón tay cô. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Đến lúc đó anh cũng giúp tôi rút ra một chút nhé?”
Thanh Dương Tử nói như chém đinh chặt sắt: “Không thành vấn đề.”
Lúc Lan Y đưa Thanh Dương Tử đi nghỉ ngơi, Thất Diệp vẫn ngồi trong đình, tâm ma trong lòng cô đã lâu không mở miệng đột nhiên nói: “Phất trần của hắn được chế tạo từ ánh trăng và băng ở tiên giới.”
Thất diệp tò mò: “Chuyện này có gì lạ sao?”
Tâm ma tự lẩm bẩm: “Nhiều năm trước hắn dùng một thứ binh khí như thế đánh tan tôi và Huyết Ma. . . . . .”
Buổi tối Thanh Dương Tử được an bài ở một gian tịnh xá, anh cũng mệt mỏi, lại muốn ngủ an lành ở trên giường một đêm, nhưng lại mất ngủ. Vì vậy đạo trưởng của chúng ta liền đứng lên nhìn trái nhìn phải. He he, vừa nhìn một cái, anh đã thu hoạch không nhỏ. Linh thảo sinh trưởng trên ngọn núi này thật là không ít. Ngày trước nơi này vô chủ cũng không thấy, bây giờ có chủ rồi mới phát hiện: trước kia thật sự là lãng phí quá ~! ! ! =
Cả đêm bận rộn.
Ngày thứ hai Lan Y rất ngạc nhiên khi thấy đạo trưởng vốn nên nghỉ ngơi ở trong phòng lại ngồi ngay lưng chừng núi đào bới cái gì, Thanh Dương Tử cười khan vỗ tay xuống đất: “À. . . . . . Độ ẩm của đất rất cao, xem ra hôm nay có mưa.”
Lan Y rất ngạc nhiên, thì ra là còn có loại dự báo thời tiết thế này. =
Đương nhiên là nếu muốn tham gia Hội Bàn Đào, thì không thể không mang theo quà. Nhưng mà Thanh Dương Tử dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cô Thất Diệp này là người tuyệt đối sẽ không mang quà tặng gì cả. Có điều đạo trưởng Thanh Dương Tử của chúng ta luôn hiểu được thời thế, cho nên anh gọi Lan Y và Mạc Hồ đến, nói sơ qua tình huống.
Lan Y nhăn mày: “Đạo trưởng ngươi có chủ ý gì à?”
Thanh Dương Tử vung phất trần: “Mạc Hồ cậu có biết múa kiếm không?”
Mạc hồ ôm kiếm: “Tạm được.”
“Vậy thì đúng rồi, đến lúc đó cậu nói cậu là vũ công do tùy tùng của thượng tiên Bích Lạc tìm đến, múa kiếm đại là được rồi. Đó, đúng rồi, phải có một cái tên kiêu kiêu nữa, ừ, gọi là Nhật Xuyên Cương Phản nghe hay lắm.”
“Nhật xuyên tấm thép? ? ? ?” Mồ hôi lạnh liền túa ra đầy gáy Mạc Hồ: “Thép tấm sợ là khó tìm, đạo trưởng, đổi một tấm gỗ có được không?”
Thanh Dương Tử nghe xong liền ngã xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc