Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 18

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Xà Quân thật sự tặng một con vẹt của Nhất Nương cho Thất Diệp, lông chim ngũ sắc tươi đẹp vô cùng, một đôi mắt nhỏ long lanh, cả ngày cứ xoay chuyển qua lại, bộ dáng nghêng ngang kiêu ngạo. Thất Diệp rất thích,nên dặt tên nó là Dao Phi, mặt dù mỗi ngày nó luôn tự cho mình là Giảo Khôi…..= =
(Dao Phi = yao fei Giảo Khôi= yăo hui)
Cuộc sống của Quang Minh cung bình thản như nước, Mạc Hồ vẫn canh giữ ngoài cửa sổ phòng cô như thường lệ. Có lúc nhìn vào từ bên ngoài cửa sổ, thấy cô an tĩnh đọcsách, hoặc là ngẩn người, ánh mặt trời chiếu lên tóc đen của cô giống như là một tinh linh bướng bỉnh đang múa một vũ điệu vui vẻ.
Có lúc Mạc Hồ nghĩ cô có thể cũng không biết thân phận mình bây giờ là một phi tử bị bỏ rơi. Cho nên mỗi ngày mới có thể an tĩnh thanh thản như vậy. Cô lại hoàn toàn không để ý ánh mắt chung quanh, có lúc Xà Quân cũng tới thăm cô một chút, hai người vẫn cùng nhau uống trà như cũ. Ngày giờ nhàn hạ càng nhiều, cô lại thích pha trà, hương trà đều lan tỏa khắp cả phòng.
Lúc Xà Quân lên nắm quyền, cũng có một số ngoại giới xem thường hắn, nhưng vẫn không thể hiện ra mặt. Dù sao một con yêu chỉ với mấy ngàn năm đạo hạnh đã làm yêu vương là chuyện chưa từng có. Hơn nữa Yêu Vương tiền nhiệm lại là người đối nhân xử thế vô cùng tàn bạo, vui buồn thất thường, lúc tại vị lại không có bao nhiêu bằng hữu bên cạnh và cũng đắc tội không ích người.
Bây giờ hắn đã xảy ra chuyện, Yêu Vương đổi ngôi, các giới đã từng bị hắn chèn ép không ngốc đầu lên được, dĩ nhiên là muốn tới xem một chút. Vì vậy, lúc yêu giới phát thiếp vàng, các quốc gia cũng cử đại thần mang nhiều tâm địa khác nhau đến, dĩ nhiên trên danh nghĩa đều là chúc mừng, sau đó là hành động …..
Trong ngày chúc mừng, mặc dù mọi người đối với Thất Diệp cũng không có ý tốt, nhưng dù sao cô cũng là Thái phi, theo qui cũ cô vẫn phải tham gia. Cho nên sáng sớm, một mama đã dẫn người đến, cũng không nhiều lời với cô, kéo cô lên bắt đầu đồ vẽ loạn xạ.
Trang phục Thái phi của yêu giới vô cùng hoa lệ phiền phức, hoa phục vốn đoan trang mặc lên người cô lại trở nên trẻ trung non nớt vô cùng, mang lại một cách nhìn khác. Một mama mặc trang phục cho cô ở bên cạnh cũng cảm thán: “Thất Diệp Linh Chi cũng đã lớn như vậy có phải không…..” Mỗ Thảo còn tưởng rằng câu tiếp theo của bà ta còn muốn tổn hại đến cô, nhưng bà ta chỉ nói tiếp:”Nếu nói riêng về hình dáng đúng là không phụ là chí bảo của thiên hạ .”
Mũ của Thái phi được gọi là Bách Điểu Triều Hoang, chỉ dùng đúng chín viên dạ minh châu, vài chuỗi Đông Hải trân châu được trải dài theo tóc. Một mama thoa son màu son hồng cho cô, cộng thêm ánh sáng của hạt châu làm nổi bật lên sắc mặt đỏ thắm của cô, đôi mắt đen tuyền như một đôi trân châu đen, trong veo như dòng nước chảy.
Nha hoàn bên cạnh nghiêng người đeo tường phượng giới lên mười ngón tay của cô, khoác lên bộ móng thủy tinh thật dài. Cô không lên tiếng, để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Một bộ quần áo được mặc trong một canh giờ.
Đôi chân cô mang một đôi guốc phượng, được điểm xuyến bằng những sợi ngọc trai nhỏ, ngọc bội leng keng, làm cho Giảo Khôi ở trên giá cũng phải ngạc nhiên, chuyển con ngươi hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến một câu thơ:”Anh hùng bảo đao vị lão, lão nương phong vận dư âm…”
Thất Diệp được mấy nha hoàng dìu ra ngoài hoàng yến, cũng là lúc mọi người đã đến đông đủ. Đàn sáo tấu tiếng nhạc du dương. Thất Diệp rất ích khi xuất hiện như vậy trước đám đông. Nếu là trước kia, cô có thể đã lập tức quay đầu bỏ đi. Khi nha hoàn dẫn cô vào chỗ ngồi, ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn. Thậm chí có mấy giới đột ngột đứng lên từ chỗ ngồi, thật lâu mới ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng cười khan rồi chậm rãi ngồi xuống. Ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Cô được sắp xếp ngồi ở bên cạnh Xà Quân. Mạc Hồ đứng ở sau lưng cô, cảnh giác chú ý toàn trường. Sau đó có vô số hạ thần tham gia tiệc hỏi những người hầu yêu giới bên cạnh, vì nghĩ cô là phi tử của Xà Quân, nhưng nhìn trang phục lại không giống. Sau lại biết được cô chính là Hắc phi, là nguyên nhân của cuộc ác chiến giữa yêu giới và Huyền Tự Cảnh, dẫn đến cái ૮ɦếƭ của Yêu Vương tiền nhiệm. Ánh mắt của mọi người nhìn cô lại thay đổi. Có người rỉ tai thì thầm, cười lạnh cảm thán: “quả nhiên là hồng nhan họa thủy”. Đối phương cũng cười bỉ ổi, không chút nào che giấu sự châm chọc trong lời nói:”Nhưng cũng là họa thủy có tư cách”.
” Cũng không phải, nhìn dáng dấp này Yêu Vương tiền nhiệm có thể là ૮ɦếƭ dưới tay mẫu đơn rồi, ha ha…..”
“Nói như vậy thì công phu trên giường của cô ta chắc là vô cùng khá mới phải…..” Câu nói kế tiếp càng ngày càng khó nghe, cho dù là âm thanh rất nhỏ, nhưng người hầu bên cạnh cũng không nhịn được nhíu mi.
Có cung nữ đưa lên R*ợ*u và thức ăn, tất cả cùng kính R*ợ*u với Xà Quân, hơi tự cho mình cao ngạo, thậm chí bản thân cũng không đứng dậy. Xà Quân vẫn cười lịch sự nho nhã như cũ, cũng không nói lời nào, chỉ thản nhiên uống cạn R*ợ*u trong chén…..
“Yêu Vương” một người có vẻ già, chòm râu đã bạc trắng:”Lộ mỗ thay mặt Quỷ Vương đặt biệt tới chúc mừng Yêu Vương lên ngôi. Quỷ Vương lệnh cựu thần mang theo một phần lễ vật đưa lên yêu giới.”
Xà Quân không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo:” thay ta tạ ơn Quỷ Vương”.
Lão giả giọng điệu nham hiểm:” Bất quá Ngô Vương cũng có nói, đã lâu nghe tiếng yêu giới đều là người tài ba xuất chúng, hôm nay Lộ mỗ từ Quỷ Vực mang đến một dũng sỹ, nếu yêu giới có thể thắng, thì Lộ mỗ hai tay dâng Nguyệt Hồn bảo thạch lên cho Yêu Vương, nếu không thì…..”Con ngươi hắn xoay một vòng, Xà Quân cười nhạt chỉ lưu ý R*ợ*u trong chén:”Không thể thì như thế nào?”
Ánh mắt lão giả kia rốt cuộc dừng lại trên người Thất Diệp, cười như không cười nói:” Nếu không thể thì cựu thần xin mang đi một vật gọi là quà đáp lễ từ yêu giới.”
Tặng lễ cũng đưa đến tình trạng này, rõ ràng là bị người ta đè đầu cưỡi cổ. Chúng thần yêu giới nắm tay lại thành quyền, nhưng là không ai dám lên tiếng. Quỷ vực và yêu giới cũng không gần nhau, thiết nghĩ Quỷ Vương bọn họ cũng không thể ăn no rãnh rỗi phái một lão đầu tử này chạy đến ngoài ngàn dặm rồi tự bêu xấu vào mặt mình chứ? Như vậy cái tên dũng sỹ đầu trâu mặt ngựa này tất sẽ khó đối phó. Tất cả đều là người thông minh, nói giỡn chứ, nếu quả thật có thua cũng làm mất thể diện, rất có thể là bị trưu di cửu tộc.
Đó là sương mù ma quái bốc lên trong điện, xung quanh nó có vô số hồn phách, phát ra tiếng rít như có như không. Mấy trăm người ơ trên đại điện bị âm khí vây quanh, đây cũng không phải là ác quỷ bình thường. Xà Quân cười nhạt nhìn, đương nhiên tự hắn không thể ra tay, vậy người nào mới có thể nắm chắc một trăm phần trăm?
Thất Diệp cũng nhìn, Mạc Hồ bình tĩnh đứng sau lưng cô làm như không thấy.
“Khụ…..” Cô lấy khăn lụa che môi, ho nhẹ một tiếng trong đại điện tĩnh lặng, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người. Sau đó mở miệng, lại mang theo sự ép bức:”Lộ đại nhân, hôm nay tân hoàng yêu giới lên ngôi, không nên động võ.” Cô nói rất chậm từng chữ từng câu, ngón tay thon dài xé rách khăn lụa trên tay, sợi tơ màu trắng bay ra từ đầu ngón tay, một sợi lại tiếp một sợi càng ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành lông ngỗng bão tuyết, bão tuyết càng ngày càng sâu, rơi thẳng vào đầu gối, nhiệt độ chợt giảm xuống, mọi người biến sắc.
“Mặc dù hiện tại thượng võ, được xưng là dùng võ cường binh, dùng võ cường quốc, nhưng là theo ai gia nghĩ chuyện hoa tay múa chân này, không bằng vui vẻ xem ca múa còn hay hơn.” Cô nói êm ái từng câu từng chữ, nhìn như là không có ý gì với hắn. Họ Lộ kia nhìn cả điện toàn bông tuyết, vẫn không cam lòng, đang định mở miệng, thuộc hạ của hắn ở ngoài điện vội vã chạy tới, cúi ghé vào lỗ tay hắn nói nhỏ mấy câu, khóe miệng hắn co quắp lại, lập tức như không có chuyện gì xảy ra, sau đó đứng dậy cung kính chấp tay: “Thái phi nói thật phải, ngược lại tiểu nhân suy tính không chu đáo.” Dứt lời, vung tay áo triệu hồi ác quỷ vẫn đang còn giương nanh múa vuốt ở trong điện.
Chúng thần hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến sau có người đi vào:” các vị đại nhân, bên ngoài gió tuyết đột nhiên tới, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, kính xin các vị đại nhân hạ lệnh cho bọn thị vệ cũng đến thiên sảnh nghỉ ngơi dùng cơm.”
Đại diện các nước bao gồm Xà Quân đều giật mình trong lòng, đồng loạt nhìn về phía đại điện, chẳng qua là cách một bức rèm, làm sao có thể nhìn thấy được.
Có người hầu yêu giới đi lên quét dọn tuyết, vẻ mặt mọi người cũng thay đổi, thỉnh thoảng thoáng nhìn vào chỗ thái phi, cũng không dám nhìn thẳng. Có cựu thần len lén chạy ra ngoài nhìn bão tuyết, lẩm bẩm:”không thể nào…..” Đúng vậy, làm sao có thể? Cho dù là Yêu Vương tiền nhiệm sống lại, cũng chưa chắc có thể ra tay trong lúc đó, tạo thành thời tiết dị biến như vậy.
Bão tuyết ước chừng rơi xuống một đêm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây chẳng qua là sự trùng hợp. Thời gian khí trời biến hóa kéo dài cũng có liên quan trực tiếp đến lực mạnh yếu của người làm phép. Người làm phép có linh lực càng mạnh thì thời gian kéo dài càng lâu. Bão tuyết vẫn tiếp tục vào giữa trưa ngày thứ hai, tất cả đại thần cũng cho đây là Thái phi cảnh cáo các quốc gia khác, trên thực tế là Thất Diệp quên dừng phép lại.
Nhưng Giảo Khôi thật là cao hứng, ở bên ngoài cung Quang Minh lăng lộn trong đóng tuyết thành một con chim tuyết, nửa đêm còn lớn tiếng hát:”Nụ cười của nàng là sấm chớp trong mộng ta…..”
Cung nhân yêu giới có một nửa không được ngủ ngnon giấc, cho đến ngày thứ hai có cung nhân tới chăm sóc Thất Diệp rời giường, nhỏ giọng nói với nó:”Đừng hát nữa tiểu tổ tông của ta, ngươi hát thì mới là sấm chớp trong mộng của chúng ta đấy!” Nó cũng càng vui vẻ hơn, không cho là nhục mà lại nghĩ là vinh quang, quạt cái cánh nhỏ ở trong tuyết oa oa kêu loạn:” Giảo Khôi hát thật hay, Giảo Khôi hát thật rất hay…..”
Quên mất nói cũng bằng thừa, nên đành im lặng…
“Vương, nguời thật sự cứ giữ linh chi này bên người như vậy sao?” Trong tẩm cung của Xà Quân, Nhất Nương giúp hắn sắp xếp lại giường, nói khẽ. Xà Quân ngồi trước án thư lớn, trong tay cầm một bản gia phả, tay phải nhẹ nắm Pu't son, thái độ vẫn như cũ “Ý của cô là gì?”
“Người cũng thấy chuyện hôm qua rồi đấy, theo lý, tu vi của nàng ta không thể nào phát triển lạ lùng đến trình độ đó, ta không tin vương không hề tò mò chút nào.”
“Ha ha.” Xà Quân cười, đặt Pu't son trong tay xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ “Nhất Nương, cô không cần phải dùng những lời này để lôi kéo tôi, muốn biết điều gì thì cứ tự tới hỏi nàng.”
Sắc mặt Nhất Nương đỏ lên, giọng nói vẫn mang theo lo lắng “Vương, tôi biết nàng tốt với người, nhưng nếu nàng biết chuyện Lệ Quyết, chỉ sợ…”
Một tiếng vang nhỏ, Pu't son trên án của Xà Quân bị bẻ gãy làm hai, giọng nói của Xà Quân vẫn bình thản như cũ “Cho nên, cô phải có cách không để nàng biết.”
Buổi tối, Xà Quân lại đến chỗ Thất Diệp, cô đang đứng trước cửa sổ đùa với Dao Phi, trên tay vẫn còn cầm những quả mọng nhỏ. Thấy Xà Quân đi vào, cô thân mật bước đến bên hắn, hai tay Xà Quân thuận thế ôm ở thắt lưng của cô, đầu cô đặt trên *** hắn, hai người đều im lặng.
Thật lâu thật lâu, cô mới mở miệng “Xà Quân, tối hôm qua em lại nằm mơ thấy hắn. Mơ thấy lúc hắn gần đi, vỗ vỗ đầu em, bảo ta đợi hắn, rõ ràng là hắn chắc thắng, sao có thể như vậy…”
Xà Quân vẫn lẳng lặng nghe, mãi đến khi cô dừng lại, ngẩng đầu hìn hắn, hắn hôn lên trán của cô “Bữa tối lại không ăn phải không? Muốn ăn gì?”
Thất Diệp chỉ lắc đầu “Em không đói bụng.”
Xà Quân nghiêm trang “Nhưng ta đói.”
Sắc trời đã tối, cung nữ tiến vào thắp đèn, R*ợ*u và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Thất Diệp ngồi đối diện Xà Quân, Xà Quân gắp thức ăn để vào đĩa của cô “ Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, người ૮ɦếƭ đã ૮ɦếƭ rồi, dù nàng có nhớ nhung, dù có lý do gì cũng không trở về được, mà người sống, dù sao vẫn phải sống tiếp.” Hắn nhấp nhẹ R*ợ*u trong cốc, nhìn người trước mắt yên lặng ăn cơm, dù là người hay là yêu, một khi trải qua sinh ly tử biệt, sao còn có thể thuần khiết như lúc đầu?
Thất Diệp vẫn nhớ tối hôm đó, khi Xà Quân nói những lời này, vô cùng lạnh lùng, giữa đôi lông mày luôn luôn dịu dàng với cô hiện lên một sự bất đắc dĩ. Hắn rót R*ợ*u giúp cô, đó là lần đầu tiên hắn cho phép cô uống R*ợ*u.
Dưới ánh mắt cổ vũ của hắn, Thất Diệp cũng nhấp thử một ngụm, xuống tới cổ họng lại cảm thấy như bị lửa thiêu đốt, cô uống được một ít, động tác cũng chậm, cũng không bị sặc, nhưng cơn nóng rát bừng lên trán, mùi R*ợ*u cũng xông lên, làm cô không thở nổi hồi lâu. Xà Quân mỉm cười, chuyển trà bên cạnh sang cho cô, cô liền rót vài chén rồi mới mở miệng “Thứ này làm sao mà uống được chứ!”
Xà Quân uống cạn nửa chén R*ợ*u, cười nhạt nói “Mỗi người uống R*ợ*u đều không phải vì hương vị của nó.”
Mỗ Thảo khó hiểu “Vậy thì vì cái gì? Chắc không phải để giải khát chứ?” Cô nhìn phần R*ợ*u cay sót lại trong chén “Dùng thứ này giải khát, không bằng khát ૮ɦếƭ cho rồi.”
“Có lẽ, chỉ vì một thứ cảm giác. Hoặc là, bọn họ uống R*ợ*u, bởi vì R*ợ*u không phải là nước.”
Khẳng định Thất Diệp nghe không hiểu, cô dựa vào người hắn “Thứ này có thể cho cảm giác gì, vẫn nên uống trà thôi, đúng rồi, em phát minh ra một phương pháp pha trà mới, ngày mai cho chàng nếm thử nhé?”
“A?” Xà Quân tiếp tục gắp đồ ăn vào đĩa của cô “Vậy ta phải chuẩn bị tâm lý trước rồi.”
“Cái gì chứ!” Mỗ Thảo bổ nhào tới đấm hắn, hắn cúi đầu cười, cầm tay cô, trong mắt tản ra sự cám dỗ thân mật, Thất Diệp không dám nhìn thẳng vào mắt hắn “Xà Quân, chàng tìm người chữa mắt cho em có được không?”
“Sao vậy?” Xà Quân cúi người nhìn kỹ, Mỗ Thảo mở to hai mắt cho hắn xem “Em không cách nào nhìn thấy rõ những thứ ở xa.”
“Uh, đừng sợ, dù sao, nếu mù còn có ta nuôi nàng.”
“Chàng… đáng giận.”
“Ha ha… đừng ồn ào, đừng ồn ào, ngày mai ta sẽ tìm tiên thuật sư tới nhìn xem…”
Ngày hôm sau, lúc Thât Diệp tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã nghiêng nghiêng chiếu vào. Không có Xà Quân bên cạnh, Mặc Hồ ôm kiếm dựa ở cửa, Quang Minh Cung cũng giống như trước kia, mặt trời mọc mặt trời lặn, hoa nở hoa tàn, không có điều gì thay đổi.
“Mạc Hồ, chúng ta ra ngoài một chút đi.” Khi cô nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ như ánh nắng, Mạc Hồ gật đầu ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính đi chung với cô.
Giảo Khôi đang ngủ trên giá, nghe thấy âm thanh bên này, cũng bay ra khỏi nhà. Hương hoa quế nhè nhẹ bay đến, ánh mặt trời như thế này lại làm người ta lưu luyến.
Hai người đi lửng thửng, chậm rãi ra khỏi cung Yêu Vương, thủ vệ cũng không dám ngăn cản. Đi về phía tây, là một thảm cỏ vô cùng lớn, xanh biếc trải dài, hoa cỏ vốn quý báu trong cung Yêu Vương. Cây hòe bên đường nở đầy hoa, từng cụm hoa trắng xen lẫn lá xanh, thỉnh thoảng rơi trên đất, giống một cơn mưa tuyết, bay lả tả, mang theo hương vị ngọt ngào, phủ một lớp thật dày trên mặt đất.
Dao Phi vỗ cánh cao hứng, bay tới bay lui từ cây này sang cây khác, không ngừng kêu réo “Giảo Khôi bay rất cao, Giảo Khôi là tuyệt nhất…” sau đó, lại giả bộ chêm thêm một câu hợp với tình hình “Đồng hoa ngàn dặm quan ải lộ…” Nửa câu sau lại không nghĩ ra, nên cúi nhìn hai người phía dưới đang nhìn mình, có hơi xấu hổ, sau đó nói hợp tình hợp lý “Cúi đầu nhớ cố hương!”
==
Đi xa về phía trước, thì bị thị vệ ngăn lại, vài người khách khí nói “Đây là cấm địa trong cung Yêu Vương, vương có lệnh, không ai có thể vào, xin mời thái phi quay về.” Thất Diệp hoài nghi, nhìn ngó vào trong, sau lưng hai mươi mấy thị về chỉ thấy một rừng cây “Sao ta không biết trong cung Yêu Vương có cấm địa nhỉ?”
“Bẩm thái phi, đây là mệnh lệnh của vương, xin thái phi đừng làm nô tài khó xử.”
Lòng hiếu kỳ của Thất Diệp vẫn còn rất nặng, nhưng cái làm cô tò mò không phải khu rừng này “Mạc Hồ, anh nghĩ thân thủ của mấy thị vệ lúc nãy thế nào?”
“Tôi có thể đối phó với một tên, hai tên thì nguy hiểm, ba tên thì thua chắc, khỏi phải nghi ngờ.” Trái lại Mạc Hồ nói thật, Thất Diệp tò mò chính là điều này “Anh nghĩ bên trong là thứ gì, mà cần có mười thị vệ tinh anh như thế bảo vệ?”
“Cái này..” Mặc Hồ lại quay đầu, liếc mắt một cái “Trước kia cũng không nghe vương nói tới chỗ này.”
Hai người không nói gì thêm, chỉ có Dao Phi ngũ sắc không ngừng bay bay đậu đậu, càng không ngừng thúc giục “Về nhà, Giảo Khôi về …” Tiếng chim nhỏ vang lên, hai người hoảng hồn, đồng thời ngẩng đầu, phát hiện dưới tàng cây có một con chim té xỉu trên đất.
Hai cao thủ nhất đẳng của yêu giới trợn mắt há hốc mồm, thì ra ôm cây không chỉ có thể đợi được thỏ, còn có thể đợi được chim.==
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc