Truyền Thuyết Yêu Nghiệt - Chương 10

Tác giả: Tình Không Lam Hề

“Không” Mỗ Thảo rúc vào đám cỏ dại, giọng nói rất khàn, nhưng vẫn cố chấp: “Chờ thương thế của tôi tốt lên, tôi đi tìm Mộc tông chủ.” Thanh Dương Tử lại thở dài, hắn thở dài liền có vẻ riêng biệt của thế ngoại cao nhân: “Vô dụng thôi, ta dẫn ngươi đi tìm Xà Quân.”
Linh chi trong đống cỏ cố chấp chẳng khác gì con lừa: “Chờ thương thế của tôi tốt lên, tôi đi tìm Mộc tông chủ.”
Người của Huyền Tự Cảnh tìm kiếm khắp nơi, không ngờ lúc này Thất Diệp Linh Chi học khôn, một đám đạo sĩ vẫn không tìm được.
Tô Yên bị thương vô cùng nghiêm trọng, *** thiếu chút nữa bị đâm xuyên, nếu không phải động tác của ả rất nhanh, thì đã sớm không có sức mà kêu. Mộc Phi Huyền dùng tất cả các mối quan hệ, có thể tìm được tiên thuật sư nào thì đều tìm. Mặt mũi của tông chủ Huyền Tự Cảnh là phải nể, vì vậy đại phu đến xem mấy lần, cuối cùng, thương thế của ả cũng dần dần giảm bớt.
Phái ra một đám người, một đám người trở về, bóng dáng của linh chi tùy tiện cẩu thả đó cũng không ai nhìn thấy. Mộc Phi Huyền đau đầu, xoa xoa thái dương, thấy mạch tượng của Tô Yên ổn định, chậm rãi ra khỏi Phồn Âm các.
Lúc Thất Diệp từ mái tường nhảy vào, gặp Cừu Nguyệt, nàng ta đang sửa sang lại Khảm Thủy các, vừa ngẩng đầu thấy người trước mặt, có phần không phản ứng kịp, hồi lâu mới cau mày nói: “Đi thì cũng đi rồi, cô quay lại làm gì!”
“Cừu Nguyệt phu nhân, Mộc tông chủ ở đâu?”
“Mộc tông chủ? Cô điên rồi? Đi mau đi!”
“Tôi không muốn,” thương thế của cô còn chưa tốt hơn, toàn thân không có chỗ nào đẹp mắt: “Tôi không giết đại sư huynh, tôi. . . .”
“Đừng nói nhảm, đi mau. . . .”
Một giọng nói âm trầm ngăn lại động tác của Cừu Nguyệt: “Đi đâu?”
Hai người đồng loạt quay qua, thấy Mộc Phi Huyền toàn thân áo trắng, đứng trước cánh cửa cao lớn vững chãi. Mấy tháng không gặp, sắc mặt của hắn có vài phần mỏi mệt, nhưng càng làm tăng uy nghiêm của một tông chủ, ánh mắt hắn chỉ hơi hơi đảo qua Cừu Nguyệt, Cừu Nguyệt liền cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.
“Mộc. . . ..” Thất Diệp nhất thời không biết xưng hô với hắn như thế nào, trong mắt hắn đã không còn sự dịu dàng ngày hắn đi, chỉ còn lại sự thản nhiên của một tông chủ. Nhưng cô vẫn lấy dũng khí, muốn nói hết lời “Tôi không giết đại sư huynh, tôi. . . .”
“Vô Huy, dẫn người xuống, giam ở hồ Thúc Yêu.” Hắn cụp mắt xuống không nhìn cô, gằn từng chữ một, vô cùng rõ ràng. Mấy đạo sĩ đi lên chế trụ cô rất dễ dàng, cô giương nanh múa vuốt, vùng vẫy: “Mộc tông chủ.”
Mộc Phi Huyền cuối cùng ngẩng đầu, nhưng mãi đến khi cô rời khỏi tầm mắt của hắn, cũng không nói thêm câu nào.
Hồ Thúc Yêu rất sâu, khí rét thấu xương từ trong tản ra, lấn át nhiệt độ cơ thể. Thương thế của Thất Diệp vốn chưa khỏi hẳn, tiếp xúc với nước liền run, nhưng trôi qua mấy ngày, cũng dần dần thành thói quen.
“Cừu Nguyệt phu nhân, tông chủ đã dặn không cho bất cứ ai vào.”
“Ta cũng là bất cứ ai sao?”
“Việc này. . . . .”
“Tránh ra.”
“Vâng.”
Lúc Cừu Nguyệt đi vào cũng phải hoảng hồn, khí lạnh của hồ Thúc Yêu vốn nặng, cô bị trói trên vách tường, gương mặt tái nhợt như tuyết. Cừu Nguyệt thử truyền vào chút linh lực, không ngờ trong cơ thể cô lập tức có một nguồn lực lượng bí ẩn chống lại mạnh mẽ, thiếu chút nữa phản ngược lại mình. Cừu Nguyệt vội vã rút tay về, nhíu mày, nàng biết yêu quái tu tiên đáng sợ nhất là trong lòng có oán hận, một khi trong lòng có oán khí, nói không chừng sẽ không thể tu thành chính quả, mà lầm đường thành ma.
“Lại đây ăn một chút.” Nàng ta gọi người đã mê man không biết bao lâu tỉnh dậy, ánh mắt của Thất Diệp giống như bị đông cứng, có phần trì độn. Nàng ta đem vài thứ *** trong miệng cô, giọng nói rất dịu dàng: “Thất Diệp ngoan, ta tìm một cơ hội cho cô lặng lẽ rời khỏi chỗ này, đi tới đâu cũng được, đừng trở về nữa.” Nàng ta đè thấp giọng nói: “Cũng đừng để người Huyền Tự Cảnh bắt được.”
“Tại sao tôi phải đi?” Thất Diệp ngẩng đầu: “Đại sư huynh không phải do tôi giết, sư nương, nàng. . . .”
Cừu Nguyệt biến sắc, ngắt lời cô: “Được được, nghe lời. Buổi tối ta. . . . .”
“Không cần, tôi không đi.”
“Thất Diệp!”
“Tôi không làm chuyện gì sai, tại sao tôi phải đi?”
Cừu Nguyệt chỉ thở dài, nàng không có cách nào nói cho một đứa trẻ vừa bước vào đời biết được cái gì là trắng, cái gì là đen. Đúng sai trên thế giới này, dù sao cũng không rõ ràng như một cộng một bằng hai.
Thất Diệp ăn đồ từ tay nàng, khóe miệng của cô vẫn mang theo quật cường gần như cố chấp: “Thi thể của đại sư huynh vẫn còn, tu vi của tông chủ cao như vậy, nhất định có thể từ trong đầu hắn đọc được tàn ảnh trước khi ૮ɦếƭ, chỉ cần hắn đi tìm, nhất định có thể tìm được chân tướng.”
Cừu Nguyệt buông tay cô ra, thu dọn đồ đạc xoay người bước ra ngoài, nếu như tìm, nhất định có thể tìm được, nhưng nếu hắn không tìm?
Đêm khuya, một đôi tay ấm áp mờ ám khoát trên eo, dấu môi mềm mại ấn trên trán, Thất Diệp mở to mắt, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng trước mặt, nhưng cô biết là ai. Cái ôm và nụ hôn này, đều đã quá quen thuộc.
Ánh sáng như vậy, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy nước ở bốn phía rút đi, sau cơn lạnh lẽo, đột nhiên ấm áp, môi của hắn có chút nóng lên. Thất Diệp theo bản năng rúc vào trong lòng hắn, hưởng thụ ấm áp bên trong.
“Mộc. . . .” Nụ hôn của Mộc Phi Huyền đặt trên bờ môi cô, ngăn cản lời của cô, ôm như vậy, thật lâu thật lâu sau, hắn đứng dậy rời đi.
“Mộc Phi Huyền. . . .” Cô nhìn bóng trắng kia, trong bóng đêm, bước chân hắn ngừng lại.
“Mộc Phi Huyền, ngài yêu tôi, đúng không?” Ấm áp còn lại trên người chưa mất đi, cô ở trong hồ nước đang trở nên lạnh lẽo dần mà hỏi, Mộc Phi Huyền đứng đó một lúc lâu, cuối cùng rời đi.
Chuyện xảy ra ở Huyền Tự Cảnh đương nhiên cũng truyền đến lỗ tai các giới, Xà Quân cũng tìm Thanh Dương Tử hỏi qua, Thanh Dương Tử chỉ nhấp một ngụm trà, lời nói chứa đầy hàm ý: “Sao không trực tiếp tới hỏi Mộc Phi Huyền?” Mắt Xà Quân chợt lóe sáng, không hỏi thêm nữa.
Cừu Nguyệt rất sốt ruột, chỉ thiếu không tóm lấy lỗ tai Thất Diệp: “Thừa lúc này mau chạy nhanh đi, nếu tông chủ phu nhân tỉnh lại, cô đi cũng không nổi đâu.”
Cây cỏ kia lại vẫn kiêu ngạo như cũ: “Tôi không sai, tôi không đi.”
Kéo dài như vậy khoảng một tháng. Mộc Phi Huyền thường xuyên tới xem cô, nhưng không nói câu nào, nhìn nhau qua lớp băng ở hồ Thúc Yêu. Cừu Nguyệt không sao hiểu nổi hắn.
Các giới đều chờ xem Huyền Tự Cảnh xử lý cây linh chi này như thế nào, Mộc Phi Huyền lặng im đến nỗi không thể lặng im hơn nữa.
Thất Diệp lắc đầu: “Cừu Nguyệt tỷ tỷ, tỷ gạt tôi có phải không? Sao hắn có thể xử tử tôi? Làm sao có thể?”
Cừu Nguyệt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô: “Cô cảm thấy ta đang đùa giỡn với cô sao?”
“Nhưng tôi không. . . . .”
“Hắn biết!” Cừu Nguyệt bắt lấy cánh tay của cô, ngữ khí kịch liệt đã nhiều năm không thấy: “Hắn biết thì đã sao, nếu chân tướng việc này truyền ra, cô nghĩ Tô Yên làm sao nhìn người khác? Cô nghĩ Mộc Phi Huyền làm sao nhìn người khác? Cô nghĩ từ trên xuống dưới Huyền Tự Cảnh này làm sao nhìn người khác? Sao cô ngốc như thế!”
“Tối nay, ta đối phó người ở hồ Thúc Yêu, cô thừa dịp loạn chạy đi!” Cừu Nguyệt nhìn vẻ rầu rĩ chán nản của cô: “Thất Diệp, nhớ kỹ, không nên hận, tuy rằng trắng đen trên thế giới này rất khó phân biệt, nhưng không nên hận. Oán hận mạnh mẽ sẽ hủy đi một đời tu hành của cô.”
Cây cỏ kia không chịu ngẩng đầu nhìn nàng: “Cừu Nguyệt tỷ tỷ, hắn thật sự sẽ giết tôi sao?”
Cừu Nguyệt quay mặt: “Khi hắn *** với cô, chỉ là mượn linh lực của cô chữa thương cho Tô Yên, hiểu chưa? Nói trắng ra, cô là một vị thuốc dẫn, không, bây giờ là chỉ là một đống cặn thuốc. Nếu cô không đi, ngay cả cặn thuốc cũng không còn, biết không?”
Đêm đó, Mộc Phi Huyền lại tới. Khi đôi môi nóng của hắn lướt qua tai cô, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Xà Quân nói, chỉ có hai người yêu nhau thật lòng mới có thể làm việc này.”
Mộc Phi Huyền dừng động tác, cô đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đã không còn nhìn rõ lóe lên ánh sáng nhẹ nhàng, lại vẫn quật cường như cũ, nhìn thẳng hắn: “Bọn họ nói, ngài vì chữa thương cho Tô Yên mới ở cùng với tôi.”
Trong nháy mắt đối diện đó, Mộc Phi Huyền không biết trả lời như thế nào, giọng nói của cô vẫn trầm thấp như cũ: “Cho nên. . . . Mặc kệ tôi bị thương hay bị bệnh, thậm chí là ngày đó, cũng không dừng. Cho nên ngài ở cùng với tôi. . . . Đều là vì bất đắc dĩ. . . . Vậy mà tôi vẫn cho rằng. . . . Là vì ngài yêu tôi. . . .”
Ngâm nước đá trong thời gian dài, cả người cô lạnh như băng, các vết thương trên người đã bắt đầu thối rữa, đầu Ng'n t của Mộc Phi Huyền xoa xoa trên miệng vết thương của cô, ánh mắt giấu trong bóng tối.
Không lâu sau khi Mộc Phi Huyền rời khỏi, cô nhận được ám hiệu của Cừu Nguyệt, giữa màn đêm tối tăm, lúc mắt cô đã không còn nhìn rõ Huyền Tự Cảnh, cô cuối cùng nhìn lại, bên kia, giọng nói của Cừu Nguyệt vẫn còn bên tai: “Không nên hận, nên quên.”
Cô đột nhiên mỉm cười với bóng dáng mơ hồ kia: Ừm, tôi không hận, tôi sẽ tu đạo thật tốt, thành tiên thật tốt.
Phiên ngoại nhỏ: Linh chi bị lột da.
Lúc Thanh Dương Tử đưa Thất Diệp tới chỗ Xà Quân, Xà Quân đã không nhận ra người trước mắt là Thất Diệp, hắn cau chặt hàng mi anh tuấn: “Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Thanh Dương Tử xua tay, ý bảo trước tiên tìm một chỗ cho cô trị thương. May mà nơi này tốt xấu gì cũng là địa bàn của Xà Quân, thuốc thang đều có sẵn. Xà Quân nhìn Thanh Dương Tử bôi loạn thuốc mỡ trên *** bị thương đỏ au của cô, trong nháy mắt hiện lên vẻ mặt phức tạp.
“Tạm thời để cô ấy lại chỗ của ngươi, đừng để lộ tin tức, Huyền Tự Cảnh sẽ tới bắt cô ấy.”
Thanh Dương Tử hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Đợi điều tra xong mọi chuyện rồi nói tiếp, còn tiếp tục lăn qua lăn lại như vậy nữa, linh chi sẽ ngày càng yếu.”
Xà Quân đứng bên cạnh Thanh Dương Tử, hai người cau mày nhìn linh chi bị lột da đang nằm trên giường, không nói một lời kia. = =
Thất Diệp ngủ ba ngày, nhưng vẫn còn đau đớn, chủ yếu là do phải liều mạng chạy trốn. Cô đã lo lắng trong lòng mấy ngày. Lúc tỉnh lại còn tưởng là đang ở trong lò luyện đan, tay không ý thức vung lên, nắm vạt áo một người.
Thị lực có vẻ thoái hóa nghiêm trọng, trước mắt chỉ nhìn thấy hình ảnh mờ mờ, Xà Quân cẩn thận nắm tay cô, cố gắng để giọng nói của mình vui vẻ hơn: “Đời này gặp qua nhiều linh chi như vậy, vẫn chưa thấy ai bị mù thế này.”
Giọng nói truyền vào tai, người đang vùng vẫy kia an tĩnh lại, chậm rãi dựa vào *** hắn, toàn thân đều là vết thương vẫn rất khủng pố như cũ, Xà Quân ôm cô: “Đừng sợ, chúng ta tìm tiên thuật sư tốt nhất, nhất định có thể chữa khỏi, được không?”
Mỗ Thảo trái lại cực kỳ nghe lời, gật đầu , Xà Quân sờ sờ tóc cô: “Bỗng chốc trở nên nghe lời như vậy, ta thật sự không quen.”
Thật lâu sau, Mỗ Thảo mới nói: “Nếu tôi thật sự mù, làm sao bây giờ?”
Xà Quân tiếp tục xoa đầu cô, đáp thật dễ nghe: “Nếu nàng mù, ta sẽ nuôi nàng cả đời.”
Mỗ Thảo nghĩ sâu xa: “Không cần làm việc?”
Mỗ Xà khẳng định: “Không cần làm việc.”
Mỗ Thảo tiếp tục sầu muộn: “Không cần luyện công?”
Mỗ Xà thâm tình tha thiết: “Không cần luyện công.”
Mỗ Thảo đột nhiên vui vẻ phấn chấn: “Tôi tự làm mình bị mù nhé?”
Mỗ Xà: = =
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc