Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 08

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tôi cúi người nhìn ông xã, hỏi.
Bước chậm rãi dọc theo bờ đê, trên mặt sông gió thổi mái rượt, thổi vào người cực kì dễ chịu. Tôi thừa nhận, dù cơ thể anh nhỏ đi nhưng đầu óc thì vẫn tốt hơn tôi nhiều.
“Tối nay có hẹn đi ăn cơm.”
“Ah…” Đại khái theo lời ông xã nói thì chúng tôi sẽ tìm bạn bè làm đồng minh. Tôi méo miệng, bất ngờ nói “Mấy người đó nghe được giọng nói này của anh, chắc không tưởng đây là trò đùa chứ?” Không đợi anh trả lời, tôi vừa cười vừa ôm họng giả giọng trẻ em, “Này, tôi là Hàn Lượng Lượng ~ “
“…” Ông xã không nói gì, liếc tôi “Mạt Lị tiểu thư, tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi cười hì hì. Anh cũng không nói gì thêm, chỉ vươn tay ra dắt tôi đi.
“Dạ?”
Tôi tưởng anh có gì muốn nói, nhưng anh cứ nhìn thẳng phía trước, chỉ dùng bàn tay nhỏ của mình nắm chặt tay tôi, hại tim tôi loạn nhịp mà không có lý do. Tôi mỉm cười, cầm ngược bàn tay anh, đong đưa.
“Mạt Lị,” Anh gọi tôi, bởi động tác đong đưa tay của tôi quá khoa trương nên bả vai thẳng tắp, thấy tôi nhìn lại anh nói tiếp, mặt vô cảm “Em vung tay mạnh quá.”
“Điều kiện gì?” Tôi bị biểu hiện buồn vui thất thường của Tô Đình làm cho khó hiểu.
Tô Đình ngẫm nghĩ, trực tiếp mở miệng, “Chồng tớ nói Hàn Lượng nhà cậu lúc đi học đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, năm nào cũng đứng nhất, không người nào có thể địch lại.”
“Haiz, cái này đều là quá khứ rồi mà…” Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng vẫn thoáng chút đắc ý… = =~
“Có xem show truyền hình thực tế* mới chiếu không?”
(* nguyên văn là ‘tiết mục’, nhưng Lót nghĩ chắc là kiểu những chương trình truyền hình như kiểu đuổi hình bắt chữ hay chiếc nón kì diệu gì đó thôi)
” Show truyền hình thực tế?”
“Chính là cái chương trình bắt một vài sinh viên chưa tốt nghiệp hay nghiên cứu sinh đi làm bài tập học sinh tiểu học ấy.”
“Có ấn tượng.”
“Đúng không, để chiến thắng cũng không phải dễ dàng đâu.”
“Cho nên?”
“Có thấy nên để Hàn Lượng nhà cậu tới chứng minh chính mình không?”
“Cái gì?”
“Đám nhóc ở lớp tớ thật sự khiến người khác phải đầu đầu!”
“Bọn nào cơ?”
“Đồng phục tiểu học của Đông Phương được công nhận là đẹp nhất thành phố, có muốn nhìn ông xã cậu mặc lên người, đeo khăn quàng đỏ, chế phục dụ hoặc*.”
(* chế phục dụ hoặc là nét hấp dẫn người khác vì mặc đồng phục ~ tạm hiểu vậy.)
“…”
“Thật ra gần đây tớ với hai đồng nghiệp đang cạnh tranh chức chủ nhiệm, trên tay chưa có thành tích nào nổi bật.”
“À?”
“Nếu Hàn Lượng nhà cậu muốn xin nghỉ, tớ nhất định duyệt. Nghỉ dài hạn cũng duyệt!”
“Duyệt giả?”
“Đi để tự tìm hiểu về cuộc sống học đường, về sau có thể hướng dẫn con hai người, tương đối có kinh nghiệm.”
“…”
“Dù sao cậu cũng muốn đi học, một mình anh ấy ở nhà, dễ buồn chán mà học thói xấu, tớ có thể giúp cậu theo dõi!”
“Tô…”
“Chẳng qua có thể thuyết phục chồng cậu đồng ý cũng không phải chuyện dễ dàng, chồng cậu có yêu cậu hay không yêu cậu chính là thể hiện ở hành động này rồi.”
“Tô Đình…”
“Như thế nào đây?” Cô nhìn tôi không đến ba giây đồng hồ, ngay trước khi tôi mở miệng đã ςướק lời, “Quyết định vậy nha? Vậy được, tớ đi giúp anh ta xử lý thủ tục nhập học! Đương nhiên ~” cô vừa cười vừa nghiêm mặt nhìn tôi, “Đây là điều kiện để tớ đi thuyết phục cha tớ!”
Thật ra tôi muốn nói…
Tô Đình cậu mà làm chủ nhiệm lớp học đó… Thật sự là khiến đám học sinh lớp cậu phải đau đầu rồi! >
Sơ nhị (5) ban.
Tôi lặng lẽ nhớ lại. Trường tiểu học là trường trẻ em, tất cả các lớp đều đánh theo số Ả Rập, lớp nào cũng độc nhất vô nhị, 71, 72, 73 lớp đều như vậy, duy nhất không rõ ràng là năm học. Giống như bây giờ cũng không tệ.
Quay đầu ngẫm lại, sau khi lớn lên, thỉnh thoảng cũng sẽ có suy nghĩ “nếu như quay lại khi đó”.
Đến khi loại ước muốn này thành sự thật, tôi chỉ cảm thấy lòng hân hoan đấy, vui vẻ đấy, căng thẳng đấy, đồng thời hưng phấn.
Thầy Lý xin gặp giáo viên tiết này một chút, thì thầm hai cậu, rồi bảo tôi cùng vào theo, nhìn một cái lớp có khoảng 50 người, bị đến 50 đôi mắt đồng loạt nhìn, tôi thầm nín thở, kỳ thật tôi là lão Ngưu ah lão Ngưu ah*.
(* chắc ý chị là “trâu bò” = “can đảm” = “nguy hiểm”)
“Bạn này từ hôm nay chính thức là một thành viên lớp ta, mời bạn mới giới thiệu qua một chút, mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
Tôi đứng hành lễ tại chỗ, sau đó ngẩng lên cười thật tươi, giới thiệu sơ qua về bản thân, rồi được sắp xếp chỗ ngồi.
Thầy giáo chỉ tôi ngồi tại hàng cuối cùng, có hai chỗ trống, lại nằm bên trái bảng.
Tôi sau khi ngồi xuống đặc biệt nhìn quanh, hai bàn lớn cũng không có khác nhau, nhưng sau một giây cửa đã đẩy ra, chính là cái cậu Giản Hạo ᴆụng phải trước cổng trường, một tay khoác ba lô qua vai, sau đó chậm rãi đi đến phía tôi.
Đổ mồ hôi… Chúng tôi là cùng lúc đi từ cổng trường vào mà…
Tôi lại nhìn đồng hồ, hắn có cần chậm thế không?
Thuận tiếc liếc quanh, các bạn học đều để đầy sách trên bàn, hoặc đặt hộp 乃út bình nước các loại, còn bàn hắn sạch không một hạt bụi, cặp thoạt nhìn cũng rất mỏng…
Thầy giáo rõ ràng nói, trước dùng chung sách giáo khoa với bạn cùng bàn… = =~
Mặc kệ thế nào, chào hỏi trước đã, “Chào cậu.”
Thế giới thật nhỏ.
Giản Hạo liếc tôi, nhíu mày ngồi xuống, lại nhìn tôi, cũng không thèm quản tôi, tựa vào mặt bàn ngủ.
Tôi có chút sững sờ ngồi nguyên chỗ, ngẫm nghĩ có nên mặt dày hỏi mượn tạm sách người khác.
Một góc bên trên đột nhiên ném đến một cục giấy, nhìn nhìn, hóa ra một trong những người hôm trước đã rút dao tương trợ, nhưng là tôi đã quên hắn là AB hay là CD…
Hắn nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó lại ném cho tôi một quyển sách, tôi tự nhiên cảm động đến rớt nước mắt, người nọ đã quay người lại, tôi nhìn cái tên trên quyển sách, Trình Gia Thượng, lặng lẽ ghi nhớ, sau đó nhìn về phía bảng đen, thầy giáo đang cho mọi người làm đề, trên đó viết ~
[Cho hình, L1 // L2 // L3, AB/BC = m/n, chứng minh: DE/DF = m/m+n.]
= =~… Đây là cái gì?
Tôi thật sự có học qua những cái này sao?
Tôi lấy sách lật tới lật lui, không hiểu gì hết, vừa thấy thầy giáo bộ môn đi đến phía mình, loại cảm giác kinh hãy này khiến tôi nghiêm chỉnh chờ đợi, sau đó nhớ ra cái gì, tranh thủ thời gian dùng một loại cảm xúc hoài niệm phức tạp đẩy Giản Hạo, nhắc nhở hắn, “Thầy giáo đến kìa!”
Hắn không để ý đến tôi, mà thầy giáo kia rõ ràng cũng hoa lệ xem nhẹ đi qua, đến gần nhẹ giọng hỏi tôi, “Thế nào, có nghi vấn gì không?”
Có! Hoàn toàn không hiểu gì hết!
Nhưng mà chuyện này liệu có bị báo cáo đến tai hiệu trưởng hay không? Trong tíc tắc, tôi như nhìn thấy vô số khuôn mặt khinh bỉ… Xuất phát từ lòng tự trọng của người lớn, hơn nữa thầy giáo này thoạt nhìn như vừa mới tốt nghiệp, nói không chừng tuổi còn nhỏ hơn tôi, vì thế tôi kiên định lắc đầu, cười bưng bít, “Không có ạ.”
“A, vậy là tốt rồi. Chăm chú làm bài, có gì không biết cứ hỏi.” Sau đó thầy giáo kia lại hoa lệ tiếp tục xem nhẹ Giản Hạo, đi về chỗ khác xem xét.
“…” Lúc nhỏ cảm thấy không có gì, nhưng đột nhiên tôi thấy rất phản cảm với hành động này của thầy giáo, đánh chửi đã không nên, xem nhẹ học sinh lại càng không nên a, tôi nhíu nhíu mày, sau đó chọc chọc cánh tay Giản Hạo, ý muốn đánh thức hắn, “Này, trang hai mấy?”
Hắn ngẩng đầu lên khỏi cánh tay nhìn tôi, sau đó chậm chạp gục đầu xuống, đúng lúc tôi đang muốn tiếp tục chọc hắn, hắn lại cúi người, rút quyển sách trên tay tôi, mở đến một trang, rồi lại gục xuống.
“Chờ một chút, cái này là kí hiệu gì?” Tôi chỉ cái chữ “//”.
“Song song.” Hắn cũng không nhìn.
A! Có ấn tượng rồi. Lại nhìn cái hình kia, lại tiếp tục hoảng loạn rồi, “Trên hình vẽ không thấy m và n…”
Hắn gối trên cánh tay yên tĩnh nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại đáp tôi một câu, “m và n chỉ là giá trị đại số.”
Tôi thiếu chút nữa buột miệng hỏi cái gì là giá trị đại số, nhưng đầu óc tôi đột nhiên mở ra, giống như đã hiểu ý của hắn, vì vậy tôi lại lần nữa nhìn vào đề bài, ba đường thẳng song song, hai tỉ lệ đồng dạng… Đầu tôi đột nhiên đầy nghi vấn, có chút khó hiểu chỉ vào tranh, “Cái này không cần chứng minh chứ, vừa nhìn đã biết mà.”
“…” Hiếm khi thấy được bộ dạng không biết nói gì của hắn, “Cậu cần ghi tường tận quá trình.”
“Vì sao?” Chuyện rõ ràng như vậy còn muốn chứng minh cái gì?
“Cậu phải dùng định lý tỉ lệ đường thẳng song song cắt đoạn thẳng, liệt kê quá trình.” Một bạn học ngồi đằng trước đột nhiên quay đầu, trả lại.
“… À.”
Thật ra tôi vẫn cảm thấy, cái bài này chẳng khác nào chứng minh Tiểu Minh là con của cha Tiểu Minh, mẹ Tiểu Minh là vợ của cha Tiểu Minh, mẹ Tiểu Minh và cha Tiểu Minh chỉ sinh ra một đứa con trai, chứng minh Tiểu Minh là con mẹ Tiểu Minh, rất không cần thiết…
Tôi vượt qua tiết một trong một loại cảm xúc phức tạp.
Không ngờ mấy bạn học lần trước giúp tôi bắt ςướק, rõ ràng đều cùng lớp với tôi, bốn người đều hưng phấn chạy qua, hỏi ta không ít vấn đề, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở tôi, trong lớp đám nữ sinh đều có phân nhóm đấy, để tôi đứng vị trí tốt*.
(* đại khái là không bị lạ lẫm khi mới vào = =~ )
Nói chuyện vài câu, tiết hai là ngữ văn liền bắt đầu, chương trình học mới sửa đổi không ít nội dung, trước khi sách ngữ văn của chúng tôi trừ bìa có màu, còn lại đều là đen trắng, hơn nữa chữ tương đối nhỏ, ngày này đã sinh động hơn không ít.
Hết tiết hai còn phải tập thể dục giữa giờ.
A ha…
Tôi không biết!
Tôi chỉ nhớ mỗi bài tập chăm sóc mắt thôi… = =~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc