Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 36

Tác giả: Sakura Mooru

Ôm chặt hơn và yêu nhiều hơn
Minh chán nản thở dài lần thứ n. Cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra đây? Cô cảm thấy truyện cổ tích đúng là kinh dị. Mà những lời hắn ta nói giống như 1 lời nguyền ám ảnh cô không dứt. Hắn ta thực sự mang tới 1 tờ hóa đơn, mà khi cô nhìn vào không thể không há hốc. Không phải cô kinh ngạc vì họ ***, mà kinh ngạc vì.. Không ngờ mình lại giá trị như vậy.
“Lại thở dài?” Quỳnh nhíu mày nhìn cô. Dạo này Minh cứ luôn chán nản, cả người thì uể oải, cứ 10 giây lại thở dài 1 lần làm cô nghe cũng sốt ruột.
“Cậu có vấn đề gì khó nghĩ nói ra xem nào!” Quỳnh rất nghiêm túc hỏi.
Minh xoay mặt ra nhìn con bạn thân, đôi mắt thờ ơ lãnh đạm, miệng muốn nói, rồi lại thôi. “Cậu muốn giúp cũng không nổi!” Cô lại thở dài.
“Cậu làm ơn đừng thở dài được không? Mình sốt ruột muốn ૮ɦếƭ!” Quỳnh tức giận trừng cô.
“Nhưng ngoài thở dài mình biết làm gì?” Minh chán nản kêu trời.
“Có chuyện gì nghiêm trọng như vậy?” Quỳnh kinh hãi nhìn cô. Chưa bao giờ thấy cô có vẻ tuyệt vọng như vậy.
“Không phải là chị cậu lại bắt đi xem mắt chứ?” Như đột nhiên nghĩ ra cái gì, Quỳnh lại tiếp. “Không phải. Kể cả có xem mắt cũng không đến mức muốn ૮ɦếƭ như vậy! Thật ra là chuyện gì?”
“Cậu không muốn biết đâu!” Minh chán nản nằm dài xuống bàn, thở dài thườn thượt.
“Ai bảo mình không muốn biết? Mình rất muốn biết là khác!” Quỳnh khẳng định. “Hay là.. đừng bảo chị cậu ép gả cho ai nhé!” Cô trợn mắt nhìn Minh.
Minh ngóc đầu dậy, gương mặt lờ đờ thều thào trăn trối vài lời. “Nếu như vậy đã tốt!”
“Hả? Như thế mà còn tốt?” Quỳnh kinh hãi nhìn nó. ૮ɦếƭ rồi! Thế này chứng tỏ truyện vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Nói thật đi! Có chuyện gì? Cậu nói sớm may ra còn giúp được.. Hay là.. cậu mắc bệnh hiểm nghèo? Ung thư máu? U não? Hay hở tâm thất?” Quỳnh ngồi xổm trước bàn của cô, ghé mắt nhìn cô đang gục trên bàn.
Minh thờ ơ mở đôi mắt, nhìn cái người ở đối diện mình. “Cậu xem quá nhiều phim Hàn rồi đấy!”
“Này này. Cậu không biết tỉ lệ ung thư đang tăng à? Cái này không phải do phim ảnh.” Quỳnh nói đương nhiên.
Minh mệt mỏi nhắm mắt lại, xem như đồng ý. Hiện tại chỉ mới nghĩ những lời nói của hắn đã đủ làm cô đau đầu rồi. Nhưng cô lại càng đau đầu hơn khi nhìn những chứng từ sổ sách chứng tỏ hắn đã mua cô. Bây giờ cô mới hiểu, tại sao dù có là phi pháp bọn họ cũng vẫn ***. Nhưng mà cô nên làm gì.. Không. Sai rồi. Không phải cô nên làm gì. Bởi vì những giấy tờ đó là phạm pháp. Nếu đưa ra trước pháp luật, cô sẽ là người được hưởng lợi, và được bảo vệ. Vậy tại sao cô lại phải sợ hắn chứ?
Nghĩ tới đây, Minh lập tức bật người dậy. Đúng rồi. Cô không phải đang ở trong nhà giam của hắn, cô bây giờ đang ở giữa thủ đô. Cô không phải sợ bất cứ lời đe dọa nào của hắn.
“Cậu làm sao vậy?” Quỳnh lo lắng đưa tay lên sờ trán con bạn thân. Vừa rồi còn như ૮ɦếƭ trôi giờ lại anh dũng quả cảm “vùng lên”. Phát sốt rồi sao?
“Sao mình lại ngốc như vậy?” Đôi mắt cô sáng ngời, miệng vô thức lẩm bẩm.
“Cậu nói gì?”
“Sao mình lại phải sợ hắn chứ?” Minh nheo mắt lại, rất bất bình với chính mình.
“Hả?” Quỳnh ngơ ngẩn cả người nhìn cô.
“Không có gì. Cậu đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm!” Minh vội vã xua tay, làm sao cô có thể nói được chuyện trước đây của 2 người với Quỳnh chứ. Ngay cả với chị gái cô cũng không thể mở miệng nữa là..
“Không phải cậu nói hôm nay anh chị cậu về nhà làm cơm sao?” Cô kinh ngạc hỏi lại con bạn.
“૮ɦếƭ! Mình quên béng mất!” Minh khựng lại. Làm sao cô có thể quên hôm nay là ngày họp gia đình hàng tháng.
“Mình biết ngay mà!” Quỳnh thở dài. “Chị cậu vừa gọi điện thoại!”
“Biết rồi. Mình về ngay! Hẹn cậu hôm khác vậy!” Minh ái ngại nói.
Quỳnh chỉ gật đầu cười. Khi thấy cô đã khuất bóng trong thang máy mới thu bàn tay đang vẫy lại, đôi mắt trở nên mơ hồ. Minh chắc chắn có chuyện muốn giấu. Điều này làm cô cảm giác buồn bã. Từ rất lâu rồi nó luôn có 1 khoảng cách vô hình nào đó với cô. Tuy rằng nó đối với cô rất tốt, 2 người như chị em, nhưng dường như có 1 điều gì đó Minh luôn che dấu mà cô không thể chạm vào được. Một điều mà chỉ mình nó biết là gì.
Minh hớt hải chạy về nhà, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Không biết bà chị gái của cô có nổi giận hay không. Lại nói tới họp gia đình, tâm trạng vừa mới phấn trấn của cô lại xẹp xuống y như bị xì hơi. Họp gia đình là gì? Nghĩa là gia đình tụ họp lại 1 chỗ, ăn uống nói chuyện. Địa điểm ở đâu? Dĩ nhiên là nhà cô. Chủ đề chính là gì? Dĩ nhiên sẽ là…
“Minh!” Một giọng nam dịu dàng kéo cô lại với thực tế.
Minh hơi ngẩng đầu, phát hiện 1 người đang ông đang tay xách nách mang rất nhiều thứ đứng ngoài cửa, cô vội vàng chạy lại, gương mặt tươi cười như hoa, một tay đỡ lấy đống túi trên tay người đàn ông.
“Anh rể!”
“Vừa đi làm về!” Người đàn ông dịu dàng cười với cô, bàn tay lại không buông đống túi trên tay ra.
Minh hơi nhíu mày nhìn ông anh rể của cô, giống như 1 cô em gái ngoan ngoãn đang giận dỗi. Cô kéo mạnh túi hơn. Nhưng bàn tay của người đàn ông kia vẫn không chịu buông ra. Cô lại kéo 1 lần nữa, nhưng vẫn không ăn thua. Chỉ thấy anh vẫn nhìn cô cười dịu dàng, nhưng tay lại không chịu di chuyển.
Minh bĩu môi, khoanh 2 tay trước ***, gương mặt rất không hài lòng với người đối diện. Nhìn người đàn ông đối diện, đó là 1 người đàn ông cao chừng 1m7 hơn 1 chút, dáng người hơi mập 1 chút, gương mặt bầu bĩnh, tuy không đẹp trai nhưng có chút phúc hậu dịu dàng. Mặc dù tuổi đã ngoài 40 nhưng vẫn làm người ta thấy gần gũi.
Anh cười nhẹ nhìn cô em vợ của anh. Vợ anh rất yêu thương cô, vì cô là người thân duy nhất còn tồn tại của vợ hắn. Cho nên dĩ nhiên, vợ anh yêu cô 1, anh cũng không thể yêu ít hơn 1. “Anh có thể mang được!”
“Em lại không phải vợ anh. Đâu cần phải tỏ ra lịch sự với em?” Cô không đồng ý, lại giật chiếc túi, gương mặt phụng phịu rất khó chịu.
“Được rồi! Anh mang được! Không cần em giúp đâu!” Vừa nói anh vừa dịu dàng xoa đầu cô. Em vợ anh rất dễ thương, chỉ mỗi tội đến giờ vẫn chưa có người yêu, làm cho bà vợ của anh đau đầu. Mỗi lần họp gia đình đều mang việc này ra họp bàn. Ý muốn là nhắc cô sớm có người yêu, nhắc anh có ai độc thân thì giới thiệu cho cô. Anh cũng muốn lắm nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thể tìm được người ưng ý cô. Anh nghĩ không phải cô khó tính, bởi vì anh cũng không thể hình dung, phải là 1 người như thế nào mới có thể xứng với cô?
Bị anh xoa đầu, Minh hơi sững lại. Đôi mắt to tròn lơ đễnh nhìn gương mặt dịu dàng của anh. Cô đột nhiên cảm thấy ấm áp giống như trước đây bố cô vẫn thường xoa đầu cô. Minh ngây ngốc mỉm cười. Chị thật hạnh phúc.
“Được rồi! Mau vào nhà, không thì chị em lại phải đợi lâu!” Anh xoay người, giơ tay ra cho cô khoác.
Minh rất tự nhiên khoác tay anh rể, 2 anh em vui vẻ vào nhà.
“Hai người là nhân tình sao?” Nguyệt lạnh mặt chống hông nói.
“Bà xã, em ghen sao?” Anh rể vui vẻ chạy tới yêu chiều vợ.
“Em đâu rảnh như vậy. Em chỉ đang hy vọng thôi!” Nguyệt lườm Minh 1 cái răn dạy.
“Em hy vọng anh có nhân tình!” Anh rể nghiêm mặt, véo má chị 1 cái.
“Không phải anh. Ý em là hy vọng nó kiếm được ai đó. Nó làm nhân tình cũng được!” Cô trách móc nhìn cô em 1 cái.
Minh chỉ có thể cười khổ. Chị gái lại giương vuốt rồi. Dĩ nhiên chủ đề của những lần họp gia đình vẫn luôn là.. tại sao em không có người yêu? Bây giờ thì lại còn khuyến khích cô đi ℓàм тìин nhân cũng được. Chị có phải chị em hay không? Có ai lại muốn em mình đi làm vợ bé người ta không chứ.
“Em.. mau đứng lại!” Thấy cô chạy trốn, Nguyệt lạnh giọng nói. Lại như vậy. Ở nhà cô, kẻ giỏi trốn nhất chính là nó. Chỉ cần thấy mùi nguy hiểm, là y như rằng sẽ không thấy nó vì nó đã chạy trốn mất rồi.
“Chị, em cần vào nhà vệ sinh!” Minh cười gượng gạo, nhìn vào gương mặt xinh xắn của chị gái mình.
“Đi chậm 1 chút cũng không làm em viêm thận!” Nguyệt rất lạnh lùng.
“Em rất mắc!” Minh nài nỉ.
“Cứ tự nhiên. Chị sẽ dọn!” Cô lạnh lùng không cho em cô đường thoát.
Minh biết mình cùng đường rồi, nên đành ngậm ngùi cúi đầu. Xong rồi. Lần này có chạy không thoát.
“Em muốn như thế nào đây?” Nguyệt nghiêm túc nhìn cô em gái của mình. Đã hai mấy tuổi đầu vẫn không có 1 mảnh tình vắt vai khiến cho cô thật sốt ruột. Trước đây cô chưa lập gia đình, nó muốn làm gì cô còn có thể bảo vệ nó. Nhưng bây giờ, cô đã lập gia đình, 2 chị em không ở chung. Cô đâu thể chăm sóc nó suốt ngày. Cho nên nó nhất định phải có 1 người ở cạnh cô mới an tâm.
“Được rồi!” Nguyệt thở dài, nhắm 2 mắt lại dưỡng thần, rồi mới mở đôi mắt đẹp đẽ ra nhìn cô. “Con gái cũng không sao. Em mau dẫn về đi!”
“Hả?” Minh kinh ngạc nhìn chị cô.
“Chị nói yêu con gái cũng không sao. Giờ không thiếu đám cưới đồng tính. Chị không sao hết, nên em mau dẫn về nhà đi!” Nguyệt nói gương mặt rất nghiêm tuc, trong mắt lại có chút đau lòng. Khi cô cưới chồng rồi dọn đi, cô rất muốn mang Minh đi, nhưng nó nhất định không chịu. Nó nói muốn ở 1 mình. Làm cho cô cảm thấy đau xót là, ước muốn lấy được 1 người giàu có để 2 chị em có thể sống sung sướng hơn, nhưng hình như nó đã quên mất. Từ 8 năm trước, khi nó trở lại, có điều gì đó nó không nói với cô. Lời khai của nó khi ấy, cô vẫn nhớ rất rõ. Nó nói nó không biết gì cả, và nó không bị ép buộc phải bán mình hay thấy bất cứ ai bán người hết. Còn đám người đó khi thấy cảnh sát chạy trốn vì họ là dân vượt biên. Mọi lời nói của nó chỉ đơn giản như vậy. Bởi vì mọi cô gái đều trả lời không biết hay bị ép buộc, nên hồ sơ vụ án bị khép lại, không có bất cứ cuộc truy lùng hay điều tra nào mở thêm nữa. Tuy nó không nói với cô, nhưng cô hiểu nó đang bảo vệ 1 ai đó. Nó không nói, cô lại không dám hỏi. Cứ như vậy kéo dài suốt 8 năm. Thời gian đầu cô nghĩ nó bị bóng ma tâm lý, nên không muốn yêu đương, mới cho nó rất nhiều thời gian. Nhưng 1 năm, rồi lại 1 năm trôi qua, nó vẫn không hề thay đổi làm cho cô lo lắng.
“Em không đồng tính!” Minh nhíu mày nói.
“Vậy tại sao em không hứng thú với con trai?” Nguyệt rất nghiêm túc hỏi. Chưa bao giờ thấy nó dẫn ai đó, hay thân thiết với nam.
“Ai nói em không hứng thú.” Cô kháng nghị. Nhưng rất nhanh gương mặt cô trở nên đông cứng. Vừa có 1 bóng người xoẹt qua trong trí nhớ của cô.
Nhìn gương mặt cô ngây ngẩn, Nguyệt có chút kinh ngạc. “Chẳng nhẽ, em có người thích rồi?”
Minh hơi chột dạ nhìn chị gái xinh đẹp của mình, trái tim cô thắt lại 1 nhịp. Cô rất sợ mỗi khi ai đó nhắc tới người đó. Dù chỉ là 1 lời bóng gió, cũng đủ làm trái tim cô loạn nhịp.
“Không phải cái anh chàng xuất hiện hôm xem mắt chứ?” Nguyệt tươi cười như hoa, đôi mắt sáng lấp lánh.
Anh rể cô ở 1 bên nghe 2 chị em nói chuyện, cũng bắt đầu cảm thấy tò mò về người mà cô thích, bởi vì anh rất muốn biết người thế nào mới hợp với cô. Nói thật ra là, mỗi lần họp gia đình đều là cuộc chiến của 2 chị em họ, 1 người chị thì cố ép em đi xem mắt, 1 người em thì viện đủ cớ, nhẹ thì đi vệ sinh, nặng thì thà nhập viện 1 tháng còn hơn phải đi xem mắt. Rất thú vị!
Minh trầm ngâm nhìn chị gái mình, gương mặt xinh đẹp như hoa tươi cười làm cô lại nhớ những người con gái cô gặp ở đó, nhớ tới Mi với gương mặt của 1 thiên thần, và người đó. Trong đáy mắt xoẹt qua 1 tia ảm đạm, nhưng rất nhanh bị sự linh hoạt của cô che lấp không còn tung tích.
“Chị đừng nghĩ bậy anh ta chỉ là đối tác với công ty em!” Cô mỉm cười nói.
“Đối tác? Đối tác mà lại nổi cơn ghen giữa đường?” Nguyệt quyết tâm đào bới.
“Đó không phải ghen!” Minh liền phủ nhận, trong lòng hơi nhói 1 chút, nhưng cô lại mặc kệ cảm giác đau tức ấy. Rất kiên định nhìn chị gái của cô.
Nguyệt hơi nhíu mày. Em phủ nhận cho chị, hay cho chính mình vậy? Cô không hài lòng với thái độ chối đây đẩy của em gái mình, nhưng cô lại không biết phải làm sao với Minh, nhìn ánh mắt sáng ngời của em cô, cô lại lùi bước.
“Được rồi. Không nói nữa. Mau ăn cơm!” Nguyệt xoay người đi vào bếp dọn cơm.
Minh kinh ngạc nhìn theo chị gái của mình, cảm thấy không quen lắm. Mọi lần, người chạy trốn đều là cô, lần này lại là chị gái buông tha trước. Cô hơi ngẩn người, chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp kia quay lại nói với cô.
“Em còn định ngồi đó?” Nguyệt hơi trừng mắt, giọng nói lại rất dịu dàng. Haizz. Ai bảo cô chỉ có mình nó là em gái, không chiều nó, chẳng nhẽ lại làm nó đau lòng nữa sao?
Minh khẽ cười, vui vẻ đứng bật dậy khỏi ghế. “Ăn cơm thôi!”
“Cái con nhỏ này!” Nguyệt liếc cô 1 cái, rồi xoay người vào bếp. Trên môi không giấu nổi nụ cười. Em gái cô không có ai bên cạnh cũng được, miễn nó vui vẻ là được rồi.
1h30’ sáng..
Tiếng chuông đồng hồ vẫn đều đều “tik tak” như bao buổi đêm khác. Trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp trên chiếc giường đơn, một người con gái đang ngon giấc nồng. Gương mặt ngây ngô như 1 đứa trẻ hoàn toàn không biết rằng, từ ngoài ban công có 1 bóng đen vừa bước vào.
Minh rúc đầu vào gối, hàng lông mi khép lại che đi con mắt to tròn thông minh thường ngày nhưng lại khiến cô càng thêm yêu kiều. Bờ môi mọng trong bóng đêm giống như 1 bông hoa lặng lẽ nở trên nền da trắng mịn như tuyết mùa đông, làm cho bóng đen vừa bước vào phải ngừng lại.
Bóng đen chậm rãi bước tới gần giường, im lặng nhìn con người đang ngủ trên giường, lại đưa mắt nhìn cửa ban công không đóng, hắn lắc đầu.
Cô vẫn hoàn toàn không biết rằng, vừa có người đột nhập vào nhà mình, vẫn rất thoải mái nằm ngủ ngon lành. Nhưng 1 trận gió đêm không an phận từ bên ngoài thổi vào, làm cho Minh hơi nhíu mày, theo bản năng cô rúc sâu hơn vào trong chăn, lông mày hơi nhăn lại.
Hắn tức giận nghiến răng nhìn cô, rồi xoay người ra đóng cửa. “Ở một mình mà còn mở cửa sổ ban công. Em thật sự không biết sợ là gì chắc?”
Sau khi đóng cửa sổ xong, hắn tức giận xoay người lại ngồi xuống bên cạnh giường. Nhìn gương mặt vô tội của cô hắn thật muốn cho cô 1 trận. Cô ta không biết mở cửa khi ngủ khác gì mời sói vào nhà, hơn nữa hắn đã ở đây 1 lúc lâu rồi, cô ta còn chưa chịu dậy. Cô ta là mèo hay là heo mà ngủ như ૮ɦếƭ vậy. Tú Triết tức giận nhìn gương mặt đang mơ màng kia, trong lòng lửa giận lại được châm ngòi thêm 1 can xăng ***, làm cho hắn lại càng nóng nảy. Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của cô, cảm giác mềm mại mát lạnh từ làn da cô truyền qua lòng bàn tay khô ráp của hắn, làm cho ***g *** hắn cũng mềm ra. Đôi mắt sắc bén mọi ngày trở nên nhu hòa, bờ môi của cô, gò má mềm mại của cô, hàng lông mi đen thẳng của cô. Hắn hơi thở dài.
“Nhóc con, tám năm không có anh, em sống tốt lắm sao?” Hắn nhẹ giọng nói. Trái tim hắn lại thắt lại, trong đôi mắt sắc xảo lại nghĩ tới đêm đông lạnh lẽo đó. Hắn nhớ rất nhớ bóng dáng gầy yếu của cô trong dòng nước lạnh, nhớ ánh trăng dáp bạc lên con sông lạnh lẽo kia, bóng người đơn bạc giữa bóng đêm và dòng nước của cô, lúc ấy cô như 1 nàng tiên rơi xuống thế gian, vừa ảo mộng, lại vừa đơn độc, làm cho hắn không thể chạm tới. Cô ấy không biết, hắn rất sợ đúng không? Hắn mãi mãi lo sợ điều đó xảy ra, sợ hãi cô gần trong gang tấc, nhưng lại xa mãi ngàn mây.
Minh hơi nhíu mày vì cảm giác nhồn nhột trên mặt, cô dụi dụi mặt vào thứ đang bám trên mặt mình, muốn xác định nó là cái gì. Một mùi vị quen thuộc xông vào mũi cô, làm cho cô khẽ mỉm cười, làn môi nở 1 nụ cười, chạm nhẹ vào lòng bàn tay thô ráp kia. Rất dễ chịu. Cảm giác khô ráp sần sùi chạm vào làn da nhột nhột, nhưng lại khiến cô cảm thấy quen thuộc, an toàn. Cô vô thức gục đầu vào lòng bàn tay hắn mà ngủ.
Hắn bị động tác của cô làm cho sững sờ. Bất giác cười dịu dàng, mọi giận dữ trong lòng đều theo gió thổi bay đi. Nếu em không chạy trốn, anh sẽ giữ em như lúc này, đặt trong lòng bàn tay cưng em, chiều em. Như vậy có được không?
“Hmm..” Minh hơi nhíu mày, luồn tay xuống gối.
Tú Triết nhìn gương mặt xinh xắn của cô, trái tim của hắn đập thình thịch, thình thịch. Nếu như, nếu như cô còn dám có bất kì hành động khiêu khích nào với hắn, hắn nhất định sẽ không kìm lòng được. Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã không kìm lòng được. Cho nên, khi bắt tay cô, hắn giữ chặt lấy tay cô, không muốn buông, cũng không thể buông. Cô không biết sự quyến luyến của hắn sao.
Minh lơ đễnh chẹp miệng, Chiếc l*** lơ đễnh *** môi, làm đầu lưỡi chạm vào lòng bàn tay của hắn. Hơi thở nóng nảy đầy hơi nước của cô chạm vào bàn tay hắn nhột nhột, giống như thổi lửa vào lò thiêu, lại thêm Chiếc l*** mềm mại ấm nóng của cô giống như rót thêm mật ngọt vào trong ngọn lửa của hắn.
Tú Triết tức giận thu tay về, nhìn vào lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm cô vừa lưu lại. Hắn hết chịu nổi nữa rồi. Cho nên.. không cần suy nghĩ, liền kéo chăn chui vào trong chiếc giường đơn của cô, không hề suy nghĩ bắt đầu hành động.
Minh cảm thấy rất khó chịu, tại sao hôm nay người cô lại cảm thấy nhột nhạo như vậy? Cô nhíu mày, xoay người. Nhưng lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Cảm giác người như bị kiến bò, cái gối của cô hôm nay lại trở nên cứng rắn, nhưng rất ấm. Hơn nữa.. có mùi.. có mùi kì lạ! Minh hít hít 1 hơi, có mùi rất quen thuộc, cô vô thức sờ sờ. Cứng rắn, mấp mô, có hình có dạng, lại hơi ấm áp.
“Em còn định kiểm tra gì nữa?” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Minh giật mình, toàn thân cứng đơ. Ác mộng. Lại là ác mộng! Trong suốt tám năm qua cô lại gặp ác mộng lần nữa. Cô ghét mơ thấy hắn, ghét nhớ tới hắn. Nhưng mà, cô lại không muốn tỉnh lại, muốn nhìn mặt hắn thêm 1 chút, rồi mới tỉnh lại có được không?
Hắn nhìn gương mặt mơ mành của cô, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm vào vành tai của cô, nhỏ giọng khiêu khích.
“Muốn kiểm tra cho em kiểm tra nhé!”
Minh run nhẹ người. Cảm giác này rất thật. Đáng sợ. Thật đáng sợ. Sao lại giống thật vậy? Tại sao làm cho cô lưu luyến như vậy? Không được. Không được. Không thể. Đây chắc chắn là điều không thể. Cô phải tỉnh lại, cô phải tỉnh lại.
Minh cố thoát khỏi cơn buồn ngủ, mắt mở lớn, cố gắng giúp mình tỉnh táo. Cô tự nói với mình, chắc chắn cô sẽ nhìn thấy căn phòng quen thuộc, trần nhà quen thuộc, khung cảnh quen thuộc. Nhưng mà.. kì lạ, tại sao lại có 1 đôi mắt rất sắc lại ở rất gần. Minh bắt đầu điều chỉnh lại tiêu cự cho mắt mình. Cái mũi thẳng cứng rắn, đôi môi mỏng đang nở nụ cười quỉ quyệt, gương mặt..
Minh lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, cô trợn mắt, há hốc mồm nhìn gương mặt đối diện.
Hắn đơn giản mỉm cười, trong lòng nhộn nhạo cảm giác khó tả. Hắn yêu ૮ɦếƭ gương mặt ngái ngủ của cô, cho nên trước đây lúc nào cũng nằm đợi cô rời giường rồi hắn mới dậy, vì muốn xem 1 chút, muốn tận hưởng 1 chút như 1 bí mật của riêng hắn.
“Anh.. anh.. tại sao anh lại ở đây?” Minh run rẩy nhìn hắn, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng phát hiện cơ thể mình đã bị trói cứng lại.
“Là em mở cửa mời khách vào!” Hắn thản nhiên trả lời, bàn tay lại mò mẫm trên người cô.
“Ngừng lại! Buông tôi ra!” Minh gào tướng lên muốn thoát ra ngoài.
“Lại muốn chạy?” Hắn bị hành động của cô làm cho tức giận. Tại sao lúc nào cũng muốn rời khỏi hắn? Cô không thể ngoan ngoãn 1 chút sao?
“Anh mau cút cho tôi! Tôi sẽ gọi cảnh sát buông ra!” Cô tức giận giẫy dụa. Tại sao hắn cứ phải bám diết theo cô? Tại sao không thể buông tha cho cô dù chỉ 1 lần.
“Em nghĩ em có thể gọi sao?” Hắn cười mỉa mai, trong mắt là ngùn ngụt lửa giận. Hình ảnh chiều nay lại hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn tức giận, dịu dàng của hắn lập tức bị ngọn lửa ghen ghét đẩy bay vào tận đáy tâm hồn. Không hề nghĩ ngợi hắn rút thắt lưng da, túm lấy 2 tay cô trói chặt lại.
“Buông ra! Anh làm gì? Mau thả tôi ra!” Minh giẫy dụa trong vô vọng, cô sợ hãi. Sợ hãi ánh mắt đó của hắn giống như 1 con thú hoang. “Tôi không phải món hàng của anh. Anh không được quyền làm như vậy!”
“Em nhầm rồi! Tôi là người có đủ quyền hạn đối với em!” Hắn cười nhạt. Siết chặt chiếc thắt lưng da vào thành giường làm cô đau đớn la lên 1 tiếng.
“Khốn kiếp! Mau thả tôi ra. Nếu không anh sẽ phải hối hận!” Cô căm phẫn nhìn hắn. Bộ mặt thật của hắn. Tại sao lại phải dùng cách này đối đãi với cô. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy. Bàn tay cô giãy dụa lại càng khiến chiếc thắt lưng siết chặt hơn, làm cho cổ tay của cô đau đớn đến đỏ lựng, nhưng gương mặt của cô lại không có 1 điểm yếu đuối. Bởi vì, cô hiểu rõ người đàn ông đối diện sẽ không bao giờ dừng lại một khi hắn đã quyết định. Sự dịu dàng thoáng qua của hắn, chẳng qua chỉ là 1 vài phút bất bình thường của hắn mà thôi. Mấy ngày trước, khi hắn nói ra chuyện cô thuộc về hắn cô đã hiểu rõ. Hắn đơn giản chỉ đang chơi 1 trò chơi bằng sự kiêu ngạo của bản thân hắn. Bởi vì cô đã chạy trốn, bởi vì cô đã bỏ lại hắn, cho nên hắn sẽ trở lại. Đòi lại những thứ hắn cho rằng thuộc về hắn. Cho tới khi nào chưa được thứ hắn cần hắn sẽ không bỏ cuộc. Hắn ta không có lòng trắc ẩn, không có sự mềm yếu. Cái hắn có duy nhất chỉ là kiêu ngạo và lạnh nhạt của đàn ông. Hắn muốn cho người khác thấy quyền uy của hắn. Mà cô lại vô tình là 1 người không sợ quyền uy của hắn. Bởi vì..
“Hối hận? Em có thể làm gì tôi?” Hắn cười lạnh, bàn tay vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô, trong đáy tim có chút luyến tiếc không rời. “Báo cảnh sát?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc