Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 32

Tác giả: Sakura Mooru

Minh cảm thấy sởn gai ốc. Trái tim của cô run lên như con nai sợ hãi chạy trốn. Đôi mắt to tròn của cô run rẩy đảo đi lại trong tròng mắt. Cô sợ hãi, cô thật sự sợ hãi. Cặp lông mày của cô nhíu chặt thật chặt, đôi mắt cũng trở nên mọng nước.
Tú Triết nhìn thấy đôi mắt mọng nước của cô làm cho trái tim hắn thót lại 1 nhịp. Có phải hắn đùa với cô hơi quá trớn rồi ko? Hắn nhẹ nhàng nới lỏng tay ra 1 chút.
Minh chỉ đợi có thế lập tức nhân cơ hội tên xã hội đen lơ là, mà giật mạnh tay mình ra. Trong 1 thoáng rời ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của hắn, Minh đột nhiên nghe 1 tiếng tích trong ***g ***. Cái cảm giác lạnh băng của 8 năm trước dương như lại trở về. Cô bối rối mở lớn đôi mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn phản chiếu ngược lại trong mắt cô.
Tú Triết giống như bị đẩy xuống địa ngục. Cảm giác hụt hẫng của 8 năm trước lại 1 lần nữa trở lại, giống như 1 nỗi ám ảnh lặp đi lặp lại mãi ko dứt. Cái cảm giác trống rỗng lại 1 lần nữa làm cho ***g *** của hắn rét lạnh. Hắn đã nói với hắn hàng trăm lần sẽ ko bất cẩn thêm 1 lần nữa, nhưng cuối cùng cô lại 1 lần nữa thoát ra khỏi tay hắn. Ko được!
“Đại ca!” Nam vội vàng huých nhẹ vào vai hắn 1 cái, cố gắng ngăn cản hắn tiến lên.
Tú Triết bị đồng tác của Nam chặn lại, lúc này hắn mới để ý tới những người ở xung quanh mình. Lúc này hắn mới thấy hình như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chính mình. Hắn khẽ e hèm 1 tiếng, quay lại gương mặt bình thản mọi ngày.
“Mọi người đã đo đạc xong chưa?” Hắn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra nói.
“Công việc đã gần xong rồi ạ!” Vị giám đốc vui vẻ tươi cười đầy hiếu khách nói.
“Tốt lắm. Tôi hy vọng công việc sẽ xong thật sớm.” Tú Triết thản nhiên cười.
“Dạ dĩ nhiên chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành đúng hạn. Bản thiết kế sẽ có trong 2 tuần.” Vị giám đốc vô cùng tươi cười nói.
“2 tuần?” Tú Triết hơi nhíu mày, đôi mắt lại vờ vô tình liếc qua nhìn cô. “Như vậy liệu có kịp hoàn thành đúng hạn ko? Còn phải lát lại toàn bộ sàn nhà, thay đèn trần, sơn lại tường nữa!”
“Anh đứng lại! Anh mau đứng lại cho tôi!” Minh vừa thở hồng hộc vừa giơ tay lên chỉ thẳng vào tên đang đi vô cùng thản nhiên kia.
“Đại ca!” Lu*** ngại vừa nhìn cô, lại quay sang nhìn đại ca đang thản nhiên bước đi.
Nam im lặng bước theo Tú Triết, chỉ có im lặng quay đầu nhìn Minh đang chạy theo bọn họ ở đằng sau. Cô gái mà đại ca chờ đợi suốt 8 năm, cô ta dường như quyến rũ hơn nhưng lại có vẻ trẻ trung lạ lùng.
“Anh lập tức đứng lại cho tôi. Tôi đang gọi anh đấy có nghe ko hả?” Minh tức giận vừa bước đi vừa gào lên.
“Gọi là chồng!” một giọng nói trầm thấp vang lên.
Minh giống như vừa nghe 1 tiếng sét đánh giữa trời quang. Hắn ta vừa nói gì?
“Anh vừa nói cái gì?” Minh ko tin được nhìn theo bóng lưng của ai đó nghi ngờ hỏi.
“Gọi tôi là chồng tôi sẽ nghe!” Hắn lạnh lùng đứng yên tại chỗ ko thèm quay đầu lại, chỉ để lại giọng nói trầm thấp của chính mình.
“Anh.. Anh..” Minh cảm giác lưỡi mình vừa bị nuốt vào trong.
Tú Triết đứng im trong vài giây, sau đó lại thản nhiên sải bước chân dài kiêu ngạo của hắn rời khỏi hiện trường.
“Minh! Minh à!”
Minh chán nản quay sang nhìn vị giám đốc đang khóc ko ra nước mắt ở bên cạnh mình, lại nhìn 1 lượt những gương mặt đang hốc hác như ૮ɦếƭ trôi của tập thể công nhân viên công ty.Cô tức giận thở hắt ra 1 cái.
“C H Ồ N G!!” nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ cái, cô tức giận đến xì khói.
Tú Triết vui vẻ nở nụ cười, bước chân lập tức dừng lại. Nhưng ngay lúc hắn xoay người lại đối diện với cô, gương mặt lại trở về bộ dáng thờ ơ mọi ngày.
“Chuyện gì vậy?” Hắn hỏi, trong đáy mắt lại tràn ngập ý cười.
Minh chán nản đảo con mắt to tròn 1 vòng, thở hắt ra 1 hơi chán nản, mới có đủ kiên định mà đi nói chuyện với tên xã hội đen này.
“Anh nói là lát lại toàn bộ nền nhà, sơn lại tường cũng như thay lại hệ thống chiếu sáng?” Minh trừng mắt nhìn hắn.
“Phải!” Hắn trả lời vô cùng nhẹ nhàng.
“Vậy đâu phải chỉ là thiết kế văn phòng?” Minh siết chặt tay tức giận nhìn hắn. “Thời gian 2 tháng ko thể kịp làm từng ấy việc!”
“Hợp đồng của chúng ta đã ký. Hơn nữa trong hợp đồng cũng viết rõ sẽ làm cho tới khi bên A hài lòng mới thôi!”
Minh tức giận quay sang lườm vị giám đốc đang đứng bên cạnh mình. Chỉ thấy dưới sự áp bức của tầng lớp lao động địa chủ đang vô cùng khúm núm đứng đó. Minh ko còn lời nào để nói chỉ trừng trừng nhìn vào kẻ đang đứng đối diện mình, sau 8 năm áp lực của hắn vẫn ko hề thay đổi. Nhưng cô ko sợ, 8 năm trước cô có thể đối mặt với hắn, vậy thì bây giờ tại sao cô lại ko thể đối diện với hắn?
“Nhưng chúng tôi chỉ nhận trang trí lại văn phòng chứ ko bao gồm cả thi công dự án!”
“Vậy tường và sàn nhà ko nằm trong nội thất ư?” Hắn nhướng mày nhìn cô.
“Cái này..”Minh cảm nhận trong miệng có vị gỗ đắng ngoét. Dĩ nhiên là phân mảng tường, hay màu sắc sàn nhà cũng là 1 phần của nội thất nhưng mà..
“Trong hợp đồng ghi rõ bên B chịu trách nhiệm toàn bộ nội thất văn phòng, hơn nữa còn phải theo yêu cầu của bên A.” Hắn khoanh 2 tay trước *** nhìn cô thích thú.
“Như vậy là công ty anh đang bắt chẹt chúng tôi! Chúng tôi ko thể hoàn thành trong 2 tháng khối lượng công việc như vậy được!” Minh tức giận gắt lên.
“Ko thể hoàn thành?” Hắn chau mày, gương mặt lại hiện rõ ý cười.
Minh bĩu môi nhìn hắn. Rõ ràng hắn đang muốn làm khó công ty nhỏ này mà thôi.
“Phải. Hủy hợp đồng!” Minh nói vô cùng chắc chắn.
“Hủy hợp đồng?” Hắn cúi người gần sát mặt cô nở 1 nụ cười gian xảo.
Minh nheo mắt lại nhìn thật kĩ gương mặt đang cười đểu cáng của hắn. Đôi mắt to tròn của cô sáng lấp lánh như ánh sao tràn ngập kiên định nhìn hắn.
“Hủy cũng được nhưng trước hết phải thanh toán tiền bồi thường hợp đồng trước đã!” Hắn mỉm cười nói.
“Trả thì trả. Chúng tôi ko thể làm hợp đồng này được!” Minh kiên định trả lời.
Nhưng hình như có 1 người rất rất ko hài lòng với câu trả lời này của cô. Bởi vì có 1 kẻ nào đó đang túm chặt tay cô mà lắc đầu cật lực. Minh hơi nhướng mày nhìn vị giám đốc đang khóc ko ra nước mắt, trông vô cùng hoang mang đứng ở đó.
“Giám đốc chuyện gì?” Minh nhẹ giọng hỏi.
“Ko được hủy hợp đồng?” vị giám đốc vô cùng nhỏ giọng nói.
“Hả?” Bởi vì giọng nói thều thào thiếu muối của giám đốc Minh hoàn toàn ko lọt được vào tai, cô mở lớn đôi mắt nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì tiền bồi thường hợp đồng là 5 tỷ!” một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Cái gì?” Toàn bộ tất cả nhân viên công ty thiết kế ko hẹn mà cùng há hốc miệng gào lên.
“Anh vừa nói cái gì?” Minh trợn mắt nhìn hắn.
“Dạo này tai em kém vậy sao?” Hắn cười cợt nói.
Minh tức giận cắn môi trừng mắt nhìn hắn. Nhưng càng trừng mắt hắn lại càng tỏ ra vui vẻ làm cho cơn giận trong người cô đã vượng lại càng thịnh.
“Minh, chúng ta ko thể hủy hợp đồng!” Vị giám đốc bây giờ mặt đã xanh mét ko còn giọt máu.
“Cái gì?” Minh trừng mắt nhìn vị giám đốc khó hiểu.
“Chúng ta ko thể chi trả nổi khoản bồi thường đó đâu!” vị giám đốc cố gắng nhỏ giọng, trán hắn đã ướt đẫm mồ hôi bởi vì những ánh nhìn như dao bầu của đám công nhân viên.
“Nhưng chúng ta cũng ko thể nào làm từng ấy yêu cầu chỉ trong 2 tháng!” Minh tức giận nói.
“Vậy..” Vị giám đốc cúi gằm mặt thở dài.
Tú Triết im lặng nhìn gương mặt bất đắc dĩ của cô mỉm cười, gương mặt tức giận mà hắn nhớ nhung bao nhiêu ngày tháng, cuối cùng hắn đã được thấy rồi.
“Muốn giải quyết hợp đồng ko phải ko có cách!” Hắn bình thản nói.
Minh lập tức quay mặt ra nhìn hắn, đôi mắt cô nheo lại chăm chú theo dõi biểu hiện trên mặt hắn.
“Bằng cách nào?” Minh nhíu mày hỏi.
Tú Triết nở 1 nụ cười thỏa mãn, rút trong túi áo ra tờ giấy, khẽ cúi đầu ghé sát lên bờ vai cô.
“Muốn giải quyết chỉ cần em tới là được!” Hắn nhẹ giọng nói. Nói rồi xoay người bước đi để mặc 1 con mèo nhỏ đang dựng lông đứng ૮ɦếƭ cứng tại chỗ.
Khi vực để xe tầng hầm vang lên những tiếng bước chân dồn dập, 3 đôi giầy da sáng bóng loáng dừng lại trước 1 chiếc xe đắt tiền.
“Đại ca!” Luân ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình bối rối hỏi.
Chỉ thấy người đằng trước đột nhiên ngửa mặt lên trời cười rất khoái trá. Luân chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn cái kẻ mới 1 giây trước còn lạnh băng bây giờ đã cười giống như lên cơn vậy.
“Đại ca.. có vấn đề gì sao?” Luân nhỏ giọng hỏi.
“Còn phải hỏi sao?” Nam nhún vai trả lời. Đại ca đã chờ đợi ngày này suốt 8 năm rồi.
Văn phòng công ty thiết kế X vào 1 buổi chiều địa ngục, bầu ko khí nặng nề u ám bao trùm lên toàn bộ 8 con người của công ty thiết kế này. Nhuệ khí hừng hực sáng nay toàn bộ đã tiêu tan theo gió.
Minh vừa cầm cốc café vừa pha bước ra phòng làm việc. Còn đang thưởng thức hương vị café mới pha thì đột nhiên cô bị 1 con tinh tinh chặn đường.
“Nhật Minh!” giọng nói thống khổ vang lên.
Minh trợn mắt cảnh giác lùi lại 1 bước, chăm chú nhìn vào con tinh tinh đang khóc ròng trước mặt mình.
“Xin cô!”
“Ngừng!” Cô giơ tay lên chặn miệng con tinh tinh kia lập tức. Tiếp tục đi ko thèm ngoảnh lại.
“Minh, cô ko thể..”
“Tôi rất tàn nhẫn!” Ko buồn quay đầu lại mà trả lời vô cùng lạnh lùng. Đủ tàn nhẫn chưa?
“Minh, cô nỡ nhìn thấy..”
“Phá sản thì đi xin việc khác thôi mà!” Vẫn tiếp tục bước đi.
“NHẬT MINH!!!” Tiếng hét của cả 7 thành viên còn lại của công ty thật sự là lực lượng đông đảo, làm cho cốc café trên tay Minh suýt nữa thì đổ toàn bộ ra ngoài.
“Cô ko thể thấy ૮ɦếƭ mà ko cứu!” 1 người ôm chân trái của cô.
“Con chị còn phải đi học thêm, bây giờ chị ko thể thất nghiệp!” 1 người ôm chân phải.
“Tôi đang tiết kiệm tiền cưới vợ! Tôi ko thể thất nghiệp được!” 1 người khác ôm tay cô khóc ròng.
Minh nhăn mày nhìn cái đám người đang bám cứng lấy mình nhăn mặt, lỗ tai giống như bị Tra t** làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Vậy mọi người muốn tôi phải làm sao đây?” Minh chán chường hỏi.
“Đi gặp tổng giám đốc bên kia!!” Tất cả nhân viên công ty đều đồng thanh trả lời.
Được rồi, được rồi. Minh biết rõ đây là 1 cái bẫy. Ko phải nói ngay từ đầu hắn tìm tới công ty cô đã là 1 cái bẫy, nhưng đáng tiếc là cô đã quá mất cảnh giác. Và hiện tại cô lại đang phải lao đầu vào cái bẫy ૮ɦếƭ người ấy.
Đứng trước cánh cửa căn phòng khách sạn, bàn tay cô run rẩy. Minh giơ tay lên định bấm chuông, nhưng Ng'n t cô run lên hoàn toàn ko có sức. Cô nhắm mắt lại, hít sâu vào 1 hơi lấy can đảm, sau đó rất nhanh ấn mạnh chiếc chuông rồi lập tức nhả ra. Trong lòng cô niệm hàng ngàn lần câu: hắn đi vắng.
Tích tắc.. tích tắc..
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong dãy hành lang vô cùng yên ắng của khách sạn, chỉ có tiếng hít thở cùng với tiếng nhịp tim loạn nhịp của cô. Minh chăm chú nhìn cánh cửa trước mặt vẫn im lìm như ko có người ở. Sau 1 phút chờ đợi, cô nháy mắt mấy cái, ko hề đắn đo xoay người bước đi.
Nhưng cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cái cánh cửa vẫn câm như hến mọi khi lại đột nhiên lắc người mở ra.
Minh trừng mắt nhìn vào cánh cửa phòng mới mở, con mắt tràn ngập kinh ngạc, cùng thất vọng.
“Thật ko có thành ý chút nào! Em mới ấn chuông có 1 lần thôi mà! Đây là thành tâm muốn đến bàn thảo hợp đồng của em sao?” Hắn dựa người vào cửa, khoanh 2 tay trước *** nhìn cô mỉm cười bất đắc dĩ nói.
Minh nhăn mặt nhìn hắn bực bội. “Người ko có thành ý ngay từ đầu vốn là anh!” cô lườm hắn 1 cái rồi lướt qua người hắn đi vào phòng.
Tú Triết chỉ im lặng nhìn con mèo con bực bội lao vào phòng, khóe môi nhếch lên ko thể kéo xuống được. Trong lòng hắn lan tràn 1 chút ngọt ngào.
“Uống đi!” hắn chậm rãi đặt 1 cốc sữa lạnh trước mặt cô, thản nhiên nở nụ cười.
Minh chăm chú nhìn hắn, gương mặt của cô giống như bị ai đó hơ qua lửa, trái tim của cô đập thình thịch, thình thịch liên hồi, tay chân cô cũng trở nên luống cuống kì lạ. Tại sao cô lại trở nên mẫn cảm với từng cử chỉ của hắn như vậy?
Rụt rè và nhút nhát ko phải là bản chất của cô. Minh siết chặt bàn tay lại, đôi mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Đôi tay nhỏ nhắn của cô ko còn run rẩy nữa, vô cùng bình tĩnh cầm lấy cốc sữa mát lạnh trên mặt bàn, từ từ đưa lên miệng hớp 1 hớp. Mùi sữa tươi béo ngậy thơm mát làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tâm tình của Minh cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt của tên xã hội đen nào đó.
“Tôi đến rồi còn bản hợp đồng thì sao?” Cô dùng giọng vô cùng bình thản nói với hắn.
“Nhóc con, em làm anh đau lòng đấy. Bao nhiêu năm ko gặp, em chỉ có câu này để nói thôi sao?” Tú Triết mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô trên sofa.
“Anhh định làm gì?” Minh vô cùng cảnh giác lập tức xích người ngồi sang 1 bên.
“Em nói thử xem!” Đôi mắt sắc bén của hắn sáng lấp lánh ý cười, trên miệng nở nụ cười gian xảo nhìn cô.
Minh cố gắng lùi người vào sâu trong ghế, trái tim của cô như quả mìn đang muốn nổ tung ***g *** bất cứ lúc nào. Bối rối, cùng lo lắng làm cho cô cảm thấy vô cùng bức bối.
“Thật ra anh muốn sửa hợp đồng như thế nào?” Minh nheo mắt lại, tự trấn áp từng cơn rung động của mình để đối diện trực tiếp với hắn.
“Em có thể ko nói về công việc được ko?” Đôi mắt sắc bén của hắn trở nên vô cùng nhu hòa dịu dàng nhìn cô. Hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên má cô, nhẹ nhàng xoa xoa đôi má mềm mại của cô. Cảm giác làn da mềm mại của cô lan tỏa trong lòng bàn tay cứng rắn của hắn làm cho trái tim hắn cũng trở nên yếu mềm.
“Anh.. Anh làm cái gì vậy?” Minh lo lắng nhìn hắn lắp bắp.
“Khi đó làm sao em về được nhà?” Gương mặt hắn hiền hòa nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt đen sẫm lại nhu tình.
“Hả?”
“Buổi tối 8 năm trước!” hắn nhẹ giọng nhắc nhở, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve má cô.
“Cảnh sát đưa ra về đồn sau đó liên hệ với người nhà!” Cô nhỏ giọng trả lời, hoàn toàn bị hút vào đôi mắt ẩm ướt của hắn.
“Trên đường đi ko bị ốm chứ?” Hắn lại nhỏ nhẹ hỏi.
“Ko!” Cô ngoan ngoãn trả lời.
“Về nhà rồi có vui ko?”
“Dĩ nhiên!” Minh lại lơ đễnh trả lời, trên môi ko giấu nổi ý cười.
Tú Triết trầm lặng nhìn nụ cười trên gương mặt cô, đôi mắt của hắn có chút ánh sáng yếu ớt khó hiểu. Nụ cười trên gương mặt hắn có chút yêu chiều, lại vừa có chút thê lương hiếm thấy. Bàn tay ôm má cô vẫn vuốt ve làn da trơn mềm của cô luyến tiếc muốn buông ra. Hắn thật luyến tiếc, luyến tiếc nụ cười của cô lại thiếu hắn.
“Vậy, thời gian đó có nhớ tôi ko?” Hắn ngập ngừng hỏi, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô chờ mong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay