Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 25

Tác giả: Sakura Mooru

Minh khẽ nuốt nước bọt. Hắn ta đang làm cái gì? Huýt sáo? Cái bài hát kì quặc gì thế này? Cô chưa nghe bao giờ. Minh lơ đễnh cầm miếng thịt gà đưa lên miệng, lại quay mặt lại nhìn hắn.
“Bài hát gì vậy?” Cô ngây ngốc hỏi.
“Cũng ko biết nữa! Chỉ cảm thấy hay hay!” Hắn tiếp tục huýt sáo nói.
Minh khẽ nhún vai, nhưng sao cô thấy bài hát này quen quen. Dường như cô đã nghe được ở đâu rồi. Nhưng cô lại hoàn toàn ko nhớ ra. Minh vừa cắn 1 miếng thịt gà, vừa nhướng mắt lên suy nghĩ, đôi mắt to tròn của cô dao động, nhìn trần nhà, lại nhìn những ngọn đèn sáng lung linh trên trần. Trong đầu cô cố hồi tưởng theo giai điệu ngân nga từ miệng hắn cất lên, bất giác cô cũng ngân nga theo giai điệu ấy. Những âm thanh rất nhỏ từ 2 cá thể xa lạ, hòa quyện lại thành 1 bản giao hưởng ngọt ngào.
Lại một bình minh nữa ló dạng nơi chân trời, mọi vật trên núi rừng bừng tỉnh sau cơn ngủ say trở mình tràn ngập sức sống. Suối reo vang hân hoan, chim rời tổ kiếm mồi hót vang chào ngày mới, mây cũng trở mình lười nhác thức dậy mở tung màn sương cho ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ông mặt trời kiêu kì hãnh diện khoe khoang sắc vàng như ông vua rực rỡ nhất thế giới mời gọi vùng cao thức dậy chào đón 1 ngày mới. Từ mờ sáng những con người bản cao đã thức dậy bận rộn với công việc của mình, nhưng trong căn nhà sang trọng trên đỉnh đồi buổi sáng bây giờ mới chỉ bắt đầu.
Tú Triết hơi nhăn mày vì chút ánh sáng chiếu vào từ khung cửa sổ, anh vô thức rúc sâu vào tấm lưng mềm mại đang nằm bên cạnh mình, vòng tay hắn siết thêm chặt, kéo cái vật thể mềm mại ấm áp ấy về hướng mình.
Minh cảm giác cơ thể mình bị di chuyển, lại cảm giác sau lưng có 1 gương mặt đang dụi qua dụi lại, làm cho cô trong cơn mơ cũng bị giật mình tỉnh giấc. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho đôi mắt của cô nhăn lại, cô chớp chớp mắt, cố gắng làm quen với ánh sáng của 1 ngày mới. Minh quay người lại, nhưng lại bị vướng thân hình to lớn đang ôm cứng lấy cô. Khuôn mặt góc cạnh đang dựa vào vai cô, hơi thở đều đều của hắn xuyên qua lớp vải ăn sâu vào trong *** của cô. Minh khẽ nhấc người đứng dậy, nhưng lại bị cánh tay rắn chắc đè ngang người làm cho cô ko thể ngồi dậy. Cô hơi nhướng mày, muốn cầm cánh tay của hắn nhấc ra khỏi người cô, nhưng bàn tay của cô vừa chạm vào tay hắn, vừa muốn nhấc ra..
“Làm gì?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Muốn dậy!” Minh nói.
Tú Triết lập tức kéo cô nằm lại lên giường, ôm lấy cô vào trong *** mình, đôi mắt vẫn mơ màng ko buồn mở.
“Vẫn còn sớm mà. Ngủ thêm 1 chút!” Hắn lơ mơ nói.
Minh hiện tại đang thầm oán hận ko thôi. Làm sao hắn ta có thể ôm cô như ôm cái gối. Hắn muốn ngủ nhưng ko phải cô. Đôi khi co tự hỏi cuối cùng hắn ta là dạng người gì? Lúc hắn tốt bụng thì rất dịu dàng, nhưng khi hắn xấu xa thì có lẽ ko ai có thể dám đăng quang ngôi vị quán quân với hắn. Nhưng lại càng kì lạ hơn, cô ko thấy sợ hắn. Ko biết nguyên nhân, chỉ là cô ko sợ.
Minh nhìn gương mặt lạnh như băng bên cạnh, cô thở dài. Hắn có thể coi là đẹp trai ko nhỉ? Có lẽ ko. Mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thăm thẳm lạnh như biển đêm, đôi môi mỏng hẹp y như lưỡi dao sắc bén. Nếu nói gương mặt hắn sắc sảo có lẽ hợp lý hơn là điển trai. Hắn có vẻ mặt góc cạnh, mạnh mẽ, đôi khi là sắt đá làm cho người ta phải sợ hãi.
“Nhắm mắt lại!” Một giọng nói trầm ấm vang lên kéo cô lại với thực tại.
Minh giật mình ngơ ngác nhìn hắn. Đôi mắt sắc bén của hắn mở ra. Con mắt như ô cửa sổ đột nhiên mở ra, để lộ ra con ngươi nâu sẫm thăm thẳm lạnh lùng nhìn cô. Minh hơi lùi người lại, nhưng lại bị cánh tay rắn như đá tảng của hắn kéo lại gần. Hơi thở lạnh như băng của hắn *** như gió mùa đông Bắc thổi qua *** mềm mại của cô. Minh hơi nhíu mày, cô cảnh giác nhìn người con trai đối diện. Hắn lớn hơn cô khá nhiều, có phải ko? Cô chưa từng hỏi tuổi của hắn. Cho nên cô cũng ko rõ. Chỉ biết rằng hắn ko giống những người bạn của cô, hắn lớn hơn, mạnh mẽ hơn, có cái gì đó làm cho người ta ko thể coi thường. Chắc đó là sự khác biệt của xã hội đen và người thường.
Tú Triết chậm rãi tiến lại gần kề gương mặt của cô, đôi mắt nâu nhìn sâu vào trong đáy mắt cô, thích thú tìm tòi suy nghĩ đang ẩn hiện trong óc con mèo nhỏ.
“Nhìn đủ chưa?” Hắn châm chọc.
Minh hơi nheo đôi mắt đen lại, mọi chú ý đều đổ dồn vào con ngươi sâu thẳm của hắn. Đôi khi cô tự hỏi với 1 con mắt sâu như vậy, có khi nào hắn phát ra tia x xuyên thấu mọi vật hay ko? Nhưng làm sao 1 con người lại có khả năng phát ra tia x, rõ ràng cô đang tự dọa mình.
Tú Triết nhìn gương mặt cô biến đổi liên tục. Ban đầu là nheo mắt lại chăm chú nhìn hắn rất suy tư. Lúc sau lại có vẻ bất mãn. Sau đó 5 giây thì lại là ánh mắt cảnh giác. Tiếp theo 3 giây lại thành kì thị. Sau đó cô hoàn toàn ko nể tình ai bất nhã thở dài, lắc đầu. Này. Hắn đã tử tế cho cô ngắm trộm, lại còn bị phê bình và tự phê bình thế này. Hắn lại ko phải đang mở đại hội đúc kết, kiểm điểm kinh nghiệm những việc đầu năm và cuối năm. Có phải hắn chiều chuộng cô quá, nên cô mới ko coi ai ra gì, mang hắn ra làm thú quí hiếm để ngắm hay ko?
Tú Triết trầm ngâm, cặp lông mày rậm rạp như lưỡi đao sắc nhọn đang giương cao đe dọa, gương mặt góc cạnh như 1 tảng đá trầm lặng nhìn cô chăm chú. Đôi cánh tay rắn chắc cơ bắp của hắn mạnh mẽ kéo cô lại gần hắn.
Bị bất ngờ, Minh “A” 1 tiếng. Đôi mắt cô mở lớn, nhìn con ngươi của hắn rất gần, rất gần. Mũi cô chạm vào chiếc mũi cao ngạo của hắn. Hơi lạnh truyền qua làn da càng làm cho cô lo lắng. Minh cảm giác rõ ràng trái tim mình như người đi thi Bước nhảy hoàn vũ đang điên cuồng trong vũ điệu sôi động nhất, sao làn da của hắn mát lạnh, ánh mắt của hắn lại như tia hàn băng, mà cô lại cảm thấy nóng, rất nóng. Mồ hôi từ trên đỉnh đầu cứ như nước mưa muốn thaots ra ngoài. Trái tim của cô cứ rung lên từng nhịp từng nhịp, tay chân cô mềm nhũn vô lực, càng nguy hiểm hơn là lòng bàn tay của cô cũng ướt đẫm mồ hôi. Mỗi khi hơi thở của hắn càn quét qua làn da, lại là 1 lần cô run rẩy. Cô sợ hắn. Hay là..
Tú Triết nhìn vào con mắt đang dao động của cô. Nó nhìn trái, nhìn phải, nhưng lại rất sợ vô tình bắt gặp con ngươi của hắn. Cô như thể con mèo con mới bị bắt về nhà, hoảng loạn, sợ hãi. Muốn bỏ chạy, nhưng lại ko thể chạy. Muốn trốn đi, nhưng lại ko thể trốn. Gò má non mềm hơi hồng hồng, lại thêm ánh nắng sớm mai rải lên 1 màu vàng rộn đầy sức sống, đôi môi mọng đỏ của cô như miếng thạch trơn mềm, bóng loáng làm cho người ta thèm khát. Hắn chậm rãi nhìn cô sợ hãi, đôi mắt vẫn lạnh như băng, từ từ lại gần cô, đôi môi càng lúc càng gần bờ môi của cô hơn.
Từng chút, từng chút 1 tiếp cận nó.
Cốc.. Cốc..
Bờ môi lạnh băng của hắn chạm vào làn môi trơn mềm của cô ngọt ngào. Vốn là 2 cơ thể hoàn toàn khác nhau. Vốn là 2 thân nhiệt hoàn toàn khác nhau, nhưng khi chạm vào nhau lại có sự hòa hợp ko ngờ. Bờ môi lạnh của hắn tản ra sự mát mẻ làm dịu đi nhiệt độ của làn môi đỏ mọng của cô. Giống như vốn là 2 mảnh của 1 bức tranh ghép lại, mới tạo ra bức tranh hoàn chỉnh. Mới có sự hài hòa hiếm có ko gì có thể bù đắp.
Cốc.. Cốc..
Bờ môi hắn vẫn dừng bên môi cô, hắn muốn nhiều hơn 1 chút. Nhưng tiếng gõ cửa dường như ko để cho hắn cơ hội.
Minh cứng đơ người nhìn ra phía cửa. Cô muốn lùi người lại, để làn môi mình cách xa hắn ra 1 chút. Nhưng bàn tay cứng ngắc của hắn giữ lấy chiếc gáy của cô. Từng Ng'n t cứng rắn, lạnh như đá hoa cương giữa lấy cô thật chặt.
Cốc.. cốc..
Minh mở trừng mắt nhìn hắn. Làm ơn buông cô ra. Trái tim của cô sắp trở thành tiểu nhân bán nước chạy ra khỏi ***g *** của cô đến nơi rồi. Minh vô lực hua hua tay chỉ ra hướng cửa ra vào, đôi mắt trong veo của cô giao động như thể thúc giục hắn cửa ra đằng kia, cô ko tiễn.
“Đại ca.. có chuyện ko ổn rồi!” Từ ngoài cửa tiếng gõ cửa ngày càng lớn, giọng của Nam vang lên đầy thúc giục.
Tú Triết tức giận mở trừng mắt, nhìn gương mặt đang hết sức giẫy dụa của cô, hắn có chút phật lòng. Mặc dù cô ko tự nguyện cũng ko cần bầy ra bộ mặt đuổi khách như vậy chứ.
Cắn vào môi cô 1 cái để trừng phạt, hắn mới chậm rãi rời cô đi. Minh vừa ôm khóe môi vừa nhíu mày ko hài lòng nhìn hắn. Ai nói xã hội đen là hổ báo? Phải gọi là giống cún con thích cắn người có lẽ có lý hơn.
Tú Triết vẫn lạnh lùng nhìn cô răn đe, vừa xoay người bước ra mở cửa. Bên ngoài cánh cửa, Nam đang đứng hết sức sốt ruột, bàn tay vẫn còn đang giơ giữa ko trung muốn gõ thêm vài cái nữa.
Hắn lười nhác lạnh nhạt nhìn tên đàn em thích phá hoại chuyện tốt của hắn, đôi mắt nâu nheo lại nhìn hắn trừng trừng.
“Chuyện gì?”
“Đại ca, lão gia gọi.” Nam vừa nuốt nước bọt, vừa cố rặn ra từng chữ. Bàn tay hắn run rẩy đưa điện thoại cho Tú Triết.
Tú Triết lập tức thay đổi sắc mặt. Gương mặt góc cạnh trở nên nghiêm túc, lại có chút vô cảm trong đôi mắt sâu. Nếu bình thường hắn tỏa ra hơi lạnh, thì giờ ngay cả chút hơi lạnh xót lại cũng ko có. Hắn thận trọng đóng cửa lại, cầm lấy điện thoại bước nhanh về phía phòng làm việc.
Minh nhìn cánh cửa đóng im ỉm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi mặt xuống nhìn bàn tay đang đặt trên *** của cô. Trái tim cô vẫn cứ phập phồng như trống hội, nhưng giờ đã vững vàng hơn. Thật may mắn, cô vẫn còn trái tim mình ở đây. Thật may mắn.
Cạch.
Còn đang ngơ ngác nằm trên giường, cửa căn phòng của cô bật mở. Một cô hầu gái lễ phép cúi đầu chào cô.
“Thưa cô đến bữa trưa rồi ạ!”
Minh thất thần như người vừa tỉnh mộng, đã đến bữa ăn trưa rồi sao? Lại cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng dẹp lép của mình. Hèn gì cô thấy có chút đói bụng. Minh cố gắng chấn chỉnh lại tinh thần, rời khỏi chiếc giường êm ấm. Trong hành lang cô lơ đễnh hỏi.
“Hắn ta.. à chủ của cô đâu rồi?” Ko phải cô quan tâm đến hắn đâu. Chỉ là hôm nay hơi bất thường, bình thường hắn là người giam cô nếu ko có lệnh của hắn, cô ko thể rời phòng. Dĩ nhiên phải tìm hắn, thì mới tìm được chìa khóa mở cửa chứ.
“Cậu chủ đang bận việc trong phòng, cậu nói cô ăn cơm trước ạ!” Cô hầu gái lễ phép nói.
“Thì ra vậy.” Cô lơ đễnh nói. Trong lòng lại cảm thấy có chút bất an. Trái tim của cô dạo này giống như bị bệnh. Cô nên đi khám bác sỹ thì hơn.
Minh vừa lo lắng cho cảm giác kì lạ trong lòng mình, vừa bước theo cô gái người hầu dọc theo hành lang. Tới đoạn quẹo của hành lang, cô vô tình gặp 1 người làm cho cô đá văng những ý tưởng kì quái ra ngoài ngay lập tức.
“Mi, cô đi đâu cả tối qua tôi ko thấy?” Làm cho cái tên khốn ấy lại vác xác vào nằm cạnh tôi cả đêm. Minh thầm nói trong lòng.
“Tối qua tôi có việc.” Mi thờ ơ trả lời, trong đôi mắt xinh đẹp có 1 ánh sáng lạnh như băng. Bờ môi cô phờ phạc, gương mặt trắng bệch. Dù sao cả tối hôm qua cô bị tên già ghê tởm ấy ђàภђ ђạ ko biết bao nhiêu lần. Cô hận. Cô thật sự hận. Trong lòng cô hiện tại chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ làm cho người đó phải hối hận.
“Cô sao vậy? Sắc mặt ko tốt lắm?” Minh nhíu mày nhìn cô quan tâm hỏi.
“Tôi ko sao. Cô đi đâu đây?” Mi bị kéo ra khỏi suy nghĩ thất thần, cô liền kiếm 1 cái cớ để hỏi.
“Tôi đi ăn trưa!” Minh trả lời.
“Thưa cô, cậu chủ nói cô ko được ăn muộn giờ. Chúng ta, đi thôi.” Cô hầu gái ở 1 bên thúc giục. Cậu chủ nói ko nên cho cô tiếp xúc với người ngoài. Nếu cô ấy lại chạy trốn thì.
Minh lơ đễnh nhìn cô hầu gái đang khó xử, nên hoàn toàn ko nhìn thấy người con gái xinh đẹp bên cạnh mình đôi mắt phút chốc trở nên xấu xa, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta ngoài vẻ mệt mỏi vừa ánh lên chút ánh sáng hiểm độc.
Người con gái xinh xắn với gương mặt phờ phạc đột nhiên lảo đảo. Minh nhìn thấy tấm thân gầy yếu của Mi như sắp ngã nhào xuống đất bèn vội vàng giang tay ra đỡ.
“Ko sao chứ?” Minh lo lắng hỏi.
“Tôi.. tôi mệt quá!” Mi dựa người vào vai Minh, cặp lông mày lá liễu yêu kiều chau lại, gương mặt xinh xắn yếu ớt cần người ta che chở.
Trong lòng Minh chợt lướt qua 1 hình ảnh, mái tóc xoăn mềm mại màu hạt dẻ, hàng lông mi cong vút đen láy như tấm lụa đen nhánh mềm mại, làm cho người ta cảm thấy mê mẩn, đôi môi căng mọng khép hờ với cánh môi hình trái tim, tựa như ẩn như hiện hàm răng trắng tinh như ngọc trai trong vỏ sò. Người ấy là người mà cô yêu thương nhất, là người mỗi khi uống say về nhà lại 1 lần cô đỡ vào giường. Trái tim của Minh như thắt lại, bàn tay đỡ lấy Mi thêm cẩn thận hơn. Đôi mắt trong veo của cô ấm áp lạ thường.
“Tôi.. tôi khát nước.” Mi thều thào, bàn tay day day thái dương, đôi mắt nhắm nghiền vô lực.
“Được. Được.” Minh lo lắng nhìn gương mặt yếu ớt của Mi. Vội vàng quay sang nói với cô giúp việc “Chị làm ơn lấy hộ em 1 ly nước.” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn chị giúp việc. Ko phải cô lười nhác, chỉ là hiện tại 1 người đang nằm trong vòng tay cô, làm sao cô có thể bỏ đi đây?
“Vâng. Vâng.” Chị giúp việc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái, lại nghe Minh nói cho nên có chút hoảng hốt. Cậu chủ nói phải đối xử với cô ấy thật tốt, bất cứ yêu cầu gì của cô ấy cũng phải tuân theo. Cô ấy muốn gì cũng phải thực hiện bằng được. Cho nên, cô lập tức như cỗ máy lao thẳng về phía phòng bếp.
Trong hành lang dài hiện tại chỉ có 1 cô gái đang dựa vào nhau. Mi dựa đầu vào vai Minh, khi nhìn thấy người giúp việc đã đi khỏi cô dùng giọng nói yếu ớt mảnh như sợi dây đàn của mình ***.
“Minh, tôi mệt. Có thể đưa tôi về phòng ko?”
“Được. Dĩ nhiên là được rồi!” Minh lập tức dìu Mi bước đi hướng phòng cô, nhưng Mi lập tức ngăn lại.
“Ko phải bên đó!”
“Hả?” Minh ngơ ngác ko hiểu.
“Tôi đổi phòng rồi. Là hướng này!” Mi vội vàng yếu ớt nói ko ra hơi chỉ hành lang mình vừa bước tới.
“Vậy sao?” Minh hơi nhíu mày thấy kì lạ. Ko phải căn phòng bên phòng cô vẫn rất tốt sao? Nhưng cô ko dám hỏi. Dù sao đây cũng ko phải nhà cô. Phân bố phòng thế nào cũng là quyền của hắn.
Minh nhanh chóng đỡ Mi tới phía cuối hành lang, ở đó có 1 cánh cửa phòng rất lớn. Thoạt nhìn trông rất uy nghiêm, lại rất sang trọng. Mi với tay mở cánh cửa lớn, khung cảnh căn phòng hiện ra trước mắt, với sàn gỗ bóng loáng, những dãy cửa sổ khung kính trong suốt nhìn ra bầu trời cao vời vợi bên ngoài, rèm cửa buông thõng màu xanh lá mạ dịu dàng lại ko kém phần trang nhã. Có vẻ như đây là căn phòng khách vì phía cuối phòng, sau bộ sofa lớn còn có 1 cánh cửa khác. Mi yếu ớt chỉ tay vào cánh cửa vẫn đang khép hờ, gương mặt yếu đuối nói.
“Bên đó là phòng ngủ.” Cô chỉ tay về phía cánh cửa mong muốn được đi tới đó.
Minh vẫn còn đang hứng thú với thiết kế trang nhã của căn phòng, nhưng sao căn phòng này lại có cảm giác thật xa cách. Dù là lối kiến trúc sang trọng kiểu Châu Âu, dù cho đồ dùng cao cấp tới đâu nhưng vẫn cảm giác xa cách lạ thường. Nhưng ko ngờ tên ấy cũng rất sông xênh, đối với người yêu cũng thật tốt. Cho Mi ở căn phòng lớn như vậy. Nghĩ lại trong trái tim của cô có 1 chút cảm giác ko vui ko nói nên lời. Minh lắc lắc đầu cố thoát khỏi suy nghĩ của chính mình. Trái tim rầm rập đập liên hồi. Điên rồi. Cô thật sự điên rồi. Chắc chắn cô đang bị rối loạn tiêu hóa. Ôi trời ơi.
“Sao vậy?” Mi nhẹ giọng hỏi. Nhìn gương mặt đang thần ra của Minh trong đáy mắt xinh đẹp của cô thoáng chút bất an.
“Ko sao. Tôi đỡ cô về giường.” Minh lắc đầu cố gắng kéo lên nụ cười.
“Được.” Gần như thở phào nhẹ nhõm, Mi yếu ớt dựa gần hơn vào người Minh 1 cách yếu ớt.
Minh cẩn thận đỡ cô gái đi từng bước thật chậm. Họ cách cánh cửa càng lúc càng gần.
10 bước, 9 bước, 8 bước.. 3 bước, 2 bước, 1 bước.
Cạch.
Minh còn đang tò mò nhìn vào trong căn phòng, muốn biết được phòng ngủ này còn rộng lớn bao nhiêu. Nhưng cô còn chưa kịp nhìn ngắm phong cách kiến trúc bên trong, đã bị 1 bàn tay thanh mảnh từ đằng sau đẩy mạnh vào trong.
“A!” Hoàn toàn ko phòng bị gì, Minh lập tức như con thoi lao thẳng xuống mặt đất. Ngay khi cô còn chưa tìm hiểu xem mình bị lực hấp dẫn kéo tới đâu, thì bên tai cô đã nghe 1 tiếng rầm rất lớn. Cánh cửa ra vào đã bị đóng lại 1 cách vô cùng ko thương tiếc.
Ngồi bệt trên mặt đất ngơ ngác, Minh chớp đôi mắt to 2 cái. Lúc này trong lòng cô dấy lên 1 cảm giác nguy hiểm. Rất rất nguy hiểm. Cô lao thẳng ra cửa, cố gắng vặn tay nắm cửa, nhưng vô hiệu, cánh cửa như bị 1 vật gì đó chặn lại ko thể mở ra được. Minh lo lắng đấm vào cánh cửa. Cả người cô tràn ngập 1 nỗi sợ hãi ko tên, chân tay cô trở nên ***, tê dại vì sợ hãi, trái tim nhạy cảm của cô run lên bần bật trong ***g ***.
“Mi, mau mở cửa. Cô làm gì vậy?” Minh lo lắng vừa đấm mạnh vào cửa vừa nói.
Bên kia cánh cửa hoàn toàn ko có tiếng động trả lời. Sự im lặng ấy lại càng khiến Minh lo lắng mà đập cửa mạnh hơn nữa. Cô cố gắng gào thật to nhưng càng gào lên cô lại càng thêm sợ hãi.
Đúng lúc cô còn đang lo lắng ko hiểu chuyện gì, thì đột nhiên cô nghe thấy 1 tiếng loạt soạt từ đâu đó vang lên. Lo lắng, Minh quay đầu nhìn lại căn phòng ngủ lớn, trên chiếc giường êm ái kia.. có người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc