Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 16

Tác giả: Sakura Mooru

Cuộc giải cứu trong rừng
“Ui..” Minh cúi người xuống xoa xoa bàn chân. Cô đã phải tháo đôi dép ra để có thể chạy cho dễ. Nhưng bàn chân của cô lại dẫm phải sỏi đau điếng. Cánh rừng về đêm đáng sợ hơn Minh tưởng tượng nhiều. Thi thoảng lại có vài tiếng rúc nào đó của con vật nào đó, thêm cái cảnh trăng thanh gió mát, bầu trời lúc tỏ lúc mờ, tiếng nước chảy đôi khi cũng trở nên đáng sợ trong ko gian tĩnh mịch này. Minh cố sức chạy tới độ giờ cô nghe rõ ràng hơi thở gấp gáp cùng tiếng trái tim đang đập thình thịch của cô. Giờ bàn tay bám đầy bụi bặm khẽ lau mồ hôi, cô hướng tới dòng suối để có thể lấy chút nước uống và rửa mặt. Đang uống nước cô nghe thấy tiếng động gì đó.
Minh ngước đầu nhìn phía trên nguồn nước, có 3 cái bóng bước ra từ cánh rừng, kéo theo 1 cái gì đó trên mặt đá nghe sột soạt. Minh nheo mắt lại nhìn thật kĩ, cho tới khi 3 cái bóng đó tiến tới gần dòng nước, cô mới nhìn rõ đó là 3 gã con trai dân tộc, ánh trăng soi dưới dòng nước phản chiếu lên giúp cô nhìn rõ hơn mặt của họ. 3 gã trông rất khỏe mạnh, làn da đen rám nắng, mái tóc rối bù đen nhánh, 1 trong 3 người đang kéo lê 1 vật trên mặt đất, đó là 1 con vật nào đó, người họ còn đang dính chút máu. Trái tim Minh như đập rộn ràng, có thể họ sẽ giúp cô tìm thấy được làng bản. Thật sự cô đâu có biết đường.
3 gã con trai quay lại phía dưới nguồn, thấy 1 cô gái với làn da trắng nõn như mặt trăng, khuôn mặt hơi ươn ướt, đôi chân trần đang đỏ lựng lên vì đất sỏi. Họ nói chuyện với nhau điều gì đó, mà Minh nghe hoàn toàn ko hiểu.
Rồi họ tiến lại phía cô. Nói gì đó, Minh ngơ ngác. Cô nói thật chậm. “Có thể giúp tôi tìm đường xuống bản của các anh ko?”
Ko rõ họ có hiểu ko, chỉ biết họ nhìn nhau cười, sau đó 1 người đỡ cô dậy. Trong khi cô đang ngơ ngác, 1 người chỉ tay vào phía trước. Cô khẽ lách người qua đám người bước đi, ko biết tại sao cô thấy hơi bất an. Rồi cô dừng lại, nở 1 nụ cười gượng gạo. “Tôi nghĩ là ko cần nữa đâu. Cám ơn!” Nói rồi cô định quay đầu chạy. Nhưng quá muộn. Gã con trai to lớn lách người lên chắn trước mặt cô. Cô ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt cười của hắn phản chiếu với ánh trăng tỏa ra 1 vẻ gian tà. Minh sợ hãi cố gắng chạy trốn, nhưng cô ko thể nào thoát được. 1 tên đã nắm chặt lấy tay cô, gã còn lại chắn đường ko cho cô đi, Minh cố gắng giằng tay mình ra nhưng vô ích, cô càng cố gắng vùng vẫy thì những gã này lại càng cười to hơn. Rồi chúng đẩy cô ngã xuống đất. Đập mạnh lưng vào những hòn sỏi đau điếng. Minh cố gượng dậy vùng vẫy, nhưng 2 gã đã túm chặt chân lẫn tay cô, gã còn lại cười rồi hắn trèo lên ngồi trên người cô.
“ĐỪNGGGGGGG!!!!!”
Nghe thấy tiếng hét của cô, Tú Triết lại càng chạy nhanh hơn. Cô ở rất gần.
Bàn tay to bè đen thui của gã dân tộc túm chặt lấy cổ áo của cô, Minh cố giẫy giụa nhưng gã nắm tay cô ko để cho cô thoát ra, bàn tay hắn to bè khô ráp hoàn toàn khác với bàn tay to lớn ấm áp của Tú Triết. Giọng cười của hắn giống như tiếng rắn khò khè gian tà, nó làm cho Minh khiếp sợ. Ko giống như Tú Triết hoàn toàn ko giống, khi Tú Triết ập xuống người cô, hắn ko bao giờ có ánh mắt như vậy, con mắt híp lại cong cong như mắt con heo đầy gian tà. Cả 3 tên này đều đang cười rất lớn, như 1 lũ man rợ, Minh hoàn toàn run rẩy và sợ hãi, chưa bao giờ cô thấy ghê tởm mỗi khi bị chạm vào như thế, hoảng loạn cực độ, cô hoàn toàn ko có cảm giác bực bôi nổi nữa.
Cô thấy nước mắt như trào ra. Giờ có ai có thể giúp cô, dù bất cứ ai cũng được. Chỉ cần có 1 ai đó. Đúng lúc bàn tay ghê tởm của gã đang ngồi trên người cô xé tan lớp áo ngoài của cô, hắn bắt đầu cười man rợ hơn, và thậm trí miệng hắn còn nhỏ rãi, Minh ghê tởm tới độ da gà của cô toàn bộ nổi lên. Cô gần như bật khóc.
Nhắm tịt 2 mắt với nước mắt nhòe đi, bỗng cô nghe thấy 1 tiếng động rất lớn. Giống như 1 tiếng bốp của 1 vật gì đó đập mạnh vào 1 vật khác, rồi 1 tiếng bịch. Cô thấy người mình nhẹ nhõm, bàn tay đang sờ mó cô đã ko còn nữa. Từ từ mở mắt ra, cô ko còn thấy gã dân tộc ngồi trên người cô nữa. Nhìn kẻ đang giữ chặt tay cô, hắn đang nhìn về hướng hạ nguồn, cô cũng quay đầu nhìn theo hướng đó, điều mà cô ko ngờ nhất đó là Tú Triết đang đứng đó. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Những viên sỏi va vào nhau loảng xoảng, Minh nhìn lại gã vừa nãy đang đè cô đang đứng dậy, má trái hắn hơi sưng sưng, dưới đất là 1 chiếc giầy da của đàn ông. Có vẻ như nó được ném từ phía Tú Triết. 2 gã đang giữ tay cô cũng đứng dậy hướng về hướng Tú Triết, Minh ngồi dậy cảm giác 2 cổ tay mình đau nhức.
Minh lo lắng nhìn 3 gã con trai đang dàn hàng vòng quanh Tú Triết nhưng dường như tất cả lo lắng của cô chỉ là dư thừa. Chỉ vài cú Tú Triết đã làm cho 3 tên ngã quị. Thật sự lúc này Minh cảm giác hơi sợ hãi. Nhìn dáng vẻ lạnh băng đứng giữa chiến trường của Tú Triết, Minh vẫn thường nghĩ rằng Tú Triết ko phải kẻ nguy hiểm. Ý là cô vẫn có thể đá anh ta, đánh anh ta.. Nhưng cô ko bao giờ nghĩ, anh ta đánh 3 tên to con mà ko nhỏ 1 giọt mồ hôi. Anh ta là xã hội đen hay cao thủ võ lâm vậy??
Minh ngẩn người ra nhìn con sói đứng hiên ngang giữa bãi chiến trường, cô cứ nghĩ là khi 3 gã to con đó lao vào, hắn ta ૮ɦếƭ chắc, nhưng sự thật thì lại ngược lại. Quả thật đây ko phải truyện tranh, càng ko phải phim võ hiệp để mà có kiểu 1 chấp nhiều người. Ai dè hóa ra ko phải đạo diễn và tác giả tưởng tượng quá giỏi mà thật sự dưới bầu trời có quá nhiều cao thủ rồi. Miệng của Minh há hốc quên đóng lại.
“Ko sao chứ?” Tú Triết ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thấy toàn bộ làn da trắng nõn với chiếc áo lót màu hồng của cô. Vừa cảm thấy đau xót, vừa thấy tức giận. Thật sự lúc nhìn thấy 3 tên khốn đó đang có ý định xấu với cô, người anh đã bốc hỏa. Đôi mắt long lên giận dữ. Anh cầm luôn chiếc giầy da ý ném thẳng vô tên đang đè lên người cô. Cơn phẫn nộ của anh chưa dứt được, cho nên chúng chỉ có nước nằm lăn bò toài mà thôi. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ cho anh trút cơn giận. Nhưng cô quan trọng hơn. Cởi chiếc áo khoác của mình khoác lên cho cô. Cài nút áo cẩn thận lại. “Có bị đau ở đâu ko?” Anh lo lắng nhìn cô, cô khẽ lắc đầu.
Anh đỡ cô dậy. “Đi được chứ?” Cô khẽ gật đầu. Giờ đây cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Những cơn sợ hãi đã qua rồi. Nhưng cô vẫn thấy run rẩy. Người cô vẫn chưa hoàn hồn, chưa bao giờ cô lại thấy lo sợ như vậy. Cũng chưa bao giờ cô thấy sợ ai đó như vậy. Đứng dậy với đôi chân vẫn hơi đau vì sỏi đá, Minh khẽ níu lấy tay áo của Tú Triết, anh quay người lại nhìn cô. “Sao thế? Đau ư?” Nhìn xuống bàn chân trần của cô, anh ngồi gập người xuống. “Lên đi!” Minh bối rồi nhìn tấm lưng của Tú Triết. “Sao thế? Lên đi. Tôi cõng!” Thấy Minh còn ngập ngừng, anh với tay ra sau kéo lấy tay cô ngả về phía mình. Minh đành ngoan ngoãn leo lên lưng Tú Triết.
“Bây giờ về nhà còn xa hơn xuống bản. Thôi xuống bản rồi mai tôi gọi điện cho người tới đón.” Tú Triết nói, rồi bắt đầu bước đi.
Thời gian trôi qua thật chậm, nhất là khi bạn ở trên lưng của Tú Triết. Minh nghe rõ tiếng thở của anh, và mỗi khi tấm thân to lớn của anh căng lên rồi lại thở ra cô như thấy được sự mệt mỏi của anh khi phải cõng cô trên đường núi. Cô vỗ vỗ vào vai anh, anh quay lại. “Chuyện gì?” Cô chỉ chỉ xuống đất ra chiều cho cô xuống. Anh ko nói gì tiếp tục đi. Cô lại vỗ vỗ vào vai anh. Anh vẫn tiếp tục đi mà ko thèm dừng lại. Cô lại vỗ vỗ vào vai anh lần thứ 3.
Anh nói giọng hơi gát gỏng. “Ngồi im lặng nào! Sắp tới rồi!”
Trong ánh trăng sáng của buổi tối đầu đông, nhìn rõ hơi thở bạc trắng của Tú Triết, nhưng Minh lại thấy ấm áp lạ lùng trong chiếc áo khoác rộng của Tú Triết dường như mùa đông cũng sợ hãi mà ko dám tới gần.
Bờ vai rộng của anh ấm áp và vững chắc, dường như mọi nỗi sợ hãi giờ ko còn đáng sợ nữa, những con mắt thèm khát man rợ, những bàn tay bẩn thỉu ghê tởm cũng ko còn đáng sợ nữa. Tất cả trở nên nhỏ bé với người con trai đang ở trước mặt cô. Anh ta lạnh băng và giống như kẻ thủ lĩnh, tất cả trở nên an toàn khi bạn ở sau lưng của 1 con mãnh thú. Điều đó có nghĩa là mọi con thú khác sẽ ko dám tới gần bạn, cũng ko có nghĩa là bạn đang an toàn. Cái cảm giác như đang đi cầu treo này của Minh thật khó tả. Cô vừa lo lắng, lại vừa thấy an toàn. Cô cũng ko rõ phải làm sao nữa. Rồi cô thấy xa xa có những căn nhà sàn nho nhỏ, những làn khói bốc ra từ những căn nhà nhỏ. Có 1 vài căn nhà treo những miếng thịt to tướng bên hiên nhà phơi khô, cạnh đó còn có những dây thức ăn gì đó. Minh ngỡ ngàng trước 1 bản làng dân tộc, đây là lần đầu cô nhìn thấy những căn nhà sàn với những người dân ở đó gần như vậy. Cảm giác vừa thích thú vừa vui mừng.
Tú Triết ghé vào 1 căn nhà gần đó, anh ta nói những lời gì đó mà Minh chả thể hiểu nổi. Chỉ biết bà cụ già gật đầu cười gì đó rồi dẫn 2 người vào 1 căn phòng nhỏ chỉ được che lại bằng tấm phen so với căn buồng lớn. Ngôi nhà sàn gồm 1 căn buồng lớn to giữa có 1 bếp lửa than đang hồng hồng. Tiếng lửa lép bép từ lò sưởi bốc ra ấm áp.
Căn phòng bà cụ dẫn Minh và Tú Triết vào nói là căn buồng thì hơi quá, vì nó chỉ như 1 phần nhà được che chắn lại, chiều ngang có tầm hơn chiếc giường đôi 1 chút, chỉ vừa đủ cho 2 người nằm. Minh nằm xuống sàn kéo chiếc chăn mỏng đầy miếng vá được chủ nhà để trong phòng. Tú Triết gấp đôi chiếc áo khoác lại làm gối kê đầu cho cô rồi nằm xuống cạnh cô. Minh nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu. Anh vờ như ko biết gì chỉ điềm nhiên nói. “Đành chịu thôi! Hay cô muốn nằm 1 mình. Vậy cũng được nhưng tôi ko dám chắc tối sẽ ko có thêm gã nào mò vào theo lối cửa sổ đâu.” Anh nói cười 1 cách nham hiểm. Minh nhăn nhó vẻ lo âu, rồi đành im lặng nằm xuống. Tú Triết chui vô chiếc chăn, nằm xích lại gần ôm cô từ sau lưng. Minh hơi cự lại.
“Nằm yên nào! Nếu ko bị bắt mất lúc nào ko biết đâu!” Anh khẽ cười, siết vòng tay chặt hơn nữa. Lồng *** rộng của anh áp sát vào bờ vai cô. Mùi hương cơ thể cô toát ra nhẹ dịu dễ chịu. Dù cho sàn nhà có cứng tới đâu, chiếc chăn có mỏng tới đâu cũng ko còn quan trọng nữa. Tú Triết vẫn cảm thấy ấm áp dễ chịu. Anh khẽ mỉm cười nhắm mắt lại. Dường như mọi mệt mỏi hay tức giận lúc tối đã tan biến mất.
“Cám ơn!” Tiếng cô nói thật khẽ, Tú Triết mở tròn mắt, tiếng nói nhỏ bé của cô xóa tan đi mọi sự im lặng. Lời nói đầu tiên của cô báo hiệu cuộc chiến tranh lạnh kết thúc. Anh ko thể tin vào tai mình được nữa. Siết chặt hơn vòng tay mình 1 chút nữa. Tú Triết dựa vào bờ vai cô mỉm cười. Sau 23 ngày im lặng cô cuối cùng cũng nói chuyện. Tối hôm đó dù ngủ trong 1 căn phòng chật hẹp và có mùi ẩm mốc, nhưng Tú Triết vẫn có thể ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau khi những tia sáng chiếu thẳng vô mặt Minh qua cánh cửa sổ to của căn phòng nhỏ xíu. Cô khẽ nhíu mày. Cái phòng bé xíu nhưng chạy dọc theo bức tường nối với hiên ngoài nhà là cả 1 cái cửa sổ to đùng.
Minh khẽ cựa quậy tỉnh giấc. Thấy ánh sáng chiếu qua cửa sổ quá chói. Cô ngồi dậy quay người lại nhìn Tú Triết vẫn đang ngủ, nhìn ánh mặt trời đang chiếu thẳng vô phòng. Minh lấy người ngồi che sao cho bóng của cô đổ xuống trên mặt anh. Đó là điều duy nhất cô có thể làm lúc này. Nghĩ lại thì anh ta đã cứu cô 1 lần. Ko rõ tại sao.
Lúc đó khi nhìn thấy anh ta, cô thật sự đã rất vui mừng. Rồi cô nghe thấy tiếng gì đó ở căn phòng ngoài. Minh có chút tò mò nhìn qua khe của tấm phên. Cô nhìn thấy ở ngoài đó là 1 trong 3 tên hôm qua, hắn đang to tiếng với bà cụ chủ nhà. Cô giật mình, cảm giác tim đập dồn dập, có chút lo âu. Cô chỉ dám nhìn từ sau bức phên mà ko lên tiếng nói lời nào. Họ to tiếng vì điều gì đó, rồi hắn ta đẩy bà lão rồi bỏ đi. Nhìn thấy vậy, Minh vội vàng bật dậy. Cô đẩy Tú Triết quay đầu lại phía bức phên cho khỏi chói mắt rồi mới đi ra phòng ngoài. Đỡ bà lão đang ngã trên sàn dậy. Cô hỏi “Bà ko sao chứ?”
Bà lão run rẩy, rồi xua xua tay. Rồi cô nghe tiếng bước chân lên cầu thang trước cửa, tim cô đập thật nhanh. Cô lo lắng gã con trai kia có thể xuất hiện lại. Nhưng rồi, hình bóng 1 người phụ nữ hiện ra nơi cửa vào làm cô thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ nhìn cô trong ngơ ngác 1 lúc, rồi cô ta mỉm cười. “Là mày!!” Cô ta nói với gương mặt sáng rạng rỡ.
Minh ngơ ngác chỉ tay vô mình “Tôi?”
“Phải! Mày là người cứu thằng con!” Người phụ nữ nói với giọng kinh ngọng ngựu. Người phụ nữ nói rất vui vẻ. Minh nghĩ mãi mới nghĩ ra thằng nhỏ khi lần đầu tiên cô trốn thoát. Cô à 1 tiếng. Rồi cười thật tươi.
Thì ra cô gái là con gái bà cụ, đã đi lấy chồng, còn gã dân tộc đó là con trai bà cụ. Người phụ nữ thi thoảng lại quay về nhà chăm sóc cho bà cụ. Hôm nay cô sang giúp bà phơi bắp. Minh cũng giúp cô gái bê những mẹt đầy bắp đã tẽ ra ngoài để sân phơi. Họ nói chuyện rất vui vẻ, người phụ nữ cứ luôn miệng cảm ơn cô vì đã cứu con trai của cô ấy. Minh nghĩ ngơi 1 lúc rồi hỏi. “Có thể chỉ cho tôi chỗ để tắm được ko?” Chả là từ hôm qua tới giờ cô chưa được tắm lần nào. Thật sự cô khó chịu quá rồi. Người phụ nữ mỉm cười “Được!”
Tú Triết mơ màng mở mắt, anh quay người lại quờ quạng, nhưng ko thấy cô đâu. Anh bật người thẳng dậy. Nhìn căn phòng trống trơn, anh vội vàng phóng ra phòng ngoài, hỏi bà cụ cô đâu. Bà vui vẻ trả lời “Ở suối”.
Tiếng lạch cạch của bàn chân bước trên đất cát, anh đang đi thì nghe thấy tiếng hét của cô. Chạy thật nhanh về phía dòng suối. Anh thấy giữa dòng nước cô đang đứng giữa dòng nước, nhìn thấy anh cô vội vàng che thân mình lại, ngồi thụp xuống dòng nước “Đồ dâm tặc!!” Cô hét lớn.
“Tại tôi nghe cô la mà!!” Tú Triết quay lưng lại, che dấu khuôn mặt hơi đỏ của mình “Có chuyện gì!”
“Ko có gì, chỉ là tôi tưởng có rắn nước!” Minh nói giọng trĩu xuống.
“Rắn nước? Đâu! Cẩn thận!” Anh quay người lại nhìn dòng nước quanh cô kiếm tìm. Nhưng ko thấy gì hết ngoài nước chảy.
“Ko có gì! Quay người đi. Tôi phải mặc đồ.” Minh nói giọng hơi khó chịu. Khuôn mặt cô đỏ bừng. Bước vội lên bờ mặc thật nhanh quần áo. “Được rồi! Giờ anh có thể quay lại!”
Tú Triết quay người lại nhìn cô hơi nghiêm nghị. Trong bộ quần áo lấm lem bùn nhưng trông cô vẫn xinh xắn lạ thường. Đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man về người con gái đứng trước mặt, thì dòng suy nghĩ của anh bị dán đoạn bởi vì 1 tiếng động từ chiếc bụng rỗng của cô.
Tú Triết khẽ bật cười. Thật chẳng có tí lãng mạn nào cả.
“Anh cười gì chứ?” Minh cự lại, gương mặt hơi đỏ lên.
“Ko, ko có gì! Tôi cũng đói rồi! Có muốn đi chợ miền núi ko?” Tú Triết hỏi.
“Chợ miền núi?” Mắt Minh sáng lên vẻ thích thú.
“Nhưng sẽ phải đi hơi xa đó!”
“Ko sao hết!” Minh trả lời ngay.
Tú Triết gọi điện thoại cho Nam bảo anh ta mang xe tới đón. Sau hơn 1 giờ đi đường núi họ tới phiên chợ miền núi. Tuy cũng ko thể nào bằng chợ thường ở thành phố, nhưng với Minh lại thú vị lạ. Cô chưa bao giờ lên 1 phiên chợ phiên cả. Người tất nhiên đông hơn dưới bản, dù ko có nhiều người. Những cửa hàng ăn nghi ngút khói, họ bán mấy món gì đó Minh chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn vô nồi cô ko chắc có nên ăn ko. Lại có quán nước nhỏ lụp xụp có mấy ông già đang ngồi châm điếu tán dóc. Lại có vài sạp bán rau ngồi lề đường, có mấy người lại địu theo nào bắp nào khoai lên bán. Phiên chợ miền núi thật khiến cho người ta thấy mới mẻ, nó có 1 bản sách riêng mà ko ở đâu có. Minh cứ nhìn hết bên này tới bên kia mà ko biết chán. Tú Triết cứ phải chạy theo sau cô, sợ cô lại đi lung tung. Rồi bỗng Minh dừng lại, cô nhìn chăm chú vào 1 người đàn bà đen nhẻm răng đã gần mất hết đang cười rất tươi, bà có 1 chiếc mẹt trong đó có mấy thứ kẹo làm từ nha vàng vàng, nhìn là biết làm thủ công rồi.
Trông nó giống như kẹo kéo, nhưng lại có hình dáng cứng cáp hơn. Minh khẽ nuốt nước bọt. Lâu lắm rồi cô ko được ăn đồ ngọt.
“Nhìn gì vậy?” Tú Triết nói, ngó theo hướng mắt nhìn của Minh. Bắt gặp bà cụ. Anh quay lại nhìn cô với ánh mắt ngơ ngác. “Thật hay đùa đây, nhìn cô ta rõ ràng ko phải trẻ con, vậy mà đồ hàng hiệu hay trang sức đắt tiền thì cô ta vứt vô xó. Lại đi thích thú với mấy viên kẹo. Ko thể nào!” Nghĩ vậy nhưng anh cũng tiến tới mua cho Minh 1 đống kẹo. Minh nhìn thấy kẹo thì ko kìm lòng, cô cầm chiếc que kẹo há to miệng ngậm vô miệng, khuôn mặt cô giãn ra, mắt híp tịt lại. Đồ ngọt thật là tuyệt vời
^_______^..
Tú Triết khẽ thấy mình xao động, trông cô như đứa trẻ đang cười híp mắt, chưa bao giờ anh ta thấy Minh vui như vậy. Từ ngày bắt cô, anh chưa bao giờ thấy cô cười vui vẻ như vậy. “Ngon thế sao?”
Minh quay sang nhìn anh cười thật tươi “Umm”
Trái tim của Tú Triết dừng lại, thế gian như sáng bừng ên. Lần đầu tiên trong đời anh biết thì ra để đổi được nụ cười của 1 cô gái lại khiến cho anh vui như thế. Anh khẽ mỉm cười. Thế gian này dường như bừng lên 1 màu hồng ấm áp. Nhìn cô vừa đi vừa ăn hết viên kẹo này tới viên kẹo khác ngon lành. Chỉ 1 lúc sau thì số kẹo anh mua đã hết sạch. Thấy vậy Tú Triết nói “Ăn nữa ko?”
“Thôi ko cần đâu!” Minh xua tay. Ko phải cô ko thể ăn nữa, chỉ là cô ko muốn cho tên này biết cô hám đồ ngọt tới thế nào. Hắn ta đã mua cho cô 1 đống kẹo rồi, mà cô đã ăn hết 1 lèo. Như vậy cũng khiến cô sợ bị lộ rồi. Minh lo lắng nhìn vào cái bát đang bốc khói nghi ngút của mình. Hắn ta nói với cô là gì đó, mà cô đã quên tên. À thắng cố. Một món thập cẩm hổ lốn mà mới nhìn Minh đã ko muốn ăn. Trong quán ăn mọi người nhìn cô như người hành tinh khi thấy 1 cô gái trắng trẻo ngồi cạnh 1 gã cao ngồng trong 1 quán ăn dân tộc. Người đàn bà dân tộc mặc bộ đồ thổ cẩm bàn tay đen nhẻm và lấm lem đầy chai sạm vì cuộc sống. Người đàn bà múc những muỗng to đầy nước và những mẩu thịt đủ mọi kích thước ra từ 1 cái nồi to nghi ngút khói vào những chiếc bát sành rệu rạo và đa phần cái nào cũng có vài vết mẻ, tươi cười đưa cho thực khách. Cô nói bằng cái giọng líu lô thứ ngôn ngữ mà Minh chẳng thể nào hiểu được. Nhìn gương mặt Minh chăm chú nhìn người bán hàng, Minh khẽ ngẩng lên nhìn, rồi anh lại tiếp tục ăn bát canh hổ lốn của mình.
“Có gì đáng cười?” Minh nói với giọng hơi phạt ý. Nhìn lại bát canh của mình 1 lần nữa rồi nuốt nước bọt cái ực.
Có lẽ cô ko nên thử thứ này. Nó có mùi gì đó tanh nồng khiến cho cô liên tưởng tới máu tươi. Đẩy lùi cái bát sau về phía trong bàn, cô ngồi lùi người về phía ghế ngó ra ngoài con đường nhỏ.
“Ko có gì!” Tú Triết nói quay mặt đi chỗ khác lén cười. Anh cũngđoán được cô chẳng thể nào ăn món này. Chỉ là cô thể hiện quá rõ ràng thôi.
Đứng dậy và trả tiền cho 2 bát canh, người đàn bà định lấy tiền thối lại nhưng Tú Triết xua tay tỏ ý ko cần bước đi ko thèm ngước lại. Minh bị kéo đi trên con đường với những rạp hàng ở 2 bên đường, cô cố ngoái đầu lại nhìn cái cảnh nhộn nhịp này mặc cho Tú Triết đang nắm chặt bàn tay cô kéo đi. Một ngày trôi qua thật nhanh, và phiên chợ cũng vãn dần khách. Tú Triết kéo Minh về nhà dù cho sự tiếc nối hiện rõ trong gương mặt cô.
Bước vào cửa trước, các cô hầu gái nhào ra nhìn thấy cô họ mừng rỡ, cô hầu gái làm cô chạy mất gần như đang khóc rưng rức. “Thật tốt khi cậu chủ tìm được cô!” Cô ta ko thể kìm được tiếng khóc nữa rồi. Chụm hay bàn tay vào mặt và cô bắt đầu khóc rưng rức, Minh đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ an ủi. Nhưng Tú Triết thì lại ngược lại, anh ta tiến tới với giọng lạnh lùng.
“Cô cũng nghĩ là tốt, phải đặc biệt tốt khi tìm được tên cứng đầu này trước khi cô ta thành bữa ăn của bọn dân tộc trên núi, cũng ko biết chừng sau đó cô ta bị lôi đi làm vợ ai. Nhưng sẽ tốt hơn nếu cô ta ko chạy trốn được phải ko?” Tú Triết nói với cái giọng lạnh băng như băng nơi cực và đầy cay độc. Khẽ nhướng mày nhìn xuống cô hầu gái gần như đang ko kìm nén được cảm xúc và càng ngày càng khóc to hơn. Minh hoảng hồn nhìn cô hầu gái đang nức nở sợ hãi, rồi tức giận quay lại nhìn vô gương mặt lạnh băng đang nở 1 nụ cười gian xảo đe dọa, hắn tiến tới đứng cạnh cô, nhìn qua vai cô và tiếp tục đe dọa. “Ta có nên thưởng cho cô 1 món quà vì việc tốt cô đã làm ko nhỉ? Có lẽ là 1 cuộc nghỉ mát trong phòng tối thì thế nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc