Truyện Cổ Tích Của Mèo Và Sói - Chương 10

Tác giả: Sakura Mooru

Những cuộc nói chuyện xã giao thật sự làm cho anh mệt mỏi, khuôn mặt lạnh băng của anh làm cho những ông chủ lớn có phần vừa nể sợ lại có chút khó chịu khi tiếp xúc, thấy được điều đó nên Nam và Luân thường là người tiếp chuyện với họ, để mặc anh đôi khi lơ đễnh nghĩ tới điều gì đó ko hay.
Khi những vị khách tới họ được đưa vào 1 căn phòng trông như 1 phòng họp với dãy ghế bọc da trải dọc từ đầu này tới đầu kia, mỗi vị khách chọn lấy 1 chiếc ghế cho mình và ngồi ở đó. Đối diện với những chiếc ghế là 1 tấm kính trong đó có 1 hành lang với 1 bục dài như sàn cat walk cao hẳn lên ngang tầm nhìn của tấm kính.
Sau khi tất cả những vị khách đều đã an vị trên chiếc ghế của mình, từng món hàng lần lượt bước đi trên chiếc bục và đứng dàn hàng từ đầu tới cuối hành lang. Những tiếng ồn ào khẽ rộ lên trong căn phòng kín, những ánh mắt háu đói của lũ lang sói khi nhìn thấy con mồi, Tú Triết khẽ nhăn mặt khó chịu, thật là may con mèo nhỏ ko đứng đó cho những gã này tưởng tượng nốt phần còn lại. Lại 1 lần nữa, anh sờ tay lên ***. Chắc chắn rằng mọi việc sẽ ko sao.
Cuộc đấu giá bắt đầu diễn ra, từng món hàng được đem ra bán theo thứ tự từ phải sang trái. Các món hàng lần này đều được bán hết 1 cách nhanh chóng. Sau khi cuộc đấu giá kết thúc những vị khách đều tỏ ra hài lòng, Luân dẫn đường mời họ vào phòng ăn nơi 1 bàn ăn đầy thức ăn thơm phức đã được dọn lên sẵn sàng phục vụ những vị khách đáng quí. Còn các món hàng được đưa trở lại phòng chờ và dùng bữa, trong khi chờ đợi những “đức lang quân” đến đưa đi.
Liếc chiếc đồng hồ trên tường đang tích tắc kim ngắn chỉ gần số 1, kim dài chỉ số 10, Triết hơi cau mày, cuộc đấu giá diễn ra lâu hơn anh dự kiến, anh nhìn chiếc bàn đầy ắp thức ăn và đám đông đang ngồi vừa nói vừa cười, vừa ăn uống vui vẻ trước mặt mình, anh cầm chiếc đĩa của mình lên, bỏ vào đó thật nhiều thức ăn, rồi vẫn với gương mặt giống tờ tiền ko biến sắc, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế. Cả bàn tiệc bỗng dừng câu chuyện đang dang dở, quay lại hướng về nơi đầu bàn và bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tú Triết.
Căn phòng bỗng trở nên im lặng trong phút chốc, một cảm giác như có luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng họ. Tú Triết khẽ đưa mắt lên thản nhiên nói “Tôi xin phép 1 chút!” Cử chỉ lịch sự ít ỏi của anh vẫn ko khiến cho nét lạnh lùng của anh biến mất chút nào.
Nói rồi anh cầm chiếc đĩa bước về hướng cửa để lại vẻ ngơ ngác ko hiểu chuyện gì đang xảy ra của những vị khách đang dùng bữa, họ bắt đầu hỏi nhau “Có chuyện gì với anh ta vậy?” Hay những thắc mắc đại loại như thế. Và rồi một người nào đó đã ko kìm được quay ra hỏi Nam “Anh ta cầm chiếc đĩa đầy thức ăn đi đâu vậy?”
Nam khẽ trả lời “Xin đừng bận tâm tới đại ca chúng tôi. Dạo này anh ta đang nuôi 1 con mèo mà thôi!” Nói xong câu này, Nam liếc sang Luân và bắt gặp ánh mắt Luân cũng ánh lên 1 tia nhìn đầy thông cảm, cả 2 cùng bật cười.
Những vị khách tuy rằng ko hiểu hết câu trả lời của Nam nhưng riêng việc 1 gã lạnh lùng rất kiệm lời và mặt mày hoàn toàn ko biến sắc với hình ảnh một con mèo, thì thật sự đã là 1 sự so sánh quá khập khễnh rồi.
Và những tràng cười rộ lên trong căn phòng ăn, họ lại tiếp tục quay lại bữa ăn nhưng chỉ khác giờ chủ đề của họ xoay quanh chuyện “con mèo của xã hội đen”. o_O
Cạch.. cạch..
Tiếng chiếc chìa khóa tra vào ổ lách cách, nhưng Minh vẫn ko hề có chút phản ứng dường như cô ko nghe thấy 1 tiếng động nào cả. Căn phòng được Tú Triết kéo rèm kín lại để chắc rằng ko có bất cứ ánh mặt trời tinh nghịch nào lọt vào đánh thức mèo nhỏ.
Quá mệt mỏi với thân thể trống rỗng, Minh đã thiếp đi lúc nào ko biết nữa.
Dường như giấc ngủ của cô cũng thật mơ hồ, và ko yên ổn. Đặt chiếc đĩa lên chiếc tủ nhỏ nơi đầu giường thật khẽ, để chắc rằng cô có thể nhìn thấy khi tỉnh dậy, anh tiến tới giường, đưa bàn tay to lớn của mình lên mái tóc cô, luồn tay vào từng sợi tóc mềm mại của cô, anh khẽ cười, thật mừng vì cô vẫn ở đây.
Ngồi lại bên cô 1 lúc thêm 1 lúc nữa, trước khi rời khỏi trong luyến tiếc, anh cẩn thận khóa chiếc cửa lại, rồi lại cất chiếc chìa khóa vào túi áo trong thật cẩn thận. Tú Triết bước từng bước thật cẩn thận để tránh gây ra những tiếng động dù là nhỏ nhất, vì dường như với anh cánh cửa gỗ là chưa đủ để bảo vệ Minh.
Anh sợ rằng những tiếng động nhỏ có thể làm cô tỉnh giấc khi anh ko ở đây, và biết đâu chừng, cô sẽ lại tìm cách chạy mất 1 lần nữa. Nhưng anh ko biết rằng những suy nghĩ đó là quá thừa thãi rồi, vì giờ Minh ko còn đủ sức lực nữa. Cô vẫn tiếp tục rỉ máu và mệt mỏi.
Sau bữa ăn trưa ngon lành, các vị khách trở lại phòng khách uống nước và dùng chút trà bánh, trước khi họ khởi hành trở về cùng món hàng họ mua được. Các cô gái lần lượt được dẫn ra, và những vị khách cũng về dần về dần. Nhưng thông thường, những thủ tục tiểu tiết lại tốn thời gian nhất.
Khi vị khách cuối cùng trở về thì mặt trời cũng đã ko còn chiếu sáng nữa, Tú Triết thở phào nhẹ nhõm khi hôm nay ko có bất cứ ai nghỉ lại qua đêm như mọi lần, vì điều đó thật sự là 1 sự phiền toái và ko an toàn lúc này.
Sau khi tiễn người khách cuối cùng đi khuất, Tú Triết vỗ vai Nam và Luân nói. “Hôm nay 2 chú làm tốt lắm, thu dọn nốt hộ anh!” Nói rồi anh chạy như bay vào hành lang. Nam và Luân chỉ còn biết nhìn nhau cười đầy am hiểu, rồi họ bắt tay vào việc gọi người làm. @_@
Mở cửa căn phòng bước vào, thứ duy nhất anh có thể nghe được bây giờ chỉ là tiếng bước chân của anh chạm sàn, và tiếng thở gấp gáp của anh. Dường như ko có bất cứ người nào khác ngoài anh trong căn phòng này. Lo lắng tiến về phía chiếc giường với đống chăn đang hơi nhô lên, nhìn vào khuôn mặt của cô lẫn trong đống chăn đó, anh thở phào nhẹ nhõm. Cởi chiếc áo vét đang mặc trên người ra ném qua chiếc ghế đối diện cuối giường, anh ngồi xuống cạnh giường phía cô đang nằm, lơ đễnh vừa tháo nút cổ tay áo, vừa nói. “Dậy rồi sao?” Nhưng cô ko đáp, anh vẫn tiếp tục. “Đói chưa? Đến giờ ăn tối rồi!”
Chợt ánh mắt của anh dừng lại nơi góc bàn. Chiếc đĩa đầy đồ ăn anh mang tới trưa nay vẫn ở đó, hoàn toàn ở đó, ko có chút thay đổi, ko nhúc nhích khỏi vị trí đó dù chỉ 1mm. Cô hoàn toàn ko ***ng tới dù chỉ 1 chút.
Quay người lại nhìn cô đang nằm cuộn tròn trong chăn, đôi chân mày cau có của anh cho thấy rằng anh đang khó chịu. “Cô ko ăn chút nào?” Anh hỏi với giọng nói trầm trầm. “Tại sao ko ăn?” Giọng anh trở nên đanh lại sau sự im lặng tiếp diễn của cô. Cô vẫn ko cựa quậy, cuộn tròn chiếc chăn lại như 1 con nhộng trốn trong kén, anh bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Luồn 2 bàn tay vào cổ cô, kéo gương mặt cô ngẩng lên đối diện mặt mình.
“Tại sao ko ăn?” Dù đã cố gắng hạ thấp giọng mình xuống nhưng anh vẫn ko giấu nổi sự bực bội của mình. Nhưng ánh mắt của Minh làm cho cơn tức giận của anh trở thành vô nghĩa. Ánh mắt của cô hoàn toàn ko nhìn tới anh, mà nó đang lơ đễnh ở 1 nơi nào đó, 1 nơi hoàn toàn ko có hiện hữu.
Anh nghiến chặt hàm răng lại khiến nó phát ra 1 tiếng rít nhỏ, đầu anh gục xuống, hình như tất cả những điều xảy ra chỉ khiến cho cô trở thành xa lạ hơn. Cầm chiếc đĩa thức ăn lên và cầm chiếc thìa,xúc 1 miếng và đưa lên miệng cho cô. Khuôn mặt cô vẫn lờ mờ ngơ ngẩn, cô ko hề mở miệng. Anh nghiêm mặt. “Nếu ko ăn tôi sẽ làm chuyện hôm qua nữa đấy! Cô phải biết tôi tức giận đáng sợ thế nào chứ!”
Ánh mắt của Minh hơi dao động, nhớ tới tất cả những điều xảy ra ngày hôm qua, cô chợt thấy mọi thứ sáng dần và cô nhìn thấy hắn ta, kẻ mà cô đang căm ghét nhất.
Đưa chiếc thìa lên 1 lần nữa, anh nghiêm nghị nói. “Nếu ko tin cô cứ thử xem tôi có dám làm nữa hay ko? Thật sự tối qua ko hề tệ chút nào. Tôi ko thể nào quên được cảm giác đó..”
Bốp..
Lần đầu tiên kể từ tối qua cô bắt đầu phản kháng. Ko rõ tại sao nhưng dường như tất cả từ miệng hắn nói ra lại có thể làm cô thấy khó chịu như vậy, mặt cô đang nóng ran lên tức tối. Cô từng nghĩ rằng tất cả chấm hết nhưng cái gã đáng ghét đó dường như làm cho cô thấy rằng chưa chấm hết. Nếu hắn còn tiếp tục, nếu như hắn lại hành động như tối qua thì chuyện đó chưa phải là kết thúc. Cô tuyệt đối ko để chuyện đó xảy ra. Ko.. Ko bao giờ.. Nếu hắn dám nghĩ rằng còn có lần thứ 2.
Khẽ nhếch mép. Dường như anh có chút bất bình thường, bị cô đánh thì ra lại khiến anh cảm thấy vui như vậy. Nó tốt hơn nhiều so với việc cô chỉ là 1 cái xác nằm đó bất động. Do chiếc thìa lên cao hơn với tầm miệng cô hiện tại. Anh mỉm cười vì mình đã dụ được con mồi ra khỏi chỗ nấp, với gương mặt cao ngạo thường nhật. “Ăn hay bị ăn?” Anh nhẹ nhàng thốt ra như vậy.
Minh nhăn mặt, đầy căm phẫn nhưng cô biết hắn ta khỏe như thế nào, và cô biết rằng cô ko thể nào có khả năng trống trả nếu hắn thực sự hành động như tối qua. Cô giơ tay với lấy cái thìa, nhưng hắn ta tránh bàn tay của cô, đưa thìa lên miệng cô. “Ngoan ngoãn, há miệng!” Hắn nói trong giọng nói có chút thích thú vì mình đang thắng thế.
Cô cố với tay lấy chiếc thìa lần nữa, nhưng bị hắn gạt đi. “Tôi bắt đầu mỏi tay rồi đấy. Nếu cô ko ăn thì tôi sẽ ăn thịt cô đấy. Tôi đang rất đói đây. Ko dám chắc là tôi sẽ làm gì đâu. Nhưng chắc chắn sẽ còn hơn hôm qua nữa.”
Tú Triết nói, hơi nhướng mày đầy châm chọc.
Minh vẫn ương bướng với lấy chiếc thìa, Tú Triết nghiêm mặt. “Um um um…” Ra điều ko đồng ý, rồi anh tiến sát lại mặt cô, ghé sát vào tai cô thì thầm. “Hay cô muốn bị tôi ăn thịt?” Khẽ cắn vào vành tai cô 1 cái. Minh vội vàng đẩy anh ta ra, với vẻ mặt tức giận cô che chiếc tai đang đỏ lừ của mình lại. Nhìn hắn tức giận trong vài giây, rồi cô đành miễn cưỡng há miệng ra.
Tú Triết đút thìa cơm vô miệng và nhìn cô ăn 1 cách khó nhọc, cúi xuống xúc 1 thìa khác, anh khẽ mỉm cười. Chợt nhận ra rằng chắc rằng những món ăn này giờ rất khó ăn, anh dừng việc đảo chiếc thìa để xúc lại. Minh cũng ngừng nhai lại, trong đầu cô có 1 ý nghĩ lo lắng, ko phải hắn ta định giở trò đó chứ?” Nên cô khẽ lùi người vùi sâu hơn vào chiếc gối đang dựa sau lưng.
Nhưng ko trái với lo lắng của cô là sói nhào tới tấn công thì hắn đứng dậy, đi về phía cửa. Cô nghe loáng thoáng hắn gọi gì đó, rồi 1 cô hầu gái chạy tới, hắn nói rằng hâm nóng lại món ăn và mang lên 2 phần gì gì đó. Minh ko nghe rõ ràng nhưng cô nghe loáng thoáng câu được câu chăng như vậy. Nhưng việc ko phải nhai mớ đồ ăn nguội ngơ, cứng ngắt đó, Minh cảm thấy mình nên cám ơn thượng đế.
Vùi mình vào chiếc gối mềm, đôi mắt cô nhướng buồn. Những điều xảy ra tối qua có lẽ cô sẽ ko bao giờ quên, chắc chắn cho tới cuối đời. Và sau này cô sẽ ra sao? Sau khi đã ђàภђ ђạ cô xong hắn sẽ làm gì cô? Cô sẽ được bán cho ai đây? Nghĩ lại, hắn thật sự là người nói được làm được, hắn nói cô là món hàng của hắn. Và hình như giờ cô cảm thấy rằng mình có lẽ đã là món hàng của hắn thật rồi.
Minh nghe thấy tiếng đóng lại của chiếc cửa, và tiếng bước chân tiến lại mỗi lúc 1 gần của hắn, miệng cô đột nhiên trở nên khô đắng. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhắm đôi mắt lại và rúc người vào chăn cô vờ như mình đang chìm thật sâu vào giấc ngủ. Trái với sự lo lắng của cô là 1 bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc, sự dịu dàng khó hiểu của hắn đột nhiên làm cho cô thấy sợ. Ko rõ hắn muốn gì nhưng trái tim của cô bỗng thắt lại khi bàn tay hắn chạm vào đầu cô, khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của cô, hắn im lặng. Sự dịu dàng này của tên xã hội đen lại bị nhìn theo 1 chiều hướng mà có lẽ bản thân hắn cũng ko thể ngờ tới.
Minh đang toát mồ hôi lạnh, cô có cảm giác mình đang nằm dưới móng vuốt của con sư tử, và nó đang vờn cô trong lòng bàn tay chờ đợi 1 bữa ăn thịnh soạn. Nhắm nghiền đôi mắt lại cầu mong chút bình an. Lần đầu tiên trong đời cô thật sự hy vọng vào phép màu nhiều như thế. Nhưng sự lo lắng của cô chỉ là thừa thãi, vì ngoài việc muốn xoa dịu những hành động của mình ngày hôm qua thì thật sự Tú Triết ko dám nghĩ mình nên làm gì tiếp theo, ít nhất là cho tới khi cô gái này ko còn cảm thấy đau nữa.
Có tiếng gõ cửa khẽ khẽ làm cho bàn tay anh dừng lại, đứng dậy tiến lại phía cửa, anh vẫn chỉ mở hờ cánh cửa đủ để bê khay đồ ăn mà người giúp việc mang tới rồi vội đóng cửa lại. Bê chiếc khay thức ăn còn đang bốc khói lên đặt xuống bàn, anh nhìn về phía cô gọi. “Mau ra ăn cơm.” Vừa nói anh vừa so đôi đũa đặt cùng với chiếc bát xuống bàn.
Minh vẫn ko nói gì, chỉ im lặng rúc mình vào chăn. Cô ko muốn ăn cùng với kẻ mà mình ghét. Thấy vậy Tú Triết dừng lại, tiến tới chiếc giường, anh kéo chiếc chăn đang che nửa mặt của Minh xuống.
Tú Triết cúi người xuống bế bổng Minh lên trước khi cô kịp phản ứng gì. Nhẹ nhàng và dứt khoát, anh bế cô đặt xuống chiếc ghế trước chiếc bàn đầy thức ăn. Rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cầm chiếc thìa và bắt đầu xúc cho cô dù cô có tỏ ra khó chịu hay ko. Bữa ăn đó dường như là bữa ăn khó chịu nhất của cô nhưng hình như lại là bữa cơm ngon nhất của Tú Triết. Một bữa ăn ko phải làm mặt lạnh, ko phải quá nghiêm khắc trong cách ăn uống, ko phải ăn cùng những người mình ko thích.
Khi những thức ăn đã được dùng hết, Tú Triết đưa cho Minh 1 cốc nước, Minh đón lấy và uống 1 hơi thật sự cô cảm thấy khát. Đỡ chiếc cốc trống ko sau khi cô uống xong, anh nhìn cô chằm chằm. Một cô gái đang mặc chiếc áo sơ mi rộng của anh, với làn da đã bớt vẻ nhợt nhạt và trở lại nét hồng hào thường nhật.
Chiếc quần ngắn mà bà ** nuôi mang tới để lộ đôi chân thon thả của cô, cơ nhỏ nhắn của cô như bơi trong chiếc áo rộng nhưng lại khiến cho người khác nao núng. Khẽ nhìn thấy nét nguy hiểm trong đôi mắt của Tú Triết Minh đứng vụt dậy cô muốn tránh xa nơi gã này đang ngồi. Nhưng phản ứng của 1 con mèo nhà làm sao có thể nhanh nhậy bằng con thú hoang dã. Bằng bàn tay to gần gấp đôi tay cô, chai sạm và cứng rắn vì được rèn luyện từ nhỏ, Triết kéo mạnh cô xuống lại chiếc ghế. “Còn chưa ăn tráng miệng mà!”
Vẫn giữ chặt lấy cổ tay cô, anh ko thèm quay đầu qua nhìn cô mà đang mải xiên một miếng dưa hấu đã được cắt sẵn trên chiếc đĩa. Minh cố gắng giằng tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt của anh, nhưng hoàn toàn vô hiệu, đôi bàn tay nhỏ bé của cô thì làm sao có thể mạnh bằng bàn tay của con ác thú. Cố giẫy giụa thế nào cũng ko được, Minh đành bất lực ngồi im và ăn miềng dưa hắn đưa cho bằng tay còn lại. Ăn xong cô quay lại đưa lại cho hắn chiếc dĩa đã trống trơn, ánh mắt như muốn nói. “Tôi ăn xong rồi, đã đi được chưa.”
Nhưng Tú Triết vờ như ko thấy điều đó. Anh vẫn tiếp tục bình thản đưa cốc nước lên uống 1 tay vẫn túm chặt lấy cổ tay của Minh. Đủng đỉnh và chậm rãi, anh ko việc gì phải vội khi anh đã nắm thật chặt trong tay rồi. Minh sốt ruột muốn thoát ra nhưng anh lại càng ăn 1 cách đủng đỉnh hơn. Cho tới khi Minh đã chán ko muốn giẫy giụa nữa và bắt đầu đưa mắt nhìn lên màn hình ti vi trước mặt thì.. bất chợt người cô lại bị nhấc lên 1 lần nữa.
Minh há hốc miệng ra điều ko đồng ý, nhưng đôi bàn tay và gương mặt của anh thì lại hoàn toàn lờ đi những biểu hiện khó chịu của cô lúc này. Đôi bàn tay của cô buông thõng khẽ chạm vào lưng của anh 1 cách vô tình, nhưng lại làm cho anh bị kích động 1 cách chủ ý. Anh quay lại nhìn cô khẽ nhăn mặt, cô ta thật sự ko biết đàn ông là sinh vật đáng sợ tới thế nào. Ném mạnh cô xuống giường, anh quay nhanh mặt đi. Bước nhanh tới cánh cửa phòng và khóa thật kĩ cửa lại, rồi anh tức tốc tiến lại phía phòng tắm đóng mạnh cửa lại.
Nghe thấy tiếng nước chảy sối xả trong phòng tắm Minh thở phào nhẹ nhõm, ít ra hắn đang ở 1 chỗ ko quá gần với cô. Nằm lơ đễnh trong chiếc chăn ấm áp, dù cơ thể vẫn còn đôi chút khó chịu nhưng thật sự cô đã thấy lại sức hơn nhiều so với lúc sáng nay. Nghĩ kĩ lại thì thật sự đó chưa phải là tận thế đúng ko? Trên thế giới này có bao nhiêu vụ ***, và họ đa phần vẫn sống rất tốt sau này ko phải sao? Dù chỉ là “đa phần” nhưng diều đó giúp cho cô trở nên cứng cỏi hơn 1 chút. Đúng thế cô phải kiên cường hơn, cô đâu phải 1 kẻ dễ gục ngã như vậy.
Bữa ăn ngon miệng và chiếc chăn ấm làm cho cô đột nhiên thấy dễ chịu. Dù sao thì cả ngày hôm nay cô chẳng phải làm việc gì hết. Ko giặt đồ, ko dọn dẹp, ko nấu nướng hay công việc nhà. Ko phải làm bất cứ việc gì thậm trí hắn ta còn xúc ấy cho cô ăn. Nghĩ lại thì tại sao cô lại mặc bộ đồ này nhỉ. Trước khi quá mệt mỏi và thiếp đi trong cơn đau âm ỷ thật sự cô chắc chắn rằng, mình hoàn toàn ko mặc gì. Chắc chắn.. Những câu hỏi cứ chờn vờn trong đầu cô và rồi cô thiếp đi trong cảm giác dễ chịu mà hiếm hoi cô mới cảm thấy.
Sau 1 hồi xả nước lạnh lên người cho thật tỉnh táo, Tú Triết bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt nhỏ nước tong tỏng. Nhìn gương mặt của cô đang ngủ ngon lành, anh ta quyết định chui vào chăn. Khẽ luồn tới ôm lấy cô nhưng.. Cơ thể anh lại dần dần nóng ran lên vì hơi ấm đang lan tỏa trong chăn. Anh bực bội ngồi thẳng dậy. Và bước ra khỏi phòng.
Trong giấc mơ của mình, Minh khẽ cựa mình cuộn tròn lấy chiếc chăn. Dường như đêm nay chiếc giường lạnh hơn hôm qua. Cô ko hề biết tới rằng có 1 người vừa đóng mạnh cánh cửa phòng đầy tức tối. Và cô cũng ko hề biết rằng sắp tới cô sẽ bị đánh thức dậy bằng 1 vòng tay mạnh mẽ nhưng rất dịu dàng.. Hiện giờ cô ko biết điều gì ngòai việc cô đang chìm trong giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay