Truy Đuổi - Chương 41

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

Tiêu Trạch thay quần áo, rửa tay rồi nấu cơm, Nhan Hoan tựa vào cửa phòng bếp, chống má nhìn anh bận rộn, cảm thấy hai người nên đổi vị trí. Cô lê đôi dép lảo đảo đi vào, nhón tay bốc một miếng thịt trong đĩa đưa lên miệng, nói: “Này, có phải em rất không giống phụ nữ không?”
“Tại sao nói như thế?”
“Không biết nấu cơm.”
Đồ ăn thịnh soạn được dọn lên, Tiêu Trạch cởi tạp dề, đi tới nói: “Biết lên giường là được.”
“Gì chứ!” Nhan Hoan mất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Vài món ăn đơn giản thường ngày, cả màu sắc lẫn hương vị đều hấp dẫn người ăn, nhìn cô ăn say sưa, riêng Tiêu Trạch rất có cảm giác thành tựu.
“Ngon không?” Anh hỏi.
“Ừm.” Nhan Hoan vừa nhai miếng thịt chín mềm vừa gật gật đầu.
Tiêu Trạch cười mờ ám, “Ăn nhiều một chút cho có sức khỏe.”
“Này.” Nhan Hoan ngượng ngùng dừng đũa, nhìn lướt qua cả bàn đồ ăn, “Đã ăn mặn như vậy mà vẫn còn nhớ đến thịt.” Cô lại cầm đũa gắp một miếng thịt lợn ngũ hoa [1] đặt vào bát của anh. Tiêu Trạch giải quyết xong miếng thịt trong bát, nói: “Thịt của em ăn không bao giờ đủ.”
[1] Thịt lợn ngũ hoa:
Có phải đàn ông sau khi khai trai [2] thì trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện ℓàм тìин không, Nhan Hoan ôm tâm trạng rầu rĩ nhanh chóng đút cơm vào miệng, không nói thêm một lời nào nữa.
[2] “开荤”: kết thúc khoảng thời gian ăn chay, bắt đầu ăn thịt.
Cơm nước xong xuôi, Nhan Hoan chủ động dọn dẹp. Do căn hộ nhỏ không có thư phòng nên Tiêu Trạch đành sử dụng bàn ăn như là bàn làm việc. Anh ngồi trước máy tính giải quyết công việc, đôi mắt chăm chú dán vào biểu đồ đường cong trên màn hình, vừa phân tích số liệu vừa dự đoán, bám sát chiều hướng phát triển của ngành sản xuất kinh doanh trong nước và quốc tế. Mấy vị trùm trong giới tài chính mà Pierce đưa đến sân gôn lần trước đã có ảnh hưởng rất lớn tới anh, anh vô cùng hi vọng bản thân một ngày nào đó cũng có thể giỏi về nhận định tình thế giống như họ, có thể cùng họ trò chuyện về xu hướng của nền kinh tế thế giới. Anh đang cố gắng, cố gắng hướng tới mục tiêu phía trước.
Nhan Hoan cầm khăn lau chạn bếp thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn người nào đó đang cặm cụi, tình cờ không hẹn mà gặp ánh mắt Tiêu Trạch, cô mỉm cười, sau đó lại quay đầu tiếp tục việc đang dang dở. Cảm giác này thật sự giống như một đôi vợ chồng, trong lòng Nhan Hoan ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào. Cô cắt hoa quả mang ra cho anh rồi đi tắm nước nóng để thư giãn, sau đó lại ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận sấy khô tóc, thoa kem dưỡng da, liên tục ngửi xem mùi sữa tắm hương táo thoang thoảng trên người đã đủ quyến rũ hay chưa, cuối cùng cô mở tủ chọn áo ngủ…
Tiêu Trạch tắm xong lau qua loa mái tóc ướt sũng, lúc anh đi vào phòng ngủ thì Nhan Hoan đang khom người chổng ௱ôЛƓ quỳ trên giường trải đệm. Cô mặc một chiếc áo ngủ lụa đen chỉ che được phần ௱ôЛƓ, gần như cả tấm lưng và cặp đùi nhẵn mịn đều lộ ra ngoài, bóng mờ giữa khe chân như đang lôi kéo người ta phạm tội.
Phát hiện anh đi tới, Nhan Hoan quay đầu lại hỏi: “Xong việc rồi à?”
Một ngọn lửa bùng cháy lan khắp cơ thể, hình ảnh phụt máu khiến trong đầu Tiêu Trạch chỉ có một ý nghĩ, anh muốn tiến vào từ phía sau cô. Vứt khăn mặt xuống đất, áo tắm trượt xuống khỏi thân thể, Tiêu Trạch trần trụi ôm lấy cô từ phía sau.
Làn da cùng cây gậy cứng nóng hổi dán chặt vào người, nơi mềm mại trước иgự¢ cũng bắt đầu bị sờ nắn, từ sau lưng truyền tới cảm giác nóng ngứa ngáy vừa ướƭ áƭ vừa êm ái, Nhan Hoan co mình không kìm nén được bắt đầu run rẩy. Từng nụ hôn ẩm ướt đáp xuống lưng cô, cổ họng Tiêu Trạch phát ra tiếng nói mơ hồ không rõ, “Ga giường tối hôm qua đâu rồi?”
“Bỏ vào phòng giặt rồi. Ưm…” Anh chạm tới ҨЦầЛ ŁóŤ của cô liên tục giày vò, cô bị trêu đùa bật ra những tiếng rên khe khẽ.
“Không được giặt.” Tiêu Trạch ngậm lấy vành tai mịn màng, hơi thở nóng như lửa thiêu đốt vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
“Bẩn.” Nhan Hoan cau mày, hàm răng khẽ cắn môi dưới, đón nhận, hưởng thụ những đợi sóng tình liên tiếp.
“Đó là bằng chứng anh đã chinh phục được em.” Tiêu Trạch cắn cô một cái, xoay người cô lại mặc ý thưởng thức chiếc áo ngủ chỉ có thể được coi như một tấm vải, dưới ánh mắt nóng rực của anh, hai đỉnh dưới cổ áo khoét sâu hình chữ V như càng dựng đứng lên. Anh liếm liếm môi, nói: “Áo ngủ rất đẹp.”
Nhan Hoan chớp ánh mắt mơ màng, hỏi: “Có phải càng thiếu vải thì càng đẹp không?”
“Đúng.” Đầu lưỡi Tiêu Trạch bắt đầu trêu đùa hai đỉnh đồi đáng yêu cách một lớp lụa đen.
Nhan Hoan ngẩng đầu đưa mình tới bên miệng anh, “Vậy không mặc gì chẳng phải càng đẹp sao?”
“Nói không sai!”
Tiếng vải vóc bị xé toạc vang lên bên tai, cô không một mảnh vải che thân hiện ra trước mắt anh…
*
Phụ nữ sau khi được đàn ông tưới tắm là lúc trở nên xinh đẹp rung động lòng người nhất. Bên ngoài xưởng sửa chữa, trong chiếc xe thể thao, Tiêu Trạch hôn thật đã cánh môi mềm mại rồi mới thả người. Nhan Hoan đỏ mặt bước ra khỏi xe, khom người chào tạm biệt anh, đến khi chiếc siêu xe hất bụi lao đi, cô mới quay vào trong xưởng.
Một bước, hai bước, ba bước, Nhan Hoan chậm rãi đi vào, bỗng nhiên cô quay người, nhìn chằm chằm vào cỗ xe Cayenne [3] đỗ bên kia đường, phút chốc ánh mắt trở nên sắc bén.
[3] Porsche Cayenne: Xe hơi hạng sang dòng SUV của Đức.
Từ Giai Oánh ngồi trong chiếc Cayenne hơi run rẩy, đôi đồng tử đột nhiên phóng đại, bà ta nhận ra khuôn mặt này.
Lãnh Tiểu Mạn lắc lắc cánh tay bà ta, “Chính là cô ta đã quyến rũ anh trai, con tiện nhân đó đã ςướק mất người đàn ông của con gái bảo bối của mẹ đó.”
Từ Giai Oánh đang mải suy nghĩ mục đích Nhan Hoan xuất hiện tại thành phố C, không để ý đến tiếng kêu la của con gái. Lãnh Tiểu Mạn trông thấy Nhan Hoan sắp sửa đi vào trong xưởng, không chờ đợi được nữa vội vàng đẩy cửa xuống xe. Từ Giai Oánh giật mình giữ chặt lấy cô ta, trợn mắt nhìn, “Con định làm gì?”
“Giáo huấn cô ta, mẹ đã đồng ý giúp con mà.”
“Con điên rồi, đây là ngoài đường lớn, khắp nơi đều có lũ chó săn.”
“Vậy làm thế nào bây giờ, con chỉ có một chút thời gian, lát nữa phải bay đi Hồng Kông rồi.” Gương mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tiểu Mạn nhăn lại, cô ta nói tiếp: “Không giáo huấn cô ta một trận thì trong lòng con rất khó chịu, mẹ, con khó chịu lắm.”
“Được rồi.” Từ Giai Oánh sốt ruột chẳng còn tâm trạng, mặt mũi hằm hằm nói: “Mẹ nhớ mặt cô ta rồi, việc còn lại cứ giao cho mẹ xử lý, nhớ kỹ, chuyện này nhất thiết không được để cho ba con biết.”
Cayenne nhanh chóng chạy xa khỏi xưởng sửa chữa, trên đường đi, Từ Giai Oánh vẫn thấp thỏm không yên, lo lắng sự xuất hiện của Nhan Hoan sẽ quấy nhiễu cuộc sống bình yên của gia đình bà ta, khiến Lãnh Thế Hùng phân tâm, lo lắng hơn nữa chính là phải chăng Nhan Hoan đang muốn moi một khoản lớn từ Lãnh Thị. Từ Giai Oánh muốn giấu chồng tự mình giải quyết Nhan Hoan, nhưng bà ta đâu có biết được Lãnh Ngự Thần đã thú thực tất cả với Lãnh Thế Hùng.
Lúc Từ Giai Oánh xuất hiện ở xưởng sửa chữa, Nhan Hoan và đám Tiểu Thứ đang tháo dỡ động cơ, găng tay dính đầy dầu mỡ. Nhan Hoan đã trông thấy bà ta từ xa, tâm trạng tức thời kém đi rất nhiều, cô cúi đầu giữ im lặng, tiếp tục làm việc.
Từ Giai Oánh dừng lại bên cạnh cô, Nhan Hoan ngẩng đầu liếc bà ta, nói: “Bà tìm tôi?”
Từ Giai Oánh nhìn lướt xung quanh, ánh mắt căm ghét dán chặt vào đôi găng tay đầy dầu mỡ của cô, nói: “Cô mà cũng làm loại công việc này ư? Xem ra người mẹ cao quý của cô cũng chẳng thể cho cô một tương lai tốt đẹp.”
Trong mắt Nhan Hoan, dáng vẻ thùy mị thướt tha của Từ Giai Oánh vẫn như ngày nào, nhờ sự bảo dưỡng của các loại mỹ phẩm cao cấp, khuôn mặt vẫn giữ được nét trẻ trung như thời thanh xuân, dáng người nóng bỏng cùng với cổ áo khoét sâu còn lả lướt hơn cả con gái bà ta. Giống như Lãnh Tiểu Mạn đã từng nói, muốn làm kẻ thứ ba cũng cần có vốn liếng.
Nhan Hoan loay hoay cởi găng tay, nói: “Nếu như bà tới là để nói những lời như thế này, vậy thì xin mời về cho! Tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
“Đương nhiên tôi đến không phải để nói những điều này.” Từ Giai Oánh che mũi nói: “Tìm chỗ nào nói chuyện đi.”
“…”
“Nếu cô không sợ người khác nghe được chuyện giữa chúng ta, tôi cũng chẳng có vấn đề.”
Vứt găng tay qua một bên, Nhan Hoan dẫn bà ta đi ra bãi đỗ xe phía sau. A Hạ hỏi Tiểu Thứ: “Bà ta là ai thế?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, chắc là mẹ của Lãnh Tiểu Mạn.” Tiểu Thứ nói: “Trên tạp chí có đưa tin.”
“Bà ta tới đây làm gì?”
“Cản trở chuyện tốt của Lãnh Ngự Thần và chị chúng ta, hình như trong các câu chuyện xưa về nhà giàu luôn có một bà mẹ chồng ác độc như vậy.”
A Hạ khịt mũi khinh bỉ: “Cản trở? Không cản trở thì hai người họ cũng chẳng dính líu gì.”
“Hai người nào không dính líu gì cơ?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, Tiểu Thứ và A Hạ giật mình ngây ra, máy móc xoay người: “Anh Tiêu đến rồi ạ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc