Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 88

Tác giả: Tào Đình

Cô hãy ra giá đi!

Giấc ngủ đó của Trâu Tướng Quân thật sâu.

Khi giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, ánh nắng mặt trời vô cùng rực rỡ chiếu vào phòng, chiếu đến nỗi anh không thể mở mắt ra ngay được.

Trí nhớ của anh có chút mơ hồ, vụn vặt, anh chỉ mang máng nhớ rằng hình như tối qua mình và Ngụy Nhất đã xảy ra cãi vã, sau đó đi tớ quán bar uống chút R*ợ*u. Những ấn tượng sau đó đề rời rạc, đứt đoạn, không nhớ rõ nữa.

Cơ thể yêu kiều trong vòng tay anh khẽ động đậy. Trâu Tướng Quân biết cái cô Tiểu Trư đó cũng đã tỉnh rồi, lập tức hai mắt trong veo, mang theo chút ý hài hước. Anh quen dùng bộ râu mới mọc của mình cọ cọ lên mặt cô. Ngụy Tiểu Trư quả nhiên là người có máu buồn, nũng nịu kêu lên “đừng” rồi càng rúc sâu hơn vào trong lòng anh.

Một tiếng “đừng” đó lại khiến lòng Trâu Tướng Quân cảm thấy râm ran, Trâu Tướng Quân nâng cằm cô lên, định đặt lên môi cô một nụ hôn. Định thần nhìn kỹ, người con gái có nước da trắng ngần, mái tóc xõa này lại không phải Ngụy Nhất!

Trâu Tướng Quân hốt hoảng, vội vàng đẩy cô ta ra, tức giận hét lên: “Cô là ai?”.

“Anh Trâu, là… là em…”, chính là Tiểu Thất. Lúc bấy giờ, Tiểu Thất ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trâu Tướng Quân một cái, sóng mắt đong đưa, nửa e ấp xấu hổ, nửa mừng vui hân hoan.

Trâu Tướng Quân thầm nghĩ có điều gì đó không hay liền bật ngồi dậy, lật tung chăn lên, quả nhiên thấy mình và Tiểu Thất đều không ***. Bất chợt cảm thấy trời đất mịt mờ, những giọt mồ hôi lạnh toán túa ra từ sống lưng, Trâu Tướng Quân nhanh chóng bình tĩnh lại, sa sầm nét mặt, nhanh chóng mặt quần áo chỉn tề rồi muốn đi khỏi đó. Nghĩ một lát, anh quay người lại, lạnh lùng nói với cô gái trên giường: “Cô hãy ra giá đi!”.

Tiểu Thất với khuôn mặt hạnh phúc đang nhìn Trâu Tướng Quân mặc quần áo, thầm nhủ người đàn ông này bất kỳ lúc nào cũng đầu tuấn tú rạng ngời như vậy. Bất ngờ nghe câu nói không hề có chút nhân tính đó của anh, cô sửng sốt. Rất lâu sau, cô mới dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt, nghẹn ngào nói: “Em biết anh là người của chị… Em chưa từng mơ tưởng hão huyền… nhưng anh đừng coi em là… loại con gái đó… ngủ cùng anh là do em cam tâm tình nguyện… em… em không cần tiền của anh!”.

Trâu Tướng Quân đã mặc xong quần áo, khôi phục lại điệu bộ lạnh lùng như sắc mặt của Diêm Vương, nhìn cô nói: “Có một số chuyện, tốt nhất nên quên đi, tôi khuyên cô đừng có mơ tưởng hão huyền!”.

Tiểu Thất sụt sùi khóc vài tiếng, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước, vô cùng đáng thương: “Em biết tình cảm của anh và chị đang rất tốt đẹp, em sẽ không phá hoại tình cảm của hai người… Em sẽ không nói cho chị biết… Em chỉ là, em chỉ là…”.

“Không nói là tốt nhất. Nếu cô cả gan nói ra…” Trâu Tướng Quân nói đến đó, đôi mắt khẽ nheo lại, toát lên những tia nhìn hung dữ khiến Tiểu Thất giật nảy cả mình vì sợ.

Tiểu Thất quấn chặt người trong chiếc chăn, nhìn Trâu Tướng Quân, thẫn thờ nói: “Em, em, em biết rồi… em em em tuyệt đối không nói…”.

“Rất tốt.” Trâu Tướng Quân rút ví tiền ra, ném một chiếc thẻ tín dụng lên giường, “Cầm lấy. Mật mã là 21366. Chuyện tối qua, coi như đã xóa sạch! Đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa!”. Trâu Tướng Quân rảo từng bước dài, ra tới cửa liền quay mặt lại, cay nghiệt nói: “Nhìn thấy cô tôi sẽ thấy ghê tởm”.

Tiểu Thất cúi gằm mặt xuống, lặng yên không nói, hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn, lòng bàn tay đã có chút mồ hôi.

Trâu Tướng Quân bước ra khỏi cửa phòng ngủ, một giọt nước mắt long lanh mới từ khóe mắt của Tiểu Thất rớt xuống, thật sầu thảm.

Trâu Tướng Quân vừa ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy người mẹ với nước da vừa đen vừa vàng vọt của Tiểu Thất đang đứng trong phòng khách, bày biện các món ăn sáng. Bà vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Trâu Tướng Quân, liền vẫy tay gọi anh: “Tiểu Trâu, mau lại đây ăn sáng đi!”.

Đúng lúc Trâu Tướng Quân đang giận dữ, sa sầm nét mặt, anh vờ như không nhìn thấy bà, cũng chẳng buồn cất tiếng chào hỏi, cứ đi thẳng ra cửa rồi đi luôn, mặc kệ bà lão đuổi theo phía sau hét gọi.

Anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, trốn tránh thật xa người phụ nữ đã cùng anh một đêm *** kia, trốn tránh thật xa bà lão bệnh tật luôn coi anh là con rể tương lai ấy.

Anh rất hiểu tính cách rắn rỏi khí khái của Ngụy Nhất, nếu để cô ấy biết được chuyện này, chắc chắn cô sẽ tác thành cho anh và Tiểu Thất và không đi theo anh nữa. Trong lòng Trâu Tướng Quân thật sự hối hận vì đã có một ngày như vậy, anh như vừa gặp cơn ác mộng. Nhưng sau khi tỉnh lại, tất cả vẫn đã thay đổi, không sức mạnh nào có thể xoay chuyển được, thời gian không thể, tiền bạc cũng không thể, không thể quay lại được nữa.

Trâu Tướng Quân vẫy một chiếc taxi, loạng choạng đi về nhà. Trong lòng thầm nghĩ, nếu lúc này Ngụy Nhất đang nằm trên giường ở nhà thì tốt biết bao.

Không ngờ, Ngụy Nhất quả thật đang có ở nhà và năm trên chiếc giường rộng lớn đó!

Trâu Tướng Quân nhìn Ngụy Nhất với nỗi hổ thẹn, cô ấy thò mái đầu nhỏ xinh từ trong chăn ra, cũng đang mở mắt ngây người nhìn Trâu Tướng Quân.

“Tiểu Trư, em về rồi à?”, Trâu Tướng Quân xúc động hỏi.

Hóa ra, Ngụy Nhất không đi tìm Tô Thích.

Tối qua, khi vừa bước ra khỏi cửa nhà, gió lạnh thổi tới, khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Ngụy Nhất thầm nghĩ, dù sao cô và Tô Thích cũng là hai người đã từng có tình cảm, nếu ở bên nhau sẽ luôn khiến người ta nghi ngờ. Trâu Tướng Quân ghen tuông cũng là chuyện thường tình. Nhưng cô lại vô cùng căm hận trước hành động đầy *** của Trâu Tướng Quân. Nghĩ lại, hận thì cũng có thể làm được gì, anh ấy trước sau cũng là chồng mình, chẳng lẽ vừa kết hôn xong lại ly hôn? Ngụy Nhất ngồi ở góc khuất nhất trong vườn hoa của khu nhà, nức nở khóc một hồi rồi lại lặng lẽ trở về nhà. Lúc đó, Trâu Tướng Quân cũng vừa đi ra ngoài, hai người vừa hay bước qua nhau.

Trâu Tướng Quân cả đêm không về, Ngụy Nhất cũng mất ngủ cả đêm, trằn trọc trở mình, trong lòng lại cảm thấy thật xót xa, vừa hận mình lại vừa nhớ anh.

Ngụy Nhất lặng lẽ cân nhắc suy nghĩ về cảm giác trong lòng, một âm thanh cất lên nói cho cô biết đó là tình yêu!

Ngụy Nhất nghĩ, mình đã yêu người đàn ông đang đứng trước mặt này rồi.

Thấy Ngụy Nhất ngây người ra nhìn mình, Trâu Tướng Quân chột dạ, khẽ hắng giọng một tiếng, bước tới, ấp a ấp úng nói: “Tiểu Trư, hôm qua… có phải là, đã làm đau em không?”.

Ngụy Nhất bật khóc.

Đôi mắt Ngụy Nhất đang mở rất to, chăm chút nhìn thẳng vào Trâu Tướng Quân nhưng nước mắt lại lã chã rơi. Trong vòng một tiếng đồng hồ, Trâu Tướng Quân phải nhìn thấy hai người con gái khóc, nhưng người thứ hai lại trong sáng biết bao, những giọt nước mắt ấy cũng khiến người ta ấm ức.

“Tiểu Trư, lại đây!”, Trâu Tướng Quân ngồi xuống bên cạnh giường, dang rộng hai tay.

Ngụy Nhất do dự một lát, chui từ trong chăn ra, mím môi lại, mang theo chút xấu hổ, sà vào vòng tay, hít hà mùi hương bạc hà thanh khiết trên người anh, chợt cảm thấy một cảm giác yên lòng mà trước đây chưa từng có, cô nghẹn ngào trách móc: “Chồng, sao bây giờ anh mới về? Em đợi anh mãi!”.

Ngụy Nhất rất ít khi gọi anh như vậy, thường ngày, cô luôn gọi cả họ lẫn tên anh, rất mất lịch sự. Trâu Tướng Quân cũng đã nhiều lần phản đối chuyện đó nhưng Ngụy Nhất vẫn rất bướng bỉnh, anh cũng chẳng còn cách nào khác. Vì vậy, bây giờ, thấy cô gọi một tiếng “chồng”, trái tim anh cũng tê dại đi một nửa, ôm cô vào lòng, xoa xoa mái tóc thơm tho, lại hôn lên khóe mắt của cô, nói: “Bây giờ chẳng phải là đã về rồi sao?”.

Ngụy Nhất vẫn ở yên trong vòng tay anh, ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên, chớp chớp đôi mắt sáng hỏi: “Ăn cơm chưa?”. Trâu Tướng Quân không ngờ Ngụy Nhất lại hỏi câu đó.

Nếu Ngụy Nhất nghi ngờ hỏi “Đêm qua anh đi đâu?”, có thể anh sẽ vì chột dạ, vì xấu hổ mà giận dữ. Trâu Tướng Quân lại ôm Ngụy Nhất vào lòng, xiết chặt, không nói gì nữa. Trong lòng anh rất cảm động, rất áy náy, rất xấu hổ, hiềm một nỗi là không có lỗ nẻ nào mà chui xuống.

Ngụy Nhất chính là khắc tinh của Trâu Tướng Quân, ngốc ngếch nhưng lại có thể trừng trị anh khổ đến nỗi không thể diễn đạt thành lời.

Lúc ấy, lần đầu tiên, Trâu Tướng Quân có ý thức về sự chung thủy vợ chồng, lần đầu tiên cảm nhận được sức nặng của cảm giác có trách nhiệm đối với gia đình.

Đó là một niềm vui sướng được nhen nhóm lên từ tận đáy lòng, đó là sự mềm mại dịu dàng như tơ lụa của những cây hương bồ uyển chuyển hết lớp này đến lớp khác trong mảnh ruộng trái tim.

Trâu Tướng Quân lạc giọng nói, “Vẫn chưa ăn”.

Ngụy Nhất lập tức nhảy xuống giường, sau khi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, cô liền bắt tay chuẩn bị bữa sáng cho Trâu Tướng Quân.

Trâu Tướng Quân nhìn theo bóng dáng nhỏ bé bận rộn của Ngụy Nhất, buồn rầu tự nhủ: Nếu thời gian có thể quay trở lại thì sau khi cãi lộn với Ngụy Nhất, anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong nhà, lặng lẽ đợi cô quay về. Như vậy sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc