Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 82

Tác giả: Tào Đình

Trâu Tướng Quân liếc nhìn anh ta một cái, thấy đối phương khoảng ba mươi tuối, áo quần bảnh bao, chắc lả một nhân vật có tầm cỡ, thờ ơ đáp lại: "Người làm ăn, không có thời gian".

"Tiểu đệ thường ngày cũng buôn bán lặt vặt, ngườị anh em này bận rộn với những thương vụ lớn gì vậy?" người đó lại hỏi.

"Không thể nói được", Trâu Tướng Quân bước lên phía trước hai bước, đến trước mặt người đó, điềm nhiên nỏi "Đừng có chặn đường".

"Cậu lớn ơi! Sao thế hả? Cậu không hài lòng chỗ nào chứ? Cậu cũng chẳng buồn nghe xem anh Thang là ai! Lại còn làm bộ vênh váo trước mặt anh Thang của bọn tao nữa! Khỉ thật, mày còn chưa đủ tư cách đâu!", một tên đệ tử xốc nối lại muốn xông ra giành uy phong.

Trâu Tướng Quân làm ra vẻ như không nhìn thấy, đứng trước mặt người họ Thang đó, lại hạ giọng nói một câu: "Đừng có chặn đường". Ánh mắt anh không nhìn người đàn ông họ Thang, mà nhìn thẳng về phía trước.

Người đàn ông họ Thang thấy bị mất mặt, liền nổi cáu. Cô gái đeo khuyên tai to bản vốn chẳng có ý tốt gì, sán lại gần nói một câu, "Anh Thang, đây là Trâu Tướng Quân, lai lịch của bố anh ta không nhỏ, không trêu chọc được đâu!". Nhưng giọng nói của cô ta lại không hề hạ thấp, tất cả mọi người có mặt tại đó đều nghe rõ cả.

Mấy tên bên cạnh Thang đại ca lập tức hét toáng lên: "Bà trẻ ơi, bà đừng có nói với bọn này những lời như vậy, lý lịch khỉ gì chứ? Anh Thang của bọn ta mà lại bị lừa bịp sao? Nếu nói rõ lai lịch của anh Thang ra, e rằng hắn ta lập tức sẽ són ra quần, chui xuống gầm bàn mà trốn ấy chứ! Nếu đem bố của anh Thang ra, cũng có thể khiến hắn ta kinh sợ đến nỗi mềm nhũn hai chân, quỳ xuống mà đập đầu van lạy ấy chứ! Chỉ có điều, anh Thang vốn là người khiêm nhường, không cho đám đệ từ bọn ta được tuyên truyền khắp nơi! Ha ha ha! Bà trẻ nên tránh xa một chút, đừng cố ưỡn ẹo bên cạnh bọn ta đây nữa! Khỉ thật, đám bà trẻ đều là những chiếc máy bào mòn nếu không phải hắn ta đã nhắm trúng cái con bé mặt trắng kia thì lần này chắc lại đuổi theo tên đó mà tự nguyện dâng hiến hay sao?". Nói rồi, mấy người bọn họ cười hi hi ha ha, ngay cả cô gái đeo khuyên tai to bản cũng bị lôi ra làm trò cười.

Nếu lần này đại ca họ Thang thả cho ba người Trâu Tướng Quân đi thì sự tôn nghiêm của đại ca ở đâu, uy tín ở đâu. Đại ca họ Thang lúc đó sa sầm nét mặt, nói: "Các nhân vật có tiếng ở thành phố B này rất nhiều, những người đáng vênh váo ở thành phố B cũng không ít, người anh em nay, tại sao hôm nay lại gây khó dễ với Thang mỗ tôi? Cũng cần phải giải thích rõ ràng. Người đàn ông kia ban nãy đã tỏ rõ uy phong, vì một người phụ nữ đã tát Thang mỗ một cái, không may, Thang mỗ này lại là người có tính thù dai, nếu không sao có thể ăn nói với đảm huynh đệ của ta được? Hôm nay, nếu anh bạn muốn đưa hai người này ra khỏi đây thì phải hỏi huynh đệ của Thang mỗ này trước đã, xem họ có cho phép hay không! Tôi cũng xin gọi cậu một tiếng là bạn, đừng có không uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt! .

Những câu đó được nói ra một cách đầy hằn học tiếc rằng Trâu Tướng Quân dường như không nghe thấy anh chỉ khẽ nhíu mày, chăm chú nhìn cánh tay đang giơ ra trước mặt anh của vị đại ca họ Thang, vẫn là câu nói đó, vẫn giọng điệu đó, Trâu Tướng Quân nói: "Đừng có chặn đường",

"Thằng khỉ này, không hiểu rõ lời nói của đại ca chúng tao à? Đừng cố giả bộ, hất cái gì mà hất?" Một tên xốc nổi nhất không kìm nén được, tiến lên đẩy mạnh Trâu Tướng Quần một cái nhưng không ngờ tay hắn lại nhắm thẳng tường.

Trâu Tướng Quân vẫn không hề động đậy, chỉ chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn ta một cái, tên đó sợ đến nỗi sững người trước cái nhìn sắc lạnh của anh, tài ăn nói cũng không quên phát huy nhưng ngữ khi đã rõ ràng yếu hơn một chút: "Mày... mày... khỉ thật... mày tới đây để gây chuyện hả?".

Trâu Tướng Quân nói: "Tôi đã hứa với vợ mình, sẽ không ra tay, các người mau tránh ra".

"Ha ha ha hal Còn hứa với vợ nữa cơ đây! Lý do này cũng không tồi đâu chứ, quá nhiên khiến Thang mỗ được mở rộng tầm mắt. Anh em đâu, nhớ học tập đấy!" Thang đại ca thấy Trâu Tướng Quân đã lộ rõ điểm sơ hở qua câu nói đó, một người đàn ông thực sự mạnh sao có thể nói ra những lời e sợ phụ nữ như vậy? Vậy là anh ta lập tức thay đổi điệu bộ: "Tặc tặc, ông đây cứ tưởng con bé mà ngài tới cứu là vợ của ngài chứ? Dám hỏi ở nhà vẫn còn một vị nữa sao? Tay trái ôm, tay phải bế à? Lại cùng một giuộc với anh Thang ta đây mà! Nếu đã chịu nghe theo chỉ thị của các bà trẻ, vậy thì dù thế nào cũng phải cho chú em chút thể diện, nếu không thì thật mất mặt đám đàn ông chúng ta quá! Hôm nay thế này vậy, trước mặt mọi người, chú em chui qua háng anh đây, anh sẽ để chú em đưa con bé kia đi rồi ngoan ngoãn về nhà phụng mệnh vợ, nhưng người đàn ông thì phải để lại đây, chú em xem...?\',

Trong lúc Thang đại ca đang nói, Trâu Tướng Quân đã buông Tiêu Thất ra, khẽ nói cô đưa bạn của mình tránh sang một bên, chậm rãi xắn tay áo lên, quay người lại, tặng một cú đấm như trời giáng vào mặt Thang đại ca - người vẫn đang luyên thuyên không ngớt kia.

Cú đâm đó được ra tay vừa nhanh vừa mạnh, Thang đại ca không kịp phòng bị, cú đâm của Trâu Tướng Quân đánh trúng sống mũi, ngườì bỗng chốc đổ về phía sau, nằm sõng soài trên nền nhà, ôm lấy mũi lăn lộn kêu đau.

Đám người phía đối phương kinh ngạc thất sắc, không ngờ một mình đơn phương độc mã như Trâu Tướng Quân lại dám ra tay trước, không những thế cú đấm còn rất mạnh.

Tất cả đều vô cùng phẫn nộ, ỷ thế đông người, nhất loạt cầm chai rượu đã đập vỡ một nửa xông lên.

Một tên xông tới từ phía chính diện, Trâu Tướng Quân bật lên, đấu lại bằng cả hai chân, một chân đạp vào một chân đạp vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn ta. Tên đó lập tức ngã ngửa mặt lên chiếc bàn trà bằng kính, những tiếng kêu loảng xoảng vang lên, ly cốc rơi vỡ đầy mặt đất, tên đó ՐêՈ Րỉ nhổm người dậy. Trâu Tượng Quân xoay một vòng trong không trung, hai chân vững chãi chạm đất trong tư thế xuống tấn. Sau đó lại bật ngay lên như một sợi dây thun một cú đạp chân nhằm trúng vào mặt một tên xông lên từ phía sau, tên đó chắc đã bị cho đi vài chiếc răng cửa, lập tức ôm mặt kêu la oai oái, máu tươi rỉ ra từ những kẽ tay. Lúc đó, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen hét vang xông tới, giơ cao vỏ chai rượu đã đập vỡ một nửa phần đáy lên định giáng xuống đầu Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân luôn dỏng tai nghe ngóng xung quanh, nghiêng đầu né sang một bên theo phản xạ, chai rượu đập trượt xuống vai anh, lại vỡ thêm một nửa. Trâu Tướng Quân hoàn toàn không thấy đau, nhanh chóng túm lấy người đàn ông mặc bộ độ đen, lấy hết sức bẻ quặt tay hắn ta ra phía sau, không trung vang lên tiếng khớp xương kêu răng rắc vì bị bẻ. Người đàn ông mặc bộ đồ đen đó cũng là một nam tử hán, tay trái bị Trâu Tướng Quân bẻ quặt ra phía sau, tay phải vẫn giơ nắm đấm giáng xuống đầu Trâu Tướng Quân. Anh phải buông hắn ta ra, đồng thời nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, bật người lên với tốc độ nhanh như chớp, cánh tay trái mạnh mẽ kẹp chặt lấy cổ ngườỉ đàn ông mặc bộ đồ đen đó, tay phái nắm lại thành nắm đấm, đấm thẳng vào huyệt thái dương của hắn ta. Người đàn ông đó không kịp kêu lên một tiếng, mềm nhũn người đổ vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Từ nhỏ, Trâu Tướng Quân đã luyện tập Taekwondo, những đòn tấn công bằng chân vô cùng lợi hại, không hề có chút e sợ gì với những tên nhãi nhép kia, anh ra đòn đá chân, mỗi thế đánh gục một tên. Hơn nữa, phía bạn trai của Tiểu Thất còn thêm mấy người bạn nữa, đối phó với gần mười người của phe đối phương cũng không bị rơi vào thế yếu.

Chỉ có điều, họ đã khiến căn phòng sang trọng của khu giải trí Chí Tôn đổ vỡ, rối loạn.

Trâu Tướng Quân không có bộ mặt cực kỳ hung ác, thậm chí, biểu hiện trên khuôn mặt của anh vẫn không hề thay đổi, đôi môi mỏng mím chặt, hai mắt tinh anh nheo lại toát lên ánh nhìn dữ dằn khiến người ta không lạnh mà vẫn phải run lên cầm cập. Thang đại ca sau một hồi lăn lộn trên nền nhà, chậm rãi tiến lại gần, chống người đứng dậy, rút từ phía sau lưng ra một con dao sáng quắc dài một tấc, khẽ khàng rảo bước hướng về phía Trâu Tướng Quân. Hai mắt của Thang đại ca đã sớm vằn đỏ, giơ dao hằn học nhằm trúng lưng của Trâu Tướng Quân đâᗰ ᗰạᑎᕼ.

Tiểu Thất thấy vậy, hoàng hốt hét toáng lên: "Trâu Tướng Quân, coi chừng phía sau!", rồi vội vàng lao tới, ôm chầm lấy lưng của Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Qụân đã sớm biết mối nguy hiểm từ phía sau lưng, vốn đã có cách để né tránh, nào ngờ lại bị Tiểu Thất chạy tới chăn nên anh lại rơi vào thế bị bó buộc. Không kịp né tránh, anh đành lôi theo cả Tiểu Thất, lăn xuống nền, tư thế trông hơi nhếch nhác.

Lưỡi dao lướt qua sống lưng của Tiểu Thất, chỉ khẽ rạch một đường nhỏ trên cánh tay của cô, lập tức rỉ máu. Tiếu Thất dù có dũng cảm như thế nào nhưng vẫn chỉ là một cô gái, tuổi đời lại còn trẻ, thấy mình bị chảy máu, sợ hãi khóc toáng lên, Tiếng khóc đó đã ảnh hưởng đến tâm lý của toàn bộ các mỹ nữ có mặt trong phòng. Phụ nữ vốn rất sợ máu, cảm thấy chảy máu là một chuyện vô cùng lớn lao, tất cả đều sợ đến nỗi ôm đầu lẩn trốn, luôn miệng la hét đến nỗi đám người phía Thang đại ca cũng có chút bất an.

Cơn tức giận của Trâu Tướng Quân đã lên tới đỉnh điểm, hai mắt đỏ hoe, anh nhổm dậy lao ngay về phía Thang đại ca, sải những bước lớn mà vững chắc, đôi mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn vào mặt con người đê tiện đó. Tên đại ca họ Thang đó dù đã từng trải nhưng chưa gặp phải nhân vật nào lợi hại như vậy, vốn đã có chút hoang mang, giờ đây, thấy Trâu Tướng Quân nổi cơn thịnh nộ nên có phần hoảng sợ trước khí thế của anh, bỗng run rẩy.

Lúc Trâu Tướng Quân tiến lại gần, Thang đại ca giơ dao đâm một nhát, tay trái của Trâu Tướng Quân giơ lên đỡ, tay phải nắm chặt lấy cổ tay của Thang đại ca, bàn tay to khỏe của anh dồn sức Ϧóþ mạnh, cánh tay cầm dao của Thang đại ca lập tức mềm nhũn, lỏng lẻo, con dao rơi xuống, vừa hay lại được Trâu Tướng Quân đỡ kịp. Anh nhanh chóng dí sát dao vào cổ Thang đại ca.

Thang đại ca bị khống chế mấy tên còn lại đều dừng mọi động tác. Thang đại ca sợ đến nỗi hai chân run lẩy bẩy, hai đầu gối mềm nhũn như muốn khuỵu xuống. Trâu Tướng Quân xốc hắn lên, lưỡi dao lại càng dí sâu vào cổ hắn hơn. Thang đại ca lập tức hét toáng lên xin tha mạng:

"Đừng, đừng! Cứu tôi với! Xin đừng Gi*t tôi! Tôi... bố tôi là Thang Cương! Nếu Gi*t tối, chắc chắn anh sẽ ân hận cả đời đấy!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc