Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 71

Tác giả: Tào Đình

Ngụy Nhất liền né tránh ánh mắt nóng bỏng đó.

“Con... con về trường đây”, Ngụy Nhất nói với bà Ngụy, cô không thể mở miệng gọi bà là mẹ được nữa.

Bà Ngụy “Ừ” một tiếng.

Mẹ của Tô Thích cũng đã nhận ra Ngụy Nhất, nhiệt tình chào hỏi cô, đồng thời nói con trai lái xe đưa cô về trường.

Ngụy Nhất bây giờ mới dám nhìn Tô Thích, anh đang chăm chú nhìn cô, khi bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt cô trong chốc lát lại đỏ lựng, né tránh ánh nhìn sang hướng khác, khẽ nói không cần. Cô cũng không biết khuôn mặt mình tại sao lại đỏ lên một cách vô dụng như vậy.

Sau đó, cô vội vàng rảo bước ra cửa, Tô Thích hình như đã đứng lên bước đi được vài bước.

Giống như đang trốn tránh thứ gì đó, Ngụy Nhất vừa ra khỏi cổng nhà họ Ngụy liền cắm cổ chạy thục mạng, ra khỏi cổng lớn của khu biệt thự rồi tới trạm xe buýt cách đó rất xa. Ngụy Nhất nhớ lại cái đêm mưa gió của ba năm về trước, Tô Thích ôm Ngụy Trích Tiên đổ người xuống giường của cô, hôm đó cô cũng đã chạy như thế này, dừng lại một lúc lâu mà vẫn hổn hển thở mãi không dứt.

Quay đầu nhìn lại, không thấy Tô Thích đuổi theo, cô mới thở phào, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, cũng thầm có chút cảm giác hụt hẫng.

Buổi sáng hôm diễn ra buổi lễ tuyên dương, Ngụy Nhất vốn định nằm lì trên giường không chịu đi. Nào ngờ, nhân viên phụ trách đích thân tới gõ cửa phòng, nói rằng cán bộ trong Hội sinh viên bắt buộc phải tới dự. Ba cô bạn trong phòng đã ăn vận chỉnh tề, trang điểm, chăm chút cho mái tóc, giống hệt như buổi chiều đầy nắng của năm mười tám tuổi khi ấy, bọn họ cùng nhau tới sân bóng rổ để cổ vũ cho Tô Thích vậy.

Nguyệt Nguyệt đã kiềm chế rất lâu, cuối cùng vẫn không thể nín nhịn được, buột miệng hỏi: “Nhất Nhất, có phải cậu vẫn thích Tô học trưởng không?”.

Ngụy Nhất đang lấy chiếc váy liền kiểu cổ áo hải quân ra mặc, bất ngờ giật đứt một chiếc cúc vàng, lại vội vàng tìm kim chỉ khâu lại, nói: “Hồi đó tớ cũng chỉ ngưỡng mộ theo phong trào thôi, giống như các cậu ấy”.

Như Như và Đình Đình nghe xong liền yên tâm, bấy giờ mới vô tư bình luận về thần tượng sáng chói - Tô Thích. Chỉ riêng Nguyệt Nguyệt là trầm tư suy nghĩ, cô nhìn Ngụy Nhất, lặng yên không nói.

Mấy người bọn họ đến muộn một chút mà hội trường đã chật cứng người. May mà mấy bạn cùng lớp đã giữ giúp họ bốn chỗ ngồi, mặc dù xa khán đài một chút nhưng dù sao cũng còn tốt hơn những người đang vò đầu bứt tai ảo não vì chưa tìm được chỗ.

Sau khi ngồi yên vị, mấy người lập tức tham gia vào cuộc thảo luận sôi nổi về thần tượng Tô Thích với những người bạn xung quanh. Ngụy Nhất chỉ mỉm cười không nói. Cô nhìn về hàng ghế chủ tọa trống không trên sân khấu cũng không phân biệt được đâu sẽ là chỗ ngồi của Tô Thích nữa. Người bên cạnh đang nói đến uy phong của Tô Thích trên sân bóng rổ năm nào, Ngụy Nhất lặng lẽ nhớ lại, Tô Thích quả là rất đẹp theo đúng hình dung của họ. Cảnh chia tay với anh năm ấy, vẫn luôn được cô niêm phong trong tâm trí, không ngờ giờ đây nó lại được lôi ra sắp xếp. Vốn tưởng rằng, cho dù sau bao lâu, mỗi khi nghĩ lại sẽ đau khổ như ngày hôm đó, nhưng hôm nay, mới chỉ sau ba năm mà có thể nhớ những ký ức ấy một cách hứng thú như vậy, chỉ có chút mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay thôi.

Các vị lãnh đạo trong trường lần lượt bước lên sân khấu, vài vị lãnh đạo thành phố cũng tới. Tô Thích đi ở giữa, vừa xuất hiện đã nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt của các bạn sinh viên.

Phía sau vang lên giọng nói của những sinh viên khóa dưới: \'\'Ai cơ, ai cơ? Ai là Tô học trưởng?”; “Người ở giữa ấy, người đẹp trai nhất ấy!”.

Đã ba năm trôi qua, anh hầu như không thay đổi, vẫn là một ngôi sao sáng lấp lánh nhất trong đám đông, dù đứng góc độ nào, anh cũng đều phát ra thứ ánh sáng chói lóa, cho dù là hình ảnh bên ngoài, khí chất, hay là sức hấp dẫn từ nhân cách. Nhưng anh luôn là một người vô cùng mềm mỏng, chưa bao giờ cố ý khoe khoang, nụ cười khiêm nhường luôn nở trên môi, mọi cử chỉ, động tác đều có thể làm mê lòng người.

Lúc này, những sinh viên đeo kính được coi là báu vật hiếm có, đều bị những người khác tranh nhau mượn đeo vào để được ngắm thần tượng đẹp trai rõ hơn.

Đám người Ngụy Nhất ngồi cách khán đài rất xa, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ nhưng vẫn nhận ra người đàn ông cao lớn tuấn tú, sải những bước khoan thai kia chính là Tô Thích. Ngụy Nhất không muốn để anh nhìn thấy mình, may mà ngồi cách sân khâu khá xa, trong biển người mênh ௱ô**, anh ấy nhất định sẽ không nhìn thấy, vì vậy, cô mới dám thoải mái chăm chú nhìn anh không chút kiêng dè. Giống như ba năm trước đây, anh đứng trên sân vận động, cô ngồi ở khán đài, anh chói lóa trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người, còn cô chỉ là một nhân vật bình thường. Chỉ là hồi đó, cô còn hào hứng hét gọi tên anh, còn giờ đây, sau ba năm cô chỉ có thể thu mình ở một góc khuất thật xa, vừa không thể kìm nén được khát vọng ngắm nhìn anh vừa thầm cảnh cáo bản thân: Mi đã là một phụ nữ có gia đình rồi.

Sau khi Tô Thích ngồi xuống, ánh mắt sáng, dịu dàng như ngọc của anh rất tự nhiên nhìn quanh một vòng xuống phía hội trường, Ngụy Nhất chột dạ, vội cúi gằm mặt xuống.

Buổi lễ đã được bắt đầu, thầy hiệu trưởng cũ lên phát biểu trước, một bài diễn văn đầy những mỹ từ khảng khái, sau khi ca ngợi nước mạnh dân giàu, quốc thái dân an, thầy bắt đầu đọc tới đoạn ca ngợi Tô Thích. Ngụy Nhất đang trong tâm trạng mơ màng thì người phụ trách khom lưng, khó nhọc bước tới, kéo lấy Ngụy Nhất và khẽ kêu lên: “Sao em vẫn còn ở đây? Làm tôi tìm em mệt quá! Mau đến ngồi ở hàng ghế thứ hai đi! Chẳng phải tôi đã nói với em rồi sao? Những người trong Hội sinh viên đều ngồi ở phía trên!”.

Ngụy Nhất đành khom lưng đi ra theo người phụ trách, cẩn thận lách qua những người đã ngồi ngay ngắn trong hàng ghế thứ hai để bước vào ngồi bên trong, luôn miệng nói nhỏ “Xin cho đi nhờ một chút, xin phép đi nhờ một chút, cảm ơn, xin lỗi”, cuối cùng cũng có thể ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế của mình. Cứ tưởng mình luôn cúi đầu, khẽ khàng di chuyển, không gây ra tiếng động, nhất định sẽ không bị ai phát hiện. Nhưng Ngụy Nhất vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ngay một đôi mắt đen dịu dàng, giống như nam châm hút sắt, không thể tách rời được nữa. Thời gian quả nhiên không lưu lại chút dấu vết gì trên người anh, tất cả đều như năm xưa, chỉ có điều anh hơi gầy, vết nhăn mệt mỏi giữa hai đầu lông mày đã hiện ra và có thể nhìn thấy rất rõ. Tô Thích rõ ràng là đã nhìn thấy Ngụy Nhất, đôi mắt lá răm đẹp đẽ đang hấp háy nụ cười không rõ ý nghĩa.

Ngụy Nhất chăm chú nhìn anh hồi lâu, tự cảm thấy thất lễ, vội thu ánh mắt, muốn làm ra vẻ tự nhiên nhưng lại không thể, bộ dạng lúc nào cũng luống ca luống cuống.

Lúc đó, một em học sinh khóa dưới ngồi bên cạnh quay sang hỏi thăm, cô mới định thần lại rồi quay mặt sang nhìn cô ấy.

“Chị Ngụy Nhất ơi, ai là người đã quyên góp tám mươi triệu nhân dân tệ cho trường mình?” Em gái đó đang học năm thứ nhất, mới tham gia vào Hội sinh viên, đương nhiên chưa từng được tận mắt chứng kiến phong thái của Tô Thích hồi đó.

Ngụy Nhất giơ Ng'n t ra thầm đếm, ghé vào tai cô bé thì thầm: “Chính là người ngồi thứ ba đó”.

Cô bé ngước khuôn mặt bé nhỏ lên, chỉ nhìn một cái liền đỏ mặt cúi đầu, nói: “Hình như anh ấy phát hiện ra em rồi, sao anh ấy cứ nhìn em thế nhỉ? Nhưng... anh ấy quả thực rất đẹp trai!”.

Ngụy Nhất khẽ run rẩy không trả lời, cũng không dám ngẩng đầu lên kiểm chứng.

Cô bé sinh viên năm thứ nhất đó thật ngây thơ và đáng yêu, sau nhiều lần ngước lên nhìn trộm, lại hỏi: “Chị Ngụy Nhất ơi, chị có quen người đó không? Anh ấy có thật là đã tốt nghiệp trường mình không? Nghe nói anh ấy còn có tên trong danh sách mười luật sư ưu tú nhất toàn quốc nữa đấy! Xem ra anh ấy còn trẻ quá, khôi ngô tuấn tú quá chị nhỉ!”.

Ngụy Nhất ậm ừ “Ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía thầy hiệu trưởng cũ, không dám liếc ngang liếc dọc, tâm tư không biết đã vẩn vơ tận phương trời nào.

Cô có quen Tô Thích không ư? Mọi ân oán năm đó là do những hiểu lầm từ chuyện yêu đương, rồi những người có tình cảm với nhau cuối cùng cũng nên vợ nên chồng. Bản thân cô không phải là người mà quân tử hảo cầu. Nhưng anh ấy chính là mối tình đầu của cô, mỗi khi nghĩ lại vừa buồn vừa thấy mình đáng thương. Cũng có thể coi anh và cô không chỉ là quen biết thông thường, anh chưa bao giờ gọi tên cô, hồi ấy, anh luôn mỉm cười dịu dàng như mùa xuân, thường thích gọi cô là Bé Bự.

Đến lượt Tô Thích phát biểu, anh đứng lên, bộ com lê màu đậm, được cắt may rất vừa vặn, càng tôn thêm vóc dáng cao lớn và khí chất phi phàm của anh. Cả hội trường lập tức trở nên yên lặng, không còn nghe thấy những tiếng nói chuyện rì rầm nữa, ai nấy đều lo rằng sẽ để lọt mất bất cứ một lời nói hay hành động nào đó của thần tượng.

Trên tay Tô Thích không có bài diễn văn được chuẩn bị sẵn, chẳng có bài phát biểu dài dòng, cũng không có những mỹ từ ca ngợi đầy khảng khái. Giọng nói vừa đủ nghe, không tự ti cũng không quá đề cao bản thân, sau khi thuật lại quá trình thành công của mình, anh biểu thị sự tin tưởng và mong đợi chân thành đối với các lớp đàn em và ngôi trường cũ. Chỉ vài câu nói nhưng đều rất thấu đáo, rất đáng hoan nghênh.

Giọng nói của Tô Thích vẫn là chất giọng mà Ngụy Nhất đã rất quen thuộc, vẫn dịu dàng, đầy sức hấp dẫn như ngày xưa, lại rất hợp với khí chất và tướng mạo của anh. Sau vài câu nói đơn giản, anh nhận được những tràng vỗ tay và tiếng hò reo cổ vũ không ngớt của đám đông trong hội trường.

Tô Thích nói xong, điềm tĩnh về vị trí ngồi xuống, lại tự nhiên đưa mắt nhìn quanh hội trường một lượt, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Nhất, dường như anh đang khẽ mỉm cười, nụ cười trong đôi mắt, trên hàng mày đen rậm. Trái tim của Ngụy Nhất vô cớ lại nhói lên một nhịp, bỗng không ngừng đập loạn xạ, né tránh anh.

Đợi đến khi Ngụy Nhất định thần lại, vị lãnh đạo thứ tư đã bắt đầu đọc bài diễn văn của mình.

Lúc này, người phụ trách lại khom lưng khó nhọc lách giữa hai hàng ghế, kéo tay Ngụy Nhất, rồi lại khó nhọc lách ra. Khiến những người ngồi ở hàng ghế đó không khỏi không thốt lên những tiếng trách mắng khó chịu.

Ngụy Nhất không hề muốn trở thành người nổi bật nhưng lại cứ ra ra vào vào vài lượt, thu hút ánh nhìn của những người khác.

Khi bước vào phía sau hội trường, cô mới phát hiện mấy bạn cán bộ nữ khác trong Hội sinh viên cũng đã có mặt ở đó, ai nấy đều xinh xắn rạng rỡ, tay cầm hoa tươi, vui cười hồ hởi. Chủ tịch Hội sinh viên bước tới, kéo Ngụy Nhất đứng vào trong đội ngũ đó, đặt vào tay Ngụy Nhất một bó hoa rồi nói với cô: “Lát nữa, sau khi các vị lãnh đạo phát biểu xong, các bạn lên sân khấu tặng hoa, cần phải nhớ rõ vị trí của người mà mình tặng hoa, cần nói những gì, bản thân mọi người phải chuẩn bị trước, các bạn đều là những đóa hoa tương lai của tổ quốc, mọi lời nói cử chỉ của các bạn trong lúc này đều đại diện cho tất cả những sinh viên của trường Đại học S...”.

Ngụy Nhất vô cùng kinh ngạc, không ngờ còn có tiết mục **** này. Bởi vì từ nhỏ, cô đã xinh xắn ưa nhìn, mỗi lần có lãnh đạo về thăm trường, khi cần đại biểu học sinh đeo khăn quàng đỏ lên tặng hoa, đều không thể không chọn Ngụy Nhất. Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ khom lưng biểu thị sự ngưỡng mộ vô biên và nói: “Các em là những bông hoa tương lai của đất nước, là ánh mặt trời buổi sáng, là nhịp cầu tương lai của đất nước, cần phải mang theo hy vọng của ngày mai”.

Rõ ràng là những bông hoa nhỏ, thế mà còn cố gắng thêm thắt là những bông hoa của tương lai, thật buồn cười.

Ngụy Nhất đã lớn, cô vẫn là một đóa hoa hàm tiếu. Nghĩ tới con đường phía trước của cuộc đời, muốn thể hiện bản thân mình quả thực là rất khó.

Ngụy Nhất lại đưa Ng'n t lên khẽ nhẩm đếm, phát hiện ra mình lại vừa hay đứng vào vị trí sẽ tặng hoa cho Tô Thích. Trong lòng lo lắng, khẽ hỏi cô bạn trước mặt: “Bạn ơi, có thể đối vị trí cho mình được không?”. Cô bạn đó đang buồn vì chỉ cách người được tặng hoa cho Tô Thích một vị trí, thấy Ngụy Nhất chủ động muốn đổi vị trí cho mình, cô ta vô cùng mừng rỡ. Hai người đang định đổi chỗ cho nhau thì bị vị chủ tịch vô cùng uy tín của Hội sinh viên nhìn thấy rồi quát lớn: “Sắp ra sân khấu rồi, không được đổi đi đổi lại!”.

Thế là cô đành phải nghe theo sự sắp đặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc