Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 70

Tác giả: Tào Đình

Đình Đình nói: “Mở công ty, tớ sẽ thuê hai anh chàng vô cùng đẹp trai làm thư ký, một người như Tô Thích, còn người kia có ngoại hình giống Trâu Tướng Quân, một người lo công việc, một người lo liệu cuộc sống cho tớ”.

Một tuần trước đó, trường Đại học S chăng đèn kết hoa rực rỡ, biểu ngữ, băng rôn chào mừng được treo khắp nơi. Trước mỗi một dòng tên của Tô Thích, đều bắt buộc có một hình dung từ mỹ miều được lựa chọn một cách cẩn thận. Ngụy Nhất đăm đắm nhìn những tấm băng rôn đó, đột nhiên cảm thấy thật lạ lẫm, lúc này, hình ảnh của Tô Thích trở nên hài hước, đồ sộ, không giống với hình ảnh của người xưa nữa.

Hôm đó, Ngụy Nhất có cảm giác mệt mỏi, không muốn ăn cơm. Trâu Tướng Quân liền đưa cô đến quán ăn Tây thưởng thức món thịt bò nướng. Thấy Ngụy Nhất không quen dùng dao và dĩa, anh lại ân cần giúp cô cắt khoanh thịt nướng ra thành nhiều miếng nhỏ rồi mới đẩy tới trước mặt Ngụy Nhất, không quên châm chọc cô vài câu: “Ăn đi, con heo nhỏ ngốc nghếch”.

Ngụy Nhất hào hứng ăn, không để ý tới lời châm chọc của anh. Trâu Tướng Quân thì rất nhớ các món ăn do Ngụy Nhất làm, anh chẳng hứng thú gì với món thịt bò nướng này cả, liền ngồi chống cằm nhìn cô ăn.

Ngụy Nhất ăn hết một nửa, ngẩng đầu lên, trong ánh nến lung linh, khuôn mặt khôi ngô tuân tú của Trâu Tướng Quân càng trở nên đẹp tới mức kinh ngạc, thấy đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn mình, cô liền khẽ bĩu đôi môi nhỏ xinh, nói: “Không ăn cơm đi, còn làm bộ mặt hung dữ thế cho ai nhìn cơ chứ?”. Ngoài mặt làm ra vẻ nghiêm khắc, trong bụng lại thấy vô cùng ngọt ngào.

Trâu Tướng Quân cười hì hì, chống tay vào bàn nhổm người dậy, Ngụy Nhất tưởng anh bắt nạt mình trước mặt mọi người nên hơi ngửa người ra phía sau. Nhưng Trâu Tướng Quân chỉ dùng ngón tay cái giúp cô lau vết nước xốt còn dính bên khóe miệng, sau đó đưa vào miệng mình ʍúŧ ngon lành. Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ, thấy mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn mình, khuôn mặt nhỏ xinh bỗng đỏ bừng lên, giận dữ nói: “Con người anh, sao chẳng có lúc nào tử tế thế hả?”.

“Vậy mà em còn lấy anh?” Trâu Tướng Quân đứng hẳn dậy, đến ngồi xuống bên Ngụy Nhất, mặt mày hớn hở, hạ thấp giọng, ghé sát tai cô thì thầm.

Ngụy Nhất đẩy anh ra không được, tức giận nói: “Chẳng phải là do anh ép buộc sao?”.

“Nếu anh không ép buộc thì em có lấy anh không?”, Trâu Tướng Quân hỏi.

Ngụy Nhất sững người lại, nhìn vào ngọn nến trước mặt, dùng tay gẩy gẩy vài cái, nói một cách vô thức: “Không biết”.

Nhưng đó lại là sự thật.

Trâu Tướng Quân sững người, chăm chú nhìn vẻ suy tư của Ngụy Nhất một hồi rồi lặng lẽ quay về chỗ ngồi cũ, anh vẫn nhìn Ngụy Nhất ăn nhưng không còn hào hứng như ban nãy nữa.

Sau khi ăn xong, anh hỏi Ngụy Nhất: “Muộn rồi, em muốn về đâu?”.

Ngụy Nhất nói về trường.

Trâu Tướng Quân khẽ nhíu đôi mày rậm, trong đôi mắt tinh anh đó có chút đau thương: “Chúng ta đã sống cùng nhau được hai tháng rồi nhỉ! Anh cứ tưởng em sẽ giống như anh, đã quen hơi nhau và không nỡ rời xa nhau. Hóa ra, chẳng qua chỉ là hai tháng vừa rồi, em không có chỗ nào để tới, giờ nhập học, em lại chẳng có chút lưu luyến nào cả, một lòng một dạ chỉ muốn rời xa anh!”. Trâu Tướng Quân nói xong, một mình đi trước, sau đó cất giọng nói lạnh lùng: “Đi thôi, anh đưa em về”.

Ngụy Nhất không biết phải nói gì, lặng lẽ đi sau.

Trong xe, bầu không khí trở nên khác lạ, hai người nói câu được câu chăng, nhưng đều sợ không khí im lặng, cố tìm chủ đề gì đó để nói. Dấu vết của sự gượng gạo quá rõ ràng.

Xe đi tới cổng lớn của trường, Ngụy Nhất vốn đã định nói sẽ xuống xe tại đây nhưng liếc nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Trâu Tướng Quân, cô lại không thốt lên lời, cứ để anh đưa mình về tới tận ký túc.

Trâu Tướng Quân dừng xe nhưng không xuống, cứ ngồi yên trên ghế lái.

“Em đi đây.” Ngụy Nhất sợ sệt nhìn anh, nói xong định bước xuống xe luôn.

Trâu Tướng Quân vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng buông một câu: “Nghe nói anh ta về nước rồi”.

Ngụy Nhất vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi: “Ai về nước rồi?”.

Trâu Tướng Quân quay đầu đối diện với Ngụy Nhất, nhìn sâu vào mắt cô: “Tô Thích”.

Hai từ “Tô Thích” vốn là những từ cấm kị giữa cô và Trâu Tướng Quân, từ trước tới giờ, hai người đều ngầm hiểu, không ai nhắc tới hai từ đó.

Giờ đây, nghe Trâu Tướng Quân nói thẳng ra, Ngụy Nhất ૮ɦếƭ lặng người, tiến thoái lưỡng nan.

“Đi lên đi”, Trâu Tướng Quân không nỡ nhìn bộ dạng bị giày vò khổ sở đó của Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất bước xuống, đóng cửa xe lại, chiếc xe dường như ngay lập tức biến mất trong màn đêm.

Ngụy Nhất cứ ngây người đứng yên tại chỗ, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời, cảm giác nhói đau giữa hai đầu lông mày, cô đưa tay day day chỗ đó rồi đi lên phòng.

Đi chưa được hai bước thì cô nhìn thấy Tô Thích.

* * *

Tô Thích - người đàn ông đã ba năm rồi không gặp, là thần tượng trong trường học năm xưa, là thiên thần trong mắt đám con gái - đang đứng đối diện Ngụy Nhất, chỉ cách vài bước chân.

Ngụy Nhất không hề có chút chuẩn bị về mặt tâm lý, cô kinh ngạc đến thất sắc.

“Cô bé”, Tô Thích thốt ra từ trong cổ họng. Anh không tiến tới, chỉ đứng nguyên tại chỗ, chăm chú ngắm nghía Ngụy Nhất.

Đã ba năm không gặp, cô ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều, đường nét trở nên gọn gàng hơn, mặt mũi càng thanh tú hơn trước đây nhiều.

Đã ba năm trôi qua, Ngụy Nhất vốn cho rằng, bản thân đã trưởng thành, có nghị lực và đầy cứng rắn, ít nhất là sẽ không toàn thân run rẩy như hồi còn là thiếu nữ ngây thơ mỗi lần gặp Tô Thích nữa. Có lẽ là do cuộc gặp hôm nay quá đường đột, một tiếng gọi “cô bé” vang lên lại khiến toàn thân cô run rẩy.

Ngụy Nhất vẫn lặng yên không nói, cúi nhìn những ngón chân mình một cách vô thức, bất luận thời gian trôi đi như thế nào, bất luận cô là thiếu nữ hay còn trong độ tuổi niên thiếu, chỉ cần Tô Thích xuất hiện, chỉ cần đứng trước Tô Thích, cô liền trở nên tự ti.

Yên lặng một lát, cảm thấy dù sao cũng là người quen, cần phải nói gì đó. Lại nghĩ đã giờ này rồi, Tô Thích sao lại xuất hiện ở đây, cô liền khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.

“Về trường có chút việc, tiện đường ghé qua đây. Vừa nãy, Trâu Tướng Quân đưa em về phải không? Cậu ấy đã đổi xe, suýt nữa thì anh không nhận ra”, sắc mặt của Tô Thích rất thoải mái, ngữ khí vui vẻ.

“Vâng.” Ngay từ đầu, Tô Thích đã nhắc tới Trâu Tướng Quân, Ngụy Nhất nghe anh nói ra tên gọi đó có phần gượng gạo và chua xót. Ngụy Nhất bề ngoài không tỏ vẻ khác thường, nhưng thật sự là cô chẳng biết nên nói gì.

“Nghe nói, em và cậu em họ Trâu Tướng Quân của anh đã đăng ký kết hôn rồi, anh không ở trong nước, không thể nói một câu chúc mừng đúng lúc, bây giờ vẫn kịp bổ sung chứ?”

Ngụy Nhất bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Thích, chăm chú tìm kiếm trong đôi mắt trong veo của anh, đảm bảo không có sắc thái gì khác lạ, cô mới nghiêm mặt nói:

“Vâng, cảm ơn. Anh và chị gái em khi nào thì kết hôn, đến lúc đó cũng phải mời em đây. Giờ ký túc sắp cắt điện rồi, em lên phòng trước đây, nhớ là kết hôn phải báo cho em biết đấy!”, nói đến câu cuối cùng, bản thân cô cũng chẳng biết mình đã nói những gì, luống cuống bỏ đi.

Tô Thích nhìn theo bóng dáng nhỏ bé yêu kiều của Ngụy Nhất, hai bàn tay buông hờ rồi nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông ra.

Ngụy Nhất chạy một mạch về phòng ký túc, Đình Đình là người vô tư, không phát hiện ra vẻ mặt đang đỏ ửng lên một cách bất thường của bạn, hào hứng kéo lấy Ngụy Nhất, hét lên: “Nhất Nhất, Tô học trưởng về thăm trường rồi! Ban nãy, rất nhiều người đã nhìn thấy anh ấy! Đẹp trai hơn, nam tính hơn trước đây nhiều...”.

Chiếc xe đạp dựng bên cửa phòng ký túc đã từng chở tình yêu ngờ nghệch mà trong sáng của cô, đã bao lần cô cùng người đó ngồi trên xe, cười đùa vui vẻ lượn vòng quanh trường. Sau khi người đó ra đi, chiếc xe cũng nằm lì luôn trong góc tường, không ai buồn hỏi thăm.

Giống như thời thanh xuân non trẻ đã từng bị lạnh nhạt nhiều năm, khi chủ nhân bất chợt nhớ tới thì nó đã lốm đốm những vết gỉ sắt.

Ngụy Nhất không nói thêm lời nào nữa, lao vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa lại, trong lòng đau khổ tới nghẹt thở nhưng nước mắt lại không thể nào rơi được.

Ngày hôm sau, Ngụy Nhất trở về nhà một chuyến, bởi toàn bộ quần áo mùa hè của cô đều để ở nhà.

Khi bước qua cửa, Ngụy Nhất đi thật khẽ, cố gắng không gây sự chú ý cho người khác, nhưng vẫn bị bà Ngụy phát hiện.

Bà Ngụy đang ngồi trên ghế sô pha đan áo len, nói chuyện phiếm với một quý bà khác. Khi ông Ngụy còn sống đã luôn hy vọng vợ mình giống như những người phụ nữ truyền thống, có thể đan cho người trong nhà vài chiếc áo len. Hồi đó, bà Ngụy không thích những công việc vụn vặt này, cho rằng đó là việc của những người dân nghèo bình thường. Giờ đây, khi ông Ngụy đã ra đi, bà lại bắt tay vào làm những công việc đó. Quý bà ngồi bên cạnh bà Ngụy chính là mẹ của Tô Thích. Hai người phụ nữ đó đều có thần sắc nho nhã, cử chỉ cao quý, luôn mang theo nụ cười.

Khi Ngụy Nhất bước vào, vừa hay nghe thấy một người trong số họ nói: “Tô Thích rất điềm tĩnh, tôi đã thích từ khi nó còn nhỏ rồi!”. Người khác nói: “Tôi cũng đã chứng kiên Trích Tiên trưởng thành và luôn yêu thương nó như con ruột”.

Cảnh hai bà thông gia cao quý ngồi uống trà cùng nhau thật đẹp biết bao, Ngụy Nhất thầm nghĩ.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Nhất gặp lại bà Ngụy sau khi bố cô qua đời. Trực tiếp đối diện, hai người đều cảm thấy có phần đường đột, không biết phải mở lời thế nào. Dường như nút thắt duy nhất là người bố đã đứt rồi, hai người họ không cần phải diễn cảnh mẹ con thân tình nữa.

Chỉ ngại vì lúc đó đang có khách, bà Ngụy sau một hồi sững người, vẫn nở nụ cười chào hỏi đứa con gái do tình địch của mình sinh ra: “Nhất Nhất, hôm nay không phải đi học sao?”.

Ngụy Nhất lí nhí: “Vâng, con về lấy chút quần áo”, rồi cô đi lên lầu.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Tô Thích cũng đang có mặt.

Anh mặc một chiếc áo phông đen có cổ, quần màu nhạt, đi đôi giày mô ca kết hợp hai màu xanh trắng, ngồi trên chiếc sô pha phía bên trái, lễ phép, chăm chú nhìn bà Ngụy, lắng nghe hai bà mẹ trò chuyện. Mười ngón tay thon dài của anh đang đan vào nhau, hai ngón tay trái cứ xoay theo hình vòng tròn một cách vô thức. Ngụy Nhất chỉ dám liếc mắt một cái, mái tóc của anh đã dài hơn, ánh mắt hơi nhìn xuống, sống mũi cao và thẳng, nhìn nghiêng trông càng đẹp. Bất luận là nhìn từ góc độ nào, Tô Thích cũng như nhân vật trên một trang bìa tạp chí. Ngụy Nhất đeo ba lô đi xuống lầu, bà Ngụy liếc cô một cái. Tô Thích nhìn theo ánh mắt bà, cũng quay sang nhìn Ngụy Nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay