Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 50

Tác giả: Tào Đình

Hành quân về doanh trại, Trâu Tướng Quân sải từng bước dài ở phía trước, theo sau anh là một đám người cúi đầu ủ rũ sau thất bại nặng nề vì thua cược. Không còn sự ồn ào, vui vẻ như lúc bạn đầu nữa.

Bắt đầu làm cơm.

Ngoài mấy con cá kỳ lạ mà Trâu Tướng Quân “câu” không ai buồn đoái hoài ra thì hai con cá tươi mà Ngụy Nhất câu được lại khiến mọi người rất thích thú. Ai nấy đều hò hét đòi ăn cá.

Ngụy Nhất sáng dạ khéo tay, bỏ hai con cá đó vào nước, mổ cá rồi rửa sạch, một con đem nướng còn con kia đem nấu canh. Vốn dĩ, không ai tin tưởng vào tài nghệ nấu bếp của nhị tiểu thư họ Ngụy, ai nấy đều thầm nghi ngờ, đùn đẩy, thăm dò một hồi. Người đầu tiên rộng lượng nếm thử trước đương nhiên là Trâu Tướng Quân.

Mọi người nhìn đích thân Trâu Tướng Quân thử “độc” trước, bèn thấy yên tâm, lần lượt nếm thử. Vừa thử một miếng, đều không ngớt khen ngợi. Đầm nước trong lại không ô nhiễm đã nuôi dưỡng những chú cá tươi ngon, những con cá ăn đầy thức ăn công nghiệp trong thành phố còn kém xa. Lúc này, mặc dù đồ nấu bếp không đầy đủ, trong không gi­an thiên nhiên hoang dã, chỉ cần vài hạt muối, thịt cá cũng trở nên ngon ngọt vô cùng. Cá nướng rất ngon, không ngờ món canh cá diếc thường ngày mọi người đều không thích, nhưng qua bàn tay của cô, nó cũng trở nên rất hấp dẫn, món canh có màu trắng như sữa, hương thơm nức mũi, lại chẳng còn chút vị tanh nào.

Chỉ phiền rằng tăng ni thì nhiều mà cháo lại quá ít, một bàn ăn tuyệt mỹ mà lại chỉ có hai con cá nhỏ thì thật quá đắt hàng.

Hai chú cá nhỏ đáng thương không thể chống đỡ nổi đám đông tám người đang phụng miệng nhau ngon lành, chẳng mấy chốc chỉ còn sót lại những chiếc xương. Vậy là mọi người lại yêu cầu Ngụy Nhất làm món khác, mỗi món Ngụy Nhất nấu xong, đều bị đám “cáo” đó tranh giành hết cả. Cô lại không nếm một miếng nào, chỉ mỉm cười phục vụ từng người, vô cùng chu đáo. Quanh chỗ họ dựng trại đầy những khóm trúc xanh, Ngụy Nhất còn dẫn theo hai anh chàng, chặt về mấy thân trúc xấu xí ngoằn ngoèo, chọn ra một đoạn to và chắc chắn nhất, cắt thành vài khúc, cho gạo và nước vào trong, dùng lá chuối cuốn bùn đất bịt hai đầu lại, thả vào trong đống lửa. Mọi người hỏi cô làm gì vậy, câu trả lời là, nấu cơm. Đám người ngồi đó đều là người phương Bắc hoặc lớn lên ở nước ngoài, đều không có hứng thú với cơm trắng, ai cũng tỏ vẻ không muốn ăn. Ngụy Nhất chỉ cười và không nói gì.

Chỉ riêng Trâu Tướng Quân là vô cùng hứng khởi với tất cả mọi việc của cô vợ tương lai.

Không lâu sau, Ngụy Nhất lôi những ống trúc vùi trong đống lửa đó ra, mở nắp, trong chốc lát, mùi cơm trắng thơm lừng khắp nơi. Dùng thìa khoét một miếng đưa lên miệng thử, quả nhiên không giống như loại cơm trắng ăn thường ngày, mỗi hạt cơm đều thấm đẫm vị dẻo ngọt, thêm vào đó mùi trúc thơm nức mũi và cả vị thơm ngọt của bùn đất đọng lại nơi cổ họng, đó là đặc trưng của món cơm lam, quả thực vô cùng tuyệt diệu.

Mỗi món ăn Ngụy Nhất làm ra, hầu như đều bị mọi người quét sạch .

Mấy chàng trai đều nhìn Ngụy Nhất bằng con mắt khác, ai nấy thi nhau tán thưởng sự đảm đang tháo vát của cô, họ nói rằng lấy vợ phải lấy người như vậy. Trước những lời khen, Ngụy Nhất cũng không biết phải nói thế nào, chỉ lặng lẽ chăm lo tới những món ăn khác, lặng lẽ đút thêm củi vào trong đống lửa. Thấy người trong mộng của mình được tán thưởng, Trâu Tướng Quân có cảm giác giống như bản thân mình đang được ca tụng vậy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, ánh mắt nhìn Ngụy Nhất tràn ngập yêu thương.

Thức ăn tuyệt vời sao lại không kết hợp với R*ợ*u ngon chứ ? Vĩ mở chai Ngũ Lương ra, lần lượt rót cho từng chàng trai trong đoàn. Loại R*ợ*u mạnh hảo hạng quả nhiên tỏa mùi thơm lừng, chỉ e rằng các vị đão sĩ sống ẩn dật như tiên ông trong rừng, khi ngửi thấy mùi thơm cũng tìm đến. Bọn họ trong bối cảnh thế này, nếu không uống rựou, quả là quá lãng phí. Vậy là Vĩ liễn giơ chai R*ợ*u trong tay lên: “Các cô gai, có ai uống chút R*ợ*u không?”

Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt, dường như nghĩ tới chuyện sau khi uống R*ợ*u say rồi sẽ nói linh tinh nên ngại ngùng không dám nói có. Ngoài chị cả Nguyệt Nguyệt, Như Như được coi là cô gái hào phóng nhất, cô vừa cười vừa than thở: “R*ợ*u thì đúng là R*ợ*u ngon, chỉ tiếc là bọn em không quen uống R*ợ*u trắng! Nếu có loại R*ợ*u khác thì tốt quá!”.

Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên nói: “Có bia đấy!”.

Ba cô gái nhảy dựng lên: “Ở đâu?”.

Trâu Tướng Quân liền tới tìm trong ba lô mà Hoa Dung mang theo, quả nhiên lôi ra được bảy tám lon bia.

Hoa Dung chẳng buồn tức giận Trâu Tướng Quân nữa, chỉ coi như không biết gì cả.

Vậy là lại thêm một trận tiệc tùng nhộn nhịp, chè chén say sưa.

Ánh trăng sáng vằng vặc qua các kẽ lá chiếu rọi xuống như bàn cờ, như chốn thần tiên sương mờ nước cạn. Thịt ngon ngập răng, R*ợ*u thơm ướt lưỡi. R*ợ*u ngon bạn hiền, nửa say nửa tỉnh. Chỉ e rằng thần tiên cũng chỉ là cảnh tượng vui vẻ thoải mái như vậy. Khi uống tới bảy, tám phần say, Hoa Dung đã tức cảnh bắt đầu ngâm thơ viết phú, câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau, đông tây hỗn loạn. Có thể pha trò cười, bản thân anh cũng cảm thấy mãn nguyện.

Đôi mắt Hoa Dung đỏ hoe, anh ngâm nga:

"Chuyện chốn hồng trần không nên quay đầu nhìn lại,

Sách vở gửi vào trong gió mây,

Trăng thanh chỉ lo tự thương mình,

Gióng mát nhắm R*ợ*u càng thêm sầu

Canh ba đã qua khó chợp mắt,

Gió làm lạnh cóng đôi tay của mỹ nhân,

Qua song cửa đếm bao lần thương nhớ,

Nhớ về thời tuổi trẻ học rộng tài cao.

Cặp mắt sáng trong gương còn chưa cũ,

Hỏi quân vương sao đã đi rồi?

Lời nói ngọt dịu hôm qua vẫn còn vang vọng,

Ngày mai ai sẽ là người chải mái tóc bạc cho ta?"

Hoa Dung ngâm xong, tự cho rằng đó là một kiệt tác, Anh cứ lớn tiếng đòi Vĩ phải giúp mình chép lại để lưu truyền cho đời sau. Sau đó lại chơi trò tửu lệnh một hồi, bị hai cô gái Đình Đình và Như Như trêu chọc tới nỗi không thể chống cự được nữa.

Đối với những chuyện học đòi làm sang như vậy, Trâu Tướng Quân không lấy làm lạ, đám người lớn tuổi đó đều thích thể hiện tài hoa văn nghệ trên bàn tiệc khiến những người nhỏ tuổi mặc dù không quá chán ghét nhưng cũng phải gắng gượng để theo. Ba cô gái trẻ cùng phòng ký túc lại càng không có hứng thú, đã gật gà gật gù buồn ngủ hết cả.

Vĩ không muốn để Nguyệt Nguyệt ngủ thiếp đi như vậy, vỗ tay nói lớn: “Mọi người hãy hát lên nào!”.

Lời đề nghị vừa **** lại nịnh bợ đó không ngờ lại nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của mọi người, ngoài Hoa Dung và Đình Đình ra, ai cũng hào hứng bỏ qua trò chơi tửu lệnh buồn chán.

Mỗi người chọn một bài, người chọn hát phần đầu, phần phụ họa sẽ do mọi người đảm nhận.

Mấy cô gái nhao nhao đòi Trâu Tướng Quân làm người lình xướng, Ngụy Nhất phụ họa theo sau.

Trâu Tướng Quân ngồi ngây ra, luôn miệng nói: “Không biết”. Dù thế nào anh cũng không chịu hát. Ba cô gái cùng phòng ký túc bắt đầu tìm cách kích bác, thuyết phục. Chỉ có anh chàng bạn thân của Trâu Tướng Quân mới biết, anh chàng này chưa bao giờ hát trước mặt mọi người, mỗi lần đi karaoke, ai cũng tranh giành mi­cro để hát rất vui vẻ, còn anh chỉ ngồi im một chỗ uống R*ợ*u.

Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, một mực từ chối, ba cô gái trong ký túc xá thì vẫn nhiệt tình khích lệ. Cuối cùng, Ngụy Nhất mới mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Trâu Tướng Quân, anh hát đi, em cũng muốn nghe”.

Trâu Tướng Quân nhìn cô một cái, bấy giờ mới mạnh dạn đồng ý.

Trâu Tướng Quân không thuộc bài hát tiếng Hoa vì thết anh chọn một bài hát Pháp. Còn chưa cất giọng hát mà mặt mũi đã đỏ lựng cả lên, vừa hắng giọng “ừm” một tiếng, mọi người ai nấy đều run rẩy. Anh lúng túng quay một vòng, lại có thể tự tìm lại nhịp điệu. Hát xong phần mở đầu, đáng lẽ là tới phần mọi người cùng hợp giọng vào đoạn điệp khúc, nhưng không ai có thể hòa nhịp cùng anh được.

Mọi người bị bài hát vốn rất quen thuộc nhưng lại trở nên lạ lẫm bởi nhịp điệu đa dạng đó làm cho vô cùng ngỡ ngàng, mãi lâu sau vẫn không tìm được lời nào để an ủi anh.

Chỉ có Ngụy Nhất là nói với anh bằng một vẻ mặt chân thành: “Hát cũng được đấy chứ.”

Sau đó, lần lượt từng người cất giọng hát, ngoài chất giọng thanh thoát khá đúng nhịp của Ngụy Nhất ra, các “ca sĩ” khác đều tự cảm thấy phần biểu diễn của mình thật tuyệt vời, nhưng người bên cạnh lại nghe mà cảm thấy ngột ngạt.

Mọi người đều đồng loạt nói là do vấn đề trang thiết bị, không có nhạc cụ hòa tấu, rõ ràng giống như gánh hát rong.

Trâu Tướng Quân lạnh lùng nói: “Nhạc cụ có mang theo, trong ba lô đó”.

Hoa Dung lảo đà lảo đảo, tự nguyện đứng lên lục tìm trong ba lô của mình, xem có loại nhạc cụ nào đại loại như chiếc ghi ta hay đàn pi­ano không. Trâu Tướng Quân tinh xảo, vung vẩy trong tay: “Cái này do tớ mang theo, đồ đạc phải chia đều cho mọi người mang vác thì mới công bằng”.

Khuôn mặt điển trai môi hồng răng trắng của Hoa Dung tức tới đỏ phừng phừng.

Lúc bấy giờ, Trâu Tướng Quân liếc nhìn Ngụy nhất một cái, cô đang khẽ mỉm cười, sóng mắt long lanh, mái tóc dài óng mượt, khuôn mặt được ngọn lửa sưởi ấm tới độ đỏ hồng, vô cùng xinh đẹp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc