Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 48

Tác giả: Tào Đình

Nhưng không ngờ, muốn tự gây thương tích cho mình để người khác xem là một hành động cần sự tinh tế và phải có mức độ nũng nịu phù hợp, hời hợt một chút thì sợ bị cho làm nũng, sâu hơn một chút lại sợ mùi tanh của máu. Thiếu gia Vĩ của chúng ta quả nhiên là một chàng trai có suy nghĩ đơn giản, anh hấp ta hấp tấp vớ đại một cành to gai sắc, không biết rõ nặng nhẹ, cũng chẳng biết lượng sức khi ra tay. Sau khi kéo mạnh một vệt dài trên da, ngay lập tức, máu đỏ tuôn ra xối xả . Nhìn ngón tay cái đang không ngừng chảy máu, Vĩ thấy rất mãn nguyện, giơ ngay ngón tay đó ra trước mặt Nguyệt Nguyệt, làm vẻ đau đớn khổ sở: “Ái chà, anh bị thương rồi, làm sao bây giờ?”. Sau đó, nghĩ tới khuôn miệng nhỏ xinh mềm mại của Nguyệt Nguyệt, trong lòng cảm thấy xao động.

Nguyệt Nguyệt vốn là người rất dễ hoảng sợ, lúc này, nhìn thấy người trong trái tim mình đang bị thương, vô cùng kinh hãi, run rẩy hét lên một tiếng thất thanh rồi nhảy dựng lên. Phản ứng mạnh mẽ cùng khuôn mặt thất sắc của Nguyệt Nguyệt, khiến Vĩ rất hài lòng, anh lại càng giơ cao mãi ngón tay đang nhỏ máu đầy ghê rợn về phía trước mặt cô.

Chỉ thấy Nguyệt Nguyệt cứ quay vòng tròn như một con bọ mất đầu, quay đi khắp nơi tìm bật lửa và giấy. Bật lửa thì sẳn có, nhưng giấy thì lại trở thành một vật hiếm trong khu vườn rậm này. Cuối cùng truy tìm theo đầu mối, tìm được trong túi đựng mảnh giấy ăn vừa lau mũi của Ngụy Nhất. Vĩ trợn mắt há miệng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Nguyệt đốt tờ giấy đó, rồi lại đem hết số tro giấy còn chưa tàn lửa đắp lên ngón tay bị thương của mình, cuối cùng vỗ nhẹ vào vết thương đen sì đó, đắc ý nói: “Bí quyết gia truyền của nhà em đó! Sao? Cầm máu ngay lập tức chứ?”.

Trái tim nhỏ bé của Vĩ đang thầm run rẩy, ngoài mặt vẫn phải vỗ tay tán thưởng . Trâu Tướng Quân tiến lại gần, cúi đầu xuống nhìn, như một người đang có tâm trạng: “Ừm ...hóa ra nước mũi của cô bé ngốc nghếch lại có tác dụng cầm máu!”.

Trong phút chốc, khuôn mặt điển trai của Vĩ giàn giụa nước mắt.

Đồ dùng chuẩn bị cho chuyến leo núi được Trâu Tướng Quân chuẩn bị rất chu đáo, đồ ăn thức uống đều đầy đủ cả. Anh lôi trong một chiếc ba lô ra đầy đủ thực phẩm với nhiều màu sắc khác nhau như một nhà ảo thuật. Có lạp xưởng, xúc xích, rau xanh, nước hoa quả, thịt bò, thịt lợn, cuối cùng còn có cả một chai rượu Ngũ Lương. Món thịt còn chưa được chế biến, Ngụy Nhất thắc mắc, “Thịt sống thì ăn thế nào được?”. Trâu Tướng Quân không trả lời, bằng những cử chỉ nho nhã, anh chậm rãi lôi từ trong chiếc ba lô khác ra ít than hoa, dầu, muối, tương, giấm, còn có cả một giá nướng lớn. Mấy cô gái tròn mắt há miệng ngạc nhiên, nhìn thứ ít nhất cũng phải ba, bốn chục cân kia hỏi: “Ban nãy, ai đeo ba lô này vậy ?”.

Trâu Tướng Quân bình thản chỉ về phía Hoa Dung.

Hoa Dung lại được một trận than thở sầu não khiến mọi người cười nghiêng ngả.

Củi đã kiếm được khá nhiều rồi, việc đốt lửa lại trở thành một nhiệm vụ khó khăn. Những đứa bé từ nhỏ lớn lên thành phố, riêng về việc đốt lửa đều thuộc loại đẳng cấp bỏ đi. Lớn mạnh như Trâu Tướng Quân cũng không ngoại lệ. Lửa đốt lên rồi lại bị tắt, tắt rồi lại đốt, khó khăn lắm mới giữ được vài ngọn lửa nhỏ xíu, niềm tin của mọi người vừa được nhen nhóm thì một cơn gió thổi tới, ngọn lửa lại bị dập tắt thêm lần nữa. Cuối cùng, Trâu Tướng Quân thản nhiên như không, dốc gần một nửa chai rượu Ngũ Lượng¹ vào đó, ngọn lửa lớn mới được thổi bùng lên, không bị dập tắt nữa.

Thời tiết trên núi se lạnh, Ngụy Nhất vốn đã khoác áo khoác vào, lúc này, ngọn lửa lớn bốc lên, lại nóng đến nỗi phải ϲởí áօ khoác ra.

Trâu Tướng cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể xinh xắn của cô, chốc bỗng cảm thấy mùi rượu nồng nàn bay lên từ trong ngọn lửa cũng không hấp dẫn bằng mùi thơm thanh tịnh trên cơ thể thiếu nữ của Ngụy Nhất . Một cảm giác rạo rực trào dâng, liền ghé sát vào Ngụy Nhất, nói: “Tối nay, em ngủ với anh”.

Ngụy Nhất không ngờ anh ta lại đến quấy rầy mình về vấn đề này, đôi môi nhỏ khẽ bĩu: “Không được”.

Từ trước tới giờ, mọi hành động và lời nói của Trâu Tướng Quân đều quang minh lỗi lạc, cho dù là những lời riêng tư cũng không thể nói thì thầm được. Âm thanh của câu nói vừa rồi mặc dù không to nhưng cũng vừa vặn để bay tới tai của từng người. Mọi người ai nấy đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hai người. Các cô gái đang phát huy trí tưởng tượng còn các chàng trai lại được dịp phát tán ý nghĩ phóng đãng.

Ngụy Nhất bị mọi người nhìn tới nỗi xấu hổ, chỉ biết lẳng lặng cúi đầu tiếp thêm củi vào lửa.

Trâu Tướng Quân dày mặt không biết xấu hổ nhưng lại biết lùi một bước để tiến hai bước, anh nói: “Vậy thì thế này, hai chúng ta cùng thi đấu môn gì sẽ do em quyết định, em cứ thoải mái lựa chọn. Nếu anh thua, từ nay về sau, anh sẽ không ép buộc em điều gì cả” .

Tiền đặt cửa lại chính là sự tự do.

Người phương Tây thật lãng mạn, một nhà thơ nước ngoài là Sán­dor Petofi² đã có thơ viết rằng:

Sinh mệnh thực sự đáng quý,

Cái giá của tình yêu còn cao hơn thế.

Nếu đem so sánh với tự do,

Cả hai thứ đó đều đáng bỏ.

Ý muốn nói rằng, nếu có được sự tự do mà phải sống độc thân cả đời cũng là điều đáng được chúc mừng, đáng được vui sướng. Người phương Tây lãng mạn như thế mà cũng giải thích như vậy, điều đó chẳng phải đã nói rõ ràng rằng tự do quả đúng là một báu vật vô cùng mê hoặc con người sao?

Ngụy Nhất thầm suy nghĩ một hồi, bỗng phát hiện ra bản thân mình chẳng có sở trường gì. Lưỡng lự mãi, cô đành cầu viện tới ba cô bạn cùng phòng. Vừa hay nhùn thấy mấy tên yêu quái kia đang chụm lại một góc mở cửa đánh cược, tất cả đều cược rằng Ngụy Nhất sẽ thắng.

Nguyệt Nguyệt nói: “Nhất Nhất, cố lên! Cậu mà thua thì cùng lắm cũng chỉ là hy sinh một buổi tối, nhưng thắng thì lại được cả cuộc đời! Một việc dễ dàng như vậy, cậu cứ chọn môn thể thao nào là sở trường của mình ấy! Nhất định sẽ thắng!”.

Như Như nói: “Nhất Nhất, tớ dù có khuynh gia bại sản cũng cược cho cậu thắng đấy! Đừng để người nghèo như tớ lại thêm một lần nữa bị phá sản nhé!”.

Đình Đình là người thật thà, không chấp nhận chuyện người khác nói dối, bấy giờ không thể không đứng lên, chỉ thẳng vào Như Như, vạch trần sự thật: “Cậu là đồ gi­ai cấp vô sản! Ngay cả tiền để cá cược cũng phải vay của tớ nữa là!”.

Trâu Tướng Quân chậm rãi bước tới, cởi chiếc đồng hồ hiệu Rolex ở cổ tay ra, thần thái tự nhiên đặt cược phần thắng về phía mình.

Chiếc đồng hồ đeo tay có giá không hề rẻ đó được đem ra cược khiến ai nấy đều nhức mắt, trong sự thúc giục của mọi người, Ngụy Nhất bỗng nhớ ra, ban nãy lúc chạy đi kiếm củi, cô phát hiện ra cách đó không xa có một chiếc hồ tự nhiên, nghĩ một lát, cô ấp úng nói: “Câu cá cũng được coi là một môn thể thao nhàn rỗi chứ?”.

Mọi người đồng loạt kêu lên, nói đương nhiên là có thể gọi như vậy.

Trâu Tướng Quân không có tính nhẫn nại, chẳng có hứng thú với việc câu cá, chứ nói gì đến kinh nghiệm, lần này anh cau mày suy nghĩ hồi lâu. Nhưng ngay lập tức nhớ đến việc đối thủ của mình chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu ớt, trói gà không chặt, bèn không chút do dự, tràn đầy vẻ tự tin, cười một cách hết sức hào phóng: “Được”.

Ngụy Nhất đưa mắt nhìn xung quang: “Đáng tiếc là không có đồ câu cá”.

Trâu Tướng Quân không hề vội vàng, lôi từ trong ba lô của Hoa Dung ra hai chiếc cần câu với trọng lượng không nhẹ và giá thành cũng chẳng rẻ chút nào . Hoa Dung nổi giận đùng đùng, hét lên: “Cái tên họ Trâu kia, cậu rốt cuộc còn nhét những thứ gì vào trong ba lô của tớ thế hả?”

Trâu Tướng Quân nói: “Thay bác trai rèn luyện cho cậu thôi”.

Hoa Dung lao tới định cấu xé Trâu Tướng Quân nhưng bị mọi người ngăn lại. Anh liền phẫn nộ chỉ vào Trâu Tướng Quân hét lớn: “Tớ sẽ thắng chiếc Rolex của cậu!”, sau đó lẩm bẩm một hồi rồi mới chịu thôi.

___________

¹ Rượu Ngũ Lượng: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên, làm bằng năm loại lương thực

² Sán­dor Petofi: Nhà thơ, vị anh hùng dân tộc Hun­gari
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc