Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 45

Tác giả: Tào Đình

“Chẳng phải đang rất tò mò xem cô ấy là ai của tôi hay sao? Để tôi nói cho mấy người biết!”, Trâu Tướng Quân vừa nói vừa đứng dậy, kéo Ngụy Nhất vào lòng mình, bàn tay kia vẫn không buông cánh tay của cô gái sành điệu C ra, nói một cách đầy hung dữ: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi!”.

Bốn cô gái sành điệu đó mặt cắt không còn một giọt máu, cô gái bị Trâu Tướng Quân nắm chặt cổ tay đau tới nỗi nước mắt giàn giụa, dường như sắp khuỵu xuống để van xin.

“Các người cần phải thấy may mắn bởi tôi không bao giờ đánh phụ nữ”, giọng của Trâu Tướng Quân lạnh như băng, giống như vọng lên từ dưới địa ngục, ai nấy đều rất sợ hãi, vội vàng gật đầu.

“Nghe cho rõ đây, sau này, ai còn dám bất kính với người phụ nữ của tôi...”, đôi mắt sáng của anh nheo lại, lướt qua khuôn mặt của mấy người, ai nấy đều đang run rẩy sợ hãi, “Không cần tôi phải động tay, bản thân các người đều sẽ phải hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này. Có tin không?”.

“Tin, tin!”, mấy cô gái gật đầu như bổ củi.

Cuối cùng, Trâu Tướng Quân rít lên một tiêng qua kẽ răng “Cút” rồi buông cô ta ra.

Bốn ngưòi họ lảo đảo lủi đi luôn.

Trâu Tướng Quân quay sang nhìn Ngụy Nhất, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ ấm áp, uể oải nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây!”.

Ngụy Nhất chu miệng, không nói gì, dùng hết sức đặt mạnh chiếc bát xuống bàn, phát ra một âm thanh rất vang thể hiện sự bất mãn của bản thân.

Khóe môi của Trâu Tướng Quân giấu một nụ cười, nói: “Hơ, em còn tỏ vẻ không vui nữa! Chồng vừa cứu em thoát nạn mà em không cảm ơn lấy một tiếng sao? Hả?”.

“Hứ!”, Ngụy Nhất phát âm ra đằng mũi, giốg như tiếng kêu của một chú heo con.

“Sao thế?”, Trâu Tướng Quân cố gắng nhịn cười, cố ý hỏi.

“Anh bớt bắt nạt em đi có được không?”, Ngụy Nhất cao giọng.

Trâu Tướng Quân gõ nhẹ lên đầu cô: “Ngốc ạ! Là bọn họ bắt nạt em mà, anh cứu em đây chứ!”.

“Hứ!”, Ngụy Nhất lại kêu lên như ban nãy, “Anh đã đi đâu, làm gì vậy hả? Hơn nữa, nếu không phải vì anh, bọn họ liệu có vây kín lại đây không?”.

Tâm trạng của Trâu Tướng Quân lúc đó đang rất tốt, anh bật cười thành tiếng: “Thế chồng em đẹp trai là việc có thể thay đổi được sao? Anh chẳng qua là muốn xem em có đem danh phận vị hôn thê của Trâu Tướng Quân ra khoe hay không thôi. Sao, việc thừa nhận là vợ của anh đối với em lại khó đến thế ư?”.

Ngụy Nhất vừa bị bắt nạt, lại hoảng sợ, tâm trạng không tốt, cô xị mặt xuống, không thèm để ý tới anh nữa.

“Thôi được rồi, ăn thôi! Nguội hết cả rồi đây này!”

Trâu Tướng Quân vỗ vỗ vào lưng cô, Ngụy Nhất vốn không hay giận lâu, tranh cãi vài câu là cho qua luôn. Bấy giờ, cô ngoan ngoãn cúi đầu xuống ăn cháo một cách ngon lành, phát ra những tiêng kêu khe khẽ.

Đối với những món ăn này, Trâu Tướng Quân có phần cảm thấy khó nuốt, tiện tay gắp đại một chiếc bánh bao, chậm rãi ăn. Nhưng thấy Ngụy Nhất ăn vô cùng ngon miệng, nét mặt thể hiện sự hài lòng, anh lại nghi ngờ rằng liệu có phải hai người họ đang ăn cùng một loại thức ăn giống nhau, liền nhìn vào bát của Ngụy Nhất.

“Thật sự ngon như thế sao?”, Trâu Tướng Quân hỏi.

Trâu Tướng Quân vốn chẳng thích thú gì món cháo ngô, nhưng thấy Ngụy Nhất hào hứng ăn, anh không kìm nén được, liền ghé sát lại gần cô.

Ngụy Nhất ngẩng mặt lên, hỏi: “Sao anh không ăn? Nếm thử đi, quả thực rất ngon đấy! Vừa thơm vừa ngọt!”.

Khuôn miệng vừa húp cháo xong còn dính chút bột màu vàng nhạt, giống như một vòm râu quanh miệng nhưng cô lại không hề hay biết.

Trâu Tướng Quân cố gắng nhịn cười, càng ghé sát cô han, nói, “ừm, để anh thử xem”, sau đó dùng Ng'n t lướt nhẹ quanh viền môi cô, lại đưa Ng'n t dính đầy bột ngô đó vào miệng mình, cố ý làm động tác thật chậm, *** láp. Khi thực hiện những động tác đó, đôi mắt đầy mê hoặc của anh cứ chăm chú nhìn Ngụy Nhất, ngầm thể hiện ý tứ mờ ám và ***. Có thể biến động tác *** Ng'n t thành một hành động với ý đồ xấu xa, hơn nữa lại chẳng phân biệt thời gi­an, địa điểm như vậy, dưới gầm trời này chắc cũng chỉ có một chàng trai mặt dày không biết xấu hổ này thôi.

Ngụy Nhất ngồi ngây ra, quên cả phản ứng.

Trâu Tướng Quân cố ý chép chép miệng thật to, mặt mày rạng rỡ, tán thưởng: “Quả nhiên là vừa thơm vừa ngọt!”.

“Anh... đồ lưu manh...”, Ngụy Nhất đã kịp định thần lại, mặt đỏ lựng, “Đây là trường học! Sao anh không biết xấu hổ như vậy chứ?”.

“Anh không biết xấu hổ? Anh không lấy trực tiếp từ trên miệng em là tốt lắm rồi đấy!” Nói xong, anh ghé sát người, cười mờ ám: “Hay là thử lại một lần nữa?”.

Ngụy Nhất giật nảy mình sợ hãi, vội vàng đẩy anh ra: “Tránh ra! Tránh ra!”.

Trâu Tướng Quân thấy cô đỏ bừng mặt vì bị anh trêu chọc, trong lòng rất phấn khởi, bật cười sảng khoái.

Lúc bây giờ, ba cô bạn cùng phòng ở ký túc bước vào căng tín, vừa đi vừa khoa chân múa tay bàn luận về một trang web nào đó. Nhìn thấy Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân, bọn họ vui mừng vẫy gọi.

Ba cô bạn cùng phòng vẫn còn mờ mịt không hiểu rõ thân phận của Trâu Tướng Quân, không biết anh ta là chú họ hay bạn trai của Ngụy Nhất, liền hỏi, Ngụy Nhất cũng ậm à ậm ừ, vì vậy họ đã ngầm kết luận rằng: Đó là mối tình *** giữa chú và cháu.

Hôm nay, mới sáng sớm đã thấy Trâu Tướng Quân áo quần bảnh bao ngồi trong căng tin trường, trông vô cùng bắt mắt, thật đúng là rồng đến nhà tôm, ba người rất hứng khởi, chạy ào tới vây xung quanh hai người. Nói rằng có chú Trâu ở đây, mọi người ai nấy đều có thể nói được những câu tâng bốc.

Ba cô bạn cùng phòng ngồi xuống cùng bàn luận với hai người một cách tự nhiên, bốn cô gái cùng độ tuổi, líu la líu lo, trẻ trung, đầy cuốn hút.

Họ cùng thảo luận xem kỳ nghỉ dài của ngày lễ mùng Một tháng Năm tới nên đi chơi ở đâu.

Cuối cùng, họ quyết định đi leo núi, rủ Ngụy Nhất cùng đi, Ngụy Nhất nghĩ ngợi một lát, kỳ nghỉ lễ này cô cũng chưa có dự định gì, liền đồng ý.

Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, nói: “Mùng Một tháng Năm mà em không đi với anh à?”.

Ngụy Nhât sợ sệt nhìn anh, không nói được câu nào.

Ba cô bạn cùng phòng đâu có thể để bầu không khí trầm lặng như vậy được, đồng loạt nói: “Ôi dào, cùng đi đi! Càng đông càng vui mà! Cùng đi, cùng đi nhé!”.

Ngụy Nhất lại nhìn sang Trâu Tướng Quân, mang theo tia hy vọng.

Trâu Tướng Quân nhướng nhướng đôi mày rậm, hỏi: “Rất muốn đi sao?”.

Ngụy Nhất khe khẽ gật đầu.

Trâu Tướng Quân nói: “Được thôi”.

Bốn cô gái cùng reo hò mừng rỡ, sau đó lại bắt đầu thảo luận xem mỗi người cần chuẩn bị bao nhiêu tiền.

Trâu Tướng Quấn hiếm có dịp được thể hiện với người bên cạnh, cười nói: “Để anh mời. Thường ngày, mọi người đấi xử với Ngụy Nhất rất tốt, lần đi chơi này, coi như là lời cảm ơn của anh đối với bọn em”.

Ba cô bạn cùng phòng không thể ngờ rằng một anh chàng Trâu Tướng Quân chỉ lái chiếc Volk­swa­gen này hôm nay lại có thể hào phóng như vậy, ai nấy đều hò reo mừng rỡ.

Chỉ có Đình Đình là vẫn động lòng trắc ẩn, khẽ hỏi: “Sau khi mời bọn em rồi, về nhà liệu anh có phải ăn mỳ tôm suốt một tuần không?”.

Ngụy Nhất phì một miếng cháo ngô ra ngoài, không kìm được tiếng cười.

Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái, không so đo với câu hỏi ngốc nghếch của Đình Đình, tự tin nói: “Đồ chuẩn bị cho việc leo núi, anh cũng lo luôn. Có cần anh đưa thêm mấy anh em đi không? Lúc đó, họ có thể giúp các em mang vác hành lý, tiện chăm sóc lẫn nhau. Trong số ba người, ai chưa có bạn trai đi cùng?”.

“Em chưa!”, Nguyệt Nguyệt giơ tay.

“Em cũng chưa!”, Như Như vội nói.

“Từ trước tới giờ em đều chưa!”, Đình Đình đứng hẳn dậy, giơ tay lên.

“Vậy anh sẽ dẫn thêm ba cậu bạn cùng đi nhé! Đều là các anh chàng đẹp trai, trẻ trung, giàu có”, Trâu Tướng Quân nói.

Ba cô gái cùng phòng lại được một phen rú lên mừng rõ. Trần nhà trong khu A của căng tin trường Đại học S tưởng chừng sắp đổ sập vì những tiếng hò reo đó rồi.

Ngụy Nhất đang cúi đầu ăn cháo, không hiểu sao mình lại bị ba cô bạn đang vô cùng hứng khởi kéo dậy, nhảy nhót điên cuồng, khiến cô càng thấy lơ mơ khó hiểu.

Bữa sáng đầu tiên cùng ăn với Trâu Tướng Quân trong căng tin đã vội vàng hạ màn trong một trận hỗn loạn như thế.

Vậy là, chuyến đi chơi nhân ngày nghỉ lễ mùng Một tháng Năm đã được quyết định!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc