Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 18

Tác giả: Tào Đình

Ngụy Nhất là con gái, con gái thường thích để ý những chuyện tầm phào. Nghe được câu nói đó của Trâu Tướng Quân, suốt bữa sáng, Ngụy Nhất cứ thầm suy nghĩ thế chẳng phải là tối qua Trâu Tướng Quân và chị gái ở bên nhau sao. Vậy là ánh mắt cô không ngừng quét qua quét lại khuôn mặt của hai người đó, rồi cười một cách đầy mờ ám. Bị Trâu Tướng Quân trừng mắt nhìn, cảm thấy mất hứng, cô mới tập trung đánh chén. Hôm nay, đồ ăn thịnh soạn hơn thường ngày. Chỉ riêng món cháo cũng có đến bốn loại, Ngụy Nhất mừng mừng rỡ rõ cắm đầu ăn một mạch.

Phong cách ăn uống của Trâu Tướng Quân lại khác hẳn tính cách của anh ta, thể hiện rõ sự giáo dục phù hợp với địa vị và thân phận, nho nhã đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên. Anh ta không nói nhiều, chỉ thi thoảng hỏi và đáp vài câu ngắn gọn với ông Ngụy, giọng nói nghe rất hấp dẫn.

Lúc bây giờ, ngoài cổng vọng lại tiếng còi xe. Một lát sau, quản gia chạy vào bẩm báo: “Ông chủ, cậu Tô tới rồi”.

Hai mắt Ngụy Nhất sáng bừng, đương nhiên là vì Tô Thích.

Tô Thích sải từng bước lớn vào phòng khách, thấy nhà ăn Ngụy đang dùng bữa, liền lễ phép chào hai vị trưởng bối, lại nháy mắt vui vẻ chào Ngụy Trích Tiên. Cuối cùng mới dùng ánh mắt nơi Ngụy Nhất, nói giọng mà ai ở đó cũng đều nghe thấy, có ý trêu đùa:

“Cô bé, hôm nay không ngủ dậy muộn đấy chứ?”

Nhưng Tô Thích lại chủ ý bỏ qua Trâu Tướng Quân. Hai người Tô - Trâu luôn như vậy, trong mắt họ, đối phương dường như không tồn tại khiến người khác cảm thấy thật khó xử.

Tô Thích ngoài những lúc chơi bóng mặc trang phục thể thao ra, anh đều mặc com­ple kèm áo sơ mi lịch lãm. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trông trẻ trung năng động hơn thường ngày rất nhiều, lại vô cùng tương thích với trang phục mà Ngụy Nhất đang mặc, cứ như một cặp trời sinh vậy.

Màu sắc và kiểu dáng quần áo thể thao mà hôm nay hai người mặc đều đã được bàn bạc kỹ từ hôm qua, nói đúng hơn là quần áo đôi. Ngụy Nhất tỏ vẻ thờ ơ nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Bố của Tô Thích vốn xuất thân từ quân đội, mang quân hàm Trung tướng không quân, mấy năm trước có gặp mặt Ngụy Đông Cốc vài lần, coi như là đã có quen biết. Mặc dù Ngụy Đông Cốc khống có mối thâm gi­ao với bố Tô Thích nhưng rất kính phục và tôn trọng ông ta. Bản thân Tô Thích cũng mang vẻ nghiêm cẩn, chỉnh tề của hậu duệ quân nhân nên rất được lòng Ngụy Đông Cốc. Ông Ngụy ngồi vào ghế, thân mật gọi Tô Thích lại cùng dùng bữa.

Tô Thích giữ thái độ khiêm tốn, tỏ ý đã dùng bữa rồi. Ông Ngụy biết bọn trẻ sẽ cảm thấy mất tự nhiên trước mặt mình nên chỉ dặn dò qua loa vài câu như phải chú ý an toàn rồi đi trước. Bà Ngụy ăn xong lại dồn hết tâm sức vào sự nghiệp nữ công gia chánh như thường ngày.

Trong phòng khách chỉ còn lại bốn người trẻ tuổi, trước mặt hai cô gái, sự đối đầu giữa Tô Thích và Trâu Tướng Quân cũng có phần thuyên giảm.

Ăn sáng xong họ xuất phát luôn.

Tô Thích cho xe đậu dưới tầng hầm nên giờ phải đi lấy xe. Ngụy Trích Tiên lên lầu thu dọn đồ trang điểm vẫn chưa xuống. Ngoài cổng chỉ có mình Ngụy Nhất đang đứng chờ.

Một cô bé yêu kiều lưng đeo ba lô màu hồng phấn, mặc bộ đồ thể thao màu vàng nhạt đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm, buộc tóc đuôi gà, không môi son má phấn, cử chỉ điệu bộ vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

Xe của Trâu Tướng Quân đậu ngay bên đường trước cổng nhà Ngụy Nhất, hình như là loại xe Phaeton nhập khẩu của hãng Volk­swa­gen. Ngụy Nhất thấy một chiếc xe đen rất phổ biến đang chậm rãi chạy về phía mình nên cũng không chú ý lắm. Kính xe hạ xuống, khuôn mặt điển trai đầy cá tính luôn tự cho mình là nhất ở gầm trời này của Trâu Tướng Quân hiện ra. Ngụy Nhất sững người, nhủ thầm trong bụng: Trâu Tướng Quân mà lại hạ mình chịu lái chiếc xe bình thường như thế này sao, không hề khoa trương, thật kỳ lạ quá. Cô đâu biết rằng, chiếc Phaeton vô cùng khiêm nhường này được sản xuất cùng dây chuyền với dòng xe Bent­ley, không những thế, nó còn dùng động cơ wl2, một loại hiếm có trên thế giới. Quả đúng là một chiếc siêu xe bình dị. Trâu Tướng Quân trầm giọng nói: “Lên xe”.

Ngụy Nhất rất muốn đảo mắt lườm, thầm nghĩ con người này thật ấu trĩ, cố ý đối đầu với Tô Thích, nhưng cô lại sợ làm anh ta mất hứng, rụt rè nói: “Anh Tô bảo tôi đợi ở đây”.

Trâu Tướng Quần sầm nét mặt, lặng thinh trong giây lát rồi nói: “Lên đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô”.

Ngụy Nhất cúi đầu, đá vào hòn đá nhỏ ven đường, giọng lí nhí: “Thì anh cứ hỏi đi”.

Trâu Tướng Quân vốn rất nóng tính, việc này đã khiến anh nổi cáu liền gằn giọng quát: “Nhanh lên”.

Ngụy Nhất nghĩ, chắc lại muốn hỏi chuyện gì đó liên quan tới chị mình, bây giờ cô mới đưa tay ra mở cửa sau. Trâu Tướng Quân lại hét lên: “Coi thiếu gia ta là tài xế hay sao? Lên ngồi ghế trước!”.

Trâu Tướng Quân sống ở nước ngoài từ nhỏ, khó khăn lắm mới có thể phát âm chuẩn tiếng phổ thông, nếu nói đúng ngữ điệu âm uốn lưỡi theo âm Bắc Kinh thì e rằng không dễ dàng gì. Tất cả đều bị anh bạn tên Vĩ kia dạy cho hỏng hết. Bây giờ, khi nói chuyện anh ta cứ uốn lưỡi đi uốn lưỡi lại liên tục, tự xưng mình là đại lão gia, còn những người khác là hàng con cháu hết. Sắc mặt của Trâu Tướng Quân lúc đó sa sầm lại, anh ta tức giận vì cô quá dựa dẫm vào Tô Thích, lại luôn lảng tránh anh, ngay cả việc ngồi xe ai cũng phân biệt rõ ràng như vậy.

Ngụy Nhất run run, không biết tại sao anh ta bực mình, cô sững người lại một chút, rồi chuyển lên ngồi vào ghế phụ phía trước.

Vừa vào trong xe, mùi hương bạc hà trên người Trâu Tướng Quân xộc thẳng vào mũi cô, một mùi thơm vô cùng thanh khiết lan tỏa khắp xe.

௱ôЛƓ cô còn chưa kịp chạm xuống ghế Trâu Tướng Quân đã đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao ✓út như tên bắn.

“Áaaaaa”, Ngụy Nhất sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nắm chặt lấy tay vịn trên cửa xe.

Khi chiếc Au­di A8 của Tô Thích lướt tới, vừa hay nhìn thấy Ngụy Nhất đã ngồi trên chiếc Phaeton màu đen, anh cũng biết, đó chính là xe của Trâu Tướng Quân, anh lặng người nhìn anh ta chở Ngụy Nhất đi mà không để lại bất kỳ dấu vết gì, tay đâᗰ ᗰạᑎᕼ rồi nắm chặt vào vô lăng đến nỗi các khớp xương đều trắng bệch, đôi môi mím chặt.

Trong xe, Ngụy Nhất vẫn chưa quên nguyên nhân cô ngồi vào chiếc xe này, bèn nhắc lại: “Chẳng phải là anh có chuyện muốn hỏi tôi sao? Anh hỏi đi! Đừng đi xa quá. Đi xa quá thì lát nữa tôi làm sao quay về được?”.

Trâu Tướng Quân cười nói: “Cô đúng là đồ ngốc!”.

Ban nãy, vì quá ghen tức, sắc mặt của Trâu Tướng Quân thật lạnh lùng. Giờ đây, anh cảm thấy thoải mái vô cùng, hai tay đặt trên vô lăng, thành thục điều khiển chiếc xe mỗi lúc một xa, đôi mắt anh không giấu nổi niềm hân hoan.

Cô gái ngây thơ Ngụy Nhất giờ mới hiểu ra, biết mình bị lừa, khuôn miệng nhỏ xinh liền nhếch lên, la hét ầm ĩ: “Tôi muốn xuống xe! Tôi muốn xuống xe! Anh Tô đang đợi tôi!”.

Trâu Tướng Quân khẽ “hừ” một tiếng nhưng không nói gì, khóe môi trái khẽ nhếch lên, nhìn Ngụy Nhất một cách oai nghiêm hùng dũng. Bây giờ, Ngụy Nhất mới phát hiện, anh ta đang mặc chiếc áo khoác mà tối qua cô đã dặn người giúp việc đưa lại. Nhìn chiếc vest kiểu Hàn Quốc màu bạc ôm sát cơ thể vạm vỡ cân đối cùng thần thái hăm hở trong đôi mắt của anh ta, trong đầu Ngụy Nhất lập tức hiện ra bốn chữ khuynh quốc khuynh thành. Tinh thần khẽ xao nhãng, cô ngây người nhìn.

Trâu Tướng Quân nhìn thẳng về phía trước, nét cười trên khuôn mặt ngày càng hiện rõ, hỏi một cách đầy sảng khoái: “Đẹp trai không?”.

Ngụy Nhất định thần lại, vô cùng khó xử, xấu hổ quá đâm ra giận dữ, cao giọng hét lớn: “Dừng xe!”.

Giọng nói của Ngụy Nhất đối với Trâu Tướng Quân chỉ giống như giọng của một đứa trẻ, bụng dạ khẽ ngứa ngáy vì bệnh cũ tái phát, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vuốt ve chiếc gáy nhỏ bé của Ngụy Nhất, khẽ nói:

“Bây giờ cô quay đầu lại cầu xin tôi, xem ra còn kịp chưa biết chừng, tôi đại từ đại bi sẽ suy nghĩ về việc tiếp nạp cô đấy.”

“Tiểu nhân!” Ngụy Nhất rất ít khi cáu giận, câu nói tiểu nhân này lại được phát ra một cách rất hằn học, tiếng nói như lọt qua khẽ răng, mang đầy vẻ khinh miệt.

Trâu Tướng Quân đạp mạnh vào chân phanh, chiếc xe ngang nhiên dừng lại ngay giữa đường. Anh ta cúi người về phía Ngụy Nhất, nghiến răng nói: “Cô sẽ phải trả giá vì câu nói tiểu nhân đó!”

Ngụy Nhất bây giờ mới tỉnh ngộ: Anh chàng nhỏ nhen này buồn vui, nóng giận thất thường, không những thế lại còn hay nổi cáu nữa.

Nhưng bây giờ có ân hận thì cũng chẳng kịp, thấy Trâu Tướng Quân càng lúc càng áp sát vào mình hơn, Ngụy Nhất sợ đến nỗi mất hết cả thần sắc, nhớ lại những thủ đoạn coi thường, chà đạp lên phụ nữ một cách đẩy bỉ ổi của anh ta, hai tay cô thu về trước иgự¢, hoảng sợ hét lên: “Anh... anh không được lại gần!”.

“Xin lỗi!”, Trâu Tướng Quân tiếp tục sán gần thêm chút nữa.

Ngụy Nhất run rẩy: “Xin... xin lỗi...”.

Trâu Tướng Quân nói: “Gọi bằng anh!”.

Ngụy Nhất nuốt nước bọt “Anh..”

Trâu Tướng Quân tiếp tục: “Anh cái gì?”.

“Xin lỗi anh...” Ngụy Nhất ngây thơ không có tội nhưng lại bị anh ta ức Hi*p, trong lòng vô cùng ấm ức, mắt đã ngân ngấn nước.

Trâu Tướng Quân vẫn không dừng lại, hai tay nắm lấy lưng ghế phía sau của Ngụy Nhất, khống chế cô trong cơ thể mình, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, giống như diều hâu đang nhìn xuống con mồi mà mình đáng được hưởng. Hơi thở thoảng mùi thơm của bạc hà rất đặc trưng của anh ta xộc thẳng vào mũi Ngụy Nhất. Cô không thích thú gì với trò chơi bắt rùa trong hũ này, toàn thân run cầm cập, bất lực nhắm nghiền mắt lại.

Đúng vào lúc Ngụy Nhất cảm thấy mình đã cầm chắc cái ૮ɦếƭ rồi, Trâu Tướng Quân lại không tiếp tục hành động nữa. Anh tham lam nhìn bộ dạng vì bị mình ức Hi*p mà lo sợ đến nỗi run lẩy bẩy của Ngụy Nhất, chăm chú nhìn đôi mi dài và dày dặn điểm trên làn da trắng mịn, giọt nước mắt giống như hạt sương đang tỏa sáng lấp lánh, trông thật đáng thương.

Trâu Tướng Quân rất hài lòng vì điều đó, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khùng khục, mang theo cả sự xót thương một cách khó hiểu của anh. Trâu Tướng Quân đưa tay ra, rút lấy dây an toàn bên cạnh người Ngụy Nhất, giúp cô thắt lại cẩn thận. Sau đó, anh ngồi vào vị trí của mình, nổ máy cho xe lao vọt đi trước khi cảnh sát gi­ao thông kịp đến hỏi thăm.

“Đúng là ngốc nghếch!” Tinh thần của anh vui vẻ như chú mèo đắc ý khi vồ được cá.

Ngụy Nhất nghe được câu nói đó, mở mắt ra nhìn thì thấy xe lại tiếp tục lăn bánh, trái tim đang đập loạn xạ chưa kịp bình tĩnh nhưng cô không dám nói linh tinh, cũng chẳng dám xúc phạm chàng trai tính khí thất thường này nữa.

_________

¹ Trà Thiết quan âm: Loại trà trứ danh có nguồn gốc ở huyện An Khê, thành phố Tuyền Châu (hay Toàn Châu), tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay