Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 17

Tác giả: Tào Đình

Chàng trai tính khí thất thường

Chuyến du lịch suối nước nóng vào cuối tuần này cuối cùng cũng đã đến. Đến thứ Sáu, Ngụy Nhất liền về nhà. Tô Thích nói hôm sau sẽ tới đón cô, Ngụy Nhất rất mong ngóng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau bữa cơm tối, Ngụy Nhất ở trong phòng học thuộc từ mới tiếng Anh. Ông Ngụy không có nhà, còn bà Ngụy ở trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa tập thêu kiểu chữ thập.

Bà Ngụy là một phụ nữ rất thích chạy theo trào lưu, có nhiều sở thích, từ thư pháp đến ca kịch, từ yo­ga đến vẽ tranh, không gì là không thích. Lần nào uống trà với những quý bà giàu có cũng không quên thăm dò trào lưu hiện giờ là gì, khi đã nghe ngóng được kết quả, trở về nhà liền gắng sức điều chỉnh một phen. Tính cách của bà Ngụy không được coi là dịu dàng hòa nhã, các sở thích lại càng sớm nở tối tàn, thường thì chưa nhập môn xong đã mất hết hứng thú, vội vội vàng vàng chuyển đổi trào lưu.

Kể ra cuộc sống như thế cũng thật an nhàn.

Bà Ngụy nghe nói gần đây cách thêu kiểu chữ thập rất được giới trẻ yêu thích, sợ mình lạc hậu, lại vội vàng yêu thích môn thêu kiểu chữ thập. Mỗi ngày đều dành ra ba, bốn tiếng đồng hồ ngồi trên ghế sô pha, đeo kính lão chăm chú xâu kim luồn chỉ, khiến cả phòng khách đâu đâu cũng thấy chỉ màu, trông giống như một động tơ vậy. Ông Ngụy mỗi lần mệt mỏi trở về nhà, thấy vợ mình ngồi bên cửa sổ hết sức cần mẫn soi đèn luồn chỉ, đều cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, ca ngợi phu nhân hiền hậu, yêu chuộng văn hóa truyền thống, say sưa với môn học bắt buộc của những phụ nữ Trung Hoa vừa hồng vừa chuyên trước đây.

Trong khi bà Ngụy bận rộn xâu kim rút chỉ thì Ngụy Nhất lại đang đánh vật với đám từ vựng tiếng Anh. Đối với những phần dù không có tư chất nhất, Ngụy Nhất cũng không dễ dàng bỏ qua. Nhưng môn tiếng Anh thật là hiểm ác, không thể khiêu khích nổi Ngụy Nhất có thể biến nó thành năm dòng kẻ nhạc, cất lên khúc ca du dương. Ngụy Nhất càng chăm chú nhìn đám từ mới thì càng hoa mắt chóng mặt, gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.

Đó lại là một giấc ngủ ngọt ngào!

Ngụy Nhất mơ một giấc mơ dài, rất dài, mơ thấy mình và Tô Thích trải qua một phen bãi biển nương dâu, biết bao sóng gió, cùng nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long. Hai vợ chồng ngồi quỳ giữa vài đứa con, nét mặt vui vẻ, thật là cảnh tượng hạnh phúc theo đúng luân thường đạo lý. Bỗng một bé trai ngẩng đầu lên, khuôn mặt cậu bé giống hệt Trâu Tướng Quân, lại còn học theo điệu bộ nhếch miệng cười của anh ta nữa! Thằng bé khiến Ngụy Nhất kinh sợ đến nỗi giật nảy mình tỉnh dậy.

Nhớ lại, trong suốt cả giấc mơ dài đó, nếu loại trừ bộ mặt đồi phong bại tục của Trâu Tướng Quân ra thì quả là một cuộc đời khiến người ta mơ tưởng. Nghĩ tới đó, tinh thần cô trở nên H**g phấn, cảm thấy tương lai thật tươi đẹp.

Trong giấc mơ, thời gi­an thấm thoắt thoi đưa, nhưng thực tế thì chỉ là mười phút.

Khi Ngụy Nhất cầm đồng hồ báo thức lên, thầm nức nở than vãn về thời gi­an thì dưới lầu bỗng vang lên tiếng động huyên náo, là giọng nói của Ngụy Trích Tiên cùng đám bạn nam thanh nữ tú. Ngụy Nhất biết chị gái đã về đến nhà, mặc dù không muốn nhưng cảm thấy cần phải thực hiện đầy đủ những lễ nghi cơ bản nhất, liền chạy ra chào hỏi.

Bà Ngụy không còn ở trong phòng khách, có lẽ kim chỉ khiến bà hoa mắt chóng mặt nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi.

“Chị, về rồi à?”, Ngụy Nhất đứng trên hành lang tầng hai nói vọng xuống.

“Ưm”, Ngụy Trích Tiên đáp lại, không mặn mà cũng chẳng thờ ơ.

Ngụy Nhất chào chị xong định quay về phòng, bỗng nhìn thấy người cả đời này cô không muốn gặp nhất đang lẫn trong đám anh chị dưới kia.

Trâu Tướng Quân đứng giữa phòng khách sáng chói, nói chuyện gì đó với Vĩ, khắp phòng toàn nam thanh nữ tú, đều là con cái của các gia đình giàu có, thế mà cơ thể cao lớn của anh ta cũng thuộc vào dạng nổi bật. Xét một cách công tâm, ngoài bản tính lưu manh ra, nếu xét riêng về vẻ bề ngoài, anh ta quả thực cũng thuộc hàng xuất chúng. Áo khoác có mũ màu đen phối hợp với quần bò nhìn thì đơn giản, nhưng khi được khoác lên người anh ta nó lại có vẻ phong lưu ngang ngạnh.

Chiếc áo khoác mà Trâu Tướng Quân bảo Ngụy Nhất vứt bỏ hôm đó, sau khi ước lượng giá cả, cô không nỡ bỏ đi, bèn sai cô giúp việc giặt sạch, phơi khô rồi cứ để trong tủ quần áo. Ngụy Nhất cũng không dám phiền chị gái, sợ Ngụy Trích Tiên lại tra hỏi cặn kẽ vấn đề. Cô đành đợi đến khi có cơ hội thích hợp rồi tận tay trả lại cho anh ta.

Hôm nay chính là một cơ hội tốt. Ngụy Nhất lôi từ trong tủ quần áo ra chiếc áo khoác còn phảng phất mùi hương cao quý, kín đáo nhờ cô giúp việc lát nữa đưa lại cho Trâu Tướng Quân. Cô giúp việc ôm chiếc áo khoác của anh chàng họ Trâu trong lòng, nhận lời mà đỏ mặt tía tai.

Trâu Tướng Quân vốn đang ngồi ngây ra, chăm chú nhìn bộ đồ pha trà, thấy Ngụy Nhất từ trên lầu đi xuống, hai mắt anh bỗng sáng bừng lên, ánh nhìn lập tức lướt trên người Ngụy Nhất một lượt từ trên xuống dưới. Thấy Ngụy Nhất chỉ chỉ về phía mình và nói điều gì đó với người giúp việc, Trâu Tướng Quân khẽ nhếch mép, kín đáo nở nụ cười đầy hàm ý.

Ngụy Nhất như có kim đâm ở sau lưng, cảm giác khinh thường lại trào dâng, cô quay ngoắt về phòng.

Ngụy Trích Tiên đích thân bê chén trà Thiết quan âm ¹ thượng hạng đến cho Trâu Tướng Quân, vừa hay thấy cảnh tượng đó, cô hơi sững sờ nhưng cũng không nói gì.

Ngụy Nhất đọc sách một lát, cảm thấy mệt mỏi nên đi tắm. Tắm xong, cô thay bộ quần áo ngủ mà Tô Thích mua tặng, rất mềm mại và dễ chịu. Ngụy Nhất thích quá cứ dụi dụi mặt vào gấu áo.

Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Ngụy Nhất khẽ “a lô”. Giọng nói dịu dàng, ấm áp của Tô Thích từ đầu dây bên kia truyền lại, cảm giác như đang ở gần thì thầm bên tai, cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng của anh. Ngụy Nhất hài lòng tự nhủ, không biết ai là vị thiên tài đã phát minh ra điện thoại, nếu có dịp, nhất định cô sẽ đốt cho ông ta ba tuần hương, nếu không có ông ta, làm sao có thể qua được những đêm dài nhớ nhung như thế này!

Tô Thích nhắc nhở vài chuyện lặt vặt, những điều cần chú ý khi đi nghỉ ở suối nước nóng, quan tâm tới tâm trạng của cô, phiếm vài câu về chuyện gia đình, cuối cùng là chúc ngủ ngon rồi cúp máy. Ngụy Nhất còn rất lưu luyến, cúp điện thoại rồi mà vẫn không ngừng hồi tưởng. Khuôn mặt nhỏ xinh chi to bằng bàn tay lớn ấy ửng hổng, cặp mắt long lanh hạnh phúc.

Đúng lúc đó thì có tiếng gõ cửa, Ngụy Trích Tiên đứng bên ngoài vọng vào: “Nhất Nhất, ngủ chưa?”.

Ngụy Trích Tiên rất ít khi đích thân đi tìm cô, nhất định là có chuyện gì đó rồi. Ngụy Nhất không dám chần chừ, vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, lao ra mỏ cửa. Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Ngụy Trích Tiên hiện ra ngay trước mặt, sau lưng chị ấy còn sừng sững một anh chàng, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt không chút biểu cảm, chính là Trâu Tướng Quân. Khoảng cách quá gần, khuôn mặt kinh hãi thói đời đó giống hệt với khuôn mặt của đứa trẻ mà cô đã gặp trong giấc mơ ban nãy. Ngụy Nhất khiếp sợ bước lùi lại một bước như gặp phải yêu quái, vừa khéo để lại một lối nhỏ cho hai người đó bước vào phòng.

Hai người đó đều cao hơn Ngụy Nhất, đặc biệt là Trâu Tướng Quân, áng chừng anh ta phải cao hơn cô tới một cái đầu rưỡi. Hai người đứng trong phòng, vị thế của Ngụy Nhất trong chốc lát đã trở nên yếu ớt hơn hẳn, cô cúi đẩu rụt cổ, hỏi: “Chị, có chuyện gì vậy?”.

Ngụy Trích Tiên bước đến, ngồi xuống chiếc ghế sô pha màu kem. Hành động cử chỉ của Trâu Tướng Quân thì chẳng có gì thay đổi, vẫn quái đản như thường ngày, vào phòng của con gái mà không hề ngại ngùng hay giữ chút ý tứ gì, lại ngang nhiên đặt ௱ô** ngồi lên giường của người ta! Thật không biết có nên tán thưởng anh chàng này là người quang minh lỗi lạc không nữa. Anh ta cứ chằm chằm nhìn Ngụy Nhất, đôi mắt đen láy, sâu thẳm tới nỗi khiến người ta không dám nhìn trộm. Ngụy Nhất nhìn vào phần ௱ô** của Trâu Tướng Quân, thầm than vãn: Lại phải thay ga trải giường rồi.

Ngụy Nhất đang rầu rĩ về chuyện chiếc ga trải giường thì Ngụy Trích Tiên cười thân thiện, nói: “Ban nãy An Dương gọi điện thoại tới, hẹn chị ngày mai đi tắm suối nước nóng ở sơn trang Cửu Hoa. Chắc chắn Tô Thích sẽ đi, Nhất Nhất, em có đi không?”.

Ngụy Nhất đang ngây người nhìn chiếc ga trải giường, không có phản ứng gì.

Ngụy Trích Tiên không hề phiền lòng, lại nở nụ cười giảo hoạt: “Nhất Nhất, em và Tô Thích, hai người, hà hà, giữ bí mật tốt gớm nhỉ! Lần trước ở nhà Trâu Tướng Quân, thảo nào vừa nhìn thấy cậu ta, mặt mũi em đã đỏ lựng lên như *** khỉ ấy! Thành thật khai mau, hai người bắt đầu từ khi nào vậy? Hóa ra tên tiểu tử đó đang cưa cẩm em gái mình, chẳng trách dạo này ân cần khác thường thế, lại liên tục tìm lý do mời mình ăn cơm nữa chứ!”.

Ngụy Nhất nghe thấy nhắc tới Tô Thích, lập tức định thần lại, thầm hồi tưởng về câu nói của chị gái, lúng túng đến nỗi hai má đỏ bừng, nhìn chị gái với vẻ xin buông tha rồi lại đánh mắt sang Trâu Tướng Quân. Kẻ thứ hai ấy chỉ chằm chằm nhìn cô, không rõ là đang vui hay buồn nữa.

Ngụy Trích Tiên bước tới, nắm lấy bàn tay của Ngụy Nhất, mùi nước hoa đầy mê hoặc trên cơ thể cô lập tức xộc thẳng vào bầu không khí xung quanh, cô nói vói giọng điệu thân mật mà trước nay Ngụy Nhất chưa từng nghe thấy: “Không biết chừng, sau này hai chị em mình lại trở thành chị em dâu cũng nên! Đời người quả nhiều điều bất ngờ nhỉ!”, nói xong liền chớp chớp mắt đầy tính nghịch với Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất không nói gì, trong lòng vừa vui mừng lại vừa não nề.

Ngụy Trích Tiên dường như đang rất hứng thú, lại quay người ngồi xuống cạnh Trâu Tướng Quân, níu cánh tay anh ta lắc qua lắc lại vài cái rồi nũng nịu nói: “Anh Quân, chúng ta cùng đi đi!”.

Trâu Tướng Quân khẽ nhíu mày, đẩy Trích Tiên ra, không trả lời thẳng vào câu hỏi mà chỉ chăm chú nhìn Ngụy Nhất, mở miệng cất tiếng ề à: “Em sẽ đi chứ?”.

Ngụy Nhất chần chừ hồi lâu, khe khẽ gật đầu.

“Vậy thì cùng đi”, Trâu Tướng Quân nói, “Ngày mai anh sẽ tới đón hai chị em”.

“Không cần đâu”, Ngụy Nhất buột miệng nói nhưng nhận ngay cái nhìn trợn mắt của Trâu Tướng Quân, lập tức mất hết dũng khí, vặn vẹo Ng'n t, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, lí nhí nói: “À, ờ, anh Tô nói, nói ngày mai sẽ đến đón em”.

Trâu Tướng Quân không nói lời nào, vo chặt nắm tay lại, sa sầm nét mặt bước ra khỏi phòng.

Ngụy Trích Tiên vội vàng đuổi theo, lúc đi qua em gái, cô còn khẽ “hừ” một tiếng.

Sau khi hai người họ đi rồi, Ngụy Nhất thở phào một hơi mới cảm thấy sau gáy mình đã ướt đẫm mồ hôi. Nhìn dấu vết của người vừa đặt ௱ô** lên giường mình, lại vội vội vàng vàng thay ga trải.

Lúc đi ngủ, Ngụy Nhất vẫn muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở ban nãy, cô ngắm nghía khuôn mặt tươi cười của Tô Thích trong điện thoại rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

Tỉnh dậy, cố nghĩ lại xem đêm qua có mơ thấy gì không, nhưng không thể nhớ được. Xem ra, nằm mơ cũng giống như trồng hoa cắm liễu, cũng phân chia thành từng cành có tình và vô tình chăng.

Trời vừa sáng, cô giúp việc đã lên gọi cô dậy, nói đến giờ ăn sáng rồi. Hôm nay, bữa sáng sớm hơn mọi khi rất nhiều.

Ngụy Nhất vệ sinh cá nhân xong, đi xuống lầu. Cô mặc bộ đổ thể thao màu vàng nhạt, trông vừa trắng trẻo yêu kiều lại vừa trẻ trung đấy sức sống, giống như giọt sương mai.

Trên bàn ăn, cả bố và mẹ cô đều có mặt một cách bất thường, điệu bộ có vẻ hết sức long trọng.

Ngụy Nhất không quen dậy sớm như thế, dụi dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, vươn vai ngáp một cái rồi nói: “Bố, mẹ, chị, chào buổi sáng”.

Ông Ngụy rất nghiêm khắc với Ngụy Nhất, sa sầm nét mặt, quát lớn: “Không nhìn thấy có khách sao? Trông bộ dạng con lười nhác còn ra thể thống gì nữa!”.

Ngụy Nhất đã quen với việc bị bố quát mắng nên không hề cảm thấy khó chịu. Cô ngẩng đầu lên căng mắt nhìn, quả nhiên có người đang ngồi cạnh bố - Trâu Tướng Quân. Ngụy Trích Tiên ăn vận chỉn chu, hớn ha hớn hở ngồi kế bên Trâu Tướng Quân, thấy Ngụy Nhất đi đến, liền thân mật niềm nở bảo cô ngồi xuống. Ngụy Nhất chẳng quen sự thân thiện khác thường của chị gái như thế, cứ như là được dồn nén trong suốt mười tám năm qua, giờ mới có dịp bùng nổ ra vậy.

Trâu Tướng Quân có vẻ như không nhìn thấy Ngụy Nhất, anh ta đang bận thảo luận với ông Ngụy về xu hướng của nền kinh tế Mỹ.

Ngụy Nhất bĩu môi lẩm bẩm: “Đến sớm thế”,

Trâu Tướng Quân quay sang nhìn cô một cái khẽ khàng trả lời: “Tối qua không về”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc